Tập 01: Khởi đầu của mùa xuân
Chương 02: Dương - Hoạch định chiến lược
0 Bình luận - Độ dài: 2,751 từ - Cập nhật:
Dương đứng trước gương lớn dán sau cánh cửa tủ quần áo, ánh mắt lặng lẽ quan sát hình ảnh phản chiếu của chính mình. Mặt cậu thoáng chút nhăn nhó, rồi ngay sau đó lại chuyển thành một cái thở dài bất lực.
“Nhưng mà làm thế nào để cô gái A kia thích mình được đây?”
Đã lâu lắm rồi cậu không thực sự nhìn cơ thể mình. Con trai mà, thường thì chỉ cần nhìn thấy mặt mình vào mỗi sáng, khi cậu đánh răng, rửa mặt hay vuốt sơ mái tóc rối bù của mình lên là đủ để cậu bước ra thế giới. Nhưng vì yêu cầu của tương lai, cậu đành phải miễn cưỡng đánh giá sơ bộ về cơ thể mình, giống như một nhà phê bình bất đắc dĩ đang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật chưa hoàn thiện.
"Điều chỉnh cơ thể." Dương viết đề mục đầu tiên vào một quyển sổ nhỏ mà cậu tự gọi là “Hoạch định chiến lược”.
Hoạch định chiến lược là một quy trình quan trọng trong quản trị, nhằm xác định các mục tiêu dài hạn và phát triển kế hoạch để đạt được những mục tiêu đó. Hoạch định có vẽ ra cẩn thận đến đâu thì điều cốt yếu vẫn là ở người thực hiện nó. Và thành thật mà nói, cậu chẳng tin bản thân lắm.
“Chậc !” Dương tặc lưỡi ngán ngẩm. Trong lúc cao hứng quyết tâm vậy thôi chứ càng nghĩ càng thấy mệt.
Nói cậu không muốn cũng không hẳn đúng. Ở tuổi 15, cơ thể cậu hoạt động bình thường như bất kỳ cậu trai nào khác. Cậu cũng có thư mục “tài liệu học tập” theo gu riêng của mình, cũng có đọc qua truyện tranh tình cảm học đường, xem vài bộ phim rom-com ngọt ngào, đọc truyện ngôn tình, hay chơi mấy trò chơi yêu đương nhăng nhít. Nhưng tất cả những điều đó chỉ giống như mùi thơm của một món ăn, kích thích vị giác đấy nhưng không đủ để khiến người ta muốn đứng dậy và nấu một bữa thịnh soạn.
Một mối quan hệ thực sự với cậu ư? Dương rùng mình khi nghĩ đến. Cậu sẽ phải lẽo đẽo theo sau ai đó, chiều lòng họ, biết họ nói dối mà vẫn phải nghe theo, rồi lại đối mặt với nguy cơ bị từ chối, bị tổn thương, bị mắc kẹt trong những mớ bòng bong cảm xúc phức tạp.
Chỉ những điều kể trên thôi đã đủ khiến cậu cảm thấy việc ngồi đọc sách giáo khoa có khi còn hấp dẫn hơn việc đi cố gắng làm quen với bất kì đứa con gái nào.
Và còn một lí do nữa, cậu không biết vì sao những ký ức của tương lai khóa hoàn toàn mọi thứ về cô gái A. Những hình ảnh hay sự kiện xung quanh cô gái A đều tồn tại ở dạng mơ hồ cảm nhận. Nhưng có một điều chắc chắn là cô gái này không phải là một người tầm thường. Một người có thể khiến Dương rung động điên cuồng chắc chắn không thể nào bình thường. Một cô gái đặc biệt như vậy, liệu có thể để mắt đến một kẻ chẳng có gì nổi bật như cậu?
“...Chậc!!” Dương lại chép miệng, lần này to hơn, như muốn xua đi mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu.
Ánh mắt cậu quay trở lại với hình ảnh trong gương. Chiếc quần lót duy nhất trên người khiến cậu trông như một võ sĩ trước trận đấu, tự đánh giá đối thủ lớn nhất của mình: chính bản thân cậu. Cậu khoanh tay, nghiêng đầu nhìn vào tấm gương như thể chờ đợi nó tự lên tiếng chê cậu, nhưng tất nhiên, đây chỉ là một tấm gương tráng bạc bình thường.
"Nếu thang điểm vẻ đẹp hình thể từ 0 đến 100 điểm, thì mình chắc ở đâu đó 55 đến 60." Cậu nghĩ thầm.
Trước nay Dương không để ý nhiều đến cơ thể này lắm, chỉ cần không ốm đau, mọi thứ bình thường là tốt rồi. Nhưng kể từ khi bước vào lớp 9, chiều cao của cậu vẫn tăng đều trong khi cân nặng thì chậm chạp đi lên, khiến cơ thể có phần hơi gầy. Chỉ số khối cơ thể (BMI) cũng phản ánh điều tương tự.
May mắn là tương lai sẽ giúp cậu rất nhiều trong việc điều chỉnh này, Dương lớn có một lượng thông tin khổng lồ về chăm sóc sức khỏe và không hề ngần ngại gửi toàn bộ cho cậu.
Trong tương lai, cơ thể này sẽ phình to hơn bây giờ rất là nhiều. Những đoạn ký ức chớp tắt từ Dương lớn không chỉ là những lời chế giễu của người khác mà còn là nỗi thất vọng sâu sắc từ chính bản thân. Chính điều đó đã khiến ông ta lao vào hành trình cải thiện sức khỏe: luyện tập nghiêm túc, ăn uống điều độ, tất cả để lấy lại sự tôn trọng của mình và ánh mắt ngưỡng mộ từ người khác. Dương cúi nhìn mấy cái xương sườn đang nhô ra từ bụng mình.
"Chà! thật khó có thể tin là mình sẽ béo đến mức mà bản thân cũng phải thất vọng đấy."
Với việc điều chỉnh cơ thể thì có lẽ sẽ kiếm được thêm vài điểm thiện cảm với phái nữ, cậu ghi chú lại chiều cao cân nặng và mục tiêu cụ thể của mình ra giấy.
"Điều chỉnh cơ thể rồi, tóc tai sẽ phải gọn lại à, ăn mặc thì…"
Dương không tin rằng thay đổi cách ăn mặc sẽ giúp tăng điểm thiện cảm. Với cậu, những thứ như thế nghe thật sáo rỗng. Giống như một lớp vỏ bọc hào nhoáng nhưng chẳng thể che lấp được sự thật bên trong. Người đẹp có quấn giẻ rách vẫn đẹp, còn kẻ sinh ra đã mang dáng vẻ của một dã thú như cậu, có khoác đồ cao cấp lên người cũng chỉ làm tăng thêm vẻ kỳ quặc mà thôi.
Khi nghĩ đến chuyện ăn mặc, Dương nhận ra rằng cả hiện tại lẫn tương lai của mình đều mù tịt như nhau. Cậu chẳng tìm thấy bất kì thông tin nào hữu ích cả. Có lẽ tương lai Dương lớn cũng chẳng khác gì cậu bây giờ, vẫn sẽ đến thăm cửa hàng quần áo của dì cậu hàng năm để mua một lúc bảy đến tám bộ quần áo dạng basic style (thời trang đơn giản) với cùng một màu xám hoặc đen.
Ưu điểm của dạng thời trang này thì khỏi phải bàn, thiết kế đơn giản, mặc đi đâu cũng được, mặc làm gì cũng hợp lí, chưa kể ngay cả khi không thay quần áo, cũng chẳng có ai nhận ra là cậu đang mặc một bộ đồ trong hai, ba ngày hết. Điều này thực sự rất tiện lợi và tiết kiệm. Nó tiết kiệm không chỉ tiền bạc mà còn cả thời gian, thứ cậu luôn muốn dành cho những việc khác, dù những "việc khác" đó thường chỉ là nằm ườn trên giường đọc sách hoặc chơi điện tử.
"Lại còn được giảm giá mua hai tặng một nữa chứ, quá là nhiều ưu điểm rồi!" Dương gật gù tâm đắc.
Tiếng nhạc chuông điện thoại bất ngờ vang lên, kéo Dương trở lại với thực tại. Trên màn hình là cuộc gọi với hình ảnh đại diện của cô gái dễ thương duy nhất trong danh bạ, khiến cậu giật mình. Ánh mắt liếc nhanh về phía chiếc đồng hồ trên bàn.
“Đã muộn thế này rồi cơ à?!”
Việc ngồi tiêu hóa đống thông tin lộn xộn từ tương lai và lập kế hoạch đã làm cậu quên bẵng đi cuộc hẹn quan trọng với “em gái” mình.
“Alô! Em đến nơi chưa? Anh đang ra đến nơi rồi đây!” Cậu vừa nghe máy vừa hối hả mặc lại quần áo.
“Hưm, nói vậy nghĩa là anh còn chưa ra khỏi nhà sao?”
"Con bé này, vẫn nhạy bén như thế, rõ là giọng rất bình thường rồi mà nó vẫn phát hiện ra" - Cậu nghĩ thầm.
“Ấy! Không! ... Anh đang chạy đến đó thật mà. Đợi một chút nhé!”
“Không sao đâu ạ, hôm nay ít người mà anh, nếu anh chưa đi thì cứ ở cổng đợi em cũng được!”
Lời nói nhẹ nhàng của em gái khiến Dương hơi nhói lòng. Rõ là một người em hiểu chuyện. Nhưng điều đó không phải thứ cậu muốn nghe lúc này.
“Không,không, anh hứa rồi mà, đây là nghĩa vụ của anh. Cứ đợi đó đi !” Dương dứt khoát đáp.
“Vậy em sẽ đợi ở đây.”
“Tuyệt!”
Cậu thở phào, nhanh tay khoác chiếc áo lên người. Vẫn không quên kiểm tra lại những món đồ chuẩn bị sẵn trong áo, Dương lao thẳng ra cổng.
Nói là đón cho oách chứ đúng như em gái nói, từ nhà cậu đến trạm xe bus chỉ đi bộ tầm 10 phút là tới, việc cậu ra đón cũng chẳng cần thiết đến thế. Nhưng thân là một người anh trai, cậu luôn muốn trải nghiệm cảm giác quan tâm và chào đón em gái nhỏ khi đi xa trở về, và cô em gái thì cũng hết sức chiều lòng việc đó, vậy nên mới có màn kịch này.
Nhân tiện thì thời điểm hiện tại đang là ngày nghỉ thứ tư của kì nghỉ tết nguyên đán, tức là cậu đang ở đầu học kỳ 2 của năm lớp 10. Cậu có thể hiểu tại sao Dương lớn lại gửi những ký ức vào thời điểm này.
Nếu gửi nó từ quá sớm, cậu chắc chắn sẽ vì lí do còn lâu mới tới thời điểm lớp 11 và sau đó sẽ dần mất đi động lực với các hoạch định đề ra. Nếu gửi nó tầm lớp 9, hay là đầu năm lớp 10, lúc đó bản thân cậu còn đang vướng đủ rắc rối, thân cậu còn chưa lo xong nữa là lo cho người khác.
Vì thế lựa chọn tối ưu nhất chính là lúc này, khoảng thời gian cậu đã ổn định lại mọi việc và đang thảnh thơi nhất. Hạn đến ngày gặp cô gái A ở năm lớp 11 còn tầm 8 tháng nữa, vừa đủ dài để chuẩn bị và vừa đủ ngắn để không thể bỏ bê được.
Tiết trời tết năm nay cũng rất tuyệt, vừa chạy cậu vừa không ngừng cảm thán trong lòng. Không có gì dễ chịu hơn cảm giác hơi lành lạnh dưới cái dịu nhẹ của nắng xuân, mùi hương hoa cỏ phảng phất trong không khí. Cậu luôn yêu thích sự giao thoa kỳ diệu của khí hậu miền bắc Việt Nam mỗi dịp tết, nhưng phải đúng tỉ lệ, tết mà lạnh quá cũng tệ, mưa phùn nhiều quá cũng tệ hay nắng nóng nhiều quá cũng tệ nốt. Vậy nên hôm nay mọi thứ rơi đúng vào điểm cân bằng mong manh hoàn hảo ấy, khiến trạng thái tâm lý của cậu càng thêm tốt, thêm một cô em gái dễ thương hoàn hảo đang đợi, thật là tuyệt vời cho một màn kịch hoàn hảo.
Chỉ vài phút chạy thì cậu đã có thể thấy bóng dáng em gái mình. Tuy đều thuộc dạng quần áo đơn giản giống nhau, cũng áo phông, áo khoác gió và quần jean chẳng khác gì cậu, nhưng chỉ thêm chút phụ kiện và cách phối đồ, mọi thứ đều tôn lên sự dễ thương vô bờ bến của em.
"Đúng là người đẹp thì có mặc cái gì cũng vẫn đẹp." Cậu nghĩ khi vẻ đẹp kia càng rõ ràng hơn trong tầm mắt.
Chiếc áo sơ mi trắng được sơ vin gọn gàng vào trong chiếc quần jean cạp cao, từng đường nét trên cơ thể em hiện lên tự nhiên, vừa giản dị vừa tinh tế. Như thể người mặc không cố ý khoe ra nhưng vẫn khiến người ta chẳng thể rời mắt. Mái tóc đen nhánh buông xõa, mềm mại như thác đổ xuống bờ vai, phản chiếu lại ánh mặt trời tạo ra một thứ quầng sáng mơ hồ quanh em. Đôi mắt màu hổ phách to tròn, trong veo nhưng lúc này đang nhíu lại một chút, như thể em vừa bắt gặp một điều gì đó không hợp ý.
Càng lại gần mục tiêu, vẻ mặt khó chịu pha chút sợ hãi của em gái cậu ngày càng rõ ràng hơn khiến Dương phải nghiêm túc quan sát tình hình. Đứng cạnh em là ba thanh niên khác, và cậu đã nhận ra bọn chúng.
“Chết tiệt thật!! Sao lại là mấy con bọ này?!” Dương nghiến răng.
Nắm đấm siết chặt lại. Cảm xúc dâng trào khiến adrenaline tăng vọt trong máu làm tim cậu đập mạnh hơn. Trong đầu cậu lúc này lập tức mô phỏng ra những cách để đấm cả ba con bọ kia. Nhưng là một người thực dụng, ngay cả trong tưởng tượng, cậu cũng không thể hạ gục cả ba cùng lúc.
"Có lẽ vẫn là cách bỏ qua hai con bọ còn lại và chỉ tập trung vào con bọ to kia, khả năng thành công sẽ cao hơn...."
"Không!!"
Cậu lắc đầu mạnh cố gắng trấn tĩnh lại trước vô vàn suy nghĩ. Lần trước, cậu đã để mất bình tĩnh như thế và nhận hậu quả đủ rồi. Bạo lực có thể giải quyết nhanh vấn đề, nhưng không thể giải quyết triệt để được. Chưa kể, cậu chỉ là một học sinh bình thường, xung quanh cũng không có ai, chúng nó chẳng phải dạng biết dừng đúng lúc, lao vào đánh nhau cuối cùng vẫn là cậu chịu hậu quả lớn nhất.
Sau khi cố gắng xua đi mấy cái mô phỏng vớ vẩn kia, cậu bắt đầu bấm điện thoại, lục tìm lại những ghi chép về ba con bọ này. Thật ra, cậu chỉ quan tâm đến một tên trong số chúng - hắn mới là gốc rễ của vấn đề giữa cậu, hắn và em gái. hắn mới chính là “anh trai thật” của “em gái” cậu.
“Thôi được, màn kịch anh trai đón em gái ở xa về thay bằng màn anh trai giải cứu em gái khỏi mấy con bọ, cũng là một trải nghiệm mới mẻ nhỉ?”
Dương đưa hai tay ôm mặt, miết ngón tay từ giữa trán ra hai bên thái dương, xoa thái dương theo chiều kim đồng hồ ba lần. Sau đó, kéo hai tay xuống áp chặt má, hai ngón trỏ bịt tai, mắt nhắm lại, hít thở đều để giữ nhịp tim ổn định. Cuối cùng, vỗ nhẹ hai lần vào má và búng tay ngay bên tai, khi tiếng "tách" nhẹ được phát ra ở hai bên tai cũng là lúc kết thúc quá trình, cậu mở mắt trở lại, ưỡn ngực ra, chỉnh lại tư thế, viết lại ghi chép trong máy rồi đút vào túi áo.
Lúc trước, khi đánh giá bản thân ở mức 55-60 điểm trên thang 100, riêng đôi mắt của cậu đã bị trừ đến 30 điểm. Bên nội nhà cậu nổi trội với những con người có đôi mắt màu xám, bố cậu, chị cậu và cậu đều như vậy. Về cơ bản nó chỉ là gen thôi nhưng cái mặt cậu khi kết hợp với đôi mắt xám đó sẽ khiến người khác cảm thấy sợ hãi hơn bình thường.
Từ mầm non, cậu đã có biệt danh là "ông kẹ góc lớp". Chỉ khẽ liếc nhìn cũng đủ khiến đám bạn giật mình mà lăn ra khóc. Lớn thêm chút nữa, cậu đã quen với việc bị người khác hiểu lầm và miêu tả như một kẻ phản diện độc ác, máu lạnh, đáng sợ và tàn nhẫn trong khi tất cả những gì cậu làm là ngồi một chỗ học bài và nhìn mọi người.
Nhưng lần này, có lẽ cậu sẽ biết ơn dòng máu và đôi mắt của mình một chút. Chúng là thứ không thể thiếu được, là đạo cụ hoàn hảo để cậu diễn vở kịch này.
0 Bình luận