Joshiryou no Kanrinin wo...
Natsunomi Kagami Mochiko
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 52: Quý ngài Souta và Hành động tuyên chiến

13 Bình luận - Độ dài: 1,592 từ - Cập nhật:

“Phù, phù…”

“Say giấc nồng luôn… Ahaha.

Kotoha nghiêng đầu thiếp đi ngon lành trên lưng Souta. Anh chàng quan sát bộ dạng đó của cô và khẽ nở nụ cười.

Nhờ việc ở ngoài trời trong khoảng thời gian dài, Souta đang dần tỉnh khỏi cơn say rượu và đã có thể kiềm chế được bản thân không làm điều gì dại dột. Thế nhưng, anh chàng lại chọn không gọi taxi.

Đó là bởi Souta cho rằng hành động đó có thể đánh thức người đang nằm trên lưng mình kia.

Cách tốt nhất để không cản trở giấc ngủ của Kotoha là đi bộ. Chính vì lẽ đó, nãy giờ Souta bắt chân mình hoạt động trên cung đường tĩnh mịch lại âm u này đến tận năm chục phút, đến lúc này đây mới thấy được bóng dáng tòa nhà ký túc xá nữ ở xa xăm.

“Được rồi.

Souta nâng cơ thể Kotoha đang trượt xuống trên lưng và tiếp tục rảo bước mà không hề dừng lại.

Trong đầu anh chàng giờ chỉ suy tính độc có một chuyện…

“..."

…là giải thích thế nào trước mặt Kotoha về sự kiện lần này.

Cái này thì khỏi phải nói, căn bản là trong khi Kotoha thì đinh ninh mình sẽ được dẫn về khách sạn, Souta lại dẫn Kotoha về ký túc xá.

Nếu Kotoha đã tỉnh rượu thì nhiều khả năng sẽ nhớ được đến đoạn đó. Và sau rồi cô nàng sẽ sinh thắc mắc rằng tại sao mình lại ở ký túc xá chứ không phải khách sạn.

“C-Chắc giờ chỉ biết nói là mình không thể động tay tới người ngủ thôi nhỉ… Nếu mà thuyết phục được Kotoha thì tốt biết mấy…

Một người phân chia cả số liên lạc để những rắc rối đời tư không dính vào công việc như Kotoha, đến việc đi uống riêng với đàn ông cũng rất biết tiết chế.

Cô nàng canh phòng bản thân cẩn mật như vậy, không lý nào lại vì say xỉn mà giao phó cơ thể bản thân dễ dàng đến thế này.

Kotoha chắc hẳn đã có suy tính gì đó, hoặc là đã chuẩn bị tinh thần để… Đây là góc nhìn của Souta.

Tóm lại là, nếu như mình suy ra Kotoha không có hứng “làm” từ bầu không khí ban nãy thì điều này chắc hẳn sẽ làm tổn thương cô.

“Cơm dâng đến tận miệng mà không ăn là nỗi hổ thẹn của người đàn ông.”

Souta hành động khác hẳn với câu nói trên, và anh chàng đang nghĩ đến việc chịu trách nhiệm dọn dẹp hậu quả tương ứng…

“Nói thực thì, đúng là tiếc thật mà…

…Đan xen cùng với những cảm xúc từ tận thâm tâm đó.

Nếu phải mượn lời của kẻ ác ôn, Kotoha như một viên đá quý vậy. Bỏ qua cơ hội lên giường với một người phụ nữ như vậy, đương nhiên Souta sẽ cảm thấy thế.

Thế nhưng, ý thức về trách nhiệm của Souta cao hơn người thường gấp nhiều lần.

Đây là công việc mà bà mẹ Rie của cậu đã giao phó. Trong tình thế này, Souta mới có thể nghĩ đến việc không ra tay với những người ở.

“Ụa, đang làm điều hiển nhiên mà lại hối hận, đúng là mày chưa tỉnh rượu mà, Souta…

Chiến thắng được cơn dục vọng và hành động được như bây giờ, Souta đúng là người quản lý mẫu mực. Nội việc suy tính đường dài và bám vào lý trí của bản thân đã là một thành công lớn.

****

10 phút trôi qua, Souta đã đến được ký túc xá.

Souta dựa vào ánh đèn điện thoại mò đường đi giữa màn đêm mịt mù, anh chàng vừa lầm bầm “không xong rồi…” vừa nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng quản lý.

“Phù… Phù…”

Trên tấm lưng ấy vẫn là một Kotoha đang bám thật chặt.

Souta không đi lên tầng hai, nơi có phòng của riêng Kotoha. Nói đúng ra, anh chàng không thể đi lên.

Đó là vì một quy tắc nọ dành cho riêng người quản lý.

Rằng… dù có lý do gì đi chăng nữa, người quản lý không được tiến vào phòng của người ở nếu không có sự cho phép từ họ.

Lỗi nằm ở Souta khi không thể nhắc đến chuyện này trong lúc uống rượu với Kotoha. Kết cục là, anh chàng chỉ có thể để Kotoha nằm ngủ ở phòng quản lý.

“Được rồi…”

“Ưmmm…”

Souta hạ người xuống và nhẹ nhàng đặt Kotoha xuống cái giường được bố trí sẵn trong phòng. Thay đổi tư thế khiến Kotoha có chút cựa quậy, nhưng cô chỉ phản ứng nhiêu đó rồi quay lại việc thở ra từng nhịp đều đặn nghe rất dễ thương.

Cơn say có vẻ khiến Kotoha chìm hẳn vào giấc ngủ sâu.

Đương nhiên, so với Kotoha của ngày thường, Souta không thể tưởng tượng được dáng vẻ không phòng bị của cô như thế này.

Anh chàng nở nụ cười hiền hậu và đắp miếng chăn lên cơ thể nhỏ bé đó, đoạn bỏ ra phòng khách như thể đã hoàn thành nhiệm vụ.

Nếu nằm ngủ chung một giường thì còn đâu ý nghĩa việc dẫn Kotoha về ký túc xá nữa. Souta là người hiểu rõ điều này nhất.

“Hầy, oải thật…”

Souta thả cơ thể cái rầm xuống ghế sofa đối diện tivi và thốt ra giọng nói uể oải.

Anh chàng lôi điện thoại từ túi ra và mở nguồn kiểm tra giờ giấc. Đồng hồ hiển thị "2:19".

Giữa căn phòng tối tăm đó, chỉ có màn hình điện thoại là sáng trưng. Souta nhíu mắt nhấn vào ứng dụng đồng hồ và chỉnh báo thức reo lúc 6 giờ sáng.

Souta rất biết ơn vì mọi người đã bảo anh chàng không phải làm bữa sáng, nhưng trong thâm tâm chàng ta không thể ném công việc cho người khác đơn giản vậy được. Ít ra cũng phải dậy xem tình hình… Souta cảm thấy trách hiệm đó đang ở trên vai mình.

“Tức là… ba tiếng nhỉ.”

Souta tắt nguồn điện thoại và thốt ra những lời đó trước khi nhắm mắt lại đi ngủ. Chưa đầy năm phút sau, anh chàng đã chìm vào cõi mộng mơ.

Souta cố kiếm càng nhiều thời gian ngủ càng tốt, nhưng rượu thì vẫn chưa buông tha cho anh…

****

“Nè, anh đang làm gì ở đó hả trời. Ê, nè!”

“Ưm, ưm…”

Từ lúc đó trở đi không biết bao nhiêu tiếng đã trôi qua rồi. Cảm thấy thứ gì đó cứng cứng chọc vào má, Souta dần tỉnh khỏi giấc ngủ.

Bây giờ là 6 giờ 5 phút. Người ở dậy sớm nhất đang tấn công anh chàng.

“Phòng khách đâu phải nơi để ngủ chứ. Sao lại không đi vào phòng quản lý mà ngủ? Lăn lóc ở đó thì bảo sao không oải.”

“Ưmmm.”

Giọng nói đầy xỉa xói đó đi kèm với thứ cứng cứng kia cứ liên tục chọc về phía Souta. Rốt cuộc, anh chàng cũng nhếch được đôi mí mắt nặng trĩu và hướng ánh nhìn mờ ảo về chính diện. Ngay khoảnh khắc đó, cơn đau đầu lẫn sự khó chịu trong người - triệu chứng của say nguội - liền ập tới.

Tính ra Souta định đặt báo thức vào lúc 6 giờ sáng, nhưng cậu thực tế lại đẩy nó xuống 12 tiếng, tức là 6 giờ tối. Ảnh hưởng của rượu khiến chàng ta đặt lố thời gian.

“Ô-Ồ… Mirei… san à. Chào em…”

Vẻ mặt Souta nguệch ngoạc là thế, nhưng anh chàng vẫn nhận ra lọn tóc hồng đặc trưng rung rinh trong tầm nhìn mờ ảo của mình.

Nhưng cái thứ chọc mình từ nãy giờ kia là gậy lấy đồ mua từ cửa hàng đồng giá 100 yên thì Souta không nhận thức được.

“Không, chào cái gì mà chào. Biến khỏi đây mau. Đi về phòng quản lý đi.”

“Ớ? Không… Còn, bữa sáng, mà.”

“Anh nói cái gì thế? Chẳng phải tôi bảo là không làm cũng được sao. Hôm nay tôi không cần anh nấu.”

“...Thì, cho anh nhìn… chút.”

“Anh mà còn nói thế là tôi đá bay anh ra khỏi đây gì. Đi về phòng quản lý đi. Vướng chỗ.”

“ỚỚỚ…”

Tình trạng say nguội, cộng thêm việc mới bảnh mắt dậy đã phải đối đầu với Mirei. Anh chàng sao có thể làm trái kết cục đã được định ra từ trước.

“Nhanh lên. Mà anh như thế thì sao làm chân sai vặt của tôi được. Muốn làm việc thì trước nhất là đi ngủ đi. Chuyện nói sau.”

“...”

“Nhanh cái chân lên!”

“B-Biết rồi mà…”

Souta đứng dậy khỏi ghế sofa, tay ấn đầu liên tục cho bớt đau. Trong khi đó, Mirei thì cứ thọc cái gậy lấy đồ vào lưng Souta đẩy anh chàng khỏi phòng khách. Khoảnh khắc Souta bước ra ngoài hành lang, cô đóng luôn cái cửa lại.

“U…”

Souta loạng choạng mở cánh cửa phòng quản lý và đổ rạp xuống giường khò khíu như thể vừa bị ai đó nã đạn vào người vậy.

Souta đã mắc một sai lầm nghiêm trọng.

Một nơi bình thường chẳng ai khác vào ngủ, giờ đây lại có một nhân vật nọ đang cùng say giấc bên cạnh anh chàng…  

Bình luận (13)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

13 Bình luận

Ai fail nnn thì nhìn sir souta mà học tập
Xem thêm
quý Ngài đây quả thật là phong thái đĩnh đạc hơn người,chỉ có tiên nhân hạ phàm mới có thể đạt dc cảnh giới này,quả thật xứng vs hai chữ "CHÂN NHÂN",hạ mỗ thật sự bái phục !!
Xem thêm
Anh quên mất 1 thứ j đó 🤣🤣
Xem thêm
Ngài đúng là quý ông đích thực
Xem thêm
Tks trans
Xem thêm