Xâm Lược Thiên Đường
Ngô Xuân Thuyết Ngô Xuân Thuyết
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Đại học Ma pháp

Chương 07: Ước mơ

0 Bình luận - Độ dài: 2,913 từ - Cập nhật:

"Hmmm... Có vẻ cậu vẫn chỉ là một pháp sư tập sự... Nhưng cậu có biết điều quan trọng nhất đối với một pháp sư là gì không?"

"Điều gì?"

"...Điều quan trọng nhất là không nên thông thạo một loại ma pháp."

Một sóng lửa đột ngột bùng cháy, lao nhanh như chớp về con quái thú. BÙNG! Một vụ nổ vang dội.

Cái đầu khổng lồ của quái vật vỡ tan. T'uni không thể tin vào mắt mình, khi thấy sinh vật mạnh mẽ bị đánh bại chỉ trong tích tắc.

"...Không thể nào!" - Nhưng đó cũng không phải cái cớ lùi bước, anh ta tích tụ từng chút ma lực còn sót lại để tiếp tục chiến đấu.

"Lại muốn hạ tôi bằng ma pháp triệu hồi sao?... Trừ khi là quái vật bậc thần thoại, cậu mới có cơ may."

"Cô kiêu ngạo quá rồi đấy."

"Không đâu. Cậu có nhận ra sự chênh lệch trong ma lực giữa chúng ta không? Đừng liều lĩnh chỉ vì muốn bảo vệ bạn của mình. Coi chừng cậu thua thảm hại cho mà xem."

"Vậy thì sao? Sức mạnh thật sự không nằm ở ma lực đâu. Tôi không chiến đấu vì thắng thua. Tôi chiến đấu vì những gì quan trọng với tôi."

"Thế bạn bè hay ước mơ quan trọng hơn?"

"Tại sao phải chọn? Tôi sẽ bảo vệ bạn bè và đạt được ước mơ của mình. Nếu không thể làm cả hai, thì tôi sẽ mạnh hơn cho đến khi làm được. Nói ít thôi... hãy tập trung mà chiến đấu!"

Dứt lời, T'uni lập tức kích hoạt Ma pháp phong: Ma phong liên kích, tạo ra hàng loạt cơn lốc dữ dội, xoáy mạnh vào vị trí của Ko, vừa che khuất tầm nhìn vừa ép cô ta lên cao. Được rồi, nếu cứ tiếp tục như thế mình sẽ dùng ma pháp hỏa để tấn công.

Ko vẫn điềm nhiên giữa cơn lốc xoáy, thanh âm đầy mỉa mai của cô nàng vang lên. - "Dễ đoán quá rồi, cậu còn ít kinh nghiệm lắm."

Cô quật cây gậy phép. Dễ dàng làm tan biến toàn bộ cơn lốc của T'uni.

K-Không thể nào... Cô ta còn biết cả ma pháp hóa giải sao? Sức mạnh... của cô ta và mình chênh lệch quá lớn rồi... Nếu... mình thất bại ở đây, mọi cố gắng bấy lâu nay sẽ đổ sông đổ biển mất. T'uni thầm nghĩ, ánh mắt dần hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Dù đã nhận ra sự chênh lệch rõ rệt, T'uni vẫn cứng đầu không chấp nhận. Anh dồn sức cường hóa cây gậy phép cứng cáp hệt như một cây chùy, mà lao tới tấn công Ko hết lần này đến lần khác. Trông chẳng khác gì một đứa trẻ đang mơ tưởng đến chiến thắng. Ma lực của mình đang cạn dần. T'uni lẩm bẩm.

Ý chí đáng khâm phục đó, mình còn tưởng hắn sẽ trốn chạy chứ. Rino, người dõi theo trận đấu từ đầu. Nhưng mà... cô hiểu rõ rằng lựa chọn của T'uni, dù có mạnh mẽ và quyết tâm đến đâu, phía trước vẫn chỉ có thể là thất bại đang chờ đợi.

...

