Tập 02: Giai đoạn trung học năm nhất
Chương 34: Vé bốc thăm gian lận
0 Bình luận - Độ dài: 1,081 từ - Cập nhật:
“――Vậy nên hạng mục của lớp 1-B chúng ta ở lễ hội văn hóa sắp tới sẽ là… nhà ma!”
Lời vừa dứt, bầu không khí trong lớp bỗng rộn ràng hẳn. Giữa lúc ấy, tôi—Kurushima Fuyuki—liền quay sang Yuuki ngồi bàn phía sau.
“Lễ hội văn hóa mà làm nhà ma thì… đúng là xưa như Trái đất nhỉ.”
“Thế nghĩa là nó kinh điển, được nhiều người thích nên chắc sẽ vui thôi. Mà cũng tốt mà đúng không?”
“Ừ thì… Ờ mà này, câu lạc bộ Văn học của cậu có dự định làm gì không?”
“Ừm… thầy phụ trách tụi tớ là người siêu lười—nói đúng hơn là dạng ‘mặc kệ tụi bay muốn làm gì thì làm’ ấy. Thành thử mỗi tháng chỉ cần nộp mấy bài thơ hoặc truyện ngắn rồi xếp chúng trong phòng câu lạc bộ là coi như xong.”
Yuuki cười khổ, thì ngay lúc đó Rei cùng Shirase từ phía sau tiến lại xen vào cuộc trò chuyện của chúng tôi.
“Cũng hay đấy chứ. Vậy thì chúng ta có thể dồn toàn lực cho tiết mục của lớp. Còn cậu thì sao, Fuyuki-kun? Ở câu lạc bộ bóng đá có làm gì cho lễ hội không?”
“À, bọn tớ chẳng có gì. Hình như trong khối vận động viên chỉ có đội nhảy là hăng hái tham gia thôi thì phải.”
“Vậy thì Fuyuki-kun cũng rảnh nên có thể dốc sức cho tiết mục của lớp rồi. Chịu khó giúp đỡ nhé, ‘đồ nghiện thể thao’~”
Rei vừa nói vừa vỗ vai trêu đùa. Tôi còn đang phải nén sự bối rối trong lòng trước mùi hương ngọt ngào thoang thoảng của Rei, thì thấy Yuuki nhìn cô ấy với vẻ hờn dỗi.
“Rei-chan? Dù sao thì so với trước đây, tớ cũng đáng tin hơn chứ bộ…”
“Ahaha, xin lỗi nha. Mình cũng trông chờ vào Yuu-kun nhiều đấy. Mình và Yuri-chan sẽ cổ vũ cậu nhiệt tình mà.”
“Này, cậu cũng phải xắn tay vào giúp chứ?”
Cứ thế, màn chuẩn bị cho lễ hội văn hóa của chúng tôi bắt đầu.
***
“Vậy thì nhóm Kurushima-kun lo đi mua đồ giùm. Đây là danh sách.”
“Rõ.”
Tan học, tôi cùng Yuuki, Rei và Shirase nhận nhiệm vụ từ ban cán sự lớp. Mang theo một danh sách những vật dụng cần mua, chúng tôi kéo nhau đến khu mua sắm gần trường.
“Không nên lê la mất thời gian, kẻo lại ngại với mọi người. Hay tụi mình chia thành hai cặp, làm nhanh gọn nhỉ?”
Nghe Rei gợi ý, tôi gật đầu rồi đưa mắt nhìn Yuuki với tấm bản đồ tầng trong tay.
“Ờ, chắc vậy. Vậy thì tớ đi với Yuuki, còn Rei với Shirase…”
“Trời đất, sao con trai lại gom một chỗ? Chắc mấy món cần mua cũng kha khá đấy, cứ bắt cặp nam-nữ mà chia. Đây, mình chuẩn bị xong mấy que thăm rồi, mọi người rút một que nhé.”
“…Cậu chuẩn bị trước hết rồi à?”
“Phải tận hưởng cả việc chuẩn bị chứ. Đầu tăm này đánh dấu kí hiệu, ai rút cùng kí hiệu thì thành một cặp nha.”
Thường ngày Rei tỏ ra điềm tĩnh nghiêm túc, thế nhưng trước mặt bọn tôi cô ấy luôn có những lúc rất “trẻ con”. Tôi cảm thấy ấm lòng khi nghĩ rằng đó là cách Rei bộc lộ sự thoải mái với chúng tôi. Vừa nghĩ, tôi vừa rút một que thăm từ tay Rei.
***
“Vậy tớ với Shirase-san sẽ lo bên khu Tây, Fuyuki-kun và Rei-chan lo bên khu Đông được không?”
“OK, xong việc thì gặp lại nhau ở sảnh chính.”
“Yuri-chan, lát gặp lại nhé!”
Kết quả rút thăm: tôi đi với Rei, còn Yuuki đi với Shirase. Dù chỉ là tình cờ ngẫu nhiên nhưng được đi riêng với Rei thế này, tôi thoáng chút cảm giác “hơn” Yuuki, rồi lại tự dằn mình vì cái suy nghĩ tệ hại ấy.
“—Vậy tụi mình đi luôn chứ?”
“Ừ. À, cho mình xem danh sách mua đồ với?”
Tiễn Yuuki và Shirase về hướng khu Tây, tôi cùng Rei bắt đầu rảo bước về phía còn lại.
“À, bên Yuu-kun là khu gần cửa hàng đồ gia dụng, hay mình ghé tiệm đồng giá 100 yên trước nhỉ? Đi thôi nào, Fuyuki-kun.”
“—Ơ!?”
Vừa liếc qua danh sách, Rei chợt khoác lấy cánh tay tôi như dẫn đường. Sự mềm mại nơi khuỷu tay khiến tôi cắn chặt răng, lòng thì xốn xang.
…Thiệt tình, cô nàng này lúc nào cũng “sai số” về khoảng cách cơ thể.
Nói không thích thì dối lòng, nhưng ngại quá. Tôi gạt nhẹ tay Rei ra, cố ý không quá thô lỗ.
“…Đ-Đang đi mua sắm mà Rei định khóa tay người khác thế à?”
“Ơ? Bây giờ mình có xách gì đâu… À, chẳng lẽ cậu ngại hả?”
Rei nhoẻn cười gian xảo như cố tình chọc tức tôi. Tôi cũng hơi bực bèn đáp trả.
“Thế cậu không xấu hổ chắc? Người mà cậu từng để lộ vòng một trong hồ bơi vẫn còn ở đây, vậy mà cậu lại định ‘dán’ vào như thế.”
“………………”
Mặt Rei đỏ lựng như quả táo chín, trong khi tôi cũng cảm thấy mình đang “tự hủy” một nửa, nhưng nghĩ “chết thì chết cùng nhau” cũng đáng. Cho cậu chừa cái tật vô tư thái quá.
“M-Mình... đâu có cố tình dựa sát vào đâu! F-Fuyuki-kun thật quá đáng, cậu chẳng tinh tế tí nào!”
“Ô hô, xin lỗi nha, ‘dân nghiện thể thao’ như tớ chẳng rành mấy vụ ấy. Mà này, ngực cậu lại to thêm à? Chắc sớm đuổi kịp Shirase thôi đó.”
“Đ-Đồ tệ hại... Fuyuki-kun! M-Mình không để bụng, nhưng kiểu này cậu sẽ bị người cậu thích ghét cho mà xem!”
Vừa nói, Rei vừa hằm hằm sải bước đi trước.
Tuy thế, cô ấy vẫn không bỏ mặc tôi một mình. Đi được mấy bước lại ngoái đầu nhìn, ra chiều chờ đợi. Chứng kiến sự tốt bụng của Rei, tôi chỉ biết cười khổ.
“…‘Mình không để bụng’ hả…”
Tôi lẩm bẩm, lặp lại lời Rei.
“…Tớ sao cũng được. Người khác thấy sao thì kệ, còn với Rei thì…”
Tôi thở hắt ra một tiếng, đoạn vội rảo bước để nghĩ cách dỗ mong Rei sớm nguôi giận, rồi đuổi theo bóng lưng người con gái tôi yêu.
0 Bình luận