Một thôn quê nghèo tọa lạc tại Duy Xuyên, thuộc huyện Cát Lã, xã Tân Châu. Nơi đây, người dân chỉ chăm lo việc đồng áng. Những cơ sở lớn như bệnh viện hay siêu thị đều không có tại đây, thậm chí trạm xá nhỏ chỉ đặt tại huyện Cát Lã, người dân nếu muốn khám bệnh cũng phải đi một quãng đường rất xa lên huyện.
Vì y tế thiếu thốn nên việc con người tại đây nếu có bệnh điều được đưa tới thầy cúng. Bệnh sốt nhẹ thì do có vong theo nên linh khí bên trong nó không ổn định dẫn đến khó chịu trong người. Các bệnh nặng thì cần phải cúng tế rất nhiều, điển hình như sốt xuất huyết. Hầu như ít ai phải đi ra trạm xá làm gì cho mắc công, mọi thứ điều có các pháp sư lo liệu.
Bước tới vùng thôn quê này, ta sẽ thấy con đường lớn chạy dài, nói là lớn nhưng không phải thế, cũng chỉ vừa đủ để cho hai chiếc xe bò chạy qua. Xung quanh toàn là đồng lúa lớn, mỗi cánh đồng điều được chia ra các đường nhỏ để đánh dấu chủ quyền. Các con đường nhỏ này sẽ dẫn đến nhà của từng dân làng. Trong đó có nhà của Thiên.
Thiên đang là một cậu nhóc 6 tuổi, hồn nhiên. Cậu mất cha từ nhỏ và hiện chỉ sống với mẹ trong căn nhà nhỏ. Mẹ cậu mỗi ngày đều phải ra đồng làm thuê cho cô Liễu nhà bên. Cậu đang ngồi chơi một mình dưới gốc cây lớn, cây này không có già, nhưng bóng mát bao phủ rất lớn có thể che được khoảng bốn người. Cậu đang cầm cây gỗ nhỏ vẽ lên đất. Giờ này cũng là trưa, hầu như tụi trẻ khác đã đi ngủ, có mình cậu vì không ngủ được nên cầm cây vẽ vời cho bớt chán.
Một giọng nói phía sau cậu, giọng nói như chạy vào sống lưng khiến cậu rùng mình, dù 12h trưa mà người cậu cứ lạnh lạnh thế nào. Giọng nói vang lên:
“Chơi một mình chán chứ”
Như một phản xạ tự nhiên, Thiên quay lại và trước mặt cậu là bóng dáng một cô bé. Cô cũng trạc tuổi cậu, vóc dáng dễ thương, nhỏ nhắn. Tóc cô bé đen dài xuống tới chân và để tự nhiên, mới 6 tuổi mà tóc đã dài như thế rồi. Bé có khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt long lanh nhìn rất phúc hậu. Bé nó cười, một nụ cười ngây thơ, nhưng trong nụ cười đó vẫn cảm giác không thật, nó hơi đáng sợ. Thiên nào đâu biết chuyện đó, đang chán mà có người tới chơi thì ngại gì không mời. Cậu đứng dậy lại kéo tay cô bạn đó xuống và nói:
“Lại đây ngồi chơi, tớ đang chán đây, giờ mấy tụi kia nó ngủ hết rồi. Cậu không sợ mẹ la hay sao vậy coi bộ cậu cũng gan đấy chứ.”
Cô bé: “Gia đình tớ mất hết rồi giờ còn mỗi tớ thôi nên tớ thoải mái lắm.”
Thiên: “Vậy cậu tên gì thế?”
Cô bé đáp ngắn gọn: “ Tớ tên An.”
Thiên: “vậy hả, tớ chơi hết tất cả tụi bạn trong thôn này, ai tớ cũng biết, gia đình nào tớ cũng đã gặp nhưng cậu là người đầu tiên tớ thấy luôn đó. Cậu ở nhà nào vậy ?”
Cô bé: “câu nói đúng đó, vì cậu cũng là người đầu tiên thấy tớ và gặp được tớ đó.”
Thiên nó cứ ngu ngơ không hiểu ý cô bé, nó nhìn cô bé một hồi không biết phải nói gì. Hồi nó cũng quên đi mấy câu nói đó và chơi đùa vui vẻ với cô bé. Chơi được hơn ba mươi phút thì tiếng mẹ Thiên vọng ra:
“Thiên con, trưa rồi vô ngủ cho mẹ, con đang làm gì ngoài đó thế?”
Thiên nghe mẹ gọi, nó đáp lớn: “Dạ con vô liền.”
Thiên đứng lên, lấy tay phủi đi những hạt cát dính trên quần. Cậu nhìn xuống cô bé, vẫn đang ngồi cầm cây vẽ nguệch ngoạc trên nền đất.
Cậu nói với cô: “nè, mẹ tớ kêu vô, thôi tớ đi ngủ đây, có gì chiều mình chơi tiếp nha.”
Cô bé vẫn cứ cười, cô cười nhưng không gì cả, cũng không gật đầu hay gì hết. Điều đó làm cậu rất ngạc nhiên, có thể cô vẫn xem cậu là người lạ nên không có để ý. Cậu chỉ biết là chạy vội vào nhà gặp mẹ.
Mẹ cậu lo lắng hỏi: “Nè Thiên, nãy giờ mẹ để ý con nói chuyện một mình đó nha, mốt không được vậy nữa nghe chưa?”
Thiên nó giật mình nói lại mẹ: “Đâu, con ngồi chơi cùng với một bạn nữ mà, bạn đó xinh lắm mẹ à.”
Mẹ nói: “Con nói gì thế, nãy giờ mