Thời gian trôi thật nhanh, thoáng cái đã hết một tuần.
Như mọi khi, chỉ có chúng tôi trong ở lớp, bầu không khí thật yên bình.
Ngoại trừ việc điện thoại của tôi cứ kêu bíp bíp vì hàng loạt tin nhắn theo nhóm hoặc cá nhân vì tính cách muốn tham gia vào mọi thứ hồi trước, do đó tôi có rất nhiều mối quan hệ vô ích.
Nhưng khi nghĩ đến việc tắt thông báo LIME của mình, tôi lại không muốn bỏ lỡ bất kỳ liên lạc nào từ gia đình mình hoặc 'Fuyu-nee', vì vậy tôi đã chặn mọi thứ trừ những người mà tôi thực sự thân. Tôi không thoải mái lắm khi số lượng 'bạn bè' của tôi đã giảm từ hơn 300 người xuống còn khoảng 30 người.
Tôi cảm thấy hơi buồn nghĩ rằng đây là việc thảm sát các mối quan hệ.
"Có sao đâu. Mình cũng chỉ có bảy địa chỉ liên lạc, bao gồm cả cậu nữa. Đúng rồi đấy, cậu là một trong số ít người được chọn, càm thấy may mắn đi.”
Tôi được Kasumi động viên nên cũng nghĩ mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, không cần phải để tâm nhiều quá.
Nhưng hình như cô ấy cẩn thận hơi thái quá thì phải? Dù cho phải tránh mọi mối quan hệ phức tạp để không dính phải scandal thì việc chỉ có bảy địa chỉ liên lạc tronh danh bạ không phải hơi ít quá sao? Ngay cả sau khi tôi thực hiện việc thảm sát thì số lượng vẫn gấp nhiều lần cô ấy.
Giờ chắc tôi cũng cảm nhân được đôi chút vì thỉnh thoảng tôi nghe thấy fan của Kasumi hay mấy người nhóm Maina bàn tán sau lưng trong hành lang khi nhìn thấy tôi, nhưng điều đó giờ cũng chẳng quan trọng nữa.
Sau vụ lùm xùm ở lớp ngày hôm đó, Maina đã liên lạc với tôi để xin lỗi, nhưng đó không hoàn toàn là lỗi của cô ấy. Và ngoài mặt thì cô ấy đã làm lành với Kasumi, nhưng tôi hy vọng họ sẽ lại là bạn sau khi giải quyết được vấn đề cảm xúc của chính mình.
Rồi màu tóc anh đào như tỏa sáng hiện ra trước mắt tôi.
"…Sao thế?"
Đúng thế. Bây giờ chúng tôi đang ngồi cạnh nhau.
Do lớp trưởng biết về vụ hôm đó nên đã nghĩ ra giải pháp để tạm thời ngăn chặn những vấn đề có thể xảy ra. Và rồi lần thay đổi chỗ ngồi đầu tiên vào hôm qua mặc dù hơi lộn xộn vì tranh giành chỗ ngồi nhưng rồi cuối cùng, tôi là người ngồi cạnh Kasumi.
“...Cậu-sao-thế, Ren-kun”
“Không, mình chỉ đang suy nghĩ thôi.”
“Cậu nghĩ gì thì tùy, nhưng mà đừng có dán mắt vào mình được không? Kỳ lắm.”
Kasumi mỉm cười. Nhưng có vẻ như cô ấy cũng có chút khó chịu.
“Nếu như mình quay ra hành lang, fan muốn gặp cậu sẽ nhìn mình chằm chằm đó.”
“Vậy tại sao cậu không nhìn về phía trước?”
“Ngay cả khi nhìn về phía trước, mình vẫn có thể cảm nhận được họ từ bên cạnh.”
Tất nhiên, Kasumi là thiếu nữ rất xinh đẹp. Nếu ai đó hỏi tôi có vui hay không, chắc chắn tôi sẽ nói có, nhưng tôi vẫn không thể thoải mái vì cái cảm giác cô ấy như ở một thế giới khác.
Và bởi vì cứ ở với Kasumi thì ánh mắt của tất cả mọi người đếu hướng về phía chúng tôi nên ngay cả trong lớp học, tôi vẫn không thể cảm thấy tự do chút nào.
“Biết ngay là nó sẽ thành ra thế này mà…”
“Ừm. Đó là tại cậu. Vậy nên là hãy biến mình thành nữ sinh bình thường càng sớm càng tốt nhé.”
“Đừng có quá vội vàng, cậu hiểu không!? Đầu tiên thì cậu nên bỏ thói quen ký vào mọi mặt của tờ giấy đi! Bọn mình không thể dễ dàng vứt rác vào thùng rác vì điều đó đấy!”
"Vậy sao? Mình đã dành tất cả thời gian rảnh để ký tên vào mấy chỗ đó tại vì khi cầm bút thì mình thường làm mấy chuyện đó vì ngứa tay.”
“Vậy thì bây giờ thay vì nghịch bút thì nghịch mấy cái khác đi, tẩy chẳng hạn.”
"Đ-Được rồi."
“…Nhưng sao lúc nào cậu cũng có thể vui vẻ như vậy được thế? Cậu không cảm thấy mệt mỏi khi liên tục thu hút sự chú ý như vậy sao?”
Đã hai tuần kể từ khi cô ấy chuyển đến.
Trên đường đến trường, trên đường từ trường về nhà, lúc đi bộ trong hành lang và thậm chí trong giờ ăn. Bất kể là ở đâu, cô ấy đều thu hút sự chú ý từ mọi người.
Nhưng dù cho chuyện có như vậy thì Kasumi vẫn luôn vui vẻ, tràn đầy năng lượng và luôn cười với mọi người.
Ngay cả tôi khi bị biến thành trung tâm của sự chú ý thì cũng cảm thấy không thoải mái và không khỏi cảm thấy áp lực. Vì vậy tôi tự hỏi tinh thần và sức sống của cô ấy mạnh mẽ đến mức nào.
"Hể? Mình không mệt. Mình quen rồi.”
“…T-Thế sao? Cũng hợp lý nhỉ.”
“Ừm. Thực ra đây là bí mật, mình sẽ chỉ tập trung vào một người trước mặt mình thôi.”
"Hả?"
“Ừ, ví dụ nhé, cậu đang ở trên sân khấu và có 70.000 người xung quanh. Và tất cả bọn họ đều tới đó để gặp Ren-kun.”
Kasumi nói vậy và dùng tay tạo thành một hình tam giác để tượng trưng cho địa điểm tổ chức buổi biểu diễn.
“Có những người trốn chạy biến cố gia đình, có những người cắt giảm tiền ăn uống để có thế đến vào ngày hôm đó. Nhưng liệu cậu có thể giao tiếp bằng mắt với tất cả mọi người chỉ trong hai giờ không?”
“Chuyện đó…”
“Điều đó là không thể phải không? Cho dù họ có tiêu bao nhiêu tiền, cho dù họ yêu cậu nhiều đến đâu, hay cuộc sống của họ bất hạnh đến nhường nào, chúng ta không thể biết những điều đó và cũng không thể đón nhận được tất cả.”
Quy mô của sân khấu biểu diễn như thể thế giới mà tôi chưa từng biết đến, nhưng tôi nghĩ mình cũng có thể hiểu được những điều mà cô ấy nói.
Ví dụ dụ như nếu cả hai người bạn của tôi hẹn gặp cùng một lúc và tôi đã chọn một trong hai người, thì sẽ là thiếu tôn trọng cả hai nếu như tôi cảm thấy có lỗi với người kia và lơ đãng khi đi cùng người đã chọn trước đó. Vậy nên khi đó sẽ phải tập trung vào người đã chọn và vui vẻ cùng với người đó.
Nếu chúng ta không thể làm cho tất cả mọi người hạnh phúc thì chí ít cũng phải giữ ý với người trước mặt. Chúng ta không thể cho tất cả mọi người những gì họ muốn, vì vậy nên phải chú trọng vào người trước mặt và không làm họ cảm thấy khó xử.
Tôi đã từng nghĩ rằng Kasumi đã chú ý đến tất cả mọi người mặc dù cô ấy không giao tiếp bằng mắt với bất kỳ ai.
Nhưng những lúc đó, tôi cảm thấy rằng Kasumi chỉ đang nhìn tôi.
“Và, mình sẽ chỉ nhìn vào người đó mà không quan tâm đến xung quanh nữa.”
Trong khi nói điều này, Kasumi véo hai bên má tôi bằng hai tay của cô ấy và kéo tôi lại gần.
“C-Cậu đang làm gì thế!?”
"Nhìn vào đây đi. Giờ mọi thứ mà cậu thấy sẽ chỉ là Miru mà thôi.
“............”
Tôi ở gần cô ấy đến mức cảm thấy hơi thở của mình bị kẹt lại trong cổ họng.
Khoảng cách đó khiến tôi nghẹt thở. Tôi ngửi thấy mùi thơm đặc trưng của người con gái, nó làm tôi cảm thấy chóng mặt. Tuy nhiên, nó cũng làm tôi có phần thích thú và phấn khích.
"M-Mình..."
Tôi cố gắng hết sức để che đậy cảm xúc hạnh phúc tưởng chừng như đang chớm nở lúc nào không hay của mình.
Mặc dù hiện tại tôi và cô ấy ở rất gần, nhưng cô ấy không phải là kiểu con gái mà tôi có thể với tới.
Mãi đến lúc đó, tôi mới nhận thấy sự lo lắng hiện rõ trong mắt cô ấy.
Lẽ ra tôi mới là người phải bảo vệ cô ấy. Trong khi Kasumi mới trở về làm người bình thường nửa năm, thì tôi đã là một người thường kỳ cựu với hơn 16 năm kinh nghiệm.
Nếu tôi trông có vẻ không đáng tin cậy hay đáng lo ngại, thì tôi không thể nào giúp được Kasumi trở thành một cô gái bình thường.
Ngay cả Kasumi cũng cảm thấy lo lắng cho tôi sao.
Cũng như việc tôi không quen được chú ý, việc dành thời gian trong lớp một cách bình thường và ngang hàng với nhiều người cùng tuổi là điều mà cô ấy không quen.
"...Xin lỗi."
“Tại sao cậu lại xin lỗi? Mình cứ nghĩ cậu sẽ nói lời cảm ơn cơ.”
"Cảm ơn cậu. Hãy cố gắng cùng nhau từ giờ trở đi!!”
“Mn. Mà, trước hết, mình muốn kết bạn với người khác một cách bình thường!
"Đúng rồi nhỉ. Nhưng mà... Những idol tuyệt thật đấy. Ngay lập tức, tất cả những gì mà mình có thể thấy chỉ còn là Kasumi.”
“...Cũng không hẳn là như vậy đâu. Nghe nè, Miru thích cậu lắm, Ren-kun.”
“Mình đã nói rồi, dừng cái trò đó lại đi!”
“Ể? Không chịu đâu~. Bởi vì nhìn cậu buồn cười lắm, Ren-kun. Mình cũng thích thế nữa."
──────Nói chuyện kiểu đó có ngày tôi chết sớm đấy.
Cựu Idol hàng đầu, Miru Kasumi.
Tất nhiên rằng cô ấy là người rất tốt, chỉ là tôi phải làm gì đó để sửa chữa thói quen nói ‘Mình thích cậu’ của cô ấy. Đó là câu mà cô ấy sử dụng theo nghĩa tương đương với 'Cảm ơn'.
***
“Được rồi, vậy hôm nay, chúng ta sẽ xác định các thành viên của ủy ban.”
Kotono Kuon, lớp trưởng của lớp này phát biểu từ bục giảng và mỉm cười.
Cô mặc đồng phục gọn gàng, với kiểu tóc đuôi ngựa buộc chặt và phong cách thanh lịch. Cô ấy là một nữ sinh gương mẫu được sinh ra để làm lớp trưởng.
Điểm của cô ấy đứng đầu khóa của chúng tôi. Mặc dù cô ấy không giỏi thể thao nhưng dù sao gia đình cô ấy cũng là con nhà tri thức, và cô ấy cũng có ngoại hình đẹp như thể idol vậy.
Vì lý do này, vị trí lớp trưởng đã được quyết định với tỷ lệ tán thành áp đảo, và hôm nay là ngày quyết định các thành viên khác của ủy ban.
“Hãy bắt đầu với việc bầu chọn thư ký nhé?”
Trong khi trưởng ban đang lần lượt quyết định các thành viên của ủy ban dựa trên năng lực của từng người, Kasumi ngồi bên cạnh tôi trông rất lo lắng.
Khi trò chuyện với cô ấy qua LIME tối qua, Kasumi nói rằng mình muốn trở thành thành viên của một trong các bộ phận của ủy ban, nhưng cô ấy không chắc liệu mình có tham gia vào ủy ban về đạo đức hay không... Và tôi cũng chẳng rõ về sau cô ấy nhắm vào đâu nữa.
Nhân tiện, sự lựa chọn an toàn của tôi là ủy ban môn tiếng Nhật.
Vì trước giờ đó là nơi dễ thở nhất, khối lượng công việc được giao cũng là ít nhất, so với các ủy ban còn lại, ở đó chỉ phụ trách nhiệm vụ thu bài tập.
“Mình mong chờ nó lắm, Ren-kun!”
Cô ấy rất hào hứng.
Những người trong nhóm Maina có xích mích với cô ấy vì vấn đề ăn kiêng trước đây nhìn Kasumi từ phía sau với ánh mắt hoài nghi, nhưng cô ấy không hề khó chịu chút nào.
Tôi tình cờ hỏi ‘Cậu không thấy khó xử à?' Nhưng cô ấy trả lời 'So với khi đóng vai trò trung tâm tại buổi biểu diễn mà xung quanh toàn những kẻ ghét mình thì bình thường chán'.
Tinh thần đó quả thực quá mức cứng cáp rồi.
“...Mình háo hức quá.”
Về cơ bản, các ủy ban xử lý những vấn đề khác của lớp sẽ được giải quyết cuối cùng. Vìthiế nên đôi mắt đang đờ đẫn vì phải chờ đợi của tôi đôi nhiên bị đánh thức bởi giọng của Kasumi năm giây sau đó.
“Tiếp theo là ban tổ chức lễ hội trường. Có ai muốn tham gia không…”
"Mình! Kasumi muốn ứng cử vào vị trí đó.”
Kasumi giơ tay với ánh mắt lấp lánh.
Sau đó, một cách bất ngờ. Cô ấy nắm lấy tay tôi và dùng sức nhấc nó lên.
“À, Ren-kun cũng sẽ tham gia nữa!”
...Ơ kìa? Tôi cũng bị lôi vào sao ?
"Không không không. Mình nói là sẽ tham gia ủy ban lễ hội trường khi nào thế?”
“Hể, hôm qua cậu đã nói rằng sẽ vào cùng ủy ban với mình, đúng không, Ren-kun?”
“Mình nói là nếu không có ai khác ứng cử thì mình sẵn sàng làm điều đó. Nhưng đó là phương án cuối cùng cơ mà!?”
Với lại đừng có tóm lấy tay tôi mà giơ lên thế chứ! Chúng ta có phải chạy đua hai người ba chân đâu!
"À, vậy sao… Vậy thì tiếp tục và bỏ Ren-kun sang một bên đi!”
“Cậu nghĩ có ai khác muốn ứng cử vào đó trong tình huống này sao?”
“Ể, mình chắc chắn là có. Bằng chứng là mình đây nè, phải không?”
“Trở thành thành viên của ủy ban lễ hội trường không phải là vị trí người ta hướng đến. Đó cũng không phải sự kiện từ hai phía, cậu không biết à?”
Kasumi nhìn tôi với vẻ mặt vô hồn.
Trời ạ. Fuyu-nee!
Chị không dạy cô ấy chút kiến thức phổ thông nào trước sao!
Tại sao chị lại có thể đưa Kasumi đến trường chỉ bằng mớ kiến thức trong manga trong đầu cô ấy chứ?
Tôi nhìn lớp trưởng như đang cầu nguyện.
Tôi biết rằng sẽ không ai giơ tay nếu bầu lại, nhưng có thể có ai đó dũng cảm đứng ra nhận. Thôi nào, ai cũng được hết, tôi không muốn phải vào đó đâu.
“Mình biết là cậu lo cho Kasumi-san, nên là Kashiwagi-kun có thể trở thành thành viên của ủy ban lễ hội trường luôn không?”
"Lớp trưởng?"
Rõ ràng, không ai phản đối.
“Nếu thế thì Kasumi-san và Kashiwagi-kun sẽ trở thành thành viên của ủy ban lễ hội trường. Mình rất mong sẽ được hợp tác với hai cậu.”
"Mình hiểu! Cứ để Kasumi lo!”
Thực ra lớp trưởng cũng không sai.
Là tại tôi vì đã không để ý kỹ.
Nhưng mà, chuyện này…
Khi tôi nhìn chằm chằm vào lớp trưởng, Kasumi kéo tay áo đồng phục của tôi từ bên cạnh.
Kasumi nhìn tôi với vẻ mặt hối lỗi.
Điều đó làm tôi ngại nên quay mặt đi.
“Xin lỗi, Ren-kun. Mình đã hiểu nhầm nội dung tin nhắn trên LIME ngày hôm qua và nghĩ rằng cậu sẽ tham gia cùng với mình…”
“...Không, không sao đâu. Một phần là do chúng ta không có đủ thời gian để bàn bạc kỹ nữa. Chắc thử chút cũng không vấn đề gì, biết đâu mình tìm được gì đó khi làm việc ở ủy ban lễ hội thì sao?.”
Đúng rồi. Từ bây giờ tôi sẽ suy nghĩ tích cực và không bỏ lỡ cơ hội tìm được thứ mà tôi đang tìm kiếm!
“...Mà này, cậu không cần phải quá tốt với mình đâu.”
"Cậu nói gì thế?"
“Ehehe. Mình sẽ kiểm tra lại thật kỹ nếu vào lần tới. Mình không muốn bị Ren-kun ghét.”
Kasumi cứ suy nghĩ theo hướng này thì ai mà ghét được chứ.
“Nhân tiện, Kasumi-san, cậu có vấn đề gì với chỗ ngồi không? Mình đã không kiểm tra hay hỏi về vấn đề thị lực trước khi chuyển chỗ cậu đến chỗ ngồi hiện tại…”
"Mình ổn. Mắt mình 10/10 luôn! Đó là điều mà mình tự tin đấy!”
Cô ấy trông tự hào.
Tôi không biết đó có phải là điều đáng tự hào không.
“Được rồi, nếu vậy thì tốt. Còn nhiều điều nữa về cậu mà mình vẫn chưa nắm được, hơn nữa thì Kashiwagi-kun cũng không đáng tin cậy lắm nên là có việc gì cứ nhắn mình nhé.”
“Ê, sao tự nhiên lại nói xấu mình thế”
“Fufu. Tiếp theo, là ủy ban…”
Mặc tệ tôi à. Nó làm tôi khá cáu vì cô ấy trông rất vui sau khi làm việc đó.
“...Ren-kun, cậu và lớp trưởng có thân với nhau không?”
“Thì cũng không hẳn … bọn mình học chung trường hồi trước. Nên là nói đúng ra thì bọn mình chỉ là người quen thôi”
“Vậy sao."
“Có chuyện gì vậy.”
“Cậu có thể giới thiệu mình với lớp trưởng được không.”
“Tại sao cậu không tự làm điều đó?”
“Nếu mình làm đột ngột, lớp trưởng chắc sẽ có cảm giác khó chịu!”
“Cuối cùng, cậu cũng hiểu chuyện chút rồi sao. Mình ngạc nhiên lắm đấy”
Nhớ lại thái độ của cô ấy lần đầu làm tôi muốn khóc không ra nước mắt, Kasumi đã khiến cả trường bị sốc và chinh phục mọi bạn cùng lớp bằng cách ứng xử và thái độ dịu dàng của mình.
Ý tôi là, nếu có thể làm được điều đó thì tại sao tôi lại có cảm giác cô ấy khá vô tâm với tôi nhỉ ?
“Mou~~, làm ơn đừng cư xử như kiểu ‘hộ vệ’ nữa đi!”
“Cậu học mấy từ đó ở đâu vậy?”
“Livestream game?”
"Cậu xem sao!?"
“Ừm, mình xem nó khá thường xuyên. À…thì... Có vấn đề gì sao? Mình đâu còn là idol nữa.”
Kể cả là idol thì xem livestream cũng có vấn đề gì đâu.
Không, lẽ nào đó là thế giới mà những thứ tầm thường như thế có thể khiến cô ấy gặp rắc rối?
Tôi đã thử rất nhiều thứ kiểu như vậy nhưng tôi cũng không hiểu giới showbiz thế nào nên chịu thôi
“Vậy cậu cứ thử nói chuyện trực tiếp với lớp trưởng nếu có cơ hội đi.”
"Được rồi."
Hơn nữa thì hai người cùng lớp nên lúc nào mà chẳng được.
“Tiếp theo, là mục tiêu của lớp. Chúng ta chỉ còn việc thiết kế cờ của lớp nữa thôi nên thời gian còn lại mọi người tự học nhé.”
Lớp trưởng quan sát lớp học hiệu quả hơn giáo viên.
Tất nhiên, hình ảnh một học sinh gương mẫu có lẽ sẽ khiến Kasumi cảm thấy khó gần.
