• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1

Chương 7: Tình yêu thực sự không phải thứ tốt đẹp

0 Bình luận - Độ dài: 7,189 từ - Cập nhật:

Vào buổi gần trưa ngày chủ nhật, tại con phố sầm uất của quận bên cạnh mà họ thường ngày hay tới chơi.

Nhiều tòa nhà và cửa hàng khác nhau xếp thành hàng dài, và vì đang là ngày nghỉ nên nhiều người đi lại xung quanh

Giữa dòng người, Yuma với diện mạo mới mẻ, có vẻ hơi bối rối vì không quen với kiểu tóc ngắn, cứ loay hoay chỉnh lại mái tóc và bước đi về phía trước.

"Hm... cảm giác hơi kỳ lạ..."

"Anh đang lo lắng về ánh mắt của mọi người xung quanh à?"

"Ừm, cũng có một phần là vậy."

"Em rất hiểu cảm giác đó~ lúc trước em cũng cảm thấy vậy."

Suzuka trả lời với nụ cười trêu chọc, nhìn Yuma một cách cẩn thận.

Lý do đi đến khu phố sầm uất này là để đưa Yuma đến tiệm cắt tóc. Hiện tại, Yuma đã thay đổi hoàn toàn so với vẻ ngoài cũ kỹ trước đây, với mái tóc ngắn gọn gàng và tươi tắn.

Không chỉ vậy, mặc dù chỉ dùng quần áo có sẵn trong nhà, nhưng với sự tham khảo từ các tạp chí thời trang, cậu đã trông mới mẻ hơn hẳn. Suzuka không khỏi thở dài khen ngợi, "Wow…"

Tuy nhiên, Yuma vẫn chưa thể đánh giá một cách khách quan về bản thân nên còn khá thiếu tự tin. Khi nghe thấy tiếng thở dài của Suzuka, cậu hơi ủ rũ, lẩm bẩm.

"...Có chuyện gì vậy?"

"Ừm không, chỉ là... nhìn anh bây giờ thôi, Yuu-kun, anh thực sự đã thay đổi."

"Rõ ràng như vậy à?"

"Ngay cả trang phục cũng khác với bình thường... tại sao thế?"

"Đó là học từ cuốn tạp chí anh mua lần trước khi đi mua bao cao su để ngụy trang. Có kỳ lạ không?"

"Ừm, ừm, hoàn toàn ổn, trông anh ngầu lắm. Ít nhất thì em thấy rất hoàn hảo. Và —"

Suzuka dừng lại một chút, nhanh chóng quét mắt nhìn xung quanh, rồi khẽ ghé vào tai Yuma, thì thầm với một chút xấu hổ.

"— Còn hợp với gu em mình nữa, làm em hơi rung động đấy."

"Thì... thì đương nhiên rồi, vì là theo sở thích của Suzuka mà. Trông ổn là điều hiển nhiên rồi."

Yuma xấu hổ quay mắt đi khi trả lời.

Cậu nhớ lại cảnh ở tiệm tóc trước đó, khi thợ làm tóc và Suzuka đang vui vẻ thảo luận về kiểu tóc của anh và đùa nghịch với nó.

Lý do ban đầu là chỉ để cậu có thể tự tin hơn khi đứng bên cạnh Suzuka.

Nếu Suzuka đã đồng ý rồi thì không cần phải lo lắng về quan điểm của người khác. Yuma cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.

Tuy nhiên, Suzuka lại không ngừng quan sát cậu, miệng thì thầm một điều gì đó đầy tiếc nuối.

"Uh, thất bại rồi..."

"Thất bại? Thất bại gì cơ?"

"Là trang phục ấy, trang phục."

"Trang phục?"

Suzuka vừa nói, đồng thời kéo vạt áo hoodie quen thuộc của mình lên. Phía dưới là chiếc quần jeans thường ngày, giống như khi cô ấy đi chơi. Chính vì kiểu phối đồ không bao giờ sai sót này mà vẻ đẹp tự nhiên của Suzuka lại càng nổi bật, trông cô ấy càng xinh đẹp hơn. Thực ra, thế này cũng rất tốt.

Yuma nghiêng đầu không hiểu, thì Suzuka với vẻ mặt hơi dỗi nói.

"Chỉ có mình em là mặc đồ giống mọi ngày, cứ cảm giác như mình thua Yuu-kun vậy. Chẳng cam lòng chút nào."

"…Haha."

"Đừng có cười!"

Những lời nói như trẻ con của Suzuka khiến Yuma không nhịn được mà bật cười.

Suzuka hơn dỗi phồng má lên.

"Suzuka này, hình như em không có mấy bộ đồ đẹp mắt kiểu đó nhỉ?"

"Không có. Nếu phải nói thì đồng phục trường là dễ thương nhất của em đó!"

"Haha, vậy thì không được rồi!"

"Fufu, đúng là vậy thật."

Cả hai đang nói chuyện vui vẻ thì bụng của họ bắt đầu kêu rột rột.

Yuma ôm bụng, nhăn mặt nói.

"Sáng nay anh không ăn gì mà đã ra ngoài rồi, giờ đói quá. Chúng ta đi ăn gì đó nhé?"

"Ừ, cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi. Anh muốn ăn ở đâu?"

"Ăn hamburger chỗ cũ thì thế nào? Bây giờ đang có chương trình mua một tặng một, chúng ta chia nhau ăn đi."

"Vậy thì cứ thế nhé!"

Cả hai bước vào chuỗi cửa hàng hamburger mà họ thường lui tới mỗi khi đến con phố nhộn nhịp này, gọi món, nhận đồ ăn rồi ngồi xuống một chiếc ghế dài ở trong một góc.

Xung quanh họ là những người trẻ cùng độ tuổi, có người đang lên kế hoạch cho các hoạt động tiếp theo, có người đang ăn uống no say.

Yuma vừa nhấm nháp chiếc hamburger phô mai thịt xông khói, vừa lắng nghe tiếng trò chuyện rộn ràng như một bản nhạc nền, rồi thì thầm tự hỏi.

"Tiếp theo chúng ta làm gì đây? Hiếm khi tới chỗ này mà chỉ ăn rồi về luôn thì hơi phí."

"Nhắc mới nhớ, dạo này chẳng có dịp nào vui chơi ra trò cả,"

Suzuka nói với giọng trêu đùa, Yuma cũng nhăn mặt và cau mày.

Nghĩ lại thì, gần đây họ cứ quan hệ tình dục bất cứ khi nào có cơ hội. Suzuka nghiện làm tình và Yuma biết rõ điều đó.

Tuy nhiên, hôm nay làm một cái gì đó khác thì thú vị hơn.

"Hay là đi hát karaoke đi?"

"Ừm... chúng ta đã dùng hết phiếu giảm giá rồi, giờ mà đi thấy hơi tiếc tiền."

"Đúng thật, có phiếu giảm giá 20% thì tiết kiệm hơn. Còn xem phim thì sao… bây giờ có phim nào hay không?"

"Hừm... em vừa tra thử rồi, chẳng có phim nào hấp dẫn cả."

“Quán cà phê mèo thì sao?”

"A, cái đó thì có hứng thú nha!"

Cả hai vừa nhai hamburger vừa thảo luận.

Đúng lúc này, điện thoại của cả hai đồng thời phát ra âm thanh thông báo.

Vì tò mò, họ mở tin nhắn ra xem. Thì ra là trong nhóm chat của bốn người, bao gồm cả Riko, — Kosei đã gửi một bức ảnh chụp bản thân với nội dung: “Mặc bộ đồ này đi gặp senpai có ổn không?”

Cậu ấy thay đổi kiểu tóc và trang phục, trông rất tươi mới và gọn gàng, khác biệt hoàn toàn so với trước kia. Cả Yuma và Suzuka đều không khỏi thốt lên: "Wow—".

Ngay lập tức, Riko đã trả lời.

"Uwah, Kosei-senpai trông không giống Kosei-senpai chút nào luôn. Đúng là gu của em có khác, rất hợp! Người đẹp vì lụa, ngựa đẹp nhờ yên nhỉ!”

"Câu cuối thừa rồi đấy!"

“Mặc dù không bằng Riko, nhưng nhìn cũng khá đẹp trai đấy Kosei. Không tệ đâu, tự tin lên!”

"Ừm, dù là anh hai em, nhưng cũng phải thừa nhận—"

“Ơ, à... thật sao?”

Có vẻ như Kosei định đi ăn bánh kếp như một lời cảm ơn mà cậu đã hứa với tiền bối trước đó.

Vậy nên cậu ấy mới chú ý đến chuyện này như vậy.

Vẻ lo lắng của Kosei có thể được nhìn thấy qua từng dòng chữ khiến Yuma không khỏi bật cười.

Nếu như lúc này Riko còn nói "Chắc không phải căng thẳng đến mức không nói được gì chứ", chắc hẳn Yuma cũng sẽ đồng ý và nói "Thật sự có thể đấy, thật đáng sợ".

Yuma nhìn vào cuộc trò chuyện trên điện thoại và cảm thấy an tâm. Suzuka đột nhiên kêu lên "A!" như thể đã nghĩ ra một ý tưởng hay nào đó.

"Nè, chúng ta đi mua quần áo đi."

"Quần áo?"

"Anh nhìn nè, em thậm chí còn chẳng có bộ đồ tử tế nào cả. Đã vất vả thay đổi kiểu tóc mà quần áo lại không theo kịp, thật là lãng phí quá. Hơn nữa, em cũng không muốn thua Yuu-kun chút nào đâu.”

"Thua? Có phải đang thi đấu gì đâu."

Cách nói "lãng phí" và "thua" thật là giống Suzuka.

Yuma không nhịn được mà bật cười, Suzuka thấy vậy bĩu môi và lao vào túm lấy eo cậu. Yuma nhanh chóng xoay người tránh đi.

Suzuka như để biện minh cho mình, nói.

"Nhìn nè, từ trước đến nay em chỉ chú tâm đến tính năng của quần áo nên chẳng biết bộ đồ nào hợp với mình hết á."

"Hiểu rồi, nên em cần một ý kiến khách quan hơn đúng không?"

"Đúng vậy."

"Được rồi, vậy đi thôi, chúng ta đi chọn đồ."

"Vângg!"

Còn chưa kịp dứt lời, Suzuka nhanh chóng nuốt nốt chiếc hamburger còn lại, liếm sạch gia vị trên ngón tay rồi đứng dậy.

Yuma cũng vậy, cậu nhanh chóng cho phần khoai tây chiên còn lại vào miệng, uống một ngụm Coca và cùng cô bước ra khỏi cửa hàng.

Sau đó, với tâm trạng hứng khởi, Suzuka dẫn Yuma đến một cửa hàng giảm giá nổi tiếng với giá rẻ. Ở một góc quầy đồ dùng dự tiệc, Yuuma ngạc nhiên và bình luận: 

"Thật đấy à, đây là trang phục COSPLAY mà!"

"Hehe, em đã tò mò về nó từ lâu rồi~ Chỗ này hình như còn có thể thử đồ nữa."

"Thật là..."

Suzuka bắt đầu tò mò nhìn ngó nghiêng xung quanh, đôi mắt sáng lên đầy vẻ hiếu kỳ.

Yuma vừa cảm thấy bất lực vừa thấy điều này rất hợp với phong cách của Suzuka, không khỏi mỉm cười và liếc nhìn quanh một vòng.

Từ những bộ đồng phục cổ điển như đồng phục thủy thủ, đồng phục y tá, đồng phục cổ vũ cho đến các trang phục cosplay nhân vật hoạt hình và trò chơi quen thuộc, mọi thứ đều được trưng bày một cách đa dạng. Không chỉ vậy, còn có đủ loại tóc giả, tóc nối với đủ màu sắc và độ dài, tai mèo, đuôi, mũ phù thủy và các món đồ giả như kiếm, tất cả đều vô cùng ấn tượng. Yuma giống như Suzuka, cũng tò mò nhìn ngó xung quanh. Đây là lần đầu tiên cậu đến một nơi như thế này, cảm giác cũng không khỏi phấn khích.

Suzuka thì cầm bộ đồ, vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ. Một lát sau, cô dường như hơi khó xử, hỏi.

"Ừm... Cái nào trông hợp với em nhỉ?"

"...........Sao anh biết được?"

"Anh không biết thì ai biết!"

"Biết sao được chứ, anh cũng là lần đầu tiên đến nơi như thế này mà. Thôi thì chọn đại mấy bộ thấy thích mắt mà thử đi."

"Cũng đúng nhỉ. Dù sao thì cứ loại bỏ bộ đồng phục học sinh đã mặc rồi đi —"

"Đồ cổ điển cũng không thể bỏ qua, như bộ này —"

Yuma và Suzuka cùng nhau chọn đồ, dáng vẻ giống như đang lên kế hoạch chơi khăm. Nó giống như việc xem xét kỹ càng đồ chơi hay trò chơi hơn là chọn quần áo nhưng lại khiến trẻ em cảm thấy vô cùng thích thú với hoạt động này.

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã chọn xong vài bộ và đi về phía phòng thay đồ.

Bộ trang phục đầu tiên mà Suzuka thử là một chiếc sườn xám màu đỏ tươi với những đường xẻ làm khoe cặp đùi trắng nõn của cô

"Tada, nó như thế nào?"

Khi Yuma nhìn thấy bộ đồ, đôi mắt của cậu ấy mở to và vỗ tay khen ngợi.

"Ồ~ không tệ. Suzuka, thân hình mảnh mai của em thực sự rất hợp với những thứ như thế."

"Ehehe, thật vậy sao? Được Yuu-kun khen như vậy khiến em cũng có chút xấu hổ ghê."

"Này này, anh đang khen thật lòng đấy. Nhân tiện, cho em xem những bộ khác nữa đi."

"Ừm, đợi chút nhé."

Suzuka vừa nói xong, ngay lập tức thay sang một bộ đồ nhiều màu sắc, nhẹ nhàng và bay bổng, đó là bộ trang phục idol từ một trò chơi hay anime nào đó mà cậu đã từng thấy. "Hey!" Suzuka hứng thú tạo dáng, Yuma không khỏi thốt lên một tiếng "Wow" đầy ngạc nhiên.

"Phong cách này cũng không tệ. Lấp lánh, mặc dù hơi cầu kỳ một chút."

"Haha, em cũng thấy vậy. Dù sao nó cũng là kiểu thiết kế trang phục sân khấu mà."

Sau đó, Suzuka tiếp tục thử thêm nhiều bộ như trang phục vu nữ, trang phục Giáng sinh, trang phục hoa khôi(Orian lên wiki để hiểu), v.v., hai người vừa thay đồ vừa đưa ra những lời đánh giá cho nhau.

Việc nhìn thấy Suzuka thay đổi trang phục liên tục khiến Yuma rất thích thú và bầu không khí ngày càng trở nên sôi động hơn.

Đúng lúc này, Suzuka thay sang một bộ trang phục đặc biệt khiến Yuma không nói được lời nào.

"Sao thế, Yuu-kun?"

"Ah— không, không có gì đâu…?"

"Ừm hửm?"

Suzuka đang mặc một bộ đồ hầu gái. Đường viền cổ rộng làm nổi bật phần ngực, một chiếc váy ngắn khoe cặp đùi trắng nõn, và các chi tiết xếp nếp mang đậm phong cách Nhật Bản với những yếu tố dễ thương được cố ý nhấn mạnh.

ErsLRTn.jpeg

Nhìn thấy ánh mắt lơ lãng và khuôn mặt hơi ửng đỏ của Yuma, Suzuka lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra và nở một nụ cười đầy gian xảo. Cô không nói gì, lập tức nắm lấy cánh tay Yuma, kéo cậu vào phòng thay đồ.

"S-Suzuka!?" 

Hành động bất ngờ khiến Yuma lúng túng, loạng choạng suýt ngã những Suzuka đã đỡ lấy cậu. Hai người sát gần nhau, Suzuka nhẹ nhàng ghé vào tai cậu, thì thầm trêu chọc.

"Yuu-kun, anh thích trang phục hầu gái à?"

"…Ừm, ờ, có lẽ anh không ghét nó."

"Nhân tiện, anh hai tôi cũng từng nói là Yuu-kun thích những nhân vật hầu gái nhỉ."

"Ừ, vậy thì sao?"

"Không có gì~. Ah, Yuu-kun đúng là con trai mà… Aww."

"Này, Suzuka, đừng có đùa nữa, dừng lại đi!"

Suzuka nhẹ nhàng cắn tai Yuma như một con mèo, khiến Yuma lập tức cảm thấy hơi nóng lan tỏa khắp người, vội vàng đẩy cô ra. Suzuka phát ra một tiếng "A" đầy tiếc nuối, giọng điệu hơi nũng nịu. Yuma trừng mắt nhìn cô — ánh mắt vô tình dừng lại trên bộ trang phục hầu gái cực kỳ hợp mắt cậu khiến cậu không khỏi thốt lên một tiếng "Ừm", rồi vội vàng quay đi chỗ khác.

Suzuka cười khúc khích, hỏi cậu với một chút quyến rũ.

"Yuu-kun, anh có muốn để em mặc bộ trang phục này và làm vài dịch vụ đặc biệt cho anh không?"

".......Anh sẽ trả một nửa số tiền"

“Haha, nhanh quá đi~"

“Ừ, điều đó cũng chẳng có hại gì cả,” Yuuma thừa nhận.

"Đúng rồi~"

Suzuka cười lớn, còn Yuma cảm thấy mình hoàn toàn bị cô lợi dụng.

Sau khi mua xong bộ trang phục hầu gái, Yuma và Suzuka quay lại chủ đề chính, tiến vào một khu mua sắm có nhiều cửa hàng chuyên bán quần áo.

Họ bắt đầu từ tầng một, dạo qua từng cửa sổ trưng bày, nhìn các bộ trang phục trên người người ma-nơ-canh. Nếu bộ đồ nào thu hút được sự chú ý, họ sẽ vào cửa hàng thử ngay.

Sau khi ghé thăm một số cửa hàng, trong một cửa hàng nào đó, Yuma lại cau mày và phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ.

"Hừm, cảm giác như có gì đó không ổn."

"Thật sao? Em thấy bộ này cũng khá đẹp mà."

"Ừm... dù cảm thấy nó cũng khá hợp với kiểu tóc, nhưng lại có cảm giác thiếu thiếu gì đó... xin lỗi."

"Vậy sao. Mà thôi đã đến đây rồi, em sẽ theo đuổi đến cùng. Nhưng mà việc chọn quần áo thực sự mệt hơn em tưởng. Không ngờ lại tốn sức như vậy."

Suzuka thở dài, pha lẫn chút mệt mỏi và bất lực. Cộng với lúc nãy thử đồ cosplay, không biết cô đã thử qua bao nhiêu bộ đồ rồi.

Dù sao thì, tiền tiêu vặt cũng có hạn, hơn nữa cô mới mua một bộ trang phục hầu gái nên cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Cũng hợp lý khi phải cẩn trọng chọn lựa.

"Anh xin lỗi."

"Không sao đâu, dù sao em cũng muốn với hợp gu của Yuu-kun mà."

Cậu xin lỗi vì cảm thấy có lỗi, nhưng Suzuka lại tinh nghịch trả lời bằng những lời mà cô đã nói trước đó, khiến trái tim Yuma đập nhanh hơn.

Dùng ngón trỏ gãi nhẹ vào má đang nóng vì xấu hổ, Yuma quay mặt đi, mắt lướt qua cửa hàng, tìm kiếm bộ đồ tiếp theo.

Lúc này, một người phụ nữ có vẻ là nhân viên cửa hàng, nở một nụ cười rạng rỡ, tiến đến bắt chuyện.

"Chà... cái này thì sao?"

“Ơ, cái này…”

“Cứ thử trước xem, được không?”

"À, được rồi. Suzuka...?"

"V-vâng, em sẽ thử nó."

Cả Yuma và Suzuka đều cảm thấy bối rối trước tình huống đột ngột này.

Mặc dù có chút do dự, nhưng Suzuka vẫn bị sự nhiệt tình của nhân viên cửa hàng lôi kéo, nhận lấy bộ đồ và đi vào phòng thử đồ.

Trong khi Suzuka đang thay đồ, Yuma ngượng ngùng không biết phải làm sao.

Nhân viên cửa hàng chỉ mỉm cười và không nói gì.

Một lúc sau, với câu nói "em mặc xong rồi" có vẻ hơi cứng nhắc, Suzuka xuất hiện trước mặt Yuma, khiến cậu ngạc nhiên thốt lên "Wow”.

"...anh nghĩ sao?"

"...Ừm, rất đẹp."

Bộ váy xinh xắn và lộng lẫy mà nhân viên cửa hàng chọn lựa thật sự rất hợp với Suzuka, đúng như con mắt của một chuyên gia, khiến người khác không thể rời mắt.

Nhân viên cửa hàng mỉm cười, vỗ tay một cái, vừa gật đầu vừa nói.

"Trông rất tuyệt, ừm, rất hợp! Cậu bạn trai này chắc chắn thích phong cách dễ thương, ngọt ngào này, nhìn là biết ngay. Nhưng vì bạn gái của em lại cao hơn và bộ đồ trước đó có vẻ không hợp lắm. Chiếc váy tôi chọn này đã cân bằng được điểm đó, hoàn hảo!"

"Bạn... bạn gái...?"

Nghe thấy từ 'bạn trai' và 'bạn gái', Yuma không khỏi kêu lên.

Quả thực, xét từ tình huồng này, người ta hiểu lầm cũng là điều dễ hiểu.

Lúc này, Suzuka mỉm cười và xua tay phủ nhận.

"À haha, bọn em không phải người yêu. Anh ấy là bạn của anh trai em từ nhỏ cơ? Ừm, chúng ta có thể coi là bạn thuở nhỏ nhỉ?"

"Ừ, đại lại vậy. Dù sao thì bọn em không phải đang hẹn hò."

"Thật sao!? Hai người nhìn thân nhau quá nên tôi tưởng hai người đang hẹn hò. Đáng ra hai người nên hẹn hò mới phải!"

"Oh, em bây giờ còn không cảm giác rung động nữa ấy chứ... Còn Yuu-kun thì sao?"

"Tượng tự. Anh quá hiểu Suzuka rồi nên có vẻ cảm giác sẽ không thay đổi đâu."

Mặc dù họ có một mối quan hệ không thể giải thích được với người khác. Yuma và Suzuka nhìn nhau và cười gượng, ngầm hiểu ý nhau.

Nhân viên cửa hàng chớp mắt rồi nói "ừm, tôi hiểu rồi!", nụ cười của cô ấy còn tươi hơn nữa.

Không hiểu ý nghĩa thực sự nụ cười của cô nhân viên, Yuuma và Suzuka quyết định mua chiếc váy được giới thiệu. Suzuka mặc nó rồi bước ra khỏi cửa hàng.

Trong khi đi loanh quanh khu vực này mà không có mục đích, Suzuka duỗi người nhẹ nhõm và nói.

"Ừm~ nhưng thật sự rất vui vì tìm được đồ tốt. Lần sau nhất định phải khiến Ricchan bất ngờ mới được."

"Haha, nhưng mà như vậy có thật sự ổn không? Mặc dù lời khuyên của chuyên gia thì chắc không sai đâu."

"Ừ, em quyết định mua bộ này vì có lý do rất lớn đó."

"Lý do?"

Suzuka nở một nụ cười tinh quái, môi cong lên như hình lưỡi liềm, rồi nhẹ nhàng ghé sát tai Yuma, thì thầm.

 "Khi em thử chiếc váy này á, phản ứng của Yuu-kun giống hệt như khi em thử bộ trang phục hầu gái trước đó ấy."

"Ừm, à...?"

Lý do này thật sự thuyết phục. Yuma không khỏi xấu hổ mà quay mặt đi.

"Nếu mà anh cảm thấy hứng thú với bộ đồ này thì em có thể chơi cùng với anh đấy."

"Không, tạm thời thì chưa."

"Tạm thời là bao lâu?"

"...Anh muốn em phục vụ anh trong trang phục hầu gái trước cơ.”

"Ừ hử!"

Yuma và Suzuka nói chuyện, nhìn nhau và mỉm cười như thể họ thấy điều đó thú vị.

Sau khi tiếng cười lắng xuống, Suzuka lau nước mắt trên khóe mắt và nói một câu đầy ẩn ý.

"Nhưng đúng nhỉ, khi em và Yuu-kun đứng cạnh nhau, người ngoài nhìn vào sẽ thấy chúng ta như là một cặp đôi ấy. Anh có muốn thử nắm tay không?"

“Này, đợi đã…”

Nói rồi, Suzuka nắm lấy tay Yuma và đan những ngón tay của họ vào nhau. Đó là kiểu nắm tay mà các cặp đôi thường hay làm.

Cảm giác ấm áp từ tay nhau truyền đến, nhưng cũng chỉ vậy thôi. Suzuka có vẻ hơi bất ngờ, cau mày một chút.

"Ừm~ Quả thật, em vẫn không có cảm giác rung động gì cả."

"Anh cũng vậy. Tiếc thật, có lẽ anh không thể làm bạn trai của Suzuka được rồi."

"Fufu, thật rùng hợp, em cũng vậy!"

"Haha."

Họ nhìn nhau và cười vui vẻ.

"Nhưng việc chọn quần áo như hôm nay cũng vui lắm. Đúng như em nghĩ, so với yêu đương gì đó, em vẫn thích cùng chơi đùa với Yuu-kun như thế này hơn."

"Ừ, anh cũng vậy. Vậy nên anh cảm thấy việc có bạn gái hay không cũng không sao cả. Như Kosei ấy, cứ suốt ngày lo lắng về senpai, cảm giác hơi… nói như nào nhỉ."

"Đúng đúng, em cũng thế! Hơn nữa, khi ở bên em, anh còn có thể thoải mái làm tình mà không phải lo lắng gì cả!"

"Cảm ơn vì bữa ăn."

"Hehe, rất vinh hạnh."

Suzuka gật đầu lia lịa. Cái sự tương tác ăn ý như thế thật khiến người ta cảm thấy vui vẻ.

Dù cảm thấy hơi có lỗi với Kosei, người luôn hết lòng vì tình yêu nhưng Yuma hiện giờ vẫn chưa thật sự hiểu được lợi ích của tình yêu.

Ở cùng Suzuka như thế này cũng không tệ. Đang suy nghĩ như vậy thì đột nhiên một giọng nói quen thuộc nhưng mang theo chút nghi ngờ vang lên.

"Suzu-chan... và cả Kawai-senpai nữa?"

"R-Ricchan.” “Aburanaga."

Là Riko.

Yuma và Suzuka ngạc nhiên, không ngờ lại gặp cô ấy ở đây. Riko thì vì cảnh tượng bất ngờ này mà mở to mắt, đồng tử có chút run rẩy vì sốc.

Chẳng lẽ cô ấy bị sốc vì hình ảnh mới của Yuma? Đang nghĩ vậy, Yuma mới nhận ra ánh mắt của Riko đang dán chặt vào bàn tay Suzuka đang nắm lấy tay cậu. Hơn nữa, Suzuka đang mặc một chiếc váy liền thân sành điệu, không hề quá khi nói nó như là đồ hẹn hò, trước đây cô chưa từng thấy Suzuka ăn mặc đẹp như vậy.

Nhìn thoáng qua có thể thấy rõ tình huống này sẽ được giải thích như thế nào. Yuma và Suzuka vội vàng buông tay nhau ra.

Riko, với khuôn mặt đỏ bừng, ngay lập tức nói nhanh.

"Tớ-tớ không biết rằng Suzuka-chan và Kawai-senpai lại có mối quan hệ như vậy!" Tớ hoàn toàn không chú ý đến!"

"Đợi đã, Aburanaga, em hiểu lầm rồi!"

"P-phải, Ricchan, tớ có thể giải thích!"

"Tớ biết, tớ biết mà! Hai người đã thân thiết từ lâu rồi, lần đó hai người cãi nhau một chút, Suzuka đột nhiên lại thay đổi ngoại hình...  và rồi hôm nay Kawai-senpai cũng thay đổi hẳn... Wow, ahh... nếu biết trước tớ sẽ chú ý hơn…!"

"Aburanaga!" "Ricchan!"

Riko với vẻ mặt như thể đang làm gián đoạn chuyện tốt của người khác, đột nhiên quay người và định lủi đi.

Yuma vội vàng nắm lấy vai Riko, trong khi Suzuka nắm tay cô ấy.

Riko cứ đảo mắt liên tục rồi nói: "Ôi trời, mấy cặp đôi làm con FA này bị chói mắt quá!" rồi giả vờ muốn chuồn đi. Yuma vội vàng ngừng cô lại, cố gắng giải thích mọi chuyện.

Cậu nói rằng mình thấy mọi người đều đã thay đổi hình ảnh, nên cuối cùng cũng quyết tâm để Suzuka cùng đi đến tiệm làm đẹp. Sau đó, khi thấy những bức ảnh thời trang mà Kosei đã đăng trong nhóm chat hôm nay, Suzuka cũng hứng thú, thế là cả hai lại cùng đi mua sắm.

Và ngay tại cửa hàng đó, nhân viên đã tưởng họ là một cặp tình nhân. Vì vậy, cả hai quyết định thử xem liệu họ có thể giống một cặp tình nhân thật sự hay không, nắm tay đi được một đoạn, rồi đúng lúc gặp phải Riko.

Yuma cứ lải nhải giải thích mãi, khẳng định rằng ngoài chuyện đó ra, cậu không có ý gì khác.

Riko cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại, nhưng vẻ mặt cô vẫn tỏ ra hoài nghi.

"… Chỉ là thử nắm tay thôi sao?"

"Đúng đúng! Kết quả là chẳng khác gì cảm giác nắm tay nhau lúc còn nhỏ, phải không, Yuu-kun?"

"Phải, ban đầu anh nghĩ nắm tay sẽ khiến tim đập nhanh hơn gì đó, nhưng mà chẳng có cảm giác gì cả. Sau đó anh không biết khi nào nên buông tay, rồi."

"Ha~~~~, thật sao?"

"Ừ, thật đó!"

"Hiểu rồi chứ, Ricchan!"

Riko hít một hơi thật sâu, thể hiện vẻ mặt chưa hoàn toàn bị thuyết phục.

Cuộc đối thoại diễn ra không mấy suôn sẻ, và bầu không khí có chút ngượng ngùng không rõ lý do.

Yuma và Suzuka cũng nhận ra, lời giải thích này thật sự có phần gượng ép.

Giữa hai người vốn đã rất thân thiết, việc người ngoài hiểu lầm là điều không thể tránh khỏi. Ngay cả nhân viên lần đầu gặp cũng có suy nghĩ tương tự.

Riko nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Yuma và Suzuka, rồi nói một cách thản nhiên.

"Sao hai người không thật sự hẹn hò luôn đi?"

"Cái này..."

Nghe được câu nói giống như lời của nhân viên cửa hàng trước đó, Yuma nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Suzuka cũng nhìn cậu, rồi nở một nụ cười gượng.

Nếu có ai hỏi cậu có thích Suzuka không, cậu sẽ trả lời không chút do dự là có.

Nhưng đó không phải là tình yêu. Cậu chắc chắn về điều này.

Ít nhất thì, cậu chưa bao giờ cảm nhận được từ Suzuka thứ cảm xúc khiến tim cậu đập loạn nhịp, hay sự bối rối, thấp thỏm chỉ vì từng cử chỉ của đối phương—những cảm giác gắn liền với một hồi ức đắng cay được chôn sâu trong lòng.

Chuyện hẹn hò với Suzuka, khi lần đầu tiên hai người vượt qua ranh giới, không phải là anh chưa từng nghĩ đến.

Tuy nhiên, dù có ích kỷ đến đâu, cậu vẫn kết luận là giữa họ không có khả năng phát triển thành một mối quan hệ đặc biệt hơn hiện tại. Vì vậy, việc trở thành người yêu là điều cậu chưa bao giờ nghĩ tới. Cảm giác này càng thêm rõ ràng sau lần thân mật tiếp theo của hai người.

Lúc này, như muốn nói thay lòng cậu, Suzuka khẽ hỏi ngược lại Riko.

"Ricchan, cảm giác khi yêu một người thực sự là như thế nào?"

Giọng cô có vẻ khó nắm bắt vừa như bối rối, lại vừa thoáng mang chút chờ đợi.

Riko mím chặt môi, khép mắt lại, tựa như đang tự vấn chính mình.

"... Nó giống như việc muốn trở nên đặc biệt với người ấy, muốn người ấy chỉ nhìn mỗi mình mà thôi."

"Vậy nếu người mà cậu thích đã có người trong lòng rồi thì sao?”

"Thì... tớ sẽ rất ghen tị, cực kỳ ghen tị. Nhưng vẫn sẽ mong anh ấy hạnh phúc, thậm chí còn nghĩ rằng, nếu họ ở bên nhau, có lẽ tớ sẽ có thể từ bỏ…"

"……" "……"

Riko hạ mi mắt, giọng nói có chút cứng nhắc khi đáp lại.

Câu nói ấy như ẩn chứa tâm tư và cảm giác của Riko về Kosei, khiến cả hai không biết phải nói gì.

Sau một khoảng lặng.

Suzuka đặt tay lên ngực, như thể mang theo một chút thất vọng, rồi thở dài và thốt lên những lời nặng nề.

"Tớ ấy, dù có nghe nói Yuu-kun thích người khác nhưng tớ cũng chẳng cảm thấy gì cả."

"Ơ... Kawai-senpai có người mình thích rồi sao!?"

"Ừm. Lúc đó tớ chỉ coi đó là chuyện của người khác, hoàn toàn không có gì để suy nghĩ cả. Vì vậy, tớ đoán mình đã hiểu ra rồi, loại thích này không phải là tình yêu."

Riko nhìn Yuma với ánh mắt ngạc nhiên khi nghe tin cậu có người mình thích.

Yuma mỉm cười cay đắng, gãi má bằng ngón trỏ, rồi thản nhiên trả lời.

"À thì, kết quả thì anh cũng bị từ chối rồi."

"Oh, em hiểu rồi..."

“Đó là lý do tại sao, hẹn hò với một người cô gái không có cảm xúc với tình yêu như tớ, tớ nghĩ sẽ rắc rối lắm.”

Người như tớ. Câu nói này như một lời tự giễu, như thể đang nói về mình là kiểu người sẵn sàng lên giường với đối phương chỉ để thỏa mãn dục vọng, dù chẳng có chút tình cảm lãng mạn nào.

Nếu nói vậy thì, Yuma và cô cũng chẳng khác gì nhau. Hai người trao nhau một nụ cười chua chát, bất lực.

"......"

Bầu không khí chùng xuống, sự im lặng bao trùm khiến tình hình trở nên mơ hồ và nặng nề.

Nhưng Suzuka không muốn để yên như thế, cô cố gắng cất lên một giọng nói vui tươi.

"A, Ricchan, hôm nay thế nào? Cậu có kế hoạch gì chưa? À, đúng rồi, tớ nhớ hình như gần đây có một cửa hàng bánh kếp phải xếp hàng để vào đấy."

"Ư! Tớ, tớ cũng luôn để ý cửa hàng đó! Hôm nay bị Kosei-senpai ảnh hưởng một chút nên cũng muốn ăn lắm nhưng một mình đứng xếp hàng thì hơi... đáng sợ."

Sự thay đổi của Riko thật sự rất rõ ràng.

Chỉ cần Suzuka đề cập sơ qua về cửa hàng bánh kếp thì Riko lập tức nắm bắt lấy, bầu không khí trước đó ngay lập tức biến mất, thay vào đó là một tràn lời nói liên miên không dứt. Yuma và Suzuka cũng nở nụ cười trên mặt.

"Ưm~ Vậy cậu có muốn đi đến cửa hàng đó cùng nhau không? Bọn tớ cũng chẳng có kế hoạch nào khác. Phải không, Yuu-kun?”

"Ừ, anh không phiền đâu."

"Thật chứ!? "

"Ừ ừ, đi thôi, Ricchan."

Đôi mắt của Riko lập tức sáng lên, cô nắm chặt hai tay trước ngực, nhảy lên một chút. Cả người cô tràn ngập niềm vui.

Cửa hàng đó chắc hẳn là cửa hàng Kosei thường xuyên ghé thăm. Hẳn cô ấy đã tìm hiểu kỹ từ trước rồi.

Dù rất muốn đến vì tò mò về Kosei, nhưng cô không đủ can đảm để đi một mình.

Giờ đây, có Suzuka và Yuma làm bạn đồng hành, lại có thêm lý do chính đáng là "cùng đi đến một cửa hàng nổi tiếng," Riko vui vẻ đi trước dẫn đường, liên tục hối thúc cả hai.

"Nghe nói bánh kếp ở đó siêu mềm mịn ấy, đến mức dùng thìa múc lên là thấy như đang tan chảy trong miệng luôn! Tuyệt lắm phải không!? "

"Ơ, dùng thìa á!? Giống pudding ấy hả? Nhưng mà tan ngay trong miệng!?"

"Nghe vậy thì đúng là muốn thử thật."

"Nghe đâu họ đánh bông trứng từ đầu, nên làm mất khá nhiều thời gian. Vì thế mới xếp hàng dài thế này. Không chỉ hương vị ngon, mà nội thất bên trong cửa cửa hàng cũng—"

Riko hào hứng kể về cửa hàng. Cô chưa từng đến đó, nhưng lại hiểu rõ đến vậy, chẳng biết là vì ai nữa.

Nghĩ đến điều đó, lòng Yuma không khỏi dâng lên cảm giác ngổn ngang phức tạp.

Lén liếc sang Suzuka, cậu thấy cô nở một nụ cười có phần yếu ớt.

Không lâu sau, họ đã đứng trước một tòa nhà. Phía trước, dòng người xếp hàng dài đang chờ đợi.

Quán bánh kếp có sân thượng mở ra, từ cái nhìn đầu tiên đã toát lên vẻ thời thượng, khiến Suzuka và Riko cùng thốt lên "Woa!" với vẻ ngạc nhiên và phấn khích.

Không khí trong quán ngập tràn mùi hương ngọt ngào quyến rũ, thu hút rất nhiều phụ nữ đến gần và tụ tập xung quanh. Yuma cảm thấy có chút lạc lõng, một cảm giác bị áp đảo bao trùm.

"Đông người quá nhỉ, chúng ta cũng đi xếp hàng thôi!"

"Ừ, đi thôi."

Suzuka hoàn toàn nhập tâm vào việc ăn bánh kếp, gấp gáp thúc giục. Yuma chỉ biết cười khổ và đi theo sau, gia nhập hàng chờ.

Trong khi trò chuyện, hàng người dần thưa đi và lượt của họ cuối cùng cũng đến. Ba người bước vào trong quán.

Tuy nhiên, ngay khi bước vào quán, Riko—người vốn hào hứng nhất—bỗng khựng lại. Săc mặt cô trắng bệt, dường như có thể ngã bất cứ lúc nào.

"Ricchan...?"

Suzuka cảm thấy có gì đó kỳ lạ cất tiếng gọi Riko. Cô giật mình, rồi dùng ngón tay run rẩy chỉ về phía một góc trong quán.

Yuma và Suzuka nhìn về hướng đó—và họ vô thức nín thở, thốt lên một âm thanh khó tả.

"Anh hai" "Kosei"

Ở sâu trong quán, họ nhìn thấy bóng lưng của Kosei. Cậu ngồi bất động, không một chút sinh khí, giống như một bức tượng không còn ý thức.

Trước mặt cậu là một phụ nữ trưởng thành và xinh đẹp, cùng một người đàn ông cao lớn, cởi mở đang trò chuyện thân mật với cô ấy.

Không cần phải xác nhận thì họ cũng biết.

Đó là người tiền bối mà Kosei rất ngưỡng mộ tại nơi làm thêm, và người kia có lẽ là bạn trai của cô ấy.

... Kosei thực sự là một người rất dễ đọc.

Chắc chắn người tiền bối đó đã sớm nhận ra tình cảm của cậu ấy.

Dù vậy, Yuma vẫn cảm thấy chọn thời điểm này để gặp mặt quả thực hơi…

Hai người kia có vẻ đang cố gắng trò chuyện với Kosei, nhưng cuộc đối thoại hoàn toàn không ăn khớp. Trông họ có vẻ khó xử.

Yuma quan sát một lát, nhưng Kosei vẫn không nhúc nhích.

Cuối cùng, khi ăn xong bánh kếp, người tiền bối của Kosei vẫy tay chào cậu, trong khi bạn trai cô ấy cầm hóa đơn đi thanh toán tại quầy thu ngân. Sau đó, hai người tay trong tay rời khỏi quán.

Kosei, người bị bỏ lại, chỉ ngây người nhìn đĩa bánh kếp mà chưa hề động đến.

"「「「………」」」"

Bầu không khí nặng nề đến mức khiến người ta không thể thở nổi.

Chứng kiến người bạn thân trong hoàn cảnh đau lòng này, Yuma cảm giác như ngực bị bóp nghẹt, cậu không nhịn được mà siết chặt áo trước ngực. Suzuka dường như cũng cảm nhận tương tự.

Riko, đầu tiên là nhìn chằm chằm như mất hồn, rồi bàn tay cô siết chặt đến mức móng tay gần như chạm vào da thịt, giọng nói đầy giận dữ khẽ vang lên.

"Chuyện quái gì vậy chứ...?"

"Richchan!" "Aburanaga!"

Riko suýt nữa đã đuổi theo hai người rời quán, nhưng cô bị giọng nói của Suzuka và Yuma làm giật mình, dừng lại và quay người về phía Kosei. Cô cố gắng kìm nén cảm xúc, đôi mắt ngấn lệ, rồi lao về phía Kosei.

Yuma và Suzuka nhìn nhau, rồi vội vàng đuổi theo.

"Kosei-senpai..."

"Riko... cả Yuma và Suzuka nữa..."

Nghe thấy tiếng động, Kosei cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt cậu mờ mịt, giọng nói thì yếu ớt, chẳng có chút sức sống nào.

"Ha, haha. À, có vẻ như mọi người vừa nhìn thấy một cảnh tượng kỳ quặc rồi nhỉ."

Yuma dù có vẻ ngại ngùng nhưng vẫn cẩn thận hỏi thay mọi người.

"Kosei, người vừa rồi là ai vậy?"

"Đó là bạn trai của tiền bối. Họ nói là cùng tham gia câu lạc bộ ở đại học. Haa, ban đầu tớ còn nghĩ người đó là người đến thay ca cho mình cơ. Chị ấy bảo rằng gặp riêng với một cậu con trai không tiện lắm, nên... thế đấy."

Kousei đã cố gắng giả vờ như bình thường để không làm họ lo lắng, cố gắng nói với giọng như chẳng có chuyện gì to tát hết.

Nụ cười gượng ép ấy khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy đau lòng. Nhưng Yuma cũng không đành lòng làm vỡ bầu không khí mà bạn cậu cố gắng tạo ra, chỉ có thể tạo một nụ cười vụng về và mơ hồ, cố gắng dùng giọng điệu vui vẻ để nói.

"Vậy à... Đáng tiếc thật nhỉ."

"Yuma, mọi người cũng thấy rồi đấy. Tiền bối xinh đẹp như vậy nên không có bạn trai mới là lạ ấy, hoặc đúng hơn là có bạn trai cũng là chuyện đương nhiên."

"À, ừm..."

"À, nhưng mà may là chưa đến mức không thể cứu vãn, vết thương không quá sâu. Nếu mà thật sự nghiêm trọng, có khi giờ này tớ đã suy sụp đến mức ru rú trong nhà rồi. Ha, đúng là một giấc mơ đẹp nhỉ."

"「「「………」」」"

Kosei cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh như đang thuyết phục chính mình. Nhưng lời nói của cậu lại quá vụng về. Đến cuối cùng, giọng cậu đã có chút nghẹn ngào, và để không để ai thấy nước mắt sắp rơi từ khóe mắt, cậu lập tức quay mặt đi.

Yuma nhớ lại những trải nghiệm của mình trong quá khứ. Dù chỉ là người mình có chút cảm tình, sau khi bị từ chối cũng đã phải buồn bã cả mấy ngày. Với sự chân thành của Kosei, chắc chắn cậu ấy đau khổ hơn rất nhiều so với bản thân cậu lúc ấy.

Ah, cảm giác còn hơn cả đau lòng nữa. Cậu đã chứng kiến nỗ lực, sự chân thành và quyết tâm của Kosei suốt thời gian qua.

Yuma cảm thấy khó chịu, siết chặt tay thành nắm đấm. Suzuka cũng im lặng, mím chặt môi và cúi đầu.

Còn Riko, với giọng nói run rẩy, không chút che giấu sự tức giận và khó chịu, cô nghiến chặt răng, thì thầm

"Thật quá đáng...!"

"Riko…?"

Giọng điệu này có vẻ không hợp với bầu không khí hiện tại. Riko đột ngột vỗ mạnh lên bàn, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, biểu cảm gần như nghiến răng khi nói với Kosei.

"Kosei-senpai, anh không cảm thấy khó chịu sao!?"

"Khó chịu...?"

"Kosei-senpai rõ ràng đã bị lừa!? Cô ta đã có bạn trai nhưng vẫn giấu anh, trêu đùa cảm xúc của anh! Đến khi anh trở nên nghiêm túc, cô ta mới vứt bỏ lớp mặt nạ, giống như đang chế giễu anh vậy!"

"Riko, không phải như vậy đâu."

"Vậy tại sao cô ta lại cố tình dẫn bạn trai đến để khoe khoang!? Cô ta có thể nhẹ nhàng nói với anh, hoặc chỉ cần cho anh xem ảnh bạn trai để ám chỉ, có rất nhiều cách để tránh tình huống này! Nhưng cô ta lại làm như vậy... Cái hành động đó chẳng phải quá đáng sao──"

"Riko!"

"──!"

Giọng của Riko càng lúc càng kích động, từng câu từng chữ không ngừng tuôn ra, và Kosei đã quát lên ngừng cô lại. Lời quở trách ấy chứa đầy cảm xúc mạnh mẽ.

Riko bị sốc và vai cô ấy run lên. Những người xung quanh cũng bắt đầu nhìn về phía họ, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra. 

Kosei lộ ra vẻ lúng túng, sau đó đổi sang một biểu cảm gần như cầu xin, cậu thì thầm.

"Làm ơn đừng nói xấu về senpai."

Giọng nói ấy chứa đựng tất cả tình cảm cũ mà cậu dành cho cô ấy.

"…Ah, em…"

Riko hít một hơi, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Lông mi cô run lên, cô nắm chặt tay trên bàn, toàn thân run rẩy.

Sau đó, như thể muốn chạy trốn, cô đột ngột đứng dậy và lao nhanh ra ngoài.

"Ricchan!… Em sẽ đuổi theo cậu ấy!"

Suzuka lập tức đuổi theo Riko.

"Này, Suzuka—"

"Yuma"

Yuma cũng định đi theo Suzuka, nhưng bị tiếng gọi của Kosei gọi lại.

Khi quay lại, Kosei trông giống như một đứa trẻ sắp khóc, cậu bày tỏ cảm xúc của mình bằng một giọng yếu ớt.

"...Xin lỗi, tao thật sự cảm thấy hơi khó chịu."

"Kosei..."

"Này, dù sao thì cũng đã gọi món rồi nên mày cứ ăn phần bánh kếp của tao đi. Còn thừa thì tiếc lắm."

"Mày giờ có ổn không?"

"Bây giờ tao không nghĩ mình có thể nuốt bất cứ thứ gì."

"...Được rồi."

Đối mặt với những lời thật lòng mà bạn mình nói ra, Yuma ngồi lại ghế và ngồi đối diện với cậu.

Khi Yuma ăn chiếc bánh kếp nổi tiếng được mọi người hết lời khen ngợi này, nhưng dưới ánh mắt đau đớn gần như cầu xin đó của Kosei khiến cậu chỉ cảm thấy nó thật nhạt nhẽo, và vô vị.

"Thế nào, nó ngon không?"

"Tao không rõ lắm."

Yuma tiếp tục ăn, nhưng trong lòng không ngừng mắng thầm.

— Tình yêu gì đó thật sự chẳng phải thứ tốt đẹp gì.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận