Tập 14: Phần phụ chương
Phụ chương: Ngày nghỉ của một dân làng-mạo hiểm giả bình thường
38 Bình luận - Độ dài: 2,672 từ - Cập nhật:
Yo! Tôi là Nanmo. Một mạo hiểm giả!
Ể? Tôi chỉ là dân làng do quần áo đơn giản? Nhận biết tốt đấy.
Tôi định cư ở làng Golen này!
Ngôi làng xây dựng trước [Hang Tham Vọng], Golen. Đúng vậy, làng mới được đặt tên không lâu.
Dường như xuất hiện một con quỷ sói siêu mạnh gần đây, nhưng nhờ ơn Anh Hùng-sama tôi ra vào hầm ngục mỗi ngày với bùa hộ mệnh là chiếc đĩa!
Hôm nay là ngày nghỉ do hôm qua tôi săn được golem sắt. Nếu săn hạ một con, thì tôi được nghỉ ngơi vài ngày không cần làm gì. Kể cả sau khi chia chác với cộng sự của tôi, Ian!
Tôi mang golem sắt tới cửa hàng của Dyne-san thay vì mang thẳng đến hội cho họ bán, đây là chiến lợi phẩm khá ngon đổi thành 15 bạc mỗi con. Có điều nặng kinh khủng bởi chỉ là đống sắt nên cần cẩn thận.
Tôi không cần trả tiền trọ nhờ có nhà Kusan xây. Dù hơi lạnh.
Không có lò sưởi, nhưng tôi có thể nhóm lửa trong nhà để vượt qua. Tôi tất nhiên rất cẩn thận tránh hỏa hoạn!
Chà, trưởng làng cho phép bọn tôi dùng onsen để tiết kiệm phí đốt nhiên liệu, nên tôi không cần dùng nhiều tiền ở đây so với sống ở Sia.
Lúc này, bữa sáng là ít bánh mì rẻ tiền. Được làm bởi lò nướng của nhà trọ, sử dụng bột mì dự trữ trong làng. Bột mì rẻ và kém chất lượng, nhưng hương vị như đồ ăn hạng nhất bởi Kinue-san là người làm ra. Chomp… cứng. À cứng do trời lạnh. Sao cũng được. Đây là bánh mì Kinue-san làm! Ngon!
Trờiii, có đầu bếp giỏi thật tuyệt đúng không. Kinue-san cũng xinh nữa. Cô ấy với bầu không khí thoáng qua như nàng tiên, mmm, tôi muốn cưới cô ấy.
Chẹp, hôm nay tới nhà trọ chút nhỉ? Có lẽ tôi nên mua quà tặng cô ấy bán tại công ty Dyne? Mà họ tích trữ cả đống phụ kiện… tại sao ta.
Chà, bởi thế tôi mua một sản phẩm đặc biệt của hầm ngục từ công ty Dyne, nhẫn golem sắt. Bán golem sắt lấy 15 bạc, nên dùng 15 đồng đổi lại vẫn khá cao, nhưng dù sao tôi đã mua.
Giờ thì, tiếp tân hôm nay là…! À, Nerune-chan!
Nerune-chan nhìn hơi đơn giản so với Rei-san và Kinue-chan từ cái nhìn đầu tiên, nhưng cô ấy rất giỏi khi nhắc đến ma thuật. Bất ngờ ở chỗ, Nerune-chan bằng cách nào đó bán buôn quang ma cụ cho công ty Dyne. Cô ấy gần giống nhà giả kim tập sự.
Tuy không đến mức là thị trấn hầm ngục, ngôi làng xây dựng ngay trước hầm ngục, nên khá rẻ để nhận ma thạch cấp thấp, nhiều thợ thủ công cần dùng nơi này để thực hành. Đó là lý do làng đặt tại hầm ngục đầy rẫy ma cụ giá rẻ không phù hợp kích cỡ ngôi làng.
Chết! Suy nghĩ của tôi lạc đi đâu mất, haha. Ờm bất kể nói gì, tôi cũng muốn cưới Nerune-chan. Một cô vợ là nhà giả kim hỗ trợ cho chồng mạo hiểm giả, nghe không tuyệt sao?
“Yo, Nerune-chan, trời hôm nay đẹp nhỉ?”
“Chào mừng~. Ể~, là vậy~? Quý khách sẽ ở lại đây~?”
“Không, anh sẽ đến onsen!”
“Chỉ onsen thôi ư~, miễn phí với dân làng~, nhưng với người khác là 10 đồng~”
“Không, anh là dân làng! Đây là thẻ dân làng!”
Tôi cho cô ấy thấy tấm thẻ sắt chứng minh là dân làng. Chúng là thứ trưởng làng nhờ Kantra-san, thợ rèn của làng làm ra. Mỗi người có tên và số bên trên. Tôi là số 18, nghe không tuyệt sao? Ể? Tôi muốn nói gì? Hahah, con số tốt tức là con số tốt!
Dù sao, đây là Nerune-chan; tôi dành cả đống thời gian ở đây để cho cô ấy biết vị trí của tôi và cười đùa cùng nhau. Thấy chưa, chúng tôi chỉ còn cách tỏ tình mười bước nữa?
Fufufu, là đàn ông nổi tiếng thật khó khăn!
“Ah~, phải. Tôi đã xác nhận~. Của quý khách đây~”
“Chẹp, cảm ơn. Đến chỗ anh đêm nay thì thế nào?”
“Ah~, tôi không thể làm chuyện đó~”
Tôi tiếc nuối đến onsen trong khi được Nerune-san tiễn đưa.
Cũng có những dân làng khác trong onsen. Ồ, không phải dân làng số 1, Gozoh-san sao! Ông mang cả rượu vào à! Cơ bắp cuồn cuộn! Đúng là người lùn!
“Ồ? Yanmo, hôm nay cậu cũng nghỉ à?”
"Ừ, hôm qua cháu săn được một con golem sắt."
“Hoh, cậu săn được bao nhiêu, khoảng ba con chăng?”
“Một con cùng với cộng sự. Còn bác thì sao, Gozoh-san?”
“Aah, ta săn được năm con vào hôm kia cùng Roppu và Kehma.”
5 con với ba người…. 15 bạc nhân 5… umm, 50 bạc?
“75 bạc, mỗi người 25 bạc.”
“À ừ cháu biết rồi mà? Kiến thức thông thường, kiến thức thông thường thôi.”
“Vậy à? Yanmo biết làm toán. Ta toàn để cho Roppu mấy chuyện này.”
Vâng, tôi cảm giác Gozoh-san là người như thế.
Nhưng 25 bạc hử, nên ông ấy có thể uống rượu cả ngày khi kiếm được nhiều như vậy.
… Mà ông ấy nói Kehma như thể không có gì, nhưng đó là trưởng làng đấy?
Trưởng làng là mạo hiểm giả? Tôi chả biết gì luôn.
"Chỉ nói giữa hai ta nhé, sẽ dễ tìm thấy golem sắt hơn khi đi cùng Kehma. Thật đấy, cái mũi tuyệt vời của Kehma phát giác chúng rất tốt."
“Ể, trưởng làng có cái mũi tốt? Golem sắt có mùi sao??”
“Cậu là đồ ngốc à? Nói một người có cái mũi tốt không chỉ mang nghĩa khứu giác tốt!”
“Hể! Thật tốt khi được biết. Cháu sẽ nói cho Ian chuyện đó sau.”
“Aye… à, uống ngụm chứ?”
“Tất nhiên!”
Nói vậy, tôi làm hớp rượu từ Gozoh-san.
Đây là lá bùa khác của ngôi làng này: có thể nhận lời khuyên từ mạo hiểm giả đi trước.
Và thêm một khách đến onsen.
“Nn? Có người ở đây à?”
“Oh? Kehma! Vào đây nào, bọn ta đang nói về cháu!”
"T-trưởng làng!"
