Ngày hôm sau, bầu trời u ám mây đen dày đặc. Trong không khí có một mùi ẩm ướt, như thể mưa sắp rơi xuống, nhưng lại giống như đang lơ lửng giữa không trung, không biết lúc nào sẽ đến. Quả thật, là một ngày có thời tiết khó đoán.
Tuy nhiên, trái ngược hoàn toàn với bầu không khí ảm đạm đó, biểu cảm của Kosei lại vô cùng tươi sáng.
Như thường lệ, Kosei đợi Riko ở ga như mọi khi, rồi cúi đầu thật sâu.
"Xin lỗi em Riko, vì hôm qua và cả hôm kia nữa!"
"Ể, Kosei-senpai!?"
"Bây giờ anh mới nhận ra rằng lúc ở quán bánh kếp đó, Riko chắc cũng đang cố gắng an ủi anh đúng không? Lúc đó anh cảm thấy trong lòng hơi khó chịu, nên lời nói cũng không được tốt lắm."
"Xin... xin anh hãy ngẩng đầu lên đi! Và hơn nữa, em mới là người thiếu suy nghĩ..."
“Vậy thì cứ coi như chúng ta hòa nhau đi.”
"Vâng..."
Kosei nở một nụ cười hơi cứng nhắc và đưa tay ra. Riko hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Kosei thay đổi, không còn vẻ u ám như hôm qua mà trở lại với giọng điệu vui vẻ. Nhưng cô vẫn dịu dàng nở nụ cười và nắm lấy tay cậu.
Nhìn thấy hai người như vậy, Yuma và Suzuka cũng thở phào nhẹ nhõm.
Riko nghiêng đầu, hỏi Kosei.
"Nè, Kosei-senpai, hôm nay tâm trạng anh trông có vẻ rất tốt. Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"À, thật ra thì, hôm qua Nakatani—cậu ấy, người tóc vàng dài dài trong lớp anh—đã kéo anh đi tham gia buổi hẹn hò nhóm."
“Cái gì, với cái người có vẻ ngoài tán tỉnh đó…”
"Hả!?" "Ể!"
Khi Kosei vô tình thốt ra từ “hẹn hò nhóm”, bầu không khí ở đó ngay lập tức đông cứng lại.
Má Riko hơi giật giật. Yuma và Suzuka thì mặt mày tái mét.
“Chà, đây là lần đầu tiên anh hẹn hò nhóm—“
"A, thực ra là chỉ vì cần thêm người nên mới bị mời đi thôi! Lúc đầu Kousei muốn lịch sự từ chối, nói sẽ chỉ đến nếu anh cũng đến, nhưng không hiểu sao bên kia lại đồng ý!"
Kosei muốn tiếp tục kể một cách hồn nhiên, nhưng Yuma vội vàng cắt ngang, như thể muốn giải thích cho Riko. Cậu liếc mắt về phía Suzuka, và Suzuka ngay lập tức hiểu ý, mặc dù giọng nói có hơi cứng nhắc, nhưng vẫn theo ý cậu mà đưa ra câu hỏi.
"Yu-Yuu-kun cũng đi à? Vậy hẹn hò nhóm gì đó cảm giác thế nào?"
"Nói 'hẹn hò nhóm' thì cứ như bọn anh đi để tìm đối tượng ấy, nhưng thật ra nó giống như một buổi tiệc hay buổi giao lưu giữa các trường học thôi. Đúng không, Kosei?"
"Ừ, mà đồ ăn ngon cực kỳ luôn! Bánh bao được nhồi với cánh gà và chiên giòn, lại còn có cá ngừ tái nữa... toàn là món anh chưa bao giờ được nếm thử, thật sự rất ngon!"
"Quả thật rất khó để miêu tả bằng lời. Kosei úc đó rất đắm chìm trong việc ăn uống."
"Ha ha, vì trước đó bị đá nên tao chẳng thể ăn được gì, bụng đói sắp xẹp luôn mà."
"Chính vì mày cứ ăn mãi nên mọi người đều đùa bảo mày đến để hóa giải nỗi buồn bằng cách ăn uống đấy."
"Ơ... thực sự là thế mà, tao không có gì để bào chữa."
Bị Yuma trêu chọc như vậy, Kosei ngượng ngùng, lộ vẻ mặt xấu hổ.
Lúc này, trong mắt Suzuka lóe lên một tia tò mò, cô ấy lên tiếng.
"Đồ ăn có thể khiến người ta quên đi nỗi đau của việc thất tình sao, bỗng dưng làm em rất tò mò đấy! Phải không, Ricchan?"
"Ừ-ừm. Em cũng tò mò là loại đồ ăn nào mà khiến Kosei-senpai thích đến vậy."
"Đúng thế! Như một lời xin lỗi cho những rắc rối gần đây, chúng ta nên mời anh ấy một bữa."
"Hả!? Nhưng mà..."
Yuma nhấn mạnh vào việc Kosei chỉ chăm chú ăn uống, khéo léo chuyển chủ đề sang việc Kosei không hề có hứng thú với những cô gái khác. Suzuka ngay lập tức đồng tình, và Kosei cũng tỏ vẻ đồng ý. Riko lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng không khí đã được giải tỏa, và mọi chuyện lại trở về đúng quỹ đạo.
Sau đó, họ tiếp tục nói chuyện về đồ ăn khi xuống tàu và vui vẻ bước về phía trường.
Mặc dù việc hẹn hò nhóm khiến họ có phần lo lắng, nhưng cuối cùng mọi chuyện đều ổn. Khi mọi người chia tay nhau tại cổng trường và chuẩn bị vào lớp, Riko như mọi khi, không kìm được đã đề nghị.
"Vậy thì, cuối tuần sau chúng ta cùng đến quán đó thử nhé!"
Thông thường, mọi người sẽ vui vẻ đồng ý. Tuy nhiên, Kosei có vẻ nhận ra điều gì đó, trả lời có chút ngượng ngùng.
"À... thực ra hôm qua anh chỉ chăm chú ăn thôi, nên họ yêu cầu anh bù lại một chút."
"...Ể?" "...Hả?" "...Ah!? "
Câu nói bất ngờ khiến cả bọn lại lần nữa trở nên cứng đờ. Yuma cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trái ngược với phản ứng của ba người, Kosei lại cười ha ha, gãi đầu và tiếp tục nói.
"Mày nhớ cô gái có phong cách siêu cá tính đó không? Cô ấy bảo vừa bị bạn trai đá, nhưng trông vẫn khá vui vẻ. Cô ấy và cô gái phụ trách hoạt động đã liên lạc với tao, bảo muốn làm lại chuyện hôm qua. Tao cũng kể cho họ nghe chuyện bị từ chối, thật sự không thể từ chối được nữa... Mà Yuma, mày không biết chuyện này sao?"
"À, không, tao... không biết..."
"Hả, vậy sao? Chuyện gì vậy nhỉ... A, chẳng lẽ cô gái phụ trách hoạt động và Nakatani có chuyện gì đó, nên lấy cớ để hai người họ gặp riêng không?
"Chuyện... chuyện này thì..."
"Uhm, tao biết cô ấy không phải là người xấu, nhưng tao thật sự không giỏi đối phó với những cô gái có phong cách 'siêu cá tính' như vậy."
"「「「…………」」」"
Kosei với vẻ mặt khó xử nói, rồi bước về phía tủ giày của mình.
Khi nhớ lại những chuyện hôm qua, đúng như Kosei nói, có thể coi đó là một hình thức bồi thường. Chính bản thân Kosei dường như cũng không mấy vui vẻ về chuyện này.
Tuy nhiên, Yuma, người đã nghe lén cuộc trò chuyện của các cô gái, rõ ràng cảm thấy họ đang cố gắng tiếp cận Kosei.
Riko và Suzuka có lẽ cũng cảm thấy giống như Yuma vậy. Họ đứng ngây ra tại chỗ.
"Eh, sao thế?"
"Ừm, à, tao đến ngay đây!"
Kosei, nghi ngờ khi thấy Yuma và các cô gái vẫn đứng yên, lên tiếng hỏi.
Dường như cậu hoàn toàn không nhận ra mình đang bị chú ý. Với vẻ mặt vô lo vô nghĩ đó, Yuma không khỏi cau mày, cảm thấy khó chịu.
Yuma liếc nhìn Riko và thấy cô ấy đang sốc. Trong tình huống này, cô cũng không biết nên nói gì. Lúc này, Suzuka, người cũng đang nhíu mày, bắt gặp ánh mắt của Yuma.
"Suzuka..."
"Ừm, à, để đó cho em."
◇◆◇
Yuma vẫy tay ra hiệu, rồi tiếp tục đuổi theo Kosei.
Sau khi chia tay với Kosei, Suzuka và Riko im lặng, ũ rũ bước đi trong hành lang dẫn tới lớp học.
Dù bỏ qua sự thiên vị giữa anh em, Suzuka cũng cảm thấy Kosei đã thay đổi hoàn toàn. Thực ra, cô đã bị bạn học cùng lớp hỏi về việc anh trai mình đã thay đổi như thế nào vài lần rồi.
Vì vậy, chuyện này sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra, cô hoàn toàn có thể dự đoán được.
Riko hẳn cũng hiểu điều này. Tuy nhiên, nhìn thấy người bạn thân nhất của mình trông có vẻ suy sụp và bước đi với đôi vai rũ xuống khiến Suzuka cảm thấy bất an.
Suzuka hiểu rất rõ tình cảm của Riko dành cho Kosei. Họ đã ở bên nhau từ hồi cấp hai.
Hơn nữa, anh trai cô cũng không phải là không có tình cảm với Riko. Ít nhất, theo cách nhìn của Suzuka, Riko là người mà anh trai cô có thể thoải mái mở lòng nhất. Và chuyện hôm trước ở buổi xem phim cũng khiến cô nhận ra, Riko có thể sẽ trở thành đối tượng tình cảm của anh trai cô.
Nói thật, cô cảm thấy họ rất hợp nhau. Cô muốn hét lên, bảo họ hãy nhanh chóng hẹn hò đi.
Nhưng không hiểu sao, cô cảm thấy cả hai đều quá vòng vo, nên không thể không thở dài trong lòng, và những lời định nói lại không thể nào thốt ra được.
— Yêu đương thật rắc rối.
Vì vậy, những lời thật lòng mà Suzuka sắp thốt ra, ngoài sự bất lực, có lẽ còn pha lẫn chút quan tâm thái quá.
"Những gì anh hai tớ nói lúc nãy, chắc chắn là bị người khác tính kế rồi. Aiz, anh hai bây giờ so với trước đã đẹp trai hơn rất nhiều."
"…………Ừm."
"Lỡ như anh ấy tạm thời bị tổn thương quá nên mới bị lợi dụng hay gì đó thì sao?"
"…………Có lẽ vậy."
"Anh hai hình như không có sức kháng cự với mấy chuyện như thế này."
"…………Ừ."
Tuy nhiên, giọng điệu thờ ơ và sự đồng ý không chút cảm giác nguy hiểm của Riko, khiến Suzuka càng lúc càng tức giận.
Nếu thật sự muốn theo đuổi anh trai cô, thì phải tận dụng cơ hội này, dùng kế quyến rũ để tiếp cận anh ấy. Dù sao, anh trai cô vốn đã coi cô ấy là đối tượng tình dục, chắc chắn sẽ dễ dàng thành công. Hơn nữa, anh trai cô không giống như Yuma, cậu ấy chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm. Đây là chuyện đơn giản như ăn cháo vậy.
Vì vậy, Suzuka không còn cố gắng che giấu sự tức giận trong giọng điệu của mình, và nói như thể đang thổi bùng ngọn lửa.
"Ý tớ là, nếu cứ tiếp tục như thế này, anh hai tớ thật sự sẽ bị người khác cướp mất đấy."
"…Phiền quá."
Bước chân của Riko bỗng dừng lại.
Suzuka không để ý điều này, vẫn không nhìn cô, nhún vai rồi tiếp tục nói.
"Thích thì cứ mạnh dạn tỏ tình đi, đừng đợi đến khi bỏ lỡ cơ hội rồi mới hối hận—"
"… Đủ rồi đấy!"
Bốp! Một tiếng tát rõ ràng vang lên trong hành lang.
"──Ah."
Mọi người xung quanh không biết đã xảy ra chuyện gì, họ đồng loạt nhìn về phía Suzuka.
Trong khoảnh khắc đó, Suzuka hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô chỉ cảm thấy khuôn mặt mình đau nhói và nóng ran.
Riko cũng vậy, dường như không hiểu mình đã làm gì. Cô đứng sững, mắt mở to, nhìn vào bàn tay phải của mình.
Nhưng chỉ là trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Ngay sau đó, khóe mắt ngấn lệ của Riko lộ ra, rõ ràng thể hiện những suy nghĩ trong lòng cô.
"Tôi biết chuyện đó mà! Nhưng tôi không phải kiểu người mà Senpai thích, tôi căn bản không được coi là đối tượng để hẹn hò! Dù có nói gì đi nữa, cũng chắc chắn không thành công, chỉ khiến Senpai thêm phiền thôi!"
"Cái đó…"
"Nếu tôi bị từ chối, mối quan hệ hiện tại cũng sẽ đổ vỡ đấy! Tôi sẽ không thể ở bên Senpai như bây giờ nữa! Cậu đâu có hiểu cảm giác của tôi, đừng nói chuyện dễ dàng như vậy!"
"Ri-Ricchan…!"
Nói xong, nước mắt cô ấy rơi xuống ướt đẫm sàn hành lang rồi bỏ chạy
Gương mặt bị tổn thương ấy sâu sắc khắc vào đôi mắt của Suzuka nhưng đôi chân cô lúc này như bị nhấn chìm trong chì, không thể đuổi theo.
Có vẻ như những lời nói vô tình của Suzuka đã làm tổn thương Riko sâu sắc.
Âm thanh ồn ào xung quanh như đến từ một nơi rất xa. Suy nghĩ của Suzuka rối bời, như một đống hỗn độn.
Dù vậy, cô cũng đã hiểu rõ một điều.
---Mình đã phạm sai lầm.
*
Kosei vừa bước vào lớp học liền đi thẳng đến chỗ Nakatani. Cậu muốn hỏi về việc phải đền bù chuyện buổi gặp mặt trước đó.
Nghe xong câu trả lời của Nakatani, Kosei chớp mắt.
"Hể, là mời tớ đi hẹn hò riêng sao!?"
"Nhìn này, tin nhắn của Toyozawa chỉ nói là muốn cậu chăm sóc cô gái đó thật tốt thôi mà."
"À, đúng là vậy."
"Hơn nữa, tớ cũng không nhận được tin nhắn nào cả. Lúc đầu tớ còn tưởng Toyozawa mời tớ đi chơi riêng nữa chứ, làm tớ sợ muốn chết!”
"Ừm, nhưng tớ hoàn toàn không biết phải làm gì khi ở riêng với con gái."
"Cậu đang khoe khoang à! Ah chết tiệt, tớ cũng muốn đi chơi riêng với Toyozawa!"
"Này? Nakatani và Kuramoto, hai người đang nói chuyện gì thế?"
“À, thực ra ngày hôm qua trong buổi hẹn hò nhóm—“
“Sao, ngôi trường toàn nữ đó—“
Kosei và Nakatani đang nói chuyện, thì những bạn học khác nghe thấy cuộc trò chuyện và cũng tụ tập lại gần.
Có vẻ như những gì Kosei vừa nói thật sự là về lời mời hẹn hò của cậu ấy. Cậu ấy hiểu được bao nhiêu nhỉ? Hơn nữa, nghĩ đến việc vừa rồi với Riko, khiến Yuma cảm thấy đau đầu. Cậu thở dài một tiếng: "Ai..."
Mỗi giờ nghỉ, Kosei lại trở thành tâm điểm câu chuyện. Khác với trước đây, lần này là vì cậu ấy được cô gái quen trong buổi hẹn hò nhóm mời đi chơi, chuyện này lan nhanh khắp lớp.
Kosei vẫn là trung tâm của lớp học, Yuma không khỏi cảm thấy cậu ấy thật sự khác xưa rồi.
Bản thân mình cũng đã thay đổi hình ngoại hình, đổi kiểu tóc, nhưng ngoài ngày đầu tiên mọi người hơi ngạc nhiên, sau đó chẳng có phản ứng gì.
Cảm giác giống như sự khác biệt giữa nhân vật chính và nhân vật phụ. Nghĩ vậy, Yuma không khỏi tự giễu mà thở dài.
Rồi đến giờ nghỉ trưa. Kosei lại bị các bạn vây quanh trêu chọc. Cậu ấy như tìm sự giúp đỡ, ánh mắt hướng về phía Yuma, nhưng Yuma không muốn bị cuốn vào những chuyện tình ái của cậu ấy, nên chỉ mỉm cười mơ hồ, không đưa ra ý kiến.
Ngoài ra, Yuma còn có một điều khác đang lo lắng. Đó là về Suzuka và Riko. Khi chia tay sáng nay, bầu không khí giữa họ giống như hôm qua, khiến họ dường như không thể đến đây.
Nếu nói không lo lắng là nói dối. Yuma lặng lẽ suy nghĩ một lúc.
《Chắc bên Kosei không có vấn đề gì. Còn bên em thế nào?》
Để thử nắm bắt tình hình của họ, Yuma đã gửi một tin nhắn ngắn cho Suzuka.
Kosei thì được các bạn hào hứng vây quanh đến căng tin, Yuma nhìn theo cậu ấy rời đi, rồi quay lại chỗ ngồi, một tay chống cằm, chờ đợi hồi đáp.
Tuy nhiên, dù đợi thế nào, tin nhắn cũng không có phản hồi, và giờ nghỉ trưa cũng sắp kết thúc. Yuma nghĩ bụng là không thể để bụng đói được, nên khi gần hết giờ, cậu vội vàng chạy đến quầy bán đồ ăn, cau mày cắn miếng bánh mì koppe còn sót lại.
Kosei có vẻ sẽ đi làm thêm sau giờ học, cậu ấy vừa bày ra vẻ mặt ngượng ngùng vừa than vãn: “Thật lòng mà nói, giờ gặp tiền bối thế này ngại thật đấy,” rồi bước ra ngoài dưới những lời động viên của các bạn. Cuối cùng cậu ấy cũng có thể đùa giỡn được, có vẻ là không có vấn đề gì rồi.
So với Kosei, tình hình của Riko và Suzuka lại khiến người ta lo lắng hơn.
Tin nhắn gửi vào giờ nghỉ trưa không những không có phản hồi, mà ngay cả đã đọc cũng không hiển thị. Liệu có chuyện gì khiến họ bận rộn sao?
Càng nghĩ càng lo lắng, Yuma bước về phía lớp năm nhất.
Tuy nhiên, Suzuka và Riko đã về nhà từ lâu.
Yuma bất đắc dĩ rời khỏi lớp và bước trên con đường về nhà với vẻ mặt bối rối.
Cửa sổ kính của tàu điện phản chiếu khuôn mặt có chút căng thẳng của cậu, trong đầu Yuma đầy suy nghĩ, cậu bắt đầu nghĩ về tình hình của Riko.
Nếu nhìn từ góc độ của cô ấy, nếu Kosei lén tham gia buổi hèn hò nhóm mà còn bị những người ở đó tán tỉnh, thì rõ ràng trong lòng sẽ không thể yên ổn.
Cứ thử tưởng tượng, nếu Suzuka lén tham gia buổi gặp mặt và bị người gặp ở đó mời đi chơi. Dù cô ấy không phải bạn gái của cậu, cậu cũng không có tư cách gì để nói, nhưng trong lòng chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu.
Mà Suzuka thì, cô ấy còn vui vẻ tiễn Yuma đi tham gia buổi hẹn hò. Không chỉ vậy, trước khi cậu đi, cô ấy còn giúp Yuma giải tỏa ham muốn để đầu dưới cậu không mất quyền kiểm soát. Suzuka thực sự có suy nghĩ gì khi đồng ý giúp cậu như vậy?
Càng nghĩ càng rối bời, cảm giác như đang đi vào ngõ cụt, Yuma vội vàng lắc đầu, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ này.
Thôi, cứ nghĩ về chuyện của Riko trước đi.
Tối nay sẽ gọi điện cho Suzuka vậy... Cậu vừa nghĩ vậy vừa về đến nhà, nhưng phát hiện cửa không khóa.
"... Hả?"
Yuma nghi ngờ mở cửa, và điều đập vào mắt là đôi giày lười của Suzuka, thứ mà cậu đã quen nhìn thấy gần đây.
Có vẻ như cô ấy lại tự ý vào đây rồi. Mặc dù hôm nay cô ấy không nói sẽ đến, nhưng ít nhất cũng phải trả lời tin nhắn chứ? Cậu không khỏi khẽ cười khổ.
Yuma vừa nghĩ như vậy, vừa bước vào phòng của mình, rồi ngay lập tức thốt lên một câu hỏi đầy ngạc nhiên.
"... Suzuka?"
"…………"
Gọi tên cô ấy mà không có bất kỳ phản hồi nào. Suzuka cuộn tròn trên giường, ôm chặt đầu gối và cúi đầu, trên khuôn mặt cô là vẻ biểu cảm trống rỗng, như thể có một lỗ hổng lớn trong tim.
Có chuyện gì đã xảy ra với Riko sao?
Hình dáng của Suzuka lúc này hoàn toàn khác xa với hình ảnh luôn tươi vui thường ngày của cô.
Tuy nhiên, cậu lại có một cảm giác déjà vu mạnh mẽ.
Yuma không khỏi bối rối, không hiểu vì sao mình lại có cảm giác như vậy.
Cậu đứng đó một lúc lâu, cố gắng tìm kiếm những ký ức liên quan đến Suzuka. Tuy nhiên, những gì hiện lên trong đầu lại chỉ là những khoảnh khắc cô ấy nghịch ngợm cùng cậu, hay là bày trò trêu chọc vui vẻ.
Nhưng cậu chắc chắn mình đã từng thấy cô ấy trong dáng vẻ như thế này. Và đó hẳn là một ký ức rất quan trọng.
Dựa vào trực giác, cậu tiếp tục đào sâu trong đại dương ký ức của mình.
Và rồi, những gì cậu tìm thấy trong sâu thẳm nội tâm hoàn toàn khớp với hình ảnh hiện tại.
Đó là lần đầu tiên cậu gặp Suzuka.
Sau khi trở thành bạn với Kosei và thường xuyên chơi đùa cùng nhau, vào một ngày mưa, cậu lần đầu tiên đến nhà Kuramoto. Lúc đó, Suzuka cũng lặng lẽ ngồi ở góc phòng, ôm gối một mình. Dáng vẻ ấy cực kỳ giống với bây giờ.
Và lúc đó, Yuma chắc chắn đã không thể bỏ mặc Suzuka. Cậu vươn tay, mời cô cùng chơi. Đó chính là lần gặp gỡ giữa cậu với cô bé nhỏ hơn cậu một tuổi, Suzuka.
"…………"
"………… Aah."
Yuma không nói gì, ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm lấy đầu Suzuka.
Một tiếng thút thít thoát ra khỏi miệng Suzuka.
Bây giờ, cũng giống như với trước đây, Yuma không biết chuyện gì đã xảy ra. Tuy nhiên, cậu không thể bỏ mặc Suzuka trong tình trạng này được.
Yuma chỉ nhẹ nhàng vỗ về đầu cô như thể dỗ dành một đứa trẻ.
Suzuka để cho cậu vuốt ve.
Dần dần, bầu không khí u ám lắng xuống và trở lại như bình thường.
Có lẽ cô ấy đã bình tĩnh lại một chút.
Suzuka thư giãn, tựa người vào Yuma và bắt đầu lặng lẽ nói về những gì trong lòng mình.
"Em... đã sai rồi."
"Sai?"
"Em đã nói những lời quá đáng với Ricchan."
Giọng cô yếu ớt đầy sự hối hận.
Giọng điệu của Suzuka hoàn toàn khác biệt so với bình thường, khiến Yuma cảm thấy như trái tim mình bị siết chặt.
"Nhưng Suzuka đâu phải cố ý đâu đúng không?"
"Ừm... em chỉ nghĩ đó là điều tốt nhất. Nhưng rõ ràng đó là sự can thiệp không cần thiết."
"Những hiểu lầm kiểu này thì bình thường mà."
"Nhưng, em chưa bao giờ thấy Riccchan biểu lộ vẻ mặt như vậy. Cậu ấy rất... tổn thương. Chính em đã làm tổn thương cậu ấy...!"
"Suzuka..."
"Chính em đã khiến Ricchan làm vẻ mặt như vậy! Em muốn xin lỗi, nhưng cậu ấy không hề nhìn em, mỗi lần em lại gần thì cậu ấy lại tránh xa. Chắc chắn cậu ấy sẽ không tha thứ cho em đâu..."
"Được rồi, được rồi, Suzuka... mm."
"Mm, mm... mmm......"
Khi Suzuka bắt đầu bày tỏ sự lo lắng của mình, cô ấy càng chìm sâu vào suy nghĩ tiêu cực và tự trách móc bản thân. Yuuma không muốn cô nói thêm nữa nên cậu dùng môi mình phủ lấy môi Suzuka. Nhẹ nhàng, Yuma âu yếm vuốt ve cơ thể cô, như muốn nói rằng “Đừng lo lắng, có anh ở đây rồi,”
Cứ như thể bộ đồng phục giữa hai người là một vật cản, cậu từ từ từng lớp một cởi bỏ nó.
Không lâu sau, Yuma cũng không còn gì trên người, nhẹ nhàng đẩy Suzuka nằm xuống.
Ánh mắt họ chạm nhau, ánh mắt của Suzuka ngập tràn cảm xúc, trong giọng nói đầy cầu khẩn, cô thì thầm.
"……Yuu-kun."
"Ừ."
"Hãy làm em quên đi những chuyện không vui đi."
Đây là một lời cầu xin hiếm hoi, có lẽ là lần đầu tiên từ Suzuka.
Yuma ôm chặt lấy cô như thể muốn khắc sâu bản thân vào trong cơ thể Suzuka, và Suzuka cũng ôm chặt cậu như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng—rồi, như thể đã thoát khỏi sự kiềm chế của lý trí, hai người đắm chìm trong nhau mốt cách hoang dại.
Sau đó.
Yuma và Suzuka vẫn nằm ôm nhau trên giường, không cử động.
Suzuka gối đầu lên người Yuma, như thể được an ủi, để cậu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô. Cô nhắm mắt lại, thoải mái dựa trán vào vai cậu.
"Ha, cảm giác thật bình yên khi như thế này.”
"Vậy thì tốt."
"Nhưng nếu cứ được anh nuông chiều thế này, em cảm giác mình sẽ ngày càng trở nên yếu đuối mất."
"Thế thì dừng lại nhé?"
"Ừm... thêm một chút nữa thôi."
"Tuân lệnh."
Trong không khí yên bình, da thịt họ chạm vào nhau, Suzuka đã hoàn toàn đầu hàng Yuma. Bỗng nhiên, với giọng điệu hơi tự giễu, Suzuka nhẹ nhàng lẩm bẩm.
"Em cảm thấy mình không phù hợp với những vấn đề của tình yêu Cuối cùng, em không thể hiểu được cảm xúc của một cô gái đang yêu như Ricchan, và còn làm tổn thương cậu ấy nữa."
"… Nhưng mà, nếu em nói chuyện tử tế và xin lỗi thật lòng, anh chắc chắn em ấy sẽ tha thứ cho em thôi."
"Thật sao?"
"Ừ, thật đấy. Nếu không thì, để anh tạo cơ hội cho em."
"Yuu-kun sao?"
"Ừ, giao cho anh. Thỉnh thoảng anh cũng phải thể hiện dáng vẻ của một người anh trai chứ."
"Vậy sao."
Nói xong, Suzuka ôm chặt Yuma hơn. Sau đó, cô thở dài một hơi, giọng đầy chân thành.
"Thật may là Yuu-kun không phải là bạn trai của em. Nếu người em thích thấy em như thế này, chắc chắn sẽ thất vọng lắm, chắc chắn sẽ đá em ngay."
"Anh cũng vậy thôi. Đã bao lần anh để lộ dáng vẻ tuyệt vọng và xấu hổ của mình trước mặt em rồi."
"Ah ha, cũng đúng."
"Thấy chưa?"
Nói rồi, Yuma và Suzuka tiến lại gần nhau và cùng nhau cười khúc khích.
0 Bình luận