Trans: Chí mạng
___________________________
***
(Thành công rồi, một nhiệm vụ đã hoàn thành...)
Từ khu vườn của lâu đài hoàng gia, Rishe nhìn lên bầu trời thủ đô và thở ra một hơi ngắn.
Trong hai hiệp sĩ cận vệ của Rishe, một người đã vội vã đi đâu đó, còn lại tất cả mọi người ở đó đều nhìn lên bầu trời.
Theodore, người đã hợp tác, cũng tròn mắt.
Kể từ khi mất dấu Michelle, Theodore và những cấp dưới của cậu đã mở rộng mạng lưới tìm kiếm khắp thủ đô.
Nhưng thứ họ chủ yếu tìm kiếm là thuốc súng chứ không phải Michelle.
"Trong việc giám sát này, 'mục tiêu' chính không phải là thầy Michelle.''
Rishe đã giải thích khi nhờ Theodore giúp đỡ.
Một vài ngày trước, tại bàn trong phòng họp, Rishe đã trải vài tờ giấy ra và đưa ra một loạt lời giải thích.
"Mục đích của thầy có lẽ là để đặt vài thứ ở ba địa điểm trong thủ đô. Tôi muốn ngài yêu cầu cấp dưới của mình sơ tán những người xung quanh ngay khi họ tìm thấy những vật có hình dạng như trên tờ giấy này... Có ai trong số họ giỏi trong việc gỡ bỏ bẫy không?"
"Tất nhiên. Một nửa thuộc hạ của đệ có kỹ năng đó."
"Vậy thì, xin hãy để những người đó thực hiện theo các bước đã ghi ở đây."
Rishe đã đưa cho Theodore bản vẽ giải thích về thiết bị mà Michelle có thể sử dụng.
''Giống như một cái bẫy, nó là một thiết bị nguy hiểm nếu gỡ bỏ sai cách. Nhưng khác với bẫy, cái này được thiết kế không quá khó để gỡ bỏ, nên nếu ghi nhớ chính xác các bước thì mức độ nguy hiểm sẽ giảm đi đáng kể."
"So với những cái bẫy mà họ thường gỡ, thiết kế này quá tốt. Tuy nhiên, đệ sẽ dặn họ phải cẩn thận.''
"Cảm ơn ngài... Tiếp theo là về những địa điểm có khả năng được chọn để đặt 'mục tiêu'. Ngay cả khi chúng ta mất dấu thầy, vẫn có thể thu hẹp được phạm vi tìm kiếm."
Nói như vậy, Rishe tiếp tục giải thích cho Theodore.
Thông qua việc theo dõi hàng ngày, có thể nắm bắt được toàn bộ lộ trình mà Michelle đã kiểm tra trước.
Phạm vi hoạt động của ông trước khi bị theo dõi cũng có thể được xác định nhờ vào mạng lưới thông tin của người dân khu ổ chuột. Với vẻ ngoài trung tính và đẹp đẽ của Michelle, ông rất dễ bị chú ý và cũng không phải là người có tính cách thích cải trang để hòa mình vào đám đông.
Hơn nữa, Rishe còn nhớ rõ.
Về bản kế hoạch thí nghiệm của Michelle, điều mà cô đã được biết từ kiếp làm nhà giả kim.
(Trong kế hoạch thí nghiệm ở thị trấn, số lượng thiết bị cần chuẩn bị là ba. Các vị trí sử dụng thí nghiệm đều là những nơi có thông gió tốt, tập trung vào các tòa nhà thấp.)
Những điểm thỏa mãn các điều kiện này là những nơi người dân khu ổ chuột, những người lang thang khắp thủ đô Đế quốc để kiếm sống, rất quen thuộc.
Nếu chỉ giới hạn việc tìm kiếm trong lộ trình mà Michelle đã đi, thì sẽ dễ dàng tìm thấy hơn.
Trong thí nghiệm từ xa, Michelle cố gắng loại bỏ các biến số càng nhiều càng tốt và giữ hầu hết các điều kiện đều phù hợp với kế hoạch.
(Khí hậu, độ ẩm, thời tiết và mật độ các tòa nhà thích hợp cho thí nghiệm này. Ngoài ra mỗi thiết bị nên được lắp đặt cách nhau ít nhất một km để các điều kiện không bị trùng lặp như hướng gió càng nhiều càng tốt. Dù có lặp lại bao nhiêu lần đi chăng nữa, mình vẫn nhớ rõ mọi chuyện...)
Thời điểm vụ nổ xảy ra sẽ là trước hoàng hôn, khi còn đủ sáng để nhìn thấy tình trạng vụ nổ và số người ra ngoài giảm đi.
Ở Garkhain vào thời điểm này trong năm, đó là lúc mười tám giờ.
Và chỉ vài phút trước, ngay sau khi cuộc nói chuyện với Michelle kết thúc, Theodore nhận được báo cáo rằng "đã kịp thời".
"Đó là..."
Michelle đứng dậy và loạng choạng bước về phía trước.
Các hiệp sĩ vội vàng chĩa kiếm vào ông nhưng nhanh chóng hạ kiếm xuống. Khi nhìn thấy những gì xảy ra ở thủ đô lúc mười tám giờ mà Michelle đã thông báo trước, họ trông có vẻ bối rối.
Lorvain chỉ lạnh lùng nhìn Michelle và không nói gì.
"Ngọn lửa có màu sắc. Mùi thuốc súng. Em cho cái đó nổ tung trên trời ư? Em đã thêm gì vào vậy..."
(Thiết bị mà thầy Michelle tạo ra rất chính xác và dễ hiểu.)
Điều mà Rishe lo lắng là liệu cô có kịp làm cho quả pháo hoa, được làm từ thuốc súng, bắn lên trời thành công hay không.
(Mặc dù có thể phát hiện được thiết bị thuốc súng, nhưng việc nối lại dây dẫn thành công hay không là một canh bạc. Dù cho những người chưa từng thấy thiết bị đó, mình chỉ cần giải thích đúng cách là có thể sử dụng được nhờ vào thiết kế đơn giản của nó.)
Thiết bị này được thiết kế rất hợp lý, có thể kết nối các phần chỉ bằng quan sát trực quan.
Thiết bị được giản lược đến mức ai cũng có thể sử dụng, điều này rất thuận tiện cho người sử dụng.
Rishe gọi những ngọn lửa tuyệt đẹp bắn lên bầu trời là pháo hoa.
Dường như sự rực rỡ đã khắc sâu vào mắt Michelle. Ông đang nhìn lên bầu trời với ánh mắt tò mò, như một đứa trẻ chưa hiểu về bầu trời đêm.
Pháo hoa thứ hai bắn lên trên bầu trời.
Lợi dụng khoảnh khắc Michelle bị thu hút bởi pháo hoa, Rishe nói rõ ràng:
"-Trước đây thầy của em đã từng cho em xem cực quang."
Khi nghe thấy điều này, Michelle với vẻ mặt gần như vô cảm, từ từ quay lại nhìn cô.
''Lúc đó em đang băn khoăn về cách phân biệt liệu một khối kim loại có chứa một kim loại độc hại hay không. Và khi đó, thầy ấy đã cho em thấy ánh sáng đẹp đẽ của cực quang, em nhận ra có gì đó quen thuộc. Đó là phản ứng của kim loại khi bị đốt cháy."
"...Đúng vậy. Khi đốt kim loại, ngọn lửa sẽ thay đổi màu sắc tùy thuộc theo loại kim loại. Ngọn lửa xanh lam và xanh lục đó chắc chắn giống với cực quang,"
Rishe khẽ gật đầu trước những lời nói với vẻ mơ màng của Michelle.
Các bột kim loại họ sử dụng trong pháo hoa được lấy từ các thợ thủ công ở Coyolles. Loại bột không được bày bán này đã được Kyle giúp cô lấy.
"Nhờ kinh nghiệm đó, em đã nghĩ rằng mình đã tìm ra cách phân biệt các loại kim loại. Nhưng thật ra, không chỉ có vậy..."
Rishe thở ra một hơi ngắn rồi nói tiếp
"Nếu nhìn từ một góc độ khác, thì ta sẽ có phương pháp để ‘thêm màu cho ngọn lửa’.''
Đôi mắt của Michelle hơi mở to ra một chút.
"Những tia sáng nhỏ bé lơ lửng trong đêm tối trông chúng giống như ngọn đuốc chiến tranh hay ánh sáng của đom đóm? Chỉ cần thay đổi góc nhìn, ý nghĩa của nó có thể thay đổi hoàn toàn."
Rishe nhận ra điều đó vào đêm cô nói chuyện với Arnold trên ban công.
Làm thế nào để ngăn chặn Michelle? Làm thế nào để Arnold chấp nhận Vương quốc Coyolles?
Cô nhận ra rằng câu trả lời cho cả hai câu hỏi này có là việc đưa ra một góc nhìn hoặc giá trị khác đối với những gì họ coi là vô giá trị hoặc có hại.
"Ngay cả khi chỉ có một hiện tượng được quan sát, điều đó không có nghĩa là nó nhất thiết chỉ có một vai trò."
Chính vì thế, cô nghĩ.
"Vai trò của con người và vật chất cũng giống như vậy, phải không?"
"--!"
Michelle đã luôn tin rằng mình mang một vai trò trong việc khiến người khác bất hạnh.
Những lời của Rishe rằng có thể tồn tại ngay cả khi không cần có ý nghĩa hay vai trò đã bị ông phủ nhận. Nhưng nghĩ lại, điều đó cũng là lẽ đương nhiên.
(Bởi vì thầy là một nhà giả kim mà.)
Nếu không chứng minh được, lời nói chỉ là giả thuyết.
Không đời nào Michelle, một nhà giả kim thiên tài, lại tin vào giả thuyết của người khác, chứ đừng nói đến việc chấp nhận nó một cách mù quáng.
(Nếu không chứng minh điều đó ngay trước mắt và đưa ra kết luận của mình, chắc chắn không gì có thể chạm đến được suy nghĩ của thầy...!)
Vì vậy, cô đã chứng minh điều này.
"Vai trò của con người và vật chất không chỉ có một. Không thể nào có thứ gì đó tồn tại chỉ để khiến người khác bất hạnh cả."
"...Em đã tạo ra cái này chỉ để giúp tôi hiểu ra điều đó ư? Tại sao em lại đi xa đến mức này..."
Câu trả lời cho câu hỏi đó đã quá rõ ràng.
"Vì em là học trò của thầy mà."
"!"
Ý nghĩa thực sự của từ "học trò" mà Rishe nói ra có lẽ không thể truyền đạt hoàn toàn đến Michelle.
Nhưng dù vậy, cô vẫn lặp lại điều đó với tâm trạng cầu nguyện.
Michel từng là người không ngại chia sẻ những kiến thức đa dạng trong cuộc sống của mình cho Rishe ở kiếp trước.
(Dù cho thầy không biết điều đó. ...Dù cho thế giới có quay ngược lại...)
Nó vẫn không mất đi.
Chừng nào Rishe còn nhớ, sự thật đó vẫn sẽ tiếp tục tồn tại mãi trong lòng cô.
"Nếu thầy nhất quyết coi sự tồn tại của mình và những gì thầy tạo ra chỉ là 'thứ mang lại bất hạnh cho người khác'..."
Ở một góc của thủ đô, ánh sáng của quả cầu lửa thứ ba lóe lên.
Dù cho đó là thiết bị do Michelle tạo ra thì không thể tránh khỏi sai lệch về thời gian. Quả cầu lửa thứ ba châm ngòi muộn, từ từ kéo theo một vệt sáng và bay lên bầu trời.
"—Em sẽ dùng toàn tâm toàn ý để thuyết phục thầy rằng điều đó không phải là sự thật."
"..."
Ngay trước khi nó nổ tung trên bầu trời, ánh sáng đó bỗng biến mất trong chốc lát.
"Xin hãy tự chiêm ngưỡng bằng chính đôi mắt của thầy... Hãy nhìn chính những giá trị mà thầy không biết của thứ mà thầy đã tạo ra!"
Bùm! Một âm thanh nặng nề vang lên.
Một bông hoa lớn nở rộ trên bầu trời đêm và lấp lánh như sao băng.
Những tia sáng xanh lam và xanh lục lấp lánh, rơi xuống giống như bụi sao, trong khi phát ra âm thanh tanh tách khô khốc, nó nhuộm một phần bầu trời và tỏa sáng rực rỡ như cực quang.
Michelle ngước nhìn ánh sáng đó và nheo mắt lại vì nó quá chói.
"…Tôi không biết."
Những gì được thốt ra là một giọng nói rất nhẹ nhàng.
"Dù tôi hiểu về phản ứng ngọn lửa và tác dụng của thuốc súng, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến cách sử dụng chúng như thế này."
"…Còn nhiều cách khác nữa, chắc chắn là như vậy. Những gì thầy tạo ra, mà luôn nghĩ rằng chúng chỉ là chất độc đối với thế giới, có thể có nhiều cách dùng rất tuyệt vời đấy ạ."
"Phải. Có lẽ vậy."
Michelle mỉm cười buồn bã.
"Em tuyệt vời thật đấy, Rishe."
"Không, thầy."
Rishe lắc đầu và nói rõ ràng.
"Người tuyệt vời ở đây là thầy đấy. Vì thầy là nhà giả kim tài năng nhất thế giới, người sẽ tạo ra những phát minh tuyệt vời hơn nữa trong tương lai."
"…Em lại nói những điều kỳ lạ rồi."
Sau khi biểu lộ vẻ mặt bối rối, Michelle lại nhìn lên bầu trời.
"Nhưng, phải rồi… Hóa ra là vậy."
Trong nụ cười đó có chút mong manh, như thể sắp khóc.
"Mình có thể tạo ra nguồn gốc của một thứ đẹp đẽ như vậy à..."
3 Bình luận