Phần 1 - Độc giả Toàn tri
146 - Tập 29: Yến tiệc của các tinh tọa (2).
7 Bình luận - Độ dài: 3,152 từ - Cập nhật:
Dịch: Khoai - Biên tập: Bút Lông
---
Tùy theo lựa chọn của tôi, mà vận mệnh của các tinh vân trên Bán đảo Triều Tiên sẽ thay đổi. Với tình hình hiện tại thì có vẻ như tôi đang là người cầm đằng chuôi, nhưng thực ra thì được cầm chuôi cũng chẳng phải việc gì dễ chịu cho cam.
[Các tinh toạ đang tranh cãi về tính chính thống của các thần thoại.]
Nhìn thì cứ tưởng là tôi được quyền lựa, nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ sau khi chọn xong kia kìa. Việc đạo nhái “giai thoại phục sinh” là một vấn đề hết sức nhạy cảm giữa các tinh vân. Đặc biệt là tình hình giữa <Eden> và <Vệ đà> còn căng thẳng hơn. Nếu giờ tôi chọn một phe, thì cũng có nghĩa là tôi chọn đối đầu với phe còn lại.
Tôi mới chỉ là một mầm non bé nhỏ, còn chưa thành tinh toạ nữa.
Nhưng nếu như tôi từ chối tất cả bọn họ, thì chắc cả đám bọn họ đều sẽ thù tôi hết…
[Đa số tinh toạ muốn bạn mau chóng đưa ra lựa chọn.]
Chết tiệt.
Tôi vừa sợ bị các bạn đồng hành chỉ trích sau khi được phục sinh, vừa sợ phải trở thành kẻ thù chung của các tinh toạ.
Phải làm sao bây giờ…
[Tinh tọa, “Vương hậu của Mùa xuân hắc ám” đang hòa giải mâu thuẫn giữa các tinh toạ.]
[Tinh tọa, “Vương hậu của Mùa xuân hắc ám” nhấn mạnh rằng lựa chọn của hoá thân mới là quan trọng nhất.]
Persephone bất ngờ đứng về phía tôi. Nhưng sao bà ấy lại giúp tôi nhỉ?
[Một số tinh tọa bất mãn với sự can thiệp của “Vương hậu của Mùa xuân hắc ám”.]
[Một vài tinh toạ hỏi xin giải pháp từ “Vương hậu của Mùa xuân hắc ám”.]
…….
[Tinh tọa, “Vương hậu của Mùa xuân hắc ám” đề nghị mời hoá thân “Kim Dokja” đến “yến tiệc”.]
...Yến tiệc?
Một lúc sau…
[Tinh vân, <Eden> đồng ý với đề nghị của “Vương hậu của Mùa xuân hắc ám”.]
[Tinh vân, <Vệ đà> đồng ý với đề nghị của “Vương hậu của Mùa xuân hắc ám”.]
…...
[Đa số tinh toạ đồng ý với đề nghị của “Vương hậu của Mùa xuân hắc ám”.]
Bọn họ còn chẳng thèm quan tâm tới ý kiến của tôi, làm tôi có cảm giác như sự tồn tại của mình đang bị bán rẻ vậy. Khi tôi còn đang đắm chìm trong cái cảm giác trống rỗng hư không này, thì dokkaebi Youngki đột nhiên xuất hiện
[Hộc, hộc. Ngài Dokja.]
Chắc vì vội đến đây nên khắp người Youngki rã rượi mồ hôi.
[Ngài phải đến chỗ này.]
‘...Đâu cơ?’
[À, tôi sẽ giúp ngài tới đó. Giờ tôi đi chuẩn bị ngay đây!]
Tôi lờ mờ đoán được mình sẽ đi đâu. Nhìn vẻ căng thẳng cực kì của Youngki, hẳn là nó đang phải chịu áp lực đáng kể từ các tinh tọa.
Ớ? Cùng với cảm giác lạ lẫm này, tôi cảm thấy cả người mình như trôi bồng bềnh, cơ thể dần dần thành hình. Đây không phải phục sinh, mà nói chính xác hơn thì là linh hồn của tôi được thực thế hóa. Mặc dù vẫn còn đang trong trạng thái trôi nổi, nhưng ít ra giờ nó cũng đã tạm thành hình.
[Ừmm. Đó là một nơi rất trang trọng…]
Một bộ com-lê cùng chiếc áo sơ mi trắng hiện ra và nhẹ nhàng bọc lấy thể linh hồn trần trụi không có cơ quan sinh dục của tôi. Chất liệu quần áo mang lại cảm giác như chúng được tạo riêng cho tôi vậy.
