RE:Yandere
凌石更 (Lăng Thạch Canh)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 07: Cuộc sống với quần áo của con gái

Chương 522: Biết khó vẫn lên (76)

13 Bình luận - Độ dài: 1,571 từ - Cập nhật:

Sau khi giải thích rõ ràng, nếu như đã hẹn Lâm Trạch đến rồi, hôm nay đương nhiên Sa Đại Tuyết sẽ không đơn giản bỏ qua cho anh như thế.

Dường như là bị sử dụng thủ đoạn cứng rắn, Sa Đại Tuyết cưỡng ép Lâm Trạch ở lại nhà cô.

Nhưng mà Lâm Trạch không dám tùy tiện ở lại nhà Sa Đại Tuyết, bởi vì bây giờ tình huống đã khác lúc trước.

Đã có khác biệt rất lớn so với tình huống yên bình lúc trước, bây giờ Hân Diên cũng đã nhập học vào trường cấp ba của Lâm Trạch.

Thậm chí để cho anh đến giám sát Sa Đại Tuyết cũng là hành động anh thực hiện dưới sự hướng dẫn của Hân Diên.

Cũng chính là nói Hân Diên biết anh đang giám sát Sa Đại Tuyết, biết được vị trí có lẽ anh xuất hiện, nói không chừng nhất cử nhất động của anh đều dưới tầm mắt của cô nàng.

Vậy thì đổi một câu để nói, nếu như tối hôm nay anh ở lại nhà Sa Đại Tuyết thì nói không chừng Hân Diên sẽ phát hiện ra.

Nếu như để cho Hân Diên biết anh ở lại đây, ai biết được Hân Diên sẽ làm ra chuyện gì.

Tuy từ trước đến giờ Hân Diên chưa bao giờ thô lỗ với anh, cũng chưa tạo thành tổn thương vật lý “giá trị HP” nào với anh.

Nhưng mà điều chưa biết mới là đáng sợ nhất, ai biết được trong tình trạng nóng lòng, Hân Diên sẽ làm ra chuyện gì, Lâm Trạch không muốn đi thăm dò.

Vì thế bất luận suy nghĩ từ góc độ nào, tối hôm nay ở lại nhà Sa Đại Tuyết đều không phải là một lựa chọn tốt.

Nếu như anh lựa chọn tối hôm nay ở lại nhà Sa Đại Tuyết thì cuộc sống vườn trường yên bình của anh sẽ kết thúc vào buổi tối ngày hôm nay.

Bất luận Sa Đại Tuyết nói cái gì, Lâm Trạch đều không bịt tai, cố chấp tối hôm nay muốn về nhà.

“Lâm Trạch, có phải là cậu tức giận rồi không, giận tớ thời gian này không hẹn cậu đến nhà.”

Sa Đại Tuyết đưa ra phán đoán.

“Đương nhiên không phải nguyên nhân này, thật ra tớ ở nhà còn có một vài chuyện khác cần làm.”

Lâm Trạch trả lời Sa Đại Tuyết.

Nhưng mà đối với câu trả lời của Lâm Trạch, Sa Đại Tuyết rất hoài nghi.

“Thật sao?”

Sa Đại Tuyết dùng ánh mắt không tin tưởng nhìn Lâm Trạch.

Lâm Trạch biết Sa Đại Tuyết không tin lời anh nói, nếu như anh không tìm được một lý do hợp lý, sợ rằng hôm nay anh không thể thuận lợi về nhà.

“Thật ra giống như cậu, gần đây tớ đang vẽ manga, dự định sau khi hoàn thành bản vẽ, thử gửi bản thảo cho tạp chí manga ở trong nước.”

Bây giờ kỹ thuật nói dối của Lâm Trạch càng ngày càng cao.

Trên cơ bản không có bất kỳ lỗ hổng nào, dường như Lâm Trạch đã tìm được một lý do không tệ.

Khi nghe thấy lý do của Lâm Trạch, hai mắt Sa Đại Tuyết sáng lên.

“Thật sao, lợi hại quá!”

Lâm Trạch nhìn dáng vẻ của Sa Đại Tuyết, biết cô ấy tin lời nói của anh rồi, dễ lừa đến bất ngờ.

Nếu như đối phương tin lý do của anh, vậy thì là tốt nhất.

Sau này đối phương mời anh đến nhà đối phương ở qua đêm, anh đều có thể sử dụng lý do này để từ chối đối phương, đơn giản là một lý do có vạn cái lợi.

Như thế sau này anh có thể vĩnh viễn không cần đồng ý với lời hẹn của Sa Đại Tuyết nữa.

Sau khi thành công sử dụng lý do từ chối Sa Đại Tuyết, Lâm Trạch Được Sa Đại Tuyết tiễn đến bên ngoài tòa chung cư.

Sau khi biết Lâm Trạch có việc cần làm, Sa Đại Tuyết cũng không tiếp tục tùy hứng giữ "cô" ở lại tối nay.

“Vậy thì tác giả manga cố lên.”

Khi Sa Đại Tuyết tạm biệt, cổ vũ Lâm Trạch nói.

“Chúng ta cùng nhau cố lên, vậy thì, ngày mai gặp ở trường.”

Lâm Trạch tạm biệt Sa Đại Tuyết, dự định nhanh chóng rời đi.

Dường như nghĩ đến cái gì, Sa Đại Tuyết không nhịn được nói với Lâm Trạch.

“Đúng rồi, lần sau đợi khi cậu vẽ manga, tớ có thể ở bên cạnh quan sát không.”

“Hả? Cậu nói cái gì?”

Biểu cảm của Lâm Trạch hơi có chút cứng đờ quay đầu lại.

Hai tay Sa Đại Tuyết che đôi môi hồng của mình lại.

“Tớ bảo đảm khi quan sát cậu vẽ, sẽ không phát ra âm thanh quấy rầy cậu, sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến cậu.”

“Không được.”

Đương nhiên Lâm Trạch không cho phép Sa Đại Tuyết đến nhà bây giờ anh đang ở rồi.

Từ góc độ nào đó mà nói, so với việc anh ở nhà Sa Đại Tuyết, tình huống ác liệt hơn chính là cô đến nhà anh.

Nếu như Hân Diên phát giác ra Sa Đại Tuyết không có việc gì ra vào trong nhà anh đang thuê, thì tình huống càng thêm không hay, còn không bằng anh vẫn luôn ở trong nhà Sa Đại Tuyết.

Sau khi từ chối Sa Đại Tuyết, Lâm Trạch không đợi cô nói cái gì đã nhanh chóng rời đi.

Nhưng mà nhìn biểu cảm của Sa Đại Tuyết, dường như trong lòng cô không cam tâm, biểu cảm này nói cho Lâm Trạch biết, cô ấy sẽ không từ bỏ.

Tóm lại bất luận Sa Đại Tuyết nghĩ như thế nào, trong tình hình trước mắt chỉ có duy nhất nhà của anh là không thể nào để cho cô ấy tùy tiện ra vào.

Tuyệt đối tuyệt đối không thể nào.

Lâm Trạch trở về nhà mình, tuy cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng mà công việc tắm rửa vẫn là phải tiếp tục hoàn thành.

Sau khi tẩy trang điểm trên mặt đi, nhìn bản thân ở trong gương, Lâm Trạch cảm thấy sắc mặt anh có chút nhợt nhạt.

Lúc trước bởi vì kem che khuyết điểm, tình trạng da kém cũng không phát giác ra được.

Gần đây bởi vì giám sát Sa Đại Tuyết, đều không được nghỉ ngơi tốt, sắc mặt sao có thể tốt được.

Nhưng mà đi giám sát có thu hoạch, ít nhất anh chứng minh được Sa Đại Tuyết giống như anh dự liệu, là một cô gái theo đuổi ước mơ.

Tuy thân thể có chút mệt mỏi, nhưng mà Lâm Trạch nằm lên trên giường, tâm tình vẫn là có chút an tâm.

Tiếp theo đây chuyện anh phải đối mặt ở trường học chính là Hân Diên một tuần đến trường một lần.

Có thể là nghĩ cái gì đến cái đó, lúc này Hân Diên gọi điện thoại cho Lâm Trạch.

Bởi vì lúc trước đã trao đổi số điện thoại, Hân Diên đã có số điện thoại của Lâm Trạch rồi.

“Ngủ chưa?”

Giọng nói của Hân Diên từ đầu bên kia điện thoại truyền đến.

“Vẫn chưa ngủ.”

Lâm Trạch trả lời Hân Diên.

“Tớ đã ngồi trên máy bay để về trường rồi, sau hai tiếng nữa tớ có thể đáp xuống thành phố, đặc biệt gọi điện thoại thông báo cho cậu một chút.”

Thật ra không cần Hân Diên giải thích, Lâm Trạch đại khái cũng đoán được lý do Hân Diên gọi điện thoại cho anh.

“Vậy thì sau khi cậu đến nơi, nhớ phải nghỉ ngơi thật tốt.”

Lâm Trạch trả lời Hân Diên.

“Thật ra tối hôm nay tớ vẫn chưa tìm được chỗ ở.”

Hân Diên nói ở trong điện thoại, Lâm Trạch lập tức ý thức được điều không tốt lắm, cố ý bắt đầu giả hồ đồ.

“Cậu nói cái gì?”

“Vừa rồi tớ nói, thật ra tối hôm nay tớ vẫn chưa tìm được chỗ ở.”

“Không phải câu này, câu trước đó.”

“Tớ đã ở trên máy bay về trường học rồi, sau hai tiếng nữa tớ có thể đáp xuống thành phố của cậu, đặc biệt gọi điện thoại thông báo cho cậu một chút?”

Hân Diên nghi hoặc hỏi.

“Không phải câu này, là câu trước đó nữa.”

Lâm Trạch sửa lại cho Hân Diên.

“Ngủ chưa?”

“Tớ đã ngủ rồi, ngủ ngon.” 

Lâm Trạch nói.

Đương nhên Hân Diên nghe ra Lâm Trạch đang qua loa với cô, cô đã ám thị đến mức đó rồi.

Cho dù là kẻ ngốc, cho dù là đàn ông không hiểu phong tình đến đâu cũng đều biết cô đang ám thị cái gì.

“Tối hôm nay tớ chưa có chỗ ở, cậu nỡ để cho tớ lưu lạc ngoài đường sao.”

Hân Diên sử dụng chiêu bài đáng thương.

Ngữ khí khắp nơi đáng thương, có lẽ có tác dụng với người con trai khác, nhưng mà Lâm Trạch hoàn toàn không ăn chiêu này, anh hoàn toàn vô cảm với bộ dáng khắp nơi đáng thương của Hân Diên.

Bình luận (13)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

13 Bình luận