Angel's False
Jisouka A.I
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 2: Bi ai

Chương 01: Say máu

1 Bình luận - Độ dài: 3,008 từ - Cập nhật:

[11:53 PM]

Đêm đông lạnh buốt, gian phòng của tôi giờ đây chỉ còn tiếng con lắc đồng hồ vang lên mỗi giây trôi qua. Làn hơi của tôi hoá thành sương khi vừa rời khỏi khoang miệng, hoà tan với bầu không khí ảm đạm của buổi đêm.

Thấy cũng đã gần đến giờ, tôi vội thay chiếc áo len khác, vừa vặn với cơ thể cho thoải mái hơn. Nhưng cũng như cách trái tim đập bùm bụp mỗi lúc một nhanh này, có một người khác cũng chẳng chịu để tôi bình tĩnh lại được một giây.

“Noelle! Em có trong đây không?”

Ngay giữa lúc tôi đang thay chiếc áo len, cánh cửa phòng liền mở tung ra đập cái rầm vào bức tường khiến tôi giật nảy mình mà vội vã quay đầu lại. Đứng hiên ngang ngay ngoài hành lang, không ai khác ngoài cô chị gái Alyssia.

“A! Vậy là vẫn ở đây nhỉ.”

“Chị đừng có cái kiểu vào phòng người khác mà không báo một tiếng được không?”

Alyssia cười khẩy như thể việc đó chẳng quan trọng gì, chị vừa tựa thanh kiếm của mình lên tường chỗ góc phòng vừa nói:

“Ôi dào, có gì đâu mà em làm quá lên.” Bà chị phẩy tay, đôi mắt cũng chẳng chịu nhìn ra hướng khác. “Chị tới đây để chắc chắn là em vẫn thức thôi.”

Dẫu không thoải mái chút nào với sự hiện diện bất chợt của cô chị gái, tôi vẫn phải đành bất lực ngó lơ chị ta.

“Mà ngực cậu quấn băng nhiều quá đó, có vết thương nào lớn lắm không? Để có gì chị bảo với bà Aurelia cho.” Alyssia hỏi, giọng nói biểu hiện rõ sự tò mò.

Giật mình vì câu hỏi vừa rồi, cánh tay đang chuẩn bị luồn chiếc áo qua cổ cũng vì thế mà dừng lại. Nhưng tôi không để câu hỏi đó làm khó được lâu và nhanh chóng lấy lại ý thức, đáp:

“Không cần đâu, sẹo chưa lành thôi.”

Chị ta nhìn tôi bằng ánh mắt ngờ vực, dường như đang cố soi ra liệu tôi có đang nói dối hay không. Sau một hồi lâu mà có vẻ là không thu lại kết quả gì, Alyssia lại chống hai tay lên giường, thở dài, đôi mắt nhìn lên cái trần nhà lạnh lẽo.

Giữa bầu không khí im ắng, tôi nắm lấy chuôi kiếm đặt ở kế bên đầu giường, cảm nhận sức nặng của nó một lần nữa rồi cất giọng phá vỡ sự im lặng:

“Chuẩn bị xong rồi.”

Đôi tai của Alyssia vểnh lên, chị ta liền đứng phắt dậy, thanh đại kiếm đen đang nằm im lìm cũng tự động bay lên tay của chị ta. Dưới ánh đèn leo lét, những đường nét sắc sảo trên gương mặt Alyssia càng trở nên rõ ràng hơn. Chị ta nheo mắt nhìn tôi, khoé môi nhếch lên một nụ cười.

“Vậy thì đi thôi.”

Cái áo khoác mọi khi tôi hay mang nay sẽ nằm im lìm trên giường, bởi vì khoác nó theo sẽ chỉ tổ vướng tay vướng chân. Vả lại, cái cảm giác lạnh run này sẽ sớm tiêu tan thôi.

Chị ta bước trước, tôi theo sau. Mỗi bước chân dẫm lên sàn gỗ vang lên những tiếng cọt kẹt khe khẽ, hoà cùng nhịp đập nặng nề trong lồng ngực. Hành lang dài hun hút, ánh sáng chỉ còn là những vệt mờ nhạt trải dài trên sàn từ ngọn đèn vàng cam hiếm hoi còn chưa tắt ngấm.

Tôi cùng chị ra đến ngoài khoảng sân rộng thênh thang của dinh thự. Tuyết rơi dày, phủ lên mọi thứ bằng màu trắng tinh khôi của nó. Bầu trời đêm quang đãng đến lạ, trăng ngay trên đỉnh đầu, lặng lẽ nhìn chúng tôi, chiếu ánh sáng dìu dịu xuống đôi mắt trần tục đang ngắm nhìn cảnh vật im ắng chìm trong giấc ngủ đông.

Có một cái bóng đen nhỏ xuất hiện trên nền tuyết trắng. Alyssia ngước lên rồi đến tôi. Lơ lửng giữa không trung, một người phụ nữ trong bộ váy bồng bềnh dần đáp xuống, nhẹ nhàng tựa lông vũ. Trên tay cô là cây trượng gỗ, những viên đá đủ màu lấp lánh dưới ánh trăng, toả sáng nhè nhẹ đầy ma mị. Cô ta hướng ánh mắt về chúng tôi, màu mắt hổ phách nghiêm nghị toát ra vẻ trưởng thành lấp ló đằng sau mái tóc vàng óng ả… Là Aurelia.

“Đông đủ rồi đấy nhỉ?” Giọng nói của bà như truyền thẳng vào tai tôi, không còn là giọng nói cao vút trong lốt một cô nhóc nữa, thay vào đó là chất giọng của một người phụ nữ. “Ta hy vọng là nhóc đã chuẩn bị kỹ càng, cả về mặt tinh thần.” Tia sáng từ đôi đồng tử ấy xoáy vào tôi, làm tôi cứng họng mà chẳng thể đáp lại, chỉ còn cách gật đầu đầy gượng gạo.

“Tốt.”

Bà vung trượng, đầu cây quyền trượng loé lên ánh sáng tím, không gian vụn vỡ ngay tức khắc, riêng màu tuyết trắng vẫn không thay đổi, chỉ có hình ảnh của những bức tường bao quanh và chính cả toà dinh thự là đang dần biến mất. Bất giác, tôi liền nắm chặt thanh kiếm trong tay, trái tim như ngừng đập trong khoảnh khắc.

“Không cần phải lo, ta chỉ đang đưa hai người đến một không gian khác thôi, không thể để lũ phá phách các người làm loạn ở đây được… Mà tiện giải thích cho thằng nhóc đầu đất kia luôn, đây là một phép tạo ra một thế giới dựa trên tưởng tượng của người thi triển, tuỳ vào năng lực-”

“Lại nữa à? Cứ có cơ hội là bà lại giải thích mấy cái thứ phép thuật lằng nhằng đó ha?”

Aurelia đang giải thích giữa chừng, giọng nói mỉa móc của vị Thánh Kiếm đây đâm thẳng vào lòng tự trong của một vị pháp sư với tính tự tôn cao. Có thể thấy ngay, đôi lông mày của bà đã cau lại một cách khó chịu. Nhưng dường như không thèm chấp chúng tôi, bà đành im lặng cho Alyssia vừa lòng.

Khi tay của bà dừng lại, thứ ánh sáng chói loá xuất hiện và bao trọn lấy tầm nhìn của tôi. Lúc e dè mở đôi mắt còn đang chật vật lấy lại tầm nhìn sau ánh sáng ban nãy, tôi đã thấy xung quanh chúng tôi là những gốc cây thông cao lớn, một cánh rừng hoang phủ đầy sương giá, lớp tuyết giày cộp qua cả cổ chân. Phía trước tôi, chị Alyssia gật gù nhìn khắp khu rừng rồi quay sang đối diện với kẻ yếu đuối này, nói:

“Noelle, bài kiểm tra định kỳ này của chị dành cho cậu sẽ có hơi khác mọi lần.” Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi ngay tức khắc, báo hiệu một điều chẳng lành. “Thay vì 1, cậu sẽ phải sống sót trong 2 phút khi đấu với chị.” Nói xong, chị ta lấy từ trong túi một cái chuông nhỏ, thì thầm vào đó một câu thần chú khiến nó bay lên, lơ lửng giữa trời.

