Chủ nhật, không khí trong trường yên ắng và trầm lắng, nhưng không phải tất cả học sinh đều được nghỉ ngơi. Vương Gia Long, với một cảm giác nặng nề trong lòng, đã có mặt tại tòa nhà B, nơi cậu được giao nhiệm vụ trực nhật cùng với Lê Hoàng Minh, bạn cùng phòng của cậu, cùng tám người bạn học cùng phòng khác mà cậu chưa từng có dịp trò chuyện và quen biết.
Tòa nhà B hiện ra như một biểu tượng của quyền quý và trang trọng. Những cột trụ cao vút được chạm khắc tinh xảo, những hoa văn cổ điển trên tường như vẫn giữ được sự tươi mới qua hàng thế kỷ. Ánh sáng của buổi sớm xuyên qua những cửa sổ lớn, tạo ra những mảng sáng tối xen kẽ, khiến cho không gian nơi đây thêm phần huyền bí. Cảm giác ngôi trường như đang lấp lánh dưới những lớp bụi thời gian.
Gia Long cùng nhóm bạn tập trung vào công việc dọn dẹp, tay cầm chổi quét, cậu bắt đầu từ đầu hành lang, nơi có những viên gạch men sáng bóng và sắc màu ấm áp. Cậu cẩn thận quét từng góc, đảm bảo không có một hạt bụi nào còn sót lại. Trong lúc quét, Gia Long ngắm nhìn những bức tranh treo trên tường của hành lang tòa B, mỗi bức tranh ở đây như kể lại một câu chuyện về lịch sử và văn hóa của ngôi trường bằng cách khác hẳn với tòa C. Hình ảnh những bậc tiền bối trong trang phục Hòa Thuật truyền thống làm lòng cậu dâng lên cảm giác tự hào.
Hoàng Minh, đứng bên cạnh, thỉnh thoảng liếc nhìn cậu, rồi lại quay về với việc của mình. "Cậu làm khá lắm!" cậu ta khen ngợi, hơi ngạc nhiên trước sự chăm chỉ của Gia Long. "Chắc chắn sẽ không ai nhận ra đây từng là nơi ta phải dọn dẹp."
"Cảm ơn!" Long đáp lại, nhưng trong lòng cậu chỉ đang nghĩ về những phiền muộn và áp đặt nó vào những hạt bụi. Cậu tiếp tục quét dọn, cẩn thận lau chùi từng mảnh ghế, và đôi khi ngẩng đầu lên để nhìn những bức tường được trang trí hoa văn tinh xảo, nơi những hình ảnh truyền thống về nghệ thuật Hòa thuật được khắc họa sinh động.
Nhóm bạn học cùng khối bắt đầu trò chuyện với nhau, tiếng cười vang lên nhưng cũng không thiếu những tiếng thở dài. Một bạn học ngồi gần đó lẩm bẩm: "Chỉ vì xuất thân từ tòa C mà chúng ta phải làm những việc này. Thật bất công!"
"Cậu biết đấy, phải chăng họ nghĩ chúng ta chỉ có thể làm những gì họ nghĩ có thể, như việc dọn dẹp chết tiệt này," một người khác trả lời, giọng chua chát. "Gia tộc của họ thờ cúng nhiều tổ tiên hơn, nên họ có mọi thứ. Còn chúng ta..."
"Vậy là lớp cậu cũng học đến bài Nguyên Năng rồi à?"
Gia Long cảm nhận sự chênh lệch đang dần hiện rõ, nhưng cậu chỉ lặng lẽ tiếp tục công việc của mình, không để những lời nói ấy ảnh hưởng đến tâm trạng. Cậu biết rằng chỉ có sự chăm chỉ và kiên nhẫn mới giúp cậu vượt qua những khó khăn này.
Khi quét dọn xong hành lang, cậu chuyển sang khu vực gần cửa sổ, nơi ánh sáng mặt trời đang len lỏi vào, và bắt đầu lau chùi cửa kính. Trong khi làm việc, cậu không thể không cảm thấy chút châm biếm về sự trái ngược giữa cuộc sống thường nhật của mình và những giấc mơ lớn lao mà cậu nuôi dưỡng trong lòng.
Vương Gia Long và những người bạn cùng nhóm dọn dẹp tiếp tục công việc của mình, từng bước chân nhẹ nhàng nhưng đầy cẩn trọng vang vọng trong không gian tĩnh lặng của tòa nhà B.
Họ dọn dẹp từ phòng này sang phòng khác, mỗi căn phòng đều mang một vẻ đẹp đặc biệt, nhưng cũng thể hiện sự phân chia rõ ràng giữa hai tầng lớp. Cuối cùng, họ đến căn phòng cuối cùng trong dãy hành lang – căn phòng dành riêng cho nhóm lớp chọn của tòa nhà B. Đây là nơi những học sinh xuất sắc nhất của tòa nhà này tập trung, được coi là những người ưu tú nhất, được gia đình và nhà trường đặt nhiều kỳ vọng.
Khi cửa phòng mở ra, trước mắt họ là một cảnh tượng không ngờ. Đế Thiên Thanh, cô gái nổi tiếng nhất tòa B với vẻ đẹp thanh tú và danh hiệu "thiên thần," đang trò chuyện thân mật với Bùi Mạnh Dũng, lớp trưởng của lớp chọn. Cả hai đều tỏa ra một khí chất khác biệt, như thể họ thuộc về một thế giới hoàn toàn khác so với Long và nhóm của cậu. Cảm giác như thế gian này có hai phía: một phía là thế giới cao sang của họ, và phía còn lại là nơi mà Long và những người bạn của cậu đang tồn tại.
Sự thân mật giữa hai người khiến không khí trong phòng trở nên ngột ngạt, và Long cảm nhận rõ ràng sự cách biệt mà cậu phải đối mặt mỗi ngày. Dù vậy, cậu vẫn giữ im lặng, tiếp tục công việc của mình cùng với những người bạn, nhưng tâm trí không thể ngừng suy nghĩ về những gì vừa chứng kiến.
Khi Bùi Mạnh Dũng nhìn thấy nhóm học sinh tòa C đang dọn dẹp trong phòng, cậu khẽ nhíu mày, dường như mất hứng thú nhưng vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh. Không muốn gây thêm sự chú ý, cậu chỉ nhẹ nhàng bảo Đế Thiên Thanh đi cùng mình rời khỏi căn phòng. Đế Thiên Thanh, với vẻ đẹp rực rỡ, lặng lẽ gật đầu và theo bước Dũng, cả hai nhanh chóng bước ra ngoài mà không nói một lời nào.
Ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng họ, những lời bàn tán bắt đầu rộ lên trong nhóm dọn dẹp. Một cậu bạn, ánh mắt còn dõi theo dáng hình của Đế Thiên Thanh, không kiềm được cảm thán: "Cô ấy đẹp thật đấy, không hổ danh là thiên thần của tòa B."
