Ngục Thánh
Get Backer
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 3 - Tuyệt Tưởng Thành

Chương 118 - Cố vấn mới

1 Bình luận - Độ dài: 4,106 từ - Cập nhật:

Đỉnh Ngọn Xám chẳng còn dáng vẻ nhọn hoắt muốn xé toạc bầu trời. Sau vụ nổ, nó trở thành đống hỗn độn, nham nhở như đầu bút chì gãy vì đâm mặt giấy quá mạnh. Giữa ánh nhập nhoạng từ những vụ nổ điện trong cơn bão điện từ, sự tan hoang của tòa tháp hiển hiện rõ ràng như muốn đập tan lòng kiêu hãnh của người Tuyệt Tưởng.

Dưới bãi kim loại ngổn đổ nát, Vô Phong lồm cồm bò qua những khe hở. Chút may mắn đã cứu tên tóc đỏ khỏi bị dẹp lép. Hắn thấy toàn bộ mái nóc tháp đi tong, mặt sàn cong vênh gãy sập, tường bao vỡ quá nửa để gió buốt tràn vào rít ù ù bên tai. Nhỏng đầu qua mảng tường đổ, hắn nhận ra toàn bộ tiểu quốc tối om, lẫn đâu đây là tiếng dân chúng hò hét hỗn loạn. Hắn đoán cơn bão điện từ đang bao phủ bầu trời tiểu quốc là nguyên nhân gây cơ sự.

Thoát khỏi đống ngổn ngang, Vô Phong ngó quanh tìm Đấu Thánh. Gã này đang tháo dây điện trên người Tịnh Hoạt và lôi cô ta lên miệng hố. Nữ pháp sư đã bất tỉnh do sức ép của vụ nổ, khắp người rỉ máu bạc xám. Tên tóc đỏ định xốc cô ta lên vai thì Đấu Thánh ngăn lại:

-Này, làm gì đấy?

-Mang cô ta cho nhà vua! – Vô Phong trả lời – Cô ta phải chịu trách nhiệm trước người Tuyệt Tưởng!

Gã thánh sứ bóp chặt cổ tay Vô Phong, ánh mắt tuy vẫn kiêu căng phách lối nhưng lẩn quất trong đó là những tia cầu xin. Ít nhất thì gã không có ý định ẩu đả. Tên tóc đỏ lắc đầu:

-Tôi hiểu ông bạn. Việc này không dễ chịu chút nào! Nhưng mọi chuyện đã thay đổi. Cô ta không phải thánh nữ cũng chẳng còn là pháp sư được trọng vọng, cô ta là tù nhân. Đừng nghĩ chuyện đưa cô ta đi trốn hay che giấu sự thật, ông già và anh trai ông bạn biết cả rồi. Muốn đồng lõa tội phản quốc chứ?  

Đấu Thánh cắn răng. Vô Phong liền băng bó cơ thể thánh nữ rồi mang cô ta đi. Gã thánh sứ chưa chịu bỏ cuộc, liền chạy theo tóm vai tên tóc đỏ:

-Không được, không được! Nghe này anh bạn, chúng ta có thể tìm cách khác! Hãy tạm đưa cô ấy ra ngoài thành rồi chờ chiến tranh kết thúc…

Vô Phong nhíu mày, răng nghiến kèn kẹt:

-Chiến tranh kết thúc? Kết thúc cái búa! Nó vừa bắt đầu! Ngọn Xám và Bách Quang Lam Thuẫn của các người tiêu đời rồi! Liệt Giả sẽ đưa quân vào thành! Không còn hy vọng gì cho cô ta nữa! Cô ta là tội phạm! Cô ta phải bị xét xử!

Gã thánh sứ trợn mắt gằn giọng:

-Việc của người Tuyệt Tưởng sẽ do người Tuyệt Tưởng quyết định, không đợi kẻ khác, nhất là một tên lính đánh thuê xía mõm vào! Bỏ Tịnh Hoạt xuống!

-ĐỒ NGU! – Vô Phong gầm lên – Đến giờ này còn tin tưởng Tịnh Hoạt sao?

Giữa lúc hai gã đàn ông tranh cãi, từ phía cửa bỗng nổ bùng một tiếng. Kim loại vụn vỡ bay tứ tung, lẫn trong đám hỗn loạn ấy là Diễm Tà. Cô ả tóc đen chạy xộc đến đấm tung mặt Vô Phong sau đạp bay Đấu Thánh. Hai gã đàn ông lết người trên đất, đầu óc choáng váng. Diễm Tà ôm Tịnh Hoạt, cố định cô ta bằng những dây đai rồi lao xuống tòa tháp. Vô Phong nhào ra, chỉ thấy Diễm Tà nghiêng mình chao liệng với chiếc diều bay và không quên gửi lại nụ cười cho tên tóc đỏ. Trời tối lại mất điện, chẳng binh lính Tuyệt Tưởng nào phát hiện sự tình ở Ngọn Xám. Vô Phong đần mặt vì không giết Diễm Tà từ sớm, Đấu Thánh đần mặt vì Tịnh Hoạt biến mất ngay trước mắt. Gã thánh sứ ngồi thụp xuống, trơ mắt nhìn cô ả tóc đen mang Tịnh Hoạt biến mất vào màn đêm.

Bị kẻ địch bỡn cợt, Vô Phong bất giác nóng nảy. Hắn quay sang đấm một cú trời giáng giữa mặt Đấu Thánh. Gã thánh sứ ngã ngửa, mặt tứa máu nhưng không phản ứng. Không kiêu căng cũng chẳng ngạo mạn, đôi mắt gã giờ láng trơn như miếng nhựa vô hồn vô cảm. Tên tóc đỏ xách cổ áo gã đoạn hét lớn:

-THẰNG NGU! THẰNG TINH TRÙNG BỆNH TẬT! Nhìn xem Tịnh Hoạt đã làm gì? Cô ta phản bội các người! Nghe không, Đấu Thánh? Cô ta phản bội các người! Cô ta mở đường cho Liệt Giả vào thành! Đến giờ này mà ông bạn vẫn tin cô ả sao?

Đáp lại mấy lời chửi rủa của Vô Phong, gã thánh sứ chỉ im lặng rồi dõi mắt về bóng đêm. Tên tóc đỏ nghiến răng toan đấm thêm vài cú. Nhưng trông ông thần Đấu Thánh ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Vô Phong chán ngán, đành quẳng gã cho binh lính Tuyệt Tưởng – bấy giờ họ mới xuất hiện tại đương trường. Một người lính lay vai Đấu Thánh nói gấp:

-Thống lĩnh, thống lĩnh! Đội thủ vệ nội đô đang chờ lệnh ngài! Liệt Giả đang triển khai quân, chúng sắp đánh tới nơi rồi! Chúng ta cần bảo vệ hai quận, xin ngài ra lệnh, thưa thống lĩnh!

Gã thánh sứ không đáp, Vô Phong gào lên:

-LÀM GÌ ĐI CHỨ? NGỒI ĐẤY MÃI À, TTBT?

Ít nhất thì chữ “TTBT” cũng làm cơ bắp Đấu Thánh động đậy. Gã nặng nề đứng dậy, vừa đi vừa chỉ đạo công việc, chẳng buồn quay lại gườm gườm Vô Phong như mọi khi. Tên tóc đỏ theo sau, hội quân với Đội 11 tại tầng trệt tòa tháp sau nhanh chóng rời Ngọn Xám. Trên con đường đen đặc không ánh điện, tên tóc đỏ trông thấy hàng loạt pháo cao xạ nã đạn lên trời đêm. Len lỏi qua bão lửa là hàng trăm con vân cước vỗ cánh phành phạch. Nhờ tốc độ bay nhanh, đa số chúng thoát khỏi đạn pháo rồi thả lũ Chó Hoang. Lính Tuyệt Tưởng đụng độ quân đoàn khát máu, hai bên lôi nhau vào những trận đọ súng lẫn đấu kiếm khắp đoạn tường thành đông nam.

Quân Tuyệt Tưởng bắn hàng chục quả pháo hiệu nhằm hỗ trợ đội bảo vệ tường thành. Nhưng họ nhanh chóng phát hiện những chiếc thăng vân tàu đang lầm lũi tiến đến từ đằng tây nam. Không còn điện nên hệ thống tên lửa vô dụng, người Tuyệt Tưởng dùng pháo chống trả. Nhưng đạn pháo lệch hướng ít nhiều do thiếu thiết bị định vị, hạm đội thăng vân tàu được dịp tiến sâu hơn. Năm con tàu liều mình băng qua, ba chiếc trúng đạn pháo cắm đầu xuống đất với thân xác rực lửa, nhưng hai trong số ấy vẫn kịp thả lính trước khi tan xác. Quân Chó Hoang tỏa vào khu tổ hợp công nghiệp, lính Tuyệt Tưởng đổ ra ngăn chặn. Trong lúc ấy, mười đội Bán Dạ Giáo Đoàn tập trung ở quận Tây Chinh Kiếm nghe Khôi Ngột phân phó công việc. Mất bộ đàm, họ tốn khá nhiều thời gian để truyền đạt thông tin. Khôi Ngột chỉ đạo Đội 11 đến mặt trận phía nam hỗ trợ quân Tuyệt Tưởng. Mi Kha nói với toàn bộ thành viên:

-Được rồi, nghe đây! Băng trắng của mọi người đâu? Đeo nó lên cánh tay, đầu hoặc bất cứ chỗ nào dễ nhận thấy(*)! Giờ cái băng đó là thứ duy nhất giúp chúng ta tránh bị bắn nhầm! Hiểu chứ? Được rồi, ra trận thôi, đừng tự cắn lưỡi mình, đêm nay dài đấy!

Sau lời dặn dò, Đội 11 lên xe cơ giới tiến ra mặt trận đầy ánh sáng. Nhưng đó tuyệt không phải ánh bình minh của ngày mới mà là khúc dạo đầu của đêm trường vô tận. Vô Phong thở dài, cảm giác ngày về Phi Thiên xa xôi khó tả.

Tối ngày 21 tháng 9, lợi dụng Tuyệt Tưởng Thành mất điện, Liệt Giả phát lệnh tổng tấn công. Nhờ vân cước cùng thăng vân tàu, quân đoàn phương nam đưa một lượng lớn Chó Hoang xâm nhập thành. Người Tuyệt Tưởng ngay lập tức chống trả, nhưng trước cảnh Ngọn Xám tan vỡ và Bách Quang Lam Thuẫn không hoạt động, tinh thần họ xuống dốc trầm trọng. Cơn bão điện từ vẫn án ngữ bầu trời, mọi khí tài quân sự thành đồ bỏ, người Tuyệt Tưởng trở nên yếu thế trước lũ Chó Hoang dù có ba giáo đoàn đánh thuê trợ giúp. Trận đánh diễn ra suốt đêm, đến tận bảy giờ sáng hôm sau mới tạm ngưng. Quân Tuyệt Tưởng vẫn giữ vững khu tổ hợp công nghiệp phía nam nhưng mất đoạn tường thành phía đông nam. Lần đầu tiên trong lịch sử, một phần Tuyệt Tưởng Thành lọt vào tay kẻ địch.

Chẳng cần bộ đàm, điện thoại hay bất cứ phương tiện liên lạc nào, thông tin thánh nữ Tịnh Hoạt phản bội lan nhanh như gió thổi. Nhiều người cho rằng đó chỉ là lời lẽ kích động gây chia rẽ. Nhưng trước toàn thể chính phủ và người dân, từ tòa sảnh ban công trông xuống hai quận, Hoàng Tử Cát xác nhận thông tin trên. Không chút giấu giếm hay nương nhẹ lời lẽ, hoàng tử gọi Tịnh Hoạt là “kẻ phản quốc”. Dân chúng bị sốc như thể có chiếc búa khổng lồ vừa giáng xuống tiểu quốc. Kẻ ngoan cố và tin tưởng thánh nữ nhất cũng không thể chối bỏ rằng Ngọn Xám đã tan vỡ, Bách Quang Lam Thuẫn biến mất, chỉ còn cơn bão điện từ đang che phủ bầu trời. Họ chấp nhận sự thật, nhiều người bật khóc như phản xạ bản năng.

Ngay cả kẻ mạnh mẽ nhất cũng run chân trước sự phản bội.

Đứng từ ban công, đại thánh sứ Tây Minh nhìn rõ thậm chí ngửi được mùi cay đắng trong nước mắt người Tuyệt Tưởng. Ông ngoái lại nhìn Ngọn Xám. Đại thánh sứ đã luôn bất an về tòa tháp – một tạo vật quá vững chắc, quá tuyệt đối(**). Đa số người Tuyệt Tưởng coi nó là chân lý, là mặt trời thứ hai. Những chiến thắng bên ngoài tường thành càng làm họ dựa dẫm ngọn tháp, niềm kiêu hãnh trở thành sự kiêu ngạo. Liệt Giả đã nuôi dưỡng sự kiêu ngạo như thế.  

Tuyệt vọng rồi sẽ có hy vọng. Cái chết rồi sẽ có sự sống. Nhưng khi chân lý sụp đổ, cái gì có thể thay thế chân lý?

Liệt Giả đã bóp chết chân lý của người Tuyệt Tưởng trước khi họ tìm thấy câu trả lời.

Khốn thay, đó chưa phải điều tồi tệ nhất với Tuyệt Tưởng Thành. Giữa thời khắc chân lý sụp đổ, dân chúng cần nhà vua dẫn lối, cần người thủ lĩnh giúp họ vượt qua bóng đêm. Nhưng việc Hoàng Tử Cát xuất hiện thay đức vua là điềm xấu, dân chúng bắt đầu sinh dự cảm chẳng lành.

Vài tiếng sau, giữa trưa ngày 22 tháng 9, hoàng cung Tuyệt Tưởng treo cờ rủ phát tang. Hết thảy người dân hay tin đức vua Đấu Nhân băng hà. Người ta kể vì bảo vệ công nương lẫn công chúa, một mình ngài chống lại bốn mươi gã sát thủ, nhận hơn sáu chục vết chém trước khi lãnh trọn cú đâm xuyên tim. Trong thân xác gần tám mươi tuổi, ngài chiến đấu dũng cảm như chàng trai đôi mươi. Kẻ già cả - những người may mắn chứng kiến thời đại hoàng kim của đức vua gợi chuyện cũ, kể rằng ngài thuần phục con ngoại giới cước ra sao hay đánh đuổi lũ khủng bố xâm phạm mỏ quang tố như thế nào.

Nhưng tất cả vinh quang giờ theo đức vua vào hầm mộ rẻo Mạn Đà. Trong hầm mộ có vô số dòng sông cát chầm chậm chảy suốt ngày đêm, người ta đặt thi hài đức vua lên phiến đá mỏng rồi để sông cát đưa ngài đến những nơi sâu hơn. Thân xác ngài có thể ở lại rẻo Mạn Đà, hoặc xuống nơi sâu thẳm nhất thế giới, hoặc theo những dòng chảy ngầm chu du khắp lục địa Kim Ngân; chẳng ai chắc chắn. Thanh Hoa Sa Tấu mà nhà vua dùng lúc chiến đấu được dựng thành bia mộ, lưỡi sứt mẻ dính đầy máu. Nhưng người ta không lau rửa hay mài lại mã tấu vì đó là bằng chứng cho kiêu hãnh và phẩm giá của nhà vua. Dưới những lốt máu đen kịt, một hàng chữ rực sáng màu lân tinh được khắc sâu vào lưỡi mã tấu:

Hoang Vệ Đấu Nhân

7438 – 7517

Hoa này tiễn người cha

Vua của chúng tôi. Thủ lĩnh của chúng tôi.

Sau lời cầu nguyện của Tây Minh, hoàng tử Đấu Tâm đặt vòng kết bằng dây leo hoa Tuyệt Tưởng lên cán mã tấu. Công nương Tha Xuân đã đan chiếc vòng gửi tặng nhà vua. Trong tiếng khóc sụt sùi của công chúa Dã Thố, đại thánh sứ ngoảnh đầu nhìn hầm mộ. Hàng trăm thanh mã tấu, kiếm, đại đao, trường đao, giáo, thương… vô số vũ khí lạnh nằm cạnh nhau là chừng đó vị vua nằm xuống. Dòng họ Hoang Vệ suốt đời chiến đấu và không vị vua nào chịu ngồi yên ở ngai vàng. Họ luôn sống chết với chiến trường trong mọi thời đại, quá nửa số đó qua đời vì tử trận hoặc do vết thương cũ tái phát. Hiếm ai chết yên lành. Tây Minh bất giác nhìn Hoàng Tử Cát, lòng xáo động chẳng yên.

Hôm ấy, đội ngự lâm chẳng còn nghe tiếng ống điếu vang lọc xọc, tiếng cười đùa của công chúa Dã Thố hay tiếng ngoại giới cước gõ vó ở tòa điện chính.

Hôm ấy, dân chúng treo vòng dây hoa Tuyệt Tưởng lên cửa nhà. Đáng lẽ phải có lễ hội hoành tráng nhất mừng hoa nở sau hàng thiên niên kỷ. Nhưng chẳng lễ hội nào diễn ra, chỉ có lễ tang. Theo gió mưa bạc, hoa bay mang nước mắt người Tuyệt Tưởng đưa tiễn đức vua.

Hôm ấy, cánh đàn ông Tuyệt Tưởng mang Hoa Sa Tấu gia nhập quân đội. Họ vẫn nhớ lời đức vua Đấu Nhân. Chiến tranh đến, người đàn ông phải đứng dậy trước tiên. Nhưng đằng sau vô số ánh mắt quả cảm là tâm trạng âu lo. Thánh nữ phản bội, đức vua băng hà, Ngọn Xám tan vỡ, chân lý sụp đổ, ai hay thứ gì sẽ dẫn dắt họ?

Hôm ấy, hoa Tuyệt Tưởng bay khắp thành phố như điều kỳ diệu. Nhưng hoa nở cho hy vọng hay báo hiệu sự điêu tàn?

Hôm ấy, đại thánh sứ Tây Minh đặt bao thuốc cạnh bia mộ đức vua Đấu Nhân như lời tạm biệt.

Hôm ấy, vị vua già về cõi vĩnh hằng. Nhưng thời đại cũ vẫn chưa chấm dứt.

Chiều ngày 22 tháng 9 năm 7517, hoàng tử Đấu Tâm trở thành vị vua mới. Lễ đón tân vương diễn ra chóng vánh, không kèn không trống và không cả tiếng vỗ tay. Có chút lợn cợn rằng người ta vẫn quen gọi Đấu Tâm là Hoàng Tử Cát. Giả như hoàng tử lên ngôi sớm hơn, có lẽ giờ này người ta gọi anh là Vua Sa Mạc.

Hoặc dân chúng sẽ gọi Đấu Tâm là Vua Sa Mạc nếu anh thắng cuộc chiến này.

Sau buổi nhậm chức, nhà vua trẻ lập tức họp bàn cùng ban quân sự. Nhiều người nói đại thống lĩnh Suất Tề sắp bị cách chức vì chiến lược “đánh chắc thắng chắc” sai lầm. Nếu ông ta chịu nghe kế hoạch “đánh nhanh thắng nhanh” của Hoàng Tử Cát thì vụ ám sát đã không xảy ra. Lời đồn thành sự thực khi Suất Tề bị giáng cấp xuống vị trí cố vấn quân sự, còn tự thân nhà vua trẻ làm đại thống lĩnh chỉ huy cuộc chiến. Suất Tề lặng lẽ nhận lệnh và không chút bất mãn.

Cuộc họp mở màn bằng bản báo cáo thiệt hại. Sau cuộc chiến ngày 21, quân Tuyệt Tưởng mất gần bốn trăm lính cùng nhiều khí tài quân sự ở đoạn tường thành đông nam. Quân đội tiểu quốc cả thảy có năm ngàn lính cộng thêm quân dự bị vừa gia nhập, con số tăng lên gần chín ngàn. Nhưng thực tế chỉ có bốn ngàn quân chiến đấu ở nội đô, nửa còn lại đang bảo vệ các mỏ quang tố bên ngoài thành. Vài ý kiến cho rằng nên rút bớt quân từ các mỏ về thành phố nhưng Hoàng Tử Cát lắc đầu:

-Vùng mỏ sẽ trở thành chiến trường quan trọng. Thông tin Ngọn Xám sụp đổ đang lan khắp lục địa, bọn khủng bố lẫn phiến quân tất tràn về đây trợ giúp Liệt Giả. Nếu mất vùng mỏ, chúng ta sẽ bị kẹp từ hai hướng, hết sức bất lợi. Những tuyến đường từ cửa bắc là cách nhanh nhất giúp chúng ta liên lạc với thế giới bên ngoài. Mất vùng mỏ, chúng ta sẽ mất các cánh đồng măng man. Bằng mọi giá phải giữ nơi đó!

Mọi người đều đồng ý chiến lược này. Nhà vua trẻ tiếp lời:

-Trước hết phải giải quyết vấn đề thông tin. – Hoàng Tử Cát nói – Những kiếm thuật sư, đặc biệt là người dùng Mộc niệm liên kết xạ ưng, bằng mọi giá phải bảo vệ họ. Xạ ưng là phương tiện truyền tin tốt nhất hiện nay. Hãy gửi các kiếm thuật sư cho ba giáo đoàn đánh thuê.

Các thư ký tập trung ghi chép công việc. Đại diện Tam Lâu Giáo Đoàn lên tiếng:

-Bao giờ các ngài mới giải quyết được cơn bão điện từ?

-Chúng tôi đã đưa các pháp sư đến Ngọn Xám, họ đang khẩn trương làm việc. – Đấu Tâm trả lời – Chừng nào có kết quả, chúng tôi sẽ thông báo ngay. Dù sao thì Liệt Giả cũng không thể sử dụng phần lớn khí tài quân sự như phe ta. Tình thế đã thay đổi, hy vọng các vị sẽ thích ứng nhanh với cuộc chiến!

Đại diện ba giáo đoàn đánh thuê nhìn nhau bằng ánh mắt nghi hoặc. Nhưng sau rốt họ vẫn gật đầu đồng tình với nhà vua. Không còn máy chiếu ba chiều, ban quân sự phải dùng bản đồ giấy thay thế. Nhà vua trẻ chỉ vào đoạn tường thành đông nam rồi nói:

-Quân phương nam đang dùng nơi này để đưa quân vào thành. Hiện thời chúng chưa thể mở cổng thành nam. Cánh cổng làm bằng thép, nặng hơn ngàn tấn và được bảo vệ bằng phép thuật. Liệt Giả sẽ mất rất nhiều thời gian để phá cổng, ước tính là năm ngày. Trong năm ngày đó, chúng ta phải chiếm lại đoạn tường thành, đánh ngay đêm nay! Các giáo đoàn đánh thuê ở lại nội đô cùng đội thủ vệ…

Cuộc họp diễn ra suốt hai tiếng đồng hồ. Toàn bộ vấn đề quan trọng như lương thực, nguồn nước, hậu cần hay nơi tị nạn cho dân chúng đều được bàn thảo. Hoàng Tử Cát rời cuộc họp trong sự bảo vệ của Triệt Phạt, Tây Minh cùng đội ngự lâm. Nhà vua trẻ được canh phòng cẩn mật hơn bao giờ hết, người Tuyệt Tưởng không muốn lặp lại bi kịch Đấu Nhân. Đại thánh sứ vừa đi vừa hỏi:

-Xin hỏi các pháp sư có thể ngăn chặn Ngọn Xám không, thưa đức vua?

Hoàng Tử Cát nhíu mày, chừng như chưa quen thành tố “thưa đức vua”. Anh đáp khẽ:

-Chúng tôi đã sử dụng các mẫu máu lưu trữ của Tịnh Hoạt. Nhưng dường như Ngọn Xám chỉ tuân theo ý chí của cô ta, rất khó điều khiển. Chừng nào tòa tháp còn năng lượng, cơn bão điện từ vẫn hoạt động. Mà ngài biết đấy, năng lượng từ Ngọn Xám là bất tận. Có lẽ chúng ta phải chiến đấu trong tình trạng “phi cơ giới” thêm một thời gian dài nữa.

-Vậy thì ngài nên giải quyết thật nhanh! – Đại thánh sứ nói – Nếu không, ba giáo đoàn đánh thuê sẽ sớm rời bỏ Tuyệt Tưởng Thành. Họ chiến đấu vì tiền nên họ ngửi thấy mùi thất bại rất nhanh. Thiếu bọn họ, ngài khó mà thắng.

Đấu Tâm gật gù hiểu ý đoạn quay sang Triệt Phạt:

-Chú đã tìm hiểu về hai anh em sinh đôi đó chưa? Biết họ ở đâu không?

Đội trưởng ngự lâm nhắc nhở đức vua trẻ chuyện xưng hô, sau đáp:

-Vẫn chưa tìm được, thưa ngài. Tôi đã điều tra nhưng họ như bốc hơi vậy! Có tin nói hai anh em đó đã giúp binh lính trong cuộc chiến đêm qua. Chúng tôi vẫn chưa xác định được họ là đồng minh hay kẻ địch. Nhưng xin đức vua yên tâm, chúng tôi sẽ sớm tìm được họ!

Nghe đến “anh em sinh đôi”, Tây Minh chợt nhớ về bộ đôi Lôi Quân – Lôi Vũ của Thổ Hành. Nhưng chưa kịp nghĩ xa hơn, ông chợt nghe nhà vua trẻ hỏi mình:

-Người mà ngài giới thiệu cho tôi là thế nào vậy, đại thánh sứ? Cậu ta làm cố vấn được không? Có kiến thức quân sự không? Đã từng tham gia cuộc chiến nào chưa?

-À, về anh chàng đó… – Tây Minh trả lời – Cậu ta chưa tham gia chiến tranh bao giờ, đây là lần đầu tiên. Tôi cũng không chắc hắn hiểu kiến thức quân sự. Một gã công tử bột, ngài có thể nói vậy. Nhưng tôi xin đảm bảo năng lực của người này. Ngài có chiến lược tốt, thưa đức vua, nhưng ngài cần người giỏi chiến thuật để đảm bảo chiến lược thành công. Tình báo cho biết bên Liệt Giả có một gã như vậy, tên là Hiệp Dung, một tên Đầu Sói đến từ miền bắc. Bọn Chó Hoang hay gọi hắn là “thằng ấu dâm”. Tên này từng là kẻ yếu nhất, nhưng chỉ sau một cuộc chiến, y đã làm chủ sa mạc Hồi Đằng. Trận chiến đêm qua cũng do y vạch kế hoạch. Một con sói đích thực. Ngài cần người bắt kịp cái đầu của Hiệp Dung. Nhà vua trẻ cần một cố vấn mới, một người trẻ.

-Anh ta dễ chịu chứ?

-Dễ chịu, nhưng đôi khi ngài sẽ bực mình. – Đại thánh sức lúc lắc đầu – Dù gì hắn cũng là phi công.

-Phi công? Anh ta lái phi thuyền?

-Không, nhưng ngài sẽ hiểu thôi.

Hoàng Tử Cát thở phù, cảm giác mông lung. Nhà vua trẻ cùng đoàn người đến sảnh điện chính, ở đó họ gặp một gã gầy gò cao lêu nghêu đang nhìn đông ngó tây, mồm nhai kẹo cao su chóp chép, áo đồng phục hộ vệ thánh sứ nhàu nhĩ và không cài khóa. Hễ gặp bóng dáng phụ nữ trẻ đẹp, gã lại khom lưng dòm cúi đầu, ánh mắt dòm ngó bộ phận nào thì chỉ Vạn Thế mới biết. Chiến tranh khốc liệt không thể làm thuyên giảm tính xấu của gã. Chợt thấy nhà vua trẻ, gã liền khoác lên mình tác phong đạo mạo đứng đắn:

-Hân hạnh được gặp ngài, thưa đức vua! Tôi là Hỏa Nghi, hộ vệ thánh sứ của công chúa Lục Châu. Tôi đến theo lời mời của ngài đại thánh sứ!

Hoàng Tử Cát bắt tay gã rồi nói:

-Được rồi, Hỏa Nghi! Thời gian không nhiều, chúng ta sẽ bàn việc ngay. Trước khi bắt đầu, cậu có yêu cầu gì không?

Hỏa Nghi nhăn răng cười toe:

-Liệu tôi có nữ thư ký giúp việc không, thưa đức vua? Hai người nhé? Hơn tuổi tôi càng tốt!

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

chính ra trần độ khuyên công chúa mang theo bất vọng mà từ đầu cuộc chiến chẳng thấy 2 người họ (và tiểu hồ) đâu nhỉ? với 1 trong 7 người mạnh nhất và 1 đại thánh sứ cùng 1 hộ vệ thì họ hoàn toàn có thể bảo vệ đức vua và con dâu của ông ấy chứ? hoặc mình bất vọng là quá đủ rồi
Xem thêm