Arc 02: Carol
Chương 50: Nhiều suy nghĩ trong một cái đầu nhỏ bé
20 Bình luận - Độ dài: 2,765 từ - Cập nhật:
Góc dịch giả: Yo, Katsuki đây.
Có vài tin mới:
1. Lão lead ăn phải bả, nhầm, ăn bát canh cua xong chả hiểu sao đau bụng đang nằm liệt giường.
2. Vì lý do học tập riêng, Saru đã phải rời team. Gửi lời tạm biệt chân thành nhất của team đến bác! Cảm ơn bác vì đã cống hiến suốt thời gian qua!
3. Chào mừng thành viên mới, Tori. Tính cách lão này còn 'dị' hơn cả lão Sâu nữa.
Vì những lý do kể trên...... bố ném bom đây, chết banh xác đuê!
Mọi ý kiến đóng góp của các bạn về bản dịch đều được chào đón dù gạch đá hay ko và những lời comment của các bạn là động lực mình dịch truyện
H xin mời bạn đọc truyện
Trans: Tori
Edit : Katsuki
-------------------------------------------------------------------------------------------
Khi ra được bên ngoài mê cung, chúng tôi hướng tới Hiệu thuốc với tốc độ nhanh nhất.
Nghe nói việc truyền máu chỉ được thực hiện ở thủ đô của đất nước này.
Họ chuẩn bị nô lệ chuyên dụng để trực tiếp lấy máu và truyền máu ... thậm chí rất nhiều nô lệ đã chết vì bị rút sạch máu.
Thật là tàn nhẫn, nhưng rõ ràng, chỉ những kẻ đã phạm tội nghiêm trọng mới bị chọn.
Dường như không có vật phẩm hồi máu ở thế giới này. [note3637]
Vì lý do đó, để tăng lượng máu, phương pháp tốt nhất là uống các loại thuốc tạo huyết thanh do các dược sư ở Hiệu thuốc làm ra.
Rõ ràng, đó là một loại dược phẩm dễ hư hỏng nên hầu hết các mạo hiểm gia không mang nó theo.
Chúng tôi nhanh chóng mang Sebastan đến Guild Dược phẩm.
Xác nhận tình trạng của ông ấy ... cùng với trang phục của Oregeru, một dược sư dáng vóc to lớn vội vã tiến đến, ngay lập tức chỉ định các loại thảo mộc và bắt đầu điều trị.
Chúng tôi nhìn theo Sebastan được đưa ra phía sau căn phòng,
"Ta thực sự mắc nợ các ngươi. Đây là một món quà của ta. "
Thằng nhóc nói và đưa một chiếc túi nhỏ đựng đầy tiền xu cho tôi.
"... Tôi sẽ chấp nhận món quà này."
Một nửa thuộc về Jofre và Elise.
"Yup, ta sẽ cắn rứt nếu ngươi không nhận nó đấy. Haurvatat, ta cầu nguyện cho sức khỏe của em ... Và, một ngày nào đó ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Khi thời khắc đó đến, ta hy vọng sẽ có một trận đấu với em. "
"Điều đó rất tuyệt nhưng xin hãy cố gắng để không gây khó dễ cho người xung quanh ngài ạ!"
"Yup, ta sẽ ghi nhớ điều đó.”
Tôi không chắc liệu thằng nhóc có thực sự hiểu hay không nhưng sau cùng nó không phải người xấu.
Sau đó, tôi được nhờ trả lại Carol cho Tiệm Buôn Nô lệ.
Khi rời khỏi Guild Dược phẩm, Haru, Carol, Jofre, và Elise đang đợi tôi.
"Sebastan sẽ ổn thôi. Giờ bọn tôi sẽ tới Tiệm Buôn Nô lệ, hai người dự định làm gì? "
"Chúng tôi muốn đi du lịch ... hoặc quan trọng hơn, ăn, tôi muốn những món ăn ngon." (Jofre)
"Đồ ăn bảo quản vị chẳng ngon lắm ne." (Elise) (TL: 'ne' là một cách nói nữ tính dễ thương/ không chính thức khi kết thúc câu, giống như kiểu 'nhỉ?' hay 'cậu có nghĩ thế không?' )
Mặc dù đã làm ra một đống bừa bộn trong lúc ăn điên cuồng, cô ấy vẫn hoàn toàn cho nó xuống bụng.
"Hơn nữa, nếu đổi tiền, chúng ta sẽ được sống thoải mái một thời gian."
"Chúng ta có thể sống thoải mái ne."
Hai người giữ tấm mề đay trước ngực.
Mề đay Hiếm là vật phẩm có thể tăng cường sức mạnh cho quái vật. Thông thường, không thể có được chúng nếu không đánh bại những con quái hiếm. Thêm vào đó, một tấm mề đay có thể bán được 30,000 xu. Với 60,000 cho 2 cái, chúng khá là đắt tiền. Có giá trị bằng 3 xu vàng. Tôi có 4 tấm nên chắc cũng nên đi cùng họ để bán chúng luôn.
Đang nghĩ vậy.
“”Ah.””
Centaur ngoạm tay Jofre và Elise.
Khi họ rút tay lại, 2 tấm mề đay đã lọt vào mồm Centaur ... [note3638]
... Gokun.
Chúng chui xuống bụng Centaur với một tiếng nuốt.
"Nhổ ra, nhổ ra mau Centaur! Đó là chi phí ăn uống của bọn ta đấy!”
"Bọn ta rỗng túi rồi. Làm ơn đi."
Hai người lay Centaur nhưng nó mặc kệ và tiếp tục ăn đống cà rốt mà tôi dùng làm mồi. Hẳn họ sẽ tức lắm ... hay là tôi nghĩ vậy,
“Mà. Suy cho cùng, ngay từ đầu, nhờ Centaur chúng ta mới có được Mề đay Hiếm. "
"Đúng rồi. Nếu không có Centaur, chúng ta cũng sẽ không đến được thị trấn này. "
Trông như thể họ đã chấp nhận những gì đã xảy ra.
Với những trường hợp thế này, tôi nghĩ rằng từ ngu ngốc (baka) là chích xác nhất.
Chà, vì là mề đay tăng cường sức mạnh quái vật nên đó là cách chính xác để sử dụng.
"Hai người, tôi đã nhận được vàng từ Oregeru. Một nửa là của các cậu."
Như đã nói, tôi kiểm tra bên trong chiếc túi da.
Một đống xu bạc và vàng, không có dù chỉ một xu đồng.
Một số tiền khá ... không, cảm nhận về tiền bạc của tôi gần đây đã đổ vỡ, nếu ở Nhật Bản, đây là một khoản tiền đáng kể.
Tổng cộng 86,000 xu. Tôi chia ra làm 2, mỗi phần 43,000.
Tình cờ, tôi đã không nhận ra, Jofre và Elise cũng có túi vật phẩm. Họ nói rằng đó là đồ nhặt được nên tôi đoán họ thực sự đã nhặt nó. [note3639]
"Ooo, chúng ta sẽ được nếm những món ăn ngon với đống này." (Jofre)
"Ngoài ra, chúng ta có thể mua yên ngựa [note3640] cho Centaur. Rồi cả giáp cho Jofre nữa ne." (Elise)
"Đúng rồi, sẽ rất mệt nếu cưới nó mà không có yên. Sau đó, chúng ta sẽ mua một cái roi cho Elise nữa na." (Jofre)
"Không, nếu mua roi thì phải là kiếm cho Jofre trước đã. Ý em là, Jofre là hiệp sĩ-sama của em mà." (Elise)
"Không, nếu thế thì cần phải mua khiên cho Elise trước đã. Đó là nghĩa vụ của hiệp sĩ khi nghĩ cho sự an toàn của công chúa, nhỉ?" (Jofre)
"... Jofre." (Elise)
"... Elise." (Jofre) [note3641]
“「Slash」!” [note3642]
Cú「Slash」của tôi chém vào giữa hai người họ. Sức mạnh chắc chắn đã tăng lên.
Ái chà, hai người họ đã quen để không bị sốc bởi「Slash」của tôi.
"Ba người có muốn tham gia không? Hãy tổ chức một bữa tiệc chiến thắng đi!”
"Để chúc mừng chiến thắng của chúng ta! Ne, Jofre, chúng ta đã thắng ai? "
"Đó là, dĩ nhiên, chính chúng ta! Mỗi ngày, chúng ta đều phải giành chiến thắng chống lại chúng ta của ngày hôm qua để sống cho ngày hôm nay."
"Vậy thì chúng ta phải tổ chức tiệc mừng chiến thắng hàng ngày ne."
Yup, thay vì tiệc hàng ngày, sẽ là mỗi ngày hạnh phúc của riêng hai người .
Bất kể chỉ số may mắn thế nào, kim trên đồng hồ đo hạnh phúc của họ hẳn sẽ vượt ra ngoài phạm vi cho phép mất.
"Tôi xin từ chối, như đã nói trước đó, chúng tôi phải tới tiệm buôn nô lệ nên chúng ta sẽ chia tay nhau tại đây."
"Tôi hiểu rồi! Vậy thì, chúc các cậu hạnh phúc! Jo~! Haru! Carol! "
"Hãy hạnh phúc! Jo~! Haru! Carol! "
Hai con người hạnh phúc chúc phúc cho chúng tôi khi đang cưỡi trên Centaur.
