Trans: sun130
Edit: Umi-chan, Yuki
------------------------------------------------------------------------
Sau một tiếng đồng hồ nghe Cecilia thuyết giảng, lúc này hai gò má của Julis đang được làn gió đêm thổi hôn khẽ.
Đi dạo vào tối muộn thế này cũng không quá tệ. Bầu trời ban đêm đẹp lạ thường.
Khi dạo bước dọc theo bức tường của khuôn viên, Julis nghĩ….”Mình có thể hiểu tại sao các nhà thơ thường ca ngợi về nó.”
“......Thật thơ mộng.”
“......Phải rồi nhỉ.”
Cecilia, mới vừa nãy còn bĩu môi tức giận, đang đứng kế bên cậu.
Vẫn đang ngước nhìn bầu trời, trông cô nàng chẳng có vẻ gì giống với người vừa lải nhải vào tai cậu.
Mái tóc vàng của cô ấy được ánh sao sáng soi trông thật diệu kỳ, khiến Julis chỉ còn biết say đắm.
“Đi dạo sau khi nghe bài thuyết giảng dài lê thê —- có hơi kỳ lạ một chút….nhẽ ra phải thấy ổn mới đúng chứ nhỉ… vậy mà không hiểu sao tâm trạng tớ cảm giác hơi phức tạp.”
“Là lỗi của Julis mà, phải không? Bởi cậu cố đi nhìn lén còn gì.”
“Tớ chỉ thành thật với ham muốn của bản thân….”
“Thế là không được đâu nha!”
Thất đại tội luôn là những thứ không phù hợp với cuộc sống hàng ngày—-cậu nhớ có người đã nói như vậy.
Cậu cảm thấy lời của người này cực kì chính xác.
“-----Vậy, cuộc sống ở trường thế nào? Có vui không?”
Julis bỗng nhiên hỏi Cecilia.
Đây là lần đầu tiên cô ở học viện, và mặc dù đã có nhiều chuyện xảy ra, họ đã yên ổn kết thúc một ngày.
Cậu tận hưởng quãng thời gian này chứ? Có gặp rắc rối gì không? Hay là chán nản điều gì đó? V.v…
“Um! Tớ đã có một khoảng thời gian tuyệt vời!.... Kết thêm bạn mới nè, rồi trò chuyện với những người đồng trang lứa, và ngồi học sau chiếc bàn nữa—- toàn là những thứ tớ chưa từng trải qua khi còn ở nhà thờ.”
“...Vậy à.”
Julis nhẹ nhõm khi thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt Cecilia.
Bởi vì cô ấy là một thánh nữ, phải sống theo cách khác với người bình thường. Vì vậy mà cô nàng trở nên vui vẻ hơn khi được ở nơi thích hợp với độ tuổi của bản thân.
(Nếu cậu cảm thấy vui đến thế, thì với tớ, chỉ vậy là đủ rồi….)
Julis vô thức cười.
Bất kể có phải do Cecilia hay không, thì mọi việc cũng không đến nỗi tệ.
Ngay lúc đó—---
“Ồ? Vậy nhóc là kiểu chàng trai mà không muốn để lộ ra chút biểu cảm nào à?”
Đột nhiên, cậu nghe một giọng nói phát ra từ con đường tối mịt trong khuôn viên.
Julis phản ứng nhanh chóng chắn trước mặt bảo vệ Cecilia và căng thẳng nhìn chằm chằm về phía con đường.
Sau đó, cậu thở phào và mở miệng nói với chủ nhân của giọng nói kia.
“Người định hù học trò của mình bằng cái giọng đấy hả?”
“Kuahahaha! Ta nào cố ý dọa hai đứa đâu ní!”
Tiếng bước chân tiến lại gần từ phía con đường đen kịt.
Ngay sau đó, như hiện ra từ bóng tối, một bóng dáng xuất hiện.
Cô gái có mái tóc màu đào nhạt được vén sang một bên, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ.
Sở hữu đôi tai nhọn, nhưng không giống người tộc elf, và có hai chiếc răng nanh. Giọng nói già hơn nhiều so với ngoại hình nhỏ nhắn. Phong thái của người này làm Julis liên tưởng đến như một cựu chiến binh lãnh khốc đầy kinh nghiệm.
“Ta không ngoờ là học sinh xuất sắc nhất lại có tên là Julis đấy———— Đệ tử của toa.”
“Con cũng rất ngạc nhiên khi biết người là hiệu trưởng đấy —— thưa sư phụ.”
Trong khuôn viên của học viện, nơi mà bóng tối bao phủ—— hai người họ đã gặp nhau.
****
“Khi ta nghe rằng có đứa nào đoấy đã tham gia buổi khảo hạch bằng cái kỹ thuật chiến đấu bất bình thường——— Thì ta biết ngay đóa là nhóc mà.”
“Chà, một phần là con chưa nói cho người biết về tên của mình, mà con cũng vừa mới biết rằng sư phụ của con lại là hiệu trưởng của cả một học viện cơ đấy.”
Trên con đường lờ mờ ánh sáng của những vì sao, 2 người nói chuyện thân thiết đến nỗi khó có thể tin họ chưa từng quen biết trước.”
“Julis….người này là ai vậy?”
Khi thấy Julis hạ thấp cảnh giác và trò chuyện với giọng điệu hơi hoài niệm thì Cecilia hỏi Julis.
“Hửm?.... À, đây là Musée Albert. Bà ấy là hiệu trưởng của học viện.”
“ B, Bà ấy là hiệu trưởng ư?”
Cecilia kinh ngạc.
Sau đó, cô lập tức bước ra trước mặt Julis và cúi đầu chào.
“R, Rất vui được gặp ngài! Con là Cecilia!”
“ẤY choà choà, ta khổng có đủ vinh dự đoể moà nhận cái cúi chào từ Thánh nữ đâu———— Nên, tốt nhất là cứ bình thường lòa được.”
“V, Vâng.”
Cecilia lo lắng đáp lại lời của Musée.
Nhưng kể cả có như vậy thì cô nàng vẫn không thể nào mà bớt lo lắng được.
“Ngoài ra, người cũng là sư phụ của tớ.”
“S, Sư phụ của cậu ư?”
Lần thứ 2 trong ngày mắt Cecilia mở to vì ngạc nhiên.
Dẫu vậy phản ứng của cô nàng cũng rất dễ thương.
“Nhóc vẫn còn gọi ta là sư phụ à?”
“Tất nhiên…, đối với con, không có sư phụ nào khác ngoài người.”
Khi nghe những lời này, Musée há hốc.
——— Rất lâu về trước.
Trước khi cậu bắt đầu tìm kiếm sức mạnh và tạo ra ma thuật, lúc mà Julis còn bị coi thường vì là một kẻ vô năng
Vào một ngày nọ, Julis và Musée gặp nhau. Lúc đó, Julis đã cầu xin bà chỉ dạy cậu.
Tuy nhiên, Julis mới là người tạo ra ma thuật và Musée không dạy cậu bất cứ thứ gì về ma thuật cả.
Thay vào đó, Musée dạy cậu tất cả những kỹ thuật chiến đấu, sức mạnh thể chất cơ bản, và cả hết thảy mọi loại về phép thuật.
Có rất nhiều lý do giúp tạo dựng nên mối quan hệ thầy-trò của họ.
Với Julis, mục tiêu của cậu là không bao giờ lại trở thành một kẻ vô năng, và cậu đã đạt được sức mạnh mà mình muốn để có thể bảo vệ lấy những người mà cậu yêu thương.
Ngược lại, lý do của Musée là—---
“........Sao vậy? Đột nhiên xuất hiện trước mặt con, có nghĩa là–—— người muốn con giết người ư”
“?”
Cecilia lại một lần nữa ngạc nhiên trước lời nói của Julis.
Không è dè, không vòng vo như kiểu cậu nói thường ngày, Julis vừa nói “giết” một cách thẳng thừng.
“Kufufufu……. Nah, ta vẫn còn muốn sống lâu hơn chút.”
“Sao người có thể nói vậy khi mà người đã tốn nhiều thời gian để tìm cách chết đi?”
“......Tất nhiêu là bởi.”
Thật hoài niệm, như thể rất vui vì gặp lại nhau sau một thời gian dài.
Musée, một ma cà rồng bất tử, cười phá lên.
Và Julis, một ma thuật sư, cũng bật cười.
“Nhờ vào con mà ta đã tìm thấy được ý nghĩa của cuộc sống này……. Nên hiện ta sẽ không cố gắng mà nằm vào cỗ quan tài bây giờ đâu. Ngoài ra——— ta chỉ đến thăm khi nghe tin là đứa học trò yêu quý của ta đã gia nhập học viện thôi.
“....... Vậy, con sẽ giữ vững khát vọng sống cho người.”
“Ta rất trân trọng điều đó đấy.”
Musée bước tới Julis và Cecilia.
Bà ấy chầm chậm tiến về phía họ.
“Hiện đã trễ rồi, ta nghĩ là không còn ở ngày hôm nay nữa đâu–—— Thỉnh thoảng hãy đến mà bóp vai cho ta nhé.”
“Con sẽ gặp lại người sớm thôi. Đến lúc ấy, nhờ người chiếu cố con trong quãng thời gian ở học viện.”
Musée sau đó bước đi với vẻ hài lòng.
Cecilia là người duy nhất không thể hiểu nổi quan hệ của bọn họ, trông cô ấy rất bối rối.
Tuy nhiên, hai người họ vẫn rất bình tĩnh—----
“Con đã tìm được báu vật của đời mình rồi sao?------ Học trò của ta?”
“Đúng vậy…. Con đã tìm được. Người mà con không bao giờ muốn rời bỏ—-----thưa sư phụ.”
Sau đó Musée biến mất trong bóng tối với vẻ hài lòng, và Julis nắm chặt tay Cecilia khi họ quay lưng bước đi, bỏ lại lời nói đó ở phía sau.
-------------------------------------------
PS: Một số đoạn hội thoại trông có vẻ giống sai chính tả. Nhưng nó là một phần của cách nói chuyện của nhân vật.
17 Bình luận
Tks transs O w O