Jere-san giải trừ ma pháp đang trói buộc cấp dưới chỉ bằng một nhát chém.
Người bình thường không thể nào giải trừ ma pháp một cách đơn giản như vậy… Hơn nữa, ma pháp của Tina còn rất mạnh.
“Eric-dono, chúng tôi đã xác nhận thi thể của Felix Gradio. Tôi không nghi ngờ cậu, nhưng đó đúng là Felix.”
“A, vâng.”
Đây cũng chính là lý do họ ở trong rừng, để xác nhận tôi chính là người đã giết Felix.
“Một lần nữa cám ơn cậu rất nhiều. Nếu Felix không bị đánh bại ở đây, Vương quốc Begonia có thể đã bị diệt vong.”
Anh ấy nói vậy rồi cúi đầu. Những cấp dưới ở phía sau cũng cúi đầu theo, tiếng áo giáp kêu lên lạch xạch.
“Chỉ là tôi bảo vệ ngôi làng này mà tôi. Tôi không nhớ là mình có làm gì để được các anh cám ơn như vậy.”
Thực tế thì, nếu tôi thất bại, sau khi ngôi làng bị phá hủy, Vương quốc Begonia cũng sẽ bị đánh chiếm.
Đó là những gì xảy ra ở kiếp trước.
“Nhưng mà, thực sự là chúng tôi đã được Eric-dono cứu giúp. Cám ơn cậu rất nhiều.”
Tuy là tôi đã nói không cần phải làm vậy rồi, nhưng anh ấy vẫn cố cảm ơn.
Tôi cảm hấy anh ta sẽ tiếp tục làm điều đó nếu tôi không chấp nhận nói.
“Vậy à. Tôi biết rồi, vậy tôi sẽ chấp nhận lời cảm ơn này.”
“Vâng, lần sau nhất định tôi sẽ tặng cậu một món quà để cảm ơn.”
Jere-san, anh ấy thực sự nghiêm túc.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người nghiêm túc như vậy.
Irene là hoàng tộc nên cô ấy cũng là một người nghiêm túc và thẳng thắn, nhưng không tới nỗi này.
Crist thậm trí còn rất dễ dãi.
Aa, đúng rồi...!
“Về việc đó, quà cảm ơn tôi không dám nhận, nhưng tôi có một thỉnh cầu.”
“Là chuyện gì?”
Vì anh ấy nhất quyết cảm ơn tôi, nên hãy để anh làm những gì anh ta muốn.
“Tôi muốn tìm một người, người đó có khả năng sống tại Vương quốc Begonia.”
“Có khả năng, là sao?”
“Tôi không biết người đó có thực sự sống tại Begonia hay không. Nhưng khả năng cao là vậy.”
Ở kiếp trước nếu tôi có hỏi nơi sinh sống của Crist thì tốt rồi.
Ngôi làng của tôi bị phá hủy, sau đó lập tức Vương quốc Begonia cũng bị sụp đổ theo, cho nên có thể khẳng định gần như chắc chắn cậu ấy sống ở đó…
“Tôi muốn nhờ anh tìm giúp tôi người đó khi chúng ta đến Vương đô. Được chứ?”
“Chắc chắn rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức có thể.”
Jere-san vui vẻ đồng ý.
Như vậy thì việc tìm kiếm cũng sẽ dễ hơn.
Vương quốc Begonia rất rộng, nếu chỉ đi tìm cậu ấy một mình thì thực sự rất nhức đầu.
“Eric, em muốn tìm ai?”
Tina đang đứng cạnh tôi hỏi như vậy.
Vì đã sống cùng nhau trong làng suốt, cho nên dĩ nhiên Tina không thể biết được người tôi muốn tìm là ai.
Tôi cũng còn chưa gặp Crist một lần nào ở kiếp này, nên thắc mắc cũng là chuyện bình thường.
“À, thì… Em mới chỉ gặp người đó một lần lúc nhỏ, dù sao Tina cũng chưa được gặp mặt, nên cũng không biết.”
“Là vậy hả.”
Tôi cố gắng giải thích hợp lý một chút… nhưng nếu ông già hay mẹ biết thì chắc chắn sẽ bại lộ.
Mong là cô ấy không hỏi lại họ.
“Người đó—có phải là con gái không?”
Giọng nói của Tina có chút nặng nề.
Cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Tôi cảm giác nếu tôi trả lời không thành thật—chắc chắn tai họa sẽ ập tới ngay.
“Không, không phải, là con trai.”
Tôi lắp bắp đáp lại.
“A, vậy thì tốt rồi—”
Cảm giác ớn lạnh biến mất. Tina tươi cười trở lại, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sao tôi lại cảm thấy sợ hãi chứ?
Trong khi nghĩ như vậy, Jere-san cạnh đó lên tiếng.
“Eric-dono, tôi vẫn chưa được nghe được câu trả lời của cậu—cậu có thể gia nhập Kỵ sĩ đoàn của Vương quốc Begonia không?”
Anh ấy nhìn thẳng vào mắt tôi và nói.
Câu trả lời đã được quyết định.
“Vâng, tôi sẽ gia nhập. Từ giờ xin được giúp đỡ.”
Trả lời xong, tôi cúi đầu xuống.
“Tôi cũng vậy. Từ nay xin được giúp đỡ.”
Và thế, tôi quyết định gia nhập Kỵ sĩ đoàn.
“Ừ thì, tôi cũng muốn gia nhập Ma pháp Kỵ sĩ đoàn…”
Tina rụt rè xen vào cuộc nói chuyện.
“Tôi đã được chứng kiến ma pháp của Tina-san, tôi cho rằng cô hoàn toàn có đủ khả năng để trở thành Ma pháp Kỵ sĩ. Tôi sẽ thảo luận với Đoàn trưởng Ma pháp Kỵ sĩ đoàn.”
“A, cám ơn anh rất nhiều!”
Ra là thế, trước khi tôi xuất hiện họ đã có một bài kiểm tra.
Tina đã đánh bại các cấp dưới, sau đó cô ấy đã đấu với Jere-san——.
“Aa, tôi xin lỗi, Jere-san, lúc nãy tôi đã chém anh mà không biết gì.”
Tôi trông thấy Jere-san giống như đang vung kiếm xuống chỗ Tina, không hỏi han gì mà đã lao tới đánh Jere-san.
“Không, tôi không để bụng đâu—Nhìn từ bên ngoài thì cũng không trách được.”
Anh ấy nói vậy mặt vẫn thế, cứ như là anh ấy đang che giấu sự tức giận của mình, nhưng tôi biết anh ấy chỉ có mỗi biểu cảm này.
“Eric-dono… Không, nếu như cậu đã quyết định gia nhập Kỵ sĩ đoàn thì từ giờ tôi sẽ gọi cậu là Eric-kun.”
“À, được thôi.”
Tôi sẽ là cấp dưới của anh ấy trong tương lai, nên có gọi tôi bằng “kun” cũng không vấn đề gì.
“Còn Tina-san, tôi nghĩ tốt hơn cô nên nói lại với gia đình của mình. Hơn nữa cô cũng chưa nói chuyện với họ phải chứ?”
“…Vâng, đúng là vậy.”
“Vậy hãy nhanh lên. Chúng tôi còn có nhiều nhiệm vụ khác, cho nên không thể ở lại đây lâu được. Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.”
“Tôi hiểu rồi!”
Tina trả lời rõ ràng, sau đó quay sang tôi.
“Eric! Chị sẽ thuyết phục được mẹ, chắc chắn chị sẽ đi cùng em.”
Nói xong cô ấy nở một nụ cười rồi chạy về nhà.
Vậy là, Tina cũng sẽ đi cùng tôi…
Lúc tôi ra khỏi nhà để đi tìm Tina, tôi đã rất buồn khi nghĩ về việc mình phải rời đi.
Tuy nhiên, cô ấy vừa nói rằng cô ấy sẽ đi theo tôi, tôi đang rất vui và hạnh phúc khi nghĩ đến việc được ở bên Tina, một người quan trọng mà tôi coi như gia đình của mình.
Tôi cúi chào Jere-san rồi trở về nhà.
Vì anh ấy nói rằng chúng tôi sẽ khởi hành vào ngày mai, cho nên tôi phải về chuẩn bị.
Trước khi rời đi, tôi cũng hỏi anh ấy xem tôi cần chuẩn bị những gì.
Không giống như lúc đi, giờ tôi có thể bình thản mà trờ về nhà.
3 Bình luận