Phù thuỷ.
Không như pháp sư, họ không phải những con người bình thường, không sử dụng thứ ma thuật tầm thường mà chúng ta tốn cả nửa đời người chỉ để thành thạo. Sinh ra với khả năng ma thuật thiên bẩm, phù thuỷ đã luôn ngồi trên bậc cao hơn. Như thể tất cả đã được định đoạt sẵn.
Quả nhiên, thế giới này vốn đã chẳng công bằng.
Và ta ghét điều đó.
Một sự thật cay đắng dù có cố kìm nén đến mức nào, nó vẫn sẽ mãi âm ỉ trong lồng ngực của một pháp sư như ta. Vậy còn điều gì nhục nhã hơn khi chính ta lại phải chịu số phận đầy tớ cho một ả phù thuỷ còn chưa bằng nửa tuổi đời của ta? Đó là khi ta lại toàn tâm toàn ý làm thứ công cụ cho một giống loài mà ta từng căm ghét.
“Phục tùng ta, quỳ xuống.”
Đã bao nhiêu năm rồi ta mới lại được nghe câu nói đó, hai chữ phục tùng thoát ra từ khoang miệng mở hé của cô ấy, Maria?
Nhắm mắt lại, ta đành thở dài.
Tên nhóc đó cũng giống như ta nhiều năm về trước mà thôi.
[Bảy tiếng trước, 9:25 AM]
Dưới ánh sáng vàng nhạt của phòng xử án, người phụ nữ áo đen đứng như bất động trên vành móng ngựa, hướng đôi mắt băng giá nhìn xuyên tấm màn che mắt về phía bồi thẩm đoàn. Ả không cúi đầu, chân không run rẩy, mắt không lo sợ. Dường như những kẻ ngồi chễm chệ xung quanh ả vẫn chẳng là cái đinh gỉ gì trong đôi mắt chỉ có sự huỷ diệt của người phụ nữ này.
Alyssia, hay Kiếm Thánh lặng lẽ đứng phía sau, hai bàn tay siết chặt vào nhau, có vẻ là đang rất lo lắng… Hay là cô đang sợ hãi điều gì đó?
Phía quan toà đang im lặng bỗng vang lên tiếng búa gõ cùng giọng nói trịnh trọng ngập tràn phẫn nộ vang lên:
“Maria Shirina, ngươi bị buộc tội phản bội hiệp ước của Hội Đồng, dùng ma thuật cấm và đã có hành động vượt quá quyền hạn của gia tộc ngươi. Ngươi còn có gì để biện hộ không?”
Ả khẽ nghiêng đầu, một nụ cười mơ hồ thoáng lướt qua trên gương mặt sau tấm màn thưa khi đôi mắt ả nhìn qua những nhân chứng đã sống sót sau tội ác 10 năm trước.
Cái ngày mà màu tro đã phủ kín cả mặt đất.
Bất giác, Alyssia ở đằng sau mím chặt môi.
“Vậy ra ta vẫn còn để sổng vài tên à…”
Căn phòng chìm trong sự im lặng chết chóc. Ánh mắt kinh hãi đổ dồn lên ả đàn bà đứng trên vành móng ngựa mà thái độ vẫn dửng dưng như không. Im lặng chưa được bao lâu, tiếng xì xầm đã vang lên tứ phía. Thấy vậy, quan toà với lấy cái búa gỗ, toan gõ mấy tiếng, nhưng trong tay lão đã chỉ còn là một nắm tro không biết tự bao giờ.
Mặt của lão cũng sớm tái mét. Ivan O’Moore, thân là một đại pháp sư nắm trong mình quyền lực gần như tối cao của Hội Đồng Ma Thuật, lão vẫn phải run sợ trước một người phụ nữ nhỏ bé. Không biết bao nhiêu kẻ mạnh đã phải chịu án khi cây búa gỗ của ông gõ xuống, nhưng chỉ có lần này, ông thậm chí không dám đáp lại ánh mắt của kẻ tội đồ.
Dưới lớp tro vụn rơi lả tả, Ivan giữ chặt hai tay, gồng mình không để cơn giận lấn át lý trí. Nhưng dù có cố gắng đến đâu, gã cũng không thể che giấu được sự sợ hãi len lỏi trong giọng nói:
“Ngươi… đang đùa giỡn với luật pháp của Hội Đồng đấy, Maria Shirina.”
Lời tuyên bố vang lên, nhưng Maria chỉ bật cười khe khẽ, không chút kiêng nể.
“Thứ lỗi cho tôi… thất lễ rồi.”
Cộp.
Một dậm chân, nhẹ mà vang vọng khắp căn phòng. Lũ người hạ đẳng ngẩn người ra, chưa hiểu ả vừa làm gì, xong lại vội nhìn ngó xung quanh xem có kẻ nào đã biến thành tro chưa. Lạ thật, không có ai tan biến thành tro bụi sau khi gót giày của Maria gõ lên mặt sàn lạnh lẽo.
Nhưng vẻ hốt hoảng đã sớm xuất hiện trên khuôn mặt những người có mặt ở phòng xử án, khi mà bầu trời như vừa bị xé toạc ra, kèm theo một tiếng nổ rung chuyển cả mặt đất.
“Alyssia, ở lại đây.”
Maria nói nhỏ và bước ra khỏi vành móng ngựa, quay lưng về phía quan toà. Ivan thấy thế bèn theo thói quen với lấy cây búa đã hoá tro bụi, nhưng nhanh chóng nắm chặt tay lại khi nhớ về lưỡi dao kề bên cổ hắn khi nãy. Hai tên lính đằng sau không dám ho he tiếng gì, đứng im như trời trồng nhìn ả phạm nhân lướt ngang qua không chút tiếng động.
Họ vẫn chưa biết chuyện gì vừa mới xảy ra.
Trước khi kịp định hình lại và nắm bắt tình hình, Maria Shirina đã biến mất không chút dấu vết trước hàng trăm đôi mắt.
***
Nó quỳ rạp như một con chó thảm hại, trán thì đang túa máu ra khi nó đập mạnh xuống sàn. Thật đau đớn, cay đắng mà tủi nhục biết bao. Nó khiến ta nhớ lại bản thân mình của ngày trước.
Dinh thự này vẫn luôn yên tĩnh. Đám gia nhân chỉ có mỗi lúc chuẩn bị thức ăn là dám làm ầm ĩ, ngoài lúc đó ra, dù có là nói chuyện thì chúng cũng hiếm khi dám làm. Chỉ đến khi tên nhóc này xuất hiện, cái dinh thự yên ắng vốn có đã tạm thời ồn ào trở lại. Nhưng hôm nay, nó lại lần nữa trùm lên tấm màn bám bụi suốt bao năm.
Trên tay, ta siết chặt cây quyền trượng, đánh mắt nhìn viên thạch anh tím đã nứt toác, ta lặng lẽ thở dài. Hôm nay là một trong những ngày đáng quên nhất đời ta.
“Cậu biết tội của mình chứ, Noelle?”
Maria vẫn vậy, không có chút vẻ mặt gì là đang bận tâm. Nhưng tông giọng đó, ta có thể nhận ra cô ấy đã sẵn sàng tiễn thằng nhóc về với cát bụi… Dù sao thì ngay từ ban đầu, thời gian của nó đã chẳng còn lại là bao. Chuyện ra đi cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi, vì có sống thêm cũng chẳng còn ý nghĩa gì, ít nhất là với nó.
Tên nhóc ngu xuẩn.
“Tôi…”
Nó mới kịp hé miệng, nơi từng là miệng của nó mấy giây trước đã biến mất, chỉ còn một lớp da thịt bịt chặt lại, cứ như thể kể từ khi sinh ra, nó đã không có miệng.
Maria từ tốn nghiêng đầu, đặt nhẹ lên bàn tay đang chống lên tay vịn của cái ghế sô-pha. Ánh mắt cô khẽ lướt qua tên nhóc đang quỳ rạp trước mặt. Cậu ta vẫn chưa biết rằng: trong dinh thự này, nếu chưa được cho phép, có là ai cũng sẽ phải ngậm cái miệng lại khi Maria có mặt. Ta, Emilia, con chị gái xấc xược và cả đám gia nhân, không ai dám làm trái thứ luật lệ vô lý đó dù hình phạt không phải là cái chết… thường là vậy.
Vài giây trôi qua, có lẽ là quá đủ cho kẻ quỳ dưới sàn nhận ra vị trí của mình. Maria khẽ đưa tay lên, và ngay lập tức, lớp da thịt bịt kín môi Noelle như bị lột bỏ, để lại một vệt máu mờ nhạt trên bờ môi tái nhợt. Nhưng tên nhóc ấy chẳng kịp nói thêm gì, vì hơi thở của nó giờ đã chẳng còn vững vàng nữa.
Cộc cộc.
Hai tiếng gõ cửa vang lên, tiếng loạch xoạch của giáp trụ bên ngoài biến mất cùng lúc. Maria vừa gõ nhẹ ngón tay lên thành ghế, cánh cửa phòng đã mở toang. Đứng giữa lối ra vào phòng khách là con nhóc Alyssia và một gã đàn ông bị trói chặt.
Ta biết gương mặt đó.
Hai người bọn họ đi vào, gã đàn ông bị Alyssia ấn đầu xuống cho mặt dí sát vào mặt sàn. Hắn rên rỉ nhưng không dám hét lớn, bởi hắn biết luật của dinh thự này nếu vẫn muốn giữ cái mạng quèn ấy sống thêm vài phút nữa. Tên lính gác cửa chết tiệt!
“Nói.”
Mệnh lệnh đã được đưa ra.
Tên lính gác im lặng hồi lâu, rồi trở mặt, mép hắn nhếch lên thành một nụ cười, song toàn thân hắn vẫn run lẩy bẩy. Đứng trước người được cả giới pháp thuật e sợ, dù tinh thần có rắn rỏi như sắt thép vẫn sẽ hoá thành tro mà thôi.
“Đây là những gì mà các người tự chuốc lấy… Gieo gió thì gặt bão… Là quả báo, phải, là quả báo mà các người phải gánh!”
Alyssia vẫn giữ chặt vai tên lính gác, nhưng ta thấy rõ bàn tay cô ấy có chút run rẩy. Cô ta không hề vô cảm trước những gì đang xảy ra. Không giống Maria.
“Tự chuốc lấy?” Maria nhắc lại lời của tên lính gác, chất giọng cô ta như phủ một lớp băng mỏng, không có cảm xúc, không có giận dữ. Mặc cho sự thật là chúng đã hoàn toàn phá huỷ những gì mà chúng ta đã gây dựng nên sau ngần ấy năm. Tất cả, tất cả chì còn lại một đống đổ nát.
Tên lính ngẩng đầu lên, nét sợ hãi trong ánh mắt hắn đã bị nỗi hận thù sôi sùng sục cuốn trôi. Đáp lại hắn, Maria phẩy tay nhẹ nhàng. Thấy có hiệu lệnh, Alyssia túm lấy cổ gã, lôi đi như đang lôi một túi rác bẩn thỉu nặng trịch.
Ta không tưởng tượng nổi. Chỉ vì căm thù Maria, chúng sẵn sàng mặc kệ sinh mạng của những người không liên quan, thẳng tay huỷ diệt mọi thứ mà nhân danh báo thù. Song, trớ trêu thay, thù của chúng vẫn chưa trả nổi. Xem ra, chỉ khi đủ sức huỷ diệt cả thế giới, chúng mới có thể trả nổi mối hận thù sâu đậm như vực thẳm không đáy này. Maria, cô đã làm những gì để nỗi hận tích tụ đến ngày hôm nay vậy chứ? Ta thật không hiểu nổi.
Và khó hiểu hơn cả là… làm sao mà chúng biết? Một kế hoạch quy mô như vậy hẳn là phải được chuẩn bị từ trước. Nhưng một kế hoạch được vạch ra để tấn công cô chủ của bọn ta ư? Đời nào mà chúng lại biết?…
“Noelle.”
Maria gọi tên thằng nhóc, nó vẫn cúi gập đầu, sống lưng của nó hẳn đã kêu gào thảm thiết rồi. Nhưng ta thừa hiểu nó đang coi nỗi đau thể xác này là hình phạt dành cho nó, không, nhiêu đó vẫn là chưa đủ, đến cả cái chết bây giờ vẫn là quá nhẹ nhàng với tội lỗi cậu ta đã gây ra.
“Bảo vệ Emilia… đúng chứ?”
Dưới sàn nhà lạnh lẽo, Noelle ngẩng đầu lên. Đôi mắt nó trông thật đờ đẫn, vô hồn, như thể từng câu chữ của Maria vừa xuyên qua tâm trí mà nó chẳng thể nhận ra. Ta không biết nó đã tự hứa với bản thân điều đó biết bao nhiêu lần rồi, nhưng có một điều đã rõ ràng rằng nó không cần Maria phải nhắc lại. Dẫu vậy… dù có in mệnh lệnh đó lên da thịt, Noelle vẫn sẽ không bao giờ làm tròn được trách nhiệm đó, nhất là với một thằng nhóc mà bên trong nó chỉ còn tồn tại những mảnh linh hồn vụn vặt.
Ít ra thì nó cũng làm nên được trò trống… dù chuyện đó là không cần thiết.
“Cậu nghĩ bản thân còn chút giá trị gì không?”
Sâu trong màu đen đặc quánh của đôi đồng tử đã mất đi ánh sáng, ta nhìn thấy một thứ gì đó đã trỗi dậy bên trong thằng nhóc. Ta không thể hiểu hết được nỗi buồn nó mang, cơn giận nó kìm nén và biển thất vọng của nó trải rộng đến nhường nào. Nhưng ta vẫn phần nào biết được cảm giác ấy. Có lẽ, đó là lý do mà khi ta nhìn vào nó, ta lại trông thấy bản thân của ngày xưa – mù quáng, dại dột và xốc nổi.
Maria vươn tay, chạm nhẹ vào không khí, một cử chỉ đơn giản nhưng làm ta lạnh sống lưng. Ta biết thứ gì đang đợi tên nhóc này phía sau quyết định của Maria. Một con cờ không còn giá trị thì sẽ bị vứt bỏ.
Hoặc tệ hơn, nó sẽ bị dùng theo một cách khác.
Đứa học trò tầm thường của ta bị nhốt trong một cái “lồng” chỉ toàn là than hồng. Tiếng rên rỉ vọng ra từ trong đó, hẳn là cơ thể nó đang dần bị thiêu rụi… Vậy còn ta? Ta cũng chỉ đành bất lực, bởi khi Maria đã quyết thì không còn thứ gì có thể ngăn cản bà ta…
“Khoan đã.”
Tay ta siết chặt cây quyền trượng, chút ma lực yếu ớt còn sót lại trong viên thạch anh tím chảy ra. Miệng ta khô khốc, đôi mắt hoảng loạn nhìn qua tấm màn thưa bên cạnh. Phu nhân đang nhìn ta, bằng đôi mắt mà cô chỉ dùng để nhìn vào kẻ thù.
“Có chuyện gì, Aurelia?”
Giọng của Maria vẫn không đổi, chỉ có điều, thứ giọng nói lạnh lẽo ấy lại đang hướng về ta.
“Thay vì cứ thế giết cậu ta, sao ta không để cậu ta lấy công chuộc tội?”
Tự nhận ra bản thân vừa nói một điều ngu ngốc, móng tay ta găm chặt vào lòng bàn tay.
“Lấy công chuộc tội?” Maria cười, nhắc lại đầy mỉa mai, giọng cô ta phảng phất một sự thích thú lạnh lùng. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua tay vịn ghế, như một con mèo đang chậm rãi vuốt ve con mồi trước khi vờn chết nó.
“Ta không nghĩ nó sẽ làm được gì đâu.”
“Ít nhất…” Ta hít một hơi thật sâu, cố nén lại cơn run rẩy và tiếng trống trong lồng ngực. “Ít nhất cậu ta vẫn có thể làm con tốt thì cho chúng ta tuỳ ý sử dụng.”
Chỉ qua bầu không khí xám xịt xung quanh, ta đã hiểu Maria không thích thú gì ý tưởng này. Nhưng cũng như khi cô quyết định chọn tên nhóc đó, lần này, Maria lại đưa ra một quyết định trái ngược với con người của cô.
“Được rồi.”
Nhà tù từ những viên than hồng biến mất, Noelle rơi bộp xuống mặt sàn với làn da bỏng rát, quần áo đang dần cháy rụi, cóc của nó chỉ còn có vài nhúm cháy xém lởm chởm trên da đầu rỉ máu… Nếu không nhờ lồng ngực nó vẫn còn phập phồng, ai cũng sẽ tưởng đó là một cái xác đã chết cháy. Chỉ cần ta do dự thêm một chút, nó đã chết luôn rồi.
“Alyssia, vào đây.”
Đứng dậy khỏi sô-pha, Maria quay sang nhìn vào cánh cửa đang đóng kín. Từ bên ngoài, Alyssia lách người qua khe cửa hẹp, đôi mắt nó có cố lảng tránh thế nào vẫn không thể không nhìn thấy thân xác tàn tạ của Noelle. Nhưng dường như đã có chuẩn bị trước, nó nuốt một ngụm nước bọt, đối diện với mẹ mình.
“Còn một phút trước khi cậu ta tắt thở, cùng Aurelia cứu nó đi.”
Maria hất lọn tóc đen dài ra sau bờ vai mảnh dẻ trước khi chậm rãi biến mất khi bước qua cánh cửa phòng.
Alyssia thì vội vã chạy đến bên cạnh cái xác vô hồn, còn ta… Ta đứng im ở đó một hồi lâu, nhìn qua ô cửa sổ mở ra khung cảnh tan hoang phía bên kia bức tường bao lấy toà dinh thự nguy nga này.
Liệu… liệu những điều mà nó phải gánh có hoàn toàn là lỗi của cậu ta? Hôm nay lẽ ra đã chỉ là một ngày giáng sinh bình thường như mọi năm, và thằng nhóc Noelle sẽ bước sang tuổi 18… Nó chỉ mới 18 tuổi, chỉ là một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch so với tuổi đời của ta mà thôi… Đại Pháp Sư, ta ư? Nực cười.
… Xin lỗi nhóc, Noelle. Cậu không xứng đáng để bị đối xử như một con chó ghẻ của nhà Shirina như này… Ta xin lỗi.


0 Bình luận