Khi tôi mò điện thoại dưới bàn dể mở ứng dụng LIME gửi tin nhắn, tôi nghe thấy âm thanh thông báo 'LIME♪' từ đâu đó.
“...Xin hãy tắt điện thoại trong giờ học, được không?”
Thực ra chính lớp trưởng là người không tắt thông báo LIME của mình...
***
“Này, Kashiwagi-kun!”
Đêm đó. Có một giọng nói phấn khích qua điện thoại gọi cho tôi.
Tôi đã biết đó là ai.
“Mình nói là đừng có gửi tin nhắn LIME cho mình trong giờ học rồi cơ mà?”
Kotono Kuon. Cô ấy là học sinh danh dự và cũng là lớp trưởng của lớp tôi.
“Không, là lỗi của cậu vì không tắt thông báo.”
“Ư~~! Mình không thể tắt vì hôm nay sẽ có thông báo bốc thăm đến buổi biểu diễn rất quan trọng!!”
"Rồi sao? Cậu có được gì không?”
“Mình bị mất kết nối”
Cô ấy là một fan cứng của idol, yêu quý họ và ưu tiên điều đó hơn cả việc ăn đủ ba bữa một ngày.
Giờ đây nhìn cô ấy hoàn toàn khác với khi trên lớp, nhưng đây mới là con người thật của cô ấy.
Nhóm nhạc yêu thích của cô ấy là ci×ci, nhưng tôi cũng không rõ cô ấy thích ai ở đó. Vì tôi không biết bất kỳ thành viên nào khác ngoại trừ Kasumi và Fuyu-nere vì vậy tôi không chắc mình có nên hỏi cô ấy hay không.
“Ừ. Nhưng mà nghe này, sao cậu không cứu mình khỏi vụ gia nhập ủy ban lễ hội thế?”
“Thì đó là yêu cầu của Mirufy mà, đâu thể làm gì khác. Hơn nữa chuyện đó cũng không quan trọng vì Kashiwagi-kun là người đáng tin cậy.”
“Đấy là hồi mà mình đã cố hết sức ở sơ trung… Nhưng bây giờ chắc mình chỉ khoảng 80 điểm thôi.”
“Ý cậu là gì, một người đáng giá 80 điểm? Cậu bây giờ tốt hơn rồi mà. Nói nghe nhé, Kashiwagi-kun hồi đó trông hơi đáng sợ, giống như một con quái vật với tinh thần chiến đấu cực cao.”
“Ai là quái vật hả? Thế thì cậu đoán ai là người đã xây dựng hình tượng học sinh gương mẫu ở trường và rồi phải che giấu tính cách thực sự của mình?”
“Aaa───aaa─── Mình không nghe thấy gì hết á~.”
Thật ra, mối quan hệ của chúng tôi không chỉ giới hạn ở việc học chung trường trước đây.
Mặc dù chỉ học cùng lớp vào năm thứ hai sơ trung, nhưng tôi đã tham gia ủy ban của lớp một cách cực kỳ nhiệt huyết. Hồi đó tôi bắt cặp với cô ấy trong việc chỉ đạo, người đã là học sinh danh dự kể từ lúc đấy.
Ban đầu, lớp trưởng là một người rất lịch sự như ở trên lớp, nhưng vì cô ấy bị giáo viên buộc phải duy trì thái độ nghiêm túc một cách cứng nhắc nên trước mặt tôi cô ấy hay càu nhàu với tôi và dần dần chuyện thành ra như thế kia.
Nhưng có vẻ như sự gò bó trong nhà cô ấy không còn nghiêm trọng như trước. Sống trong gia đình gia giáo như thế mệt mỏi thật.
Tôi đã học được rất nhiều điều hồi đó và thề sẽ không bao giờ làm nữa, nhưng cô ấy vẫn tiếp tục trong ba năm liên tiếp đến tận bây giờ, tôi nghĩ điều đó thật tuyệt.
“Không, mình không có ý gì đâu nhưng mà mình thấy cậu rất tuyệt mà, lớp trưởng.”
“...Đây không phải là ở trường, nên cứ gọi mình là Kotono đi.”
"Rồi rồi."
“Mình mệt quá. Giáo viên kiểu gì mà cứ đùn hết công việc cho học sinh thế này!?”
Nếu bất mãn thì tại sao không dừng lại đi?
Chắc tôi không nên nói ra đâu, để cô ấy có thể thoải mái xả hết ra để giải tỏa căng thẳng.
“Chán thật đấy, vậy thì mình mở gói khoai tây để ăn đêm đây.”
“Nghe được đó. Mình cũng sẽ ăn.”
"Cậu có chắc không? Bây giờ là 2 giờ sáng rồi đấy.”
"Không sao đâu. Ngày mai mình rảnh.”
"Đúng rồi. Cậu sẽ không để mình vừa ăn vừa lảm nhảm một mình đúng không? Kashiwagi-kun sẽ chia sẻ lượng calo đấy với mình mà.”
"Tất nhiên. Ngay cả khi không ăn hết và vứt đó thì nó cũng sẽ bị ỉu mất.”
“Chúng ta khá là tâm đầu ý hợp nhỉ, Kashiwagi-kun. Nếu không ăn hết thì sẽ thất lễ với những củ khoai tây đó~.”
Tôi và cô ấy có vài điểm chung.
Cả hai đều là cú đêm. Chúng tôi hay nói chuyện phiếm vào ban đêm. Và cũng không can thiệp quá nhiều vào chuyện của nhau.
Có lẽ đó là lý do tại sao mối quan hệ của chúng tôi kéo dài rất lâu, dù cho không có chung sở thích.
“Ừm. Cảm ơn cậu vì đã chấp nhận vị trí của ủy ban lễ hội trường hôm nay. Cảm ơn rất nhiều."
"Có gì đâu. Mình mới là người cần phải cảm ơn cậu vì đã làm việc chăm chỉ, Kotono.”
“Đó là việc của mình mà. A, hôm nay mở cả lon cola nữa đi~.”
“Hiếm khi cậu làm thế đấy.”
Cô ấy hẳn đã mệt mỏi sau vụ tuyển chọn thành viên ủy ban hôm nay.
“Cứ coi như là tự thưởng cho bản thân nên không sao đâu. À đúng rồi, Kashiwagi-kun, cậu quen biết với Mirufy sao? Cậu may mắn nhỉ?”
“Có lẽ kiếp trước mình là đấng cứu thế.”
“Ahahaha~. Cậu phóng đại quá đấy. Nhưng nếu như cậu còn quen biết idol khác thì cũng có thể lắm. Mình thực sự ghen tị đấy ~.
...Tôi sẽ không bao giờ nói cho ai khác biết tôi và Fuyu-nee là bạn thời thơ ấu, có chết cũng không.
Chỉ là có gì đó làm tôi cảm thấy khá tệ.
“Lẽ nào Kasumi là idol yêu thích của cậu hả Kotono?”
“Không hẳn, nhưng mình có thể cảm nhận được không khí hạnh phúc chỉ bằng cách học cùng lớp với cô ấy. Idol nào cũng tỏa sáng rực rỡ mà…”
"Đủ rồi đấy. Cứ thế này thì làm sao mà cậu có thể che giấu việc bản thân là fan cuồng của idol cơ chứ?”
“Nếu lộ ra thì hẳn sẽ là tin tức chấn động đấy. Nhưng với cậu thì không sao hết, mình chỉ chia sẻ với cậu thôi và chỉ cần có Kashiwagi-kun ở bên lắng nghe là đủ rồi.”
"...Ừ ừ. Hiểu rồi."
Nếu lớp trưởng cứ luôn đột nhiên nói những thứ thế này thì thật sự không ổn. Tôi chắc chắn rằng chúng tôi vẫn sẽ có thể nói chuyện với nhau thế này vào năm tới ngay cả khi học khác lớp... Nghĩ về điều ấy làm tôi vui hơn một chút.
Tôi tập trung trở lại vào game đang chơi dở, đột nhiên tôi nhớ ra điều gì đó.
“À này. Kasumi có nói là muốn làm bạn với cậu đấy. Còn muốn mình giới thiệu nữa cơ.”
"...Thế thì mình chết thật đấy."
“Đợi đã, cái gì cơ?”
"Mình sẽ chết mất. Mình không thể làm điều đó. Từ chối khéo hộ mình được không, nếu không mình sẽ bị lóa mắt bởi thứ ánh sáng đó. Mirufy không nên dính líu đến những người đến từ thế giới như chúng ta, cậu hiểu không? Mình không hiểu sao cô ấy đã bị mắc kẹt trong lớp học này. Làm sao mà có thể thở được khi đôi mắt lấp lánh cứ nhìn chằm chằm vào cậu? Có lẽ nó là viên đá quý không thể đo bằng carat. Và hơn thế nữa, làn da trắng nõn đó nhìn thật mềm mại. Cá tính cũng là một điểm cộng lớn. Mình nghĩ vẻ đẹp đó là kết quả của sự cố gắng không ngừng nghỉ. Khi Mirufy mỉm cười, nó như thể thiên đường và là thời điểm diễn ra ba bước sáng tạo, hình thành và thịnh vượng của thế giới.”
“DỪNG, DỪNG LẠI NGAY!”
Đủ rồi, hãy dừng cái thứ đó lại, đồ cuồng Idol này!
Cô ấy nói liên tục mà không cần nghỉ lấy hơi. Và con người cuồng Idol đó hoàn toàn bị phơi bày. Sự điềm tĩnh trong lớp học bay đi đâu mất rồi?
Cô ấy xả ra một tràng nhưng không có gì đọng lại trong đầu tôi cả.
Trên thực tế, Kotono rất giỏi việc cân bằng cuộc sống
Nhìn từ bên ngoài, cô ấy dường như không có vấn đề gì cả, nghiêm túc và là một học sinh danh dự, người làm gương tốt cho mọi người nhưng mà…
“...Thì mình đâu thể nói rằng mình là một đứa cuồng Idol khi giới thiệu bản thân.”
“Sao cậu không nói luôn đi?”
“Hahaha. Nếu bố mẹ mình nghe thấy, họ sẽ vứt bỏ tất cả bảo vật của mình mất, vì vậy hãy bảo vệ mình tại nhà Kashiwagi-kun khi điều đó xảy ra, được không?”
Phía sau con người đó, cô ấy luôn cố gắng hết sức để giữ cho bí mật của mình không bị lộ ra ngoài.
Tôi bị lôi cuốn bởi niềm đam mê của cô ấy đến nỗi tôi cảm thấy mơ hồ, tự hỏi tại sao mình không thể làm được gì như cô ấy.
“Nhưng cậu xem qua chưa? Buổi biểu diễn FNG đêm qua! ci×ci tuyệt thật đấy. Lúc đầu mình thấy khá lo cho Fuyu-chan vì cô ấy có vẻ sa sút kể từ khi Mirufy giải nghệ, nhưng cô ấy đã trở lại với phong độ đỉnh cao và bài hát 'Shuwa Happi' có thể nói là một trong những bài hát hay nhất sự nghiệp của cô ấy.”
“Đợi đã, mình chưa xem qua FNG.”
"Sao cơ? Không thể tin được... Rồi, nhớ xem nó vào ngày mai và cho mình biết ấn tượng nhé. Nếu muốn, cậu có thể viết review và đăng lên mạng. Bởi vì nó sẽ tăng số lượt xem.”
"Nó quá phức tạp!"
“Và mình sẽ giúp cậu giải đáp thắc mắc về mấy bài toán cậu không hiểu.”
“Sao cậu lại đi xa như vậy, học sinh danh dự?”
“Đừng có cường điệu hóa như thế.”
“Vậy Idol yêu thích của cậu trong ci×ci là ai?”
“Mình thích Fuyu-chan nhất. Fuyuka Shirakaba. Kashiwagi-kun cũng phải biết đến cô ấy phải không?”
“Ừm, đúng thế.”
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Tất nhiên là tôi biết, chị ấy là bạn thuở nhỏ của tôi.
Tôi đã cho rằng người đó không phải Fuyu-nee, nhưng... có vẻ tôi đoán sai rồi.
Bất chấp sự hoảng loạn của tôi, Kotono vẫn tiếp tục với giọng vui vẻ.
“Sự quyến rũ của Fuyu-chan là sự cởi mở đó. Cô ấy có vẻ ngoài như một nữ thần, đôi mắt cô ấy nhìn rất cuốn hút và gợi cảm, hơn nữa cô ấy còn rất dịu dàng!”
"Nhưng đó không phải là tất cả. Đã có chuyện xảy ra nên cũng có vài anti fan thi phải?”
"Đúng rồi. Một số thành viên khác suýt nữa đã rời nhóm trong chuyến lưu diễn đáng thất vọng của họ... Kashiwagi-kun, cậu biết chuyện này cơ à.”
“À, bạn của mình cũng là fan cứng của cô ấy.”
"Ồ vậy ư? Ngạc nhiên thật. Nếu không phiền, xin hãy giới thiệu mình với cậu ấy vào lần sau.”
Nếu tôi trả lời một cách mơ hồ vì người đó thực ra lại chính là Fuyuka Shirakaba, Kotono có thể sẽ giết tôi vào một ngày nào đó nếu cô ấy biết sự thật.
Trước khi điều đó xảy ra, chắc tôi sẽ cố tăng thiện cảm của cô ấy với mình lên một chút.
“Mình sẽ viết về FNG sau. Đúng vậy, mình sẽ làm như cậu muốn.”
“Sao đột nhiên đổi ý vậy? Cậu muốn gì từ mình sao ?“
"Hở? Không có gì."
“Đáng ngờ quá đấy~. À nếu Kashiwagi-kun lo lắng về việc bị từ chối bởi fandom thì đừng có lo, tất cả người trong fandom đều coi nhau là đồng chí cả. Trừ những kẻ cực đoan hoặc những kẻ muốn đối đầu ra thôi “
“Không phải thế đâu.”
Tôi trả lời ngay lập tức. Suýt chút nữa tôi đã trở thành một trong những ‘đồng chí’ của cô ấy.
Nhưng, nếu tôi tham gia, liệu tôi có thoát khỏi việc bị hành quyết sau này không?
Cuối cùng tôi quyết định sẽ không để Kotono biết tôi là bạn thuở nhỏ của Fuyu-nee.
"Mày này. Thật tuyệt khi sống mà được người khác ngưỡng mộ nhỉ."
“Idol là lý do để mình tồn tại và là ánh sáng của đời mình. Đó là lý do tại sao khi Mirufy giải nghệ, mọi người đều tiếc nuối... À đúng rồi, dù sao thì, Kashiwagi-kun, cậu có biết tại sao Mirufy lại rời ci×ci không?
Câu hỏi đột ngột khiến tim tôi đập nhanh một cách khó hiểu.
“Là để trở thành một cô gái bình thường, phải không?”
"Ai chả biết điều đó. Nếu tất cả những gì cô ấy muốn là đến trường, tại sao cô ấy không đến trường chuyên nghệ thuật?”
"...Điều đó cũng có lý."
Tôi không nhớ quá nhiều chi tiết về vụ việc, nhưng tôi nghĩ Kasumi tuyên bố tốt nghiệp khá đột ngột. Vào thời điểm đó, công chúng điên cuồng cố gắng tìm ra ý định thực sự của Kasumi.
“Mà bây giờ thì miễn Mirufy hạnh phúc thì sao cũng được. Mình thì thế nhưng những người ngoài kia thì chưa chắc đã vậy đâu.”
"Đúng rồi."
Tôi chỉ được giao nhiệm vụ biến Kasumi thành một cô gái bình thường, chứ không phải tìm hiểu ý định thực sự của cô ấy.
Mọi người đều sống với một hoặc hai vết sẹo không muốn người khác nhìn thấy.
"À mà mình muốn hỏi. Mình muốn chắc chắn một điều, Kashiwagi-kun và Mirufy không có quan hệ tình cảm gì hết đúng không…”
“Không, làm gì có.”
“Mình biết mà!!”
“Cậu đang hỏi điều hiển nhiên đấy.”
“A ha ha ha!”
Này, cái này có phải gì vui đâu mà cười.
“Ahhh, thật tuyệt khi có thể nói chuyện với Kashiwagi-kun sau một thời gian dài. Mình đã nghĩ đến việc giết người đó nếu cậu ta thực sự hẹn hò với Idol mà mình ngưỡng mộ.”
"Ai cơ!?"
"Cậu nghĩ ai nào?"
“Là mình chứ gì, rõ ràng là thế. Đáng ghét."
"Mà tốt hơn là mình nên quay lại học."
“Cậu có biết bây giờ là mấy giờ không?”
Thời gian hiện tại là 3 giờ sáng.
“Hahaha. Bình minh là thời điểm tốt nhất để tiến bộ.”
“Đừng để bị cảm nhé.”
“Rồi rồi~. Vậy thì, gặp lại sau nhé.”
"Ừ, gặp lại sau."
Tôi cúp điện thoại rồi nhắm mắt lại... Nhưng tôi không tài nào ngủ được nên bật dậy.
Tôi muốn nghĩ kế hoạch cho thứ Hai...
Lần này, tôi sẽ khiến cô ấy bỏ thói quen nháy mắt thường làm. Tôi chắc chắn rằng đó việc phải làm ngay bây giờ
“A Ren-kun. Chào buổi sáng... Ơ? Gì? Tại sao cậu lại cầm theo bút ma thuật?
“Hôm nay mình sẽ vẽ một ngôi sao trên tay cậu mỗi khi cậu nháy mắt.”
"Tại sao!?"
“Bởi vì không có nữ sinh nào ở trường suốt ngày nháy mắt cả. Họ sẽ không bao giờ làm chuyện đó với tần suất như cậu đâu.”
“Hả, cậu đùa sao!?”
Ngay từ đầu, thì suy nghĩ của Kasumi đã lệch lạc rồi.
Có vấn đề gì không thế!?
Và Kasumi lại nháy mắt...
Rồi, lại mắc lỗi.
Tôi bí mật vẽ một ngôi sao lên mu bàn tay của cô ấy.
Để có thể vẽ lên làn da mỏng manh, trắng tinh này, tôi phải dùng hết lòng can đảm của mình. Nhưng không còn lựa chọn nào khác.
Đây cũng là vì Kasumi.
“Aaaaa!”
"Nếu mình làm điều này, cậu có thể đếm lỗi của mình."
"Lỗi!? Nháy mắt mà là lỗi sao!?”
"Tất nhiên! Cậu nghĩ đi, đã có bao nhiêu bạn cùng lớp đã bị nó nhấn chìm hả!?”
Kasumi là một cô gái rất xinh đẹp. Nếu cô ấy nháy mắt, nó sẽ biến thành vũ khí chết người.
Đúng lúc đó, Kotono bước tới trước mặt chúng tôi.
"…Mình có thể làm điều đó. Mình thực sự muốn đến gần Mirufy. Kashiwagi-kun cũng ở đó, và mình chắc rằng cậu ấy cũng sẽ giúp đỡ. Mình có thể làm được. Mình có thể làm được. Mình có thể làm được. Mình có thể làm được”
“Chuyện gì vậy, Kotono-san?”
"Thôi xong!"
Đừng nói là cô ấy đến vì những gì tôi nói hôm trước nhé!?
“Ka... Kasumi-san. Chào buổi sáng."
"...Mình á?"
“Chào buổi sáng, Kashiwagi-kun.”
“Mình chỉ là phụ thôi à.”
Mặt Kotono đỏ bừng và cô ấy run rẩy.
Do chúng tôi luôn nói chuyện điện thoại nên khi nói chuyện trực tiếp sau một thời gian dài hẵn sẽ rất khó xử rồi.
“............”
“Kasumi?”
Tôi hỏi vì cô ấy im lặng, nhưng sau đó Kasumi lại bắt lấy tay Kotono bằng tất cả sức lực của mình.
"Buổi sáng tốt lành! Lớp trưởng..... Kuon-chan!”
“Fue!? Cậu nhớ tên mình sao…”
"Tất nhiên là mình nhớ. Mình ghi nhớ tên của tất cả các bạn cùng lớp nữa cơ.”
“Ư, thật tuyệt vời. Mình còn khó có thể làm được như vậy.”
“Fufu. Mình rất giỏi nhớ tên mọi người. Cậu biết không, sau tất cả những gì xảy ra trong lớp, cậu là người đầu tiên bắt chuyện với mình. Đó là lý do tại sao mình rất hạnh phúc. Cảm ơn rất nhiều! Kuon-chan. Từ giờ chúng ta cùng nhau cố gắng nhé!”
Sau đó, Kasumi nháy mắt một cách hoàn hảo và rồi….
“...Nn, Kuon-chan?”
“Kyu…...”
“Kuon──────chan!”
Kotono vừa nhận được fan service ở cự ly gần, nên đầu đang bốc khói và hẳn là đã bay lên tận thiên đường.
“...Kasumi?”
“V-Vừa rồi, mình vô ý…”
“Vì cậu vô tình làm vậy nên phải không!?”
Tôi hộ tống Kotono đang loạng choạng đến phòng y tế và vẽ thêm nhiều ngôi sao trên tay Kasumi.
Vẫn còn một chặng đường dài phía trước để cô ấy trở thành một cô gái bình thường.
7 Bình luận