“Ara? Dậy sớm thế Kento.”
Hiện tại là 5 giờ sáng.
Khi tôi đang tiến đến phòng rửa mặt thì tình cờ gặp ba vừa mới đi làm trở về.
Ba tôi đang mặc trang phục làm việc với lại trang điểm thế này nên nhìn một phát chỉ có thể thấy ổng là nữ giới, nhưng tôi không bận tâm vì đã nhìn quen rồi và nói.
“Mừng ba đã về. Ba ăn sáng chứ?”
“Theo đồng hồ sinh lý của ta bây giờ là bữa tối mới đúng……Ờ mà cũng cất công rồi nên làm cho ta nhé Kento.”
“Ừm, vậy con đi chuẩn bị ngay.”
“Kento.”
Tôi nói thế và định tiến đến nhà bếp thì bị gọi đứng lại.
Tôi quay về hướng đó và thấy ba đang thể hiện nét mặt lo lắng về điều gì đó mà nói.
“Dạo gần đây con thường thức dậy vào giờ này à?”
“Ừn~ ờ thì còn phải chuẩn bị đồ ăn mà. Với lại tầm này thì trễ hơn hồi con còn đi giao báo sáng ấy chứ.”
“Buổi tối ngủ có đủ giấc không đó?”
“Con có ngủ mà. Mà ba cũng nên để ý sức khỏe vì cách sống không theo quy tắc đấy.”
“Ta sống lâu năm nên cũng quen rồi, không sao đâu. Nhưng còn con thì……”
“Con giỏi dậy sớm mà. Ba nghĩ mấy năm nay ai là người làm bữa cơm cho ba và Kaito thế.”
Tôi nói thế thì ba tôi thở dài và nói.
“……Vất vả lắm nhỉ.”
“Ba không cần phải lo. Con làm vì con thích mà.”
“Vì ta còn giao phó hết việc nhà cho con nữa. Và vì thằng Kaito……thằng em trai phiền phức cũng quăng hết việc nhà cho con nữa.”
Tôi nghĩ không có chuyện đó đâu……Với lại, tôi đã hứa là sẽ bảo vệ cho hai người họ, nên ngược lại là chuyện đương nhiên mới đúng.
“Ba à, ba đang cố gắng làm việc vì con và Kaito mà, nên ba đừng có bận tâm.”
“Kento……”
“Cơ mà, đột nhiên ba làm sao vậy?”
“Không, không có gì hết. Ta chỉ đang nghĩ khi con gái đi lấy chồng thì thành ra tâm trạng thế này sao, mà thôi.”
“Con, là con trai đấy.”
Tôi đang nghĩ tại sao ba lại có cái tâm trạng như con gái của mình trước lúc đi lấy chồng thế này, thì ổng nói「Bỏ chuyện nói đùa qua một bên……」rồi nói với biểu hiện có chút nghiêm túc.
“Đừng có làm quá sức đấy. Nếu khó chịu thì phải nói là khó chịu nghe chưa.”
“Con hiểu rồi.”
“Thật không? Con từ lúc xưa lúc nào cũng chịu đựng nên làm ba lo lắng đấy. Hora, còn nhớ không? Hồi nhỏ được đèo đằng sau xe đạp của bà nội, chân bị mắc vào bánh xe để rồi bị thương khá lớn đấy, lúc đấy đã chịu đựng, tuyệt đối không khóc mà đúng chứ?”
“Chuyện đó xưa rồi mà……”
Phải nói là đau vật vã lắm ấy, chân thì lúc đó vương vãi máu tùm lum cơ.
Nhưng để cho bà nội, hiện đã đã mất rồi, không lo lắng mà tôi ít nhiều đã gồng lên để cho bà thấy nụ cười của mình……Tôi nghĩ đây cũng là chuyện xưa rồi và đã định đáp lại, nhưng khi thấy biểu hiện nghiêm túc của ba, tôi thở dài ra một hơi và nói.
“Con không quá đến mức như thế đâu. Con chỉ thích làm thế này, lo lắng chuyện nhà của mình và việc nhà của sensei thôi.”
“Thế hả……Ta hiểu rồi. Trước hết là không được cố quá. Rồi sau đó nhờ con làm một bữa ngon nhé.”
“Dạ dạ.”
Nói xong thì tôi lại một lần nữa tiến đến bếp.
Đó là những lời từ một người cha hay lo lắng, nhưng có một bí mật là tôi đã trở nên vui một tí vì ba còn đang quan tâm đến mình.
15 Bình luận
một títiếp xúc với (ông bố?) Bình thường thì k nóiT đang thắc mắc Kaito thì sao ta =))