“Nghe này, Laura. Trí tưởng tượng đối với Ma thuật rất quan trọng.”
“Un.”
“Thế cậu tưởng tượng cái gì lúc sử dụng Băng thuật?”
“….Những thứ tớ thấy lúc mùa đông…chắc thế…”
“Ừm. Khung cảnh đó cũng rất quan trọng. Thế thì hãy nghĩ thế này đi.”
“….?”
“Nước là hạt. Các hạt vô hình được gọi là nước đó, là vô số phân tử tập hợp lại với nhau để tạo thành chất lỏng.”
“…..!?”
“Có thể cậu không hiểu tớ đang nói gì, nhưng nhiệt chính là sự rung động của các phân tử này…Hay nói cách khác là, chuyển động loạn xạ ấy."
“Eh?”
“Nghe tớ đi. Tưởng tượng nào. Nước là một tập hợp của các phân tử. Những phân tử này đang di chuyển loạn xạ điên cuồng. Hãy dừng những chuyển động đó lại.”
“Phân tử…, chuyển động…, dừng lại…”
“Đúng rồi đó. Cứ thế nước sẽ mất nhiệt dần rồi đóng băng."
“……”
“Thử nó nhé?”
Lúc đầu Laura có vẻ ngạc nhiên.
Nhưng sớm sau, cô bắt đầu chuẩn bị Ma thuật của mình như thể đã quyết tâm.
Laura tập trung nhắm mắt lại.
Sau khi cô ấy quen dần với Ma thuật, cô sẽ có thể vừa niệm Ma thuật vừa di chuyển như tôi.
Nhưng nếu vẫn chưa hiểu rõ về nó, thì chặn những thông tin hình ảnh khiến bản thân mất tập trung trong lúc mặc tưởng có thể sẽ dễ dàng hơn.
“Nước là, hạt… Nhiệt độ là, phân tử rung động… Phân tử…, dừng chúng lại…”
Laura nhắm mắt nên không để ý.
Nhưng, trước cơn gió thổi, mặt nước trong xô trước mặt tôi giờ không còn rung động nữa.
Sự ngưng tụ bắt đầu hình thành bên thành xô, những giọt nước dần dần hóa thành băng trắng.
Một lớp sương mỏng từ từ xuất hiện bên bãi cỏ xung quanh.
Và rồi, không khí lạnh bắt đầu luồn qua chân tôi.
“Gì cơ!?”
Khí lạnh làm Laura giật mình mở mắt, cái xô chất đầy đá nứt vỡ, thậm chí cả hai bên cũng đã phủ đầy băng luôn rồi.
Bãi cỏ vài mét vuông xung quanh tôi và Laura đã bị đóng băng trắng xóa.
“Eh?”
Laura ngạc nhiên như vậy cũng không có gì lạ.
Trước kia cô chưa bao giờ tạo ra được nhiều băng như vậy.
Rắc!
“Hya!?”
Cái xô bỗng phát ra âm thanh đáng ngại, Laura hét lên một tiếng nhỏ.
Nhìn kỹ hơn, tôi thấy có một vết nứt lớn trong xô nước đóng đá.
Quá trình đóng băng đã khiến thể tích của nước nở ra, đẩy cái xô từ bên trong. [note50451]
Cái xô đã không thể chịu được áp lực mà vỡ ra.
“Tuyệt lắm, Laura. Tốt lắm.”
Tôi dùng hết sức ôm lấy Laura từ phía sau, cọ má với cô.
Sau đó, Laura vẫn còn đang đờ ra, hiểu rằng Ma thuật của cô đã thành công.
“Làm được rồi. Tớ làm được rồi. Erwin, tớ cảm ơn.”
Nói rồi Laura hôn lên má tôi.
Tôi nhìn thấy rõ niềm vui trong đôi mắt xanh biếc của cô.
Sau đó tôi báo cáo với linh mục tôi đã làm vỡ cái xô, nhưng ông ấy không giận tôi.
Còn khen ngợi kha khá là đằng khác.
Theo lời của linh mục thì,
“Nếu con là hạng C thì con đã có thể sử dụng được Ma thuật mạnh hơn rồi. Cứ tiếp tục học tập thật chăm chỉ nhé.”
Vậy đó.
22 Bình luận
Chất lỏng vì cấu trúc phân tử không quá đặc nên sẽ có thể có 1 lượng nhỏ/lớn không khí (tùy điều kiện) Sẽ hoà tan vào được. Khi chất lỏng hoá rắn sẽ thay đổi cấu trúc phân tử, khiến cho k.khí buộc phải bay hơi ra. Nhưng nước lại đóng băng từ ngoài vào nên không khí sẽ không thể thoát ra mà thay vào đó là ở trong đấy. Tồn tại ở dạng khí trong khi bị nhốt lại bởi lớp băng từ đó lm tăng thể tích. 1 phần cx là do như tác nêu trên, cấu trúc của băng có phần chiếm diện tích hơn so vs nc nên sẽ tạo ra sự thay đổi thể tích.
Nhưng sự thay đổi thể tích là không đáng kể để có thể lm nứt vật chứa nó trừ khi vật liệu đó quá giòn hoặc trở nên giòn khi gặp lạnh. Nếu nước cứ đóng băng thì lm vỡ/nứt vật chứa thì chắc mấy ly đựng đá bằng inox nhà t bay màu hết rr =))))
Nhưng do thời đại đó chưa có phương pháp kiểm thử trực tiếp, cả chỉ có thể chứng minh gián tiếp qua các phương trình và thực tế liên hệ lên là nhiều học thuyết bị mâu thuẫn với nhau, nên lúc đó chưa phổ cập, tuy nhiên với thế giới phép thuật thì có lẽ sẽ có phương pháp kiểm thử trực tiếp hơn, sớm hơn với thời kì hiện đại, nên có lẽ các nguyên lý khoa học được phát hiện sớm trong này cũng không có gì lạ