Trong lúc bọn Tiểu Hồ quay lại nhà giáo sư Vân Tụy thì ở Khẩu Lỗ thành, một mình Vô Phong gặp Đổng Ngư, trước đấy Mi Kha đã đưa Túc Hương đi nơi khác. Bọn Vô Phong không dại gì mang theo cô ả phòng trường hợp bị úp sọt. Biết mình nuốt lời nhưng Vô Phong không tin Đổng Ngư dám sinh sự.
Hơn hai giờ sáng ngày 21 tháng 4, Vô Phong đến trung tâm giải trí. Tọa lạc chính giữa chốn náo nhiệt này là một tòa kiến trúc bát giác màu trắng vân xanh. Nó vừa là khách sạn, sòng bài, chốn nghỉ dưỡng đồng thời là nơi ở của Đổng Ngư. Tên tóc đỏ bước vào tòa kiến trúc. Theo chân bọn vệ sĩ, hắn băng qua những sảnh bài bạc, những đường hầm thủy cung bên dưới bãi biển nhân tạo rồi theo thang máy lên tầng trên cùng. Vô Phong được tiếp đón trong căn phòng chẳng có gì đặc biệt ngoài ngọc. Ngọc ở khắp nơi: đèn chùm, bàn ghế, tủ rượu, bình trang trí, chạm trổ khắp bốn bức tường bao quanh phòng, ngay cả ly trà mời Vô Phong cũng làm từ ngọc. Rõ ràng căn phòng sẽ còn chất thêm vô số món đồ ngọc ngà cho tới khi nào vị chủ nhân thôi hít thở.
Lúc này, ngồi đối diện tên tóc đỏ là người chủ căn phòng. Ông ta luống tuổi, tóc bạc quá nửa, gương mặt đầy nét hòa ái của một vị doanh nhân thành đạt thích làm từ thiện, hệt như những gì đã phô diễn trên truyền hình Khẩu Lỗ thành. Vô Phong hơi bất ngờ vì mới đây thôi, người đàn ông này còn gầm gừ đe dọa hắn, giờ nhã nhặn lịch thiệp như đang tiếp khách quý. Ông ta bắt tay hắn:
-Ta là Đổng Ngư. Cứ tự nhiên như ở nhà, rồi chúng ta sẽ nói chuyện.
Dù biết Vô Phong làm trái thỏa thuận nhưng Đổng Ngư vẫn điềm nhiên như không. Ông ta dùng trà, hỏi Vô Phong muốn uống rượu hay không rồi hút thuốc bằng chiếc tẩu dài (dĩ nhiên được nạm ngọc). Bấy giờ Đổng Ngư vừa nói vừa bập những hơi khói đầu tiên, giọng ngắt quãng:
-Nào, chúng ta nói chuyện … ta có thể gọi cậu là… tóc đỏ? Phù… – Đổng Ngư chậm rãi thở làn khói dày và đặc – Không dùng tên sao? Thôi được, cứ gọi là “Tóc Đỏ” nhé! Được rồi, trước hết ta cần thấy Túc Hương. Như đã nói: không Túc Hương, không trò chuyện, không thỏa thuận.
Đổng Ngư bập hơi khói thứ hai. Tên tóc đỏ đặt lên bàn một máy chiếu ba chiều rồi khởi động. Trong làn sáng xanh của máy chiếu, Túc Hương xuất hiện trong một căn phòng chật hẹp tối hù, đằng góc có Mi Kha trông chừng. Túc Hương đi tới đi lui, thần tình hết sức khó chịu. Thấy thế, Đổng Ngư cau mày, bao nét hòa ái trên mặt bốc hơi:
-Này Tóc Đỏ, nhớ giao hẹn chứ? Nếu Túc Hương phàn nàn câu nào, cậu phải trả giá câu đó!
Vô Phong ngó màn hình, cười toe:
-Người tình của ông rất thoải mái mà! Tôi đâu thấy cô ta phàn nàn gì?
Đổng Ngư ngừng hút. Vẫn gương mặt ấy nhưng ông ta phô bày một diện mạo khác hẳn với ánh mắt trợn ngược, gò má hóp, hai bên sống mũi cuộn trào nếp nhăn tựa con hổ sắp sửa gầm rú. Trong khoảnh khắc, Vô Phong cảm giác mình đích thị tay không chui vào hang cọp.
-Cậu nghĩ ta là ai, anh bạn trẻ? – Đổng Ngư hầm hầm nói – Ta nói “mang Túc Hương theo” nghĩa là cậu đưa cô ấy đến đây, người thật việc thật chứ không phải cái máy chiếu! Này, đừng giở trò khôn vặt với ta, hoặc là cậu sẽ phải tốn tiền trám răng giả!
Tên tóc đỏ nhún vai:
-Tôi chỉ muốn cuộc nói chuyện được bảo đảm. Tôi đưa Túc Hương đến, ngộ nhỡ ông nuốt lời thì sao? Tôi đâu biết ông Đổng Ngư là người thế nào? Đưa cái tôi cần, tôi sẽ thả cô gái của ông.
Đổng Ngư nhìn tên tóc đỏ hồi lâu. Ông ta chợt ngửa người trên ghế, cười khanh khách đoạn ngậm tẩu hút tiếp:
-Tóc Đỏ ơi… Tóc Đỏ à… cậu chẳng biết gì hết. Phù… Nếu không phải nể mặt Túc Hương, ta đã cho bọn vệ sĩ túm cổ cậu ngay ở cửa. Nhưng giờ là cậu tự chuốc rắc rối đấy nhé!
Vừa dứt lời, Đổng Ngư bấm điện gọi vệ sĩ. Ngay tức thì một đám áo đen bước vào phòng bao vây tên tóc đỏ. Vô Phong không nghĩ buổi gặp gỡ kết thúc sớm như vậy. Hắn nhíu mày:
-Này ông già, Túc Hương đang trong tay tôi đấy!
Đổng Ngư nhướn mày, nói tới đâu miệng phả khói tới đó:
-Cậu lấy Túc Hương đe dọa ta? Không, cậu sẽ chẳng dám làm gì bởi vì cậu – cần – ta. Cậu đến vì thông tin, vì Thát Khan, phải chứ? Bởi cậu hiểu rằng nếu Túc Hương sứt một cọng lông, ta sẽ đóng chặt miệng và cậu chẳng bao giờ biết sự thật. Nhưng hiểu biết tốt không có nghĩa là hành xử đúng. Tiếc quá Tóc Đỏ à, cậu chơi sai rồi! Cậu nghĩ Khẩu Lỗ Thành rộng chứ gì? Đúng, nó rộng đấy, nhưng với ta nó chỉ bé bằng lòng bàn tay. Từ giờ tới lúc ta tìm ra Túc Hương, cứ ăn uống vui chơi thoải mái. Ta nhắc lại, cứ việc thoải mái, người của ta sẽ phục vụ tận tình! Dù gì trước khi chết, cậu cũng nên làm con ma sung sướng.
Nói rồi Đổng Ngư rời đi, bỏ lại Vô Phong trong căn phòng lấp lánh ngọc ngà. Là ông vua Khẩu Lỗ thành nên Đổng Ngư dễ dàng huy động mọi nguồn lực truy tìm Túc Hương. Theo lý thuyết, tên tóc đỏ chỉ sống thêm vài tiếng nữa. Hắn ngoái đầu nhìn quanh và thấy căn phòng kiên cố vô cùng: cửa kính cường lực chống bom đạn, cửa chính dùng hệ thống quét tròng mắt, ngoài ra là đám vệ sĩ giám sát hắn như hình với bóng. Nhưng thay vì lo âu, tên tóc đỏ nhảy tót lên giường ngủ của Đổng Ngư. Đám vệ sĩ lên tiếng ngăn cản thì hắn phẩy tay:
-Ông Đổng Ngư bảo tôi cứ thoải mái kia mà? Ô hay! Các anh buồn cười nhỉ?!
Đám vệ sĩ ngoái đầu nhìn nhau, sau đành chứng kiến hắn dang tứ chi quằn quại trên chiếc giường khảm ngọc trị giá hàng trăm thùng vàng. Vô Phong ngủ say tít mít, vô tư vô lo, chỉ khổ mấy tay vệ sĩ phải hứng chịu tiếng ngáy cưa xẻ gỗ của hắn suốt đêm.
Vô Phong ngủ no nê đến sáng. Vừa tỉnh giấc, hắn kêu một bữa điểm tâm thượng hạng theo tiêu chuẩn khách sạn bảy sao. Bọn vệ sĩ phàn nàn, hắn lại giở câu nói của Đổng Ngư làm khiên che chắn. Sau rốt bữa sáng sang trọng được dọn lên, Vô Phong được dịp tống đẫy tễ, vừa ăn vừa nhe răng cười. Đám vệ sĩ người nào người nấy hằm hằm mặt, chỉ đợi ông chủ mang Túc Hương về là giã thằng tóc đỏ tới số. Nhưng chín giờ sáng rồi mười hai giờ mà Đổng Ngư vẫn biệt tăm biệt tích. Vô Phong tiếp tục gọi bữa trưa và cũng tiêu chuẩn khách sạn bảy sao, ních sơn hào hải vị căng bụng mới chịu thôi. Thỏa mãn dạ dày, hắn quay ra chơi điện tử, gọi nhân viên xoa bóp, vân vân… thiếu mỗi khoản xem vũ nữ thoát y và sa đọa với gái điếm là đủ bộ. Đám vệ sĩ nghĩ Vô Phong đang cố ăn chơi cú chót trước khi vào bao đựng xác.
Nhưng tất cả họ đều lầm. Vô Phong vô tư vô lo thật vì hắn biết Đổng Ngư còn khuya mới tìm thấy người tình. Đổng Ngư nắm cả thành phố, là vua thế giới ngầm lẫn thế giới sạch. Bất quá trong mảng “bắt cóc – đe dọa – che giấu – tra tấn”, ông ta chẳng thể bắt kịp Mi Kha, một người Băng Hóa chính hiệu(*). Cô ả giấu Túc Hương ở một địa điểm thuộc ngoại ô Khẩu Lỗ thành đồng thời xóa sạch mọi dấu vết bám đuôi, ngay cả Vô Phong cũng chẳng rõ vị trí chính xác. Việc của tên tóc đỏ là nằm đây ăn chơi chán chê và chờ đợi Đổng Ngư quay về.
Như dự liệu, Đổng Ngư trở về lúc năm giờ chiều cùng bộ mặt đâm lê đâm táo. Điều động hầu hết nhân lực, cầu viện cả sở cảnh binh lùng sục khắp thành phố mà chẳng dò ra tung tích cô bồ nhí, Đổng Ngư cười được mới lạ. Vô Phong im lặng, kiên nhẫn chờ đợi ở góc phòng. Ông chủ Khẩu Lỗ thành ngồi xuống ghế, khó nhọc rút tẩu hút thuốc rồi nhìn tên tóc đỏ. Họ suy đoán rình mò nhau trong tiếng thở, tiếng bập khói đầu tẩu lẫn tiếng ho khan lấy lệ. Cuối cùng Đổng Ngư cất lời:
-Được rồi, Tóc Đỏ… phù… chúng ta cần nói chuyện.
Bấy giờ Vô Phong mới quay lại ghế ngồi, mặt đối mặt Đổng Ngư. Ông chủ Khẩu Lỗ thành nhún vai:
-Ta sẽ cung cấp thông tin, ngược lại cậu phải trao trả Túc Hương ngay trong ngày. Nhất trí?
Tên tóc đỏ gật đầu. Đổng Ngư bảo đám vệ sĩ ra ngoài, chỉ giữ lại một hai người thân tín, sau đấy gọi phục vụ mang thêm trà thuốc. Xong xuôi đâu đấy, ông ta khoanh tay chờ đợi những câu hỏi. Ăn chơi lắm lấp mề, Vô Phong mất một lúc để sắp xếp sự việc:
-Tôi cần mọi thông tin về Thát Khan… gia đình… vợ anh ta… cả tên Ngụy Mã… đề án nghiên cứu. Nói tóm lại là tất cả! Hãy bắt đầu từ lúc ông gặp Thát Khan. Nhưng trước khi vào chuyện, ông đã bao giờ nghe Thát Khan nói về một người tên là Hỏa Phu chưa? Hoặc Kham Mộ?
-Chưa từng. Ta không biết ai như thế. – Đổng Ngư trả lời, miệng bập thuốc – Người đấy quan hệ thế nào với Thát Khan?
-Quan hệ thân thiết. – Vô Phong đáp – Nhưng thôi, hãy bắt đầu từ Thát Khan.
Tẩu thuốc cuộn những dòng khói đặc quánh đưa Đổng Ngư quay lại quá khứ. Qua lời ông ta kể, Vô Phong dần hình dung hành trình của Thát Khan từ lúc rời Hoàng Hôn Cảng đến Khẩu Lỗ thành. Một chi tiết quan trọng là nhờ Ngụy Mã, Thát Khan mới có dịp gặp gỡ Đổng Ngư. Nói cách khác Ngụy Mã là đầu dây mối nhợ vấn đề, thế nên câu chuyện bắt đầu từ gã trước.
Ngụy Mã người Bắc Thần quốc, là nghiên cứu sinh ngành dược. Nhưng cái danh “nghiên cứu sinh” chỉ để che mắt, trên thực tế gã là đầu nậu dược phẩm. Khi ở Bắc Thần quốc, gã tham gia nhiều đường dây vận chuyển buôn bán thuốc lậu, sau bị bắt giam bốn năm. Mãn hạn tù, gã đến Khẩu Lỗ thành tìm cơ hội làm ăn vừa đúng lúc Đổng Ngư đang lập chuỗi bệnh viện mang tên mình. Thấy Ngụy Mã khéo ăn nói lại thạo nghề, Đổng Ngư tuyển dụng gã. Đổng Ngư có thể thao túng giá dược phẩm ở Khẩu Lỗ thành nói riêng và Khẩu Hàm quốc nói chung, một phần nhờ “công lao” Ngụy Mã.
Hành nghề bất lương lại lắm quan hệ với thế giới ngầm, Ngụy Mã hiển nhiên là tay chơi có hạng. Trong một dịp la cà, gã gặp Mục Á rồi quen biết Thát Khan. Khi đó vợ chồng Mục Á đã tới Khẩu Lỗ thành một năm nhưng chưa tìm được việc làm. Qua nhiều lần trao đổi, Ngụy Mã thấy việc nghiên cứu của Thát Khan có tiềm năng nên thuyết phục Đổng Ngư tài trợ. Sau đấy ông chủ Khẩu Lỗ thành gặp gỡ Thát Khan.
-Đúng là Ngụy Mã quan hệ bất chính với Mục Á, nhưng có trách thì trách Thát Khan trước. – Đổng Ngư cười – Y giỏi đấy, trí tuệ có thừa, nhưng ở Đông Thổ này, cái đó chẳng nói lên được gì. Y chẳng quan hệ, không thể tìm việc, không thể mua nổi món trang sức, sao có thể giữ trái tim vợ mình? Huống hồ Mục Á là người đàn bà đẹp?! Ở Đông Thổ, tiền bạc và địa vị là thước đo giá trị của đàn ông. Ta không chê bai Thát Khan nhưng thực tế là vậy!
Nhận ra tiềm năng to lớn của Tế Bào 7 Mạch, Đổng Ngư quyết định mở phòng thí nghiệm và dồn tiền đầu tư cho Thát Khan. Cái khó là quá hiếm người đồng trang lứa giỏi như Thát Khan, người có kiến thức lại đa phần hơn tuổi – họ chắc chắn không chịu để y làm chủ nhiệm. Chức vị chủ nhiệm đề án bất đắc dĩ được giao cho người khác, Thát Khan chấp nhận làm nghiên cứu sinh. Y lấy tên Mạt Lã và khoác thân phận nghiên cứu sinh người Bình Di quốc(**). Đề án chính thức khởi động từ nửa cuối năm 7507, cùng thời gian ấy Thẩm Tháo gia nhập đội nghiên cứu. Vô Phong nhớ rằng cũng năm đó, Hỏa Phu quay lại Tầng 14 chợ rác.
Dưới danh nghĩa “nghiên cứu sức khỏe”, đội Thát Khan tách tế bào gốc từ cơ thể người. Sau đó họ quan sát, lựa chọn những mẫu phẩm tốt nhất để phân tách. Nhưng thay vì những phương pháp thông thường, ngay từ đầu Thát Khan đề xuất sử dụng “nội lực”, thậm chí thuyết phục Đổng Ngư chi tiền mua một thứ gọi là “máy phát nội lực”. Phiền rằng Đổng Ngư không mua được, Thát Khan phải dùng cỗ máy mô phỏng song không thể tạo ra Tế Bào 7 Mạch. Tới cuối năm 7509, Thát Khan vẫn chưa tiến được bước nào, đội nghiên cứu chán nản và gọi y là kẻ điên. Ngay cả Đổng Ngư cũng muốn dẹp bỏ đề án.
-Ban đầu ta không rõ “máy phát nội lực” là cái gì, sau nhờ Ngụy Mã tìm hiểu mới biết nó là cỗ máy sử dụng não người làm pin. – Đổng Ngư tiếp lời – Thứ này rất hiếm, ngay cả Đại Lộ Đỏ ở Kim Ngân cũng không có, chỉ còn Lực Lượng Mù Thủy và chợ rác Uất Hận Thành bán. Nhưng ở thời điểm ấy, ta không thể mua từ Lực Lượng Mù Thủy, họ nói hết hàng. Mà ta lại chẳng quen biết ai ở chợ rác Uất Hận Thành.
Nghe thế, Vô Phong đoán Hỏa Phu đã vét toàn bộ máy phát nội lực từ Lực Lượng Mù Thủy, thành thử họ không có hàng bán cho Đổng Ngư. Bấy giờ hắn tự hỏi nếu không có máy phát nội lực, Thát Khan tạo Tế Bào 7 Mạch bằng cách nào?
Diễn biến tiếp theo cho Vô Phong lời giải đáp. Cuối năm 7509, Thát Khan bất ngờ mang tế bào gốc tới Thiên Kỷ thành. Tại đó, ý cùng giáo sư Vân Tụy phân tách tế bào gốc thành công, kết quả cho ra mẫu Tế Bào 7 Mạch đầu tiên. Điều đặc biệt là Vân Tụy sở hữu một máy phát nội lực. Đổng Ngư hỏi mua nhưng ông ta từ chối. Bởi vậy mỗi lần cần mẫu Tế Bào 7 Mạch mới, Thát Khan lại lặn lội đến Thiên Kỷ thành. Không một ai biết y tạo ra Tế Bào 7 Mạch thế nào, nhưng kể từ đó đội nghiên cứu tin tưởng y đi đúng hướng. Về phần Vân Tụy, Đổng Ngư năm lần bảy lượt hết mời về Khẩu Lỗ thành rồi ngỏ ý tài trợ nhưng ông nhất mực từ chối, chỉ tin tưởng một mình Thát Khan.
Có Tế Bào 7 Mạch, đội Thát Khan áp dụng lên bộ phận cơ thể người. Nhưng vì căn bệnh tự miễn dịch, công việc lâm ngõ cụt. Đổng Ngư yêu cầu cấy ghép Tế Bào 7 Mạch lên người sống, nội bộ đội nghiên cứu chia rẽ vì vấn đề đạo đức. Năm 7510, bốn nghiên cứu sinh lần lượt ra đi, trong số ấy có Thẩm Tháo, người cuối cùng là Ngụy Mã. Tuy nhiên, Ngụy Mã nghỉ việc không phải chuyện đạo đức mà bởi Đổng Ngư yêu cầu gã làm vậy. Ông chủ Khẩu Lỗ thành chậm rãi kể, miệng quánh khói:
-Đề án cần nhiều máy phát nội lực. Nhờ vả Vân Tụy rất mất thời gian, tốn công đi lại. Ta không dùng bạo lực ép ông ta được, làm thế thô thiển quá! Mà bên Lực Lượng Mù Thủy hết hàng bán. Thế nên ta bảo Ngụy Mã đi lo liên hệ chợ rác Uất Hận Thành. Năm 7514, Vân Tụy chết vì viêm phổi, Ngụy Mã đến phòng thí nghiệm mang cỗ máy ấy về và chỉ phải trả ít thùng vàng cho thằng con ngu ngốc của Vân Tụy.
Vô Phong gật gù sau hỏi:
-Các ông cấy ghép lên bao nhiêu người sống rồi?
-Năm mươi.
-Kết quả?
Đổng Ngư lắc đầu. Vô Phong hiểu rằng tất cả đều chung số phận với những bóng ma ở khu thí nghiệm Tầng 14 chợ rác. Hắn không truy vấn Đổng Ngư đào đâu ra số người ấy mà lảng chuyện khác:
-Thát Khan thì sao? Anh ta chấp nhận cấy ghép lên người sống?
-Chỉ thời gian đầu. – Đổng Ngư trả lời – Công sức bỏ ra quá nhiều nên Thát Khan không muốn buông. Nhưng sau khi Vân Tụy chết, y xin nghỉ phép và ở nhà nghiên cứu. Ta đồng ý. Cho đến năm 7515, y mất tích trong vụ hỏa hoạn chung cư. Mục Á cũng biến mất. Ta không biết chuyện gì xảy ra vì khi tới nơi, mọi thứ tan hoang cả rồi.
-Vậy Ngụy Mã? Gã có quay về Khẩu Lỗ thành lần nào không?
-Từ ngày rời phòng nghiên cứu, gã hầu như ở nước ngoài, hiếm khi về Khẩu Lỗ thành. Năm 7515, gã xin nghỉ rồi cắt liên lạc luôn. Từ đó ta không gặp Ngụy Mã nữa.
Vô Phong đặt lên bàn những bức ảnh chụp hiện trường vụ cháy lấy từ sở cảnh binh Khẩu Lỗ thành. Đổng Ngư nhìn những tấm ảnh đoạn nhướn mắt nhìn Vô Phong nhưng im lặng. Tên tóc đỏ nói:
-Nghe nói chính ông yêu cầu ngừng điều tra vụ cháy(***). Tại sao ông làm thế? Tôi không điều tra hay uy hiếp ông, vấn đề là tôi đang tìm Thát Khan, tôi phải biết rõ mọi chi tiết.
Đổng Ngư lật những tấm ảnh. Ngắm nghía bức chụp chiếc nhẫn kim cương rúm ró ít phút, ông ta lật bức khác rồi đẩy một bức về phía Vô Phong. Tên tóc đỏ nhận ra ảnh đó chụp két sắt cháy xém, hắn hỏi:
-Vì nó? Lý do?
-Nó liên quan tới những nghiên cứu cuối cùng của Thát Khan. Nhưng việc này rất quan trọng, tôi cần sự đảm bảo. Mang Túc Hương về đây, chúng ta nói chuyện tiếp.
Vô Phong ngẫm nghĩ suy tính. Đổng Ngư rõ ràng không thể gợi mở thêm điều gì về số phận Thát Khan, Ngụy Mã hay Mục Á; nhưng ông ta nắm được những chi tiết cuối cùng của đề án Tế Bào 7 Mạch, Vô Phong thấy nó đáng để tìm hiểu. Tên tóc đỏ gọi điện cho Mi Kha, sau chấp nhận trao đổi với Đổng Ngư:
-Dẹp hết người của ông và cảnh binh, tôi sẽ trả Túc Hương.
-Vậy mới phải chứ! – Ông chủ Khẩu Lỗ thành vỗ tay – Đi, chúng ta đến phòng thí nghiệm, nó ở gần đây thôi!
Tên tóc đỏ theo chân Đổng Ngư. Trên đường đi, hắn gọi điện thông báo tình hình cho Tiểu Hồ, tiện thể hỏi công việc ở Thiên Kỷ thành và được biết cô gái đang gặp người phụ tá của Vân Tụy. Vì mải nghe điện, hắn lỡ va phải một vị khách đi ngang đường. Tên tóc đỏ xin lỗi, người nọ làu bàu khó chịu bằng phương ngữ Băng Thổ rồi bỏ đi. Băng Thổ mà! – Vô Phong nhún vai lắc đầu.
…
Lúc Vô Phong đặt chân đến phòng thí nghiệm của Đổng Ngư thì tại Thiên Kỷ thành, bọn Tiểu Hồ quay về Khu Chuồng Cọp. Tiểu Hồ để ý bên ngoài có vài du khách Băng Thổ đang chỉ trỏ rồi chụp ảnh, ai nấy ngơ ngác khi biết hàng trăm con người đang sống ở đây. Tiểu Hồ dám cá họ sẽ rớt quai hàm nếu biết nơi này còn có xưởng gia công lẫn phòng thí nghiệm.
Tám giờ tối, dưới ánh điện chập chờn rải rác ở Khu Chuồng Cọp, anh chàng Lưu Thắng dẫn cả đám lần theo những ngách sâu lối hẹp. Mươi mười phút sau, họ bước lên những lối cầu thang quanh co rồi băng qua một hành lang thấp trần, sau rốt dừng chân trước một cánh cửa xanh xám phía bên phải. Không gian tối hù, Lưu Thắng lục túi mãi mới tìm được chìa khóa mở cửa. Bước vào trong, Tiểu Hồ và Thẩm Tháo nhận ra căn phòng khá bé, chính giữa đặt một cỗ máy choán nửa không gian, diện tích còn lại chỉ đủ kê bàn làm việc. Nếu không có cửa sổ nhìn ra giếng trời, nó đích thực là phòng biệt giam phạm nhân. Lưu Thắng hồ hởi:
-Khó lắm mới thuê được chỗ này! Tại có cửa sổ mà, đỡ bí bách!
Tiểu Hồ gật gật đoạn ngắm nghía cỗ máy. Nó gồm một bệ tròn gắn dây điện cùng bảng điện tử chi chít nút bấm, trên bệ đặt ống trụ cao nửa mét làm bằng vật liệu trong suốt, đỉnh ống trụ ốp bản kim loại. Lẫn trong mớ dây điện loằng ngoằng là túm dây cáp màu trắng đục nối với một chiếc mũ da. Máy hơi cũ, vài bộ phận han gỉ nhiều. Lưu Thắng thao tác bảng điện tử, cỗ máy rù rù khởi động, phần trụ trong suốt bỗng rực sáng. Anh chàng béo vừa làm vừa nói:
-Thầy (Vân Tụy) mua nó. Cỗ máy có thể tạo môi trường chân không và khử hoàn toàn vi trùng trong ống nghiệm… – Anh ta chỉ phần trụ thủy tinh – …một cỗ máy cổ điển. Ban đầu nó được dùng để nghiên cứu tế bào vi sinh, sau đấy thầy nhờ bạn bè sửa nó. Thầy có vài người bạn làm cơ khí giống như thầy: giỏi vô cùng nhưng luôn bị gạt ra ngoài lề. Nhờ cỗ máy cải biến này, chúng tôi có thể nghiên cứu nội lực.
Nói rồi Lưu Thắng đặt vào ngăn bệ một đĩa nước cất. Ngăn thụt vào rồi đưa đĩa nước lên ống trụ, cỗ máy rung lên, hút hết không khí từ ống trụ rồi khử trùng. Lưu Thắng đội chiếc mũ lên đầu đoạn nói với Tiểu Hồ:
-Tôi không phải pháp sư, cũng chẳng phải kiếm thuật sư, nhưng tôi sẽ cho cô thấy một người bình thường cũng có “nội lực”. Xem nhé!
Anh chàng béo đội mũ, thao tác bảng điều khiển rồi chăm chăm nhìn vào đĩa nước. Bọn Tiểu Hồ chăm chú quan sát song không thấy phản ứng hóa học nào xảy ra. Lưu Thắng chờ thêm hai phút rồi dừng máy, lôi đĩa nước ra khỏi ngăn bệ đoạn đưa cho bọn Tiểu Hồ:
-Nếm thử xem!
Tiểu Hồ và Thẩm Tháo nhìn nhau sau nhấm thử chút nước. Hai người kinh ngạc khi đầu lưỡi cảm nhận được vị ngọt mơ hồ như thể ai đã rắc chút đường vào đĩa. Tiểu Hồ biết vài loại phép thuật kiểu này nhưng phải là pháp sư hoặc thánh sứ thượng thặng mới có thể làm. Lưu Thắng chẳng có lý do gì để biểu diễn ảo thuật trước mặt họ. Tất cả đều là thật. Lưu Thắng cười:
-Ban nãy tôi nghĩ chuyện được gặp cô Tiểu Hồ, cảm xúc là “vui vẻ”, chiếc mũ da truyền tải cảm xúc và cỗ máy thu thập chúng. Những dòng cảm xúc “vui vẻ” đó thay đổi chất của nước cất.
-Có chuyện như vậy sao? – Thẩm Tháo hỏi – Cảm xúc thay đổi thành phần hóa học?
-Và thậm chí là tương tác vật lý! – Lưu Thắng hào hứng – Để tôi cho anh thấy “giận dữ” biểu hiện thế nào!
Lưu Thắng tiếp tục thí nghiệm, lần này là ly thủy tinh. Không giống đĩa nước cất, anh chàng trợn mắt trợn mũi nhìn chiếc ly khá lâu. Gần mười phút sau, chiếc ly xuất hiện vết nứt ở miệng. Được chứng kiến tận mắt, bọn Tiểu Hồ khẳng định đây hoàn toàn là khoa học, không phải phép thuật hay bí kỹ. Lưu Thắng cởi mũ, tinh thần hơi mệt mỏi do quá tập trung. Anh ta nói:
-Từ thời phi cơ giới, người ta đã thừa nhận sự tồn tại của “nội lực”. Nhưng thực tế là sang kỷ nguyên hiện đại, giới khoa học vẫn chưa có cuộc nghiên cứu quy mô nào về nó. Ngay cả pháp sư hay thánh sứ cũng coi nội lực là chuyện hiển nhiên, không cần tốn thời gian phân tích. Nhưng nhờ Tế Bào 7 Mạch và cỗ máy này, chúng tôi có cái nhìn mới mẻ hơn nhiều!
Anh chàng chỉ vào búi dây nối chiếc mũ da:
-Những dây cáp này tạo ra một dòng điện kích thích não bộ tập trung hơn, đồng thời thu nhận các tín hiệu não. Chính những tín hiệu đó thay đổi thành phần nước cất hoặc làm nứt ly thủy tinh. Mặc dù mới nghiên cứu sơ khai, tôi và thầy Vân Tụy đều tin rằng “nội lực” giống như gió, một thứ được biểu thị thông qua tác động của nó lên môi trường.
-Một dạng vật chất? – Thẩm Tháo hỏi.
-Không ai gọi gió là “vật chất”, nội lực cũng vậy. Nhưng chúng ta có thể cụ thể hóa nội lực bằng bụi quang tố, tôi cần một người giỏi phép thuật, cô Tiểu Hồ giúp được chứ?
Tiểu Hồ đồng ý. Lưu Thắng đội chiếc mũ da lên đầu nàng rồi chỉ dẫn:
-Suy nghĩ bất cứ chuyện gì, thử chèn thêm cảm xúc. Việc làm cô vui, việc làm cô buồn, cứ nghĩ về chúng!
Dứt lời, Lưu Thắng quay ra thao tác bảng điều khiển. Từ bản kim loại trên đỉnh ống trụ, bụi quang tố rơi xuống rồi lơ lửng giữa môi trường chân không. Tiểu Hồ cảm giác kì quái nhưng thử làm theo lời anh ta. Nàng nghĩ đến Vô Phong, nghĩ về công chúa, những cuộc truy tìm Quỷ Vương… tất tật mọi chuyện trong một năm gần đây. Bên trong ống trụ, bụi quang tố dần dần tụ họp, chuyển động thành nhiều dòng chảy. Tiểu Hồ cởi mũ đoạn chạy đến xem xét. Nàng nhận ra nhiều dòng chảy khác nhau: nhanh, chậm, hỗn loạn, trật tự, vân vân. Song tất cả chúng đều bó gọn tại một khoảng không nhất định. Thẩm Tháo theo dõi không chớp mắt, giọng hết sức phấn khích:
-Đây là hình ảnh của nội lực?
Lưu Thắng gật đầu xác nhận, sau cất lời:
-Tôi và thầy Vân Tụy dùng bụi quang tố kiểm tra. Vì chúng tôi không phải chiến binh nên hình ảnh nội lực không rõ ràng, nhưng nó cũng giống của cô Tiểu Hồ vậy.
Tiểu Hồ nheo mắt:
-Quang tố phản ứng rất mạnh với phép thuật. Bụi quang tố phản ứng suy nghĩ của tôi, vậy có nghĩa … “suy nghĩ” chính là nội lực?
Lưu Thắng búng tay:
-Gần đúng vấn đề! Nhưng “suy nghĩ” chỉ là một phần nhỏ. Những dòng chảy này… – Anh ta chỉ vào đám bụi quang tố – …tôi gọi nó là mộng lưu. Thát Khan đã đặt cái tên đó, anh ấy cũng nghiên cứu nội lực và thường gửi kết quả cho chúng tôi. Thát Khan tin rằng nội lực là tập hợp các dòng mộng lưu mà thành.
-Vậy bản chất mộng lưu là gì? – Thẩm Tháo hỏi.
-Mộng lưu hình thành từ ba hoạt động cơ bản của não bộ: cảm quan – tư duy – tưởng tượng. Cảm quan là sự nhận biết thế giới thông qua năm giác quan, từ đó hình thành nên những cảm xúc. Tư duy là quá trình xử lý cảm xúc thông qua phân tích hoặc suy nghĩ lôgic, giúp hình thành cái nhìn về thế giới. Cuối cùng là tưởng tượng, quá trình này có thể thay nâng cao hoặc cũng có thể thay đổi hoàn toàn cảm quan và tư duy. Nghe hơi khó hiểu, phải không? Thử lấy ví dụ trực quan. Cô Tiểu Hồ sử dụng Hỏa niệm thế nào?
Tiểu Hồ ngẫm nghĩ. Nàng dùng Hỏa niệm đã quen, thành thử khó nhớ cách tạo ra ngọn lửa. Cô gái vừa nói vừa nghĩ:
-Tôi phải phân tích môi trường đủ dưỡng khí hay không, sau đó tôi phải tưởng tượng độ lớn của lửa… xem nào… à, một chút giận dữ nữa! Người sử dụng Hỏa niệm lấy cảm xúc “giận dữ” làm căn bản.
Anh chàng béo gật đầu:
-Đó chính là quá trình hình thành mộng lưu. Giận dữ là “cảm quan”, đánh giá môi trường là “tư duy”, hình dung độ lớn của phép thuật là “tưởng tượng”. Người ta luôn nghĩ nội lực là thứ gì đó siêu nhiên. Không, nó là tập hợp các tín hiệu não bộ! Phép thuật hay bí kỹ chính là sự cụ thể hóa của mộng lưu. Nội lực luôn ở bên cạnh chúng ta hàng ngày, hàng giờ. Nó tập hợp toàn bộ thông tin từ ngũ quan và trực giác – giác quan thứ sáu; nói cách khác, nội lực là giác quan thứ bảy của con người.
-Vậy nó liên quan thế nào đến Tế Bào 7 Mạch? – Tiểu Hồ thắc mắc.
-Tôi và thầy từng đau đầu tự hỏi “nội lực chứa cái gì mà biến đổi tế bào gốc”? – Lưu Thắng trầm ngâm – Khi nghiên cứu Tế Bào 7 Mạch, chúng tôi phát hiện chúng sở hữu nhiều năng lực khó tin. Ví dụ tế bào số “7” có nguồn năng lượng lớn, hay tế bào “357” sản sinh nhiều hợp chất hóa học giúp tái tạo mô. Nếu có thể cấy ghép, con người chúng ta sẽ trở nên thế nào? Đó là mơ ước không tưởng của loài người. Bởi vậy tôi và thầy kết luận rằng sự “tưởng tượng” là chìa khóa thay đổi tế bào gốc. Nghe điên rồ, phải không? Nhưng khoan bàn phép thuật bí kỹ, hãy tự hỏi thế giới Tâm Mộng phát triển nhờ đâu? Chính là mộng lưu. Bởi chúng ta không thỏa mãn với thế giới hiện tại – cảm quan, nên chúng ta tìm cách thay đổi nó – tư duy, và chúng ta mơ một thế giới khác thế giới hiện tại – tưởng tượng. Cuối cùng là hành động nhằm hiện thực hóa những giấc mơ nên giờ chúng ta có phi thuyền, có những tòa nhà chọc trời, có mọi thứ!
Tiểu Hồ gật gù, cảm giác vỡ lẽ nhiều điều. Nàng nói:
-Vậy cổng không gian… Anh và giáo sư nghĩ con người có thể tạo ra nó?
-Có thể lắm, tại sao không? – Lưu Thắng cười – Ai mà biết bộ não con người có thể làm gì? Tôi đoán ông Hỏa Phu muốn làm một dự án tham vọng hơn cả Tế Bào 7 Mạch, dám lắm!
-Vậy Thát Khan thì sao? Anh ta nghiên cứu đến đâu rồi?
Lưu Thắng lắc đầu thở dài:
-Anh ta còn tiến xa hơn thế. Tôi từng xem nhiều kết quả nghiên cứu của Thát Khan. Anh ta chỉ ra rằng mộng lưu còn giải đáp một vấn đề khác, gọi là linh hồn…
Anh chàng béo nói chưa xong bỗng một loạt âm thanh nổ rền từ cửa sổ đâm vào. Cửa kính vỡ, cỗ máy hình trụ tan nát. Tiểu Hồ đổ người theo bản năng, một tay kéo Thẩm Tháo xuống sàn. Hàng trăm tia lửa từ phía bên kia giếng trời liên tục công phá phòng thí nghiệm. Đợi tiếng súng ngừng, Tiểu Hồ mới dám ngẩng đầu. Nàng nhận ra Lưu Thắng đã chết bởi một viên đạn xuyên thái dương. Cùng lúc ấy điện thoại trong túi cô gái réo vang, Tiểu Hồ bấm máy và nghe giọng Vô Phong hét giữa lửa đạn:
“Chạy đi Tiểu Hồ! Bọn Đổng Ngư đang tới chỗ cô! Cả bọn Lực Lượng Mù Thủy nữa! Chúng nó săn Thẩm Tháo! Chạy đi! Đừng tin phe nào cả, chạy đi!”
0 Bình luận