Tập 01: Khởi đầu của mùa xuân
Chương 22: Dương - Đêm cuối tuần
2 Bình luận - Độ dài: 2,407 từ - Cập nhật:
Thế giới thực tế đã phiền phức,
Thế giới của người lớn lại càng phiền phức hơn,
Sau khi đưa Liên về nhà trước. Dương im lặng đọc lại hồ sơ báo cáo mình vừa soạn vài tiếng trước về một người đàn ông tên Trương Quốc An, 34 tuổi, đã ly hôn và có một cô con gái 5 tuổi. Cá nhân cậu chưa từng gặp người này, nhưng dựa vào thông tin thu được, vết thương, cách phản ứng và những lời kể của chị Vân thì cậu chắc chắn người này là một tên lừa tình, ưa bạo lực.
“Nhân thân trong 30 năm của người này ổn như vậy mà.” Cậu nghĩ.
Tốt nghiệp đại học, có công ăn việc làm ổn định, vợ đẹp, con thơ, có nhà, có xe. Có thể nói, nếu dựa vào những gì được thể hiện trên mạng thì con người này chắc chắn được coi là tầng lớp trung lưu trong xã hội. Ấy vậy mà chỉ trong một năm ngắn ngủi, hắn ta biến mất trên mạng và mất sạch những gì mình đang gầy dựng.
“Tại sao một người không ngu ngốc cuối cùng lại trở thành một kẻ mất hết tất cả, lại còn đi lừa tình gái nhà lành như vậy?”
Dương ngước lên nhìn vào bầu trời qua cửa kính xe, những vì sao đêm vẫn tỏa sáng như ngày hôm qua nhưng đều bị lu mờ trước dãy sáng của đèn đường và neon đô thị, chẳng thể nhìn được vẻ đẹp của chúng nữa. Chiếc xe chầm chậm dừng lại trước cửa nhà cậu.
“Anh Tuấn này!”
“Vâng.” Người tài xế này là Nguyễn Văn Tuấn, một trong những lái xe kiêm vệ sĩ của gia đình tôi.
“Anh biết người này chứ?” Dương đưa ảnh của người đàn ông kia ra cho anh xem, cậu đặc biệt yêu cầu anh đưa cậu về tối nay vì trong danh sách bạn bè của hắn ta có tên của anh.
“Anh biết.” Tuấn gật đầu xác nhận “Đây là An bệu trước từng mở gara ôtô ở đường Lê Lợi, bọn anh hay bảo dưỡng xe nên từng làm khách quen ở đó, nhưng nghe nói sau cờ bạc rồi bị vỡ hụi phải bán cả gara đi để trả nợ thì phải, cũng khá lâu rồi đấy.”
“Ừm, em hiểu rồi.”
Điều này giải thích tại sao chị vợ ôm con mà bỏ hắn vì bị bạo lực gia đình. Áp lực từ cuộc sống và sự bất lực trước nợ nần tiền bạc có thể dẫn đến những thay đổi trong hành vi và suy nghĩ. Đó mới là thứ khiến cậu băn khoăn thực sự, dù giọng nói của hắn lúc bị đe dọa đầy sự hèn nhát và yếu đuối, nhưng cậu vẫn cảm thấy không an tâm.
Dương đã ích kỉ một chút khi yêu cầu chị Vân uống ít đi để không bị ngủ quá sâu, cậu cũng đã liên lạc với chủ nhà trọ nhờ họ chú ý dưới danh nghĩa anh trai của chị. Mọi thứ để an bài cho tối nay, việc dọa nạt của cậu có thể kích động hắn nếu hắn có vấn đề. Còn chuyện tiếp theo phải có người lớn thực sự giải quyết, không thể chỉ dọa suông. Dương đưa mắt lên nhìn anh Tuấn, giọng nghiêm túc nói.
“Chú này vừa định lừa tình chị Vân - cô giáo đang dạy học thêm cho em, nên đã xảy ra chút xô xát giữa hai người.”
Anh Tuấn gật đầu, vẻ mặt cũng vô cùng cẩn trọng lắng nghe. Đây là mẫu người trung thành, tận tụy với công việc, không hề ngại gì dù là việc nhỏ. Một trong số những người bên cạnh bố mẹ mà cậu có thể nhờ cậy được.
“Cậu muốn anh làm gì?”
“Nếu anh quen trước rồi thì tốt, em đã có số điện thoại và địa chỉ nơi chú này làm việc rồi. Mai anh đến chỗ chú ấy làm, nếu chú ấy ở đó thì chào hỏi xã giao thôi, khuyên chú ấy đi được thì nên đi xa khỏi đây, đừng có liều với anh trai của cô gái tên Vân kia. Nếu chú ấy không nghe lời thì báo lại cho em.”
“Anh hiểu, chào hỏi xã giao đến mức nào? có cần thêm người không?”
Đây không hề là một câu nói đùa. Dương lắc đầu trả lời.
“Không cần. Đây không liên quan đến bố mẹ em, cũng không phải động tay chân, em nghĩ đến 90% là tối nay chú ấy sẽ rời khỏi đây rồi, chỉ là muốn kiểm tra lại cho chắc chắn mà thôi.”
“Hiểu rồi, anh sẽ làm ngay.” anh Tuấn gật đầu, nhanh chóng lấy điện thoại ra ghi lại số điện thoại và địa chỉ.
“Cảm ơn anh. Em sẽ ghi nhớ chuyện này.”
“Chuyện nhỏ ấy mà… “
Dương khẽ nghiêng đầu. Trong thoáng chốc đó là biểu hiện của sự ngập ngừng, anh Tuấn đang muốn yêu cầu gì đó với cậu nhưng lại thôi. Nếu là bình thường thì cậu sẽ bỏ qua nó, nhưng cậu đang nhờ người khác, vậy nên cậu cũng sẽ giúp lại họ một vài việc. Đó là luật nhân quả trong quan hệ, một nguyên lý cơ bản nhưng vô cùng quan trọng mà dân kinh doanh không thể lơ là.
“Em của anh dạo này sao rồi?” Dương gợi ý câu chuyện. Người đàn ông này nếu mở miệng than thở thì đều là về cậu ta. Quả nhiên, anh Tuấn thở dài thượt trả lời.
“Cái thằng đó lông bông quá, anh chẳng nói được nó nữa rồi. Mới học một kỳ mà mấy lần bị giáo viên gọi về nhắc nhở. May mà đợt thi vào trường vừa đủ điểm qua, nó học cùng trường với cậu đấy, chỉ khác lớp thôi.”
Hai anh em anh Tuấn mất bố mẹ từ nhỏ, người anh còn chưa học xong cấp 3 đã phải ra ngoài bươn trải kiếm tiền nuôi em ăn học. Vì tính cách và sự cần cù của mình nên bố mẹ cậu rất tin dùng, ít có người nào có quyền hưởng hai lương cùng lúc như anh.
“Chắc là vào tuổi dậy thì nên hơi khó chịu một chút.”
“Anh biết là thế nhưng nặng nhẹ anh đều thử qua rồi, cứ đà này anh sợ nó sẽ không học hết được cấp ba mất.” Nói đến đây anh Tuấn vỗ lên đầu mình, tặc lưỡi “Thằng nhãi đấy! không có bằng cấp thì làm nên cơm cháo gì cho đời chứ.”
“Phải xem cậu ấy muốn thế nào đã. Nếu có dịp gặp em sẽ trò chuyện hỏi thăm xem, người cùng tuổi có lẽ sẽ dễ giãi bày hơn.”
“Được thế thì còn gì bằng! Anh cũng dặn nó rồi, có thời gian thì cậu cứ gọi nó đi theo, giao cho nó việc gì cũng được. Nó chỉ cần được một phần mười sự điềm tĩnh của cậu là anh mãn nguyện rồi.”
“Anh cho em ảnh và tên là được. Chuyện đi theo gì ấy thì em chưa đủ sức gánh vác đâu.” Dương lắc đầu từ chối.
