Dị biến à….
‘Nó cứ như từ thế giới của Fate/Grand Order bước ra ấy….’ Seiji tỉnh bơ ho khụ khụ. ‘Mình nên tránh lạc đề thôi!’
Tiếp theo đó lại là một khoảng lặng trong phòng hội học sinh.
Sau khi đã ngẫm nghĩ về những thông tin Natsuya đưa cho mình, Seiji cuối cùng cũng cất tiếng.
“Vậy là, không có cách nào đề giải quyết chuyện này?”
Natsuya gật đầu.
“Không ai biết mấy thứ dị biến….mấy thực thể độc nhất này từ đâu đến. Tất cả những gì tôi vừa nói, về ‘Biển Nghiệp’ và ‘Lời nguyền tử thần’ thực chất chỉ là mấy thần thoại dân gian, tuy vậy mọi người đều tin vào chúng.
“Các Âm Dương Sư chỉ có thể nắm bắt được sự tồn tại của chính mình cũng như những gì họ có thể tạo ra. Chúng tôi không biết những thứ này có nguồn gốc từ đâu, hay cách để đối phó với chúng. Có lẽ nếu đó là một dạng lời nguyền – do ác quỷ hay tinh linh làm ra – thì đúng là nó thuộc thế giới của chúng tôi, nhưng mà thứ này….còn hơn cả thế. Nó giống như….một hiện tượng tự nhiên hơn.”
Một hiện tượng tự nhiên.
Kiểu như các mùa luân chuyển hay thời tiết thay đối ấy hả?
Con bé đó phải mang trên vai một cục nợ lớn đến thế sao!?
Seiji nhíu mày.
“Chắc hẳn trong quá khứ….từng có thứ gì giống ‘Lời nguyền tử thẩn’ xuất hiện rồi, phải không? Vậy thì…. lúc kết thúc, chuyện gì đã xảy ra?”
Natsuya thở dài.
“Dạng thực thể này cực kì hiếm; có rất ít ghi chép về nó, nên bản thân tôi cũng không dám chắc…”
Như vừa chợt nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt của hội trưởng bỗng chốc thay đổi.
“Nhưng mà….có một truyền thuyết.”
“Là gì vậy?”
“Là truyền thuyết về tổ tiên cậu, Seimei Kamijou.” Natsuya nhìn thẳng vào mắt Seiji.
“Truyền thuyết đó như thế này: tổ tiên của cậu đã đụng độ một con quỷ kinh hoàng, thứ chỉ cần hiện diện ở đâu là gây ra bất hanh đến đấy. Ông ta đã giao chiến với nó liên tiếp suốt bảy ngày bảy đêm, trước khi đánh bại được nó. Sau đấy, ông ta đã dành bảy mươi bốn ngày để thuần hoá và tái tạo lại con quỷ. Cuối cùng là kí giao kèo rồi biến nó thành một trong các Shikigami của mình.
“Shikigami này sau đó được biết với cái tên Guren. Là một trong 12 Thức thần có cấp bậc cao nhất của tổ tiên cậu.”
Seiji không biết nói gì khi nghe xong câu chuyện.
“Dựa theo truyền thuyết mô tả, thì con quỷ đó sỡ hữu một thứ gì đó tương tự ‘Lời nguyền tử thần’. Nhưng vào lúc đó, con người chưa hiểu đúng về nó mà tin rằng đấy là một dạng bùa ngải nào đấy hơn là một hiện tượng tự nhiên, nên cũng không thể đảm bảo rằng nó có thật là ‘Lời nguyền tử thần’ hay không.” Natsuya chớp mắt. “Nhưng ngay cả khi là đúng như vậy, thì người duy nhất có đủ sức mạnh để nó khuất phục và kí giao kèo là ông tổ của cậu. Ngoài ra thì không còn ai có thể làm được điều đó cả.”
“Chưa từng có người nào có thể đạt đến đỉnh cao như Seimei Kamijou, cả trước lẫn sau này với tư cách là một Âm Dương Sư.”
Seiji thở dài.
“Vậy, ý hội trưởng là vấn đề này không thể giải quyết, đúng chứ?”
“Phải. Tuy rất đáng tiếc, nhưng không một ai có thể giúp Shika Kagura….” Natsuya nói lòng buồn rười rượi. “Kể cả cậu, Seiji Haruta.”
Ánh mắt của Natsuya dường như muốn nói gì đó với Seiji khi cô giải bày mọi chuyện.
Seiji hiểu ý cô.
“Tôi hiểu rồi,” cậu bình tĩnh đáp.
Giống như những gì cậu đã nói với Hoshi lúc trước, sẽ luôn có những lúc Seiji này không thể làm gì cả.
Cậu không cao ngạo tới mức nghĩ rằng mình có thể cứu tất cả mọi người.
Sau một hồi, Seiji rời khỏi văn phòng hội học sinh.
Nhìn bóng dáng cậu ra đi, Natsuya thở dài một lần nữa.
Cô biết rằng Seiji vẫn chưa từ bỏ đâu. Tuy nhiên, có những chuyện dù có muốn cũng không thể thay đổi, và nếu cứ cứng đầu đi ngược lại dòng chảy, kết cục chỉ có một….
Cô lắc đầu.
Cô đã nói hết những gì có thể rồi. Chỉ mong rằng cậu ta không làm trò gì ngu ngốc.
Hơn nữa, đây không phải lúc để quan tâm tới người khác.
Natsuya nhíu mày.
Vấn đề của cô….cũng khá rắc rối.
Bên ngoài trường.
Một cô gái tóc đỏ đang đứng trên rìa sân thượng của một toà nhà cao tầng, vừa khoang tay vừa khảo sát xung quanh.
Người này chính là Hitaka Shuho.
Đồng tử màu vàng, và cơ thể toả ra nhừng làn sóng màu đỏ trôi nổi trên bầu trời cứ như một tấm áo choàng, làm nổi bật thêm vẻ bí ẩn và sắc đẹp của cô.
“Mau mau ló mặt ra đi, Snow Girl…” Cô dồn hết sự tập chung vào khu vực bên dưới khi đang tiếp tục ra soát xung quanh với tầm nhìn được tăng cường của mình.
“Lần này….Ta sẽ tóm được mi!”
...
Seiji cảm thấy rất khó tập trung vào những tiết học cuối cùng của buổi chiều.
Liệu cậu có nên quay lại công viên tối nay không?
Cậu đã biết mình không thể giúp được gì cho con bé, nên có đi cũng chỉ tổ phí công.
Thế rồi, Seiji chợt nhận ra bên ngoài trời đang mưa và có thể nghe rõ từng tiếng rơi tí tách trên tấm cửa sổ.
‘Mưa rồi à?’
Seiji vô thức thắc mắc liệu cơn mưa có kéo dài tới tận tối luôn không. Nếu thế thì đi đến đó lại càng bất tiện.
‘Chả thuận lợi này, còn vô nghĩa nữa. Đi làm gì chứ…..Không! Nó có nghĩa!
Cậu đã hứa rồi, và quân tử thì phải nhất ngôn.
Ngay cả khi chỉ có mình Seiji giữ lời.
Nhưng ít nhất, cậu muốn con bé, vốn đã chịu nhiều gánh nặng, cảm thấy một chút thương yêu, dù là nhỏ nhất.
Chỉ đơn thuần là đi hoàn thành lời hứa thôi mà.
Đây là chuyện cậu có thể và nên làm. Nên bắt buộc phải thực hiện.
Seiji đã đưa ra quyết định
...
Tại một nời nào đó không phải trường học.
Shika Kagura từ từ cời quần áo ra để thay một bộ khác vào.
Thân hình hoàn hảo với cơ thể nhỏ nhắn và làn da trắng bóc hiện lên trong tấm gương. Phần ngực đang phát triển cộng với vòng ba săn chắc và đôi chân thẳng thon gọn, tất cả tạo nên một vẻ đẹp đầy duyên dáng. (Trans: Khoan. Con có thể giải thích/ MAMA FBI: Dịch xong đi ra đây nói chuyện.)
Tuy nhiên, mọi thứ đối với cô không hề có ý nghĩa gì hết.
‘Một ngày nào đó, cái vẻ đẹp này rồi cũng sẽ héo tàn. Sau đấy mình sẽ mang một hình dạng xấu xí mà cơ thể này vốn phải có. Đó là chỉ khi mình còn sống tới ngày ấy.’
Một lúc sau, cô đã làm xong việc thay đồ từ tốn của mình.
‘Mình cũng nên đi và làm theo mệnh lệnh của chủ nhân thôi.’
Shika Kagura nhìn mình trong gương một lần cuối, trước khi chầm chậm đeo chiếc mặt nạ trắng lên.
Khuôn mặt trên đấy hoàn toàn trống rỗng và vô hồn.