Lúc còn ngơ ngác dõi theo cái chuông vàng, Alyssia nói tiếp:

“Đến khi cái chuông vang lên nghĩa là bài kiểm tra kết thúc. Sống được đến lúc đó thì em sẽ đạt.”

Tôi nghe thấy gió bấc thổi từ sau đến, mang theo những bông tuyết còn đang rơi khẽ bay theo chiều gió, cũng như làn hơi lạnh thấu xương tuỷ. Nhưng tôi lúc này đã chẳng còn màng đến cái lạnh, nó đứng đó, dần dần nóng lên bởi lượng nhiệt do chính cơ thể toả ra.

“Hãy… gật đầu nếu em đã sẵn sàng.”

Về phía Alyssia, không, là Kiếm Thánh. Eleanor hít một hơi thật sâu, khuôn mặt trở nên nghiêm túc gấp năm, gấp mười mọi ngày. Chỉ nhiêu đó là đủ để bộ não tự nhận ra rằng “Mình sắp chết rồi”.

Tôi cũng hít lấy một làn khí lạnh, cho nó tràn vào lồng ngực nóng như lửa đốt. Bắt chước dáng đứng ngạo nghễ của Kiếm Thánh, tôi đưa chân trái ra sau, tay phải giơ mũi kiếm màu bạc lên, trực tiếp đối đầu với mũi kiếm đen tuyền. Dù mắt thường sẽ không thể nhìn thấy, nhưng qua cái cách những sợi lông trên cánh tay tôi dựng đứng lên đã là đủ để tôi cảm nhận được áp lực mà chị ta toả ra đáng sợ đến thế nào. Không còn chút nghi ngờ nào nữa, vị Kiếm Thánh đã nghiêm túc.

Bốn mắt nhìn nhau, không bên nào chớp mắt dẫu gió có luồn qua giác mạc. Trong một giây kéo dài như một tiếng đồng hồ, cuối cùng, tôi cũng đã gật đầu…

Keng!

Âm thanh kim loại chát chúa vang lên, tia lửa sáng loá toé ra vào thời điểm hai lưỡi kiếm sắc lẹm va vào nhau. Một luồng gió lớn nổi lên, thổi tung lớp tuyết, lay động cả cánh rừng. Cánh tay tôi lập tức bị hất văng, đại kiếm không khoan nhượng nhắm thẳng vào mắt. Tôi phải chật vật chuyển động theo hướng lao của chị ta, lộn người ra phía sau để tránh được đòn tấn công hiểm ác.

Eleanor, chị ta được nể sợ không phải vì kiếm kỹ cao siêu hay một lối đánh hoa mỹ mà chết người, những gì chị có chỉ đơn giản là sát khí vô biên và sức mạnh thuần tuý thấm nhuần từng đường kiếm. Chúng có thể gói gọn lại trong bốn từ: nhanh, mạnh, dứt khoát. Chừng ấy đã đủ để đè bẹp mọi kiếm sĩ, dẫu cho có những người đã dành cả đời mình trui rèn kỹ năng, cái tôi của họ vẫn sẽ bị sỉ nhục bằng thứ sức mạnh áp đảo ấy.

Một vệt sáng đỏ kéo dài trong không khí mỗi lúc chị ta di chuyển. Con quái vật này không có ý định sẽ cho tôi ngơi nghỉ một khắc nào. Một bước chân của chị ta đã đủ để rút ngắn khoảng cách từ năm mét xuống dưới một gang tay, mang lưỡi kiếm sắc lạnh kề sát cổ tôi.

Lại thêm một tia lửa nữa bắn ra, cơ thể tôi bị hất văng đi, cổ tay trái tôi chưa gì đã trật khớp khi phải giữ kiếm bằng hai tay sau cú va chạm, truyền thông tin về cơn đau lên thẳng não bộ ngay lúc không cần thiết nhất.

Lưng tôi đập mạnh vào một khúc cây thô ráp, đôi mắt và đầu óc còn choáng váng sau va chạm, tôi chỉ kịp nhìn thấy tuyết văng tung toé, mặt đất vỡ tung bay lên không trung, và cái bóng trắng của vị Tử Thần vun vút lao đến. Không khoan nhượng, mũi kiếm tựa viên đạn đen khai hoả từ nòng súng của tay thợ săn lành nghề, con mồi như tôi chỉ biết luống cuống lách người, thoát khỏi cửa tử trong gang tấc mà lăn lộn né xa thứ sinh vật cuồng loạn khát máu.

Tôi sờ vội lên cổ, cảm nhận rõ mồn một vết cắt nhỏ đang ứa máu, Eleanor dường như thấy tôi đang bị áp đảo, chị ta không vội mà chậm rãi rút mũi kiếm ra khỏi thân cây, thảnh thơi nói một câu bông đùa:

“Khởi động như vậy chắc là đã đủ để cậu nóng người rồi nhỉ?”

Tôi không thèm trả lời con quái vật đấy, chỉ nhân thời gian ít ỏi này lấy lại sự tập trung, bình tĩnh, nhanh chóng kiểm soát nhịp thở và vặn lại cái cổ tay trật khớp. Tiếng rắc vang lên cùng tiếng rên rỉ đau đớn của tôi. Trông thấy cảnh tượng thê thảm này, Eleanor nhìn tôi bằng ánh mắt có phần thương hại.

Dẫu mắt của tôi có thể theo kịp chuyển động tiệm cận vận tốc âm thanh của chị ta, cơ thể tôi vẫn không tài nào phản xạ kịp. Đỡ đòn thì sẽ bị hất văng, né tránh thì chưa chắc đã thành công… Tôi đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Nhận thấy tôi không có ý định trả lời, Kiếm Thánh cười khẩy. Chị ta giơ thanh đao lên song song với mặt đất, đôi mắt nhìn dọc theo lưỡi đao đen tuyền đang sáng loá dưới ánh trăng… Đòn thế này…

Đùng!

Mặt đất nổ tung, gốc thông tội nghiệp đằng sau chị cũng bị thổi bay cho bật cả gốc, âm thanh inh ỏi của kim loại lần nữa kêu vang. Nhưng lần này, thanh kiếm trên tay tôi không còn chịu được sức nặng khủng khiếp mà mũi kiếm đen tác động lên, nó nứt vỡ, cuối cùng gãy làm đôi. Viên đạn đen của thợ săn cuối cùng cũng găm được vào da thịt của con mồi.

Dù đã nỗ lực hết sức để làm chệch hướng đòn đâm ấy, vai trái tôi vẫn bị xuyên thủng, tạo một vết rách đỏ thẫm, cắt đứt phần gân cánh tay, chính thức làm cả bên trái của tôi trở thành một tảng thịt lủng lẳng vướng víu.

Không để cho chị ta xoay lưỡi kiếm, tôi lùi lại, ngậm chuôi kiếm trong miệng và lấy tuyết đắp lên vết thương cho máu đông lại nhanh nhất có thể, nghiến chặt răng chịu đựng cơn đau khiến tôi muốn bất tỉnh. Eleanor vẫn tỏ ra chút nương từ, chị vẩy số máu bám trên cây đại đao, chúng nằm lại trên tuyết, tạo một vệt màu đỏ ma mị giữa mặt đất trắng xoá. Tia đỏ trên mắt chị ta vẫn rực sáng, khiến cơ thể tôi bất giác mà run sợ. Chị ta như một con sói đói, và tôi thì chỉ là một con cừu đã bị thương nặng trước móng vuốt hung tợn. Với tôi lúc này, chị ta không khác gì là thiên địch, là kẻ thù tự nhiên của tôi.

“Một phút đã trôi qua.”

Giọng nói nhẹ nhàng vang bên tai, tử thần đã đến cùng cây lưỡi hái kề sát cổ của kẻ sắp tận số, tôi.

Tôi hướng thanh kiếm đã gãy đôi vào cổ chị ta, chỉ để nghe một tiếng keng chua chát và cánh tay phải bị hất ngược lại. Đại đao giơ lên, chẻ đôi mặt trăng, những bông tuyết rơi lên mũi kiếm cũng bị cắt làm hai. Tử thần cùng cây vũ khí của hắn sẵn sàng bổ xuống bất cứ lúc nào.

Một cú lách người sang trái, bẻ cong cột sống đến mức chính tôi đã nghe thấy tiếng răng rắc phát ra mà lộn nhào ra sau. Cơn đau lập tức truyền đến làm tôi mất thăng bằng, ngã nhào xuống nền tuyết lạnh giá.

Tôi ngước nhìn lên, sứ giả từ địa ngục sừng sững đứng đó. Eleanor bóp cổ tôi, nhấc bổng lên như con thú không còn sức để giãy giụa. Chị ta cười, nói một câu đáng sợ vô cùng mà cố cho nó hài hước trong tình cảnh tôi phải giãy chết này.

“Bay cùng chị nào.”

Tay chị ta không còn nắm chặt cổ tôi. Sau một cái chớp mắt, kế bên tôi đã là đỉnh của những cây thông cao vút, và phía bên tay trái, thanh đại đao mang màu của màn đêm đã ngay sát. Lúc này mắt tôi còn không kịp chớp, Eleanor đã treo ngược mình ở đó, đến cả âm thanh của vụ nổ khi chị ta nhảy lên còn chậm hơn so với sự xuất hiện bất thình lình ấy. Chị ta như đứng được trên không, đại kiếm nắm chắc trong tay. Có vẻ chút nhân từ cuối cùng đã được chị dồn vào cú đánh này, trước khi ra đòn, Kiếm Thánh xoay ngang lưỡi kiếm, đập tôi bay trở lại xuống dưới mặt đất như quả bóng bàn hình người. Lưng tôi đập mạnh, lại một loạt tiếng xương rạn nứt nữa phát ra.

Nhưng chuỗi tấn công của chị ta chưa kết thúc. Nằm lại dưới mặt đất, tôi vẫn lờ mờ thấy bóng hình chị ta chúi đầu xuống, lấy vũ khí làm điểm đặt chân, dậm chân phi thẳng xuống. Màu đen của cây đại kiếm bay song song, sắc đỏ trong đôi mắt của chị và bộ váy trắng tinh khôi, tất cả những thứ đó biến chị thành một viên thiên thạch, đâm thủng lồng ngực tôi, xuyên qua cơ thể, đâm sâu xuống tận lớp đất tôi đang nằm lên.

Cơn khát máu của Kiếm Thánh đã đạt đỉnh điểm, chị ta đã chẳng màng chuyện tôi sống hay chết. Ngay khi tôi thấy cổ tay chị đã có ý định xoay ngang mũi kiếm, tôi mặc kệ sức lực chẳng còn bao nhiêu này, dùng hết sức bình sinh giữ lấy lưỡi kiếm. Nhưng cũng chỉ như cố gắng vô ích, hơi tàn sao mà đấu lại cơn cuồng sát? Mũi kiếm ấy đã xé rách mọi thứ, tiếng máu thịt và xương nát vụn vang lên cùng với tiếng chuông reo. Mắt tôi mờ căm, hai tay buông thõng, cơ thể lạnh cóng. Trong cơn mê sảng, đôi mắt tôi liếc xuống dưới, nơi trái tim tôi đã lộ hẳn ra bên ngoài, đập thình thịch từng nhịp chậm rãi.

Đằng sau bóng hình độc một màu trắng đó, ánh trăng vẫn toả vầng hào quang mê hoặc của mình, không gian xung quanh đã vụn vỡ. Và đôi tai mê muội này vẫn kịp nghe thấy tiếng thì thầm của Thần Chết cùng nụ cười rạng rỡ trên môi của người.

“Chúc mừng sinh nhật, Noelle…?”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Truyện vẫn hay.
Xem thêm