"Cậu có thấy cô ấy đẹp không? Thật sự, mình chưa bao giờ thấy ai xinh như vậy," một người trong nhóm thì thào, giọng đầy sự ngưỡng mộ.
"Ừ, đúng là thần tiên giáng trần... Nhưng có điều gì đó khiến mình không thích," một giọng khác xen vào, đầy sự ghen tỵ. "Nhìn cách họ bước đi, cứ như thể chúng ta không tồn tại vậy."
Một bạn khác gật đầu, nhưng giọng điệu có chút ganh tị: "Ừ, đẹp thì đẹp thật, nhưng sao lại kiêu ngạo thế? Chúng ta cũng là học sinh của trường này mà, đâu đến nỗi phải né tránh như vậy."
"Có lẽ họ chỉ coi chúng ta là kẻ hầu hạ thôi," một người khác châm chọc, giọng điệu cay đắng. "Nhưng dù gì thì chúng ta cũng là học sinh tòa C, chẳng thể so sánh được với họ."
Những lời bàn tán ngày càng trở nên ồn ào hơn, mỗi người đều có những suy nghĩ và cảm xúc riêng về sự phân biệt rõ rệt giữa hai tầng lớp. Nhưng dù có bất mãn hay ngưỡng mộ, tất cả đều cảm thấy một khoảng cách vô hình mà họ không dễ gì vượt qua, một khoảng cách tồn tại giữa những người như Đế Thiên Thanh và Bùi Mạnh Dũng với những học sinh bình thường như họ.
Sau khi công việc dọn dẹp hoàn tất, nhóm học sinh tòa C tụ tập lại ở phòng dụng cụ để cất chổi, cây lau nhà, và các vật dụng vệ sinh khác. Không khí trong nhóm có phần nhẹ nhõm hơn, ai nấy đều thở phào sau một buổi sáng lao động mệt nhọc. Vương Gia Long, với đôi tay nặng nề vì mệt mỏi, cẩn thận đặt cây lau nhà vào góc, rồi lặng lẽ đứng nhìn mọi người xung quanh.
Lê Hoàng Minh, luôn vui vẻ và hoà đồng, tiến lại gần Long, đặt tay lên vai cậu. "Này Long, sau khi xong xuôi hết rồi, bọn tớ định đi bắn bida để thư giãn một chút. Cậu đi cùng chứ?"
Long nhìn Minh, đôi mắt đầy sự cảm kích. Cậu mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy thoáng qua nỗi đau nhức hiện rõ trên gương mặt. "Cảm ơn cậu, Minh. Nhưng... mình phải xin lỗi, cơ thể mình vẫn còn đau nhức và ê ẩm. Có lẽ mình sẽ về phòng nghỉ ngơi."
Minh khẽ gật đầu, ánh mắt thể hiện sự thông cảm. "Hiểu rồi, Long. Cậu nghỉ ngơi đi, hôm khác chúng ta lại cùng nhau chơi. Nhớ chăm sóc bản thân nhé."
Long gật đầu, cảm thấy ấm lòng trước sự quan tâm của bạn mình. Cậu vẫy tay chào mọi người rồi lặng lẽ rời khỏi phòng dụng cụ, để lại tiếng cười nói và sự phấn khởi của nhóm bạn phía sau, bước từng bước chậm rãi trên hành lang ký túc xá để trở về phòng mình.
Vương Gia Long lê bước về phía cửa phòng ký túc xá, cơ thể rã rời như thể từng tế bào đang kêu gào được nghỉ ngơi. Cậu chỉ có một điều duy nhất hiện hữu trong đầu: "Chỉ cần đẩy cánh cửa này ra, quăng mình lên giường và ngủ một giấc thật dài, mọi thứ sẽ ổn..."
Nhưng mọi suy nghĩ bỗng chốc bị cắt đứt, ngay khoảnh khắc tay cậu chạm vào tay nắm cửa.
Rắc... Tiếng cánh cửa kêu khẽ khi được mở ra, và ngay lập tức, một luồng hơi lạnh đến kỳ lạ như xé toang sự tĩnh lặng của căn phòng tràn ra. Long khựng lại, đôi mắt chưa kịp điều chỉnh với bóng tối bên trong.
"Gì thế này?"
Khi ánh mắt Long vừa chạm vào bên trong, cậu lập tức đứng sững lại. Chiếc mặt nạ trắng, mang biểu tượng Thái Cực Đồ, lơ lửng trong bóng tối, như một bóng ma bủa vây lấy cậu. Không cần suy nghĩ, tim cậu đập mạnh đến mức như sắp vỡ tung, và mọi thứ xung quanh như đột ngột thu nhỏ lại, chỉ còn lại cậu và cái mặt nạ ám ảnh kia.
"Chuyện gì... đang xảy ra vậy?", Long tự hỏi, hơi thở của cậu như nghẹn lại trong lồng ngực.
Không khí đột nhiên như bị rút cạn, lạnh lẽo và ngột ngạt, khiến mỗi lần cậu cố hít thở đều là một trận chiến. Đôi mắt cậu không thể rời khỏi chiếc mặt nạ, như bị đóng đinh vào nó, còn đôi chân cậu cứng lại, không thể nào di chuyển. Ký ức về trận chiến với Vô Hình Đạo Sư trỗi dậy mạnh mẽ, như một cơn ác mộng sống hiện lên ngay trước mắt cậu. Ánh sáng chói lòa của tia sét mà cậu đã tạo ra, tiếng thét của những người bạn trong đêm mưa, và cả tiếng gió rít của trời đêm.
"Không thể nào..." Long lẩm bẩm, giọng run rẩy. Mọi giác quan của cậu đều gào thét bỏ chạy, nhưng cơ thể lại như bị trói chặt vào mặt đất.
Tên Vô Hình Đạo Sư đứng đó, lạnh lùng và bất động, bóng tối bao trùm lấy hắn khiến cậu không thể nào phân biệt đâu là thực, đâu là ảo. Long cố gắng kiểm soát nhịp thở của mình, nhưng mỗi hơi thở ra chỉ là những tiếng nấc đứt đoạn.
"Chạy đi! Phải chạy ngay!" – Long muốn hét lên, nhưng cổ họng cậu như bị bóp nghẹt, không thể phát ra một âm thanh nào.
Và rồi, giữa sự tĩnh lặng đến đáng sợ, hắn cất tiếng.
"Đừng có chết trân ra thế." Giọng nói lạnh lùng, đầy mỉa mai vang lên, cắt ngang bầu không khí căng thẳng như lưỡi dao sắc bén. Hắn nhún vai, nụ cười ẩn hiện dưới chiếc mặt nạ. "Yên tâm đi, lần này tôi sẽ không làm hại cậu đâu... ít nhất là chưa đến lúc."
Giọng nói ấy như một cái tát bất ngờ vào mặt Long, kéo cậu trở lại thực tại một cách thô bạo. Cậu không dám tin vào những gì mình vừa nghe, cả người run rẩy vì căng thẳng. Nhưng dù cho tên Vô Hình Đạo Sư không di chuyển, sự hiện diện của hắn vẫn như một cơn ác mộng chưa bao giờ buông tha cậu. Ánh mắt của Long vẫn dán chặt vào hắn, và cái cảm giác như mặt đất sụp đổ dưới chân cậu chưa hề biến mất.
"Không... không thể nào," Long thì thầm trong hơi thở dồn dập, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.
Vô Hình Đạo Sư từ từ bước ra khỏi bóng tối, mỗi bước đi của hắn như xé toang không gian xung quanh, để lộ ra sự đáng sợ trong vẻ ngoài lạnh lùng và bí ẩn của hắn. Hắn đứng gần Long, và sự lạnh lẽo từ cơ thể hắn dường như truyền qua không khí, làm cho căn phòng trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết.
"Nghe này, Vương Gia Long," giọng hắn vang lên như một âm thanh trầm tĩnh từ đáy vực thẳm, "tôi không đến đây để đấu với cậu ngay lúc này. Thay vào đó, tôi có một thông điệp cho cậu."
Long vẫn đứng đó, không thể di chuyển, nhưng mắt cậu đã bắt đầu tìm kiếm cách thoát khỏi tình thế này. Hắn tiếp tục, vẻ mặt vẫn không thay đổi, ánh sáng từ chiếc mặt nạ trắng phản chiếu lên những vết nứt của sự tĩnh lặng.
"Chúng ta có một mục tiêu chung," Vô Hình Đạo Sư nói tiếp. "Có những thế lực đang âm thầm thao túng mọi thứ xung quanh chúng ta. Và cậu, cùng với những người bạn của mình, có thể là chìa khóa để giải quyết tình hình này."
Long cố gắng lấy lại bình tĩnh, mặc dù tim cậu vẫn đập thình thịch. "Thế lực gì?" cậu hỏi, giọng lạc đi. "Tại sao tôi phải tin tưởng vào những lời của ngài? Ngài đã khiến tất cả chúng tôi phải trải qua quá nhiều đau đớn."
Hắn xoay người bước chậm rãi về phía một chiếc ghế gần đó, như thể không có gì quan trọng hơn trong thế giới này ngoài việc ngồi xuống và trò chuyện với Long. Chiếc mặt nạ Thái Cực Đồ che kín gương mặt, nhưng không thể che giấu ánh mắt đầy toan tính và lạnh lẽo lấp lánh phía sau. Ánh mắt ấy như soi rọi vào tận tâm can của Long, khiến cậu cảm nhận rõ ràng sự khác biệt của hắn so với những Vô Hình Đạo Sư khác, một sự khác biệt đáng sợ, nhưng lại quyến rũ đến kỳ lạ.
"Cậu còn nhớ thỏa thuận trước trận chiến của chúng ta chứ, việc sẽ ra sao nếu cậu thua ấy?"
Hắn kéo ghế lại gần, ngồi xuống với tư thế ngược đời, quay lưng ghế về phía trước, hai chân tách ra, tay khoanh lại đặt trên thành ghế, như thể hắn đang kiểm soát toàn bộ không gian này. Không còn là bóng dáng của một kẻ săn đuổi trong bóng tối, mà là một người đàn ông với sự tự tin tuyệt đối, sự tự tin của một kẻ hiểu rõ về quyền lực và tham vọng của mình.
Hắn lặng lẽ quan sát Long, đôi mắt sắc bén xuyên qua mặt nạ như đọc thấu tâm can cậu, khiến cậu cảm thấy như bị bóc trần trước một kẻ thù không thể đánh bại.
"Đóng cửa lại," hắn ra hiệu bằng một cái hất cổ tay, như thể tất cả mọi thứ đều đã nằm trong tầm kiểm soát của hắn, không cần phải vội vàng hay lo lắng. "Chúng ta cần nói chuyện."
Long vẫn đứng đó, tim đập mạnh trong lồng ngực. Sự tự tin của Vô Hình Đạo Sư như một chiếc lưỡi dao sắc bén, cắt xuyên qua không khí dày đặc sự lo âu. Cậu cảm thấy mình như một con thú bị dồn vào góc, nhưng một phần trong cậu biết rằng cậu không thể lùi bước.
"Đóng cửa?" Long lặp lại, cảm giác khó chịu trỗi dậy trong lòng. "Tại sao tôi phải làm theo yêu cầu của ngài?"
"Đơn giản thôi," Vô Hình Đạo Sư đáp, giọng nói vẫn đều đều và lạnh lẽo. "Bởi vì nếu không, những gì tôi sắp nói sẽ không có ý nghĩa. Và cậu sẽ không có cơ hội nào để thay đổi số phận của mình."
Hắn tiếp tục quan sát Long, ánh mắt như lửa đốt. Long không muốn nhưng cũng không thể kháng cự được sự hấp dẫn kỳ lạ từ con người này. Cuối cùng, cậu gật đầu, nhấc chân đi về phía cửa. Khi cậu khép cánh cửa lại, cảm giác ngột ngạt càng trở nên rõ rệt hơn, như thể không gian này đã bị phong tỏa lại.
Khi thấy cánh cửa đã đóng lại, tên Vô Hình Đạo Sư ngả người ra sau rồi nhẹ nhàng thở ra, như thể đang chuẩn bị bắt đầu một câu chuyện đã được hắn ôm ấp từ rất lâu. Hắn nhấc một tay lên, cử chỉ đầy tinh tế, như đang vẽ nên những sợi chỉ vô hình trong không gian, và bắt đầu kể một câu chuyện với giọng điệu chậm rãi, mượt mà như dòng suối chảy qua những tảng đá ngầm.
"Ngày xưa," hắn bắt đầu, giọng nói như hòa quyện với không khí lạnh lẽo trong căn phòng, "có một con chim ưng vươn mình lên bầu trời cao rộng, nơi chỉ có những đám mây và ánh sáng mặt trời đồng hành cùng nó. Chim ưng là vua của không trung, không có loài nào dám thách thức quyền lực và sức mạnh của nó. Nhưng bên trong trái tim của nó, luôn tồn tại một ngọn lửa không thể dập tắt, một ngọn lửa của tham vọng và kiêu ngạo."
Hắn ngừng lại một chút, đôi mắt phía sau mặt nạ ánh lên một tia nhìn đầy ẩn ý. "Chim ưng muốn nhiều hơn những gì nó có. Không chỉ bầu trời, nó còn muốn kiểm soát cả đất liền, biển cả, mọi thứ dưới tầm mắt của nó. Thế là, nó lao xuống, với đôi cánh mạnh mẽ và móng vuốt sắc bén, nhưng khi vừa chạm đất, nó nhận ra mình không còn là vua nữa. Chim ưng bị mắc kẹt giữa những cành cây, giữa những rễ cây ăn sâu vào lòng đất, và nó không thể thoát ra."
Tên Vô Hình Đạo Sư nở một nụ cười nhẹ, như thể câu chuyện đó chỉ là một mẩu chuyện vô hại, nhưng Long cảm nhận được sự sâu xa trong từng từ ngữ. "Chim ưng muốn tất cả, nhưng cuối cùng nó chẳng còn gì ngoài nỗi thất vọng và sự cô độc."
Hắn nghiêng người về phía trước, ánh mắt đầy thâm ý. "Con người cũng vậy. Tham vọng, quyền lực, kiêu ngạo, những thứ đó giống như cơn khát không bao giờ được giải tỏa. Nhưng..." hắn dừng lại, như để nhấn mạnh từng từ tiếp theo, "kẻ thông minh sẽ biết cách biến tham vọng thành công cụ, không phải là gông cùm."
Hắn nhìn Long chằm chằm, giọng nói trở nên trầm lắng và bí ẩn hơn. "Cậu có muốn bay cao hơn, chạm tới những điều mà người khác chỉ dám mơ ước? Hay cậu sẽ chỉ là một con chim đần độn, hướng tầm mắt xuống những tán cây, luôn sợ hãi những cơn bão và bàn tay của kẻ săn mồi?"
Khi Vô Hình Đạo Sư bắt đầu câu chuyện, Long đứng im lặng, tay nắm chặt cửa như để chống đỡ sự áp bức của không khí xung quanh. Mặc dù nỗi sợ hãi dâng tràn và cảm giác hồi hộp khiến cơ thể cậu run rẩy, Long vẫn cố gắng giữ vững tâm trí, tập trung vào những gì Vô Hình Đạo Sư đang nói.
Khi câu chuyện của Vô Hình Đạo Sư kết thúc, Long hít sâu một hơi, cố gắng làm dịu đi nhịp tim đang đập nhanh. Cậu từ từ bước về phía trước, ánh mắt đầy quyết tâm, mặc dù sự sợ hãi vẫn còn hiện rõ trên gương mặt cậu.
"Ngài có vẻ rất tự tin với câu chuyện của mình," Long nói, giọng nói vẫn còn run nhưng chắc chắn. "Nhưng tôi không thấy ý nghĩa của nó là gì đối với tôi. Mỗi người đều có quyền lựa chọn con đường của riêng mình. Câu chuyện về con chim ưng có thể chỉ là một bài học cho những kẻ không biết dừng lại khi đã có đủ, nhưng tôi không nghĩ rằng đó là con đường mà tôi phải đi theo."
Vô Hình Đạo Sư không thay đổi biểu cảm, đôi mắt lạnh lẽo tiếp tục nhìn thẳng vào Long. "Thú vị lắm. Nhưng liệu cậu có chắc chắn rằng sự kiên quyết của mình không phải là biểu hiện của sự kiêu ngạo? Cậu có chắc rằng mình không phải là một phần của câu chuyện ấy, chỉ là một con chim ưng nhỏ bé, không biết mình đang vươn quá cao?"
Long cảm nhận rõ ràng sự thách thức trong từng từ của Vô Hình Đạo Sư. "Tôi sẽ không dễ dàng tự nhốt mình trong cái bẫy mà ngài đặt ra. Chúng tôi đang chiến đấu để bảo vệ những gì quý giá, để giúp đỡ những người bạn và cộng đồng Hòa Thuật của mình. Nếu ngài cho rằng chúng tôi đang vươn quá cao, vậy thì sao không để cho chúng tôi một cơ hội để chứng minh điều ngược lại."
Vô Hình Đạo Sư chỉ cười nhẹ, âm thanh đó đầy mỉa mai. "Cậu muốn chứng minh điều gì? Rằng sự quyết tâm của cậu có thể đánh bại những thứ thực tế không thể thay đổi? Những người như cậu thường tìm cách làm điều mình muốn, nhưng cuối cùng lại chỉ tự đưa mình vào tình thế khó khăn hơn."
Tên Vô Hình Đạo Sư đứng dậy, bước một vòng quanh căn phòng, như thể hắn đang cân nhắc điều gì đó rất quan trọng. "Tôi có một con đường," hắn nói, giọng như rót mật vào tai Long. "Một con đường không dành cho kẻ yếu đuối hay ngờ nghệch, nhưng lại mở ra vô số cơ hội cho những ai dám bước tới. Nhưng hãy nhớ, mọi bước đi đều có cái giá của nó."
Hắn quay lại nhìn Long, ánh mắt như thấu hiểu mọi điều mà Long đang nghĩ. "Tham vọng là một con dao hai lưỡi, Long. Nhưng nếu cậu biết cách cầm nắm, nó có thể cắt đứt mọi xiềng xích trên con đường tới quyền lực thực sự."
Với nụ cười đầy ẩn ý, hắn ngồi xuống lại, tiếp tục khoanh tay trên thành ghế. "Vậy... cậu sẽ chọn con đường nào? Bay cao và nắm lấy vận mệnh của mình, hay cúi đầu dưới cái bóng của kẻ khác mãi mãi?"
Long đứng đó, sau một khoảng thời gian dài chịu đựng sự căng thẳng và lo lắng, tâm trí cậu không thể nào tiếp tục im lặng thêm được nữa. Sự căng thẳng đã tích tụ đến mức tối đa, cậu cảm thấy như mọi thứ trong lòng mình sắp vỡ òa. Long cố gắng kìm nén sự sợ hãi đang dâng trào trong lòng, nhưng từng từ ngữ phát ra khỏi miệng cậu vẫn không giấu được tiếng run bần bật. "Các người... đã làm gì với Hùng rồi?" Cậu hỏi, đôi mắt mở to đầy lo lắng, như thể sợ câu trả lời sẽ đẩy cậu vào một vực thẳm không đáy.
Tên Vô Hình Đạo Sư khẽ nghiêng đầu, đôi mắt ẩn sau lớp mặt nạ tỏ vẻ như đang suy ngẫm về câu hỏi của Long. Đôi mắt phía sau chiếc mặt nạ Thái Cực Đồ chứa đầy sự thấu hiểu lẫn lạnh lùng. Hắn không vội vã trả lời, như thể muốn để cho nỗi lo lắng trong lòng Long dày vò thêm một chút nữa. Sau một hồi im lặng đầy ám ảnh, hắn cúi đầu nhẹ, một nụ cười mơ hồ hiện lên trên môi.
"Hùng vẫn còn sống," hắn nói, giọng nói như tiếng gió lạnh lẽo thổi qua những hàng cây trơ trụi, "nhưng cậu ta không còn là cậu ấy mà cậu từng biết nữa."
Long nhìn chằm chằm vào hắn, cảm giác như mặt đất dưới chân mình đang rút đi từng chút một. Cậu lắp bắp, "Ý ngươi là sao?"
Tên Vô Hình Đạo Sư nhẹ nhàng đặt tay lên ngực, như thể đang giải thích một điều gì đó hết sức đơn giản. "Một phần linh hồn của cậu ta... đã bị lấy đi. Không phải sự sống, mà là ký ức. Một phần mà chúng tôi thấy không cần thiết phải để lại cho cậu ta."
Vương Gia Long cảm thấy cả người mình như đông cứng lại. "Một phần linh hồn?" Cậu lặp lại, giọng nói lạc đi trong cơn run rẩy.
Tên Vô Hình Đạo Sư gật đầu, vẻ mặt điềm nhiên như thể hắn đang nói về một việc vô cùng bình thường. "Đúng vậy. Những ký ức về Cao đẳng, về Hòa Thuật, về cậu, về tất cả. Hùng bây giờ chỉ là một người bình thường, không còn nhớ một chút gì về thế giới này hay về bạn bè của cậu."
Hắn dừng lại, để lời nói của mình ngấm vào từng suy nghĩ của Long. "Cậu ta sẽ sống, nhưng sống mà không biết mình đã từng là ai, đã từng trải qua những gì. Đối với Hùng, tất cả chỉ là một giấc mơ xa xăm, một ký ức mờ nhạt đã tan biến như sương mù dưới ánh mặt trời."
Tên Vô Hình Đạo Sư khẽ cười, một tiếng cười khô khốc đầy mỉa mai. "Cậu có thể gọi đó là một sự giải thoát, hay một lời nguyền, tùy thuộc vào cách nhìn nhận của cậu. Nhưng sự thật thì vẫn không thay đổi, Long ạ. Hùng bây giờ... chỉ là một cái bóng của chính mình."
Những lời của tên Vô Hình Đạo Sư vang lên như một tiếng sét đánh ngang trời, từng chữ như những nhát dao đâm sâu vào tâm hồn Long. Ánh mắt đen tối của hắn dán chặt vào cậu, không bỏ sót bất kỳ biểu hiện nào, như thể hắn đang nhìn xuyên qua cậu, vào sâu thẳm trong nỗi sợ hãi và sự yếu đuối mà Long cố che giấu.
"Cậu sẽ làm gì với sự thật này?" Hắn hỏi, giọng điệu lạnh lùng nhưng đầy ám ảnh, "Sẽ chìm trong sự tuyệt vọng, hay sẽ tìm cách để không bị cuốn vào cùng số phận như cậu ta?"
Long cảm thấy cổ họng khô khốc, không thốt nên lời. Mọi thứ xung quanh cậu như nhòa đi, chỉ còn lại tiếng vang của những lời nói độc địa đó đang dội lại trong đầu.
Vô Hình Đạo Sư không dừng lại ở đó. Hắn tiến thêm một bước, sát gần hơn, và lời nói của hắn trở nên nhẹ nhàng nhưng lại thâm độc hơn bao giờ hết: "Hay lại như cái đêm hôm đó, cái đêm mà cậu đã bỏ mặc bạn bè mình và để họ phải chiến đấu một mình?"
Câu hỏi này như một đòn chí mạng, phá vỡ hoàn toàn phòng tuyến cuối cùng của Long. Cậu nhớ lại cái đêm định mệnh đó, khi cậu đã quá sợ hãi, quá bất lực để đứng lên và chiến đấu bên cạnh bạn bè. Hình ảnh cậu để lại bạn bè mình một mình đối mặt với hiểm nguy, và giờ đây, hình ảnh đó như một bóng ma hiện hữu, khiến cậu không thể thở được.
Long cảm thấy như tim mình bị bóp nghẹt, một áp lực vô hình đang đè nén lên tâm trí cậu, khiến tinh thần cậu sụp đổ hoàn toàn. Những giọt mồ hôi lạnh bắt đầu chảy dọc theo sống lưng, cơ thể cậu run rẩy không kiểm soát được. Cậu muốn phủ nhận, muốn thoát khỏi sự thật này, nhưng không thể. Những lời của Vô Hình Đạo Sư như một bản án không thể chối cãi, đẩy Long vào trạng thái hoàn toàn tuyệt vọng.
"Ngài... ngài... không có quyền...," Long lắp bắp, nhưng giọng nói của cậu nghe thật yếu ớt, chẳng khác gì một tiếng thì thào bị cuốn đi trong gió.
Vô Hình Đạo Sư cười khẩy, ánh mắt hắn lấp lánh như những vì sao giữa bầu trời đêm tối tăm. "Hãy tự hỏi bản thân, Long. Cậu có muốn tiếp tục sống trong bóng tối của sự hối hận, hay sẽ tìm thấy ánh sáng trong đống tro tàn này?" Hắn ngồi đó, chờ đợi, như một kẻ thầy bói đang chờ xem số phận của một con bài bất hạnh.
Ánh đèn yếu ớt từ góc phòng hắt bóng Vô Hình Đạo Sư lên tường, tạo nên một hình ảnh mờ ảo và đáng sợ. Hắn ngồi đó, gương mặt không thể hiện cảm xúc, nhưng ánh mắt thăm thẳm như đang ngắm nhìn những điều sâu thẳm trong tâm hồn của Vương Gia Long.
"Cậu nghĩ rằng sự sống và cái chết chỉ là những ranh giới rõ ràng?" Vô Hình Đạo Sư hỏi, giọng điệu trầm lắng, nhưng đầy sức nặng. "Cậu đã chứng kiến điều gì xảy ra với Hùng. Thực tế tàn nhẫn đó cho thấy chỉ cần một quyết định sai lầm, cậu có thể đánh mất tất cả."
Trước ánh mắt sắc lạnh của Vô Hình Đạo Sư, Long chỉ còn lại sự tuyệt vọng, bị kìm kẹp bởi sự thật phũ phàng và không thể chối cãi. Vô Hình Đạo Sư không cần phải nhắc lại, Long biết rất rõ những gì hắn nói là sự thật. Cái đêm đó, cậu đã chọn sai, và giờ đây cậu phải đối mặt với hậu quả.
Vô Hình Đạo Sư khẽ nhếch môi cười, một nụ cười nửa như khinh bỉ, nửa như thách thức. Hắn chậm rãi ngả người về phía trước, ánh mắt không rời khỏi Long, và nói tiếp bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy tính toán:
"Cậu có thể nghĩ rằng sự kiên quyết của mình sẽ cứu cậu khỏi số phận khắc nghiệt. Nhưng điều đó chẳng là gì nếu cậu không biết cách sử dụng nó, như một thanh kiếm chưa từng được tôi luyện sẽ chỉ là một khối kim loại vô dụng."
Hắn dừng lại, ánh nhìn chằm chằm vào Long, như thể đang đo lường phản ứng của cậu. Long cảm nhận được sự toan tính trong từng từ ngữ của hắn, một gã thợ săn đang đùa giỡn với con mồi trước khi tung đòn chí mạng.
"Tôi đến đây không phải chỉ để thuyết giáo về sự thất bại của cậu," hắn tiếp tục, giọng nói trở nên thân mật hơn, nhưng vẫn đầy sự mưu mẹo. "Tôi có thể mang lại cho cậu sức mạnh thực sự, một thứ mà không phải ai cũng có cơ hội chạm tới. Nhưng đổi lại, cậu phải biết rằng, để đạt được sức mạnh, cậu cần phải từ bỏ những thứ khác."
Hắn ngừng lại, ánh mắt đầy ẩn ý, như muốn Long tự suy ngẫm về cái giá mà hắn ám chỉ. "Suy nghĩ kỹ đi, Long. Quyết tâm của cậu có thể trở thành vũ khí sắc bén nhất, hoặc có thể là gông cùm trói buộc cậu trong sự yếu đuối. Câu hỏi là, cậu có sẵn sàng để trả giá cho sức mạnh ấy không?"
Với mỗi từ, hắn càng đẩy Long vào sâu hơn trong cuộc thương thuyết mà hắn đã lên kế hoạch. Hắn biết rất rõ những gì mình đang làm, từng lời nói, từng cử chỉ đều được tính toán để kéo Long vào một ván cờ đầy mưu mẹo, nơi mà chỉ cần một bước đi sai lầm, mọi thứ sẽ thay đổi mãi mãi.
Vương Gia Long lặng người đi trong giây lát, cảm nhận rõ ràng sức nặng của những lời nói từ Vô Hình Đạo Sư. Hắn không còn là kẻ chỉ biết đe dọa và khiêu khích nữa, mà giờ đây trở thành một người đề nghị một thỏa thuận đầy cám dỗ, một cơ hội mà khó ai có thể từ chối nếu không đủ lý trí và bản lĩnh.
“Giao kèo trước trận chiến,” Vô Hình Đạo Sư bắt đầu, âm thanh nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng lại mang một sức nặng không thể phủ nhận. “Có một điều mà cậu cần hiểu rõ. Nếu cậu thua, cậu sẽ phải cống hiến sức mạnh của mình cho tôi. Nhưng bây giờ, tôi có thể thay đổi điều đó.”
“Thay đổi?” Long nhíu mày, trong lòng dâng lên cảm giác hoài nghi. “Ngài đang nói gì vậy?”
“Thay vì trở thành một con cún chỉ biết nhặt gậy và cắn bừa, cậu có thể chọn con đường khác. Hợp tác với tôi.” Hắn dừng lại một chút, ánh mắt dán chặt vào Long, như muốn đọc thấu những cảm xúc đang diễn ra trong tâm trí cậu. “Cậu có tài năng đặc biệt, và tôi biết rằng cậu không muốn sống trong cái bóng của những người khác. Hãy trở thành một phần của thế giới mà tôi đang xây dựng.”
Giọng nói của Vô Hình Đạo Sư dịu lại, nhưng vẫn mang theo một sức mạnh khó cưỡng. Những lời của hắn như một lời hứa về một tương lai huy hoàng. “Cậu sẽ không chỉ là một học sinh vô danh trong cái thế giới đầy phức tạp này. Với sự giúp đỡ của tôi, cậu có thể vươn tới những đỉnh cao mà không ai ngờ tới, và cậu sẽ có quyền lực mà ngay cả những kẻ mạnh nhất cũng phải e ngại.”
Long cảm thấy tim mình đập mạnh, nhưng cậu không để cho những cảm xúc ấy lấn át. “Thế giới ngài đang xây dựng, là loại thế giới gì?” Cậu hỏi, giọng cậu cứng rắn hơn, dù bên trong lòng cậu đang chao đảo.
“Tôi có ý định thăng tiến và gia tăng quyền lực trong Hội Đồng Hòa Thuật Việt Nam,” Vô Hình Đạo Sư nói, ánh mắt sắc lạnh lướt qua từng chi tiết của căn phòng, lời nói của hắn như mời gọi một cánh cửa mới. “Tôi sẽ thay đổi những điều lệ cũ kỹ, cổ hủ của thế giới Hòa Thuật này. Cậu sẽ thấy những thứ như giai cấp, dòng máu thuần chủng hay các gia tộc Hòa Thuật lâu đời sẽ biến mất mãi mãi.”
“Nhưng để chứng minh sự tin cậy của việc hợp tác này,” Vô Hình Đạo Sư nói, ánh mắt hắn như đang cân nhắc từng từ ngữ sẽ nói ra. “Trước tiên, cậu sẽ phải trở thành tay sai trung thành của tôi, một người luôn tuân theo mọi chỉ thị của tôi tại Cao Đẳng Chuyên môn Hòa thuật Đô thị Hà Nội.”
Long cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn. Cậu đã chuẩn bị tâm lý cho những điều kiện nghiêm ngặt, nhưng sự thẳng thắn của Vô Hình Đạo Sư khiến cậu cảm thấy bất an. “Đó sẽ không chỉ là một vai trò,” hắn tiếp tục, giọng nói trầm bổng và đầy sức nặng. “Nó sẽ là cơ hội để cậu tự khẳng định mình trong thế giới mà cậu từng nghĩ rằng mình không có chỗ đứng.”
Long cảm thấy bối rối, như thể một cơn lốc đang cuốn lấy tâm trí cậu. Ánh mắt của Vô Hình Đạo Sư như một cái bẫy, lôi kéo cậu vào những suy nghĩ không thể lý giải. "Tại sao tôi phải tin vào lời hứa của một Vô Hình Đạo Sư?" cậu hỏi, giọng nói run rẩy, chứa đựng sự hoài nghi. "Chẳng phải các ngài là những kẻ không được phép có quyền lực hay ảnh hưởng trong Hội Đồng Hòa Thuật ư? Tại sao lại muốn gia tăng quyền lực tại một nơi mà các ngài không có chỗ đứng?"
Câu hỏi thoát ra từ đôi môi cậu, và sự thật của nó như một viên đá ném vào hồ nước tĩnh lặng, tạo ra những gợn sóng dao động trong không khí. Theo luật của thế giới này, những Vô Hình Đạo Sư vốn là những con hoang của những gia tộc Hòa Thuật lâu đời tại Việt Nam không được phép có địa vị hay sở hữu quyền lực ngoài chức danh Vô Hình Đạo Sư, một chức danh thấp kém được giao cho những nhiệm vụ tay chân, nguy hiểm, tối mật và dơ bẩn. Họ như những con chó săn của Hội Đồng Hòa Thuật. Mặc dù khả năng Hòa Thuật của những Vô Hình Đạo Sư được cho là ngang bằng với những tầng lớp tinh hoa trong Hội Đồng, vì cùng thờ cúng chung một tổ tiên, điều đó khiến bể Nguyên Năng của những Vô Hình Đạo Sư cũng dồi dào hơn bao giờ hết.
Vô Hình Đạo Sư khẽ nhếch môi, một nụ cười u ám hiện ra, như thể hắn đã chờ đợi câu hỏi này từ lâu. "Đúng vậy, Vô Hình Đạo Sư chúng tôi không có chỗ đứng trong Hội Đồng Hòa Thuật, ít nhất là theo luật lệ cũ kỹ mà chúng ta đã luôn tuân thủ một cách mù quáng." Hắn ngừng lại, ánh mắt lấp lánh một tia lạnh lùng. "Nhưng cậu có bao giờ tự hỏi, tại sao những kẻ như tôi lại chọn con đường bị khinh rẻ, bị xa lánh như vậy? Không phải ai cũng muốn chịu đựng cảnh sống trong bóng tối, bị đẩy ra khỏi những quyết định quan trọng của thế giới mình đang sống."
Hắn nghiêng người về phía trước, giọng nói như thì thầm một bí mật cấm kỵ. "Chính sự cấm đoán và khinh miệt của Hội Đồng đã tạo nên những người như tôi. Chúng tôi không được phép tham gia, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng tôi không thể tìm cách thay đổi cục diện. Quyền lực, Long à, không phải chỉ được quyết định bởi những kẻ ngồi trên cao. Nó còn nằm trong tay những người biết cách lách luật, biết cách thay đổi cuộc chơi từ trong bóng tối."
Những lời của Vô Hình Đạo Sư thấm vào tâm trí Long như một thứ độc dược chậm rãi thấm sâu vào cơ thể. Cậu có thể cảm nhận được sự thật phũ phàng đang ập đến, những điều mà cậu từng nghĩ là không thể. Một phần của cậu bắt đầu nghi ngờ những gì mình đã tin tưởng bấy lâu nay. Hãy suy nghĩ, cậu tự nhủ, liệu có thể nào những kẻ như Vô Hình Đạo Sư lại có thể thay đổi cục diện? Liệu có thể họ chính là những người nắm giữ chìa khóa cho sự chuyển mình của thế giới Hòa Thuật?
“Ngài muốn tạo ra sự thay đổi, nhưng bằng cách nào?” Long hỏi, tìm kiếm sự rõ ràng trong đám mây nghi ngờ và bối rối.
“Bằng cách tập hợp những người như cậu, những tài năng còn ẩn mình trong bóng tối, và biến họ thành những quân bài mạnh mẽ trong trò chơi này.” Vô Hình Đạo Sư nói, giọng điệu đầy thuyết phục. “Cậu có khả năng, Long. Cậu có thể trở thành một phần của kế hoạch lớn này. Hãy tưởng tượng, cậu không chỉ là một người đứng bên lề, mà là một nhân vật quan trọng, một người có sức mạnh để định hình tương lai của thế giới Hòa Thuật.”
Vô Hình Đạo Sư nhìn thẳng vào mắt Long. "Tôi không cần cậu tin tôi ngay lúc này. Tôi chỉ cần cậu hiểu rằng, nếu muốn sống sót, nếu muốn mạnh mẽ hơn, cậu sẽ phải bước vào thế giới mà tôi đang mở ra cho cậu. Hội Đồng Hòa Thuật? Họ chỉ là một đám người già cỗi, bảo thủ và đầy kiêu ngạo. Sự thật là, bất cứ nơi nào có quyền lực, sẽ luôn có những kẻ khát khao chiếm lấy nó. Và tôi, Long à, là một trong những kẻ khát khao đó. Nhưng tôi không chỉ làm điều này cho bản thân. Tôi thấy ở cậu tiềm năng, sức mạnh mà chỉ cần một chút rèn giũa, cậu có thể vượt qua tất cả những kẻ đứng đầu hiện tại."
Vô Hình Đạo Sư mỉm cười lạnh lùng, một nụ cười không mang theo chút ấm áp nào. "Cậu sẽ không phải là người đầu tiên hay duy nhất tôi tiếp cận," hắn tiếp tục, giọng nói của hắn như rót thêm dầu vào ngọn lửa của sự do dự. "Nhưng cậu có thể là người duy nhất nắm lấy cơ hội này và biến nó thành sức mạnh thực sự. Quyết định của cậu sẽ thay đổi tất cả, không chỉ cho cậu, mà cho cả những người cậu muốn bảo vệ."
"Theo quy định, chúng tôi không có quyền lực chính thức. Nhưng quyền lực thực sự không nằm trong danh hiệu, mà là trong sự kiểm soát âm thầm và ảnh hưởng," hắn nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng tràn đầy sự kiêu ngạo.
"Hãy tưởng tượng quyền lực như một dòng nước chảy. Nó có thể không nhìn thấy, nhưng lại có thể cuốn trôi mọi thứ cản trở nó. Tôi có một kế hoạch hoàn hảo, một kế hoạch sẽ làm thay đổi tất cả những gì cậu biết về quyền lực và vị trí trong Hội Đồng Hòa Thuật. Cậu sẽ thấy rằng đôi khi, bóng tối mới là nơi ẩn chứa sức mạnh thực sự," hắn nhấn mạnh, tựa như một nhạc trưởng điều khiển một bản giao hưởng bí ẩn, với Long là nhạc cụ đang chờ đợi được gảy lên.
"Tôi đã âm thầm chuẩn bị mọi thứ để lật đổ cấu trúc quyền lực hiện tại. Với sự trợ giúp của cậu, tôi có thể tạo ra những bước đột phá lớn trong cách thức hoạt động của Hội Đồng Hòa Thuật. Cậu sẽ không chỉ là một người đứng ngoài quan sát, cậu sẽ trở thành một phần không thể thiếu trong kế hoạch của tôi. Tôi thấy trong cậu sự quyết tâm và khả năng. Sự hy sinh mà tôi yêu cầu không hề nhỏ, nhưng đổi lại, cậu sẽ được trang bị với sức mạnh mà cậu chưa bao giờ tưởng tượng nổi. Sẽ không còn những cảm giác bất lực khi đối mặt với thử thách," hắn nói, mỗi từ như một mũi tên chĩa thẳng vào lòng khao khát của Long, khiến cậu phải suy nghĩ về sự lựa chọn của mình.
"Cậu có muốn trở thành người nắm giữ vận mệnh của chính mình? Hay sẽ mãi mãi sống trong bóng tối của những kẻ yếu đuối?" Hắn hạ thấp giọng, như thể đang dệt nên một tấm lưới, trong đó Long không thể nào thoát ra.
Long cảm thấy từng từ ngữ của Vô Hình Đạo Sư như một sức mạnh lôi cuốn, nhưng trong lòng cậu, sự hoài nghi và lo lắng không ngừng dâng lên. "Ngài không thể đảm bảo rằng những gì ngài nói là thật. Có thể đây chỉ là một cái bẫy," cậu đáp, mặc dù âm điệu của cậu không còn mạnh mẽ như trước.
"Hãy để thời gian trả lời câu hỏi đó," Vô Hình Đạo Sư nói, ánh mắt hắn vẫn châm chọc và quyết đoán. "Nhưng cậu nên nhớ rằng cơ hội không đến hai lần. Những kẻ khát khao quyền lực không bao giờ chờ đợi người khác quyết định cho họ."
Long đứng đó, lòng cậu nặng trĩu giữa những lựa chọn đầy mâu thuẫn. Cậu có thể cảm nhận được sức mạnh và sự kiêu hãnh mà Vô Hình Đạo Sư đang phác thảo, nhưng cũng biết rằng, con đường mà hắn vẽ ra có thể dẫn đến những hậu quả mà cậu không thể lường trước.
"Vậy thì... nếu tôi đồng ý," Long bắt đầu, nhưng giọng cậu vẫn yếu ớt. "Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?"
"Nếu cậu đồng ý, chúng ta sẽ bắt đầu xây dựng nền tảng cho quyền lực của cậu. Tôi sẽ giúp cậu phát triển những khả năng tiềm ẩn mà cậu chưa bao giờ nghĩ đến. Cậu sẽ trở thành một phần quan trọng trong kế hoạch của tôi, và từ đó, mọi thứ sẽ thay đổi," hắn nói, ánh mắt chứa đựng một hứa hẹn về sức mạnh và vinh quang.
"Cậu sẽ không còn là một cái bóng vô danh nữa. Cậu sẽ trở thành một nhân vật có ảnh hưởng trong thế giới Hòa Thuật, và những kẻ từng khinh miệt cậu sẽ phải cúi đầu kính nể."
Long nhắm mắt lại, cố gắng tập trung vào những gì mình thực sự muốn. Cậu có muốn chấp nhận cái giá phải trả cho sức mạnh không? Câu trả lời dần hình thành trong tâm trí, nhưng liệu cậu có đủ can đảm để bước vào bóng tối ấy?
Trước sự chần chừ của Long, Vô Hình Đạo Sư chỉ cười nhẹ, một nụ cười đầy bí ẩn và tự tin. "Cậu không biết gì cả. Tôi đã âm thầm thu thập thông tin, đã có những bước đi sắp đặt từ lâu. Sẽ đến lúc tôi vươn mình, và cậu sẽ là một phần của kế hoạch vĩ đại đó. Tôi không chỉ là một kẻ lạc lỏng, tôi là một người có tầm nhìn. Để có được quyền lực, đôi khi cậu phải học cách nắm bắt cơ hội từ trong bóng tối như thế này."
Hắn nghiêng người tới trước, ánh mắt lấp lánh một cách lạnh lẽo. "Cậu có thể từ chối, nhưng hãy nhớ rằng sức mạnh không phải lúc nào cũng đến từ việc tự mình chiến đấu. Đôi khi, sức mạnh đến từ việc biết lắng nghe và biết cách thao túng những người xung quanh. Vậy, Long, cậu sẽ chọn con đường nào? Sự tuân phục hay sự từ chối?"
Long cảm thấy lòng mình chao đảo trước lời đề nghị đầy mưu mô của Vô Hình Đạo Sư. Cậu biết rằng việc trở thành một con cún trung thành có thể dẫn đến những điều tồi tệ hơn, nhưng đồng thời, sức mạnh mà hắn hứa hẹn cũng rất hấp dẫn. Một cuộc chiến nội tâm đang diễn ra trong tâm trí cậu, khi Long cân nhắc giữa lòng trung thành với bạn bè và mong muốn trở thành mạnh mẽ hơn.
"Cậu không cần phải trả lời ngay bây giờ," Vô Hình Đạo Sư nói, với nụ cười nhếch mép. "Cậu có thời gian. Nhưng hãy nhớ rằng, mọi lựa chọn đều có giá của nó. Hãy suy nghĩ kỹ về những gì cậu thực sự muốn."
Long đứng lặng, trong lòng như bão tố, một mặt là sự sợ hãi đối với sự quyền lực mờ ám của Vô Hình Đạo Sư, mặt khác là niềm khao khát muốn vượt qua những giới hạn của bản thân. "Tôi chỉ là một học sinh vô danh, ngài thật sự nghĩ rằng tôi có thể thay đổi cục diện này sao?" cậu hỏi, giọng nói thấp hơn, như thể tìm kiếm sự xác nhận.
Vô Hình Đạo Sư khẽ gật đầu, ánh mắt lấp lánh sự kiên định. "Cậu không chỉ là một học sinh vô danh. Cậu có tài năng, sức mạnh tiềm ẩn mà cậu chưa từng nhận ra. Với sự dẫn dắt của tôi, cậu có thể biến tài năng ấy thành vũ khí. Không ai sinh ra để làm kẻ yếu đuối. Hãy tự tin vào bản thân mình."
Những lời nói đó như một mũi tên chạm tới những mơ ước sâu kín của Long. Cậu bắt đầu hình dung những khả năng mà cậu có thể đạt được, nhưng rồi ngay lập tức, sự hoài nghi lại quay về. "Và nếu tôi từ chối? Nếu tôi chọn con đường của riêng mình?"
Vô Hình Đạo Sư không chút do dự. "Nếu cậu từ chối, cậu có thể mãi mãi sống trong bóng tối của sự yếu đuối. Những người như cậu, không biết nắm bắt cơ hội, thường phải trả giá đắt cho sự ngu ngốc của mình. Nhưng quyết định là ở cậu. Tôi chỉ là một gợi ý, một cánh cửa dẫn tới những điều mà cậu chưa từng mơ đến."
Long thở dài, lòng cậu như đang vướng vào một mạng lưới dày đặc của sự lựa chọn và sự e ngại. Cậu biết rằng bất kỳ quyết định nào cũng sẽ để lại dấu ấn sâu sắc trong cuộc đời mình, nhưng liệu có dũng cảm để bước vào thế giới đầy mạo hiểm mà Vô Hình Đạo Sư đã vẽ ra?
Vô Hình Đạo Sư đứng dậy, ánh mắt vẫn không rời khỏi Long. "Hãy nghĩ về điều đó. Tôi sẽ chờ đợi câu trả lời của cậu." Với những lời đó, hắn bắt đầu lùi lại, từng bước một, hòa vào bóng tối. Đôi mắt của Long vẫn dán chặt vào hắn, như thể cố gắng hiểu rõ động cơ thực sự của hắn. Khi Vô Hình Đạo Sư hoàn toàn biến mất, căn phòng trở lại yên tĩnh, và cảm giác lạnh lẽo từ từ tan biến.
Cậu ngồi lại trong bóng tối, cảm giác như ánh sáng của cơ hội đang dần mờ đi, nhưng sự khao khát mãnh liệt bên trong lại thôi thúc cậu tìm kiếm sức mạnh mà cậu luôn khao khát. "Mình có thể trở thành ai trong thế giới này?" Long tự hỏi, lòng tràn đầy sự hoang mang và quyết tâm.
Cậu đứng dậy, đi lại bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Cảnh vật bên ngoài đã xế chiều, những ngôi sao như những viên ngọc lấp lánh đã lấp ló sau ánh hoàng hôn. "Có lẽ, đây là lúc mình cần phải quyết định," Long thì thầm, cảm giác như trái tim cậu đang đập thình thịch trước sự không chắc chắn của tương lai.
0 Bình luận