Tập 01: Trò chơi bắt đầu: Bản đồng dao dưới cơn mưa.
Chương 04: Mối quan hệ của [A], sự trở lại của một người bạn cũ
5 Bình luận - Độ dài: 12,192 từ - Cập nhật:
Dòng thời gian của ngày hôm nay dường như kéo dài hơn thường lệ. Cơ mà cũng có khi do tôi mãi suy nghĩ mà quên đi thực tại.
Cho đến khi tiếng chuông báo hiệu vào tiết thứ hai của buổi chiều vang lên, tôi mới giật mình mà chạy ngay xuống dưới sân trường. Ban đầu, tôi nghĩ mình chỉ mất khoảng vài ba phút để hoàn tất cuộc thương thảo với lão Pennor, ai lại ngờ được nó kéo dài đến như vậy.
Vừa bước đi, tôi vừa cầu nguyện trong lòng rằng sẽ không có bất kì điều đáng tiếc nào xảy ra trong khoảng một tiếng khi tôi rời mắt khỏi JJ. Thật khó để tưởng tượng được khung cảnh sẽ thảm khốc như thế nào nếu như cô ấy bất chợt bị kích động và “lên cơn” ngay lúc này. Chỉ cần nghĩ đến, tôi đã không khỏi lạnh sống lưng.
Nhưng thật may mắn, khi tôi đến nơi thì mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát.
À mà, có một chút hiện tượng lạ nhỉ…
“Này Hung, anh lấy được đồ rồi đấy à!” JJ nhanh chóng đứng lên trên chiếc ghế đá, vẫy tay về phía tôi và gọi to.
Ngay lập tức, tôi ra hiệu cho cô ấy ngồi xuống rồi liếc mắt nhìn về phía người đang ngồi cạnh cô ấy.
Đó là Mandy, cô ấy vẫn ngồi đấy, cạnh bên JJ. Nhìn thấy tôi bước đến, cô nhanh chóng cho cả que kem mình đang ăn dở vào ngay trong miệng, lấy khăn tay lau phần bàn tay còn đang dính kem của mình.
Ra là vậy, khi nhìn lại về phía bàn tay của JJ đang có một que kem trên đó, cuối cùng tôi cũng đã hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Một kẻ sát nhân hàng loạt đầy máu lạnh và tàn nhẫn đã bị mua chuộc và trở nên ngoan ngoãn chỉ bằng một que kem trái cây rẻ tiền. Thật không thể ngờ được, trông cô ấy giờ đây hiền lành như một chú cún vậy.
Làm tốt lắm Mandy. Good job. Đúng là đàn chị yêu quý của tôi!
Cố giấu đi khuôn mặt ngạc nhiên của mình, tôi tiến lại gần phía bọn họ:
“Mandy, chẳng phải hôm nay em có tiết buổi chiều sao?”
“Cúp òi.” Cô ấy trả lời ngay mà không có một chút do dự. “Với lại lớp đó cũng chẳng quan trọng gì mấy.”
Thoạt đầu, tôi còn định khuyên em ấy nên học hành chăm chỉ để lo cho tương lai của mình. Thế nhưng khi nghĩ đến điều đó, tôi lại cảm thấy bản thân mình đạo đức giả đến phát tởm.
“Vậy thì cảm ơn em nhé, đã trông giúp Lise của tôi.”
JJ lập tức hướng mắt lên lườm tôi ngay sau câu nói ấy như thể cô ấy muốn khẳng định rằng: “Tôi không cần anh phải trông nôm nhé.”
“Mà nãy giờ hai người đang nói chuyện gì vậy? Xem ra cũng kết thân với nhau rồi nhỉ.”
“Ừm. ừm. Nãy giờ hai người bọn em có tâm sự một chút về vấn đề của con gái thôi sau đó Lise nói với em là muốn ăn thứ gì đó nên em dắt cô ấy đến cửa hàng tiện lợi gần đây để mua kem que và nói chuyện tiếp.”
Tâm sự con gái à… Tôi chưa từng nghĩ JJ sẽ hứng thú về chủ đề đó. Hi vọng cô ấy không tâm sự điều gì đó ngoài tầm kiểm soát.
Cơ mà tôi cũng mừng khi bọn họ nói chuyện được với nhau.
“Được thế thì tốt quá. Mà em vẫn còn một tiết buổi chiều nữa đúng không? Cũng gần đến giờ rồi đấy.”
Mandy cười khì khì rồi lắc đầu:
“Thôi. Đã cúp thì phải cúp hết chứ, học hành gì tầm này nữa. Vả lại anh có lấy được đồ của mình chưa vậy?”
“À… thì… Lấy được rồi.” Tôi nói rồi giơ chiếc túi giấy trên tay của mình lên. “Đây. Buổi học hôm trước tôi để quên chiếc túi này, may mà vẫn chưa mất.”
“Trong đó là gì vậy?” Cô ấy tiếp tục hỏi với ánh mắt tò mò.
“Tài liệu. Tài liệu của vài người đàn anh khóa trước để lại, nghe đâu nó có thể giúp cho bài kiểm tra sắp tới.”
Đây là lời nói dối tốt nhất mà tôi có thể nghĩ ra vào lúc này, nó hội tụ đầy đủ những yếu tố cần thiết để tôi không phải nhận thêm bất kì câu hỏi nào đến từ Mandy nữa.
Song, một vấn đề khác lại bất ngờ xảy ra. Ngay khi nhìn thấy chiếc túi trên tay của tôi, ánh mắt của JJ lập tức chuyển sắc, ánh nhìn của cố ấy sắc lẹm như một nhát dao vậy. Đột nhiên, tôi cảm thấy lạnh người.
“Có gì trong đấy vậy anh?” Vừa hỏi, JJ vừa nhìn thẳng vào mắt của tôi.
Ngay trong khoảng khắc ấy, tôi cảm giác được có một thứ gì đó đang đè nặng lên cơ thể của mình. Càng lúc, khối lượng của thứ ấy càng nặng hơn.
Không. Không thể nào có chuyện cô ấy biết được thứ bên trong chiếc túi nào là gì được. Ba lần khử mùi bằng dụng cụ chuyên dụng y khoa, dùng cồn tẩy rửa đi toàn bộ những dấu vết của máu còn dính trên con dao và trên hết, nó được đặt trong một hộp kim loại và được dán kín toàn bộ bằng súng keo ở mép. Không lý nào cô ấy có thể nhận ra được nó dù cho khứu giác có tốt như thế nào chăng nữa.
“Tài liệu giấy thôi Lise, chút nữa về anh sẽ cho em xem.”
“Không. Ý của em là hộp kim loại phía bên dưới kìa. Anh có thể cho em xem nó bây giờ được chứ?”
Không hề đợi câu trả lời từ tôi, cô ấy nhanh chóng đứng dậy và chộp lấy chiếc túi giấy. Nếu như bàn tay tôi không phản xạ kịp thời trong tích tắc thì cố ấy đã lấy được nó.
“Xin lỗi Lise, bây giờ chúng ta còn đang ở trong trường, sẽ không tiện cho việc này đâu. Em hãy chờ một chút nhé.”
JJ tặc lưỡi rồi miễn cưỡng hạ cánh tay của mình xuống. Cô bất ngờ cắn chặt miệng của mình lại khiến cho que kem gỗ trong miệng bị đứt đôi trong sự sửng sốt của tôi và Mandy.
“À… sao ba người chúng ta không đi ăn chung nhỉ? Đằng nào ban nãy em ấy nói mình cũng chỉ ăn trưa tạm bợ thôi mà.” Mandy đề nghị, có lẽ cô ấy cũng nhận ra sự căng thẳng trong cuộc nói chuyện của bọn tôi.
“Cảm ơn vì lời mời của em nhưng chiều nay tôi phải đi làm thêm rồi. Hẹn dịp khác nhé.”
“Ờ, vậy thì khi khác cũng được.” Giọng cô ấy có một chút buồn. “Vậy bây giờ hai người về nhà đúng không? Chúng ta có thể đi bộ cùng một đoạn đến trạm xem bus bên ngoài trường.”
“Cũng được.”
Tôi thở dài rồi dùng tay ra hiệu cho JJ đứng lên đi cùng. Nhưng xem chừng cô ấy vẫn còn đang dỗi tôi vì vụ ban nãy thế nên vẫn ngồi lỳ trên chiếc ghế đá.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải tiến đến phía Mandy và nhờ vả cô ấy thuyết phục giúp mình.
“Ừm… Em có thể thuyết phục Lise giúp tôi được không, xem ra con bé vẫn còn đang giận anh lắm.”
Mandy mau chóng gật đầu rồi bước đến chỗ của JJ, nói nhỏ điều gì đó vào tai của con bé. Lập tức, cơ mặt của JJ dịu xuống, cô ấy nhanh chóng đứng lên và chạy đến chỗ của tôi.
“Anh nói thật chứ?” Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy niềm tin và hi vọng.
Điều đó khiến cho tôi hoàn toàn trở nên bối rối. Cộng thêm phần minh họa từ Mandy- người đang đứng phía sau và gật đầu lia lịa như muốn nói rằng: “Anh đồng ý nhanh lên.”
Có lẽ Mandy đã đặt tôi như một điều khoản gì đó trong lời nói của mình với JJ.
“Ừm, anh hứa.” Đó là điều duy nhất mà tôi nghĩ mình có thể làm lúc này.
Lập tức, thái độ của JJ nhanh chóng quay ngoặt đi trông thấy. Cô đặt bàn tay lên phần bụng của tôi rồi nở một nụ cười vui vẻ:
“Anh mà không thực hiện thì em sẽ đâm ở đây đấy.” Cô ấy nói bằng giọng nhỏ nhẹ, dễ thương với mức âm lượng vừa đủ để Mandy đằng xa không nghe thấy.
Wow, thật là quý hóa quá đi mất, báo trước cả chỗ mình sẽ đâm cơ à. Thật sự mà nói, ngay từ khoảng khắc JJ chạm vào bụng của tôi, rõ ràng cô ấy đã đâm một nhát chí mạng. Đó là một nhát dao vô hình cùng với đó là một lời khẳng định lặng lẽ từ JJ, rằng cô ấy có thể giết tôi bất cứ lúc nào cô ấy muốn.
Những cơ bắp trong người tôi dần co thắt lại, bàn tay của tôi tự động di chuyển và đặt lên mái tóc của JJ. Đến khi làm chủ được lý trí, tôi mới nhận ra mình đang xoa đầu của cô ấy.
“Em không nên làm như vậy đâu Lise. À mà cũng trễ rồi đấy, chúng ta đi thôi nào.”
JJ đột nhiên ngước nhìn tôi trong sự ngạc nhiên, cô lặng lẽ dùng bàn tay của mình lên và gạt cánh tay tôi khỏi đầu cô ấy. Sau đó, cô quyết định đi trước tôi và Mandy về phía cánh cổng trường hướng về bên ngoài.
Có lẽ cái xoa đầu của tôi đã khiến cho cô ấy cảm thấy khó chịu. Thôi thì đánh vậy, tôi cũng chỉ biết thở dài rồi cất bước theo cô ấy.
“Em ấy sao vậy, anh lại chọc gì em ấy nữa à?” Mandy hỏi khi đi đến phía sau lưng tôi.
“Ờ thì con bé đang trong tuổi dậy thì mà, ở cái tuổi nổi loạn thì đứa nào mà chẳng muốn mình được đối xử như người lớn.”
Đó là một lời giải thích không thể hoàn hảo hơn trong tình huống này. Nhưng đáp lại câu nói lại là cái lắc đầu từ Mandy, cô ấy thở dài rồi chạm vào vai tôi:
“Anh nhầm rồi, thật ra tâm lý của Lise vẫn còn trẻ lắm.”
“Em cảm thấy được điều đó à?”
Mandy khẽ gật đầu rồi đung đưa cánh tay của mình một cách thoải mái.
“Ừm. Em có thể cảm thấy được điều đó sau khi nói chuyện với em ấy.”
Nhạy bén thật đấy.
“Cách nói chuyện của Lise? Em cảm thấy nó như thế nào vậy?”
“Biết nói sao nhỉ…” Mandy ngập ngừng một chút rồi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của mình. “Nó có vẻ giống như một đứa trẻ, một đứa trẻ tầm khoảng 8 đến 9 tuổi.”
Đúng như những gì Mandy nói, tôi cũng cảm giác được có một vài vấn đề trong cách nói chuyện cũng như ứng xử của JJ. Nhưng việc đánh giá được hoàn toàn tính cách và tâm lý của một người chỉ trong một khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi mới là điều khiến cho tôi bất ngờ hơn cả thảy.
Đồng ý là em ấy vượt trội hơn tôi ở bộ môn tâm lý học hành vi nhưng điều mà Mandy làm được thì quả là không thể tưởng tượng được. Cô ấy đã nhìn thấu một người ngay trong lần đầu gặp mặt hay thậm chí là lấy được cảm tình của người đó ngay lập tức. Có lẽ, còn nhiều điều nữa mà tôi cần phải học tập từ con người này.
“Nếu anh nói chuyện nhiều với con bé hơn thì anh sẽ hiểu em ấy thôi. Đôi lúc những gì chúng ta cảm nhận chưa hẳn là sự thật đâu, Hung.”
“Được thôi, tôi sẽ nói chuyện với Lise nhiều hơn, cảm ơn em đã nhắc nhở.”
Mandy nhìn tôi và mỉm cưởi hài lòng.
“À mà này.” Cô ấy đột nhiên nhoài người về phía tôi và nói nhỏ vào tai.
Điều đó khiến cho tôi cảm thấy một chút bối rối, khó xử khi khuôn ngực đầy đặn của em ấy đang tì lên vai của mình.
“Có… có chuyện gì vậy Mandy?”
“Lúc nãy anh lên phòng thầy Pennor đúng không? Anh có nhìn thấy thứ gì không? Chỉ là em có một chút tò mò thôi.”
Hai từ “thứ gì” mà Mandy nói đến lập tức khiến tôi liên tưởng đến hai “mẫu vật” trong phòng lão Pennor. Nó khiến cho tôi khựng lại trong khoảng khắc để suy nghĩ cho câu trả lời của mình.
“Sự tò mò của em càng lúc càng lạ rồi đấy. Em mà cũng có hứng thú với môn này sao?”
“Một chút tò mò thôi mà.” Cô ấy lặp lại. “Anh cũng biết dạo gần đây trong thành phố đang dậy lên vụ án giết người hàng loạt mà, nên em nghĩ anh sẽ hóng hớt được điều gì đó hay ho từ thầy Pennor.”
Trong ngày hôm nay, đã năm lần bảy lượt tôi nói dối cô ấy về mọi việc. Nên đây có lẽ là việc duy nhất tôi nghĩ mình nên nói sự thật với Mandy.
“Thầy Pennor vẫn còn đang phụ trách việc giải phẫu pháp y của vụ án thứ 6. Ông ấy có bảo tôi vào trong phòng phẫu thuật nên cũng phần nào nhìn thấy thi thể nạn nhân trên giường mổ của ông ấy.”
Đó chỉ là một nửa của sự thật, nhưng Mandy dường như đã chấp nhận câu trả lời của tôi. Cô ấy gác bàn tay không thuận của mình lên cằm rồi tỏ vẻ như đang suy luận.
“Hừm… Em cứ nghĩ thầy ấy đang cấm anh không được vào phòng phẫu thuật chứ. Kolnis có kẻ cho em nghe về chuyện lần trước anh đã làm hỏng “mẫu vật” gì của thầy Pennor thì phải?”
“Lúc nãy tôi có đem cho Pennor một chút quà nên ông ấy cũng không còn quá tức giận về vụ đó nữa.”
“Hiểu rồi, nước đi hay đấy anh trai. Nice Hung!”
Mandy nói rồi giơ ngón cái lên với dáng vẻ trêu chọc.
“Thế thầy ấy có nói điều gì với anh không?” Cô ấy nhanh chóng hỏi tiếp.
“Điều gì… là sao?”
“Thì đặc điểm của tử thi hay những thông tin gì đó về cái xác, đại loại là như thế. Hai người thân nhau đến thế mà, thầy ấy chắc chắn đã chia sẻ cho anh điều gì đó đúng không?”
Những câu hỏi liên tục của Mandy về vấn đề này khiến cho tôi không khỏi lúng túng. Nó không giống như cách cô ấy cư xử lúc bình thường.
“Có lẽ em hơi bị tò mò rồi đấy, đây là vấn đề của bộ phận pháp y thành phố nên tôi không dính líu nhiều đến đó.”
Mandy tặc lưỡi rồi lắc đầu, cô ấy có vẻ không tin vào lời nói của tôi.
“Em không nghĩ như thế. Một kẻ cuồng xác chết như anh mà lại không tò mò về vụ này thì chẳng khác nào Mặt trời mọc đằng Tây cả. Với lại em chỉ muốn có một chút thông tin về vụ này thôi, có lẽ nó sẽ ảnh hưởng đến khóa học tâm lý tội phạm của em đấy.”
Hết lần này đến lần khác, chỉ trong vòng vài phút nói chuyện Mandy đã khiến cho tôi phải rùng mình vì kinh ngạc. Cô ấy hiểu về tôi nhiều hơn những gì tôi nghĩ.
Cuồng xác chết ư. Đó không phải là một nhận định sai khi nói về tính cách của tôi, nhưng tôi không nghĩ rằng mình đã chia sẻ với Mandy điều đó. Đó là một trong những tính cách kì quặc mà tôi không muốn cho bất kì ai biết đến ngoài trừ thầy Pennor ra. Song lần này, Mandy đã nhìn thấu được nó, có khả năng cô ấy đã chú ý đến mối quan hệ “thân thiết” của tôi và Pennor để phỏng đoán được.
Cơ mà thế nào đi chăng nữa thì sau ngày hôm nay, tôi sẽ phải cẩn trọng với Mandy hơn. Khả năng nắm bắt tâm lý người khác của cô ấy quả là một món vũ khí đáng sợ.
Tâm lý học, đó quả là một môn có sức mạnh không thể lường trước được. Chính vì thế, tôi không thể che giấu được những thông tin mà mình có trước Mandy được nữa.
Hít một hơi thật sâu, tôi cẩn trọng nhìn xung mình một lúc rồi mới nói nhỏ vào tai người bên cạnh.
“Lúc nãy trên phòng, thầy ấy có nói với tôi một chút chuyện về vụ án xảy ra đêm hôm trước. Với đặc điểm của những vết đâm trên cơ thể xác chết thì có thể nhận ra được: hung thủ đã sử dụng một loại hung khí khác. Quá trình xét nghiệm ban đầu cũng chỉ ra những đặc điểm tương đồng với những vụ án trước đó.”
“Thế có suy luận gì về hung thủ không? Sau khi điều tra về cái xác ấy.” Vừa nói, cô ấy vừa gác một tay lên cằm rồi hướng mặt mình lên nhìn về phía bầu trời.
Cơ mà do nắng nên cô ấy cũng nhanh cúi mặt xuống. Cảnh tượng đó không khiến cho tôi khỏi phì cười
“Ờ thì… nạn nhân có nhiều vết chém sâu ở vùng cổ và lưng nên có thể kết luận khả năng cao hắn ta là một nam giới với dáng người cao to, lực lưỡng.”
“Vậy nếu giả như nạn nhân bị đánh ngất xỉu hoặc trong trạng thái không đề phòng thì ai cũng có thể làm được việc đó nhỉ? Thậm chí đó là một nữ giới nhỏ bé cũng được.”
Tôi nuốt nước bọt khi nghe những gì Mandy nói, phải giả vờ quay mặt sang nơi khác để tránh nhìn thẳng vào ánh mắt của cô ấy. Không. Không thể nào Mandy biết được nhiều chuyện như vậy được nhưng cách mà cô ấy liên tục phủ định những thông tin mà tôi đưa ra chẳng khác nào một lời đe dọa đầy nguy hiểm.
Chẳng lẽ chỉ trong vòng hơn một giờ tiếp xúc với JJ, cô ấy đã tìm ra được sự thật về vụ án này và hiện giờ đang dùng nó để đe dọa tôi. Nó khiến cho tôi phải đau đầu và đặt bản thân mình phải đứng giữa hai lựa chọn, nói thật toàn bộ với Mandy hay phải dùng một biện pháp mạnh tay hơn với cô ấy để đổi lấy sự im lặng.
Tuy nhiên, đó chỉ là những ảo tưởng xuất hiện trong suy luận của tôi mà thôi. Nhưng để chắc chắn, tôi phải kiểm tra Mandy một lần nữa.
“Tại sao em lại nghĩ như vậy?”
Không khí giữa hay người chúng tôi bỗng trở nên tĩnh mịch sau câu hỏi đó, cô ấy nghiêng nhìn về tôi một lúc rối mới cất lời.
“Cảm giác thôi… cảm giác ấy mà. Em đã thử nghĩ nếu đặt bản thân của mình vào vị trí của tên hung thủ thì mọi việc sẽ như thế nào ấy mà. Vì nếu muốn giết một người bằng cách đó thì em cũng làm được đấy.”
Vừa nói, Mandy vừa nở một nụ cười rạng rỡ và trông nó chẳng ăn khớp gì với hoàn cảnh lúc này cả.
Sức mạnh, chiều cao và sự linh hoạt của Mandy có thể sánh ngang với một người đàn ông. Tôi có thể khẳng định được điều này qua một học kỳ học chung lớp thể chất với cô ấy. Sức bật, lực nắm bàn tay của cô ấy hoàn toàn vượt trội với một người bình thường. Thế nên những gì cô ấy nói hoàn toàn có thể thành sự thật.
“Chúng ta có thể ngưng nói về chủ đề này được không Mandy?”
Tôi không muốn vòng vo về điều này nữa.
Cô ấy nhìn có vẻ hơi bất mãn nhưng sau đó cũng gật đầu nghe theo lời đề nghị của tôi:
“Thế anh muốn nói chuyện gì? Nếu về chủ đề ăn uống hay thể thao thì em hoàn toàn tán thành đó.”
“Không, chỉ là anh muốn hỏi thăm một chút về anh trai của em thôi thôi, anh ta có khỏe không thế?”
Mandy hơi ngập ngừng một lúc rồi đáp:
“Elvin có lẽ vẫn khỏe, em cũng muốn hỏi thăm lắm nhưng anh ấy cứ ngó lơ đi.”
Mandy sống chung với anh trai mình tại một căn hộ nhỏ cách trường đại học không quá xa về hướng bắc của đại lộ số 8. Khác với Mandy, người anh trai của cô ấy chưa bao giờ nhận được sự kỳ vọng từ gia đình. Anh ta tựa như hiện thân của sự thất bại trong xã hội này. Nhưng không vì những điều đó mà Mandy ghét bỏ người anh của mình, trái lại, cô còn thương yêu anh ta vô cùng.
Mọi khoảng tiền từ những công việc làm thêm, cô đều dành phần lớn cho Elvin để anh ấy trang trải cho cuộc sống lười biến của mình. Nhưng trái lại với sự quan tâm, yêu thương của người em gái, những gì Elvin dành cho cô ấy là sự thờ ơ và lạnh nhạt đến khó chịu.
“Anh ấy vẫn chưa tìm được công việc làm thêm à?”
“Phải.” Mandy thở dài rồi cười gượng. “Em có nhắc Elvin vài lần nhưng anh ấy vẫn cứ ngồi lì trong phòng riêng của mình. Mà tại sao đột nhiên anh lại nhắc đến Elvin vậy, hai người cũng không thân gì với nhau mà.”
“Tôi thấy Elvin thường xuyên online trên Polokis ấy mà, anh ấy thường xuyên đọc và bình luận trong phần tin tức về những vụ án sát nhân hàng loạt gần đây. Có vẻ như anh ấy cũng có hứng thú với nó thì phải”
Nếu nói về những người tìm hiểu về vụ án này trên Polokis thì @elvin là một trong những tài khoản xông xáo nhất. Anh ấy thường xuyên chia sẻ những bài viết suy luận về tên hung thủ mà mình nghĩ ra trên trang cá nhân của bản thân. Thậm chí, anh ta còn lập một trang web riêng chuyên đăng tin tức về chuỗi vụ án này với những trang bìa “giật tít” để thu hút sự chú ý của độc giả. Cơ mà nội dung bên trong đó chỉ toàn là những thông tin ăn cắp từ @Iwon cùng với vài biện pháp chỉnh sửa sơ sài thế nên số lượng tương tác cũng chẳng nhiều.
“Em cũng chả biết nữa.” Cô ấy nhún vai rồi thở dài. “Cũng đã một lúc lâu em chưa lên Polokis rồi.”
“Polokis dạo gần đây cũng giống mấy trang tin tức khác thôi, mọi người đều đang bàn tán xôn xao về vụ án giết người hàng loạt ấy.” Tôi thở dài.
“Tính cách con người càng lúc càng phức tạp anh nhỉ. Không biết kẻ sát nhân đã nghĩ gì hắn khi hạ sát người khác? Cảm xúc của hắn lúc đó sẽ như thế nào nhỉ?”
Tôi cũng tự hỏi điều tương tự trong đầu. JJ, trong lúc đó cô đã cảm thấy như thế nào?
Mãi mê nói chuyện với nhau, chúng tôi đã bước đến trạm xe bus từ lúc nào chẳng biết. JJ đã đến đó trước, cô ấy đang ngồi trên chiếc ghế gỗ dài phía trong trạm xa bus và nhìn về phía chúng tôi bằng đôi mắt chán chường.
“Hai người đi chậm quá đấy, em đã đến đây một lúc rồi.”
Không, nguyên nhân chính chắc chắn không phải do tôi với Mandy đi chậm mà là do tốc độ của JJ quá nhanh. Ngay khi lọt ra ngoài tầm quan sát của tôi, cô ấy có thể tận dụng tối đa khả năng di chuyển của mình để chạy vụt về phía trước. Nhưng trước mặt của người khác thì tôi không thể nói thẳng điều này ra với JJ được.
“Xin lỗi nhé.” Mandy chủ động mở lời với cô ấy trước tôi. “Chị và lão mắt kính này mãi nói chuyện với nhau nên không chú ý và có đi hơi chậm thật, xin lỗi Lise nhé.”
Lão mắt kính... gì đấy, kì thị người lớn tuổi à?
“À… ừm… nếu chị đã nói vậy rồi thì không sao.”
Ù uầy, vậy là lời nói của thằng này chẳng có chút giá trị nào à. Tôi cảm giác được rằng thiện mà JJ dành cho Mandy còn nhiều hơn cả tôi.
Bước lại gần tấm bảng thời gian biểu của chiếc xe bus, tôi dò tìm thời gian của chuyến 71 đi đến trạm số 12 gần nhà. Vì thường không về nhà vào giờ này nên tôi không rõ chuyến tiếp theo sẽ đến vào lúc nào.
“Còn năm phút nữa à.” Tôi lẩm bẩm sau khi nhìn vào mà hình khóa của chiếc điện thoại.
“Anh làm gì đấy.”
Mandy bất ngờ ghé sát mặt lên vai của tôi từ phía sau để nhìn vào màn hình chiếc điện thoại. Khoảng cách giữa mặt của hai chúng tôi chỉ cách nhau vài centimet.
“Em đang làm trò gì vậy Mandy?”
“Thì đang nhìn vào màn hình điện thoại của anh đấy?” Cô ấy vô tư trả lời.
“Đó là xâm phạm quyền riêng tư của người khác đấy Mandy.”
“Em chỉ tò mò màn hình khóa của anh là gì thôi mà. Đó là…”
Và rồi, tôi chợt nhận ra mình đã sai lầm như thế nào khi để cô ấy nhìn vào màn hình chiếc điện thoại này.
Cá nhân tôi là một người rất dễ quên, có thể nói là có trí nhớ kém thế nên phần mềm ghi chú của con *phone này cũng phần nào hỗ trợ cho bộ não tồi tàn của tôi. Vào buổi tối hôm xảy ra vụ án mạng thứ 6, tôi đã nhanh chóng dùng phần mềm này để ghi chép lại thời gian xảy ra vụ án cùng năm vụ trước đó. Để không quên đi những mốc thời gian này, tôi đã chụp lại màn hình phần ghi chú và đặt làm màn hình khóa của mình.
Ngay khi nhận ra tính chất nghiêm trọng của vụ việc, tôi nhanh chóng tắt điện thoại và cho thật nhanh lại vào túi quần. Nhưng xem ra, Mandy đã nhìn thấy mọi thứ.
“Đó là gì vậy anh? Những ngày và giờ ghi trên màn hình khóa ấy.”
“Thời điểm của những vụ án trong chuỗi án mạng hàng loạt, tôi đã ghi chú nó lại để đưa ra suy luận trong từng vụ án.”
Mandy bỗng nhiên trở nên trầm ngâm, cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi rồi dần cúi đầu xuống.
“Anh đang điều tra về nó à? Chẳng phải anh từng nói mình không hứng thú với mấy thứ như thế này sao?”
“À thì nó cũng như một trò chơi thôi mà… phải đấy, một trò chơi suy luận thôi. Nó khá phổ biến trên Internet hiện nay.” Tôi đáp và nở một nụ cười gượng.
Nhưng những biểu cảm trên gương mặt của Mandy vẫn không thay đổi, trông cô ấy như đang hoàn toàn nghiêm túc với chuyện này.
“Hung này, em có thể hiểu rõ được con người của anh đấy. Khi anh đã muốn bắt đầu một thứ gì đó thì anh sẽ không ngừng lại đâu, đúng không? Anh cũng biết rõ mà. Đây không phải là một trò chơi và anh đang nghiêm túc với nó.”
Rồi cô ấy bỗng nhiên siết chặt bàn tay của mình lại, bước về phía của tôi và tiếp tục nói.
“Hãy ngưng việc đó lại đi, em biết anh có đủ khả năng để tìm hiểu vụ án này nhưng vì sự an toàn của mình, em nghĩ anh nên hoãn trò chơi thám tử của mình lại đi.”
Tôi có thể cảm giác được sự hỗn loạn trong lời nói của Mandy, nó giống như cô ấy đang bối rối vậy.
“Tại sao em lại nghĩ tôi đang ở trong vòng nguy hiểm?”
“Đơn giản thôi, vì anh đã biết được quá nhiều thứ.” Cô ấy lập tức trả lời bằng khuôn mặt lạnh nhạt.
Chỉ trong vòng chưa đến hai phút, tính cách của Mandy đã xoay chuyển nhanh đến bất ngờ. Song cách mà cô ấy nói chuyện không giống như một lời đe dọa, nó thể hiện rằng: cô ấy đang sợ hãi.
Có thể, cô ấy đang nắm giữ một sự thật khác mà tôi đang tìm kiếm.
“Này Mandy…”
“Ey Hung, Xe bus đến rồi kìa.” JJ đứng lên từ chiếc ghế dài và ngắt ngang câu nói của tôi.
Cô ấy nhanh chóng bước đến phía tôi rồi dùng cánh tay trái của mình khoác vào tay tôi và lôi về phía chiếc xe trong sự hối hả.
“Nhanh lên nào. Anh muốn bị trễ giờ làm à.”
“Từ từ đã Lise, anh còn việc muốn nói với Mandy.”
“Lên này!” JJ nhanh chóng siết chặt cánh tay của tôi rồi kéo thật mạnh lên chiếc xe bus.
Trước khi cánh cửa tự động đóng lại, tôi nhận ra ở phía bên ngoài Mandy đang thì thầm một điều gì đó với tôi. Nó giống như một thông điệp qua khẩu hình.
“Stop it!”
…
“Cô gái ấy không bình thường.”
JJ bất chợt nói khi hai người chúng tôi đang đi bộ từ trạm xe bus về nhà.
“Hửm. Ý của cô là sao?”
“Cô bạn của anh có mùi không bình thường, đôi tay của cô ấy cũng có mùi tanh giống như anh và tôi vậy.”
“Cô nhận biết qua mùi à?”
JJ ngửa mặt lên, nhìn về phía bầu trời đang dần chuyển xám vì cơn mưa sắp đến. Cô ấy bỗng nép sát vào người tôi rồi vịn vào chiếc áo khoác.
“Cô gái đó nguy hiểm hơn những gì anh nghĩ đấy. Nếu không cẩn trọng, cô ta sẽ nuốt chửng lấy anh một cách bất ngờ.”
Ồ, vậy sao.
“Thế ai là người vui vẻ nhận que kem từ cái kẻ-mình-cho-là-nguy-hiểm vậy ta?”
Tưởng chừng như JJ sẽ nổi giận vì câu hỏi này của tôi, nào ngờ đâu cô ấy chỉ cười khì một cái rồi trả lời bằng vẻ mặt tỉnh bơ.
“Cô ta nguy hiểm nhưng que kem kia thì không? Với lại ban nãy anh đã hiểu gì về vụ án ngày hôm qua chưa.”
Con đường chúng tôi đi tương đối vắng vẻ vào buổi chiều nên tôi và JJ có thể thoải mái trò chuyện với nhau ở những chủ đề như thế này. Nhưng việc cô ấy đột nhiên “rẽ” vào chủ đề này khiến cho tôi không khỏi bận tâm. Phải chẳng JJ đã cảm thấy tò mò về kẻ đã “mạo danh” mình trong vụ án lần trước?
“Tôi cũng đã tìm hiểu sơ về cái xác rồi, nhìn chung thì kẻ kia cũng đã bắt chước cô được phần nào đấy. Tuy nhiên hắn đã mắc phải một số sai lầm.”
“Sai lầm à?” JJ hỏi lại rồi đưa cánh tay phải đang băng bột lên gãi gò má của mình.
“Nếu dựa vào hình dạng của vết thương thì có thể nhận ra được cách sử dụng dao của cô và hắn khác nhau. Có một sự khác biệt rõ rệt giữa chém và rạch vào thịt. Hơn nữa cái kiểu bắt chước nửa mùa trò bỏ kẹo vào cổ họng nữa.”
Cũng may, chỉ có tôi và Pennor mới là người biết được sự thật rằng có hai tên hung thủ tồn tại. Nhưng tôi nghĩ Pennor cũng chẳng có lí gì để công bố điều đó với cảnh sát vì nó sẽ khiến cho vụ việc ngày càng trở nên rắc rối hơn.
“Khì… khì…”
Khóe miệng JJ khẽ nhếch lên đôi chút, cô ngước đôi mắt đỏ thẫm của mình lên nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
“Hắn đã làm chuyện này à?”
“Đúng vậy, nhưng kiểu bắt chước của hắn thì chán không thể tả được. Có vẻ như hắn đã dùng kẹo bạc hà để thay thế cho loại kẹo trái cây của cô.”
Nói đến đây, tôi không thể không bật cười vì sự vô tư của kẻ kia. Khác với loại kẹo trái cây “đồ cổ” của JJ, tên này lại dùng kẹo bạc hà- một loại mặt hàng dễ tìm hơn- để thay thế.
JJ tặc lưỡi rồi lắc đầu ngao ngán, khuôn mặt của cô tỏ vẻ không hài lòng khi tôi đề cập đến chủ đề những viên kẹo.
“Gu thưởng thức của tên kia quả nhiên không thể chấp nhận nổi. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn đâu.”
Trước sự tức giận của JJ, tôi chỉ cười trừ và tiếp tục bước đi về phía trước.
“Thế anh đã tìm được manh mối gì từ kẻ đó chưa?”
“Cũng có một chút, tôi cũng dần khoanh vùng được những người có khả năng là hung thủ rồi. Khả năng cao bọn họ là người dùng trang mạng xã hội Polokis.”
Có một số chi tiết mà báo chí không công bố về chuỗi án mạng hàng loạt này, đó là chi tiết viên kẹo trong cổ họng của nạn nhân. Qua đó tôi có thể thu hẹp phạm vi tìm kiếm xuống còn những người đã từng đọc qua bài viết của tài khoản @Iwon trên trang Polokis. Tuy số người tìm kiếm vẫn còn quá lớn nhưng nó cũng đã loại được một khoảng lớn những nghi phạm tiềm năng.
Dòng suy luận trong đầu tôi cũng kết thúc khi hai người chúng tôi về đến nhà. Ngay khi vừa bước vào nhà và đóng cửa phòng lại, JJ lập tức lao đến vào ôm chặt người của tôi một cách đầy tình cảm.
“Hung, nhanh lên, tôi muốn nó lắm rồi lấy nó ra nhanh lên nào.”
Vừa nói, đôi mắt của cô lại rưng rưng như thể sắp khóc. Cùng với đó là một biểu cảm dễ thương không thể nào đỡ được trên khuôn mặt của JJ.
“Nhanh lên nào! Tôi muốn nó, anh hãy cho tôi chạm vào nó một chút được không!”
Gượm phát đã nào, lời nói như thế này, biểu cảm như thế này, nếu có người mà nhìn thấy thì chắc tôi sẽ bị cảnh sát còng đầu mất. Hiểu lầm rồi! Chắc chắn là có hiểu lầm gì đó trong này rồi. Không lý nào JJ lại muốn làm “chuyện đó” với tôi cả.
“Uầy JJ, cô bị gì vậy. Bình tĩnh lại đi nào.”
Vừa nói, tôi vừa dùng hai bàn tay giữ chặt lấy vai của JJ. Nhưng với sức đẩy của mình, cô ấy đã khiến cho tôi bị mất đà và ngã ra sàn nhà.
Rầm.
“Ấy đau… đau… Cô đang làm gì vậy JJ, bình tĩnh chút đi nào. JJ!?”
Trong lúc tôi vẫn còn đang choáng váng vì cú ngã ban nãy, cô ấy đã nhanh chóng ngồi lên người của tôi và chiếm lấy toàn bộ ưu thế. Ánh mắt của cô ấy vào lúc này đầy dục vọng và ham muốn.
“Tôi biết anh đang giữ nó mà! Cho tôi chạm lấy một chút thôi cũng được!”
Cô ấy nói rồi đẩy lưỡi của mình quanh mép miệng như thể đã sẵn sàng cho bữa ăn của mình. Và trong tình trạng hiện tại, tôi chẳng khác nào con mồi của cô ấy.
Thế rồi, sau hai mươi hai cái xuân xanh giữ mình, tôi lại sắp mất sự trong sạch vào tay một người con gái mình vừa gặp ba ngày trước. Thật không thể tin được, nhưng nó cũng không sao vì JJ là một cô gái xinh đẹp nên việc lâm vào tình huống này cũng không phải quá tệ.
“Hung! Anh giấu nó ở đâu rồi?” Cô ấy dùng tay trái nắm chặt lấy cổ áo của tôi.
Cơ mà có gì đó sai sai thì phải, tôi nào có giấu nó ở đâu, nó lúc nào cũng ở trên người của tôi mà. Trong quần đấy chứ đâu… À mà…
Chết thật! Xem ra tôi mới là người hiểu sai tình trạng bây giờ.
“Gượm đã JJ, cô muốn cái gì vậy? Có thể nói thẳng ra được không?”
“Tất nhiên là Morgan rồi! Anh đang giữ nó đúng không? Morgan của tôi ấy.”
Tầm này thì đúng là “ông nói gà, bà hiểu KFC” mất rồi. Nếu muốn trách thì chỉ có thể trách não của tôi quá đen tối nên mới nhầm lẫn đến mức này.
“Trong cái giỏ ấy, tôi đặt nó ngoài cửa.”
“Vậy à, cảm ơn nhé.”
Vừa dứt lời, cô ấy nhảy ra khỏi người của tôi nhanh như một chú sóc và chạy ngay đến chỗ chiếc giõ.
Ơ! Cái cảm giác bơ vơ và trống vắng này là sao vậy nhỉ.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy danh dự của bản thân mình lại bị sỉ nhục nặng đến mức này. Chuẩn bị tâm lý đầy để để mất đi kiếp “trai tân” của mình rồi cuối cùng lại bị vứt như mòn hàng hết thời. Giờ đây, tôi mới hiểu được cảm xúc đau khổ của “một món hàng được người khác cầm lên và sờ nắn trong siêu thị nhưng lại quyết định không mua” nó đau khổ như thế nào.
Thế nên, tôi quyết định nằm đấy và tự mình gặm nhấm nỗi đau này trong khi JJ đang vui vẻ với con dao của mình. Rõ ràng cô ấy chỉ cần tôi vì con dao. Hiểu rồi, tôi đã hiểu thân phận của mình thảm thương nhử thế nào rồi. Tôi chỉ là món hàng đáng bị vứt đi.
Tuy nghĩ như thế nhưng tôi không thể rời mắt khỏi JJ được, tôi chẳng thể nào biết được cô ấy sẽ làm gì khi cầm lại được con dao của mình.
Ngay khi tìm thấy chiếc giỏ của tôi, cô ấy nhanh chóng tiến đến rồi lục tung toàn bộ giấy tờ trong đó lên để tìm con chiếc hộp kim loại được cất dưới đáy.
“Tìm được rồi!” Cô reo lên đầy vui vẻ.
Sau đó, JJ nhanh chóng đưa nó xuống rồi loay hoay tìm cách mổ chiếc hộp ra. Có lẽ về phần keo dính quanh hộp quá dày và cũng một phần vì cô ấy chỉ còn lại một cánh tay trái lành lạnh nên việc mở chiếc hộp này ra chẳng hề dễ dàng với cô ấy. 10 phút dần trôi qua và mọi thứ vẫn như cũ, cô bắt đầu thở dốc rồi nhìn về phía tôi với khuôn mặt cầu xin sự giúp đỡ.
Đứa con gái này rõ ràng chẳng còn một chút liêm sỉ nào cả. Một chút cũng không.
Không. Hãy quên chuyện đó đi nhé mẹ trẻ. Tôi sẽ không bị lừa lần thứ hai chỉ bằng một trò này đây. Tôi không bao giờ để cô tổn thương mình một lần nữa đâu.
Càng lúc khuôn mặt của cô ấy càng tiến gần về phía tôi cùng với ánh mắt rưng rưng với vẻ cầu xin khấn thiết.
“Không, đừng hòng dụ dỗ tôi bằng ánh mắt đó nữa.”
Nhưng những lời nói của tôi vào lúc này không hề lọt vào tai của JJ, cô ấy đã bỏ qua toàn bộ chúng và dần lấn lướt về phía trước. Đến mức khuôn mặt của hai người chạm nhau, mắt đối mắt thì JJ vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Giống như có một mị lực nào đó khiến cho tôi chẳng thể nào lùi về phía sau thêm nữa, cứ dần như thế, cả người tôi bắt đầu cứng đờ và không còn sức để phòng thủ trước JJ nữa.
“Ngừng lại đi! Tôi thua, tôi thua. Stop!!!”
Tôi gào lên khi khoảng cách từ môi của JJ đến tôi chỉ còn tính bằng milimet. Điều đầy chẳng khác mấy một kiểu hình tra tấn mà cô ấy dành cho tôi, ai mà đoán được JJ sẽ ngoạm mất miếng thịt nào nếu như tôi để miệng cô ấy cạnh bên mặt của tôi. Không thể đoán được con người này sẽ có những hành động như thế nào.
Ngược lại với sự bực tức và tủi nhục của tôi là niềm vui chiến thắng từ phía JJ. Cô ấy không nói gì mà chỉ nở một nụ cười cao ngạo rồi cầm lấy chiếc hộp đưa cho tôi.
“Được rồi, giờ tìm cho tôi cái bật lửa.”
“Bật lửa?” JJ nhanh chóng hỏi lại rồi ném cho tôi một ánh nhìn kỳ quặc.
“Cô không biết cũng chịu vậy.” Tôi thở dài rồi cố gắng lê thân hình đang mỏi mệt của mình đứng lên và đi về phía chiếc tủ gỗ trong căn phòng.
Hồi thành phố Srimnet ra hành luật cấm hút thuốc nơi công cộng thì tôi cũng bỏ thuốc lá luôn. Nên cũng từ đó, chức năng của cái bật lửa cũng dần bị hạn chế đi. May mà tôi vẫn còn giữ nó, nếu không thì cũng mỏi mệt với chiếc hộp này rồi.
Sau khi hơ vài vòng quanh cạnh của chiếc hộp, lớp keo bên ngoài cũng dẫn chảy ra nên tôi có thể dễ dàng dùng một con dao rạch đi lớp keo mỏng phía trong.
“JJ, cô lấy giúp tôi con dao nhé…”
Rất nhanh sau đó, một cảm giác mát lạnh lập tức lướt qua cổ của tôi. Đúng là JJ đã lấy được con dao giùm tôi nhưng vị trí cô ấy đang đặt nó thì lại quá là sai.
“Ừm… JJ này. Hạ xuống được rồi đấy, nó không phải là vị trí án toàn đâu. Cô đưa con dao cho tôi nào.”
Lưỡi dao chỉ cách động mạch cổ của tôi một đoạn vừa đủ để một sợi chỉ lọt qua. Chỉ cần cô ấy vô tình chuyển động tay nhẹ một cái hay thở mạnh thì tôi cũng đối diện với viễn cảnh tồi tệ nhất rồi.
“Con dao của anh đây.” Cô ấy nói rồi dùng chân đá nhẹ con dao rọc giấy về phía tồi, còn cao dao bếp trên tay của cô ấy vẫn ở nguyên vị trí mà-đáng-lẽ-nó-không-nên-ở.
“JJ này, cô có thể giải thích nguyên nhân của tình huống này là như thế nào không vậy? Tại sao lại có con hàng lạnh trên cổ của tôi vậy?”
“À, anh đừng để ý quá nhiều tới tiểu tiết. Cứ tập trung làm tốt việc của mình là được rồi.” Cô ấy nói và nở một nụ cười động viên về phía tôi.
“Chúng ta có thể thương lượng được chứ, JJ?”
“Chỉ thương lượng sau khi anh lấy được Morgan cho tôi và nó không có vết xước nào thôi. Nó phải ở tình trạng hoàn hảo nhất.”
Toang rồi. Pha này thì toang thật rồi. Không lý gì con dao đó lại không bị xước hay bị mẻ gì đó trong quá trình cô ấy sử dụng. Đấy là còn chưa kể đến quá trình vận chuyển và kiểm tra của lão Pennor, nếu có chuyện gì sơ sót xảy ra thì tôi sẽ chết mất.
Đây có thể nói là một trong nhưng pha “đập hộp” lạnh tay nhất mà tôi từng làm.
Sau khi di chuyển con dao một cách chậm rãi quanh mép hộp, tôi cẩn thận mở nó ra trước mặt của JJ. Cô ấy hơi rướn người lên từ phía sau một chút khiến cho cơ vai của tôi đột nhiên bị co lại theo một phản xạ vô điều kiện. Cũng vì thế, chiếc hộp cũng rơi khỏi bàn tay của tôi.
Chỉ trong một khoảng khắc, những gì tôi kịp làm đó là quan sát theo món hàng được chứa trong chiếc hộp. Ngay khi phần nắp kim loại bị bung ra thì lớp xốp mềm bên trong cũng tung bay lên giữa không trung. Và ở giữa khối xốp đó, một lưỡi dao lấp lánh ánh kim đột nhiên xuất hiện.
Phập.
Nó rơi tự do rồi cắm thẳng xuống sàn của căn phòng trọ. Rồi cứ như thế, lưỡi dao dính chặt vào mặt sàn. Chỉ nhìn như thế cũng đủ hiểu nó bén đến mức nào rồi.
“Morgan! Mày đây rồi!”
JJ reo lên rồi ném thẳng con do mình đang cầm về phía sau, nó đập trúng cánh tủ và khiến cho chiếc đồng hồ để bàn của tôi rơi xuống. Cô nhanh chóng nhảy qua khỏi người tôi rồi tiến về con dao của mình.
“Sao nào, lâu ngày không gặp rồi. Còn nhớ tao không đấy, Morgan?” Cô nói với nó bằng giọng âu yếm rồi chậm rãi nhấc cao con dao lên bằng tay trái của mình.
Ngay sau khi xác định mình đã chuyển từ trạng thái “đang nguy cấp” sang “sắp sửa nguy cấp”, lý trí của tôi mới dần trở về được với cơ thể này. Quệt đi những vết mồ hôi trên trán, tôi nhìn về phía cô ấy và hỏi:
“Sao nào, chất lượng của nó vẫn tốt chứ.”
Nếu chỉ nhìn sơ qua về dáng vẻ bên ngoài thì có lẽ con dao của JJ chẳng khác mấy một con dao bếp bình thường nhưng về chất liệu thì chắc chắn có sự khác biệt rõ rệt. Trọng lượng con dao của JJ phải gấp ba đến bốn lần trọng lượng của một con dao bếp có cùng kích cỡ. Với sức nặng như thế, cô ấy hoàn toàn có khả năng gia tăng sức sát thương lên lưỡi dao.
JJ vẫn đang mãi mê quan sát con dao của mình. Thấy vậy, tôi lặp lại câu hỏi của mình một lần nữa.
“Sao nào, nó vẫn tốt chứ?”
“Khì khì khì… ngon ngon.”
Uầy, gì vậy chứ. Cô ấy vừa cầm nó vừa cười rồi chảy cả nước miếng lên à.
“JJ, bình tĩnh lại nào. Tôi biết cô đang phấn khích nhưng hãy nghĩ đến liêm sỉ và thể diện của mình đi chứ.”
“… Sao tôi có thể kiềm hãm sự hưng phấn này của mình được chứ. Cảm giác lúc này trên cả sự tuyệt vời.”
Nhìn cô ấy sung sướng ra mặt, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng và nhẫn tâm ban nãy. Cô ấy trông giống như một đứa trẻ đang ấu yếm món đồ chơi của mình vậy. Chỉ tiếc rằng món “đồ chơi” đó lại là một con dao.
Giờ đây, tôi chỉ biết nhìn JJ rồi thở dài. Sau đó quay về phía chiếc tủ gỗ, nhặt con dao đặt nó trở lại bếp rồi nhìn về phía chiếc đồng hồ để bàn lúc nãy. Cũng đã gần 6 giờ, tôi cũng phải chuẩn bị cho công việc làm thêm của mình ở hộp đêm rồi sau đó sẽ đánh một giấc đến mười giờ đêm.
Sau khi chuẩn bị xong bộ quần áo đi làm rồi dọn dẹp đi đống hỗn lộn trên sàn nhà, tôi dần bắt tay vào làm bữa tối.
Ban nãy khi trên đường về nhà, chúng tôi có tiện ghé qua cửa hàng gần nhà để mua một chút nguyên liệu làm cơm chiên. Đó là một món tương đối dễ làm và thời gian chuẩn bị cũng không quá lâu thế nên chỉ trong chưa đến một tiếng thì bữa tối của hai người chúng tôi đã hoàn tất.
Sức ăn của JJ vẫn ổn định như mọi khi, một mình cô ấy có thể ăn sạch đến ba dĩa cơm đầy. May mà phần cơm tôi làm cũng khá nhiều vì còn phải để phần cho buổi sáng hôm sau để đi học. Nhưng chỉ khi hạt cơm cuối cùng trên chảo bị vét sạch thì khuôn mặt cô ấy mới nở một nụ cười hài lòng.
“Cơm ngon chứ JJ?”
“Cũng tạm ổn, chỉ tiếc là anh nấu hơi ít nhỉ. Tôi có thể ăn nhiều hơn nữa đó.”
“Mừng là cô cảm thấy hài lòng với nó.”
Tôi nói rồi dọn hai chiếc dĩa xuống bồn rửa chén sau đó quay lại chiếc bàn ăn để nói với JJ vài việc.
“JJ này, tôi có vài việc cần bàn với cô về buổi sáng ngày mai.”
“Vâng, anh cứ tự nhiên.”
“Nhưng trước tiên thì… cô có thể dẹp con dao đi được không?”
Từ khi tôi lấy nó ra khỏi hộp, JJ cứ dính mãi với con dao như hình với bóng. Nhìn cách mà cô ấy ấu yếm gọi nó khiến cho tôi không khỏi sởn gai óc.
“Morgan. Ý là anh bảo tôi dẹp Morgan đi đấy à?”
Giọng cô ấy có vẻ gắt gỏng, bàn tay trái đang dần nắm hờ lấy cán dao. Thế nên, tôi tôn trọng quyết định của cô ấy như một cách để bảo vệ mạng sống của mình.
“À thôi, cô cứ việc tự nhiên đi nhé. Với lại JJ này, ngày mai cô ở nhà được không đấy? Vì buổi sáng ngày mai tôi phải lên trường đại học.”
“Tất nhiên là được rồi.” Cô ấy nói rồi vỗ vào ngực của mình một cách đầy tự tin. “Ngày mai anh cứ yên tâm mà đi học nhé.”
Lời nói của cô ấy chẳng có một chút nào gọi là đáng để tin cậy cả. Nhưng tôi không còn bất cứ lựa chọn nào khác cả, tôi sẽ gặp rắc rối khi liên tục nghỉ nhiều ngày liền trên trường đại học. Hơn nữa việc đó sẽ tạo nên sự chú ý không đáng có từ phía những người khác.
“Cô chắc chứ. Cô có thể hứa với tôi là không làm phiền đến ai được không JJ?”
“Được chứ, tôi hứa.”
“Tốt. Vậy đưa ngón út trên bàn tay trái ra đây.”
JJ nhìn tôi với vẻ kì quặc. Tuy nhiên, cô ấy cũng gật đầu rồi nhanh chóng làm theo những gì tôi nói ngay sau đó.
“Vậy đúng không?” Cô đưa ngón út của mình ra, song có vẻ vẫn hơi rụt rè.
“Đúng rồi.” Tôi nói rồi nhanh chóng móc ngón út của mình vào ngón tay cô ấy. “Ở nước của tôi, khi hay người hứa với nhau điều gì đó thì họ sẽ làm giao ước như thế này. Nếu người nào đi ngược với lời hứa thì sẽ bị trừng phạt.”
Cô ấy chớp mắt vài cái rồi gật gù như muốn nói “Tôi hiểu rồi.”
“Tốt lắm JJ, xem như tôi tạm tin cô vậy.”
“Mà này.” JJ trỏ tay về phía chiếc bàn laptop của tôi. “Tôi hứa sẽ ở nhà ngoan nhưng anh có thể cho tôi mượn thiết bị đó được không?”
“Cô muốn mượn laptop à… Ừ thì cũng được đấy nhưng cô có biết cách sử dụng không vậy?”
Thực sự mà nói thì con laptop của tôi cũng không phải dạng đắt tiền gì nhưng trong đó lại có một số tài liệu “học tập” mà tôi không muốn cho ai biết, thế nên tôi cũng hơi quan ngại khi JJ muốn sử dụng nó. Nếu như cô ấy bật nhầm file nào đó trong đám “tài liệu học tập” lên thì tôi chỉ còn nước độn thổ mất.
“Một chút.” Vừa nói, ngòn tay của cô lại vừa gõ lên bàn như muốn minh họa. “Papa có dạy cho tôi sử dụng mày tính, ông ấy cũng chỉ cho tôi cách sử dụng vài trang web nữa.”
“Nếu cô đã nói vậy rồi thì cứ tự nhiên nhé. Còn bây giờ tôi đi ngủ sớm đây, chốc nữa phải đi làm rồi.”
Tôi vươn tay lên chiếc tủ phía sau lưng mình, tìm chiếc đồng hồ rồi vặn kim báo thức vào lúc mười giờ. Sau đó, tôi tắt bớt một chiếc đèn rồi ngã người xuống tấm đệm của mình, cố gắng chìm vào giấc ngủ.
…
Tuy mọi thứ đã được chuẩn bị gần như hoàn hảo nhưng người tính lại không bằng trời tính.
Tiếng gió đập mạnh vào cửa khiến cho tôi tỉnh giấc và nhìn về phía chiếc đồng hồ để bàn. Nó vẫn chưa reo nên tôi tranh thủ nằm thêm một chút nữa. Vừa đúng lúc ấy, một bức email được gửi đến điện thoại của tôi, nó làm cho màn hình khóa sáng lên một lúc lâu. Như một phản xạ, ánh mắt của tôi lướt về phía màn hình chiếc điện thoại.
Và cũng từ lúc này, khi những con số điện tử chỉ phút trên điện thoại cử động tôi mới dần nhận ra một sự thật kinh hoàng.
11:26
Mồ hôi lạnh trên trán dần bắt đầu túa ra. Tôi lập tức quay mặt nhìn về phía chiếc đồng hồ để bàn. Và những gì diễn ra trên mặt kính đồng hồ khiến cho chân, tay tôi lạnh toát. Những cây kim trên đó vẫn giữ nguyên vị trí như lúc chiều.
Ra là vậy, cuối cùng tôi cũng đã hiểu được rồi. Cái đồng hồ để bàn chết tiệt này đã bị hư trong lúc rơi xuống khi JJ ném con dao về phía chiếc tủ.
Ngay lập tức, tôi mở điện thoại lên để kiểm tra bản đồ xe bus và thật may mắn vì chuyến xe cuối cùng đi đến trạm 31 đã được dời sang 10 phút nữa. Nếu không còn xe bus thì có vẽ tôi phải nghỉ buổi làm hôm nay mất.
Mặc vội bộ quần áo rồi tống đại miếng bánh sandwich vào miệng, tôi cầm lấy chiếc dù rồi chạy thật nhanh về phía cửa.
Đột nhiên trong góc tối của căn phòng, tôi chợt nghe tiếng ai nó nói với mình.
“Anh đang làm gì vậy?”
Đó là giọng của JJ, cô ấy vẫn còn hơi ngái ngủ. Có lẽ những âm thanh ồn ào nãy giờ tôi tạo ra đã đánh thức cô ấy dậy.
“Tôi trễ ca làm mất rồi, nên giờ phải đi vội.”
“Vậy à, chút nữa về mua gì ngon ngon cho tôi ăn nhé.”
Hình như cô ấy vẫn còn chưa tỉnh ngủ. Vì đang vội, tôi nhanh chóng gật đầu, trả lời cho có rồi chạy hết tốc lực ra phía bên ngoài:
“Ừm, tôi sẽ mua cho.”
...
Dù đã cố gắng hết sức và chạy lên xe bus kịp lúc nhưng cuối cùng thì tôi vẫn trễ hơn ba mươi phút.
Song, cái phận đen đủi vẫn chưa chấm dứt. Ngay khi đến chỗ làm việc, tôi đã bị Wiko sạc cho một trận trong phòng của ông ấy rồi bị trừ đi một phần ba lương của ngày hôm nay.
“Hôm nay cậu lên trên hộp đêm làm được không?” Wiko đột nhiên đưa ra một lời đề nghị bất ngờ ngay khi tôi vừa định bước ra khỏi phòng ông ấy.
Vẫn chưa thể hiểu được vấn đề gì đang diễn ra, tôi hỏi lại ông ấy:
“Vâng… có chuyện gì vậy ông chủ?”
“Hôm nay hai người phục vụ của tôi đột nhiên xin nghỉ bệnh cùng một lúc nên bộ phận phục vụ đang trong tình trạng thiếu người. Mà cậu thì biết đấy, bọn vệ sĩ kia thì không thể làm thế phục vụ được.” Vừa nói ông vừa chống tay lên trán tỏ vẻ sầu não.
Tôi cũng có thể hiểu được nỗi khổ của Wiko, nếu để bọn vai to bắp thịt lực lưỡng kia làm phục vụ thì chẳng cần mời, những vị khách trong quán cũng sẽ tự động bước ra và không bao giờ trở lại. Chưa kể đến quần áo phục vụ, dù cho hộp đêm có lớn đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không bao giờ có những chiếc áo ghile phù hợp với cái body “thách thức vật lý” của bọn kia đâu. Thế nên, theo biện pháp loại trừ của Wiko thì tôi là người phù hợp nhất trong hoàn cảnh này.
“Vậy còn bãi giữ xe với công việc tạp vụ thì sao thưa ngài.”
“Có lẽ tôi sẽ nhờ Kolnis làm giúp cậu, đằng nào thì đám vệ sĩ kia mất bớt một đứa cũng chẳng sao?”
Lúc này, trong người của tôi tràn đầy cảm giác hả hê, đó giống như sự báo thù của số phận vậy. Hắn phải trải qua những gì tôi đã trải qua vào ngày hôm trước. Nghĩ đến cảnh hắn phải gồng mình chà tolet thì tôi đã thấy hưng thú rồi. Song, tôi không thể để điều đó biểu lộ trên khuôn mặt.
“Vậy thì tốt rồi, tôi sẽ chuẩn bị làm việc ngay đây .”
“Được thôi!” Wiko gãi trán của mình rồi dùng tay trái chỉ tôi về phía một cánh cửa trong phòng ông ấy. “Cậu cứ qua đó rồi chọn bộ đồ vừa với cỡ người của mình đi, xong thì ra ngoài giúp bọn họ.”
Việc sử hữu dáng người tầm thước khiến cho việc chọn quần áo của tôi diễn ra khá dễ dàng. Tôi nhanh chóng thay chiếc áo ghile vào rồi bước ra hộp đêm, tiến về phía quầy bar. Ngay khi nhìn thấy tôi, người quản lý trong chiếc áo xanh nhạt nhanh chóng vẫy tay ra hiệu:
“Cậu vừa được ông chủ tuyển vào vị trí phục vụ phải không?”
Tuy hai người ở gần bên nhau nhưng anh ta phải nói to vì âm thanh xung quanh đã quá ồn ào.
“Vâng.” Tôi gật đầu.
Lập tức, anh ấy ném cho tôi một khay đựng thức uống và đặt thêm vài ba ly cocktail lên đấy. Xong xuôi, người quản lý trỏ tay thẳng về phía sau, nói to:
“Trước mắt thì cậu cứ đem thức uống lại bàn bên kia đi, bàn có đi chung với hai vị khách nữ ấy.”
Nhìn bộ dạng vội vã đến mức không nói thêm gì của anh ta thì tôi cũng đủ hiểu tình trạng thiếu nhân viên phục vụ ở đây đang nguy cấp như thế nào rồi. Vì thế, tôi cũng không muốn hỏi thêm và gật đầu làm ngay.
Tôi đưa chiếc mâm chứa thức uống lên cao khỏi đầu mình một tí rồi dùng ngón cái, trỏ và ngón giữa làm điểm tựa để nâng nó lên bằng tay trái. Đối với tôi, việc thực hiện kĩ thuật này cũng không phải là điều gì đó quá khó khăn vì tôi đã từng học một khóa đào tạo làm nhân viên phục vụ trại một quán café nhỏ ở quê nhà.
Cũng vì thế, công việc này không trở nên quá lạ lẫm với tôi, thậm chí tôi còn thấy thoải mái hơn khi làm nó. Chẳng nói quá khi nhờ có sự xuất hiện của tôi, tình trạng quá tải của các nhân viên phục vụ khác cũng đã ít đi. Rồi dần dần chỉ hơn hai giờ sau, mọi thứ đã trở về với bình thường, trên gương mặt của những người khác cũng không còn sự hối hả nữa.
Trong một khoảng thời gian rảnh rỗi để nghỉ ngơi, người quản lý ban nãy có bước lại phía tôi. Anh ta lau khô bàn tay của mình rồi chạm vào vai của tôi:
“Cậu… tốt quá đấy chứ! Có thật cậu chỉ là lính mới được… chủ tuyển vào để “chữa cháy” không vậy?”
Mọi thứ trong hộp đêm tràn ngập trong tiếng nhạc điện tử nên những lời nói của anh ta không thể hoàn toàn đến được tai của tôi. Âm có, âm mất nhưng tôi có thể hiểu được những gì mà quản lý muốn nói.
“Trước đây em cũng có học vài khóa phục vụ ở quán café nên việc này cũng quen thuộc rồi.”
Người quản lý gật gù rồi dùng tay vuốt ria mép của mình như muốn nói “Ra là vậy.” Anh ta nở một nụ cười xã giao.
“Thế thì giống với anh rồi, anh cũng làm trong một quán café trước khi đến đây.”
Tôi cũng nói chuyện thêm với anh ấy những thời gian tán gẫu cũng đã hết khi tôi phát hiện một vị khách đang vẫy tay gọi mình. Bật dậy thật nhanh khỏi chiếc ghế đang ngồi, tôi đi đến chỗ ông ta.
“Thưa, quý khách cần chúng tôi giúp gì ạ?”
Ngoại hình của vị khách này khiến cho tôi cảm thấy khá ấn tượng. Ông ta trong như đã quá tuổi trung niên, mái tóc nâu có vài điểm bạc nhưng khuôn mặt lại toát lên vẻ sáng suốt và điềm đạm. Chiếc áo sơ mi tay dài cùng với áo khoác măng tô màu nâu nhạt tạo nên một bầu không khí hoàn toàn lệch tông với phần còn lại của hộp đêm. Khi tôi bước đến, ông ta gần như đã uống nửa chai Gin rồi.
Thấy vị khách kia không trả lời, tôi hỏi lại:
“Thưa quý khách, ngài có cần tôi giúp đỡ gì không?”
Ông ấy chỉ liếc mắt nhìn tôi qua một cái rồi lại quay mặt ngó lơ sang chỗ khác. Sau cùng, tôi quyết định hỏi lại một lần cuối trước khi quyết định quay lại vị trí cũ của mình.
“Thưa ngài…”
“Câm mồm!”
Xoảng.
Một cảm giác đau nhói chạy dọc qua trán, kèm theo đó là một chút rát.
Chiếc ly uống rượu bằng thủy tinh đã rời khỏi bàn tay của ông ta và nó đập thẳng váo giữa trán của tôi rồi vỡ thành nhiều mảnh. Rất nhanh sau đó là cảm giác ê ẩm cùng với một dòng chất lỏng bết bết chảy từ trán xuống sống mũi. Vào lúc này, tôi cảm thấy bất ngờ hơn là tức giận hay đau đớn nên tôi cứ thế mà đứng chôn chân nhìn về phía ông ta.
“Mày đang làm cái đ** gì ở đây vậy? Đừng nhìn tao bằng con mắt đó!” Người đàn ông thét lên đầy giận dữ.
Sau đó, ông ta cầm lấy cốc nước lọc trên bàn rồi hất thẳng về phía tôi. Phần nước lạnh càng khiến cho vết thương của tôi trở nên đau rát hơn gấp bội, song tôi vẫn cố gắng không để bộc lộ biểu cảm khó chịu. Vì nếu tôi tỏ thái độ khó chịu với ông ta thì mọi thứ sẽ trở nên vô cùng rắc rối.
Đám đông ở phía sau cũng dần dạt ra, âm nhạc cũng được vặn nhỏ lại. Có lẽ mọi sự tập trung đều được dồn về phía tôi và vị khách này.
Một vài tiếng giậm chân mạnh mẽ phát ra từ phía hành lang vào hộp đêm, những vệ sĩ chắc cũng đã nhận được thông báo từ người khác và họ đang dần tiến vào trong này. Song, tôi không muốn họ can thiện nên vẫy tay ra hiệu mình vẫn ổn. Sau đó, tôi cúi đầu hỏi ông ta một lần nữa:
“Thưa quý khách, mọi việc ở đây vẫn ổn chứ ạ?”
Biểu cảm trên khuôn mặt người đàn ông kia có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh sau đó, ông ta lại trở về với vẻ cau có của mình và quát lớn:
“Cút đi! Tên bẩn thỉu! Đừng đến gần chỗ này.”
Bằng tất cả sự chân thành của mình, tôi lại cúi đầu xin lỗi ông ta rồi quay bước về phía sau.
Máu có lẽ đã chảy khá nhiều trên khuôn mặt nhưng tôi vẫn chưa thể lau nó đi vì điều đó sẽ ảnh hưởng đến mọi người xung quanh. Nó dần chảy xuống cổ áo sơ mi và để lại trên đó một vệt dài màu đổ sẫm. Nhưng cứ thế, tôi vẫn bước đi giữa đám đông rồi trở về vị trí cạnh quầy bar của mình.
“Này, cậu không sao chứ?”
Người quản lý hỏi với vẻ sốt sắng, anh ta lấy cho tôi một chiếc khăn sạch để lau vết thương trên trán của mình.
“Chắc cũng chỉ là vết thương ngoài da thôi, dù gì thì đó cũng chỉ là một ly rượu nhỏ.” Tôi nói rồi gãi đầu cười trừ.
Nếu mà là cái cốc thủy tinh uống nước thì tôi đã bất tỉnh lâu rồi. Nó sẽ không chỉ để lại một vết sẹo nhỏ như thế này đâu.
“Cậu giữ bình tĩnh tốt thật đấy. Nếu tôi trong tình huống đó thì đã đấm lão ta một trận thừa sống thiếu chết rồi.” Anh ta nói rồi giơ nắm đấm của mình lên để phụ họa.
Vẫn giữ nụ cười trên môi, tôi vội xua tay.
“Thật ra em cũng muốn làm vậy lắm chứ, nhưng như thế thì mọi việc sẽ vượt tầm kiểm soát mất. Anh cũng biết ông chủ sẽ không thích như vậy mà.”
Anh quản lý bật cười rồi lại vỗ vào vai tôi.
“Cậu làm tốt đấy. Giờ thì hãy vào trong băng bó vết thương này tạm rồi nghỉ ngơi đi đã, mọi việc bên ngoài này cứ để chúng tôi lo.”
“Nhưng … nhưng…”
Không để tôi trả lời, anh quản lý lập tức đẩy lưng tôi về phía của phòng nghỉ của nhân viên rồi nói to:
“Yên tâm mà nghỉ ngơi đê, lính mới! Mọi việc còn lại tôi lo được.”
“Vâng! Vậy cảm ơn anh nhiều.”
…
Trở về phòng nghỉ, tôi tìm chiếc túi sơ cứu rồi dùng băng gạt quấn kín miệng vết thương trên trán của mình lại. Nó không sâu lắm nhưng có thể sẽ để lại một vết sẹo ở ngay giữa trán.
Vừa nhìn vào chiếc gương, tôi vừa thở dài khi nghĩ đến số phận hẩm hiu của mình. Chỉ trong vòng ba ngày, đã bị hai người đến để “xin một tí huyết” trên mặt. Chẳng thể hiểu được tôi đã vô tình đắc tội với thể lực siêu nhiên nào để rồi phải chịu cái phận xui xẻo như thế này.
Băng bó xong, tôi ngồi nghịch điện thoại một lúc cho đến gần bốn giờ tối mới bước ra khỏi phòng nghỉ. Vào lúc đó, mọi khách trong quán cũng đã về bớt và nhân viên cũng đã bắt đầu dọn dẹp.
Ngay khi nhìn thấy tôi bước ra khỏi phòng, khuôn mặt của anh quản lý có vẻ không hài lòng. Anh ta tiến về phía tôi rồi quan sát phần vết thương trên đầu:
“Tôi đã bảo cậu nghỉ rồi mà, mọi việc ở đây tôi đã lo xong rồi. Giờ cậu có thể về rồi đấy.”
“À… em muốn giúp mọi người dọn dẹp một chút được không?”
Khuôn mặt người quản lý co chút khó xử. Song anh ta cũng không từ chối và trỏ tay về phía sau lưng mình.
“Vậy cậu dọn dẹp giúp tôi mấy thứ trên bàn đằng kia nhé.”
“Được thôi.”
Tôi bắt tay vào công việc dọn dẹp của mình, cho đến khi bước đến dọn bàn của người đàn ông “khó ở” ban nãy. Tôi chợt nhận ra có một chùm chìa khóa và một chiếc điện thoại để quên trên bàn của ông ta.
“Người đàn ông này ra về lâu chưa?” Tôi hỏi người nhân viên đang đứng bên cạnh.
“Cùng vừa mới đây thôi.” Cậu ta đáp lại bằng giọng uể oải rồi oáp dài một cái. “Mà… mà anh định làm gì vậy?”
“Tôi đi trả lại món đồ này cho ông ấy. Cậu nói với quản lý như vậy nhé, có lẽ ông ta cũng chưa đi đâu xa.”
Trong chùm chìa khóa này có một chiếc là chìa khóa dành cho xe ô tô, thế nên ông ta không thể về vào lúc này được. Chuyến xe bus đầu tiên cũng phải hơn nửa giờ nữa mới đến nên tôi cũng có thể dễ dàng loại trừ trường hợp di chuyển bằng phương tiện khác.
Vừa nghĩ, tôi vừa bỏ hai thứ đó vào trong túi áo rồi chạy thẳng ra ngoài.
4 giờ sáng ở hộp đêm Curabao, trời vẫn đang mưa từng hạt nhỏ. Con đường đi vắng vẻ và u ám bên ngoài hoàn toàn đối lập với những gì đã diễn ra trong hộp đêm ban nãy. Những bóng đèn đường có phần hơi chập chờn khiến cho bầu không khí càng trở nên kinh dị. Tôi cảm thấy như mình đang bị rơi vào trạng thái Déjà vu, mọi đang diễn ra trước mắt tôi giờ đây như một cuốn phim cũ bị tua ngược.
Có một điều gì đó trong tâm trí mách bảo tôi rằng người đàn ông này đi về phía bên phải, theo hướng đến trạm xe bus. Linh cảm thôi, kiểu giống như một dạng của giác quan thứ sáu vậy. Vào lúc này, tôi chỉ có thể vịn vào linh cảm của mình để quyết định mọi việc.
Sự mệt mỏi cũng như cơn đau từ trán khiến cho những bước chân của tôi chậm chạp hơn mọi khi. Hơn nữa, có một thứ gì đó đang ở phía trước mặt tôi. Cùng với cơn mưa này, nó đứng đó sừng sững như một bức tượng phía sau cây cột đèn đường.
Thứ đó đứng yên nhìn một lúc lâu rồi lại bất chợt chạy thật nhanh về phía một con hẻm bên cạnh. Ngay trong khoảng khắc ấy, cứ như mọi tế bào trong người của tôi gào lên chung một lượt vậy. Chúng gào thét lên rằng: “Đừng chạy theo thứ đó!”
Song trong lần này, tôi lại quyết định làm ngược với suy nghĩ của mình. Từng bước, từng bước, tôi chậm rãi tiến về phía con hẻm và nhìn thấy một phần của chiếc áo măng tô màu nâu nhạt đang bay trên bức tường cạnh con hẻm.
Ra là vậy, có vẻ như người ban nãy đứng sau cột đèn điện là người đàn ông “khó ở” trong hộp đêm. Cũng không ngạc nhiên khi ông ta lại đột nhiên đứng sững giữa đường trong cơn say sau khi nốc một lượng kha khá Gin.
Tuy nhiên, khứu giác tôi lại gửi được một mùi hương khác trong không khí. Đó không phải mùi đất, mùi nước hay mùi hôi từ chiếc thùng rác mà là một mùi rất đặc trưng của sắt. Mùi máu. Và từ chiếc áo cánh dơi đó, một dòng chất lỏng chảy ra, hòa cùng với những hạt mưa trên mặt đất.
Xoạch.
Có vẻ như một thứ gì đó vừa được ấn mạnh từ phía sau lưng.
Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc qua phía sau lưng của tôi cùng với đó là lực đẩy rất mạnh từ phía sau. Ngay sau đó, phần lưng của tôi mất dần đi cảm giác và mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo. Hình ảnh trước mắt như bị nhòe đi theo những hạt mưa động trên kính và tôi lại không đủ sức để nâng tay của mình lên để lau nó.
Tôi đã bị đâm… chắc là vậy.
Những luồng ý thức cứ thế dần rời bỏ cơ thể của tôi và trước khi hoàn toàn gục xuống, tôi có nghe thấy một giọng nói nhỏ bên tai của mình.
“Em đã cảnh báo anh rồi… Anh không nên xuất hiện ở đây đâu, Hung.”
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sau hơn hai tháng thì những gì mà toi đem lại đây chỉ là một chap tràn ngập đối thoại và suy nghĩ :V Mọi người có thất vọng không? Nhưng cứ yên tâm nhé vì những tình tiết ớ cuối chap này sẽ là một bước đệm cho sự bùng nổ trong chap sau.
Kẻ tồi tệ và kẻ tàn bạo kết hợp với nhau sẽ như thế nào nhỉ :) ? Liệu sau chương này sẽ là một sự hợp tác của hai người bọn họ :) ? Ai mà biết được :v Tôi cũng không biết được :)
5 Bình luận
Hiện tại t chỉ có một câu hỏi cực lớn là khi nào Mandy có hình minh họa thôi. Thích em ấy rồi đấy. Còn câu "Stop it" Thấy không đủ sức nặng lắm, cảm giác nó thế.
À mà cái câu JJ nói về "Liêm sỉ gì tầm này" ấy, t thấy nó không phù hợp lắm. Ý là, cô ấy thật sự biết liêm sỉ là gì sao? :))))) Mà t hi vọng Morgan-kun sẽ có nhiều đất diễn hơn :)))))
Còn nữa, t cảm thấy hình như mô tả tâm trí nhân vật trong chương này không kỹ càng lắm như mấy chương trước.
Hmmm nói chung chương này có phô bày hơn chút về cá tính nhân vật.
Mà tên Hung vã lắm rồi à :))))))
Còn về câu “Stop it!” Nó mang nhiều tầng ý nghĩa hơn đấy :v. Cơ mà đoán sương sương chắc cũng biết ai đâm main r nhỉ.
Làm tiếp là em đâm anh đấy =))
Nhưng mà lộ diện hơi nhanh nhỉ? Ko biết về sau có plot twist gì không...