Grey Brissen khó khăn ngồi dậy và mở lá thư mà chim bồ câu mang đến.
Viên quản gia vui mừng khi thấy ông tự ngồi dậy. Ông cảm thấy mãn nguyện vì Grey đã làm được điều vô cùng phi thường.
Nhờ có những hành động kịp thời, ông được Grey khen thưởng rất nhiều tiền.
Một tuần trước.
Viên quản gia đưa Grey đang sống dở chết dở lên xe rồi tìm kiếm lang y gần đó. Rồi ông biết được có một thánh tu đang ở lâu đài Reddington.
Vị quản gia tới đó trong hai ngày. Malcolm Cherish – tu sĩ trông coi lãnh thổ Reddington, đã chào đón họ.
“Đây là trưởng tử của Hầu tước Brissen, Grey Brissen. Bao nhiêu tiền cũng được, xin hãy chăm sóc ngài ấy.”
Malcolm đang chuyển giao công việc cho người giám sát mới, người sẽ tiếp quản thay Bá tước Latran đã bị Calian đưa đi. Chính vì vậy, ông đã hoãn về Tensil.
Grey nhắc đến tên Calian, do đó, Malcolm đã hiểu tình hình.
Là hoàng tử Calian tấn công ông ấy!
Sau khi nghe tin có y sĩ, Grey đã phần nào tỉnh táo lại.
“Giúp ta trước đi.”
Malcolm do dự trong giây lát.
Có nên giúp gia tộc Brissen không?
Hay ông nên đứng về phía Calian, người đã giải thoát cho ông khỏi tay Hale, thậm chí còn viết một bức thư thật dài để giữ mạng ông ở Tensil?
Cuối cùng, Malcolm vẫn cứu Grey.
Chữa lành các mô bị tổn thương mà không làm liền chúng lại. Về sau, cho dù Grey gặp bất kì người trị liệu nào cũng không thể chữa khỏi hoàn toàn.
Thắt lưng của ông hồi phục đủ để đứng được. Thế nhưng, ông không đủ sức cầm kiếm lên nữa.
Grey trở về lãnh thổ sau khi chữa được kha khá. Malcolm, người đã trả ơn cho Calian mà anh không hề hay biết, đã khởi hành về Tensil sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Grey mở lá thư, bắt đầu run rẩy.
Đây là thư của Calian.
Ngươi muốn dọa ta nhớ mãi không quên à?
Vết thương đã lành của ông lại đau nhức.
Chỉ có vài câu ngắn gọn trên bức thư. Nhưng Grey không dám nhìn nó. Mãi một lúc lâu sau, ông mới dám đọc lá thư.
Vẻ mặt của Grey bắt đầu thay đổi.
Thư Calian gửi không đơn giản là lời đe dọa.
– Lennon chưa chết. Ông ta bị giam giữ dưới tầng hầm tại phủ Hầu tước. Nếu Lennon xuất hiện, Silica sẽ trao tước vị cho ai, ông hay Lennon?
Grey biết rõ Silica liên lạc với ông là vì Lennon, cánh tay phải đắc lực của bà ta, đã mất tích.
– Người của Silica sẽ đến nhà ông sớm thôi. Hãy cư xử đúng mực nhé.
Dù ông có thể trả thù Calian thì đó cũng là chuyện của tương lai rất xa. Vì vậy, chuyện quan trọng bây giờ là không được chết dưới tay Silica, Lennon hay Hầu tước Evan Brissen.
Grey gọi quản gia.
Ông muốn kiểm tra tính chính xác lời của Calian.
***
Cuộc chiến của những “lão già” thường bắt đầu khi có kẻ thấy khó chịu.
Và lần này, Evan không chịu nổi Alan.
“Ngươi vừa nói gì hả, Pháp sư kia?”
Vốn dĩ ban đầu Alan không hề động chạm Evan.
Chuyện là như thế này.
Khi Alan thức dậy, anh pha một tách cà phê. Uống xong, anh rời nhà cùng Rachael và Veronica sau khi xác nhận Arsen đang ngủ.
Ở hoàng cung, họ đang khẩn trương tu sửa Wilhelm Pavilion, toà nhà từng được kỵ sĩ Pavel sử dụng, để phục vụ cho các pháp sư. Vì thế, ngay khi đến hoàng cung, Rachael đã đến thẳng Wilhelm Pavilion.
Còn Alan đến cung điện Harpy để ăn sáng với Rumein.
“Hoàng tử Calian nói nên gây thêm chút áp lực cho Hầu tước Brissen vào lúc này.”
“Chúng ta sẽ khám xét phủ Hầu tước ngày hôm nay. Ngài Hertz ổn không?”
“Không cần lo. Cậu ta giống như bốc hơi khỏi thế gian rồi vậy.”
Họ đã nói chuyện như vậy đó.
Alan đến cung điện Chermil để gặp Calian.
Ở lối vào, anh gặp Evan đang đi gặp Franz.
Đây là lần thứ hai hai người gặp nhau. Nhưng do lần đầu hai người gặp mặt bí mật nên Alan tự giới thiệu lần nữa.
“Tôi là Alan Manasil.”
Evan nhìn Alan một lát rồi cũng nói tên.
“Evan Brissen.”
Alan mỉm cười.
“Thủ hạ mất tích mà anh không lo lắng gì nhỉ.”
Dù Arsen bình an vô sự trở về nhưng Alan khá khó chịu khi nghe những lời nói đó. Có là ai ra lệnh thì cũng là các kỵ sĩ của Evan đã tấn công Arsen.
“Còn anh vẫn bình chân như vại khi thấy 10 thủ hạ chết nhỉ.”
Một lời đáp trả xéo sắc.
Evan nghẹn họng.
Alan thấy Evan cuộn chặt nắm tay.
“Thay vì đến cung điện, chi bằng ta sẽ nhanh chóng sắp xếp mai táng cho những binh lính đã hi sinh vì nhiệm vụ. Đó là điều mà một người lãnh đạo nên làm mà phải không?”
Evan mở miệng.
“Ngươi muốn dạy đời ai vậy? Ngươi cũng kiêu ngạo như vậy trước mặt Bệ Hạ sao?”
“Hầu tước đừng áp đặt như vậy chứ.”
Alan chỉ là một thường dân ở Kyris. Nhưng anh được đối xử như một quý tộc thượng cấp nhờ kỹ năng của mình.
Evan phẫn nộ vì Alan chỉ phủ nhận lời của ông. Ông tỏ rõ thái độ.
“Ta không thể tin tưởng Bệ Hạ khi có ngươi ở cùng.”
Evan ngạo mạn nói khi nhìn vào cung điện Chermil.
“Ta có thể tưởng tượng ra, thầy nào sẽ dạy ra trò nấy thôi.”
Alan cười.
Ông ta không chỉ nhắc đến Rumein mà còn cả Calian. Alan trước đó còn tem tém, giờ hoàn toàn thả cửa.
“Vẫn đáng tin hơn một đám kỵ sĩ ỷ đông ăn hiếp một vị pháp sư.”
Quá là bẽ mặt. Nhưng Alan còn chưa nói hết.
“Ấy thế mà cả đám còn chết khi chạy trốn tán loạn.”
Alan nhìn Evan từ trên xuống.
“Vậy cũng đủ biết kiếm thuật của Hầu tước giỏi đến mức nào rồi.”
Evan đằng đằng sát khí nhìn Alan. Ông suýt nữa đã không kiểm soát được bản thân mình.
“Ngươi nên biết giữ mồm giữ miệng đi.”
“Ta không nghĩ vậy đâu. Đến mấy tên đầu trộm đuôi cướp ở phố Naeransha cũng không bắt cóc người khác vì tiền. Quá nhục nhã.”
“Câm miệng!”
Và giờ Serenity xuất hiện trong lời Alan.
“Lần này họ trả cho anh bao nhiêu?”
Alan nói thêm.
“Chắc chắn không trả nhiều hơn ngày đó đâu nhỉ.”
Anh nhắc đến ngày Evan bán chính đứa con của mình.
Mắt Evan mở to.
“Ngươi vừa mới nói gì?”
Evan phóng khí. Khí tức của Evan dày đặc đến mức nếu so với mấy hôm trước thì ngày đó chẳng là gì cả. Xem ra hôm đó ông chưa thể hiện toàn bộ sức mạnh của mình.
Cho dù ông chưa có kinh nghiệm chống lại pháp sư cấp bảy, nhưng có vẻ như, ông vẫn chưa học được gì từ cuộc gặp gỡ ở phủ ngày trước.
Có lẽ Evan chỉ đơn giản nghĩ pháp sư cấp sáu tạo thêm một vòng tròn là thành pháp sư cấp bảy, nhưng thực tế, chỉ có ba pháp sư cấp bảy trên lục địa.
“Tôi đoán anh quên rồi.”
Khí tức của Evan đặc biệt mạnh mẽ.
Calian cảm nhận được khí trong khi còn đứng ở cung điện Chermil.
Nhưng đó là khí tức của Alan.
“Ông sẽ đối mặt với nó thế nào đây?”
Nỗi sợ hãi từ bản năng bao trùm lấy ông.
Evan gần như bất giác khuỵu gối xuống.
Sát khí của Evan ngày một tăng, khí tức đáng sợ của Alan cũng không yếu thế. Evan cảm giác như đang chìm xuống vực sâu.
Giọng nói của Alan vẫn bình tĩnh, khí tức của Evan chẳng hề ảnh hưởng đến anh.
“Hãy nghĩ đi.”
Sát khí của Evan càng trở nên mãnh liệt để vượt qua khí tức của Alan. Nhưng khí tức của Alan vẫn cứ bành trướng thêm mãi.
“Ngươi biết ta là ai không?”
Khí tức của Alan lấn át Evan. Ông không chịu nổi nữa.
Evan thu sát khí lại. Alan cũng hóa giải khí tức của mình.
Ông vội vàng nói.
“Một cây làm chẳng nên non.”
Alan bất chợt nghĩ đến Calian.
“Ta không một mình. Anh đã bao giờ nghĩ xem Grey Brissen tin ai và mong đợi gì khi đến đây chưa?”
Evan không trả lời.
Alan nhìn sang cung điện Heisia, nơi Silica đang ở.
“Có tộc nhân Brissen muốn mạnh mẽ một mình. Ta sẽ xem chúng tồn tại được bao lâu.”
Gương mặt Evan méo mó.
Ông ta có rất nhiều điều phải nghĩ nên Alan đã bỏ đi.
***
Yan nhanh chóng chuẩn bị xe ngựa cho Calian, rồi anh tới nhà bếp, chuẩn bị bánh quy ca cao và mang tới phòng Calian.
Calian đang ở ban công, trời khá lạnh. Yan để trà trên bàn ngoài ban công, quay lại phòng lấy áo len.
“Người sẽ bị ốm mất.”
Calian không từ chối, anh mặc lên để nhận tấm lòng của Yan.
Yan hỏi,
“Người đang nhìn gì vậy?”
Calian cắn một miếng bánh quy ngon lành, chỉ về phía lối vào của cung điện Chermil ở phía xa rồi nuốt nó.
“Đằng kia.”
Yan chỉ có thể thấy hai người ở gần lối vào cung điện Chermil. Calian nhận ra Yan đang cố nhìn xem ai ở đó, chợt nói,
“Thật khiến người ta rùng mình mà.”
Yan nghiêng đầu không hiểu.
“Thần không hiểu chuyện gì ạ.”
“Có vài thứ thú vị.”
Alan đã thắng.
Thú vị vì anh không cảm nhận được khí tức của Evan.
“Ta đã nghĩ ông ta chỉ là con hổ già, nhưng không ngờ lão hổ vẫn còn hàm răng sắc nhọn như thế.” Calian mỉm cười.
2 Bình luận
Đọc này vẫn hay hơn đọc convert, đọc máy dịch k hiểu giống ôn gì luôn....
Mong trans có thể dịch được đến cuối chương tg để lại..
Không thì thoiii.
Dù sao thì cũng....
Cảm ơn trans nhiều nhé 😘