"Con phải cố gắng lên! Hãy trở thành pháp sư mạnh nhất và cho cha thấy cách con chinh phục ma pháp của thế giới này!"

Cha ơi, ngày trước con cứ nghĩ lời đó đơn giản lắm, cứ làm là được thôi. Nhưng giờ con mới thấy, nó khó quá, khó đến nghẹt thở. Con đã cố, đã thử, nhưng hết lần này đến lần khác, con đều không làm được. Có phải con chỉ là một kẻ thất bại không cha?

T'uni là một yêu tinh đặc biệt may mắn khi được cả thần rừng và lẫn tiên pháp thủ chúc phúc. Mọi người truyền tai nhau rằng, vì chàng trai quá tham lam nên đã lừa dối cả hai vị thần. Cũng vì vậy, sự ganh ghét và xa lánh đến từ các yêu tinh khác là điều dễ hiểu. Bản thân T'uni cũng hiểu được, nên vô cùng căm phẫn thứ phước lành mà mình nhận được.

Thế nhưng, điều khiến anh căm ghét nhất chính là việc sức mạnh đó đã ảnh hưởng tới gia đình mình và mọi người bị tách biệt trong chính tộc của họ. Như vậy là quá đủ để anh chống lại chính đồng loại của mình.

"Con à, cha và mẹ từng bị đẩy ra khỏi đồng loại, cha hiểu nỗi đau đó. Nhưng con có chắc muốn làm người khác đau như con đã từng không? Hận thù chỉ nhấn chìm con trong đó thôi."

Nhưng cha và mẹ luôn ngăn lại ý nghĩ đó. Mẹ T'uni đã ra đi ngay trước mắt anh, thân thể bị xé nát bởi ma pháp cấm khi cố gắng bảo vệ những người khác khỏi lũ buôn nô lệ. Bà đã hi sinh tất cả, cả mạng sống của mình, để cứu họ... Vậy mà, sự hi sinh ấy chẳng hề được ghi nhận. Không một lời biết ơn, không một ai nhớ đến. Như thể bà chưa từng tồn tại, chưa từng chiến đấu, chưa từng đau đớn vì họ…

Sau cái chết của mẹ, cha anh lại càng nghiêm khắc ngăn anh chống lại đồng loại và không để hận thù che mờ lý trí.

"Mẹ đã hi sinh không phải để gieo thêm thù hận, mà để giữ lại hy vọng. Bà không bảo vệ họ để được công nhận, mà vì tin rằng vẫn còn điều tốt đẹp. Nếu con để hận thù dẫn lối, con sẽ phủ nhận lý do khiến mẹ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Cha không muốn cái chết của bà trở nên vô nghĩa."

"Nhưng sao cha không hận họ? Mẹ đã hi sinh, đã chịu đau đớn như vậy, mà họ chẳng hề quan tâm. Họ cứ thế để mẹ ra đi như chưa từng tồn tại. Sao cha có thể tha thứ?"

"Vì hận thù không đưa mẹ con trở về, cũng không làm vơi đi nỗi đau. Cha chọn nhớ về mẹ vì tình yêu, không phải vì căm ghét. Nếu chỉ sống để hận, con sẽ đánh mất chính mình, như cách cha suýt đánh mất cha ngày mẹ con ra đi."

"Con khác cha. Con ghét tất cả bọn họ. Lũ người khốn kiếp đó con sẽ khiến họ ngập trong biển máu... Và con cũng ghét sự yếu đuối của mình..." - Những giọt nước mắt bắt đầu rơi lã chã trên gò má anh.

"Nhưng con à, thay vì sống để hận, hãy sống để thực hiện một điều gì đó lớn hơn nỗi đau này. Hãy trở thành người mà mẹ con có thể tự hào, hãy làm điều mà bà ấy đã hy sinh để bảo vệ. Nếu con muốn thay đổi thế giới, đừng để hận thù dẫn đường, hãy để ước mơ của con làm điều đó. Xây dựng thay vì hủy diệt, yêu thương thay vì căm ghét. Chỉ khi đó, con mới thực sự mạnh mẽ."

