Sáng thứ Tư, ngày mồng Một tháng Sáu, Sakuto có hơi thiếu ngủ một chút.
Cậu cứ gật gà gật gù trên tàu, đầu choáng váng vì buồn ngủ. Cậu tưởng như nửa cơ thể mình đang chìm trong giấc mơ êm đềm.
‘Cố gắng giải mã à…?’
Hôm qua, sau khi cậu về tới nhà thì đêm đến lại có vấn đề.
Cậu trằn trọc nằm trên giường. Mắt mở thao láo, miệng thì khô khốc. Vào bếp uống một cốc nước xong cậu lại về giường nằm. Tự nhủ do tấm chăn nên mới khó ngủ, cậu đẩy nó về phía chân giường, nhưng lại thành lạnh quá không ngủ được.
Thời gian cứ thế trôi qua, hai giờ, ba giờ rồi khi mặt trời dần ló dạng, Sakuto mới chìm vào giấc ngủ.
Và cậu chỉ ngủ được có khoảng hai tiếng.
Nhìn thấy nước da xanh xao của cậu, dì Mitsumi đã rất ngạc nhiên. Dì lo lắng bảo cậu nếu mệt quá thì không cần đi học đâu, nhưng Sakuto từ chối và bảo cậu vẫn khỏe.
Lúc đó cậu thấy hơi ngại.
Chắc vì cậu không giải thích được vì sao cậu mất ngủ, khiến dì lo lắng vô ích.
Đột nhiên, Sakuto hướng mắt ra ngoài cửa sổ tàu.
Ánh ban mai chiếu rực rỡ qua tấm che nắng đã được hạ xuống. Thỉnh thoảng có bị che đi đi bởi tòa nhà hay cột điện, ánh sáng heo hắt làm xung quanh tối đi một lúc.
Khoảng thời gian giữa những lần sáng tối càng ngày càng ngắn lại, giao thoa với nhau nhiều lần.
Liệu đoàn tàu đang chuyển động hay khung cảnh đang chuyển động đây? – Tự dưng một câu hỏi như thế nảy ra trong đầu cậu.
Điều duy nhất cậu biết chắc chính là ánh sáng và bóng tối luôn song hành cùng nhau tồn tại trong thế giới này.
***
Sakuto vừa thay giày xong và định đi tới lớp thì đột nhiên ngừng lại.
Ở chỗ cũ sau giờ học hôm xảy ra vụ tranh cãi ấy, Usami đang đứng đó. Khác biệt ở chỗ thay vì vẻ mặt chán nản ủ rũ khi bị mắng mà cậu thấy hôm ấy, thì là khuôn mặt lộ rõ vẻ quyết tâm nhưng pha lẫn chút lo lắng.
“...Usami-san?”
“T-Takayashiki-kun!”
Usami ngạc nhiên nhìn Sakuto khi cậu lên tiếng gọi.
Nhưng cô nhanh chóng né ánh mắt cậu.
Sau chuyện ngày hôm qua, cả Sakuto cũng thấy có chút ngại.
“Cậu…có lẽ ngủ không đủ giấc nhỉ? Trông cậu xanh xao quá…”
“Ahaha…ừ, tớ hơi thiếu ngủ tý…Usami-san, mặt cậu sao lại đỏ hết cả lên thế?”
“G-Gì cơ!? Tớ có à!?”
Usami ngượng ngùng nói và lấy tay che má.
“Cậu cần gì ở tớ à?”
“À thì…”
Má cô thì ngày một đỏ, mắt cứ đảo lên đảo xuống không ngừng.
Có vẻ cô đang cố chống lại sự xấu hổ. Dù hơi bồn chồn nhưng Sakuto vẫn chờ đợi, để Usami có thời gian suy nghĩ.
“Ừm…sau giờ học cậu ra sân trường được không?”
Tim của Sakuto hẫng đi một nhịp trước cử chỉ và phản ứng ngại ngùng của Usami—
“—Cậu biết đấy…Hôm nay tớ có chuyện muốn nói với Sakuto sau giờ học…”
Đột nhiên, những ký ức thời sơ trung ùa về trong tâm trí cậu, cậu thấy tim mình như thắt lại.
“...Có chuyện gì vậy?”
“...? À, không có gì…Sau giờ học đúng không? Tớ biết rồi…”
Usami lo lắng nhìn Sakuto.
“Trông cậu còn nhợt nhạt hơn cả lúc nãy nữa đấy…”
“Ờm, không có đâu, tớ ổn mà…Hẹn gặp cậu ở sân trường sau giờ học nhé—–”
Sakuto nói xong liền vội vã phóng đến lớp, bỏ lại Usami hãy còn đang bối rối sau lưng.
Cậu muốn tin rằng lần này mọi thứ sẽ khác.
Nhưng không, có lẽ quá khứ vẫn còn đeo bám lấy cậu.
***
Giờ nghỉ trưa, Sakuto cứ nghĩ vẩn vơ về chuyện lúc sáng khi ăn trưa ở căng tin.
Chắc do thiếu ngủ nên cậu không thấy thèm ăn mấy.
Đen cái là suất ăn đặc biệt theo ngày hôm nay lại là món gà nanban rất được học sinh ưa thích. Bình thường thì cậu sẽ thích thú tận hưởng, nhưng hôm nay cậu lại bận lo nghĩ về Usami quá.
Trái tim cậu thắt lại, bóng hình một cô gái mà cậu đã quyết sẽ không bao giờ gặp lại hiện lên—thì đột nhiên có một bóng đen xuất hiện.
“Cô ngồi đây được không?”
Trước khi cậu kịp trả lời, cô Tachibana, tham vấn học đường, đã ngồi vào bàn đối diện cậu.
Sakuto vội vàng kiểm tra phản ứng của những học sinh xung quanh.
Có vẻ ít người chú ý hơn cậu nghĩ.
“Em lo lắng những người xung quanh à?”
“Không ạ…ừm…tại vì đây là lần đầu em dùng bữa với sensei, nên có hơi bất ngờ ạ…”
Cô Tachibana bật cười trước phản ứng của Sakuto.
“Cô nghĩ không có gì đáng để bận tâm cả, mà những đứa con trai tầm tuổi em chắc có để tâm tới nó nhỉ?”
“...Cô biết mà vẫn ngồi xuống ạ?”
“Ừ. Vì cô muốn xem phản ứng của em.”
Trên khay của cô Tachibana là một suất cá nướng. Có vẻ cô cũng có ý thức về thói quen ăn uống hằng ngày rồi nhỉ?
Quan trọng hơn, Sakuto đang lo lắng tại sao cô Tachibana lại tìm đến cậu lúc này.
“Có phải về chuyện của Usami-san ngày hôm qua không ạ? Nếu là chuyện Usami-san thì—”
“À không, không phải về Usami đâu. Hôm nay cô muốn nói về em cơ.”
“Về em ạ? Sao lại thế?”
“Sao em lại cố tình hạ điểm bản thân trong bài kiểm tra giữa kỳ gần đây thế?”
Sakuto ngạc nhiên khi thấy cô Tachibana thẳng thừng hỏi cậu như vậy.
“...Hạ điểm ạ?”
“Ừ. Sao em lại cố tình bị điểm thấp thế?”
Cô quả quyết như vậy hẳn là phải có điều gì đó chắc chắn. Phải chăng đó là lý do mà cô đến để “xem phản ứng” của cậu? Sakuto cố định thần lại trong khi tỏ vẻ bình tĩnh.
“Sao cô lại nghĩ vậy ạ?”
“Tôi đã đối chiếu bài làm của em với những học sinh khác.”
Hóa ra tin đồn về việc giữ lại bản sao để phân tích tỷ lệ trả lời đúng và ngăn chặn gian lận là có thật. Tốt thì tốt đấy, nhưng lần này bài bị so sánh là của cậu.
Có lẽ cậu đã bị phát hiện mất rồi.
5 Bình luận