Người vừa bước vào là trưởng làng. Không nhiều cơ bắp cho lắm… anh ta thực sự là mạo hiểm giả sao? Người ta thường cần ít nhất đủ cơ bắp để mang trang bị nặng.
"Chà, trước tiên làm cốc đã nhỉ? Uống ngụm."
"Từ chối. Cháu không uống nhiều rượu."
Trưởng làng từ chối loại rượu tự hào của Gozoh-san. Anh ta có lẽ là người duy nhất trong làng có thể làm vậy. Những người khác sẽ chỉ vui vẻ uống, bởi rượu Gozoh-san ngon kinh khủng.
"Tch, chả vui. Tốt thôi. Kehma, muốn săn golem cùng anh bạn này lần tới không?"
“Eh!?”
Lời mời đột ngột. Đ-đây cũng là cơ hội để kiếm 25 bạc một ngày!?
“Không, nghe phiền lắm. Cháu vừa mới đi cùng Gozoh vào hôm kia mà? Gozoh, bác đừng nói đã tiêu hết rồi?”
“Uống rượu hết nhanh lắm! Mà những con golem hiền lành tạo thành bãi săn hiếm gặp như vậy, trong khi vẫn chưa có nhiều người ở đây.”
“Do đó… sẽ nhiều người tới đây hơn…? Cháu sẽ phải làm nhiều việc trưởng làng hơn, ề. Mệt mỏi.”
H-hử? Còn về 25 bạc của tôi? Nó đi xa thật rồi? Haah…
"X-xin lỗi. T-trưởng làng? Tôi không biết anh là mạo hiểm giả đấy."
“Hử? Ừ hiện hạng D.”
“Ồ, chúng ta đồng hạng! … Anh trông không giống tiên phong nhỉ?”
“Vâng, tôi là tuyến sau. Mun tiên phong.”
Mun là… À! Mun-chan! Đúng rồi, cô ấy là thành viên trong nhóm của trưởng làng.
Mun-chan là một cô gái, nhưng có cái tên không ai ngờ tới là Thịt, nhưng… cô ấy mạnh nực cười. Rất nhiều mạo hiểm giả đánh giá thấp do vóc người cô ấy trong đấu giả chiến. Tôi cũng thua.
Cảm giác đầy sức mạnh nhưng vẻ ngoài như lừa gạt…
"Anh dùng loại ma thuật nào? À không cần nói nếu anh không thích."
"Xin lỗi, là bí mật."
Trưởng làng đứng dậy ngay sau khi nói vậy. Rất ngầu. Dễ thấy, anh ta chỉ đến làm ấm người trước khi ngủ… Dù vẫn đang trong giờ ăn trưa? Ể, anh ta đã đi ngủ rồi? Đúng là lười biếng.
“Haah, có điều trưởng làng là thành viên trong nhóm Mun-chan… hử? Vậy nghĩa là Chủ Nhân mà Mun-chan luôn nói tới, không thể nào…?”
“Aye, là Kehma. Mun thường khen ngợi cậu ấy quá mức.”
“… Umm, với tên của Mun-chan và cô ấy dùng từ [Chủ Nhân]… uhh?”
“Yanmo… sở thích (fetish) của mỗi người tốt nhất cứ để yên.”
Uwaaah, tôi sẽ không nói gì cả.
Ah, nhân chủ đề về fetish, tôi yêu thích rốn nhé? Chúng rất dễ thương và đáng yêu! Gozoh-san dường như thích ai đó hay uống rượu… à, Roppu-san. Tất nhiên.
Sau khi làm ấm người trong onsen, tôi định đi ăn trưa. Cơm nắm Kinue-san tự làm rất ngon.
Tôi tới phòng ăn. Liệu Kinue-san ở đây không~?
“Kinue-san~”
“Nn? Kinue-san làm ca tối hôm nay đấy?”
Giọng nói đến từ người đẹp tóc bạc, Rei-chan.
Cô ấy cũng rất phong cách. Đúng hơn, sao lại có quá nhiều ứng viên vị trí cô dâu của tôi ở đây?
“À thật ư? Anh cũng rất mừng khi được thấy Rei-chan.”
"Bữa trưa hôm nay là cơm nắm. 5 đồng."
"Mái tóc bạc của em hôm nay cũng rất xinh đẹp. Anh sẽ lấy cơm nắm, và cả nụ cười trên khuôn mặt em."
"Một nụ cười 5 đồng, tổng cộng hết 11 đồng."
“Ồ tính phí luôn… Hử? 11 là hơi chênh lệch nhỉ? 10 mới đúng?”
“Ể? Ah… dù đây là dịch vụ đặc biệt chỉ dành cho khách hàng sao?”
"Hiểu rồi, anh sẽ trả!"
Fuuu—dịch vụ đặc biệt chỉ dành cho tôi…!? Cảm giác không tệ.
Tôi trả Rei-chan 11 đồng.
“Đây là cơm nắm của quý khách… ehe!”
Oufu—! Quả là nụ cười đẹp! Anh muốn cưới em!
Nụ cười cô ấy dịu dàng như ánh mặt trời!
Để nhớ thì, bất kể cơm nắm của Rei-chan toàn muối là muối, nhưng vẫn ăn được theo cách bí ẩn nào đó. Chắc chắn nó chứa đầy tình yêu nên mới ăn được.
“Fufu, cười đẹp lắm. Tối nay dùng bữa với anh nhé?”
“Quý khách sẽ đãi em bữa hạng S sao? Anh chỉ cần mua vé ăn, ehe!”
Quả nhiên, 5 vàng có chút hơi nhiều! Fufu, cô ấy chỉ ngại thôi. Tôi biết cô ấy không thực sự ghét bỏ. Bởi đấy là thích nhé? Nếu thật lòng không muốn, cô ấy sẽ không đưa ra điều kiện. Hay nói cách khác, cô ấy sẽ cưới nếu tôi có thể làm vậy.
Trời trời, tôi nổi tiếng quá đi.
Cơm nắm cho bữa trưa là cơm nắm bình thường hằng ngày. Có thứ gì đó màu đen được dùng ở chỗ cầm… thứ từ Pavuera, tôi nghĩ là rong biển? Ờ, vị không tệ chút nào. Ngon như tình yêu của Rei-chan.
Giờ gì, bữa trưa xong xuôi nên làm gì đây…? À nhắc mới nhớ đua chuột? Tôi dư giả thời gian nên tới coi thử!
Đã đến lúc tới phòng game. Vào cửa miễn phí. Chỉ riêng việc quan sát chuột đua cũng rất vui.
“Ồ Ian? Hóa ra cậu ở đây?”
“Nn? Yanmo, cậu cũng đến à?”
Cộng sự của tôi, Ian. Tờ cá cược trên tay cậu ta… ah, có vẻ vừa thua.
"Cậu thắng không?"
"Tôi sẽ gỡ lại vào lượt đua sau."
Chẹp, có vẻ cậu ta sẽ rơi vào chuỗi thua… nghĩa là nếu đặt ngược Ian, tôi sẽ thắng?
"Cậu đang cược con nào?"
“À tôi cược hai con: Oranihasanpo và Aonotenteki.”
“Vậy tôi sẽ cược con khác… oi oi, Onsoku là con hàng yêu thích của cậu cơ mà? Sao không mua một vé cho nó?”
“Bởi đây là lượt thứ hai của Onsoku trong hôm nay. Nó hẳn đã mệt sau cuộc đua đầu.”
Tôi không nghĩ sẽ như vậy. Ờ, cược 5 đồng vào Onsoku.
Kết quả, Oranihasanpo dừng lại ngay cách đích ba bước và Aonotenteki bắt đầu chạy ngược vạch xuất phát một cách khó hiểu.
Người thắng là Onsoku. Nó đi thong thả suốt quãng đường, nhưng chạy nước rút ngay khi Oranihasanpo dừng trước vạch đích, chạm đích với vận tốc đủ để lăn tròn.
Tiện nói chủ đề này, Bibibi vẫn đang ngủ ngay ở vạch xuất phát.
… 5 đồng của tôi biến thành 7. Chẹp, hôm nay là ngày tốt lành, tất tay thôi!
✩
Hmm, trời hôm nay đẹp quá (chạy trốn khỏi thực tại).
Không, thế là xong? Tôi đã nghĩ nên làm vậy. Điềm báo tốt. Tôi cũng thắng cược Elekimouse sau đó, nhưng những con tiếp theo đều không tốt. Tôi lãng phí toàn bộ tiền hiện có.
Trời, tôi đáng lẽ nên nhận ra chuyện tệ đi khi thấy Ichika trong trang phục cá cược.
"... Hãy kết thúc ngày nghỉ hôm nay và kiếm thêm golem sắt vào ngày mai."
“Un… ahh, dừng vào lúc này thì rất thất vọng…!”
Haah, tôi thở dài trong lúc đi ăn tối. Bởi có khẩu phần lúa mì khẩn cấp, tôi có thể nhận chút bánh mì với chỉ một đồng.
Tôi đến phòng ăn khi trời tối, Kinue-san yêu kiều của tôi ở đây.
Hào quang xanh nhạt của Kinue-san quả thực giống nàng tiên. Kinue-san là kiểu người mà cuối cùng mọi người đều thêm [-san] vào tên cô ấy.
“Ôi kìa, chào mừng quý khách… bánh mì như mọi khi đúng không? Nanmo-san.”
“Ahahah, tôi thấy ngại…”
Kinue-san thực sự nhớ tên tôi.
Rốt cuộc, Kinue-san là…
Tôi vừa nhớ ra chiếc nhẫn cất trong túi.
"Phải rồi, Kinue-san. Tôi có món quà tặng cô."
"Ồ gì vậy?"
"L-là chiếc nhẫn này!"
"Ara, rất đẹp… Nn, tôi có thể cho quý khách thịt xông khói để cảm ơn món quà không?"
Nói xong, Kinue-san cắt bánh mì làm trong lúc tôi không để ý và nhét lát thịt xông khói vào trong.
… Kinue-san, thực sự là tinh linh, một tồn tại tinh khiết... !
Dịch vụ này là minh chứng lễ kết hôn của hai ta sẽ cử hành sau 5 giây nữa!
“Um, nếu được, có thể cho tôi thấy chiếc nhẫn trên tay cô không?”
“Fufu, tôi đang làm việc nên chỉ một lần này thôi nhé?”
Nói xong, Kinue-san nhận chiếc nhẫn và đeo lên ngón trỏ bên tay trái, giơ tay cho tôi xem. Tuy rằng cô ấy tháo ngay sau đó do đang làm việc.
… … … Chẹp, tôi không cần đánh cược vào đua chuột. Mua trang sức tốt hơn nhiều…
"Hẹn gặp lại… lần sau, xin hãy gọi bữa ăn đàng hoàng nhé, okay?"
“V-vâng!”
Tôi nhận bánh mì với lát thịt xông khói bên trong và về nhà với tâm trạng tốt. Cô ấy gọi tên và làm bữa tối cho tôi (bánh mì). Chẳng phải phóng đại để nói bọn tôi đã kết hôn rồi, đúng không?
“Trờiii, Kinue-san đúng là người tốt. Cô ấy còn cho tôi ít pho mát miễn phí.”
“Ian, những gì cậu nhận chỉ là phần dư của tôi, cậu nên biết ơn đi!”
“Ờ ờ, sao cậu không nhanh về ngủ đi? Mai chúng ta săn golem.”
Tôi ngồi phịch xuống giường.
Ma thạch từ golem cũng được mua ở mức giá tốt, nhưng golem sắt quả thực ngon hơn...
Nghĩ về ngày nghỉ tiếp theo, tôi chìm vào giấc ngủ.
38 Bình luận
Gấu