Cha anh ông ấy, một người dịu dàng đắm chìm trong hòa bình hơn bất cứ ai. T'uni đã dần thấm nhuần tư tưởng của cha mình. Và anh cũng sẽ chẳng quên được cái khoảnh khắc đó, thứ đã dẫn anh đi trên con đường ngày hôm nay.

Một buổi sáng sớm, khi đang lảng vảng quanh rừng thì T'uni nhận ra có một nhóm người đang luyện tập một luồng ánh sáng rực rỡ. Anh thoáng kinh ngạc. Len lén nấp sau bụi cây, chăm chú quan sát.

Ngay lúc, một bóng hình cao lớn xuất hiện sau lưng. Người đó nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh. Một yêu tinh xinh đẹp với vẻ ngoài trông khá mạnh mẽ. Tóc trắng xanh nhạt. Có chút thân thiện dễ gần. Đó là cha của T'uni.

"Con đang làm gì vậy?"

"Con đang xem nhóm người kia. Sức mạnh của họ thật kỳ diệu và đẹp quá!!! Sau này lớn lên, con cũng muốn được như vậy."

"Vậy là con muốn trở thành một pháp sư?"

Pháp sư sao? Những người đó gọi là pháp sư sao? Mình chẳng biết đó là gì nhưng mình cũng muốn được như vây. T'uni thầm nghĩ.

"Dạ, con muốn!"

"Thế thì con nhìn xem."

Ông từ từ lấy ra vật bị che dấu sau lưng mình. Đó là một cây gậy phép thuật được làm bằng gỗ táo. Chạm khắc những họa tiết tinh xảo dọc thân gậy. T'uni thoáng bối rối.

"Oa! Một cây gậy phép thuật thật sao?"

"Thích không? Cha tặng con đấy."

Cha xoa đầu anh, nhưng ông nhanh chóng nhận ra nụ cười của con trai mình dần nhạt đi, thay vào đó là nét mặt buồn bã.

"N-Nhưng khi nào thì cha sẽ về lại nhà nữa ạ?"

Cha anh thoáng lưỡng lự, bối rối trước câu hỏi. - "Ừm... Cha cũng không chắc nữa, có lẽ sẽ mất một thời gian."

"Vậy... cho con đi phiêu lưu cùng cha đi! Con muốn theo cha ra ngoài thế giới!"

Ông bật cười, rồi lè lưỡi trêu chọc. - "Lèee! Con vẫn còn nhỏ, sao có thể đi theo ta được chứ? Để trở thành đồng đội của cha, con phải rất mạnh đấy! Những người đồng đội của cha đều là những pháp sư cừ khôi, dũng mãnh không ai sánh bằng!"

T'uni nghe vậy liền cảm thấy bực bội, mặt nhăn lại. - "Cha đừng coi thường con! Con sẽ trở thành một pháp sư mạnh nhất mà cha từng biết, rồi con sẽ tìm được những người đồng đội mạnh hơn cả nhóm của cha. Lúc đó, tụi con sẽ là đội mạnh nhất, để cho cha phải ngưỡng mộ mà xem!"

Cha T'uni mỉm cười trước sự ngây thơ nhưng đầy quyết tâm trong lời nói của anh.

"Con phải cố gắng lên! Hãy trở thành pháp sư mạnh nhất và cho cha thấy cách con chinh phục ma pháp của thế giới này!"

T'uni nắm chặt cây gậy phép mà cha vừa tặng, ánh mắt rực sáng với quyết tâm. - "Ngày con trở thành pháp sư mạnh nhất, con sẽ dùng chính cây gậy này để đánh bại cha, để cha biết con lợi hại đến thế nào!"

Người đàn ông cười lớn, đầy phấn khích. - "Vậy sao? Thế thì cha sẽ chờ đến ngày đó. Hãy chứng minh cho cha thấy sức mạnh của con, T'uni!"

...

Mình thật thảm hại. T'uni chợt nhớ lại cuộc trò chuyện thuở nhỏ với cha. Ký ức ấy khiến anh đứng lặng người, tâm trí mơ hồ không chút phòng bị. Ko lợi dụng thời cơ, phóng tia sét thẳng vào người T'uni.

Chàng trai chao đảo, cơ thể bị tê liệt tạm thời. Loạng choạng, rồi nôn ra máu.

"Ma lực của cậu đã cạn rồi phải không?" - Ko vừa nói vừa từng bước đến gần.

"Nhưng mà cậu có thể né được đòn vừa rồi mà nhỉ? Thế sao cậu không né?"

"Th-Thua một đòn tầm thường vẫn hơn là quay lưng bỏ chạy. Nếu phải gục ngã, thì ít nhất tôi cũng sẽ đối mặt, không phải quay lưng."

"Cậu thảm hại như này rồi mà còn mạnh miệng dữ."

"T-Tôi cảm thấy nếu mình chạy trốn, sẽ chẳng còn đủ dũng khí để đối mặt với ước mơ hay bạn bè của tôi nữa.... V-Và cũng chẳng còn tự tin để đấu với cô một lần nào khác. Nếu không thể vượt qua những người mạnh như cô, làm sao tôi có thể trở thành pháp sư mạnh nhất, phải không Lôi Đế Quân?"

"Bỏ cuộc chính là thất bại lớn nhất. Sự khác biệt giữa cậu và những kẻ tôi từng đấu trước đây nằm ở ý chí kiên cường đó. Những kẻ không sợ thất bại như cậu chính là điều đáng gờm nhất trong thế giới pháp sư. Tôi thích ý chí ấy, thứ mà mọi pháp sư đều khao khát. Nếu đã như vậy, hãy xưng tên đi. Tôi sẽ ghi nhớ nó."

Cô nàng bắt đầu tích tụ một lượng lớn ma lực. Chuẩn bị cho đòn tấn công quyết định. Nhận ra tình hình nguy hiểm, T'uni chỉ mỉm cười.

Để bảo vệ cây gậy phép của mình khỏi bị phá hủy, anh quăng nó sang một bên, rồi từ từ nâng cơ thể đầy thương tích đứng dậy và sẵn sàng đối mặt với sức mạnh của Lôi Đế Quân bằng tất cả ý chí còn lại.

"Thật vinh hạnh. Tôi là T'uni Savert, người sẽ trở thành pháp sư mạnh nhất. Làm ơn hãy nhớ lấy cái tên này."

Ko nhếch mép cười, sự hào hứng lộ rõ. - "Vậy thì, tôi sẽ cho cậu chiêm ngưỡng tuyệt kỹ mạnh nhất của mình."

"Tới luôn đi!" - T'uni dang rộng hai tay, sẵn sàng đón nhận đòn tấn công từ Ko.

"Ê!? Nhìn kìa!."

Ai đó lên tiếng. Kéo theo sự chú ý của những người xung quanh về hướng đồi cát ngập tràn cơn sóng điện tích.

Ko nhắm chặt mắt, tập trung toàn bộ ma lực. Một luồng sấm khổng lồ từ từ bao trùm lấy cơ thể cô, rồi dần dần chuyển hóa thành những khoảng xoáy dữ dội, xoáy tít xung quanh. Không gian rung chuyển như sắp bùng nổ. Cả một vùng chiến trường chìm trong ánh sáng chói lòa của lôi điện.

Nhìn cô nàng dồn toàn bộ ma lực vào chiêu thức, trái tim T'uni đập mạnh. Giây kế tiếp, Ko mở mắt.

"T'uni Savert, hãy xem chiêu này và nhớ rằng cậu đã dũng cảm đón nhận nó."

Ngay lập tức, tung ra tuyệt kỹ mạnh nhất. Một lôi cuồng long khổng lồ lao về phía T'uni. Nó đủ sức xé toạc bất cứ thứ gì cản đường.

...

