“Kyura kyura.”
“…”
“Kyura kyura, kyura kyura.”
“Ồn ào quá.”
“Không gian trước mặt đột nhiên bị xẻo đi.”
“Hụt rồi sao. Tốc độ di chuyển của bánh xích đó còn chậm hơn tôi tưởng đấy.”
“Nữ thần nói vậy chứ tôi vẫn chưa quen với chuyện nửa thân dưới là bánh xích mà…”
*Sau chương trước, nửa thân dưới của nhân vật chính đã bị biến thành bánh xích
“Tôi hơi ngán ngẩm chuyện cậu cố làm quen với nó đấy. Mà bỏ chuyện đó qua một bên, ồn ào quá.”
“Nữ thần nói vậy chứ kêu kyura kyura là tính chất của bánh xích mà.”
“Vậy cậu giải thích đơn giản xem tại sao phải nói kyura kyura bằng miệng hả?”
“Tại vì độ giảm âm tốt quá nên tôi thấy thiếu thiếu…”
“Đó là vì cậu dùng tính năng cao tới mức thừa thãi đấy.”
“Nữ thần nói vậy chứ ai cũng sẽ cố tập trung vào bánh xích đầu tiên của đời người mà.”
“Vốn cái chuyện bánh xích đầu tiên của đời người đã là hiếm hoi rồi.”
“Nữ thần có muốn bánh xích luôn không?”
“Không. Thần linh trải nghiệm bánh xích cũng cực kỳ hiếm hoi đấy. Tôi không cần cũng không muốn làm đâu.”
“Khá là nghiện đó.”
“Chỉ khuyến khích như vậy thì tôi không có dũng khí biến nửa thân dưới thành bánh xích đâu.”
“Nếu dùng ngay lúc này thì sẽ kèm thêm chất tẩy á.”
“Cậu nghĩ mỗi chất tẩy có thể lay chuyển cán cân so với nửa thân dưới à?”
“Rõ là được lợi vậy mà…”
“Có thật là đi kèm không vậy?”
“Vâng. Bánh xích nửa thân dưới, nếu mua ngay bây giờ thì sẽ được tặng kèm chất tẩy có thành phần nước xả vải, chất tẩy trắng có thành phần nước xả vải và nước xả vải.”
“Xả vải nhiều quá.”
“Hơn nữa, nếu mua hai bộ thì sẽ được nhận xe đạp đời mới nhất.”
“Bước trên cuộc đời bánh xích mà thêm phương pháp di chuyển cần phải cắt bỏ nó thì mua làm gì?”
“Nhưng nó là loại tân tiến nhất đó.”
“Cậu mua cả hai luôn à.”
“Tại nó có lời.”
“Xe đạp trông tốt đấy, nhưng cậu định chạy xe với cái bánh xích kia kiểu gì?”
“Thì nè, chỉ cần cạch cạch biến hình một chút.”
“Bánh xích đã trở thành chân của robot bánh xích theo kiểu biến hình trong anime. Tính năng cao tới mức thừa thãi.”
“Giữ chân trên mặt đất thì có thể đạt tốc độ cao nhất là 70km/h đó.”
“Cho dù có thể leo lên xe đạp thì chuyện đạp xe cũng trở nên vô nghĩa rồi.”
“Nhưng đã có dịp làm bánh xích thì giữ chế độ ban đầu là tốt nhất nhỉ. Kyura kyura.”
“Đã bảo là đừng có nói bằng miệng. Với cả ai lại đi bán bánh xích với gói khuyến mãi như trò đùa thế này?”
“Là Yamada đó.”
“Tại sao tên đó lại bắt đầu cái kiểu buôn bán lạ lùng này hả?”
“Thì tại chúng tôi có thể sử dụng công đức của bản thân trong hệ thống chuyển sinh mà.”
“Công đức biến thành tiền tệ à.”
“Không phải ai cũng có thể tích luỹ công đức cần thiết cho lần chuyển sinh kế bằng mỗi lần chuyển sinh hiện tại như Tanaka-san đâu.”
“Là kiểu chuẩn bị sẵn trước khi chuyển sinh nhỉ. Khác hẳn với tên nào đó.”
“Cũng phải. Nếu biến đầu thành cá hồi đỏ thì điểm chuyển sinh có vẻ sẽ tăng lên á.”
“Tôi nói cậu đấy. Cơ mà Benizake cũng không kém nhỉ.”
“Nhắc mới nhớ, thời gian chờ chuyển sinh của tôi sẽ được rút ngắn do thiết lập bên trong, nhưng mà tôi rút thăm cái nào cũng chẳng gặp thời gian chờ nào cả.”
“Tại vì cậu chọn vật chủ chuyển sinh bằng rút thăm nên không chừng hệ thống xem nó là thiết lập bất lợi đấy.”
“Có niềm vui khi không biết ra cái gì mà lại xem như bất lợi à.”
“Chuyện đó chắc quái lạ đối với người cảm thấy mọi thứ đều là trúng mánh như cậu nhỉ.”
“Vì vậy nên lần chuyển sinh này sẽ là…. Đây không phải giấy nên chuyển sang bên này.”
“Hộp trưng cầu có thứ gì đó không phải giấy cứ như đúng rồi. Lấy thứ đó ra ngoài đi.”
“Nào nào, Forkdurecla, đi ra ngoài nè.”
*Quà mang về ở chương 44. Một con sóc ăn thịt bất tử và miễn nhiễm cả sát thương vật lý lẫn ma pháp.
“Dạo này còn tưởng sao không thấy nó, hoá ra là rúc bên trong hộp.”
“Trông nó có hơi sợ sệt nhỉ. Nữ thần đã làm gì nó rồi à?”
“Tôi không nghĩ ra cái gì hết. Cùng lắm là cưng nựng nó một chút khi phát tác thôi.”
“Ra là thế. Nào nào, không sao cả đâu. Nữ thần không còn phát tác nữa rồi.”
“Bị động vật nhỏ sợ sệt khiến tôi có hơi phức tạp đấy.”
“Nào, không nhanh ra thì ta lại bắn nước chanh đó~”
“Không phải nguyên nhân là cậu đó chứ?”
“Mấy lúc chơi đùa thì thỉnh thoảng nó sẽ nhắm vào động mạch cổ á. Nếu tôi không nghiêm túc đối phó thì không chừng sẽ phải respawn luôn cơ.”
“Bị sóc giết rồi chuyển sinh dị giới… Vẫn chưa có cái nào nhỉ.”
“Không được rồi, nó cứ ngoan cố không chịu ra. Vì không còn cách nào nên hãy bỏ mồi vào vậy.”
“Không được bỏ cá sống vào trong.”
“Không sao cả đâu. Forkdurecla thích sạch sẽ nên nhất định nó sẽ dọn dẹp bên trong thật gọn gàng đó.”
“Thỉnh thoảng nơi này được dọn dẹp khi không có cậu là do nó à.”
“Để xem nào, từ bạn có bút danh Izayoi, [Lõi mê cung]. Hàng hiếm nha.”
“Hừm, có vẻ cũng có người chuyển sinh thành lõi mê cung. Xét theo phương diện này thì nó vẫn nằm trong thể loại thông thường nhỉ.”
“Tôi khá là thích mê cung đó. Từ trước đến giờ cũng có mấy lần chuyển sinh liên quan luôn.”
“Mảnh đất nằm trước mê cung và ngọn đuốc được gắn trên tường có thể gọi là liên quan không vậy? Khoan, lúc làm ngọn đuốc thì đúng là có liên quan thật.”
“Vậy thì tôi đi đây. A, tôi đã chuẩn bị sẵn mì soba nên nữ thần xin tự nhiên nhé. Nếu kịp thì tôi sẽ làm cả Tempura luôn. Kyura kyura.”
“Cậu thật sự chuyển sinh cứ như chỉ đi ra ngoài một chút vậy. Và tôi đã bảo bỏ cái kyura kyura đó đi.”
-------------------------------------------------------------------
“Tại sao cứ tới thời điểm chuyển giao năm mới thì bản thân lại tự sa đoạ như thế này nhỉ. Ba bữa một ngày đều là soba… Thật sự muốn có gì đó khác biệt quá đi.”
“Tôi về rồi nè.”
“Mừng trở về yêu cầu Tempura.”
“Nữ thần đã chuyển vào trạng thái rúc trong kotatsu chờ năm mới rồi… Thế này thì tôi cũng phải chuyển về trạng thái bánh xích mới được.”
“Cách kháng nghị lạ quá đấy. Cơ mà nếu cậu chuẩn bị Tempura thì tôi cũng không cằn nhằn làm gì.”
“Kyura kyura, xin hãy giao cho tôi. Tôi sẽ lập tức kyura kyura Tempura cho nữ thần ngay.”
“Quả nhiên là phải cằn nhằn. Cấm nói kyura.”
“Không thể nào. Đã lâu rồi tôi mới lên chiếc xe yêu quý này mà.”
“Chuyển nửa thân dưới thành bánh xích thì đừng mô tả như mình ngồi lên xe. Cậu là lõi mê cung nhỉ?”
“Vâng. Tôi đã chuyển sinh vào thế giới có sở thích khá lạ lùng đó.”
“Lạ lùng là sao?”
“Ở thế giới ấy, những người chuyển sinh dị giới đều chuyển sinh thành lõi mê cung mà vận hành nó.”
“Hừm, chắc là lợi dụng người dị giới sở hữu ý tưởng độc đáo để tạo nên mê cung có độ khó cao nhỉ. Cơ mà lợi dụng cuộc đời của một người nghe hơi có vấn đề về đạo đức đấy.”
“Về khoản đó thì không sao đâu. Chỉ cần đạt thành quả nhất định thì họ có thể chuyển sinh sang thế giới khác kèm phần thưởng, hoặc là trở thành vật chủ chuyển sinh được ưu đãi tại thế giới ấy.”
“Ra là vậy. Nó cứ như việc làm thêm dành cho người chuyển sinh nhỉ. E rằng thế giới đó cũng là nơi dùng để thực tập đối với Chúa Sáng Thế.”
“Nhân tiện thì thành quả sẽ phải nằm ở thứ hạng cao.”
“Mê cung cũng có xếp hạng à?”
“Vâng. Những cuộc thách thức từ lính mới cho đến các mạo hiểm giả cấp bậc truyền thuyết, cảm giác thành tựu khi hoàn thành độ khó cao. Bảng xếp hạng tổng hợp sẽ định giá trị của các mê cung từ nhiều phương diện, những người ở thứ hạng cao sẽ được nhận phần thưởng.”
“Tức là mê cung chỉ khó một cách cực đoan cũng không thể đứng hạng cao ư?”
“Chính xác. Chỉ là đánh giá từ mạo hiểm giả cấp bậc truyền thuyết sẽ ảnh hưởng nhiều đến thứ hạng nên mê cung độ khó cao vẫn nhiều hơn.”
“Vừa có khả năng hoàn thành vừa khiến họ phải ứng phó. Nghe như kiểu nêm nếm vừa đủ nhỉ.”
“Nhân tiện thì từ đoạn được giải thích là tôi đã thấy được vài người quen đó. Sư phụ Benizake, Tanaka-san, rồi còn có Yamada-san nữa.”
“Thành viên vẫn như mọi khi nhỉ.”
“Tôi sớm bắt tay vào việc chế tác mê cung, nhưng bỗng dưng tôi nghĩ đến một chuyện. Mê cung hay ho đối với tôi là như thế nào.”
“Xác định từ khởi điểm rất quan trọng.”
“Chẳng hạn như nếu bố trí thật nhiều quái vật mang hình dạng nữ nhân như Succubus thì rất tốt đối với tôi, nhưng điều đó lại không phải thứ tất cả mọi người đều thích thú.”
“Nam giới chắc sẽ đánh giá cao chứ nữ giới thì không đâu.”
“Nếu chỉ thoả mãn cá nhân tôi thì đặt tượng đồng hoặc tranh vẽ nữ thần cũng ổn.”
“Thế thì đó không phải mê cung mà là bảo tàng mỹ thuật rồi.”
“Trước hết thì tôi nghĩ mình cần khảo sát nên đã đi xem xét mê cung của mấy người quen.”
“Thị sát tình hình địch cũng được nhỉ.”
“Đầu tiên là sư phụ Benizake. Đó là mê cung mà kẻ địch toàn là ma vật hệ cá hồi đỏ.”
“Có thể nói đó là mê cung xem trọng một chủ đề nhỉ.”
“Vì có nỗi sợ hãi chưa ai biết đến nên nó lọt vào thứ hạng cao đó.”
“Toàn bộ kẻ địch đều là cá cũng giống như một kiểu trò chơi kinh dị rồi. Mê cung của người chuyển sinh khác thì sao?”
“Tanaka-san thì dùng mê cung có độ khó thấp và thân thiện với người mới nên lọt vào thứ hạng cao.”
“Ủa? Dưới tình huống độ khó cao sẽ được đánh giá tốt mà anh ta lại chọn con đường đó à?”
“Tại vì đó là mê cung tràn ngập các gimmick nhẹ nhàng nhưng có thể làm đầu mối cho những mê cung có độ khó cao mà họ thách thức trong tương lai á.”
“Ra là vậy. Các mạo hiểm giả truyền thuyết cũng từng là lính mới. Khi thách thức mê cung có độ khó cao, những người như vậy sẽ nhớ đến những kết cấu mà mình từng xông qua trong quá khứ nhỉ. Thật đúng kiểu Tanaka.”
“Nhân tiện thì mê cung của Yamada thường là dạng chia rẽ đồng đội, chẳng hạn như bẫy phải hy sinh một thành viên, hoặc là phần thưởng không chia đủ đầu người. Thứ hạng của nó cũng khá cao nữa.”
“Đúng là phản bội hoặc chia tách đồng đội sẽ lưu lại ký ức sâu hơn nhỉ. Cơ mà một người từng là kim giờ thân thiện với tinh linh, trùm cuối của mê cung, chuyển sinh chỉ để bắn ma pháp vào cặp đôi, sau đó lại chuẩn bị chuyển sinh bằng cách buôn bán bánh xích mà không ai hiểu nổi… Khó nắm bắt tính cách Yama thật đấy.”
“Thật ra anh ta khá dễ bị đưa đẩy đó. Tanaka-san cũng nói anh ta là ‘Ra dáng con người’”
“À, ra là vậy. Nghĩ lại thì anh ta giống con người hơn mấy kẻ không hề dao động như các cậu… Tanaka nói lời đó thì có nhận thức mình không còn giống người nữa không vậy?”
“Và sau khi tham khảo nhiều thứ, tôi cũng bắt đầu chế tạo mê cung của mình.”
“Cậu đã tham khảo cái gì hả?”
“Giờ thì xin mời, nữ thần hãy vừa nhìn những bức ảnh các mạo hiểm giả chụp vừa nghe tôi giải thích về mê cung mình tạo ra.”
“Thế giới fantasy mà lại có văn hoá chụp ảnh à.”
“Trước hết là cổng vào.”
“Trông giống hang động bình thường nhỉ. Cơ mà bên cạnh lại có một cửa hàng.”
“Mọi người sẽ muốn thách thức mê cung với trạng thái vẹn toàn phải không? Thế nên tôi đã bố trí một cửa tiệm đó.”
“Có ấn tượng hay không thì không nói, nhưng thiết kế khá là tử tế đấy. Trừ chuyện nhân viên trông giống Ma Vương quá thể.”
“Là Ma Vương đó.”
“Ma Vương thật à. Tại sao Ma Vương lại làm nhân viên bán hàng?”
“Vì trông đối phương rảnh rỗi nên tôi đã thuê về.”
“Cậu thuê về?”
“Ai cũng chạy đi khám phá mê cung. Ngoài ra thì chẳng có vấn đề gì dính líu tới Ma Vương cả.”
“Nhưng tôi không nghĩ là Ma Vương sẽ chịu cho thuê đâu.”
“Có vẻ đối phương khá buồn vì không có gì để làm.”
“Là người dễ tủi thân à. Biến lâu đài Ma Vương thành mê cung là được còn gì.”
“Nếu biến lâu đài thành mê cung thì mỗi lần lính mới vào sẽ bị lạc đó.”
“Thi thoảng bị cậu đáp lại bởi lý luận chính đáng làm tôi phát bực.”
“Kế tiếp là bức hình chụp ngay sau khi bước vào trong.”
“Một nơi trông rất giống mê cung với những ánh đuốc rọi sáng đường đi nhỉ. Ngoại trừ chuyện Ma Vương đang bổ sung đuốc.”
“Thì đuốc đâu phải vô hạn đâu. Không ai thay thì đâu có được.”
“Chẳng bao giờ thấy được cảnh thay đuốc thế này nhỉ. Xét trên một phương diện thì nó dễ lưu lại trong ký ức đấy.”
“Tiến tới một chút là tầng có rất nhiều bẫy. Tại địa điểm trong hình này, nếu giẫm lên công tắc trên mặt đất thì mũi tên sẽ bay ra từ tường đó.”
“Tuy phổ thông nhưng cũng xem như nắm được cơ bản. Nếu không có khung cảnh Ma Vương bổ sung tên thì chắc đã tốt hơn rồi.”
“Thì mũi tên đâu phải vô hạn đâu. Không ai thay thì đâu có được.”
“Đừng có bắt Ma Vương làm việc đó.”
“Mấy nhân viên khác đều có vai trò đón đầu các mạo hiểm giả rồi, chỉ có mỗi Ma Vương-san rảnh rỗi chịu nhận việc thôi.”
“Nghiêm túc quá nhỉ. Cơ mà cậu hãy trân trọng bầu không khí đi.”
“Bẫy tiếp theo là trần nhà. Loại bẫy trần nhà sụp xuống sẽ không thể nào thiếu trong thể loại mê cung hang động nhỉ.”
“Cũng phải. Ngoại trừ việc Ma Vương đang chống đỡ trần nhà sụp xuống.”
“Ai da, cái này là do nhầm thời điểm khởi động nên lỡ liên luỵ Ma Vương-san đang dọn dẹp mất tiêu.”
“Mấy mạo hiểm giả đang nhìn với vẻ mặt lo lắng kìa.”
“Ma Vương-san cũng nói rằng ‘Đừng để ý ta, các người cứ đi trước đi’”
“Cái đó là lời của đồng đội mới đúng.”
“Và khi tiến tới một lúc nữa chính là boss của tầng mười, hiệp sĩ mặc giáp.”
“Trông khá là mạnh nhỉ. Và các mạo hiểm giả đối đầu cũng có cảm giác khẩn trương. Đây là tấm hình rất đẹp nếu không có Ma Vương lẫn vào giữa mấy mạo hiểm giả. Tại sao Ma Vương lại ở đây?”
“Có vẻ là anh ta được cứu thoát khỏi bẫy trần nhà á.”
“Và anh ta phản lại à?”
“Là do địa điểm cần đi giống nhau thôi à.”
“Trông giống như đang phản lại ấy. Hơn nữa còn đứng ngay giữa kìa, thậm chí còn trông phong cách hơn cả hiệp sĩ mặc giáp.”
“Anh ta đang khẩn trương trước máy chụp hình đó.”
“Kiểu người hay ngượng à. Cơ mà ngoại trừ yếu tố Ma Vương thì mê cung không có đặc trưng mấy nhỉ. Có lẽ nên bảo rằng nó không có cá tính gì cả.”
“Nửa sau có nhiều bẫy hơn đó. Tôi nghĩ mình vẫn đang thể hiện cá tính ấy chứ.”
“Vậy là nửa trước theo dạng thong thả à. Chẳng hạn như cá tính chỗ nào vậy?”
“Bọn tôi có bảo hiểm.”
“Cách tỏ cá tính không phải kiểu mê cung đâu.”
“Nhưng nó khá là nổi tiếng đó. Quả nhiên là ai lần đầu vào mê cung cũng sẽ bất an hết.”
“Nhân tiện thì nội dung bảo hiểm như thế nào vậy? Dạng sẽ không mất đi vật phẩm à?”
“Cái đó cũng có nữa. Ngoài ra còn gói tự động phục sinh khi bị hạ.”
“Gói tiện lợi thật nhỉ.”
“Ma Vương-san cũng quảng cáo tại chỗ trần nhà sụp rằng ‘Tình trạng này cũng được bảo hiểm đấy’”
“Anh ta cũng gồng mình cố gắng thật nhỉ. Còn có cá tính nào khác không?”
“Vì độ khó khá là cao nên các mạo hiểm giả có thể chia sẻ thông tin với nhau để vượt qua. Chẳng hạn như khi mạo hiểm giả bị hạ thì có thể lưu lại dòng chữ cảnh báo đơn giản phát sáng trên nền nhà.”
“Hình như tôi thấy cái này ở trò chơi nào đó rồi.”
“Có khá nhiều dòng chữ ở trước mấy chỗ khó vượt qua đó. Nhìn nè.”
“Đâu nào… Chú ý bức tường bên phải?”
“Vâng. Phía trước sẽ có bức tượng ở tường bên phải xuất hiện và tấn công.”
“Ra là thế, trông tiện lợi thật nhỉ. Nhưng vậy thì chẳng phải sẽ giúp người khác tránh được hầu hết bẫy à?”
“Cũng có mấy loại bẫy khó vượt qua nếu không có gợi ý đơn giản này đó.”
“Tức là có nhiều loại bẫy kiểu không thể vượt qua ở lần đầu gặp hả?”
“Có mấy cái gimmick mà nếu không có vật phẩm cụ thể như tiêu độc hay loại trừ tê liệt thì sẽ khó khăn lắm.”
“Thật kìa. Ở đây là tiêu độc, ở đây là loại trừ tê liệt, chỗ này là Mulepohhechokuchon… Họ cần nó hả?”
“Cũng không phải quá cần thiết, nhưng có nó thì sẽ tiện lợi hơn nhiều.”
“Sao trong bức ảnh này lại có vô số Mulepohhechokuchon xung quanh cánh cửa vậy. Trông như hình kinh dị ấy.”
“Đó là phòng giải lao. Trong đó có chiếu video trình diễn live của Jouke để mọi người thư giãn.”
“Cái này chẳng phải là tẩy não thôi à. Nhìn kỹ lại thì Mulepohhechokuchon đang được khắc ở mọi nơi kìa.”
*Nữ thần cũng khá là thích Mulepohhechokuchon. Mong rằng cô ấy chưa bị tẩy não.
“Nhân tiện thì ở đây cũng có phòng nghỉ ngơi và nhà trọ đó.”
“Mê cung của cậu chịu ảnh hưởng từ game khá là nhiều đấy.”
“Cơ mà do thiếu nhân viên nên hầu hết đều do Ma Vương-san quản lý cả.”
“Sao cậu không dùng mấy ma vật chuyên dụng đi?”
“Ai da, tại kỹ năng tiếp khách của Ma Vương-san cao quá nên tôi lỡ tay.”
“Ma Vương dĩ nhiên sẽ khéo hơn mấy ma vật tuỳ tiện được tạo ra rồi. Với lại đây là mê cung sâu tới mức cần nhà trọ à?”
“Đúng thế. Nó có một nghìn tầng lận.”
“Gọi là thế giới khác thì đúng hơn là mê cung đấy.”
“Ai da, tại vì tạo ra nhiều thứ xong tôi hứng lên.”
“Phần lớn nhà trọ trong mê cung một nghìn tầng đều do một mình Ma Vương quản lý thì không phải anh ta sẽ chết vì lao lực đấy chứ?”
“Về khoản đó thì không sao đâu. Mê cung này theo chế độ vé vào cửa, một lần chỉ được một tổ đội thách thức thôi. Vậy nên Ma Vương cũng chỉ cần tiếp một nhóm là đủ.”
“Lịch hẹn mê cung này trông sẽ bị nghẽn nhiều năm nhỉ.”
“Để đối phó, thời gian trong mê cung trôi qua rất chậm, những người đi vào trong sẽ không bị già đi.”
“Thật tốt khi không giống như Urashima Taro. Cơ mà Ma Vương lúc nào cũng phải đi trước để tiếp khách thì mạo hiểm giả không cảm thấy gì à.” [note58343]
“Đi đến tầng cuối thì mọi người đều thân nhau lắm luôn.”
“Hẳn rồi.”
“Và trùm cuối ở tầng dưới cùng là Ma Vương.”
“Biết ngay mà. Ma Vương mà mình trở nên thân thiết làm trùm cuối thì chắc lưu lại ký ức nhiều nhỉ.”
“Đúng vậy, cả Ma Vương-san cũng vừa trông nom sự trưởng thành của các mạo hiểm giả vừa đóng vai trò quyết chiến. Vì vậy, các mạo hiểm giả cũng bước vào trận quyết chiến đầy nước mắt.”
“Thứ hạng trông sẽ cao đấy.”
“Vâng, tôi đứng hạng một đó. Cơ mà Chúa Sáng Thế thì lại lẩm bẩm ‘Cái này chắc không xài được…’”
“Hẳn rồi. Đâu phải ai cũng có thể thoải mái bố trí mấy cái mê cung như vậy.”
“Và quà mang về là bánh bao nhãn hiệu Ma Vương. Khi tôi thảo luận với Ma Vương-san rằng phải tạo ra hàng đặc trưng thì anh ta đã phát triển ra đó.”
“Măm măm… Vị ngon đấy. Nó bán đắt lắm không?”
“Các mạo hiểm giả sau khi hoàn thành mê cung đều mua chúng, nhưng doanh thu cũng không phải dữ dội lắm.”
“Vì tỉ lệ hoàn thành có vẻ sẽ thấp còn gì.”
10 Bình luận
Vẫn đang truyền giáo à :))
hoặc ít ra là cái lõi