Không khác gì con người bên trong cô.
Và với tấm mặt nạ, cô cứ thế mà bước ra ngoài.
Trời hiện giờ đang mưa.
Seigo Harano đã hứa rằng sẽ đợi cô tối này.
Liệu anh ta có đi dù trời mưa nặng hạt thế này không?
Nếu cô đi, liệu có nên ghé qua chút không?
Ánh mắt của cô hơi lung linh một chút khi nghĩ về người con trai đã giang tay ra với mình.
Shika Kagura đã không thể đưa ra quyết định.
...
Cơn mưa nặng hạt ấy vẫn tiếp tục kéo dài đến tận tối.
Seiji vừa đi tới công viên và đợi ở chờ xích đu, tay cầm theo chiếc dù.
Liệu con bé có tới không? Cậu lặng lẽ chờ đợi trong trận mưa như chút, đầu miên man thắc mắc.
Nếu con bé tới, thì cậu sẽ nói gì.
‘Anh xin lỗi, nhưng vấn đề của em là do thảm hoạ tự nhiên gây nên. Anh không thể làm gì cả. Không ai có thể giúp em được…’
Dĩ nhiên là Seiji không thể nói như thế được rồi.
Nếu đã vậy….thì điều duy nhất cậu có thể làm là an ủi con bé thôi sao?
Seiji cười cay đắng với bản thân.
‘Dẫu gì thì mình cũng chỉ là một con người bình thường. Ngay cả khi hệ thống là một cái cheat làm mất cân bằng game, thì thứ tốt nhất mình làm được cũng chỉ là bảo vệ bản thân thôi. Cứu người khác đúng là khó thật đấy.’
Cậu quay đầu để nhìn cái xích đu không nhúc nhích một tí ấy.
Trong quá khứ xa xưa kia, Seiji, cũng vậy, đã ảo tưởng về việc trở thành một anh hùng. Nhưng khi lớn lên, cậu biết rằng những anh hùng thực sự, vốn có thể cứu lấy mọi thứ và mọi người trên thế giới, không hề tồn tại.
Nói đúng hơn là sự tồn tại của họ không thể nào xảy ra được.
Ngay cả thế, con người vẫn luôn mong mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn. Đó là lý do vì sao ai ai cũng cô gắng làm những gì trong khả năng của mình.
Đây là một lối suy nghĩ không mới….Ít nhất, nó là cách suy nghĩ của cậu.
Seiji nghĩ ngợi về chuyện này rất lâu.
Ngay cả khi con bé chỉ đem đến bất hạnh cho người xung quanh và buộc phải sống một mình, nhưng con bé vẫn có thể tận hưởng cuộc sống mà.
Ở một mình không có nghĩa là bất hạnh. Miễn là người đó sở thích hoặc điều muốn làm, thì họ vẫn có thể sống một cuôc đời hạnh phúc.
‘Yep, hãy khuyên Shika như thế vậy!’
‘Mình sẽ nói với con bé về nhiều thứ vui vẻ để làm trong cuộc sống. Rồi con bé có thể chọn một trong số chúng….Shika có thể làm thứ gì đó mà mình thích thú suốt cả cuộc đời!’
‘Thơ ca này….nếu con bé không thích, thì có thử đọc truyện xem sao. Nếu nó chán quá, thì chuyển qua manga hay anime. Có thể thêm chút phim hay game nữa….Dù gì thì….’
*BÙM!!!*
Bỗng dưng một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên.
Có thứ gì đó rơi từ trời xuống và đâm sầm vào khoảng đất trống trong công viên.
Nó lập tức ngắt ngay dòng suy nghĩ của Seiji.
Chuyện gì xảy ra vậy!?
Cậu nheo mắt, cố đoán xem trong đống khói bụi ấy thứ gì vừa mới rơi xuống.
Và cậu thấy một người khoác trên mình một bộ đồ kì lạ nằm gục trong miệng hố.
Người đó đeo một chiếc mặt nạ trắng.
Trans: Nhokdauto.
FBI AGENT: Mama.
15 Bình luận
Trans đoạn đó mà có ai đi qua thì đúng là...
- nắm bắt được sự tồn tại cảu chính mình
- tổ tiê của cậu đã đụng độ
- Một cô gái tóc đo đang đứng... vừa khoang tay vừa
- cảm thấy rất khó tập trung vào nhựng tiết học cuối cùng
- Cậu qauy đầu để nhìn cái xích đu
tks trans~~