Tran: Chí mạng
_____________________________
Arnold đang nhìn chăm chú vào Rishe.
Cô không muốn rời mắt khỏi anh dù chỉ trong một khoảnh khắc. Rishe nhìn thẳng vào mắt anh và tiếp tục nói.
"Điện hạ, chắc hẳn ngài đã biết về sự tuyệt vời của thứ gọi là ‘đồng hồ bỏ túi’. Ngài có từng muốn sản xuất số lượng lớn chiếc đồng hồ quý giá này với giá rẻ không? Hay ngài có từng nghĩ đến việc áp dụng công nghệ này vào những lĩnh vực khác không?"
"..."
Việc làm ra chiếc đồng hồ lần này chỉ mất vài ngày.
Không cần thiết phải giải thích cặn kẽ hay nhấn mạnh về thời gian sản xuất ngắn ngủi. Chắc chắn Arnold đã nhận thức rõ ràng về điều đó.
"Nghiên cứu về công nghệ sử dụng lò xo và bánh răng đang được các học giả ở khắp nơi bắt đầu rồi. Nếu kết hợp kiến thức của họ, có lẽ một ngày nào đó những giấc mơ như những chiếc xe không cần ngựa kéo, tàu thuyền di chuyển không cần gió đẩy... Trong tương lai những thứ trong mơ đó có thể sẽ trở thành hiện thực."
Rishe cố tình tạo ra một vẻ mặt lạc quan và nở nụ cười trên môi.
"Nhưng mà lúc đó, đất nước duy nhất trên thế giới có công nghệ để hiện thực hóa nó là Coyolles."
"Hah!"
Arnold lại chống cằm, nhếch mép cười.
"...Em nói cứ như thể đã nhìn thấy tương lai vậy."
Nghe có vẻ như Arnold đã đọc được suy nghĩ của cô.
Dù không biết bí mật của Rishe, sao anh ta lại sắc sảo đến vậy?
Tuy nhiên, những gì Rishe nói với Arnold về tương lai lúc nãy chẳng qua chỉ là những dự đoán.
Bởi vì tương lai Coyolles sẽ biến mất.
Chiến tranh nổ ra, sức mạnh vốn yếu ớt của đất nức này lại càng suy yếu và rồi bị Garkhain xâm lược. Rishe cần phải thay đổi kết cục đó, dù chỉ một chút.
(Mình cần phải thuyết phục được điện hạ ngay tại đây...)
Rishe siết chặt hai tay.
Nụ cười lúc trước đã biến mất khỏi khuôn mặt của Arnold.
"-Thì sao?"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong phòng.
Arnold chuyển ánh nhìn về phía người mà hầu như không thu hút được sự quan tâm của anh cho đến tận bây giờ.
"Kyle Morgan Cleverley. Rốt cuộc ngươi đang muốn làm gì đây?"
Rishe theo bản năng cứng người lại trước giọng nói lạnh lẽo đó.
Có một tia sáng tối tăm trong mắt Arnold khi nhìn Kyle.
Arnold gần như vô cảm và thậm chí còn không cao giọng. Nhưng áp lực mạnh mẽ đến mức khiến Rishe nổi da gà, dù cô chỉ đứng bên cạnh cũng cảm thấy căng thẳng.
Arnold tiếp tục với giọng đầy tàn nhẫn.
"Ta thừa nhận rằng công nghệ mà đất nước ngươi có là rất tuyệt vời. Sức mạnh đó đúng là thứ mà đất nước ta đang thiếu."
Một ngón tay đẹp đẽ của anh gõ mạnh vào tay vịn của ghế.
Âm thanh đó vang vọng khắp căn phòng, làm tăng thêm bầu không khí căng thẳng. Rishe chắc chắn Arnold đang tính toán tất cả những điều này khi anh ấy hành động.
"Thế thì sự ngây thơ của ngươi càng khiến ta ghê tởm."
"..."
Rishe nín thở theo phản xạ.
Với tình hình như thế này nên áp lực mà Kyle cảm thấy có khi còn lớn hơn. Arnold vẫn thản nhiên và tiếp tục nói một cách thờ ơ.
"Ngươi có hiểu rằng kiến thức, công nghệ và con người có thể được đưa đến các nước khác không? Ta thậm chí không cần phải tốn tiền để mời thợ thủ công của ngươi đến Garkhain. Chỉ cần đe dọa bằng vũ lực và buộc họ phải tuân theo, hầu hết mọi người sẽ tiết lộ kiến thức của mình. Một khi đất nước ta đã làm chủ được công nghệ đó, đơn giản là giết tất tất cả những người sống sót ở Coyolles."
Sau khi giả vờ như không có chuyện gì, Arnold hỏi Kyle.
"Ngươi đến đây mà không hề nghĩ đến những chuyện như vậy à? Chỉ làm đúng như vợ ta bảo ư? Như một tên hoàng tộc bù nhìn?"
"Điện hạ! Hoàng tử Kyle..."
"Rishe. Lần này em cũng vậy."
Rishe im lặng khi bị nhìn chằm chằm bằng ánh mắt nghiêm nghị từ bên cạnh.
"Sau khi ta có được cái ‘công nghệ’ đó em không tưởng tượng ra ta sẽ làm gì với nó ư?"
"..."
Rishe hiểu rõ ý nghĩa của những lời đó.
Cô biết chính xác Arnold sẽ làm gì trong tương lai. Nhưng bây giờ cô cũng hiểu một điều khác.
(Đó là lý do tại sao...)
"—Rishe-dono đã tin tưởng Hoàng tử Arnold."
"!"
Kyle là người lên tiếng đầu tiên.
Trong căn phòng đầy căng thẳng, Kyle thẳng lưng và tự tin nhìn thẳng vào Arnold.
"Sử dụng công nghệ gia công kim loại để đàm phán. Khi Rishe-dono đề xuất điều này, tôi vốn đã biết rằng ngài sẽ không thích nó. Nhưng Rishe-dono đã nói là hãy tin ngài."
Đôi mắt xanh nhạt của Kyle giống như một cái hồ nước giữa cánh đồng tuyết.
Đôi mắt trong veo, không chút vẩn đục, ánh lên sự chân thành.
"Tôi tin rằng ngài chắc chắn sẽ muốn có công nghệ có thể tạo ra một tương lai tuyệt vời hơn."
"..."
Kyle nói đúng.
Hiện tại, Rishe hiểu rõ.
Ngay cả khi Hoàng đế Arnold Hein phát động cuộc chiến tranh xâm lược vài năm tới. Cho dù Hoàng tử Arnold gây ra nỗi sợ vì sự tàn nhẫn trên chiến trường vài năm trước.
Nhưng Rishe biết rõ Arnold ở ngay trước mặt cô là loại người như thế nào.
"Dù không được như Rishe-dono. Nhưng bản thân tôi cũng tin tưởng vào ngài nên mới đến đất nước này."
Kyle tiếp tục nói thay cho Rishe.
"Chỉ cần nghe qua các ghi chép chiến trường và tin đồn về chính sách, tôi có thể biết rằng ngài là một người cai trị tài giỏi và ngài còn bày tỏ sự tôn trọng nhất định ngay cả với kẻ địch trên chiến trường. Ngay cả lúc này, ngài đang nói chuyện với tôi như thế này."
Arnold hơi cau mày.
Thay vì vô cảm, anh ấy đang nhìn Kyle với cảm xúc rõ ràng. Dù đó có là bất kỳ hình thức nào.
Arnold hỏi Kyle một cách giận dữ.
"Ngươi nói rằng ngươi 'tin tưởng' ta? Rằng ta sẽ không xâm lược Coyolles và chiếm đoạt các thợ kim hoàn?"
"Đúng vậy"
"Cách nghĩ lạc quan quá rồi đấy[note58352]. Quả nhiên, chỉ có kẻ ngốc mới nghĩ đến việc dựa dẫm vào ta và đất nước này hơn bất cứ thứ gì khác."
"Điểm ngu ngốc của tôi là nghĩ đến việc, `Dựa dẫm và nhờ người khác bảo vệ nước mình’. Nhưng tôi không nghĩ rằng mình đã sai lầm khi quyết định thành lập liên minh với ngài.''
Kyle nói bằng giọng không chút do dự.
"—Là một thành viên của hoàng tộc, tôi đến đây vì vô cùng kính trọng ngài và đất nước này."
Rồi anh ta đặt tay lên ngực mình.
"Vương quốc Coyol đã mất đi những viên ngọc quý, điều mà chúng tôi còn là tri thức của các học giả và công nghệ gia công kim loại. Nếu kết hợp cả hai điều này với sức mạnh của Đế quóc Garkhain và bắt đầu nghiên cứu chung, thì tương lai mà Rishe-dono nói chắc chắn không phải là giả tưởng."
"..."
"Tất nhiên, tôi không mong đợi điều này xảy ra ngay lập tức. Để lấy được niềm tin của ngài, tôi tuyệt đối sẽ không tiếc bất cứ điều gì. Nếu ngài có thể ghi nhớ điều này, dù chỉ một chút..."
Chính lúc đó.
"Xin lỗi vì đã chen ngang cuộc họp."
Cánh cửa căn phòng mở ra và một người nào đó xuất hiện. Khi nhìn thấy bóng dáng của cậu ta, đôi mắt Kyle mở to ngạc nhiên.
"Hoàng tử Theodore."
"Xin thỉnh an Kyle điện hạ. Hoàng huynh xin lỗi vì đã làm phiền. Xen ngang cuộc nói chuyện thế này đã thất lễ rồi."
Theodore cúi đầu và nói một cách lưu loát với giọng điệu khác dáng vẻ thường ngày. Sau đó, cậu nhìn lên Rishe và nháy mắt ra hiệu.
("Tình huống khẩn cấp"!)
Rishe vội vàng đứng dậy và thông báo cho Arnold và Kyle.
"Xin lỗi. Tôi sẽ vắng mặt trong lúc này."
"R-Rishe-dono?"
"Xin vui lòng cho tôi biết kết quả cuộc trò chuyện sau. Thành thật xin lỗi, vậy nhé!"
Sau khi nói điều đó với cảm giác cay đắng, Rishe rời khỏi phòng cùng Theodore. Hai người họ cùng chạy ra ngoài và hai hiệp sĩ cận vệ cũng lao theo họ một cách vội vã.
***
"…Cô ấy bận rộn thật."
Arnold lẩm bẩm trong căn phòng.
Tay vẫn chống cằm và lạnh lùng nói với Kyle.
"Ta cũng muốn xin lỗi. Vì sự thất lễ của vợ và em trai ta vừa rồi."
"Tôi rất ngạc nhiên, nhưng không có vấn đề gì. Vậy chúng ta tiếp tục--"
"Oliver. Vào đi."
"!"
Theo lệnh của Arnold, người hầu tóc bạc của anh, bước vào phòng.
Kyle không khỏi trợn tròn mắt. Điều này là do người đàn ông đó không phải là người duy nhất bước vào phòng họp.
"Hoàng tử Arnold?"
Những gì xuất hiện có lẽ là khoảng hơn chục hiệp sĩ.
Họ im lặng bước vào phòng và xếp thành hàng ngang phía sau Arnold.
"Chuyện này..."
"..."
Arnold với những hiệp sĩ phía sau, đang lặng lẽ nhìn Kyle.
***
2 Bình luận