Mặc dù lời nói của họ thiếu phù hợp hơn trăm lần so với những lời từ núi thư từ chối việc làm mà tôi nhận được ở Nhật Bản, nó lại gây ra một sự xúc động không gì sánh bằng trong trái tim tôi. Họ chắc chắn sẽ tiếp tục sống như vậy.
Người hạnh phúc sẽ mang đến hạnh phúc cho những người xung quanh.
Tuy nhiên, họ cũng khiến mọi người cảm thấy hơi khó chịu và nhiều khi những người xung quanh không thể theo kịp với năng lượng của họ.
Hãy hạnh phúc ... huh.
"Một người phải được sống hạnh phúc huh."
Tôi nhìn Carol ... và cảm thấy mình phải cho cô ấy được hạnh phúc.
Đó là lý do tại sao, tôi dễ dàng quay lưng lại với quyết tâm chia tay Carol của mình. Bức tường kiên quyết mỏng manh của tôi đã sụp đổ và tôi xây lại một bức tường quyết tâm mới.
Hãy mua Carol.
Rồi, tôi giật mình nhìn vào ngón tay của cô ấy.
"Anh quên trả lại Nhẫn Tình bạn rồi.”
“... Chúng ta có nên đuổi theo họ không ạ?"
Với mũi của Haru, chúng tôi có thể đuổi theo họ, nhưng tôi lắc đầu.
"Rất có thể sẽ gặp lại họ lần nữa, chúng ta sẽ trả lại vào lúc đó."
Tuy chỉ là linh cảm. Nhưng, tôi chắc rằng mình sẽ không nhầm, ít nhất là trong tương lai gần.
Rồi, tôi hỏi Carol.
"Carol, em có muốn đi cùng với anh không?"
"Eh?"
"Bọn anh đang trong một chuyến hành trình. Lý do thì cũng chẳng quan trọng lắm. Anh có một túi vật phẩm và em có thể nâng lv Người bán hàng rong của mình nên, em có muốn đi cùng bọn anh không?" [note3643]
"Nhưng, Carol là một nô lệ."
"Nếu về tiền chuộc Carol, anh sẽ làm gì đó. Anh đã nhận vàng từ Oregeru và còn có những vật phẩm anh có thể bán đi. Hơn nữa, với một túi vật phẩm, anh có thể kiếm được nhiều tiền hơn so với những người bán hàng rong khác nên anh cũng không thiếu tiền đâu. "
" … Nhưng."
"Anh không nói em phải trả lời ngay. Bọn anh vẫn còn ở lại thị trấn này để nhận trang bị đã đặt và định sẽ rời đi vào ngày mai ... à mà, liệu có ổn không nếu anh tự quyết định thế này, Haru? Có nơi nào em muốn đi không?"
Tôi đột nhiên cảm thấy không thoải mái và hỏi Haru, nhưng em ấy lắc đầu với một nụ cười và nói: "Em sẽ để mọi thứ cho trái tim của chủ nhân quyết định."
Vậy thì, chúng tôi sẽ tiếp tục cuộc hành trình vào ngày mai.
"Carol, trong thời gian đó, hãy từ từ suy nghĩ nhé."
"Vâng ... cám ơn anh rất nhiều."
Chắc hẳn nhiều ý nghĩ khác nhau đang đấu tranh bên trong chiếc đầu bé nhỏ của Carol.
Tôi mong rằng em ấy sẽ lựa chọn vì hạnh phúc của bản thân mình.
Nghĩ vậy, 3 chúng tôi hướng tới tiệm buôn nô lệ.
~ Chuyện Bên lề ~
Vùng đất nơi 6 Nữ thần trụ cột có thể giáng trần ... có một ngọn đồi được gọi như này.
Đồi Kyupilas.
Đền thờ lớn Kyupilas được xây dựng trên đó 1200 năm trước.
Nơi đó, anh hùng Alessio Magnal đang bị giam giữ tại gia.
Giam giữ tại gia, một thuật ngữ dành cho người bị bắt vì tội phản bội giáo hội ... thậm chí có thể dẫn đến hành quyết nếu hình phạt nghiêm khắc.
Tuy nhiên, cân nhắc đến địa vị anh hùng Alessio, anh bị giam giữ tại gia.
Chinh phạt Quỷ Vương, anh trở thành một anh hùng với ý nghĩa thật sự của từ “anh hùng”.
Được giáo hội tôn lên như một anh hùng ngay từ lúc chào đời, anh bắt đầu cuộc hành trình khi lớn lên, ở tuổi 14.
Hành trình tiêu diệt Quỷ Vương, rất đáng khâm phục khi được nói như vậy nhưng anh, một cậu bé 14 tuổi, chỉ được giáo hội trao cho một thanh kiếm bạc và 3000 xu.
"Còn có những anh hùng khác nữa. Con không phải là anh hùng duy nhất."
Đó là những gì anh được bảo. Trong thực tế, những người bạn, hay đúng hơn, những học sinh mà anh đã dành thời gian ở cùng đều là anh hùng. Những người phải trở thành anh hùng do số phận quyết định.
Do đó, họ không thắc mắc về hoàn cảnh của mình.
Anh nghĩ, không, anh nhận thức được sự kỳ lạ khi gặp những người đồng đội của mình.
Pháp sư Hack. Kỹ sư Ma thuật Daijiro.
Nếu không gặp họ, anh hùng Alessio chẳng hơn gì "một quân cờ anh hùng".
Không hề nhận ra khả năng tự do của mình, anh tiếp tục bị trói buộc như một quân cờ anh hùng mà không thể di chuyển ra khỏi bàn cờ.
Tuy nhiên, trong cuộc hành trình cùng với bạn đồng hành, anh đã tìm ra ý nghĩa tồn tại thực sự của mình như một anh hùng. Đó dường như là thứ dẫn đến tình cảnh của anh hiện giờ.
Lý do tại sao anh không thể chịu đựng được cái "vai trò" anh hùng mà nhà thờ đã nhồi nhét vào đầu.
Nhồi nhét những cuộc khổ luyện chiến đấu, không được phép đi ra ngoài hay uống bia rượu giá rẻ mà mình muốn thử khi đến tuổi trưởng thành.
Anh đã nghĩ đến việc trốn thoát.
Rồi một ngày nọ, có một bước ngoặt. Khi Pháp sư Hack ghé thăm.
Dù đã 10 năm trôi qua, khuôn mặt của anh cũng không thay đổi nhiều.
Tuy nhiên, mái tóc dài mà anh ta tự hào đã rụng và anh đã hói [note3644] . Dù biết không nên cười nhưng anh không thể ngăn ánh nhìn của mình.
"Đừng có nhìn chằm chằm vào đầu người khác, Aleo. Quên chuyện đó đi, tôi đến đây hôm nay vì có điều muốn nói với cậu."
Hack thở dài với ánh nhìn hướng về đầu của mình và nói với Alessio.
"... Một phong ấn Quỷ Vương đã bị gỡ bỏ. Đó là kẻ đến từ Vương quốc Arundel. "
"...... !?"
Alessio sốc khi nhận ra ý nghĩa của những từ đó.
Chỉ một vài thập kỷ, chỉ cần chờ đợi vài thập kỷ nữa thôi và mọi thứ sẽ kết thúc, nhưng thực tế là con dấu đã bị gỡ bỏ.
"Chẳng lẽ là việc làm của tộc quỷ?"
"Không, có một con đường lớn ở gần đó ... khả năng cao là ai đó đã khám phá ra mê cung ẩn ấy và ngẫu nhiên thành công giải phóng cánh cửa bí mật và lấy đi những viên ngọc quỷ." (TL: Đó là mấy viên bi bên cạnh túi ma thuật phía sau Cánh cửa ẩn Jofre và Elise tìm thấy trong mê cung ẩn dấu.)
"Hẳn là một chuỗi cơ hội và sự trùng hợp ngẫu nhiên."
Dù vậy, cái bẫy đặt ở đó là một cái cổ điển nên nó phải có hiệu quả.
Hơn nữa, anh đã truyền đạt cho Hack rằng nó được thiết kế để cánh cửa sẽ không mở trong vòng một năm nếu kẻ xâm lược làm sai một lần. Chúng có một năm để bằng cách nào đó lên kế hoạch cho việc tấn công.
"Dù là vậy, tôi hiểu rồi. Viên ngọc của Quỷ Vương huh, rắc rối rồi đây."
"... Vậy mà trông cậu lại khá vui mừng đấy...."
Hack không bỏ lỡ nụ cười trên mặt Alessio.
"... Đánh bại Quỷ Vương là những gì cần làm khi nói về một anh hùng mà. Cậu đã nói với Daijiro chưa? "
"Chưa, chưa nói... vì Mallegory, nơi anh ta đang sống, ở rất xa, ... hay đúng hơn, là ngược hướng với Arundel. Nếu vậy, chúng ta nên trực tiếp đi xem tình hình. "
"Đúng vậy ... được rồi, tôi sẽ nói chuyện với Đức Thánh Cha (sensei) ... chúng ta hãy đi ngay."
Alessio nói rồi bỏ lại tất cả những việc vặt đã được chỉ định và rời khỏi căn phòng.
Vậy là, Alessio Magnal ... 28 tuổi, cuộc hành trình thứ hai của anh bắt đầu.
20 Bình luận
*Cắn