Trans: HK
_________
Có vẻ như Yuzuru và Arisa có cùng ý kiến.
2 người quyết định đi đến một cửa hàng soba gần đó.
Thật ra nếu muốn thì cũng có thể gọi người ta giao đến tận nhà…nhưng đắt quá.
Đến đó trực tiếp sẽ hợp lý hơn vì nơi đó cũng gần nhà.
“Tớ chưa từng đến cửa hàng soba nào trước đây cả”
“Ra thế. Nên đó là lý do cậu chọn soba à?”
Việc chọn một cửa hàng soba làm nơi ăn uống có vẻ khá là khó xử đối với một nữ sinh trung học như Arisa.
Con gái thường khá lo lắng về mớ nước sốt.[note32315]
Yuzuru vốn nghĩ rằng cô nàng sẽ chọn một quán café hay nhà hàng gia đình, nên bị bất ngờ bởi lựa chọn của cô, nhưng nó cũng khá hợp lý.
……hoặc đó là những gì cậu đã cho rằng.
“Không. Ý của tớ không phải vậy”
“Hả, bộ lý do khác nữa à?”
“Tớ chưa từng được ai dẫn đi ăn trước đây… Nên tớ chọn soba vì đang là mùa hè và nghĩ rằng nó sẽ khá phù hợp”
“Cái đó…trùng hợp ghê. Tớ cũng nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu là thứ gì đó man mát vì đang là hè”
Trong một khoảnh khắc, Yuzuru nghĩ rằng mình đã nhìn rõ thêm hoàn cảnh gia đình không mấy hạnh phúc của Arisa, nhưng cậu quyết định vờ như không để ý.
Hiện tại, họ vừa ngồi xuống chỗ được chỉ dẫn và mở menu ra xem.
“Tớ thì… chắc là chọn Kamoseiro[note32316] loại vừa, còn Yukishiro thì sao?”
“Còn tớ… soba với tempura[note32317]. Cỡ bình thường”
Một lúc sau khi chốt thực đơn, món soba với tempura đã được đặt trước mặt Arisa.
Món tempura gồm 2 con tôm và 5 loại rau, tuy hơi nhiều nhưng xét theo giá cả thì…hợp lý và đa dạng.
Tuy nhiên, mì soba…
“Số lượng soba…sai rồi đúng không? Đây là cỡ vừa của Takasegawa-san đúng không?”[note32318]
Arisa bối rối trong khi nhìn cái “núi” mì soba trước mặt.
“À, ở đây ấy nhé, có hơi nhiều một chút, nên cỡ đó là “bình thường” đó”
“Ể? Không, nhưng mà…”
Và sau đó, nhìn bát mì soba được mang ra của Yuzuru, Arisa câm nín.
Cô nàng so sánh 2 bát mì.
“Nếu của Yuzuru là cỡ vừa thì của mình đúng là cỡ bình thường”. Đó là những gì được “viết” trên mặt cô lúc này.
“Xin lỗi. Tớ quên giải thích…… Umm, có cần tớ trợ giúp không?”
“Làm ơn”
Cuối cùng, Yuzuru nhận thêm gần một nửa số mì của “vợ”.
“Cậu có chắc là muốn tớ lấy nhiều thế này không?”
“Tớ ăn cũng đâu có nhiều đâu mà”
Sau đó Arisa chỉ vào chiếc đĩa với món tempura bên trên.
“Còn tempura thì sao? Một con tôm và một…ít rau nhé?”
“Thế thì tớ nhận một ít vậy”
Nói xong, Yuzuru lấy một miếng tempura từ đĩa của Arisa.
Sau đó, cậu dùng đũa gắp một miếng thịt vịt từ trong tô soba của mình.
“Còn cái này thì sao? Lấy một miếng nhé?”
“…Vâng. Tớ sẽ nhận nó”[note32319]
Sau khi đổi món phụ với nhau, họ bắt đầu ăn soba.
Lượng mì soba được phục vụ tại cửa hàng này khá là nhiều, nhưng nó không có nghĩa là chất lượng bị kém đi.
Súp thịt vịt có hương vị đậm đà, và tempura thì giòn và ngon.
“Takasegawa-san, cậu có thể ăn wasabi[note32320] đúng không?
Đột nhiên Arisa hỏi.
Đúng là Yuzuru có thể ăn wasabi mà không có vấn đề gì, và cậu vẫn đang ăn nó kèm với soba của mình.
“Cậu không thích nó à Yukishiro…?”
“Tớ từng thử nó hồi nhỏ… nhưng từ đó thì không đụng vào lần nào nữa. Cái vị cay nồng đó đã khiến tớ bị ám ảnh”
Miếng wasabi trên đĩa của Arisa chưa hề giảm đi chút nào.
Yuzuru nghĩ nếu cô ấy đã không ăn thì cậu cũng có thể giúp Arisa “xử lý” nó nốt…
“Sao giờ cậu không thử luôn nhỉ? Biết đâu lại ngạc nhiên về kết quả thì sao”
“…Vâng, tớ biết. Giờ thì tớ cũng trưởng thành rồi. Nhưng mà nhé, có nhất thiết phải cho nó vào miệng mà không pha loãng ra không?”
“Chịu. Nó tùy theo sở thích cá nhân của từng người. Nhưng với trường hợp của cậu…nếu pha loãng nó vào nước dùng thì cậu sẽ không thể ăn được nữa vì vị cay sẽ thấm vào toàn bộ nước súp. Thế nên tớ nghĩ là dùng kèm một ít thì tốt hơn”
“Đúng vậy”
Arisa gật đầu và chấm một ít wasabi vào soba của mình.
Sau đó, cô nàng nhúng nó vào nước sốt và ăn một cách thanh lịch bằng đôi môi nhỏ nhắn.
“Thế nào?”
“Hơi có mùi, nhưng nó ngon…!”
Arisa chụp mũi mình lại.
Trong khoảnh khắc, mắt cô đỏ lên và bắt đầu ươn ướt.
Cô nàng vội vàng nốc hết cả cốc trà của mình.
“Ư…có vẻ vẫn còn quá sớm với tớ… Đừng cười mà”
“Không, xin lỗi, xin lỗi. Chỉ là, có chút thú vị thôi”
“…Cậu xấu lắm”
Gương mặt đang rơm rớm của Arisa phồng má lên và quay đi.
Cái cử chỉ ấy dễ thương đến mức khiến người ta muốn vỗ nhẹ đầu cô nàng.
Sau đó, họ tiếp tục ăn xong mì soba của mình.
Và trong khi đang ăn soba-yu[note32321], Arisa đột nhiên hỏi Yuzuru.
“Nhắc mới nhớ, Takasegawa-san. Cậu với Tachibana-san và Uenishi-san…là người quen nhỉ?”
Câu hỏi đó khiến cậu nhớ lại hôm qua Arisa cũng có mặt khi ấy.
Có lẽ cô đã nhìn thấy lúc cậu đang trò chuyện với Ayaka và Chiharu.
“Đúng vậy. Cậu biết 2 người đó à? Dù sao thì bọn tớ cũng học khác lớp mà”
Nói đến đây Yuzuru chợt nhớ rằng họ đã nói về chuyện này một lúc trước.
Và câu trả lời mà Arisa đưa ra lần này hơi khác so với trước đây.
“Ba nuôi nói với tớ rằng…nếu chúng tớ học cùng một lớp thì nên hòa thuận với nhau. Đó là những gì ông dặn tớ trước khi nhập học. Ông bảo rằng là vì họ đều đến từ những gia đình tốt”
Arisa nhíu mày một cách kinh tởm khi nhắc về điều đó.
Không có ai muốn bị sai khiến phải nên làm gì với các mối quan hệ của mình.
Chính mối quan hệ của gia đình đã khiến Yuzuru và 2 cô bạn trở thành bạn thời thơ ấu của nhau, và tất nhiên, phụ huynh họ đã mang họ đến để hòa nhập cùng nhau. Nhưng rõ ràng là họ chưa bao giờ bị ra lệnh thẳng thừng rằng là phải hòa thuận với nhau.
“Cậu không cần phải ép bản thân hòa thuận với họ đâu, nhưng cả 2 đều là người tốt cả”
“Đúng vậy. Họ vui vẻ, hòa đồng và xinh đẹp nữa…”
Arisa có vẻ ghen tị với họ vì lý do nào đó.
Arisa quả thực là một mỹ nhân không chút nghi ngờ, nhưng nếu hỏi rằng cô có hòa đồng và vui vẻ không thì điều đó còn cần xem xét lại.
Cô đối xử bình đẳng với tất cả mọi người. Nhưng đồng thời lại không kết bạn quá thân với bất cứ ai.
Arisa luôn giữ một bức tường vô hình, tuy mỏng nhưng kiên cố giữa cô và những người khác.
“Ừm, Takasegawa-san”
“Ửm? Có chuyện gì?”
“Mối quan hệ giữa cậu với 2 người đó…?”
“Bọn này là bạn thời thơ ấu. Chúng tớ đã biết nhau từ khi còn là những đứa nhóc tì, và chúng tớ là bạn bè. Không hơn không kém”
Yuzuru cũng có chút dây mơ rễ má với Tachibana Ayaka. Nhưng vì chỉ là họ hàng xa nên cậu chưa bao giờ thực sự để tâm chuyện đó.
“Đó là tất cả sao?”
“Ừ, chỉ vậy thôi…… Không lẽ cậu nghĩ họ là người yêu của tớ à?”
Yuzuru, Ayaka và Chiharu thực sự rất thân thiết với nhau.
Nhìn sơ thì có thể giống, hoặc gần giống với người yêu của nhau, nhưng đó chỉ là thân thiết hơn mức bạn bè bình thường một chút thôi. Và đó là sự thật.
“Không…cũng không hẳn thế. Nhưng tớ chỉ không biết là 2 người kia cũng có suy nghĩ giống cậu hay không… Hoặc cũng có thể là tớ đã hiểu lầm”
“Tớ đồng ý rằng cả 2 người họ đều rất xinh đẹp. Nhưng tớ không có cảm xúc lãng mạn dành cho họ. Hai nàng đó không phải gu của tớ”
Được làm bạn với kiểu người hoạt bát như họ thì rất vui đó, nhưng nếu hỏi Yuzuru có muốn trở thành vợ chồng với một trong hai người hay không…
Cậu không nghĩ rằng mình có thể thư giãn được khi ở nhà.[note32322]
“Mà 2 người đó cũng không nhìn tớ theo cách “ấy” đâu. Họ có tình cảm với người khác rồi”
“Ừm, phải ha. Làm gì có chuyện ai đó xinh đẹp như 2 người họ mà vẫn còn F.A chứ”
“Chính nó và đồng bọn”
Mà, trong trường hợp của 2 nàng đó thì việc cùng thích một người lại trở nên thật đáng sợ.
Yuzuru bất giác tưởng tượng ra gương mặt thằng bạn khốn khổ của mình, trong khi đang bị kẹp giữa 2 nàng ấy lúc này.
Sau đó, Arisa hỏi Yuzuru với gương mặt lạnh tanh như mọi khi.
“Nó ổn chứ? Cậu đã từ chối lời mời học nhóm đúng không”
Có vẻ như cô đã nghe được cuộc hội thoại giữa “chồng” và 2 cô gái.
Âu cũng là hiển nhiên nếu cô nghe được, khi mà họ tạo ra âm thanh lớn như thế.
“Tớ đã có một cuộc hẹn với cậu trước rồi”
Arisa là người mà cậu đã hứa trước.
Hiển nhiên là nên ưu tiên cho cô ấy.
“……Với một người như tớ, làm thế có ổn không?”
“Đối với tớ, không hề có cái gì như là “một người như cậu”. Tớ có thể học nhóm với họ vào một ngày khác. Nhưng cậu thì tớ chỉ có thể gặp vào thứ 7 mà thôi. Lẽ dĩ nhiên, cậu nên được ưu tiên hơn rồi. Hơn nữa…”[note32323]
“Hơn nữa?”
“Ở bên cậu rất vui. Lý do như vậy vẫn còn chưa đủ sao?”[note32324]
Trong một khoảnh khắc Arisa trông như đang sửng sốt.
Rồi cô ấy lắc đầu lia lịa.
“Không, không có đâu. Tớ cũng…rất vui mà”
Rồi Arisa nheo mắt.
Đó là một nụ cười rất đỗi nhẹ nhàng, nhưng vô cùng xinh đẹp và tràn đầy yêu thương, như thể chỉ cần chạm vào thôi, nụ cười ấy dường như sẽ tan biến thành mây khói…
“Mình muốn ôm lấy cô ấy, mình muốn bế cô ấy lên trong vòng tay của mình”… - sự thôi thúc ấy bỗng trỗi dậy trong Yuzuru.
“Tớ có thể xin cậu một điều không?”
“A, à…là gì?”
Yuzuru đang bị hớp hồn bởi nụ cười của Arisa “đáp đất” sau khi nghe câu hỏi.
Vẻ mặt của người hỏi thì đã trở lại vẻ băng lãnh thường ngày.
“Không chỉ thứ 7… thỉnh thoảng, tớ cũng có thể đến thăm cậu vào những ngày khác có được không?”
“Bất cứ khi nào cậu có thời gian. Luôn luôn chào đón”
“Cảm ơn cậu rất nhiều”
Tuy vẫn vô cảm như mọi khi.
Nhưng đôi mắt ấy lại sáng sủa hơn bình thường.
91 Bình luận
Xem thêm
Hồn nhiên thả thính: ✓