Angel's False
Jisouka A.I
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 2: Bi ai

Mở đầu: Yasahiro Aki

1 Bình luận - Độ dài: 2,294 từ - Cập nhật:

Bầu trời tại bến cảng Liverpool rạng sáng nay vẫn u ám như mọi hôm. Nó mang một màu xanh xám lạnh lẽo, tái nhợt như một bức tranh đầy buồn thảm đã chạm khắc lên bầu không khí của cảng biển. Hơn bốn rưỡi sáng, ánh mặt trời mùa thu vẫn luôn trễ hẹn với những con người tất bật nơi đây. May sao, loài người từ lâu đã không còn phụ thuộc vào mặt trời chỉ để soi sáng nữa rồi, bởi thế mà họ vẫn mặc kệ trời còn tơ mờ sáng mà hùng hục bốc dỡ hàng.

Ẩn mình sau màn sương dày đặc, hàng loạt những con tàu to lớn lồ lộ xuất hiện, theo ánh sáng từ ngọn hải đăng mà neo đậu an toàn. Từ trên một con tàu trở hàng, dáng dấp của một cậu thanh niên từ đâu xuất hiện, đứng trên thành tàu mà nhảy xuống, tiếp đất cái rầm, thu hút sự chú ý của không biết bao nhiêu người.

Đáng nói hơn cả, cậu ta ăn mặc quá khác biệt, không giống một người sống ở đây.

“Này! Thả ra! Mấy người làm cái gì vậy?!”

Mải phủi đi chút bụi trên bộ trang phục, cậu ta đã bị một nhóm gồm 3 người mặc quân phục xúm đến, bắt trói lại. Hai kẻ hai bên, chúng khoá tay cậu ta lại, tước đi thanh kiếm giắt theo bên hông của cậu trai vẫn đang ngơ ngác. Trong ba kẻ, một tên đang đi từ xa bước lại, mặt vênh vênh, tay cầm một cái bộ đàm.

“Báo cáo. Đã khống chế được một đối tượng khả nghi mang theo vũ khí, dường như là người ngoại quốc. Yêu cầu được phép bắt giữ.”

Hai tên kia ghì chặt đầu cậu xuống mặt sàn lạnh lẽo, mái tóc đen dài của cậu xoã ra phủ kín một mảng.

“Không cần.” Phía bên kia bộ đàm, giọng nói của một người đàn ông phát ra, hoà với tiếng nhiễu nhẹ của thiết bị. “Đích thân ta sẽ đến.”

“Tuân lệnh.”

Má áp lên mặt sàn lạnh lẽo bẩn thỉu, cậu thanh niên vẫn cố ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc lẹm tựa chim ưng. Không gian dường như lắng đọng lại khi tiếng bước chân vang lên từ xa. Mỗi tiếng “cộp cộp” dội vào không khí như nhịp đếm thời gian kéo dài thêm mãi.

Vốn tự hào với một lực lượng trị an hùng hậu và chuyên nghiệp, cảng Liverpool hiếm khi phải tiến hành bắt giữ bất cứ ai, bởi đa số mọi người đều biết nếu bị bắt thì khó lòng mà yên thân. Chỉ có những kẻ ngu muội, đầu óc không chút hiểu biết mới phải lâm vào tình cảnh như cậu trai này.

Từ trong làn sương mờ, một người đàn ông xuất hiện, dáng cao lớn, khoác trên mình cái áo khoác đen dài xuống đến gót chân, hoà lẫn với bầu không khí u ám của bến cảng. Hắn gạt tất cả những ai ngáng đường sang hai bên như đưa tay gạt đám cỏ dại mọc cao, tiếng gót giày vang lên không ngớt. Khuôn mặt của gã cũng lạnh lùng, đường nét khắc khổ nhưng ánh mắt lại sắc lẹm, sẵn sàng cắt đôi kẻ nào làm điều sai trái trong tầm mắt. Ngoại trừ hai tên lính vẫn đang khoá tay kẻ đáng ngờ, người lính báo tin ban nãy đã nghiêm chào kính cẩn.

“Đưa hắn lên.” Lời nói tựa như có phép thuật, làm rung động cả mặt đất từ miệng của gã phát ra. Hai tên lính lập tức kéo cậu thanh niên đứng dậy, mặc cho cậu cố giãy giụa. Khi đã mặt đối mặt với tên sĩ quan, cậu ta nhổ một bãi nước bọt lên khuôn mặt vô cảm ấy, khinh bỉ nói một câu:

“Vậy ra đây là cách các người chào đón khách.”

Tuyệt nhiên, không ai hiểu thứ ngôn ngữ mà cậu nói. Chỉ biết, thấy được hành xử lỗ mãng của cậu, tên lính kia bèn lấy cái dùi cui vụt vào mặt cậu một cái choáng váng cả đầu óc.

Người đàn ông lau đi thứ nước dơ dáy trên mặt mình, chậm rãi tiến lại gần, ánh mắt lướt qua bộ trang phục. Song, sự chú ý của hắn nhanh chóng chuyển sang vũ khí mà cậu mang theo.

“Đưa ta thanh kiếm của hắn.”

“Đây, thưa ngài.”

Rút một phần lưỡi kiếm rời khỏi bao, hắn nhanh chóng nhận ra thứ này. Loại vũ khí được rèn một cách kỳ lạ, lưỡi kiếm cong như đường trăng lưỡi liềm… Hắn không còn nghi ngờ gì nữa. Tuy trang phục có chút cầu kỳ, trên người cậu chỉ có đúng một thanh kiếm này, rõ ràng không phải là tầng lớp cao quý. Lại thêm vẻ ngoài đáng ngờ không có lấy một ai đi cùng, gã mới ra lệnh:

“Áp giải hắn về trụ sở.”

“Rõ!”

Đoàn người ban nãy theo sát sau lưng tên sĩ quan lập tức làm nhiệm vụ của mình: giải tán người dân. Đúng với mong đợi từ đội trị an tinh nhuệ, đám đông túm tụm lại đã sớm hoàn thành nhiệm vụ, mở sẵn một con đường để áp giải cậu thanh niên.

Cũng vì trụ sở cách đó không xa, chưa đến 10 phút, cậu trai nọ đã bị áp giải đến phòng thẩm vấn. Cánh cửa phía sau cậu khép lại với một tiếng “cạch” nặng nề, rồi ngay sau đó, tiếng khóa sắt vang lên, giam cậu trong bốn bức tường chật chội. Cậu nhắm mắt thở dài, cảm nhận gò má vẫn còn nóng rát vì cú đánh ban nãy.

Đây là một nơi nằm sâu bên dưới trụ sở, bốn bề chỉ có màu bê tông xám xịt cùng tiếng bước chân vọng qua vọng lại, chiếc bóng đèn huỳnh quang không ngừng phát ra tiếng kêu rè rè trêu đùa với tâm trí, cánh cửa sắt chỉ có đúng một khe hở nhỏ để nhìn ra ngoài với hai tên lính gác luôn túc trực… Nói cậu ta đã bị đem bắt vào ngục cũng không ngoa.

Hai tay của cậu bị vòng ra sau ghế, thêm cả cái còng số tám khoá chặt lại khiến cậu giãy giụa chỉ hao tổn sức lực. Đành lòng, cậu ta giương mắt nhìn vẻ mặt hung tợn của tay sĩ quan. Giựa hai người họ là một khoảng lặng ngột ngạt, cho đến khi tiếng bước chân lần nữa vang lên từ bên ngoài và cánh cửa sắt hé mở.

“Xin lỗi, tôi đến muộn.”

“Một ả đàn bà?”

Nếu chỉ là một người phụ nữ như những người cậu đã thấy ở bến cảng, biểu cảm trên khuôn mặt ấy đã chẳng bất ngờ đến thế. Dường như cậu ta cũng đã nhận ra…

“Cậu hãy tự nhiên, chúng ta là đồng hương.”

Kéo một cái ghế gỗ lại, người phụ nữa kia ngồi xuống cạnh chiếc bàn gỗ giữa gian phòng. Ánh sáng từ ngọn đèn bám đầy bụi hắt lên mặt của cô, làm lộ một đôi mắt sắc xảo nấp sau mái tóc đen.

“Trước tiên thì… Tên cậu là gì?” Người phụ nữ hỏi, ánh mắt xoáy thẳng vào đôi đồng tử màu lam của cậu.

Nhận ra cậu thanh niên vẫn chưa sắp xếp xong thông tin trong đầu, cô lại mở lời, giọng nhỏ nhẹ nói tiếp:

“À, thất lễ quá nhỉ, tên tôi là Hana. Trước kia là Shirosaki Hana. Chúng tôi hoàn toàn không có ý định làm hại cậu đâu, chỉ cần cậu cung cấp một số thông tin là được.”

Vẫn thoáng ngập ngừng, cổ họng khó khăn lắm mới chịu phát ra tiếng, cậu trai đáp:

“Yasahiro Aki…”

Nhanh như gió, cây bút trong tay của cô gái nọ ngoáy một dòng Hán tự lên cuốn sổ ghi chép nhỏ đặt trên mặt bàn, khuôn mặt vẫn niềm nở một nụ cười, đối lập hẳn với diện mạo cứng nhắc đối diện Aki.

“Vậy một vài câu hỏi nữa… Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

“18.”

“Chà, cậu lặn lội đường xa, một thân một mình đến đây trong độ tuổi đó?”

Aki gật đầu, ánh mắt của cậu ta vẫn e dè nhìn người phụ nữ.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, Hana gật gù trước câu trả lời của Aki, ngón tay lần nữa lướt trên trang giấy, ghi lại từng thông tin với một nét chữ gọn gàng, dứt khoát.

“Vậy, Aki, hãy nói cho tôi biết…” Cô dừng lại một chút, đặt cây bút xuống bàn rồi đan hai tay vào nhau. Đôi mắt sắc sảo của cô khóa chặt lấy cậu trai trước mặt. “Lý do cậu đến đây là gì?”

Aki mím chặt môi, ánh mắt chợt lóe lên một tia cảnh giác.

“Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời.” Giọng cậu trầm xuống, rõ là đang che giấu điều gì đó.

Dẫu có không hiểu được nội dung cuộc nói truyện, tay sĩ quan vẫn có thể lờ mờ đoán được Aki đang không hợp tác qua sự thay đổi nhỏ trong ánh mắt của cậu ta. Là một kẻ dễ nổi nóng, hắn đập tay xuống bàn khiến hai người họ giật mình, đôi lông mày cau lại trưng ra bộ mặt hằn học.

“Bắt hắn ta phải khai ra hết!”

“Arthur! Cứ bình tĩnh đã, anh đang làm khó tôi đấy.” Cô ta lại nói thứ ngôn ngữ Aki không hiểu, chỉ biết Hana đang cố làm dịu gã cảnh sát.

“Chậc… Lỗi tôi.” Cái tặc lưỡi đầy ngán ngẩm của gã khiến Aki phần nào hả dạ, cô gái kia thả lỏng, buông một tiếng thở dài nhẹ nhõm.

“Xin lỗi, nhưng chúng tôi cần phải xác nhận cậu không có mưu đồ xấu thì mới có thể thả tự do cho cậu. Mong cậu hiểu cho và đồng ý hợp tác.”

Aki lưỡng lự, chốc chốc lại quay sang nhìn thanh kiếm dựng ở góc phòng, tim đập thình thịch, đắn đo giữa việc nói ra hoặc giữ im lặng. Vì cậu muốn càng ít người biết về người cậu đang tìm càng tốt. Nhưng nếu không thể thoát khỏi nơi này, việc giữ mồm giữ miệng sẽ chẳng có tác dụng gì. Đó là những gì cậu nghĩ…

“Tôi cần tìm một người…”

Đôi mắt cô thanh tra Hana sáng lên, tay cô cầm lấy ngay cây bút, gật đầu tỏ ý mời Aki nói tiếp.

“Người đó tên Asa-”

… Cho đến khi cái trần bê tông nằm sâu sáu mét dưới mặt đất đổ sập, xuất hiện một lỗ to tướng thông với phía trên.

“Ngài Rowan, tôi đã nhắc ngài là hãy giảm thiểu thiệt hại rồi cơ mà.”

Đằng sau lớp bụi tung bay mịt mù, giọng nói trong veo ấy điềm nhiên phát ra, dửng dưng như thể không có chuyện gì. Kế bên cô thiếu nữ với mái tóc màu nâu hạt dẻ, dáng người cao lớn bước tới, dẫm nát đống đất đá vụn vặt dưới chân, ánh sáng vàng yếu ớt phủ lên bóng hình đó, làm tôn lên cơ thể đồ sộ của người đàn ông lạ mặt.

“Không cần lo, cứ tính vào chi phí bồi thường đi, Millicent. Rồi ta sẽ trả khoản đó sau.”

Lớp bụi mịn không làm tay sĩ quan bất ngờ quá lâu. Vừa nghe thấy giọng nói ồm ồm quen tai, hắn đã rút ngay khẩu súng lục trong bao súng, chĩa thẳng về trước mặt cho tầm nhìn bị cản trở.

Đoàng!

Viên đạn xé gió, đâm thủng bức tường bụi màu xám. Gã tưởng rẳng viên đạn đã trúng đích, đôi mắt thoáng lơ là nới lỏng cảnh giác, nhưng khi khói bụi tan đi, hắn mới trừng đôi mắt, sững sờ. Đầu đạn đã bay đi với vận tốc vượt âm, lại còn ở cự li gần chưa tới ba mét, ấy vậy mà lại… bị bắt bằng tay không?!

“Nguy hiểm quá đấy, không nói không rằng mà nã đạn vào người khác như thế.”

Đoàng đoàng đoàng!

Thêm một loạt đạn khác, lần này không còn có viên nào bay đúng hướng, chúng đồng loạt bay loạn xạ ngay khi vừa rời nòng, để lại ba cái lỗ nhỏ trên tường. Khẩu súng trên tay của tay sĩ quan cũng đã bị cướp mất, đầu hắn bị ép chặt vào tường, ánh mắt phẫn nộ lộ ra đằng sau kẽ hở của hai ngón tay của người đàn ông kia.

Mọi thứ xảy ra quá chớp nhoáng. Hana khi nghe thấy tiếng súng chỉ kịp bịt tai hét lên một tiếng trong sợ hãi, trước khi bị một lực vô hình áp chế, khiến người cô dính chặt lên trần nhà. Hai tên lính gác bên ngoài dù đã phát hiện ra có biến, song chúng vẫn đành bất lực với một bàn tay ma quái không thể thấy bằng mắt thường bóp chặt lấy cổ họng, nhấc bổng lên không trung. Riêng Aki, đôi mắt nhạy bén của cậu dù có thể kịp thời phản ứng với những gì đã xảy ra, cổ tay của cậu lại bị còng vào ghế, khiến Aki dù có muốn cũng không thể làm gì khác, mặc cho cô gái tên Millicent chậm rãi tiến đến.

“Thứ lỗi vì đã đột nhiên xuất hiện. Nhưng phiền cậu hiểu chuyện mà đi cùng chúng tôi.”

Cứ thế, đôi mắt cậu ta nhắm nghiền, văng vẳng bên tai chỉ còn tiếng la hét vang vọng từ phía trên.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Tích chap :))
Xem thêm