"T'uni!? Chạy đi!!!"

Mus'ago hét lên. Dốc toàn lực lao đến. Shoin nhếch mép cười, rồi vụt lên như một tia sáng, chặn đường để cậu không có cơ hội tiến thêm. Bị ép vào thế tiến thoái lưỡng nan, Mus'ago nghiến răng, nhắm mắt tập trung và sử dụng.

"Ma Ảnh Băng Phong Trảm: Tốc đao phản ảnh."

Cơ thể của lữ sĩ trở nên nhạy bén nhẹ nhàng và linh hoạt hệt như một cơn gió mạnh mẽ. 

"Cuối cùng cũng chịu thể hiện rồi à?"

Shoin vào tư thế chiến đấu. Đây là lần đầu hắn tập trung và nghiêm túc trong suốt trận.

"Lục Đạo Phái: Nhân thiên hợp nhất."

Hắn hòa mình với thiên nhiên xung quanh. Giữa sa mạc mênh mông, hấp thụ sức mạnh từ cát và gió, khiến cơ thể như được tiếp thêm nguồn năng lượng vô tận, sức mạnh tăng vọt đến mức khó có thể cản phá.

Hai luồng sức mạnh chạm trán trong khoảnh khắc quyết định. Tốc đao phản ảnh xoáy mạnh như bão, tấn công từ mọi góc độ, nhưng Shoin với sức mạnh của sa mạc đã cuốn theo từng nhát chém mạnh mẽ để đánh bật từng đòn một. Cả hai đều dốc toàn bộ sức lực vào đợt tấn công cuối cùng.

ẦM!! Một vụ nổ bùng lên từ tâm điểm va chạm, cát bụi bắn tung tóe, mặt đất rung chuyển dữ dội. Sức ép khổng lồ từ hai chiêu thức ngang tài ngang sức khiến cả Mus'ago và Shoin đều không thể đứng vững. Cả hai bị hất văng ra xa, đập mạnh xuống nền cát nóng bỏng, tạo thành hai rãnh sâu trên mặt đất.

RẦM!! Cách vụ nổ vài giây, âm thanh khủng khiếp gần như nhấn chìm cả hòn đảo của lôi long.

Chết tiệt. Mus'ago, trái tim như thắt lại khi thấy T'uni phải đối mặt với sức mạnh khủng khiếp. Đôi mắt cậu đầy lo lắng và căng thẳng, nhưng cũng ánh lên niềm tự hào về người bạn đồng hành của mình. Cậu nghiến chặt tay, lại định lao vào, nhưng bị Shoin ngăn lại.

"Này, đừng vội. Trận chiến chưa kết thúc. Đồng đội của mày không phải là kẻ dễ gục ngã đâu, nếu mày xen vào, mày sẽ phá hỏng ý chí của nó đó."

Mus'ago trừng mắt nhìn Shoin, bực bội. - "Vậy rốt cuộc cậu đến đây làm gì? Chẳng phải cậu chỉ là kẻ luôn miệng nói về chiến thắng, về đứng trên tất cả mà không quan tâm đến thứ gì khác sao?!"

"Có lẽ vậy, nhưng tao không thể phủ nhận rằng tên pháp sư kia làm tao hứng thú hơn chiến thắng luôn ớ. Sự kiên cường của nó… điều đó không dễ dàng thấy ở bất kỳ ai."

...

"Khự!? Hặc—"

Ko, sau khi tung đòn chí mạng và chứng kiến T'uni vẫn đứng vững, nở một nụ cười hài lòng. Cô tiến lại gần, ánh mắt nhìn thẳng vào T'uni đầy tôn trọng.

"Cậu quả thật khác biệt. Cậu đã dám đứng trước sức mạnh của tôi mà không hề sợ hãi… thật đáng nể. T'uni, cậu đã chứng tỏ mình là một pháp sư thực thụ. Và còn cậu..." 

Rồi Ko hướng ánh mắt sắc lạnh về phía Shoin.

HẾT CHƯƠNG 7

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận