Nếu không thể truy cập trang web xin vui lòng sử dụng DNS 1.1.1.1 hoặc docln.sbs

  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Thế giới quan của kẻ yếu đuối

Chương Một: Hối hận trẻ con (2)

0 Bình luận - Độ dài: 2,091 từ - Cập nhật:

Chiếc xe mô tô xanh dừng chân ngay trước cổng của một tu viện nhỏ, nơi đã bao năm nay không hề thay đổi. Rei đã đến một khu phố khác sau ba mươi phút đi xe. Cậu tắt máy, dắt chiếc xe của mình vào bên trong.

Cảnh tượng đầu tiên mà cậu nhìn thấy là đám trẻ đang tập trung quanh một giếng nước. Đứa lớn tuổi nhất trong số đó chỉ mới mười hai tuổi, đang học năm hai của một trường trung cấp. Cũng nên nói thêm rằng trẻ ở độ tuổi mười một mới bắt đầu chương trình học, và trung cấp là bao gồm những kiến thức cơ bản đến phổ thông. Trong đám trẻ sống tại tu viện hiện tại có hai người là đang học ở một trường gần đây.

Những đứa trẻ đang tập trung đợi lượt, để một cô bé mười một tuổi có mái tóc màu xanh lục bảo lau mặt cho. Thời gian biểu thường ngày của chúng thường sẽ thức dậy vào thời điểm này. Với hai đứa trẻ lớn hơn sẽ dậy sớm, phụ giúp tu viện những công việc khác nhau. Công việc mỗi buổi sáng của cô bé đeo kính ấy là chăm sóc cho những thành viên nhỏ tuổi.

Đám trẻ trông thấy tiếng xe quen thuộc liền quay mặt nhìn ra cửa. Khi bóng dáng của Rei xuất hiện, bọn chúng liền lao đến chỗ cậu như ong vỡ tổ.

“‘Anh Rei!’” Chúng đồng thanh gọi tên của Rei. Trông cả đám trẻ lũ lượt chạy lại khiến cho Rei cảm thấy lúng túng. Cậu thực ra không quen đối mặt với trẻ con cho lắm, chỉ biết đứng hình khi thấy chúng hỏi cậu liên tục và trèo lên chiếc xe của cậu một cách đầy thích thú.

“Thôi nào, các em đừng làm phiền Rei-san như thế chứ.” Một cô bé tóc nâu, mắt đeo kính vội vã chạy lại gần, trên tay bế một bé trai ba tuổi.

Agano Matou, cũng là một trẻ mồ côi, gọi những đứa trẻ quay lại giếng rửa mặt, đến khi bọn chúng thôi không làm phiền Rei nữa mà ngoan ngoãn vâng lời cô, Agano mới thở dài.

“Anh đến tu viện sớm hơn mọi ngày. Anh cần gì sao?”

Rei bỏ xe lại một mái hiên ở góc tu viện, rồi nói: “Anh có chút chuyện với cô Lorence, cô ấy đang ở đâu vậy?”

Đôi mắt xanh của cô bé vẫn nhìn thẳng Rei. Tuy có một chút suy đoán về lí do Rei đang ở đây lúc này, nhưng nhất thời không muốn nói ra, cô bé chỉ vào phía sau tu viện mà đáp lại: “Cô Lorence đang dọn dẹp ở bên trong phòng ngủ của các em. Rei-san vào đó xem thử.”

“Ừm.” Rei gật đầu, sau đó mang theo túi xách tiến vào bên trong. Agano dõi theo bóng lưng của người anh lớn hơn mình năm tuổi, trong tâm trí đau đáu nghĩ về một điều gì đó, cô bé sau đó quay lại giếng nước, tiếp tục săn sóc các hoạt động buổi sáng sớm của các em.

“Chị Agano, anh Rei đi đâu vậy chị?” Một cậu nhóc hấp tấp rửa mặt, trên người ngợm nước, hỏi Agano.

“Anh ấy đang đi gặp cô Lorence đó.” Agano đặt cậu bé ba tuổi trong vòng tay của mình xuống, cúi người trả lời.

“Em phải đi trả lại máy nghe nhạc của ảnh, chị đợi em chút.” Một đứa trẻ khác, bảy tuổi, liền thốt lên.

“Không được đâu, hãy để cho anh ấy nói chuyện với cô, đó là một chuyện quan trọng với họ.” Nhìn cậu nhóc đành lòng nán lại, Agano chỉ biết cười trừ. Rồi thì một bé gái hỏi cô.

“Ngày hôm nay chị Agano phải đến trường đúng không ạ?”

Câu hỏi được chợt hờ nghĩ ra đó khiến cho nét mặt của Agano đột nhiên đông cứng. Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, sau đó gật đầu với cô bé. “Chị cũng không biết nữa, có phải không ta?” Agano không muốn xác nhận bởi chính cô cũng không dám chắc. Cô chỉ trả lời cho qua khiến cho cô nhóc bĩu môi, liên tục hỏi Agano, quyết tìm được câu trả lời.

Đối với những đứa trẻ mồ côi mà nói, để được đi học là một điều rất xa xỉ. Bản thân Agano biết điều đó. Cô đã ngờ ngợ ra khi Rei thi thoảng nói chuyện với cô Lorence sau khi Agano bộc bạch mong muốn của mình không lâu về trước. Ý định của Agano được đưa ra khá rõ ràng. “Cô bé tự nguyện bỏ học để ở lại chăm sóc cho các em”.

Tất nhiên cô Lorence và những người đến cầu nguyện hàng ngày đã không đồng tình, dù họ biết rằng chi phí duy trì hoạt động của tu viện và sinh hoạt hàng ngày là không hề dư dả.

Tuy thế, cô Lorence đã từ chối tấm lòng của những người dân đến cầu nguyện ở đây. Cô Lorence vẫn trấn an Agano không vì lí do gì cả. Có vẻ như không chỉ Agano, kể cả người anh lớn hơn một tuổi cũng được chu cấp như thế. Nhưng đến một lúc nào đó, nguồn chu cấp này sẽ không thể tiếp tục.

Ngày hôm nay chính là ngày quyết định xem Agano có nên nhập học hay không. Trong lòng của cô bé vẫn chưa chắc chắn; cô không muốn khiến người khác chịu khổ vì mình, chỉ nghĩ đơn giản là nếu không được thì thôi.

Sau bữa ăn, Agano sẽ hạ quyết tâm, từ chối mong muốn của cô Lorence thêm một lần nữa.

••••

Cuộc nói chuyện diễn ra không lâu, chỉ đơn giản là giải quyết tiền nong và rời đi ngay. Rei bước ra khỏi phòng làm việc của cô Lorence, thở dài.

Cậu ngay chốc bắt gặp được hai cậu nhóc. Một đứa có mái tóc vàng nắng và một đứa nhỏ tuổi hơn cầm trên tay một chiếc tai nghe chụp đầu và một máy phát nhạc. Chúng là những món đồ Rei đã cho tụi nhỏ mượn ngày hôm qua.

“Anh Rei, tụi em trả lại anh cái này.” Cậu nhóc tóc nâu đưa cho cậu chiếc tai nghe màu xám lông chuột và chiếc máy phát nhạc mà Rei mua mới gần đây. Cậu đã cho chúng mượn cùng với thẻ nhớ bao gồm nhạc mà cậu đã tải sẵn. Những bài hát ở trong đó hầu hết đều là thể loại ngôn tình giới trẻ. Bởi vì cậu nhóc lớn tuổi kia thích mấy thể loại nhạc này nên cậu chẳng buồn đổi lại.

“Nhạc của chị idol nghe hay thật đấy, anh Devin!”

“Đúng thế, ai mà nghĩ một thành viên của nhóm lần đầu bán đĩa nhạc solo đầu tay của mình mà lại cháy hàng như vậy. Anh mày nghe thử mới hiểu ra được, cổ hát hay hơn cả khi đảm nhận hát vocal trong bản mới đây nhất của nhóm nhạc.” Devin đáp lại. Đứa trẻ với mái tóc vàng này hiện đang học năm hai của trường trung cấp, đồng thời là anh cả của đám trẻ vì cậu nhóc lớn tuổi nhất.

“Không ngờ thật luôn đó, mà cổ tên gì ấy nhỉ? Toku-tan?”

“Tohko-tan.”

“Này này.” Rei tự nhiên cảm thấy bất thường khi những tên nhóc này đang học theo gu của giới trẻ thời nay. Cậu không nghĩ rằng bọn chúng tiếp thu mấy thứ không phù hợp với lứa tuổi của mình như thế.

“Rei, có phải anh cũng thích cô idol Tohko-tan đó không?” Devin hỏi với vẻ châm chọc.

“Nếu bài của cô ta nằm trong danh sách nhạc thịnh hành, đương nhiên nó sẽ xuất hiện trong thẻ nhớ. Hơn nữa, tại sao mấy đứa không nghe nhạc thiếu nhi hay gì đó. Chỉ cần kết nối máy nghe nhạc với máy tính của cô Lorence là có thể lưu lại được mà.” Rei cầm lấy tai nghe và máy nghe nhạc, làm bộ dạng như thể phàn nàn.

“Boo… Nhạc thiếu nhi không bao giờ là hay cả, nhạc mà anh Devin gợi ý cho nghe hay hơn. Nhiều bạn trong tu viện, chủ yếu là bạn nữ đều bỏ nhạc thiếu nhi mà theo nhóm nhạc của Tohko-tan hết cả.”

“Devin…” Rei nhìn chằm vào dáng vẻ vờ vô tội của Devin, tên nhóc đó huýt sáo, mắt liếng thoáng nhìn đi chỗ khác. Chắc chắn cái cậu ta đã gieo rắc vào đầu của những đứa trẻ còn chưa lớn những thể loại nhạc tình cảm mà chỉ một mình nó nghe là hay nhất. Cái ông con này…

“À đúng rồi, Rei có muốn đi mua thực phẩm cho trưa ngày hôm nay hay không? Dì Lauh nói rằng sáng nay có một xe ngựa thồ chứa đầy cá tươi. Đã lâu rồi đám trẻ không ăn nên dì muốn tranh thủ đến mua trước khi quá trễ. Anh cũng nên theo phụ.” Devin ngước nhìn Rei, tay chống hông, miệng nở một nụ cười.

Không chỉ có dì Lauh mà hầu hết tất cả những người đến đây cầu nguyện đều muốn giúp đỡ cô xơ Lorence, người quản lí và cũng là nhân viên duy nhất của Tu viện Tây Gramand.

Dù không có điều kiện nhận nuôi nhưng họ muốn giúp nhưng gì có th. Rei nghĩ đến lời họ từng nói, sau đó thở nhẹ.

“Được thôi. Nhưng nhóc không ăn sáng hay sao?”

“Em đã ăn trước đó rồi. Vả lại, đi lòng vòng trong khu chợ vui hơn nhiều.” Devin khịt mũi đáp lại. Cậu bé tóc nâu thì không thể đi theo, cậu chỉ đành nghe theo lời của Devin.

“Khi nhóc lớn hơn một chút nữa hãy theo phụ tụi anh nhé.” Devin vò đầu của cậu nhóc, miệng cười toe toét.

Nhìn thấy cậu bé vẫy tay chào hai người, rồi vội chạy đến nhà ăn của tu viện, Rei nói, giọng có phần trêu chọc. “Em cũng chẳng cao lớn gì cho kham đâu.”

“Tầm này đã đủ trưởng thành rồi. Em phải như Rei, trưởng thành rồi ta sẽ chăm lo cho tu viện, ra tay bảo vệ mọi người này. Một người hùng là phải bảo vệ được những người xung quanh mình trước đã.” Devin hí hửng đi về hướng ngược lại. Rei hơi đứng hình nhìn cậu bé, đôi mắt có hơi co giật. Cậu vô thức nhìn thấy hình ảnh của một cậu bé có mái tóc dựng ngược màu vàng nhạt từ bóng dáng của Devin.

Nếu ước muốn đó có thể trở thành hiện thực. Mình đã không trốn tránh mọi thứ như ngày hôm nay. Rei thầm xin lỗi Devin vì đã không nói thật rằng cách nhìn của cậu bây giờ đã khác biệt hoàn toàn.

“Chăm lo cho tu viện” chỉ là một hành động cố níu giữ quá khứ của cậu mà thôi, “Người hùng” mà đứa trẻ nào cũng ước muốn không bao giờ trở thành sự thật.

Thế giới bên ngoài luôn vượt xa trí tưởng tượng của Devin, nhưng mình lại không đành lòng nói ra, cứ để cho cậu nhóc gắn bó với cái lý tưởng vượt ngoài tầm với đó.

Một phần trong suy nghĩ của Rei thì vẫn muốn cho ước mơ trở thành một anh hùng của Devin trở thành sự thật. Bởi biết đâu, cậu sẽ có mọi điều kiện để làm nên điều không thể. Rei bất giác mỉm cười, cậu đi theo sau Devin. “Nhân tiện thì, Rei sẽ đứng xếp hàng mua bánh mì Brioche đó nhé. Lần này tới lượt anh rồi đấy.” Devin ngoáy lại, miệng nói vội, rồi nhận lại tiếng đáp ‘Ừ’ của Rei.

Giá như họ còn ở đây thì tốt biết mấy. Hình ảnh về một cậu bé tóc vàng và cô bé tóc xanh vẫn ám ảnh Rei Amari suốt con đường hành lang của nhà ở trong tu viện. 

•••••

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận