Một màu đen trắng.
Một không gian vắng lặng.
Cảm giác… cứ như tôi vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ dài thật dài nhưng cơ thể lại bất động trên giường.
Và cảm giác như tôi lại mất đi một thứ gì đó.
…
Một mùi khét lẹt xộc vào mũi tôi.
Tro bụi. Khói súng. Và thứ gì đó tanh nồng bám chặt lấy không khí.
Tôi chớp mắt. Một mảng trời xám xịt lờ mờ hiện ra phía trước, bị che phủ bởi những cột khói đen đặc. Tôi không nhớ mình đã bất tỉnh từ lúc nào, chỉ biết rằng đầu óc tôi trống rỗng, như thể ai đó vừa thổi bay tất cả ký ức của tôi bằng một cơn gió lạnh buốt.
Tôi cố gắng cử động. Cảm giác tê dại lan khắp cơ thể, nhưng từng ngón tay của tôi vẫn còn có thể động đậy. Một bên tai ù đặc, nhưng bên kia vẫn có thể nghe thấy tiếng gió rít qua những đống đổ nát.
Tôi nghe thấy tiếng hét, vang lên như thể ngay sát bên tai. Tiếng bước chân dồn dập, dẫm đạp bất cứ thứ gì cản đường. Khung cảnh thật hỗn loạn, như thể tận thế vừa mới lướt qua trong thoáng chốc. Nhưng nó cũng thật… nhân từ, khi chúng tôi vẫn có thể gào thét trong vô vọng, hay im lặng nhìn cảnh vật hoang toàn chìm trong khói lửa.
Đôi mắt tôi vẫn nhìn lên bầu trời, cố bắt lấy bất cứ tia sáng mong manh nào rọi qua những tầng mây. Nhưng đáng buồn thay, thứ ánh sáng đẹp đẽ ấy không thể chạm đến nơi trần gian bi ai này. Còn tôi, tôi vẫn cố lảng tránh, vẫn cố mặc định rằng đây chỉ là mơ, rằng tôi sẽ thức dậy một lần nữa trong tấm chăn mỏng nhăn nhúm trên chiếc giường gỗ ọp ẹp nơi quê nhà, để cho cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông tát vào mặt đến khi tỉnh ngủ…
Dẫu vậy, liệu đó có phải là điều tôi muốn? Rốt cuộc, tôi vẫn chưa rõ liệu mọi thứ chuyển biến theo hướng này có phải là vì lựa chọn ngu xuẩn của tôi, hay là vì mọi thứ đã được định sẽ diễn ra như thế… Tôi muốn biết nhưng lại quá nhát gan để biết câu trả lời.
Giống như cách những toà nhà cao ngút đổ sập, đè bẹp những người còn đang chạy loạn, thế giới của tôi cũng đã sụp đổ khi bàn chân rớm máu của một gã đàn ông va phải mặt tôi, khiến đầu tôi vì thế mà xoay sang bên cạnh.
Cái xác.
Một cái xác không đầu.
Emilia…
“Không…”
Tôi muốn hét lên, nhưng đến cả việc thì thào một tiếng cũng đã là quá sức.
Những ngón tay tôi run rẩy vươn tới, nhưng lại dừng giữa không trung.
Không.
Đây không thể nào là sự thật.
Phải rồi, tất cả chỉ là mơ. Tôi vẫn mắc kẹt trong làn sương ảo giác quái ác ấy trên con tàu ma. Đây không phải là hiện thực. Không thể là hiện thực… Không thể nào…
“Thế mà cậu lại khóc cơ đấy.”
Cơ thể tôi bỗng nặng trịch. Cơn đau thể xác dù có tiếp tục giày xéo vẫn chẳng khiến tôi bận tâm được một chút. Có lẽ, chính cảm giác đau cũng đã rời bỏ cơ thể này rồi, khi thứ đau đớn nhất tôi cũng đã và đang trải qua.
“Ariel…”
Ở góc của tầm nhìn, nơi chỉ có một mái tóc đen dài xoã xuống, che đi ngọn lửa mới bùng lên kèm tiếng súng nổ vang trời, cái bóng của tôi lại đang mỉa mai sự thảm hại này bằng vẻ mặt thích thú.
“Đau đớn làm sao, nhỉ? Mái tóc bạch kim ấy đâu mất rồi? Không lẽ đã nát bét, hay đã cháy và thơm phức ở đâu đó rồi chăng?”
Tai tôi ù, nhưng tôi vẫn nghe được tiếng cười văng vẳng trong không trung.
“Thảm hại làm sao, Noelle. Đống quyết tâm ấy biến mất rồi à? Hay là vốn dĩ ngay từ ban đầu đã chẳng có thứ gọi là quyết tâm trong cậu?”
Im đi.
“Không phải cậu đã tự hứa sẽ bảo vệ cô nhóc đó sao? Giờ thì nhìn đi, có vẻ cậu hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi đấy, đâu còn ai để mà cậu bảo vệ nữa!”
Cổ họng tôi nghẹn cứng. Tôi không biết là vì khói bụi hay vì sự thật tàn nhẫn này đang siết chặt lấy tôi như một sợi dây xích vô hình. Hoặc có lẽ, chính cơ thể này đã quyết định không thốt ra thêm một lời nào. Dẫu sao, những điều Aurelia nói không sai… Nó khiến tôi muốn bật dậy, muốn túm lấy cổ áo cô ta, muốn đấm nát nụ cười trên mặt cô ta!… Nhưng cơ thể tôi vẫn cứng đờ, chẳng thể làm gì ngoài việc thở hổn hển như con thú hoang sắp chết.
Ariel thở dài, chống cằm, đôi mắt nheo lại như thể đang chờ đợi một điều gì đó.
“Cậu vẫn chưa nhận ra sao?” Giọng cô ta nhẹ bẫng, từng lời được thốt ra bởi cái miệng xấu xí ấy toàn là những thứ đau lòng. “Mọi thứ kết thúc rồi. Chuyến hành trình ngắn ngủi, sinh mạng nhỏ nhoi của cô bé phù thuỷ, và cả cuộc đời cụa. Mọi thứ đến đây là chấm hết.”
Chấm hết?
Không.
Không thể nào.
Tôi vẫn còn đây. Tôi vẫn còn thở. Nhưng mỗi hơi thở chỉ càng khiến tôi nhận ra sự thật hiển hiện trước mắt.
Emilia…
Cái xác không đầu trước mắt tôi—không, tôi không muốn gọi nó như vậy. Tôi không muốn nghĩ đến điều đó. Tôi không muốn tin rằng Emilia—
“Một linh hồn… đổi lấy một linh hồn.”
“Gì?”
Dù giọng tôi có nhỏ đến đâu, lời thì thào ấy vẫn đến được với đôi tai của Ariel. Cô ta trợn mắt, vẻ mặt cô ta là hỗn hợp giữa bất ngờ và kinh hãi, thật chẳng giống mọi khi.
“Cứu lấy… Emilia…”
Ariel không đáp, chỉ nhìn tôi bằng đôi mắt màu lam nay đã lẫn một màu đen đục ngầu… Dù cô có nhìn tôi như thế đi chăng nữa, quyết định của tôi vẫn chỉ có một mà thôi.
“Chậc.”
Cô ta tặc lưỡi nhưng vẫn chịu trèo xuống khỏi cơ thể đã bất động của tôi. Nhìn sang bên cạnh thi thể đã lạnh ngắt và bám muội, Ariel thờ dài ngao ngán.
“Ngộ nhỡ có mệnh hệ gì thì đừng trách ta.”
Bàn tay cô sáng lên những vệt sáng màu tím, tím hơn cả màu những đoá hoa oải hương sắp héo úa. Đồng thời, tôi lại thấy như thứ gì đó nằm sâu trong linh hồn mình bị lấy đi. Nhưng cũng thật quái lạ… Tôi như thấy bản thân mình nhẹ nhõm đi bội phần… Thật trống rỗng.
“Là tác dụng phụ.” Đôi mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng cô ta vẫn có thể nhận ra những cảm xúc hỗn loạn của tôi dần tiêu biến. “Linh hồn cậu dần mất đi, cùng với nó là những thứ khác quyết định nhân cách của cậu… Thật tình, lẽ ra chuyện đã chẳng thành ra nông nỗi này nếu cậu nằm im trên cái giường chết giẫm ấy!”
Phải rồi nhỉ… Nếu tôi quyết định ngoan ngoãn nằm dưỡng thương, chuyện có lẽ đã khác… Emilia sẽ không phải chết và tôi sẽ không nhìn vào cái xác không nguyên vẹn của cô ấy với đôi mắt mờ căm như này…
Đánh giá lại tình hình, chúng tôi đang bị vây quanh bởi biển lửa, bốn bề bốc lên mùi tử thi hôi thối, ám thành phố xinh đẹp bằng một khung cảnh tang tóc ghê rợn. Và trước mặt tôi, có một kẻ mặc áo choàng trùm kín đầu, tay phải hắn chĩa súng về phía tôi, tay trái báo cáo với kẻ nào đó bên kia bộ đàm.
“Đang tiến hành thu hồi thi thể. Hiện không có trở ngại nào đáng lưu tâm, hết.”
Đoàng!
… Hoá ra súng đạn cũng không nguy hiểm đến thế.
“Ổn không đó, Elle?”
Khói từ nòng súng bốc lên, hoà vào đống khói bay mịt mù đã giăng khắp thành phố. Nòng súng chĩa thẳng lên, cắm thẳng vào cằm của kẻ lạ mặt, biểu cảm của hắn không rõ ràng khi bị cái bóng từ chiếc mũ che đi, nhưng qua cái cách bàn tay hắn run lẩy bẩy, tôi biết hắn đang sợ.
“Không, không thể nào-”
Cạch. Đó là thứ âm thanh lạnh lẽo đến gai người, như một lời thì thầm của Thần Chết… nhưng tuyệt nhiên lại chẳng có lấy một tia lửa nào, cũng không có viên đạn nào bay ra đâm thủng sọ của gã. Tất cả, chỉ còn lại sự im lặng, và đôi mắt trợn ngược của kẻ thủ ác.
“Hắn bất tỉnh rồi.”
“Cậu… bình thản quá rồi đấy.”
Không cần đến Ariel phải nhắc, chính tôi cũng đã nhận ra có gì đó không ổn với cơ thể này. Nếu cứ tiếp tục, có lẽ tôi sẽ chẳng còn sống được bao lâu.
Viên đạn ban nãy đâm vào vai trái tôi, nơi vốn chưa lành lặn hoàn toàn sau khi bị Alyssia chém cho gần như đứt lìa. Và chị ta hiện cũng không có ở đây, bà Aurelia hẳn đã làm gì đó với đống kết giới bao bọc cả thành phố này, nhờ vậy mà tôi thấy dễ thở hơn nhiều lần.
Có thứ gì đó đang đến.
Tôi kịp nghe thấy âm thanh như thuỷ tinh nứt vỡ vang lên phía sau. Cái bóng của tôi trải dài trên mặt đất, cả thế giới như vừa được nhuộm trắng, đến cả những ngọn lửa dữ dội nhất còn phản chiếu cái bóng phập phừng của chúng lên nền đất trắng xoá.
Sau tia chớp chói loà, thế giới lần nữa im ắng đến lạ thường.
“Cậu nhận ra chứ?”
“Rồi.”
Câu hỏi của Ariel không làm tôi bất ngờ, vì sự hiện diện đột ngột ấy giống như là đang thông báo với những người còn sống sót rằng: “Thần đã hạ phàm.”
Nhưng thần thánh ư? Sự hiện diện ghê tởm đó không thể nào là thần thánh được!
Theo phản xạ, tôi quay lại đằng sau khi nghe một âm thanh như kim loại kéo lê trên mặt đất. Ấy vậy mà lại chẳng có lấy một bóng người. Thận trọng lùi lại một bước, gót chân tôi giẫm lên chiếc bộ đàm đang kêu rè rè, từ đầu bên kia, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Rút lui thôi, chúng ta xong việc ở đây rồi.”
Cơn giận bùng lên như muốn thiêu sống chính cơ thể này, cuốn phăng mọi lý trí còn sót lại trong tôi. Xong việc rồi? Chúng cứ thế mà rút sao? Những kẻ đã gây ra tất thảy chuyện này? Đừng có đùa!
Sau những đống gạch vụn nằm ngổn ngang chất đầy những con phố, không chỉ một, hai hay ba kẻ, mà cứ như thể có cả trăm kẻ đội mũ trùm đầu chạy ra từ trong đó, đồng loạt lao đi, giống như đang chạy trốn thứ gì đó.
… Là chúng, chắc chắn là chúng! Những kẻ đã giết Emilia, những kẻ đã khiến nơi này thành tử địa. Vậy mà giờ chúng lại chạy trốn như lũ chuột cống thối tha ào ào chạy loạn? Không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ!
Lòng bàn tay vừa truyền đến hơi lạnh quen thuộc, đôi chân tôi đã vô thức lao về phía trước. Tiếng gọi với theo của Ariel giờ cũng như gió lướt qua tai, cơn đau vốn đã biến mất nay lại quay trở lại cũng chỉ còn là chút ngứa ngáy từ trong xương tuỷ.
Một tên nằm bẹp dưới gót chân tôi, những tên khác thấy có biến cũng liền quay ngoắt sang, chĩa ánh nhìn chết chóc về phía này, với tôi là trung tâm.
Đoàng! Một viên đạn xé gió bay sượt qua má, để lại một vết cắt rát bỏng. Rồi thêm một viên nữa. Tôi nhanh chóng vọt người sang bên, nấp sau đống gạch vụn của một toà nhà đã đổ sập. Tiếng súng nổ liên hồi, từng phát, từng phát một dội vào màng nhĩ, từng viên đạn như từng tiếng cười ha hả của chúng trước sự bất lực của một tên nhóc vô danh tiểu tốt.
Nhưng khi tiếng súng ngớt đi trong giây lát, đằng sau bức từng đổ nát không còn bóng dáng tôi ở đó nữa. Lưỡi kiếm bạc đã loé lên trước mắt, chém thẳng vào nòng súng của kẻ đứng gần với tôi nhất phía Tây. Hắn không kịp phản ứng, đôi mắt có bắt được cảnh tượng khẩu súng lục bị chẻ làm đôi thì vẫn chẳng thể đỡ được cái lên gối thẳng vào bụng hắn trước khi đổ gục xuống chính đống đổ nát chúng gây ra.
Cái uy áp chết người ấy lại ngày một tiến đến gần hơn.
Tôi quay sang kẻ tiếp theo. Hắn đã thấy tôi hạ gục hai đồng đội của hắn, đôi tay run rẩy bóp cò súng. Một phát đạn bắn ra, sượt qua bắp tay tôi, để lại một vết rách nhức nhối. Nhưng thay vì lùi lại, tôi gồng mình lao tới, lưỡi kiếm lia ngang, chém đứt cả khẩu súng lẫn hai ngón tay của hắn. Hắn rú lên thảm thiết, gục xuống ôm lấy bàn tay đầm đìa máu.
Tại sao… tôi lại thấy vui chứ?
“Noelle, không cần phải nhân từ với chúng.”
Tro bay lất phất, màu xám ấy rơi xuống, đáp lên mu bàn tay đang cứng đờ của tôi. Thời gian đã đủ để cho những kẻ khác nạp lại đạn, nhưng cơ thể tôi vẫn lành lặn, chưa bị đâm thủng bởi làn mưa đạn.
“Ả ta đến rồi… đến rồi!”
Một tên, hai tên rồi những tên khác cũng đồng loạt hét lên, tiếng hét thảm thiết như đứa trẻ trông thấy quỷ dữ đã đến thăm. Chúng lại chạy loạt như ong vỡ tổ, hoảng loạn cố băng qua bức tường lửa nhưng rồi cơ thể vẫn hoá thành tro. Chỉ sau vài giây ngắn ngủi, những gì còn lại của chúng chỉ còn là đám tro đang bay theo chiều gió.
“Thật ồn ào.”
Giọng nói ấy lần nữa từ đằng sau gáy tôi vang lên. Mỏng như tơ, nhẹ nhàng như lông vũ, nhưng lại lạnh lẽo như gió bấc, đóng băng cơ thể tôi chỉ bằng câu từ.
Là “sự hiện diện đó”.
Thần thánh.
Quỷ dữ.
Cứu tinh.
Quái vật.
Tôi không thể chọn ra một từ để gọi người phụ nữ đang đứng phía sau tôi là gì.
Nhưng tôi biết một thứ, đó là tôi phải “phục tùng”.
Không thể khước từ.
Không thể trốn chạy.
Không thể làm gì khác.
Chỉ có thể cung kính cúi đầu, hiến dâng cả tính mạng, hy sinh cả nhân tính, loại bỏ cả cái tôi dẫu nó có to lớn cách mấy. Trước bà ta, mọi thứ chỉ như một đống tro có thù hình, hễ chạm nhẹ hay chỉ cần liếc mắt một cái là sẽ tan ra, bay đầy trong không khí – một nắm tro đúng nghĩa.
Tầm mắt tôi như có sương mù che phủ, mặt trời chuyển sang màu đen kỳ lạ, toả vầng hào quang kỳ ảo, soi rọi thế giới bằng bóng đêm sâu thẳm… Vậy ra đây là người mà dân chúng hằng e sợ nhưng vẫn phải quỳ rạp để nhận được sự bảo hộ. Một con người, một tồn tại vượt lên trên mọi thứ mà những phàm nhân như chúng tôi có thể nghĩ đến, thậm chí được những kẻ vì quá sợ hãi mà hoá tôn thờ, được ca tụng là những kẻ gần nhất với thần thánh…
Đại Phù Thuỷ.
“… Phu nhân.”
“Suỵt… Ta chưa cho phép cậu mở miệng mà, nhỉ?”
Giọng nói và âm sắc ấy thật nhẹ nhàng, như tiếng vĩ cầm du dương, êm dịu. Ấy vậy mà cái ảo tưởng quái ác trong đầu tôi lại nghĩ khác. Trong một khắc, tôi đã chết khi bị Tử Thần bịt miệng tôi lại bằng đôi bàn tay mảnh mai của người. Tiếng vĩ cầm trong giây lát liền hoá thành âm thanh của địa ngục.


0 Bình luận