Ở vòng lặp thứ 7, tôi sẽ...
AmeKawa Touko Hachipisu Wan
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN Vol 2

Chương 76 : Kết thúc của liên minh

2 Bình luận - Độ dài: 3,363 từ - Cập nhật:

Trans: Chí mạng

coaikhong

______________________________

"Thầy…" 

Lúc Rishe chuẩn bị bước về phía Michelle. 

"—Ngươi đang làm gì vậy, Lorvain?" 

"!!" 

Một giọng nói vang lên và Rishe giật mình quay lại. Bầu không khí xung quanh đột nhiên trở nên căng thẳng, các hiệp sĩ đều đồng loạt quỳ xuống. 

Ở lối vào khu vườn, có một nhân vật không ngờ đến xuất hiện. 

(Arnold điện hạ...!?) 

Arnold xuất hiện với hơn chục hiệp sĩ cận vệ hoàng gia phía sau. 

Trong số các hiệp sĩ có cả người đã rời khỏi nơi này khi pháo hoa đầu tiên bắn lên. Có lẽ chính anh ta là người đã báo cáo cho Arnold về nơi này. 

"Michelle!!" 

Người chạy tới là Kyle. 

Arnold, người có vẻ đã dẫn Kyle đến đây, thậm chí còn không nhìn Rishe lấy một lần mà hướng ánh mắt lạnh lùng về phía thuộc hạ của mình. 

"Ta hỏi 'các ngươi đang làm gì ở đây?'." 

"Thành thật xin lỗi, Arnold điện hạ." 

Lorvain càng cúi đầu sâu hơn trước sức nặng trong giọng nói của Arnold. 

"Thần được báo rằng có kẻ đưa ra tuyên bố nguy hiểm, nên chúng thần đang giám sát hắn. Xin lỗi ngài vì sự chậm trễ trong việc báo cáo." 

"Michelle Evan?" 

Đôi mắt xanh chậm rãi nhìn về phía Michelle. 

Rishe hơi chuẩn bị tinh thần. Dù không biết chi tiết, nhưng vẻ mặt của Arnold cho thấy dường như anh ấy đã nắm được tình hình chung. 

"Tỷ định làm gì vậy?" 

Theodore, người đứng bên cạnh, thì thầm nhỏ nhẹ vào tai cô. 

"Dường như hiệp sĩ cận vệ của hoàng huynh đang đứng cạnh Kyle. Có lẽ huynh ấy đang định bắt giữ Kyle, chủ nhân của Michelle Evan..." 

Rishe cảnh giác khi quan sát Kyle, người đang đứng cạnh Michelle. 

(Có điều gì đó không ổn với Hoàng tử Kyle.) 

Trong khi đó, Lorvain tiếp tục báo cáo với Arnold. 

"Michelle Evan đã tuyên bố rằng sẽ gây ra một sự cố lớn ở thị trấn lâu đài vào lúc mười tám giờ hôm nay." 

"…Hử?" 

"Thủ đô này là nơi được Hoàng đế bệ hạ bảo vệ. Là một thần dân trung thành của hoàng tộc, thần đang định bắt giữ và thẩm vấn hắn." 

"Ta hiểu rồi. Ra là vậy." 

Rishe chuẩn bị tinh thần khi nghe lời nói của Arnold. 

(Không sao đâu, mình đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc "đàm phán" với Arnold điện hạ rồi. Về liên minh với Coyolles và cả về tình hình của thầy Michelle, vẫn còn cơ hội để chiến đấu…!) 

Khi Rishe định bước tới trước mặt Arnold thì... 

"Dù vậy..." 

Đúng lúc này, Arnold lần đầu tiên nhìn về phía Rishe. 

"Ta tưởng hôn thê của mình đã tuyên bố rằng sẽ "làm sáng tỏ hiểu lầm" của Michelle Evan, rồi chứ?" 

"!" 

Bất ngờ bị chĩa mũi nhọn vào, Rishe không khỏi tròn xoe mắt. 

"Đúng như cô ấy nói. Hiện tượng vừa rồi chỉ là kết quả của việc Michelle Evan biểu diễn công nghệ mới của Coyolles mà thôi." 

(Chuyện gì đang xảy ra vậy...? Điều mình nói có thể ngài ấy đã nghe từ các hiệp sĩ, nhưng...) 

Không thể tin được, Arnold dường đang nói theo kế hoạch của Rishe. 

Lorvain ngẩng đầu lên, một nếp nhăn hằn sâu giữa lông mày. 

"Arnold điện hạ. Ngài đang nói gì vậy?" 

"Nếu đã bất kính với những vị khách của Coyolles thì đó sẽ là một vấn đề nghiêm trọng. Trong khi Hoàng tử Kyle đang nhắm mắt làm ngơ, hãy rút các hiệp sĩ ra ngay lập tức." 

Dường như đó không phải là một sự hiểu lầm. Mặc dù trong lòng Rishe rất bối rối nhưng cô tin chắc rằng những gì cô cảm thấy vừa rồi không sai. 

(Khi mình quan sát tình trạng của Hoàng tử Kyle, rõ ràng ngài ấy không có vẻ căng thẳng.. Nghĩa là, Arnold điện hạ đến đây không phải vì lý do gây bất lợi cho Hoàng tử Kyle...) 

"Vậy thì thần muốn hỏi ngài một câu. Tại sao học giả của Coyolles lại biểu diễn công nghệ của họ ở đất nước ta?" 

Arnold cụp mắt trước câu hỏi của Lorvain. 

(Chẳng lẽ, không thể nào…) 

Tim cô đang đập thình thịch. 

Arnold, với giọng điệu điềm tĩnh nhưng rõ ràng, đã nói ra những lời mà Rishe mong đợi. 

"Từ nay, đất nước chúng ta sẽ bắt đầu hợp tác công nghệ với Coyolles." 

"――!!" 

Sự ngạc nhiên và niềm vui lớn lao tràn ngập trong lòng cô ngay lập tức. 

Khi nhanh chóng nhìn về phía Kyle, anh đã gật đầu thật mạnh với vẻ mặt đầy tự hào. Dường như họ đã trao đổi với nhau trong phòng họp khi cô đi vắng. 

(Ngài ấy đã hiểu rồi!) 

Tim cô đập rộn ràng. 

(Sức mạnh của một đất nước không chỉ nằm ở quân sự. Những kỹ thuật công nghệ mà Coyolles sở hữu rất đáng kinh ngạc và khả năng là một ngày nào đó nó có thể tạo ra những phát minh tuyệt vời.) 

Và hơn hết.

(Garkhain có thể xây dựng mối quan hệ với các nước khác mà không cần đến việc "xâm lược"…) 

Hiện tại, đó chỉ mới là bước đầu tiên. 

Nhưng với niềm vui tột độ, Rishe nhìn về phía Arnold. 

Anh ấy hơi nheo đôi mắt xanh lại, sau đó từ từ rời ánh nhìn khỏi Rishe. 

Rồi nhìn xuống Lorvain đang quỳ dưới chân anh. 

"Để đổi lấy sự hỗ trợ quân sự, Coyolles sẽ cung cấp công nghệ gia công và tri thức học thuật cho chúng ta. Đầu tiên, ta định sẽ cho Coyolles mượn các hiệp sĩ cận vệ hoàng gia của mình. Và những bông hoa lửa vừa nổ trên bầu trời là minh chứng cho việc Coyolles sở hữu công nghệ mà chúng ta chưa từng biết đến." 

Giọng nói của Arnold tuy lãnh đạm nhưng lại mang theo cảm giác đe dọa rõ ràng. 

"Hiểu chứ? Chúng ta đang thiết lập một mối quan hệ mới, đừng để những sự cố như thế này cản trở." 

"Nhưng Arnold điện hạ." 

"Ta không muốn nghe thêm. Lui xuống." 

Sự cảnh báo rõ ràng lóe lên trong đôi mắt xanh lam của anh. 

"Nếu còn gây ồn ào thêm nữa, có thể Hoàng đế cũng sẽ biết chuyện này đấy." 

(!) 

Rishe thầm ngạc nhiên trước lời nói của Arnold. 

Tuy nhiên, cô không để lộ điều đó trên khuôn mặt. 

Lorvain im lặng một lúc rồi cúi đầu thật sâu trước Kyle trong khi vẫn quỳ. 

"Hoàng tử Kyle, tôi chân thành xin lỗi lỗi vì sự vô lễ quá lớn này. Đó là lỗi của tôi khi đã hành động thiếu suy nghĩ. Nếu ngài tha thứ, tôi sẽ không tiếc gì khi dâng đầu mình cho ngài." 

"Không cần phải thế. Xin hãy ngẩng đầu lên, Bá tước Lorvain. Hành động của Michelle dường như đã gây ra hiểu lầm, tôi xin lỗi vì sự phiền toái này." 

Kyle dường như đang nói thật lòng. 

Bản thân Kyle có lẽ cũng chưa nghe thấy bản báo cáo được gửi tới Arnold. Anh vẫn nghĩ rằng Michelle chỉ đang tiến hành nghiên cứu mà không chọn đúng nơi, gây ra rắc rối như mọi khi. 

"Trước khi gây thêm phiền phức, chúng tôi xin phép rút lui. Hoàng tử Kyle, Hoàng tử Arnold, một lần nữa thành thật xin lỗi." 

Lorvain cúi chào lần nữa rồi từ từ đứng dậy nhìn về phía Rishe. 

Nhận được cái cúi chào lịch sự tương tự, Rishe cũng nắm nhẹ gấu váy và cúi đầu. Khi đó, Theodore lặng lẽ đến gần. 

"Hoàng tỷ. Có vẻ như mọi việc ở đây đã ổn thỏa rồi nên đệ sẽ lẻn ra ngoài và đi dạo quanh thị trấn một chút." 

Theodore rời khỏi khu vườn trước khi Rishe kịp cảm ơn. Dù biết ơn anh đến mấy cũng không đủ, nhưng cô phải tìm cách đền đáp anh một cách đúng đắn vào dịp khác. 

Các hiệp sĩ cận vệ cũng rời khỏi khu vườn theo lệnh của Arnold. 

Những người duy nhất còn lại là Rishe, Arnold, Michelle và Kyle. 

"Nào, Michelle." 

Kyle khẽ hắng giọng rồi bắt đầu mắng Michelle, người lớn tuổi hơn mình, như một đứa trẻ. 

"...Anh đang làm gì vậy! Nhìn thấy những bông hoa lửa nổ trên trời thật đáng kinh ngạc. Đó là phát minh mới của anh phải không!? " 

"Kyle..." 

Đó là một cảnh tượng đầy hoài niệm đối với Rishe. Nếu có điều gì bất thường thì đó chính là cách Michelle, người thường kiên định, nay lại cúi đầu và thể hiện sự hối lỗi. 

"Tôi rất vui vì anh đã giúp đỡ cho việc thiết lập liên minh, nhưng lần sau hãy báo trước một lời. Dù công bố kết quả nghiên cứu cho Đế quốc Garkhain, cũng thiếu gì cách để ít gây ảnh hưởng tới người khác." 

" Không phải vậy đâu Kyle. Tôi thật sự nên lấy mạng mình để đền bù..." 

"Thầy Michelle." 

"!" 

Khi Rishe gọi tên anh, Michelle trông có vẻ bối rối. 

Tuy nhiên, việc thú nhận mọi chuyện trong tình huống này không phải là một ý kiến hay. 

Nếu Kyle biết được sự thật, với tư cách là Hoàng tử của Coyolles, anh sẽ phải chịu trách nhiệm đối với Garkhain. 

"Bây giờ, thầy hãy cứ ngoan ngoãn nhận sự khiển trách từ Hoàng tử Kyle đi." 

"..." 

Khi Rishe nói vậy và cười, Michelle càng thêm buồn bã và đầy hụt hẫng. 

Nhưng rồi, Michelle chậm rãi thốt ra. 

"Xin lỗi, Kyle. Xin lỗi, Rishe." 

"...Michelle?" 

"Tôi sẽ không bao giờ làm vậy nữa. Nhờ có mọi người mà giờ tôi đã hiểu rằng  giả thuyết của  mình là một sai lầm lớn." 

Và Michelle nắm chặt lấy vạt áo khoác trắng của mình. 

"...Tôi hứa... sẽ không tái phạm nữa..." 

Như lời thề của một đứa trẻ nhỏ dốc hết sức mình, những lời này của Michel đầy chân thành và ngây thơ 

Kyle há hốc miệng ngạc nhiên, nhưng Rishe cảm thấy nhẹ nhõm. Khi cô ngước nhìn Arnold , lần nữa mắt cô chạm với đôi mắt xanh của anh. 

"Nói trước, không phải ta cố gắng ban ơn đâu." 

Arnold nói với vẻ mặt hơi lạnh lùng. 

"Nếu báo cáo của hiệp sĩ là sự thật, việc Michelle Evan âm mưu điều gì đó không tốt là rõ ràng. Nhưng nếu công khai coi anh ta như một tội phạm, thì chuyện này sẽ đến tai phụ vương. Để tránh điều đó, ta đã lợi dụng kế hoạch  của em." 

"…Vâng, cảm ơn ngài." 

Arnold dường như đã nhận ra rằng những quả pháo hoa đó là do Rishe gây ra. 

Báo cáo mà anh nhận được từ hiệp sĩ chắc hẳn rất rời rạc. 

Dù vậy, "sự kiện biểu diễn công nghệ của Coyolles" mà Arnold đã nói với Lorvain chính là nội dung của sự thuyết phục mà Rishe dự định sử dụng với Arnold. 

Và từ đầu, nếu chỉ cần vượt qua được tình hình ở đây, cô đã dự định thú nhận mọi thứ một cách trung thực. 

"Về những gì mà Giáo sư Michelle đã cố gắng làm, em sẽ kể tất cả cho điện hạ sau." 

Mặc dù không thành công, nhưng nếu nó thành công, đó sẽ là một tội lớn. Dù có giấu diếm đi chăng nữa, không thể cho rằng sẽ hoàn toàn vô tội. 

"Về tương lai, em muốn điện hạ cân nhắc dựa trên điều đó." 

"Huh. Đắc thắng nhỉ." 

Arnold cười với vẻ mặt có phần nham hiểm. 

"Mặc dù em thậm chí còn lôi Theodore vào để giữ người đàn ông đó tránh xa ta." 

(Ngài ấy đã nhận ra...!!) 

Nhưng nếu suy nghĩ kỹ, thì không có gì đáng ngạc nhiên cả. 

Những người đã canh gác lâu đài hoàng gia là cấp dưới của Theodore cải trang thành bồi bàn hoặc người làm vườn. 

Có vẻ như Theodore ban đầu đã giao cho họ nhiệm vụ thu thập thông tin cho Arnold trong lâu đài, nhưng không thể nào Arnold lại không nhận thấy sự hiện diện của họ. 

(...Nhưng khi nghĩ về điều đó, ngài ấy cũng nhận ra rằng em trai mình đã luôn thu thập thông tin về Hoàng tử Arnold. Điện hạ thật sự rất tốt bụng khi để Hoàng tử Theodore yên suốt nhiều năm như vậy...) 

Cô sẽ thông báo cho Theodore về phát hiện này sau. Cậu ta giúp đỡ rất nhiều nên Rishe phải làm mọi cách để trả ơn nhiều nhất có thể. 

Với suy nghĩ đó, Rishe lặng lẽ lên tiếng. 

"Thật ra em cũng có tội như giáo sư Michelle." 

"Hửm?" 

"Để thuyết phục giáo sư Michelle, em đã tận dụng kế hoạch của người đó thay vì ngăn cản nó... Và em cũng muốn điện hạ thưởng thức những quả pháo hoa đó." 

Việc có một khoảng trễ trên bầu trời đã được dự tính trước. 

Khi nghe tiếng nổ đầu tiên, Arnold chắc chắn sẽ nhìn lên bầu trời. Có vẻ như kế hoạch đó đã diễn ra tốt đẹp. 

''Những vật liệu được sử dụng trong pháo hoa, như ngài có thể tưởng tượng, rất nguy hiểm. Tuy nhiên, như ngài đã thấy, tùy thuộc vào cách sử dụng, chúng có thể tạo ra những khung cảnh đẹp mà chưa ai trên thế giới từng thấy trước đây. Em nghĩ rằng nếu điện hạ biết điều đó, ngài chắc chắn sẽ mở ra nhiều khả năng cho mình." 

Điều này không có nghĩa là chỉ giới hạn ở việc sử dụng thuốc súng một cách nhẹ nhàng. 

Mà còn đến các sản phẩm được tạo ra từ công nghệ của Coyolles. Và còn về tương lai của không ai khác ngoài chính Arnold. 

"Hiện tại, ngài có thể vẫn nghĩ rằng tất cả sức mạnh của mình đều chuyên dụng cho chiến tranh." 

Thay vì che giấu sự tồn tại của thuốc súng, cô tin tưởng vào điều đó và trình bày nó. 

Đó là sự lựa chọn mà Rishe đã đưa ra. 

"Em chắc chắn một ngày nào đó sẽ chứng minh được điều đó." 

"――……" 

Khi Rishe tự tin nói như vậy, Arnold hơi cau mày. 

"Có thể em sẽ hối hận đấy." 

Cuối cùng, những lời nói được thốt ra theo cách dường như muốn đẩy cô ra xa. 

"Đối với Michelle Evan, ta cũng có thể làm bất cứ điều gì chỉ bằng việc không xử lý công khai." 

Rishe bĩu môi trước lời nói trắng trợn của Arnold. 

"Ta sẽ không làm cho đề cập cho em và Kyle nếu bí mật thủ tiêu hắn ta. Có ổn không?" 

"Arnold điện hạ" 

"..." 

Khi Rishe kéo tay áo Arnold, anh nhận thấy và cúi xuống một chút. 

Sự chênh lệch chiều cao giữa Rishe và Arnold là hơn hai mươi centimet. 

"Gì hả..." 

"Thật ra thì..." 

Rishe vươn người cao hết mức có thể và thì thầm vào tai anh. 

"Chính giáo sư Michelle đã nghĩ ra ý tưởng về cấu trúc của một chiếc đồng hồ bỏ túi đấy ạ." 

"..." 

Khi Arnold nhăn mày, dù không nhìn vào khuôn mặt nhưng Rishe cảm thấy như anh ấy cũng đã hiểu. 

"Nghe nói là 'Cần một thiết bị để đo thời gian cho mục đích nghiên cứu' nên ông ấy đã tự tạo ra." 

"……" 

"Ông ấy không muốn công bố tên mình vì để tránh rắc rối, nhưng có nhiều bằng chứng cho thấy giáo sư Michelle, một học giả của Coyolles, là người phát minh ra. Ví dụ như thợ thủ công của Coyolles đang giữ mẫu khuôn của các bộ phận." 

"......" 

"Em nghĩ kiến thức của giáo sư Michelle sẽ rất cần thiết cho nghiên cứu chung với Coyolles trong tương lai.'' 

Sau khi đặt gót chân xuống đất, Rishe nghiêng đầu nhìn Arnold. 

"Ngài thấy sao?" 

"Em…" 

Arnold cau mày, rồi thở dài nhẹ. 

"—Xem ra ngay từ đầu, em đã rất tự tin là có thể thuyết phục được ta nhỉ?" 

"Không thể nào! Em chỉ đủ tự tin rằng, ‘Nếu là điện hạ thì chắc chắn rằng ngài sẽ có hứng thú với thầy mà thôi’." 

Đúng là như vậy. Không đời nào Rishe có thể kiêu ngạo khi đối đầu với Arnold và khiến anh tuân theo ý muốn của mình. 

Nhưng việc chiến lược đã thành công, điều đó có thể dễ dàng nhận biết qua biểu hiện cay đắng trên khuôn mặt anh. 

(Tuy nhiên, điều đó rất nguy hiểm. Trước cuộc họp buổi chiều, không đời nào ngài ấy có ý định cho Vương quốc Coyolles mượn các hiệp sĩ cận vệ hoàng gia. Nếu Hoàng tử Arnold đã chuẩn bị các hiệp sĩ cận vệ trước, điều đó không phải là để liên minh với Coyolles mà là để chuẩn bị cho chiến tranh thì phải...) 

Cảm giác lạnh lẽo bao trùm trái tim cô khi nhận ra điều đó. 

Rishe biết rằng Arnold không phải là kẻ tàn nhẫn. 

Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc cô cần nghiêm túc đối diện với lời nói, "Nếu muốn tốt cho Coyolles thì nên xâm lược ngay lập tức". 

(Ngoài ra, còn một điều khác làm mình phải lo lắng.) 

Trong lời giải thích của Lorvain về "Lý do không thể tuân theo mệnh lệnh của Theodore", ông đã đề cập đến tên của Hoàng đế Garkhain. 

Bằng cách chỉ ra một nhân vật mà ngay cả Hoàng tử Theodore cũng không thể trái lệnh, Lorvain đã từ chối mệnh lệnh của Theodore. 

(Tuy nhiên, Arnold điện hạ đã nói: "Trước khi điều này đến tai phụ vương.'' Tức là trên thực tế, vụ việc của Giáo sư Michelle đã không được báo cáo lên Hoàng đế bệ hạ.) 

Nhìn chung, trong lời giải thích trước đó, Lorvain chỉ nói rằng chủ nhân của ông là Hoàng đế mà không nhắc đến mệnh lệnh của Hoàng đế. 

(Điều này là không tự nhiên chút nào khi một sự việc do khách nước khác gây ra mà không báo cáo cho Hoàng đế. Thậm chí là khi mà Lorvain, người được coi là thần dân trung thành, là người nói điều này?) 

Cô cảm thấy có gì đó xáo trộn trong lòng. 

Rốt cuộc, Rishe biết về tương lai. 

(--Bá tước Lorvain bị buộc tội phản quốc và bị xử tử do cố gắng ngăn chặn Arnold điện hạ trong tương lai.) 

Nhìn lên Arnold. 

Khuôn mặt vô cảm của anh đẹp như thể một tác phẩm điêu khắc. 

"…Có chuyện gì à?" 

"Không có gì." 

Lắc đầu nhẹ nhàng, Rishe lên tiếng. 

"Những người dân ở thị trấn chắc hẳn cũng đã nhìn thấy pháo hoa rồi." 

Nhìn qua, cô thấy Michelle vẫn đang bị Kyle mắng. 

Kyle rất đáng sợ khi nổi giận. Rishe biết điều đó, nhưng lần này cô sẽ không can thiệp. 

"Nếu biết đó là công nghệ của Coyolles, em nghĩ công chúng chắc chắn sẽ ủng hộ việc liên minh." 

"..." 

Không ai biết về sự tồn tại của thuốc súng. Chỉ bằng việc nhìn thấy pháo hoa đó, họ không thể hiểu được mục đích và sức mạnh của nó. 

Pháo hoa đó chỉ là một tác phẩm nghệ thuật đẹp mắt, chắc chắn đã thu hút sự chú ý của mọi người. 

Nếu sự thích thú đó có thể là một đóng góp cho việc xây dựng mối quan hệ bình đẳng giữa Đế quốc Garkhain và Vương quốc nhỏ bé Coyolles thì tốt biết mấy. 

"…Chắc là vậy." 

"Hehe!" 

Khi được Arnold chấp nhận, Rishe cảm thấy rất hạnh phúc. 

Vẫn còn nhiều điều cô chưa hiểu. Nhưng cô biết chĩn xác những gì mình cần làm. 

Hít một hơi thật sâu, Rishe lấy lại quyết tâm hướng tới tương lai. 

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Và ta cũng có thể ngược lại dùng công nghệ theo hướng hoà bình để nhận dc sự hưởng ứng của nhân dân rồi sử dụng nó cho mục đích đàn áp và chiến tranh. Một viên kẹo ngọt ngào cũng có thể lấy đi mạng người
Xem thêm