…
Lại là không gian tối đen này.
Tay chân tôi cứng đờ, mắt vẫn mở nhưng chỉ có một màu đen… Không có gì lạ.
Giống như lần trước… Điều gì đó trong tôi lại bị lấy đi, tan biến vào màn đêm sâu thẳm ấy.
Tôi có một cảm giác rằng nếu cứ thế này, tâm trí tôi sẽ sớm hoàn toàn trống rỗng…
Và con người tôi sẽ chỉ còn lại nỗi hận thù sục sôi.
***
Tôi thấy một cái trần nhà màu trắng, nắng chiếu qua khe cửa, tôi nghe tiếng lất phất của tấm rèm thưa, và nhịp thở đều đặn như một giai điệu chậm rãi… Thế là tôi ngồi dậy, để cho cơn đau truyền khắp cơ thể tôi một lượt trước khi buông tha cái thân thể sắp nát bươm này. Một sáng nữa lại đến, có điều, tôi như vừa mới chết đi sống lại.
“Chậc…”
Không giữ nổi tiếng tặc lưỡi lại trong miệng, tôi đưa tay lên cái trán nóng bừng chỉ để nhận ra chính lòng bàn tay tôi cũng đã bị những vết sẹo lồi lõm tàn phá – kết cục khi chày cối chiến đấu với Alyssia. Tôi muốn coi nó như một chiến tích, bởi khó có ai mà sống sót trở ra khi đối mặt với con thú cuồng bạo ấy. Nhưng nó lại giống như một lời nguyền đeo bám dai dẳng hơn, mỗi lần lia mắt qua sẹo trên cơ thể, tôi lại thấy một cơn đau từ hư vô kích thích mọi thụ cảm mà truyền thẳng lên não. Một nỗi đau chân thật tựa như tôi phải trực tiếp trải nghiệm nó một lần nữa.
Tay tôi đặt trước ngực, cảm nhận tầng tầng lớp lớp những băng gạc cuốn lấy vết thương như thể tấm vé một chiều xuống địa ngục. Tiếng xương rạn nứt vẫn vang lên đâu đây, và màu đỏ nhuộm cả nền tuyết hệt bức vẽ một cái xác bơ vơ giữa trời đông thế chỗ cho bức tranh mùa xuân treo trên bức tường đối diện tôi… Trận chiến, không, buổi hành xác ấy có lẽ sẽ tiếp tục ám ảnh tôi thêm một thời gian dài, thậm chí là suốt đời.
Gạt cơn ác mộng đó ra khỏi tâm trí, tôi đảo mắt cho hai mí tỉnh ngủ hẳn, rồi khẽ thở dài. Căn phòng lặng thinh như tờ, đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng tim đập, không chỉ của riêng tôi mà còn là của một người khác.
Tay tôi đặt nhẹ lên một mái tóc màu bạch kim, khi hơi ấm nơi lòng bàn tay tôi bị màu trắng bạc ấy hút đi, cơ thể mảnh khảnh của người con gái ấy khẽ lay động.
“Hơ… Noelle?”
Hai tay cô dụi mắt, khoé miệng vẫn còn dòng nước giãi chảy ròng ròng, đầu tóc thì xuề xoà, lôi thôi nhếch nhác… Dường như mắt tôi cứ bị dán chặt vào cô gái ấy, không sao rời mắt được.
Tôi muốn cất lời chào buổi sáng, vờ như mọi thứ vẫn ổn và chưa có chuyện gì nghiêm trọng đã xảy ra. Nhưng nếu tôi có thể, nó đã không dừng lại ở “muốn”. Thứ âm thanh duy nhất tôi phát ra được là tiếng thì thầm không rõ chữ nghĩa, khàn khàn như giọng của những tên nghiện khói thuốc. Chưa kịp thử lại lần nữa, đôi mắt Emilia đã mở to, sững sờ nhìn tôi, môi cô hơi hé nhưng nhanh chóng mím chặt lại, mặt cùi gằm xuống nhìn ga giường nhăn nhúm.
ôi nhíu mày. Biểu cảm đó… tôi không quen thấy trên khuôn mặt cô ấy.
Không phải bực bội. Không phải lo lắng hay bối rối. Mà là một thứ gì đó phức tạp hơn, nặng nề hơn, cứ như thể cô ấy đang dằn vặt chính mình.
Giọng nói của tôi vẫn chưa thể thoát ra trọn vẹn, nhưng tôi cố gắng cử động môi, phát ra một âm thanh nghe gần như là một câu hỏi. “Sao…?”
Emilia siết chặt mép chăn, ngón tay gầy guộc trắng bệch vì lực nắm. “Cậu…” Cô hít một hơi sâu, rồi khẽ cười, nhưng nụ cười đó trông gượng gạo đến mức tôi có thể nhận ra ngay lập tức. “Cậu tỉnh rồi… may quá.”
Câu nói chẳng có gì sai, nhưng ánh mắt cô ấy nói lên điều ngược lại. Không phải nhẹ nhõm. Không phải vui mừng.
Mà là tội lỗi.
Tôi nhìn xuống tay mình, những vết sẹo lởm chởm phủ kín quanh từng đốt ngón, nơi từng là những vết thương sâu hoắm, chỉ dừng lại khi chiếc áo len che đi phần còn lại của cánh tay tôi. Không khó để đoán ra điều gì đang diễn ra trong đầu Emilia.
Tôi mở miệng lần nữa, và lần này, dù khàn khàn, tôi cũng cố buông ra một câu trọn vẹn.
“Không phải lỗi của cậu.”
Emilia sững người, rồi cắn môi, như thể câu nói đó chỉ khiến cô ấy cảm thấy tệ hơn.
“Cậu thì suýt chết,” Giọng cô ấy run rẩy, dù đã cố giữ bình tĩnh. “Người khiến cậu ra nông nỗi này thì lại không có mặt ở đây… Còn tớ là người đã ép cậu phải ở lại nơi này.”
Tôi không biết phải nói gì để dập tắt cảm giác dằn vặt trong lòng Emilia. Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ chẳng thèm để ý. Nhưng hiện tại, tôi chỉ muốn cô ấy ngẩng đầu lên, thôi nhìn xuống, thôi trốn tránh tôi như thế.
Nên tôi làm điều duy nhất tôi có thể làm lúc này, tôi vươn tay ra chạm nhẹ lên đỉnh đầu Emilia, để cho mái tóc mềm mại của cô ấy lướt qua lòng bàn tay tôi. Chẳng một lời nào được tôi nói ra, nhưng hy vọng rằng qua sự im lặng này, cô ấy sẽ hiểu rằng chính tôi là người đã tự đẩy bản thân đến nông nỗi này, chứ không phải là cô.
“Thật chẳng công bằng chút nào…”
Giọng nói cô giờ đây đầy cay đắng, cảm giác tội lỗi hẳn vẫn còn bủa vây cô ấy, nhưng sâu trong đôi mắt xám, tôi nhận ra một tia sáng đã quay trở lại với Emilia. Bàn tay cô với lấy tay tôi, ngón tay lướt nhẹ qua những vết sẹo mờ, truyền cho tôi chút hơi ấm dịu dàng của cô.
Khoảnh khắc này, nếu có thể, tôi muốn nó kéo dài lâu thật lâu. Nhưng vẫn phải rời đi để sửa soạn lại đầu tóc và trang phục… Chút cảm giác hụt hẫng kì lạ bỗng dâng lên trong lòng tôi. Từ sau cái “giao kèo” ấy, tôi và cô tuy có nhiều thời gian ở bên nhau hơn, nhưng Emilia mà tôi biết dường như đã trốn đi mất, chỉ còn lại một cô gái với mặc cảm tội lỗi, tự gán cho mình cái tội là người đã khiến tôi trở thành thứ nô bộc, một công cụ phục vụ sự ích kỉ của bản thân Emilia… Nếu tôi kiên quyết tìm cách rời đi, tự giải phóng mình, liệu cô ấy có vui thêm chút nào không? Tôi không biết, và cũng không dám lẫn không thể thử điều đó bây giờ.
Cạnh đầu giường, một thanh kiếm màu bạc sáng loá đang im lìm dựa vào bức tường trắng. Nó có thắt một cái nơ đỏ, ở trên dán một tờ giấy ghi chú có mỗi một câu “Xin lỗi em, Noelle” mà chỉ nhìn thôi cũng làm tôi tưởng tượng được biểu cảm trên khuôn mặt của người viết lên nó. Đây là quà tạ lỗi à?
Lưỡi kiếm rời vỏ, phản chiếu sắc vàng của ánh sáng mặt trời lên khuôn mặt tôi. Một thanh Swiss Sabre, giống với cái tôi đã sử dụng trong bài kiểm tra… Tuy là quà tạ lỗi, thanh kiếm ấy lại khiến cơ thể tôi run rẩy lần nữa. Xem ra tôi thật sự bị ám ảnh rồi.
Nhận thấy cơn đau dù quay trở lại nhưng đã không còn khiến tôi tê tái, tôi đưa chân bước xuống giường, nỗi đau thể xác cuối cùng đã trở thành một cảm giác quen thuộc của cơ thể tôi. Bàn tay tôi siết chặt chuôi kiếm, cảm nhận sự mát lạnh của kim loại truyền qua lòng bàn tay… Nó nhẹ tênh, như đang cầm một cây gậy gỗ nhặt đại ở dưới một gốc cây sồi nào đó.
Tôi không dám vung kiếm, vì sợ thanh kim loại lạnh ngắt mà tôi chưa mấy quen thuộc này sẽ phá hỏng đồ đạc. Thế là tôi tra nó lại vào vỏ, đặt xuống bên cạnh tủ quần áo. Còn tôi thì mở cánh tủ, với lấy cái áo khoác. Giữa chừng, tiếng tay nắm cửa xoay nhẹ làm tôi giật mình, nhưng tôi cũng nhanh chóng bình tâm, đóng cửa tủ mà đối diện với đôi mắt lộ rõ vẻ lo lắng của Emilia.
Tôi chậm rãi thả tay khỏi cánh tủ, kéo nhẹ tà áo khoác qua vai, rồi đưa mắt về phía cô ấy lần nữa
“Cậu định đi đâu à? Cơ thể cậu chưa bình phục hẳn đâu.”
Emilia cầm trên tay một khay bánh quy vẫn còn bốc khói nghi ngút vừa mới ra lò.
Tôi ghi nhận tấm lòng của cô, và quả thực đôi mắt ấy khiến tôi muốn cứ ở lại đây mãi đến khi cô ấy cảm thấy yên tâm. Nhưng chỉ sợ rằng Emilia sẽ chẳng bao giờ để tôi ra khỏi tầm mắt của cô ấy nữa mà thôi.
“Đang là… ngày lễ mà.” Tôi nói, có chút khổ sở khi giọng vẫn chưa hết khàn.
Emilia nhìn tôi mãi một lúc lâu mới đặt khay bánh quy xuống cái bàn nhỏ ngay gần đó.
“Ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?”
Tôi như đứa trẻ hiếu động mới tỉnh dậy sau trận ốm liệt giường muốn ra ngoài chạy nhảy thì đã bị mẹ ngăn cấm. Nhưng dù Emilia có lo lắng, tôi vẫn là người hiểu rõ cơ thể tôi nhất, tôi sẽ chẳng dại gì đi đâu nếu chân tôi vẫn còn nhói đau từng giây. Còn nếu cứ mãi nằm im một chỗ, tôi sợ công sức mình bỏ ra để đôi chân cứng cáp sẽ thành công cốc khi cơ chân teo tóp lại sau mấy ngày chờ cơ thể hoàn toàn bình phục mất.
Đáp lại câu hỏi của Emilia chỉ là cái lắc đầu của tôi. Trông cô có chút đắn đo, hết nhìn tôi rồi lại nhìn ra bên ngoài như đang cố tưởng tượng ra viễn cảnh tồi tệ nhất trước mắt. Nhận được sự lo lắng này, tôi có chút ấm lòng, nhưng đồng thời cũng bứt rứt khi bản thân lại phải để người lẽ ra mình sẽ bảo vệ lo lắng cho an nguy của tôi.
“Vậy tớ cũng đi nữa.”
Đôi mắt của Emilia như vậy… Nghĩa là tôi không thể từ chối cô ấy được rồi. Biết rõ là thế nên tôi chỉ trút một tiếng thở dài, nghĩa là đã đồng ý. Sắc mặt của cô có tốt lên một tẹo, song vẫn không giấu được nỗi lo lắng sâu trong màu xám nơi cửa sổ của tâm hồn cô.
Chúng tôi bước ra khỏi căn phòng, đón lấy bầu không khí lành lạnh của ngày lễ. Từ xa, tiếng chuông nhà thờ vọng lại, hoà vào những âm thanh rộn ràng của phố xá. Tuyết phủ một lớp trắng xoá lên những con đường lát đá, phản chiếu ánh nắng nhợt nhạt của mùa đông.
Emilia đi cạnh tôi, giữ một khoảng cách rất gần, như thể chỉ cần tôi chùn chân một chút, cô ấy sẽ ngay lập tức đưa tay ra đỡ. Tôi nhận ra điều đó, nhưng không lên tiếng. Dù có thế nào, tôi cũng không muốn để cô ấy nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của mình lần nữa. Nếu cứ mãi là một kẻ yếu đuối như thế thì rốt cuộc, ai bảo vệ ai mới được?
Có chút rắc rối khi phải tìm cách thuyết phục người gác cổng không báo cho Aurelia hay bất cứ ai khác trong dinh thự. Nếu không, Emilia sẽ chẳng được ra ngoài dù chỉ là nửa bước chân. May thay, hôm nay là lễ Giáng Sinh, an ninh của thành phố nhà Shirina cai quản hẳn là đã được nâng lên đáng kể, có lẽ chính vì lý do đó mà họ mới đáp ứng yêu cầu của cô chủ nhỏ.
Mới từ trên con đường đến thành phố, tiếng nhạc đã văng vẳng hoà theo chiều gió se lạnh đến tai chúng tôi dù còn cách khá xa. Emilia không còn tung tăng nhảy nhót, cô chỉ bước chậm rãi, đều đặn từng bước chân, ngân nga cái giai điệu quen thuộc mỗi khi chúng tôi cùng đi bộ.
“Thế này giống như hồi còn ở Iceland ấy nhỉ?” Giọng nói của Emilia phát ra, dù đã mất đi tiếng khúc khích, đôi môi cô vẫn cười mỉm.
“Ừm.”
Tôi đáp gọn.
Emilia khiến tôi nhớ lại quãng thời gian mới cách đây chưa đầy 3 tháng. Quãng thời gian ấy vẫn còn được tôi nhớ như in: dậy sớm, cố nuốt hai lát bánh mì khô khốc vào trong bụng, ra ngồi trên hàng ghế tại công viên và dành cả ngày cùng với Emilia… Còn bây giờ, sẽ phải rất rất lâu nữa chúng tôi mới được cùng nhau dạo bước qua những cánh rừng là vàng bay rợp trời, chạy trên những thảm cỏ xanh mơn mởn và ngồi ngắm nhìn thác Hraunfossar trong tiết trời dìu dịu.
Nếu được, có lẽ tôi sẽ ước chuỗi ngày đó kéo dài hơn thì một chút.
Trước khi đặt chân vào thành phố, Emilia phủ lên mình một lớp che mắt. Giờ đây, đến cả tôi cũng không nhìn ra đó là Emilia nữa. Tóc đen, dáng người cao hơn đôi chút, bộ quần áo không còn trắng toát mà chỉ là một tông màu nâu sậm. Tuy vẻ ngoài vẫn nổi bật, song chắc chắn sẽ không gây chú ý bằng màu tóc trắng kia.
Không khí lễ hội cuối cùng cũng quét qua hai chúng tôi như cơn lũ cuối hè. Âm nhạc vang vọng khắp các con phố, ánh đèn nhấp nháy không ngừng tạo thành những dải sáng kéo dài khắp ngóc ngách, người đến người đi đông kín mít cả đường xá. Khó mà tin được thành phố này chỉ là một vùng đất được cai trị bởi một đại quý tộc. Nếu một đứa trẻ được sinh ra ở đây, nó tưởng nơi nó sống là một quốc gia nhỏ cũng không có gì lạ.
Những tia nắng nhẹ nhàng đổ xuống con phố lát đá, trải dài qua những cửa hiệu nhỏ xinh và những quán café ven đường. Chỉ mới là ban ngày mà nơi này đã lộng lẫy đến thế, tôi tự hỏi khi đêm xuống nó sẽ còn đẹp đến mức nào? Nhưng cũng sợ rằng mắt tôi sẽ khó lòng chịu được những màu sắc nhập nhoè của đèn nháy.
Như một cô gái thích những lễ hội, Emilia cuối cùng cũng chịu tận hưởng ngày đặc biệt này. Cô dừng lại trước một quầy hàng nhỏ, nơi bày bán những món đồ thủ công tinh xảo. Cô chăm chú ngắm nghía từng món một, đôi mắt sáng lấp lánh đầy thích thú. Một chiếc vòng bạc đơn giản nhưng tinh tế khiến cô ngừng lại lâu hơn, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt kim loại mát lạnh.
“Đẹp quá…” Cô nói nhỏ.
Tuy giàu có, Emilia lại không phải kiểu người sẽ làm mình làm mẩy, mang đủ thứ đồ lấp lánh đắt tiền trên người. Từ đầu đến chân, Emilia chỉ có mỗi chiếc bông tai pha lê cô đeo ở bên phải là hàng đắt tiền, vì nó chính là món quà cô được chị gái tặng qua lời kể của cô. Nhưng không phải là Emilia không thích trang sức, chẳng qua cô chỉ đơn giản là thích những thứ không cầu kỳ, nổi bật đến mức quá quắt. Vậy nên, chiếc dây chuyền bạc gắn viên ngọc nhỏ giả hồng ngọc ấy đã lọt vào mắt xanh của cô.
“Thưa cô, nếu muốn, cô có thể đeo thử.” Người phụ nữ đứng sau quầy hàng niềm nở nói.
Tôi liền thấy mắt cô sáng lên phấn khích, và cô lập tức quay sang phía tôi.
“Cậu đeo giúp tớ đi.”
Cầm lấy sợi dây bạc trong tay, tôi vòng nó qua cổ Emilia, cẩn thận để không vướng vào những lọn tóc của cô. Sau vài giây ngắn ngủi, viên ngọc đỏ đã nằm ngay trước ngực Emilia.
“Hợp với cậu lắm.” Tôi lùi lại một bước, ngắm nghía chiếc vòng cổ. Dù có thể chỉ là đồ rẻ tiền so với cô ấy,
“Thật sao? Vậy thì tớ lấy cái này! Chị chủ quán, hết bao nhiêu tiền ạ?”
“À, không cần trả tiền đâu ạ.”
Nghe xong câu nói của chủ quầy hàng, hai người bọn tôi sững người. Ánh mắt chị ta vẫn niềm nở, tươi cười nhìn về phía tôi và Emilia.
Những âm thanh của thế giới cứ như đã biến mất, chỉ còn lại khoảng lặng chết người. Kẻ qua kẻ lại vẫn tấp nập sau lưng chúng tôi, dường như không có điều gì bất thường… Cho đến khi…
“Bởi tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi.”
Sau câu nói đó, thứ duy nhất tôi còn nhớ chỉ là một khung cảnh trắng xoá, kèm với một âm thanh chói tai vang lên trước khi tâm trí tôi mất dần nhận thức.


0 Bình luận