[Những câu chuyện cổ xưa đang tỏa sáng lấp lánh trên bầu trời đêm vời vợi.]
[<Yến tiệc của các tinh toạ> đang được tổ chức.]
[Tinh toạ, “Vương hậu của mùa xuân hắc ám” đã mời bạn đến dự <Yến tiệc của các tinh toạ> với vai trò đối tác.]
<Yến tiệc của các tinh toạ>.
Cũng như <Lựa chọn Nhà bảo trợ>, sự kiện này được tổ chức cho các tinh toạ trong <Tinh Hà>. Tôi được mời đến một yến tiệc mà chỉ có các tinh toạ mới được mời, dù tôi còn chưa trở thành một tinh toạ.
Tôi nhìn thời gian còn lại trước khi phục sinh.
[Thời gian chờ còn lại: 23:54:12]
23 tiếng. Nếu chỉ là một chuyến đi ngắn rồi lại về thì vẫn kịp thời giờ. Thời gian hơi gấp rút, nhưng đây là nơi tôi chắc chắn phải tới ít nhất một lần.
“Được rồi, đi thôi.”
Cuối cùng, đã đến lúc đi gặp các tinh toạ.
*
[Lát nữa người đã mời ngài sẽ gửi một phái viên tới đây.]
“Ta biết rồi.”
[C-Chúc ngài ra mắt thành công!]
Youngki giơ nắm tay với ánh mắt quyết tâm rồi biến mất trước mắt tôi.
Tôi nhìn lại, và chợt nhận ra xung quanh đã được mây trắng trùng điệp bao phủ từ lúc nào không hay. Đây hẳn là “đường mây”, một nhánh nối qua <Tinh Hà>. Vô vàn dokkaebi đã di chuyển đến các thứ nguyên khác bằng con đường này.
[Bạn đã tạm thời rời khỏi phạm vi của kịch bản chính.]
[Bạn phải trở lại kịch bản trong vòng 24 giờ Trái Đất.]
[Nếu bạn không trở về trước thời gian quy định, bạn sẽ bị trừ khử theo luật của kịch bản.]
“Trừ khử” nghĩa là sao? Lần trước tôi đến Địa phủ cũng bị hệ thống báo cho mấy câu làm hết hồn.
[Kịch bản ẩn - “Yến tiệc của các Tinh tọa” bắt đầu!]
+
[Kịch bản ẩn - Yến tiệc của các Tinh toạ]
Phân loại: Ẩn
Độ khó: ?
Điều kiện hoàn thành: Tham dự yến tiệc và ra mắt thành công
Thời gian: 24 tiếng
Phần thưởng: 100,000 xu, thiện cảm hoặc ác cảm từ một số tinh toạ
Thất bại: ---
+
…Trong <Tinh Hà>, kịch bản ẩn được giấu ở khắp mọi nơi. Vậy nên chỉ cần bạn có đủ quyết tâm, thì ở đâu cũng có thể kiếm được xu cả.
Híiii!
Từ phía xa, tôi thấy có bốn con ngựa bay đang hướng về phía mình. Ấy là những con bạch mã mang trên mình những ánh sáng lấp lánh tựa như những ngọn đèn. Chúng dồn sức vỗ những “đôi cánh vàng kim” của mình để bay lên, theo sau chúng là một cỗ xe cũng mang ánh vàng kim phô trương không chút kém cạnh. Mặt ngoài cỗ xe được chạm khắc trang trí bằng biểu tượng hình mặt trời.
Tôi nhận ra cỗ xe này chỉ bằng một cái liếc mắt.
Chẳng lẽ đây là “Cỗ xe Mặt Trời”? Nếu vậy thì tồn tại trong cỗ xe này là…
[Ê, lên đi.]
Tôi giật mình khi bất ngờ nghe thấy chân ngôn. Tuy nhiên, nghe cách nói chuyện thì tồn tại trong cỗ xe cũng không phải nhân vật máu mặt gì.
[Ê ê, không sao đâu mà. Từ đây trở đi là thế giới biểu tượng nên giới hạn chân ngôn được nới lỏng hơn thôi. Đừng sợ, lên xe mau đi. Ta không có ăn thịt ngươi đâu.]
Tôi nơm nớp vén rèm cỗ xe. Nếu đây thực sự là cỗ xe Mặt Trời, thì chủ nhân cỗ xe hẳn là thần Mặt Trời Helios… hả?
“Ngài là……?”
Tôi nhìn hành khách trên xe với ánh mắt nghi hoặc. Nói đúng hơn thì trong đó không phải là một “hành khách”. Trong cỗ xe, chỉ có mỗi một ly rượu đựng đầy thức vang đỏ ngon lành trôi lơ lửng. Tôi còn đang tự hỏi chuyện quái gì đang diễn ra thì ly rượu kia đã mở miệng.
[Hê, ngươi nhìn mà không hiểu hả?]
[Tinh tọa, “Thần Rượu vang và Hoan lạc” thất vọng về bạn.]
Tôi hỏi đầy kinh ngạc, “...Dionysus?”
Rẹt rẹt rẹt rẹt rẹt!
Những tia sét chói mắt xẹt ra và ly rượu ré lên với vẻ hoan hỉ.
[Ê, đừng có tuỳ tiện gọi chân minh (tên thật) của ta vậy chứ. Cơ mà cảm giác tê tê thích thật.]
“...Sao ngài lại trông như thế này?”
[Là vì để hợp lý hóa đấy. Muốn tiết kiệm chi phí thì dùng hình thức biểu tượng này là đủ rồi. Ngươi biết đấy, <Tinh Hà> vĩ đại khá là nghiêm ngặt.]
Thật ra thì từ góc nhìn của tôi mà nói, thà thế này còn hơn là phải gặp chân thể. Dù tôi có [Bức tường thứ tư] đi chăng nữa, tôi cũng không thể đoan chắc việc tinh thần mình còn lành lặn nếu tận mắt thấy chân thể của một tinh toạ.
Cỗ xe cất bánh ngay khi tôi ngồi xuống. Tôi không biết tại sao Dionysus lại lái cỗ xe Mặt Trời của thần Titan Helios, nhưng chắc là có lý do gì đó.
[Đây là lần đầu ngươi được gặp ta ngoài đời nhỉ? Rất vui được làm quen với ngươi, ta là “Thần Rượu vang và Hoan lạc”. Ở đất nước của ngươi, ta còn nổi tiếng là một loại nước tăng lực nữa kìa[note50165].]
“Tôi cũng rất vui được gặp ngài.”
Sau một màn chào hỏi đầy gượng gạo, chúng tôi mạnh ai nấy ngồi một góc cỗ xe. Khác với vẻ tinh nghịch mọi khi, Dionysus không nói gì nhiều. Chẳng lẽ ông ta lại có tính ngại người lạ? Tôi không ngờ đấy. Cơ mà cũng đúng, đâu phải giai thoại nào cũng đúng sự thực.
Thật ra thì điều khiến tôi lo lắng hơn hiện giờ ấy là việc cái ly rượu của ông ta cứ sóng sánh theo sự rung lắc của cỗ xe. Chắc là nó sẽ không bất ngờ đổ ra chỗ tôi đâu nhỉ? Thứ chất lỏng kia hẳn biểu tượng cho một thứ gì đó, nhưng rốt cuộc thì Dionysus biểu tượng cho cái gì?
Sau một hồi đắm chìm trong những suy nghĩ miên man, Dionysus nói.
[À, xin lỗi nhé. Hồi nãy ta mới nói chuyện với một nữ thần ta quen.]
“...Ngài trông có vẻ bận rộn nhỉ?”
[Không phải vậy đâu. Ta đang trong giai đoạn mập mờ với bé ấy nên phải để ý người ta một tí.]
Tôi không biết ông ta nói thật hay đùa nữa.
[Nhân tiện, ngươi có vẻ bình tĩnh hơn ta nghĩ đó? Ta cũng là một tinh tọa có tiếng mà ta.]
“Đây không phải lần đầu tôi gặp một tinh toạ.”
[À, cũng đúng. Là lần trước ta gửi ngươi đến Địa phủ nhỉ?]
“Cảm ơn ngài vì lần đó nhé.”
[Cảm ơn làm gì. Thế lần đó ngươi làm gì ở Địa phủ vậy?]
“Dạ?”
[Ta chưa thấy bà vương hậu kiêu kì kia cư xử tử tế như thế bao giờ. Ngươi lại còn định bảo vệ một hoá thân trước cả một tinh vân…… Hả? Chẳng lẽ? Phải vậy không? Ngươi với bà dì đó……]
Giọng ông ta nghe có vẻ ghen tị. Dionysus hình như không biết chuyện tôi đã hoàn tất nhiệm vụ mà Persephone giao.
“Không có chuyện gì xảy ra cả.”
[Ê ê, đừng ngại chứ. Bà dì ấy cũng khá quyến rũ phải không? Nếu hồi đó ông chồng bả không ở ngay ngoài thì ta cũng đã…]
“Ngươi nói vậy cũng được hả? Chẳng phải vương hậu của Địa phủ là mẹ ngươi sao?”
[Hửm? Ha ha. Có cả giả thuyết như vậy nữa.]
“Cái thuyết đó là giả hả?”
[Ta đâu có nói vậy.]
“......”
[Sao ngươi nhìn ta kiểu đó? Ngươi không biết Olympus hả? Mấy thứ cấm kị này chẳng là gì đâu.]
Nghĩ lại thì Olympus đúng là một nơi như vậy. Thiên đường của các vị thần tư duy bằng nửa thân dưới. Dù thế đi nữa thì vụ này cũng hơi bị ghê.
[À phải rồi. Nhắc mới nhớ. Ngươi nhận được tin nhắn trước của ta chưa? Về phe ta đi. Ta sẽ ban riêng cho ngươi giai thoại “Giáo chủ Bacchus”...... sao trông mặt ngươi tệ quá vậy?]
“Đâu có đâu.” Tôi vội lắc đầu.
Là một trong mười hai vị thần trên đỉnh Olympus nên dù sao Dionysus cũng là một tinh tọa cấp cao. Nhưng nếu chỉ có “Giáo chủ Bacchus” thì...
[À há, ta biết rồi nhé. Nhìn thằng nhóc này kìa. Ngươi đang so sánh nó với giai thoại của <Eden> hoặc <Vệ đà> chứ gì?]
“Không phải vậy, nhưng mà…”
[Cái thằng, đấy là vì ngươi chả biết gì cả! Ngươi biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu ngươi nhận giai thoại “Đấng Messiah phục sinh” không? Ngươi sẽ phải sống với tư cách là một thằng trai tân tới tận cuối đời, kể cả sau khi ngươi chết. Hiểu không? Ngươi sẽ cống hiến cả đời mình cho vai trò của Chúa Sáng thế, không được lên giường dù chỉ một lần duy nhất!]
Dionysus gào lên kích động.
[Sao? Giờ ngươi biết “Giáo chủ Bacchus” tuyệt vời tới nhường nào chưa? Ngươi biết các tín nữ của ta không?]
“Ngươi nói mấy tín nữ xé xác kẻ đồng tính[note50166] đến chết ấy hả?”
Dionysus giật mình.
[À…… ừm. Đ-Đúng rồi! Ngươi có thể cùng họ điên đảo ngày đêm. T-Ta có thể thêm rượu cho ngươi uống mãi không hết! Vẫn chưa hết. Ngươi đã nghe về “Tiệc thác loạn[note50167] ở Olympus” chưa? Chắc ngươi biết Aphrodite đúng không? Nếu ngươi thích, ta sẽ mời cô ta…]
[Tinh toạ, “Nữ thần Tình yêu và Sắc đẹp” đang nhìn “Thần Rượu vang và Hoan lạc”.]
[...Coi như ta chưa từng nói đoạn đó đi, nhưng mà ngươi thấy sao?]
“Tôi không có hứng thú.”
Rượu vang của Dionysus sóng sánh với vẻ bất an.
[...Nhắc mới nhớ, một thiên thần ở <Eden> có nói ngươi chỉ ham mê nam sắc…]
“Tôi nghĩ tôi biết ai là người lan truyền chuyện này rồi, cô ấy thích thế ấy mà. Bỏ chuyện đó sang một bên đi, tôi muốn biết lý do thực sự mà ông đến gặp tôi.”
[Ừm? Ngươi nói về chuyện gì vậy? Đương nhiên là để mời ngươi gia nhập tinh vân của bọn ta…]
“Thật sự chỉ có vậy thôi hả?”
Dionysus lặng đi trong chốc lát. Ly rượu đã sóng sánh một lúc lâu, giờ bắt đầu đảo tròn trong không trung.
[...Ngươi để ý nhanh đấy.]
“Tôi nghe câu đó nhiều rồi.”
[Làm ly không? Uống chút rượu của ta đi.]
“Tôi không thích uống rượu lắm.”
[Ừm… thôi được. Ngươi nói đúng. Thật ra, mục đích của ta không phải là đưa ngươi đến Olympus.]
Đúng như tôi nghĩ. Bà nữ thần kia mở miệng nói thì hay lắm, nhưng thực ra chẳng có gì là thật lòng. Dù có bao nhiêu tinh vân đang để mắt đến tôi đi chăng nữa, cử hẳn một trong mười hai tinh toạ của Olympus xuống chỉ để đón một hoá thân như tôi vẫn rất là kì lạ.
Thế nhưng, những lời tiếp theo của Dionysus phá vỡ mọi dự đoán của tôi.
[Thôi vào thẳng việc chính luôn nhé. Ta mong ngươi không gia nhập Olympus.]
“... Dạ?”
[Nói đúng hơn……]
Ngay lúc đó, một vụ nổ kinh hoàng đã nổ ra.
Đoàng!
Cỗ xe Mặt Trời lung lay như vừa bị nã pháo, đám ngựa kéo xe cũng hoảng hốt hí vang. Tôi quay ra sau và thấy rượu trong ly Dionysus đã tràn ra từ lúc nào không hay.
[Ôi đệt. Ta bất ngờ quá nên són tè luôn.]
Tôi không dám hỏi nước tiểu ông ta là gì. Chỉ có thể cẩn thận tránh né để không chạm phải phần rượu vừa vương vãi ra.
[Chết tiệt, có vẻ các tinh vân khác đang tìm ngươi.]
Tôi nhìn ra ngoài tấm rèm và thấy những tồn tại khổng lồ đang bay lại đây từ tứ phía. Họ còn cách đây khá xa nên tôi không biết họ thuộc tinh vân nào, nhưng rõ là họ chẳng có thiện ý gì.
[Đệt. Ta tốn hơi bị nhiều để mượn cái này từ Helios đó…… Ê, cứ vậy thì không ổn. Ta thả ngươi xuống ở đây rồi ngươi chạy nốt quãng đường còn lại đi. Cứ men theo đường mây là tới ngay thôi.]
Ở đây á? Ngay giữa không trung?
[Ta sẽ ngăn chúng lại, nên đi mau lên! Một khi ngươi đã tiến vào nơi tổ chức yến tiệc, không tinh vân nào có thể đụng vào ngươi!]
Rèm mở tung theo lời hắn nói. Nhìn tầng mây xa xa phía dưới, tôi nuốt nước bọt cái ực. Tôi là một linh hồn, nên có rơi xuống đây thì cũng không chết được.
Giọng Dionysus vang lên sau lưng tôi.
[Nhớ lấy điều này. Đừng tin ai cả.]
Khoảnh khắc tôi nhảy khỏi cỗ xe, Dionysus mỉm cười và nói.
[Hẹn gặp lại, hóa thân Kim Dokja.]
Tôi nhảy từ cỗ xe xuống con đường.
Rẹt rẹt rẹt rẹt rẹt!
Đoàaaang!
Một tiếng nổ lớn vang lên sau lưng, và một sự tồn tại khổng lồ đè ép lên cả người tôi. Đó là một thứ sức mạnh khủng khiếp tôi chưa bao giờ được cảm nhận. Ít nhất một phần hình dáng chân thể đã giáng lâm.
Rầm rầm rầm!
Choang choang!
Sét giáng sấm rền. Không cần nhìn lại phía sau, tôi cũng biết. Chắc chắn là một trận chiến giữa các tinh toạ đã nổ ra.
Tôi dồn sức chạy dọc con đường mây. Giữa đường, vài thứ từa tựa mảnh vỡ bay qua đầu tôi, mặt đường như thể đang nứt ra. Dẫu vậy, tôi vẫn không ngoái đầu lại dù chỉ một lần.
Tôi đã chạy như thế được bao lâu rồi nhỉ? Cuối cùng, một pháo đài to lớn bắt đầu xuất hiện, và tiếng ồn sau lưng tôi lắng dần. Tôi đã tới được lối vào pháo đài.
“Tôi đến tham dự yến tiệc.”
Người gác cửa nhìn tôi từ trên xuống dưới. Chắc nó là một dokkaebi cấp thấp được gửi từ Cục Quản lý.
“Gì cơ? Ta chưa nghe ai nói gì về chuyện có hoá thân đến đây.”
Chết tiệt, chắc tôi đã sai khi rời khỏi cỗ xe Mặt Trời. Nó đã có thể là vé thông hành miễn phí cho tôi qua cổng.
Ngay lúc này, cánh cửa phía trong pháo đài bật mở và một vị cứu thế bất ngờ xuất hiện.
[Để anh bạn ấy vào. Đó là bạn đồng hành của ta.]
Người đó không phải Persephone, mà là một tinh tọa tôi vẫn hằng mong được gặp đang chờ đợi tôi.
7 Bình luận
nhật thì có cả thú nữa và mấy cái dị dị nữa nên là hơn cả Hy Lạp ấy nhể