Thuần phục nàng Yandere
海利昂黎明星 ( Hải Lợi Ngang Lê Minh Tinh )
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 06

Chương 01 Kẻ trục lợi trước máy bán hàng tự động

23 Bình luận - Độ dài: 1,923 từ - Cập nhật:

Nói tóm lại, mùa thu là một tiết trời thoải mái.

Nhiệt độ mát mẻ nên điều hòa không khí trong lớp không bật, mọi người có thể thường xuyên mở cửa sổ thông gió, không khí tươi mát và nhiệt độ dễ chịu khiến các học sinh thật hưởng thụ.

Trải qua một mùa hè khô nóng, sự trao đổi chất trong cơ thể giờ nhanh chóng chậm lại, mỗi tế bào không phải hoạt động hết công suất nữa, bởi vậy toàn bộ cơ thể đều thoải mái.

Đương nhiên, vạn vật đều có cả hai mặt lợi và hại, đã trải qua mệt mỏi, giờ bắt đầu thoải mái, cơ thể dĩ nhiên sẽ bắt đầu bước vào trạng thái mệt mỏi.

Rõ ràng buổi tối vẫn ngủ đủ giấc nhưng sáng sớm vẫn cứ không thể dậy nổi. Một là do ghét không khí lạnh băng bên ngoài, hai là cứ muốn ngủ thêm một lúc nữa.

Thế là tôi phải đặt chuông báo thức sớm hơn một chút, như vậy sau khi tắt chuông đi, tôi còn có thể ngủ thêm gần mười phút, coi đó như một bước đệm thời gian.

Việc mệt mỏi mùa thu này chẳng phải của mình tôi, ai cũng như vậy cả thôi, ví dụ như Tưởng Mộc Thanh đang sống nhờ tại nhà tôi chẳng hạn, sau khi tôi chuẩn bị xong bữa sáng ngon lành, việc gọi cô ấy dậy đã càng thêm khó khăn.

Trước đây chỉ cần gọi một tiếng, thỉnh thoảng vào phòng cô ấy, cương quyết kéo chăn, ép cô ấy phải dậy là được. Bây giờ chẳng những phải kéo chăn mà còn phải dùng bàn tay lạnh lẽo của mình sờ vào cổ cô ấy để kích thích, cô ấy mới có thể tỉnh hẳn được.

Lúc gọi cô ấy dậy, tôi còn phải luôn đề phòng việc bị cô ấy đột ngột ôm chặt vì bị coi như gối ôm. Với kinh nghiệm của tôi, chỉ cần bị ôm thôi là chẳng tài nào thoát nổi. Tôi đã rất nhiều lần phải bế cô ấy vào phòng vệ sinh để rửa mặt.

Với mẹ thì chẳng có gì ảnh hưởng tới bà, ngược lại, cho tới nay nếu không có việc gì đặc biệt, mẹ vẫn luôn dậy muộn, cái cảm giác mệt mỏi mùa thu này ngược lại còn giúp mẹ ngủ ngon hơn.

Ngoài vấn đề rời giường, việc đi học cũng cần có nhiều chú ý hơn trước.

Thời gian đi học quý giá đang bị cơn buồn ngủ cướp hết.

Nhất là lúc phải học một số môn dễ dàng làm người ta mệt mỏi như Ngữ Văn, Tiếng Anh. Một đoạn cổ văn trúc trắc hoặc một đoạn tiếng Anh bị giáo viên đọc như tụng kinh đúng là làm người nghe buồn ngủ.

Không được ngủ! Nhất định không được ngủ!

Chỉ cần ngủ gật một tẹo thôi là đã chẳng biết giáo viên nói đến đâu rồi, phải tìm kiếm nửa ngày trong đống chữ mới tìm được đúng đoạn.

Vừa hết tiết một cái là tôi lập tức nằm bò ra bàn, chuông vào học vang lên lại nhất định phải bật dậy, tôi cảm thấy mình như đang trải qua cuộc sống giống Quách Thông, chỉ có một điều khác là tôi thức dậy vào mỗi tiết học còn nó thì thức dậy vào lúc tan học.

Thời khóa biểu hôm nay vẫn rất biến thái, Ngữ Văn, Ngữ Văn, Tiếng Anh, Tiếng Anh. Ôi, nếu trạng thái này còn tiếp tục kéo dài thì chắc chắn thời gian trưa nay sẽ trở nên lãng phí.

Nhất định phải kiếm thứ đồ uống gì đó có thể kích thích thần kinh, mằn mặn mới được.

"Tao đi mua lon cà phê đây, mày uống không?"

Nghỉ giữa giờ, tôi cố gắng mở đôi mắt buồn ngủ ra, đứng lên và hỏi bạn cùng bàn.

"Ừm."

Nó cũng đang nằm bò trên bàn học, nghe thấy tôi hỏi, nó thở dốc một tiếng nghe khá đáng yêu, coi như đó là lời đồng ý.

Giọng điệu dịu dàng này khiến tôi lập tức muốn nằm dài xuống bàn, tiếp tục ngủ với nó.

Tôi nhẫn tâm véo bắp đùi mình một cái.

Đau quá.

Tạm thời nhịn được cơn buồn ngủ rồi.

"Rồi."

Vậy mua giúp cho nó một lon đi.

Tuy trường không cho phép mang đồ ăn vặt lớp nhưng đồ uống thì được, dù sao vào giờ nghỉ, việc uống nước là điều cần thiết cơ bản với mỗi người, không thể cấm được.

Chết khát rồi còn học hành gì nữa?

Ở giữa hành lang của mỗi tầng đều có máy bán hàng tự động, ở đó có đủ các loại đồ uống đóng chai cho tới đóng lon.

Chỉ cần chọn một loại đồ uống nào đó đằng sau cánh cửa kính kia, để số tiền tương ứng vào khe trả tiền, chiếc máy sẽ tự động tìm tiền lẻ cho bạn, vì kỹ thuật hạn chế nên tiền trả lại toàn là tiền xu. Cuối cùng, đồ uống thích hợp sẽ rơi xuống ở khe trả hàng.

Khát đến mức khô cả miệng, mua thêm một chai nước khoáng đi. Tôi nghĩ vậy.

"Nước khoáng ở vị trí A1, cà phê là F6."

Tìm vị trí, gõ phím và ấn xuống, sau đó nhét tiền mặt vào.

Khó khăn lắm tôi mới lấy được đồ uống từ chỗ giao hàng.

Được một chai nước khoáng, hai lon cà phê.

"Được Phàm... bế..."

"Phàm, phòng ngủ của em ở đằng kia, anh đi nhầm hướng rồi!"

"À, anh muốn đưa em lên giường của anh."

"Sao không ở đây? Chỗ này gần hơn."

"Thật ra con trai vẫn luôn có một sự ám ảnh, đó là lần đầu tiên nhất định phải làm trên chiếc giường mình ngủ từ nhỏ tới lớn, như thế mới xứng đáng với những giấc mộng xuân mà mình từng trải qua."

"Có thật không?"

"Được rồi, nói thật nhé, đó là tay phải anh đang nói cho anh biết có vẻ như ở trên giường mình thì sức chiến đấu sẽ mạnh hơn, anh không muốn lần đầu tiên phải lãng phí..."

"Thì ra là thế!"

Bên cạnh bỗng vang lên một đoạn giọng nói như ghi âm, đã thế còn mở loa nên tiếng rất to.

Nếu bị giáo viên biết đang xem video bằng di động trong giờ nghỉ, chắc chắn sẽ bị thu điện thoại.

Trong đầu tôi lập tức lướt qua nội quy trường học, nhưng tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.

Giọng nói này hienh như là tôi với Tưởng Mộc Thanh mà.

Mặc dù giọng của tôi có vẻ khá kì quặc nhưng giọng Tưởng Mộc Thanh vẫn nhỏ nhẹ, nghe rất rõ ràng.

Tôi cực kỳ tò mò nghiên đầu sang một bên, chỉ thấy một thiếu nữ tóc ngắn đang rất thản nhiên cầm di động nằm ngang xem video, đã thế còn bật loa rất to.

Kiểu tóc ngắn xõa mềm mại này có tên là gì nhỉ?

Đầu nấm à? Không phải, rõ ràng những sợi tóc này dài hơn, cũng mềm và bông hơn, có vẻ tự nhiên hơn rất nhiều. Mà hình như hai bên trái phải cũng không đối xứng lắm. Hẳn nên gọi đây là kiểu đầu Bob.

Tôi ghé sát lại, đứng phía sau lưng cô ấy, quả nhiên là cô gái này đang dùng di động để xem video.

Trong video, một nam sinh phổ thông dùng tư thế khá gượng gạo để bế một nữ sinh ra khỏi nhà, đã vậy còn nói những câu thật xấu hổ.

Trời ạ, đây chẳng phải là tôi với Tưởng Mộc Thanh thì còn có thể là ai được nữa?! Đây chẳng phải là trước cửa nhà cô ấy hay sao?

"Bạn ơi, video này..."

Tôi vươn tay, định lấy chiếc di động.

Cô gái nhanh chóng nhấn nút tạm dừng trên điện thoại, sau đó nhấn nút khóa màn hình, cất di động vào trong túi.

"Ồ ồ, lâu rồi không gặp nhé, Lục Phàm."

Thiếu nữ tóc ngắn quay lại, rướn dài cổ và ngẩng đầu nhìn tôi.

Khoảng cách rất gần nên khi cô ấy quay lại, chóp mũi chúng tôi đã suýt chạm vào nhau.

Cũng vì vậy, tôi phải vội vàng lùi về sau vài bước.

"Cậu!"

Tôi kinh ngạc chỉ tay vào cô ấy.

Gương mặt tinh nghịch dưới mái tóc ngắn kia, ngoài bạn hàng xóm của Tưởng Mộc Thanh thì còn có thể là ai nữa?

"Ôi ôi, cậu quay video này lúc nào thế hả?"

Tôi vội vàng nhìn xung quanh một cách rất cảnh giác, cũng may quanh đây không có ai, sau đó, tôi mới khẽ hỏi cô ấy.

"Lúc chuyện này xảy ra ấy."

Thiếu nữ đắc ý nhìn tôi, hai tay khoanh trước ngực.

"Thứ này không thể quay lại được, cẩn thận tôi kiện cậu xâm phạm riêng tư cá nhân đấy."

Tôi cảnh cáo cực kỳ nghiêm túc.

Tôi biết rằng nếu đoạn video này bị cô ấy truyền ra trong trường, chắc chắn tôi và Tưởng Mộc Thanh sẽ không ngẩng mặt lên nổi, nếu ảnh hưởng lớn, truyền tới tay giáo viên thì không khéo còn có nguy cơ bị đuổi học nữa.

Học sinh cấp ba mà chơi bế bế bồng bồng, đã thế còn nói một cách đầy ám chỉ, chắc chắn là tội thêm một bậc, đoạn video này chính là bằng chứng.

"Ở hành lang là chỗ công cộng mà, tôi chỉ tiện tay quay thôi, không tính là xâm phạm riêng tư cá nhân đâu. Ấy, với lại ai bảo hai người dám làm chuyện trắng trợn như vậy."

Thiếu nữ nghe xong lời cảnh cáo của tôi thì cảm thấy cực kỳ buồn cười.

Cô ấy đã quay trộm video này được một thời gian rồi nhưng trong trường không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy nó đã được lan truyền ra ngoài. Nói vậy, thiếu nữ cũng không muốn công khai đoạn video này ra mà chỉ coi đây là một lợi thế của bản thân để đạt được một mục đích nào đó với tôi.

Mà tôi thì chẳng có gì để cho cô ấy được lợi cả nhỉ?

Chẳng lẽ cô ấy yêu Tưởng Mộc Thanh, muốn dùng thứ này để ép tôi phải đưa Tưởng Mộc Thanh trở về làm hàng xóm của cô ấy? Cô ấy là bách hợp à? Không, không thể nào, trước đó cô ấy với Tưởng Mộc Thanh rõ ràng là hai hàng xóm cả đời sẽ không thèm quan hệ với nhau, trong mắt tôi, họ chẳng có bất kì biểu hiện của tình cảm đặc biệt nào.

"Nói đi, điều kiện của cậu là gì?"

Tôi dừng một lát rồi mới hỏi.

"Quả nhiên là kẻ thông minh. Tất nhiên phải có điều kiện rồi, nhưng mà trước đó hãy để tôi giới thiệu một phen cái đã."

Thiếu nữ cực kỳ lễ phép vươn tay phải, muốn bắt tay với tôi.

Lễ nghi như trong một thương vụ được đưa ra thật đột ngột, học sinh mà cần chính thức như thế à? Tôi cũng tức giận vươn tay với tên gian thương này.

"Tôi là An Vị Nhiên, lớp 11, rất hân hạnh được làm quen với cậu."

Bình luận (23)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

23 Bình luận

Tác giả vẫn câu chữ như mọi khi, được 1/3 chương là tập trung tình tiết :))
Xem thêm
Cũng đoán ra được :)))
Xem thêm
Hồi đầu thấy bt chứ từ vụ mời lớp trưởng đến nhà main nữ là thấy hơi ngứa mắt rồi đấy
Xem thêm
NDK
Vậy là volume này tới em này bị ăn hành
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Tí thì quên mất đăng rồi ko lại đăng nhầm
Xem thêm