Sau khi nói lời tạm biệt với anh Tuấn, Dương bước vào nhà, lòng cũng bớt bất ơn hơn một chút. Cậu hy vọng người tên Trương Quốc An đó không đến mức quá ngu ngốc, hoặc cậu đã quá đa nghi. Nhưng giao sự an toàn của chị Vân vào tâm trạng của một người đàn ông mà cậu không hề hiểu rõ, cậu thà ra tay trước còn hơn để rủi ro xảy ra. Cậu từng nghe đâu đó về một vụ án chỉ vì một mâu thuẫn nhỏ từ nhiều năm trước, thậm chí nạn nhân chỉ vô tình xuất hiện trước mặt, mà kẻ thủ ác lại sẵn sàng ra tay không chút do dự.
“Một kẻ có học thức cao thực sự không nên ngu xuẩn như vậy đâu nhỉ? Mong là hắn ta học được bài học này.”
Dương nhắn tin báo mình đã về an toàn cho chị Vân và Liên rồi vươn vai duỗi người, làm một vài động tác giãn cơ. Đã hơn chín giờ, hôm nay bố mẹ cậu cũng như mọi ngày chắc phải khuya mới về. Cậu cũng chạy lông bông cả ngày rồi, tranh thủ ngồi chơi Elga online một chút rồi phải đi ngủ thôi.
Khi chuẩn bị đi tắm thì chị Vân nhắn tin lại cho cậu.
“Ái chà! hôm nay cũng biết xin lỗi cơ đấy, mình tưởng cứ thế mà bơ luôn chứ. Chắc biết mình thấy bộ đồ lót kia nên không dám làm căng đây mà.” Cậu nghĩ.
Dương quăng cái điện thoại lên giường rồi vào nhà tắm, nghĩ đến hai mảnh bom nổ chậm kia quả thật cũng đôi chút sợ hãi, cậu chỉ dám cầm lên rồi nhét ngay vào cái váy của chị ấy chứ cũng không gấp lại cẩn thận được.
Tưởng tượng cậu mà bị phát hiện đúng lúc đang cầm hai mảnh vải đó trên tay thì chắc chắn sẽ là một cước dính tường. Đừng bao giờ coi thường một võ sinh Karate đai đen tam đẳng khi lên cơn, nhất là người đó lại là chị Vân.
“Mà bà ấy cũng bạo thật, dám mặc thứ đó để đi hẹn hò, chẳng lẽ muốn lấy chồng đến thế rồi à? Thứ đó thật sự là…”
“Ấy khoan, não, từ từ đã!!!” Dương ôm đầu, gào thét trong tâm trí “Đừng!”
Rất tiếc là dù đã ra lệnh như vậy nhưng với chức năng đặc sắc mà tự nhiên đã cài sẵn vào đầu của các nam sinh thì cậu, dù không muốn chút nào não cũng tự động tạo ra hình ảnh 3D mô phỏng lại.
Khoảng cách giữa cậu và Elga Online đang dần xa dần. Những mục tiêu ban đầu, những giấc mơ từng sôi sục về một thương nhân giàu có trong thế giới ảo giờ đây càng ngày càng nhạt nhòa. Cậu vỗ nhẹ lên má, một cử chỉ nhỏ để xua đi cơn lơ đãng, rồi bật máy tính lên. Tiếng quạt máy khởi động vọng lại, như một lời chào mừng quen thuộc từ một người bạn cũ.
Dương không còn dành cho Elga Online sự ưu tiên như trước đây nữa. Thay vào đó, mục tiêu của cậu đã thay đổi. Dương lặng lẽ chuyển hết số vàng khổng lồ và những vật phẩm quý giá mà cậu miệt mài tích lũy trong suốt những năm tháng qua sang tiền mặt. Đó không phải là một sự từ bỏ vội vã, mà là một cuộc chia tay chậm rãi, có toan tính của cậu.
Dương biết rõ rằng trước mặt chỉ là sự phai tàn không tránh khỏi. Mười một tháng nữa, khi Elga Online đóng cửa, tất cả những kỷ niệm đẹp đẽ và những giờ phút miệt mài cày cuốc, cũng đều sẽ hóa thành tro bụi của quá khứ. Nhưng cho đến lúc đó, Dương vẫn sẽ đăng nhập vào trò chơi mỗi ngày, ngồi ở một góc chợ quen thuộc, và lắng nghe đoạn nhạc nền du dương của nó. Như một thói quen, một nghi thức, một mảnh ghép quan trọng trong thế giới riêng mà cậu vẫn luôn trân trọng.
Cậu đăng nhập vào trò chơi, và bắt đầu một loạt thao tác như thường lệ.
Kiểm tra số lượng vật phẩm đã bán ra trong chợ,
Ghi chép lại lượng vàng thu được,
Kiểm tra biến động số lượng của các mặt hàng, biên độ chênh lệch giá cả của vật phẩm trên chợ.
Đọc thông tin các sự kiện để dự đoán xu hướng thị trường.
Mọi thứ diễn ra như một điệu nhảy đã được tập luyện hàng trăm lần. Tay cậu thoăn thoắt trên bàn phím, mắt lướt nhanh qua từng dòng thông tin. Tất cả chỉ mất khoảng mười lăm phút – một khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng đủ để cậu cảm nhận nhịp đập của thế giới cũ đang dần nguội lạnh.
Và rồi, như mọi khi, cậu lại ngồi trong im lặng, nhìn ngắm những nhân vật ảo di chuyển trên màn hình, những dòng tin nhắn hiện lên và trôi đi trong khung thoại của trò chơi. Những hình ảnh đó tựa như một vở kịch, nơi mà Dương vừa là khán giả, vừa là người diễn viên còn sót lại.
Đúng lúc này thì tiếng chuông điện thoại của cậu reo lên, là điện thoại của anh Tuấn.
“Alo, anh tuấn ạ?” Cậu lập tức nghe máy.
“Alo, Anh đây. Vừa nãy khi nghe cậu kể thì anh đã liên hệ một số người quen, họ có địa chỉ nhà của ông An này nên anh đã đến hỏi thăm luôn. Đúng như cậu đoán, ông ta đang định về quê, anh vừa chở ông ta ra tận xe, sẵn tiện dặn dò như ý của cậu bảo rồi.”
“Vậy ạ, nếu vậy thì tốt quá. Em nợ anh thật rồi.”
“Đúng là người của bố mẹ rèn luyện có khác, chủ động làm việc hơn cả yêu cầu.” Dương thầm thán phục.
“Nợ nần gì? nếu mà tính nợ nần thì anh trả cậu cả đời cũng không hết đâu!!”
“Chuyện gì ra chuyện đó chứ, dù sao cũng cảm ơn anh.” Dương gật đầu.
“Được, vậy cậu chủ nghỉ ngơi đi! anh không quấy rầy nữa.”
Dương tắt máy. Màn hình tối đen phản chiếu khuôn mặt cậu, khuôn mặt vừa thở ra nhẹ nhõm. Cậu đứng dậy, vươn vai, cảm nhận từng cơ bắp trong cơ thể như muốn thoát khỏi trạng thái trì trệ.
"Ngủ sớm thôi, ngày mai mình sẽ dậy sớm một chút," Dương tự nhủ. "Thử chạy bộ một chút xem sao."
____________________________________________________________________________
Otagira đây! Nếu bạn đọc cảm thấy hơi lạ vì chương này thì mình đang phải chỉnh sửa lại toàn bộ nội dung truyện, trong đó sẽ là "xóa bỏ toàn bộ Route của Elga online cũng như nhân vật Gin" vì truyện đang bị ôm đồm quá nhiều dẫn tới việc đã viết dài còn loãng hơn nữa. Thật lòng mong mọi người thông cảm nha.
2 Bình luận
Lần 1 tạm ổn -> bay màu
lần 2 cực ổn -> bay màu
Route game bay màu chắc là canon r :^