Chương 32
Nếu đây thực sự là hồi kết - 32
Ta cảm nhận được một cú sang chấn đầy cam chịu chạy dọc má ta. Suy nghĩ của ta cứ mông lung, ta không thể nghĩ ra dù chỉ một điều tử tế. Khi ta ngẩng mặt lên vì kinh ngạc, cha đang đứng đó với vẻ mặt dữ tợn. Ta hiểu rằng ta đã bị tát, nhưng ngay cả như vậy, ta thậm chí không cảm thấy ngạc nhiên. Cảm xúc của ta không thể nào theo kịp khi đối mặt với thực tế này.
Vẫn ôm thi thể mẹ nay đã dừng thở, ta tiếp tục gọi mãi không ngừng, và người đầu tiên xông vào phòng chính là quản gia. Rồi, sau khi không thể cất lời trong một khoảnh khắc đối diện với thảm họa bên trong căn phòng, ông đã gọi cho những người khác. Giọng nói rất lớn của ông ta khiến không khí bên trong căn phòng tĩnh lặng chết chóc rung lên. Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy người quản gia già luôn bình tĩnh và cẩn trọng, người giấu những suy nghĩ ta không bao giờ có thể đọc được lại đang run rẩy như thế này. Nhưng ta thì ngược lại, trong hoàn cảnh như vậy, ta đang nhìn mọi thứ diễn ra như thể ta là một người xa lạ không liên can. Ta ấn mạnh xuống để ngăn máu vẫn đang chảy ra trong lúc này. Lòng bàn tay ta đang đặt trên chiếc cổ mảnh mai của mẹ, nhưng máu vẫn không ngừng tuôn. Từ đôi bàn tay ấy, sự sống của mẹ từng chút một thoát đi và ta không thể kìm lại được.
Không có cách nào để ngăn chặn nó. Mẹ đã chết rồi, mẹ chắc chắn sẽ không bao giờ mở mắt được nữa. Vậy thì tại sao, bà ấy cần phải mất nhiều máu hơn nữa?
Chúa ơi, chúa ơi, tại sao? Tại sao?
Theo phản xạ, khi ta nhìn xuống dưới vì một cảm giác khó chịu bao trùm lấy ta, giống như có thứ gì đó đang trườn bò đến đầu gối của mình, ta nhận ra mình đang ngồi giữa một vũng máu. Từ đầu ngón tay, từ đầu ngón chân, từ gấu váy, từ tay áo của ta, mọi thứ dường như đã từ từ ướt đẫm và nhuộm bởi màu đỏ của mẹ. Ngay sau đó, cơ thể ta bắt đầu run rẩy cầm cập, và cánh tay của ta mất sức lực. Ta có cảm giác mình đã nói điều gì đó, nhưng ta cũng cảm thấy mình không thể thốt ra một lời dù là nhỏ nhất. Cảm giác như ta đã khóc ầm ĩ, gần như thể bản thân ta ngoạc mồm ra. Nhưng ta nghĩ rằng có thể, trong thực tế, ta đã hoàn toàn không thể phát ra âm thanh. Mặc dù cánh tay và quần áo nhuộm màu đỏ của ta là bằng chứng cho sự kiện xảy ra trước đó, nhưng mọi thứ đều mờ nhạt. Tầm nhìn mờ mịt của ta sẽ không thể trở lại bình thường, tựa như thể ta đang trong cơn ác mộng.
Tuy nhiên, ta nhớ rằng ai đó đã nắm lấy cánh tay đang ôm lấy cơ thể hoàn toàn bất động của mẹ ta.
Bà ấy đã đi rồi, giọng nói nhẹ nhàng thuyết phục ta. Thế là đủ rồi, bây giờ đã ổn rồi. Không thể hiểu được ý nghĩa của những từ này, ta lắc đầu và tiếng hét của ta vang lên liên tục, "Bà ấy vẫn chưa chết."
… … Không, không phải thế. Người nói điều đó, có thể không phải là ta.
Ta bị ép buộc rời khỏi mẹ, hoặc hơn, ta bị kéo ra xa và ngã nhào trên thảm. Ta hiểu rằng người lôi ta ra không cố ý làm điều đó. Ta chỉ đơn giản không thể đứng lên. Có thể nói đây không phải là lúc để bất động. Khi ta mắng đôi chân đang run rẩy của mình và đứng dậy, ta thấy người hầu đang đứng bên cạnh xác của mẹ. Nó giống như hình bóng của thánh kị sĩ vây quanh thánh mẫu đang say ngủ. Cảnh tượng này gần giống như anh ấy đang bảo vệ mẹ khỏi ta.
Sau đó, ta bị đuổi ra khỏi phòng.
Trước cửa phòng của mẹ, với tư thế hiên ngang, người quản gia đang thực hiện nhiệm vụ của mình với vai trò người gác cửa không cho bất cứ ai vào bên trong. Không, chắc hẳn, ông ấy đứng đó để đề phòng ta, người đứng chết trân trong hành lang. Ta được nói rằng, Người không được vào trong đó, nhưng ngay từ ban đầu ta đã không còn nghị lực và ý chí để di chuyển. Cơ thể ta loạng choạng cho đến khi lưng tựa vào tường. Bởi vì nếu ta không làm điều đó, ta sẽ gục ngã ngay lập tức. Sẽ tốt hơn nếu ta có thể trực tiếp ngất xỉu. Chân và tay ta tiếp tục run rẩy, hai hàm răng va vào nhau kêu lách cách, ta bị dày vò trong sự đau khổ và cô đơn, như thể bản thân đã bị ném ra ngoài một cánh đồng đóng băng giữa một trận bão tuyết. Mỗi lần chớp mắt, thứ ta nhìn thấy ở phía bên kia của bóng tối ập vào ta là khuôn mặt của người mẹ đã tắt thở đang nhìn chằm chằm vào ta một cách mãnh liệt. Sau đó, bên trong tai, ta nghe thấy tiếng hô hấp của bà. Huff, như hít vào một hơi lớn trước khi hét lên điều gì đó. Bất giác, ta căng tai lắng nghe thật kỹ, không biết mẹ có định nói với ta điều gì không. Nhưng, đó là tất cả. Cứ như thế, nuốt lấy mọi thứ, bà ngừng thở.
“… Tại sao, sao lại…? Tại sao, điều này lại, tại sao…? ”
Ta tự hỏi bao nhiêu thời gian đã trôi qua? Cha ta, người dường như vừa hoàn thành công việc của mình và quay lại, lướt qua trước mặt ta mà không lấy một lần dừng lại. Sau đó, ông bước vào phòng của mẹ và trở ra trong vòng vài phút. Khi ông bước vào, một người hầu trang nghiêm mở cửa cho ông, nhưng khi ra ngoài, ông tự mình mạnh mẽ đẩy cửa. Rồi ngay khi nhìn thấy ta, ông ấy giơ tay phải lên. Thậm chí không cần một lời giải thích, cha cứ vậy tát ta. Ngay từ đầu, tư thế đứng của ta không được vững chắc nên cơ thể ta dễ dàng ngã xuống sàn cứng. Nhưng ta không cảm thấy đau đớn hay có bất kỳ cảm xúc gì cả. Ta đã cố gắng đứng dậy bằng cách dùng tay chống cơ thể lên nhưng phần trên của ta không thể nhấc lên được. Như thể chúng bị hóa đá, các khớp của ta chỉ phát ra âm thanh sột soạt và yếu ớt. Tầm nhìn của ta bị mờ, không phải vì nước mắt trào ra, mà có thể do máu mẹ bắn ra dính vào mi mắt. Ta đã cố gắng chạm và cảm nhận khuôn mặt của mình, nhưng cảm giác khác với mọi khi. Cảm giác kỳ lạ này hẳn là bằng chứng cho thấy máu vương vãi của mẹ trên người ta đã khô. Theo phản xạ, hai tay ta nắm chặt lại thành nắm đấm và chùi má. Nó không bung ra, nó không rơi ra, ta không thể loại bỏ nó. Máu của mẹ đã bám chặt trên mặt ta.
"Ngươi. Ngươi đã làm gì, ngươi đã làm gì với mẹ của mình? ”
Ta nghĩ rằng ta đã không nghe thấy giọng nói này từ khá lâu rồi. Đến mức ta không thể nhớ lần cuối cùng là khi nào. Giọng nói đó đi kèm với tông giọng ai oán luyến tiếc, một âm điệu lạ lùng mà lần đầu tiên ta nghe thấy. Mặc dù cha ta đã đánh con gái của mình rất mạnh, nhưng ông ấy vẫn không tức giận. Hoặc có thể, ông ấy đang che giấu cơn thịnh nộ của mình, nhưng ít nhất trên khuôn mặt ông không có một chút cảm xúc nào; bạn không thể đoán nổi những gì ông ấy hiện đang cảm thấy. Ta bắt đầu cảm thấy khó chịu trên má nhưng ta biết người này đã kìm chế. Mặc dù đã về hưu do chấn thương, nhưng ông ấy đã chứng tỏ năng lực của mình để trở thành một hiệp sĩ hoàng gia. Nếu cha ta đánh ta bằng tất cả sức mạnh của mình, chắc chắn mọi chuyện sẽ không chỉ kết thúc như thế này. Ông ấy kiềm mình lại vì ta là con gái của ông, hay đơn giản vì ta là người khác phái? Ta đã rõ việc này lẽ ngay sau đó. Ông ấy không phải loại người sẽ đối xử ưu tiên hơn với ta vì ta là con gái của ông. Ta đã hiểu điều đó từ rất lâu, rất lâu trước đây.
"Không có gì, con ... không làm ... bất cứ điều gì cả."
Ta hầu như không thể thốt ra những từ này, nhưng ngay cả chính bản thân ta, cũng không thể nhớ rõ mình đã làm gì cho đến lúc này. Ta thậm chí không biết liệu mình thực sự đã làm cái gì đó hay không. Nếu chỉ có một điều mà ta chắc chắn rằng ta đã làm, chính là đã nghi vấn mẹ. Ta chỉ hỏi mẹ đã pha thứ quái quỷ gì trong trà của Silvia. Cuối cùng, ta thậm chí còn không nhận được câu trả lời của bà ấy.
Khi mẹ nghe câu hỏi của ta, ta tự hỏi mẹ nghĩ gì? Bà chỉ thốt ra một vài rời rạc thiếu ý nghĩa. Mặc dù ta nghe thấy nó như một lời bào chữa, nhưng nó cũng tựa như sự bà đang thú nhận tội ác của mình. Sau đó, kết luận của mọi thứ, trở thành như vậy.
Với một đôi mắt nheo lại sắc bén, cha nhìn ta như thể cố gắng tìm kiếm những cảm xúc bên trong ta. Đôi mắt đó… Đúng vậy. Chúng giống với đôi mắt của Soleil khi ngài lên án ta, vào thời điểm Silvia bị giết. Ta đã cố gắng mở miệng để giải thích, nhưng không từ nào phát ra được. Đầu tiên, ta không biết mình nên giải thích từ đâu. Ta bối rối và phát hiện ra, dường như ta không thể giả vờ bình tĩnh trở lại. Mặc dù với khả năng này, ta sẽ không thể chứng minh mình vô tội. Mặc dù ta hiểu mình đang ở một vị trí nguy hiểm. Tâm trí ta hoàn toàn trống rỗng không có lấy một câu từ. Hiện tại chồng chéo lên với thời gian Soleil quay lưng bỏ mặc ta. Khi mắt ta vô thức nhìn vào lòng bàn tay, ta thấy những đầu ngón tay lẽ ra đã mất hết cảm giác vẫn còn đang run rẩy, giống như lần đó. Điểm khác biệt duy nhất là những ngón tay đó, lòng bàn tay, cổ tay, đều được nhuộm một màu đỏ. Chất lỏng đã bắt đầu khô lại vướng víu, bám chặt hai ngón tay ta. Như thể đó là lời khai của một tội nhân. Đó là lý do tại sao ta nhớ lại ngày ta bị tống vào tù với hai cánh tay trói chặt.
“… Tay của con, làm ơn, hãy để con đi rửa chúng.”
Khi những lời này theo phản xạ thoát ra khỏi miệng ta, ánh mắt cha sắc lẻm nhìn sâu vào ta đang ngồi dưới đất. Một lần nữa, ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhìn nắm đấm của ông vung xuống. Ta, người không thể cử động, theo hướng nào đó đã hoàn toàn bỏ cuộc.
"Xin hãy đợi đã, thưa chủ nhân !!"
Dù ai đó đã lên tiếng nhưng giọng nói ấy vẫn xen lẫn sự sợ hãi và hoảng sợ. Ta biết giọng nói đó đã cứu ta. Khi ngước lên nhìn, ta thấy Merge đang đứng đó với khuôn mặt tái mét hoàn toàn. Ta tự hỏi bà ấy tới đây lúc nào? Hay bà ấy đã đến cùng với người quản gia khi ông ta vội vã đến đây? Bóng dáng của bà đứng trước mặt ta như thể bà buộc phải xen giữa hai cha con ta. Đối với một người giúp việc đơn thuần, lên tiếng mà không được phép là một hành động thiếu tôn trọng. Hơn nữa, trong một tình huống bất thường như này, bà ấy nên kiểm soát lời nói và hành vi của mình. Nếu đây là người quản gia, người đã nhận được quyền hạn để làm thế, ông ta sẽ không phải chịu trách nhiệm về sự sai phạm này. Nhưng, người quản gia này chỉ đơn giản đứng chờ đợi trong im lặng ở góc hành lang. Chính vì ông có quyền lên tiếng nên ông lựa chọn không nói gì cả. Bởi vì điều quan trọng hơn bất cứ điều gì là phải tôn trọng ý muốn của chủ nhân.
“.....Cái gì?”
Cha hạ bàn tay đang giơ lên và nhìn chằm chằm vào Merge. Ta chắc chắn rằng ông ấy sẽ tức giận và đẩy Merge sang một bên, nhưng ông chỉ uy hiếp bà bằng ánh mắt lạnh lùng. Nếu đó là một người hầu trẻ tuổi, chỉ với điều này thì họ đã bắt đầu run rẩy, nhưng đối phương là một người hầu gái già dặn. Ngay cả khi khuôn mặt của bà biến sắc, bà vẫn chuẩn bị tinh thần và biểu cảm của Merge trở nên rõ ràng hơn. Bà có thể đối phó với những tình huống bất ngờ nhờ vào kinh nghiệm dồi dào của mình. Đó là lý do tại sao Merge phụ trách việc giáo dục của ta. Ngay cả khi bây giờ, bà ấy đã chăm lo cho Silvia.
"Tiểu thư không có liên can gì trong việc này."
Bà nói với một giọng điệu trầm như được ép ra từ sâu trong cổ họng, như thể để kìm nén sự run rẩy trong giọng điệu của mình.
“Ngươi nói không liên can gì?”
Phát ra một giọng điệu lạnh lùng thậm chí còn trầm thấp hơn, cha ta phản bác lại. Có phải ông đang kìm nén cơn tức giận của mình? Nhưng giọng nói của ông ấy đi kèm với một tâm thế bất ổn, như thể ông sắp xả hết cơn thịnh nộ của mình. Khi cha tiến lên một bước, Merge tự nhiên co người lại. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng dễ dàng thấy ta và Merge thiệt thòi như thế nào. Dù sự thật có ra sao, nếu cha, ngài bá tước, quyết định ngay bây giờ, tại nơi này rằng ta có tội, nó sẽ trở thành sự thật. Nhưng, Merge một lần nữa, đã tiến thêm một bước. Họ đối đầu với nhau qua những tiếng vang.
“Ngươi đã nhìn thấy gì?”
Khi giọng nói trầm thấp của cha chất vấn bà, Merge thẳng thắn trả lời: "Không, tôi chưa thấy gì cả." Nhận được một câu trả lời như vậy, cha, có lẽ muốn thẩm vấn bà, với một tiếng gầm gừ lớn, ông hít một hơi thật sâu. Chắc hẳn ông sắp giận giữ hét lên. Tuy nhiên, không cho phép cha ta có cơ hội làm như vậy, người giúp việc già dặn đã lớn tiếng phát biểu với một tinh thần mạnh mẽ,
"Tiểu thư không phải là người hay làm tổn thương người khác!"
Trước những lời phát biểu bất ngờ này, mắt ta mở trừng trừng. Ta rất kinh ngạc khi có một người cố gắng bảo vệ ta, nhưng cũng thật khó tin đó là Merge. Trong rất nhiều kiếp mà ta đã trọng sinh cho đến bây giờ, bà ấy không phải là người có quan hệ sâu sắc với ta. Đúng là bà ấy đã ở bên cạnh ta trong thời thơ ấu với tư cách là gia sư của ta, nhưng đó không phải là một mối quan hệ thân thiết. Ngay cả trong cuộc sống này nó cũng vậy. Merga không còn là hầu gái của ta nữa, bà ấy đang phục vụ Silvia. Bà ấy không phải là một thành viên trong gia đình, thậm chí càng không phải là một người bạn, ta sẽ ngần ngại nếu gọi Merge là người quen, đó là tất cả mối quan hệ của chúng ta. Và vì vậy, cho dù bà có cố gắng bảo vệ ta như thế nào đi chăng nữa, ta vẫn không thể dễ dàng cảm thấy nhẹ nhõm. Ngay cả khi ta tin bà ấy, ta vẫn có thể dễ dàng hình dung ra một tương lai mà ta sẽ bị phản bội. Và nhờ thế…… Sự run rẩy của các ngón tay ta, giảm đi một chút.
“…… Chủ nhân, nếu được phép, liệu tôi có thể đưa ra một nhận xét không phù hợp…”
"Nó là gì?"
Người đã tiếp lời sau khi nghe những lời của Merge chính là ông quản gia, người đã âm thầm theo dõi tình hình diễn ra cho đến tận bây giờ. Cha dường như cũng sẵn lòng nghe những gì ông nói.
“Tôi nghĩ có thể cần phải xem xét tình huống này theo nhiều khía cạnh hơn… hoặc tôi nên nói là nhiều góc nhìn”.
“…”
Nói cách khác, ông ấy nói rằng còn quá sớm để đưa ra kết luận ở đây. Tuy nhiên, người quản gia chắc chắn không cố gắng bảo vệ ta. Nếu muốn làm như vậy, chắc chắn đã lên tiếng sớm hơn. Vì vậy, ta hiểu ông ấy nói những lời đó vì lợi ích của Merge. Theo một nghĩa nào đó, bạn có thể nói rằng lão quản gia có lẽ đang lo lắng cho bà ấy, người đang chống lại chủ nhân của họ. Nếu quản gia đứng về phía Merge, sẽ không có gì xấu sẽ xảy ra với bà ấy.
“Tiểu thư dường như đang rất chấn động, liệu ngài có thể cho cô ấy một chút thời gian?”
Nghe những lời người quản gia nói thêm, cha ta chìm vào im lặng. Sau đó, ông nhắm mắt lại, lông mày nhíu chặt. Nhìn kỹ, tay áo khoác của cha đen và bẩn. Có lẽ đó là máu của mẹ. Liệu cha đã ôm lấy mẹ? Ta chợt nghĩ. Ông đã đau khổ trước sự ra đi của người vợ thân yêu, hay ông đã khóc, căng tai lắng nghe trái tim không còn đập? Ta đã cố gắng tưởng tượng phản ứng của cha khi ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có vẻ trẻ hơn so với tuổi thực của ông ấy, nhưng ta đã thất bại. Ngoài việc cha ta đã tát ta, đối với một người vừa mất vợ, thậm chí cả bây giờ, ông dường như quá bình tĩnh. Ta nghĩ vậy vì ta nhớ rất rõ phản ứng của Soleil khi ngài ấy nghe tin Silvia đã chết trong kiếp đầu tiên của ta. Vào thời điểm đó, ngài ấy thể hiện như thể mọi cảm xúc vui tươi, thích thú của ngài đều bị cắt đứt. Như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua, ta vẫn còn nhớ rõ ràng trước mắt mình, ánh mắt ngài như chìm xuống đáy vực thẳm và nhuốm màu hận thù. Cho nên ta thấy rõ ràng sự khác biệt giữa cha và Soleil. Cha ta vẫn chưa tuyệt vọng.
Vào lúc đó, trong hành lang trở nên im lặng, tiếng bước chân của một số người cũng như âm thanh kim loại vang lên. Khi ta quay về phía đó, người hộ tống của cha và Al đang lao về phía chúng ta với khuôn mặt thất sắc. Khi quay ra nhìn khuôn mặt đang tái đi của Al, ánh mắt chúng ta chạm nhau. Anh ấy vẫn chưa nắm bắt được tình hình và với đôi mắt mở to vì kinh ngạc, dường như anh ấy muốn nói điều gì đó. Nhưng trong một giây, môi anh ấy khép lại. Ta hiểu anh ấy đã nuốt lại lời nói của mình. Anh ấy không thể ngốc nghếch hỏi ta chuyện gì đã xảy ra khi cha ta cũng đang ở đây. "… Thưa chủ nhân." Người cận vệ của cha khẽ gọi ông. Ta chăm chú quan sát anh ta thì thầm điều gì đó vào tai cha. Đó có lẽ là một vấn đề khẩn cấp. Biểu cảm của cha thay đổi. “Ta hiểu rồi, ta biết,” ông gật đầu, rồi nói điều gì đó với người quản gia. Ta không biết chính xác điều gì, nhưng có vẻ như có điều gì đó đã xảy ra liên quan đến công việc phải hoàn thành. Cận vệ của ta có lẽ cũng đã giúp đỡ công việc của cha trong vài giờ qua. Nó không cần thiết phải xảy ra vấn đề gì đặc biệt, đúng hơn nó phải là một tình huống không khác gì bình thường.
Trong vài giờ qua, mọi thứ đã thay đổi. Ta không thể quay trở lại chỗ cũ của mình được nữa.
“…… Ngươi sẽ trở về phòng của mình.”
Cuối cùng, cha ta đã ra lệnh cho ta trước khi quay trở lại làm việc. Sau đó ông lập tức quay lưng bước đi. Khi ta nhìn theo bóng dáng xa dần của ông ấy, không thể đáp lại, cha ta ngoái lại và gọi, "Al." Người cận vệ của ta vẫn nấn ná trên hành lang, nhìn ta. “… Al!” Bắt đầu mất kiên nhẫn, cha gọi người cận vệ của ta với một giọng điệu gay gắt. Ông ấy đã cách anh một khoảng xa.
"Đi đi, Al"
"Tiểu thư của tôi,"
"Anh phải đi."
"Nhưng,"
"Ta ổn nên hãy đi đi!"
Sau khi cất giọng, tiếng nói không đáng tin cậy của ta rung lên khi ta nói thêm. Ta cắn vào đôi môi run rẩy của mình. Ta không có bất kỳ sự trang nghiêm nào. Nhưng, ở lại nơi này như thế này sẽ không mang lại kết quả tốt cho anh ấy. Ta không biết liệu Al đã hiểu tình hình chưa, nhưng chắc hẳn anh ấy chưa biết gì về mẹ ta. Ngay cả khi anh ấy nghe nói rằng một cái gì đó đã xảy ra trong dinh thự, ta không nghĩ rằng anh ta được thông báo rằng nữ chủ nhân của ngôi nhà này đã tự sát. Anh chỉ biết rằng ta ở đây, máu me be bét. Tuy nhiên, vì chúng ta đã không gọi bác sĩ để khám cho ta, Al nên nhận thấy rằng ta không bị thương. Ngay cả khi chỉ có một vài người, không chỉ Al, tất cả mọi người sẽ hiểu rằng họ không thể để con gái của bá tước lại một mình nếu cô ấy bị thương. Và vì vậy, lẽ ra anh ta phải hiểu có điều gì đó kỳ lạ đã xảy ra. Al nhìn chằm chằm vào mặt ta, do dự một lúc. Sau đó, anh ấy đã cố gắng nói điều gì đó vài lần. Trước điều này, ta lắc đầu liên tục. Những gì anh ấy muốn nói, ta không biết người khác sẽ truyền tai nhau như thế nào. Nó có lẽ sẽ không phải là một điều tốt cho chúng ta. Ta chắc chắn rằng nó nhất định sẽ trở nên tồi tệ hơn nhờ tất cả những kinh nghiệm mà ta đã có được cho đến nay. Khi một lần nữa ta nói với anh ấy “Đi đi”, ta không biết liệu cuối cùng anh ấy có suy xét mục đích của ta hay không, nhưng rồi anh ấy quay đi, như thể đang cố gắng rũ bỏ điều gì đó.
Ta mạnh mẽ nắm chặt tay mình, cầu nguyện đây không phải là lần cuối cùng ta nhìn thấy anh ấy. Mặc dù ta biết điều ước của mình không bao giờ thành hiện thực, ta vẫn không thể không cầu nguyện.
*
"Thưa tiểu thư, bồn nước nóng đã được chuẩn bị."
Trên thực tế, phải đợi trong phòng cho đến khi ta được phép rời đi cũng giống như bị quản thúc tại gia. Người rìu ta đi và cùng ta trở lại là Merge. Vẫn mặc chiếc váy đẫm máu, ta nhìn chằm chằm vào những ngón tay đã bớt run. Máu của mẹ thậm chí còn dính dưới móng tay ta. Trước ta, người vẫn còn sững sờ trước cánh cửa đóng chặt, là người giúp việc già dặn. Bằng cách nào đó, đã có chỉ thị để chỉ mình bà ấy với ta trong phòng.
“… Merge, ta thực sự biết ơn bà,…”
Tiếp tục nhìn vào những ngón tay của mình, khi ta gọi bà ấy bằng một giọng mang nửa phần kinh ngạc, đôi bàn tay của bà chợt xuất hiện trong tầm nhìn của ta. Ta ngẩng đầu lên khi bàn tay bà siết chặt lấy đôi tay của ta và bà gọi,
“Tiểu thư.”
Với vẻ mặt đau khổ, bà gọi ta. Kể từ ngày gặp nhau, ta tự hỏi đã bao nhiêu tháng năm trôi qua. Trước khi ta nhận ra, bà ấy đã già đi và những nếp nhăn mỏng đã hằn sâu trên khuôn mặt. Nhưng nó không làm giảm vẻ đẹp của bà. Những nếp nhăn khi cười nơi khóe mắt và khóe miệng cho thấy những năm qua đối với bà ấy thật dễ chịu biết bao.
“Tôi đã không làm bất cứ điều gì xứng đáng với lời khen ngợi như vậy. Tôi chỉ nói ra sự thật mà thôi ”.
Những ngón tay ta nắm chặt lấy mang lại chút xúc cảm đau đớn. Cảm giác nay trở lại với đôi bàn tay gần như đã bị tê liệt này. Làn da lạnh lẽo của ta cảm nhận được sự ấm áp dễ chịu của bà ấy.
"Hơn thế nữa,"
Ngước lên nhìn, ta thấy bà cao hơn ta một chút, bóng lông mi bà phản trên má đang run rẩy.
“Tôi có một thông điệp từ phu nhân.”
Merge dừng lại để hít một hơi thật sâu và nuốt một ngụm nước bọt của mình. Hơi thở hổn hển của bà ấy làm ta run lên bần bật.
“...Một thông điệp?”
Lý do giọng nói của cả hai chúng ta nghe bí mật như vậy, chỉ vì cả hai chúng ta đều hiểu theo bản năng rằng không ai nên nghe câu chuyện này. Bầu không khí nghiêm túc khác thường của bà cũng khuyến khích nó. Người hầu gái của Silvia nắm lấy bàn tay đầy máu của ta mà không do dự. Mặc dù ta và Merge hiện tại đang gắn kết như thế này, ngay từ đầu hai chúng ta đã không có mối quan hệ thân thiết như vậy. Trong căn phòng này không có gì khác với mọi khi, chỉ có bà ấy và sự tồn tại của ta là khác.
“Không, nhưng trước tiên, chúng ta phải rửa sạch máu…”
Ta với theo những ngón tay của Merge, người đột ngột tách tay chúng ta ra và nắm lấy cổ tay bà ấy. Bởi vì ta cảm thấy dù sao mọi thứ cũng đang không ổn định. Hơn nữa, nếu cứ để giây phút này đi mất, có lẽ sẽ không còn dịp nào khác để được ở bên nhau. Ta chắc chắn rằng ngoài cửa đã có người đứng canh. Cho đến thời điểm này bà ấy đã ở đây, nhưng nếu một lần nữa Merge rời khỏi căn phòng này, ta không biết liệu bà sẽ quay lại hay không.
“Bà đã được gửi gắm gì? Từ mẹ, mẹ đã nói gì vậy? ”
“…”
Chiếc váy dính máu như muốn bám chặt vào người ta. Nếu ai đó ở đây, họ chắc chắn sẽ thấy vẻ ngoài kỳ lạ của ta. Nhưng ta không có thời gian rảnh để giữ hình tượng. Merge tránh ánh mắt của bà khỏi ta và thì thầm không chút sức lực, "Tôi xin lỗi, tôi không thể giúp người." Bỏ qua âm thanh yếu ớt của quần áo sột soạt vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, giọng nói khàn khàn của bà như thể sẽ biến mất. Ta không hiểu bà ấy đang xin lỗi điều gì và đầu tiên bà đã không chịu trả lời câu hỏi của ta.
"Nếu có chuyện gì xảy ra với phu nhân, tôi đã được yêu cầu giao cho cái này."
Đột nhiên, bà nới lỏng cổ áo và luồn ngón tay vào bên trong. “Phu nhân đã chỉ thị cho tôi không được để bất kỳ ai khác biết về nó và luôn luôn che giấu sự thật là tôi đã mang nó. Bà ấy còn nói nếu thời gian đến, chắc chắn tôi sẽ biết mình nên đưa nó cho ai… ”Ta băn khoăn không biết Merge đã mang cái này bao lâu rồi, từ trong ngực bà ấy lấy ra một chiếc phong bì. Nó có chút nhăn nheo tuy rằng bà không lôi nó ra mạnh bạo.
“Bây giờ, tôi hiểu rằng tôi phải giao nó cho cô, thưa tiểu thư.”
Merge thông báo điều này và đặt phong bì vào tay ta. Tờ giấy trắng nổi bật một cách đáng sợ trên bàn tay bị nhuộm đỏ của ta. Ta không hiểu ý định của mẹ khi giao lá thư này cho Merge. Nhưng dường như bà đã đoán trước được một ngày như vậy sẽ đến. Không, đúng hơn, ,mẹ ta có thể đã chuẩn bị kỹ lưỡng, chờ đến ngày cuộc sống của bà rơi vào hiểm nguy. “Nhưng tôi không biết nội dung của nó. Tôi tất nhiên không nhìn thấy những gì được viết ”. Ta không nghĩ những lời bà ấy nói là dối trá. Ta không hoàn toàn tin bà nhưng ta biết Merge không phải loại người như vậy. Bà ấy là người hầu gái có năng lực mà mẹ đã chọn, và vì lý do này mà Merge sẽ không phản bội mẹ ta.
“…… Đây là ý muốn của mẹ ta?”
Khi ta nắm chặt nó giữa hai bàn tay của mình, ta cảm thấy thật ấm áp. Ta biết nhiệt độ cơ thể của Merge đã ảnh hưởng đến nó. Nhưng ta cũng cố gắng tìm kiếm sự tồn tại của mẹ trên đó. … Ta đã cố gắng đến cuối cùng…
“Tôi không biết” Merge lắc nhẹ đầu khi nói. “Tôi đã được giao phó bức thư này từ lâu… nên tôi không biết mục đích đằng sau nó là gì.” Nhưng lá thư này bà ấy đã nhận được rất lâu trước đây, bà vẫn luôn mang theo bên mình, hết sức nâng niu. “Tôi sẽ chuẩn bị cho bồn tắm,” bà ấy thông báo khi quay lưng lại phía ta, lưng hơi run rẩy.
17 Bình luận
Tui hóng tác giả tự nhiên có thêm cảm hứng và viết thêm chap , và tui thì được đọc chap 57
58,59,60....,không biết bác có thế không chứ tui bị đói chap, end rồi nhưng vẫn hóngCó 1 lỗi:
Người rìu ta đi và cùng ta trở lại là Merge. -> dìu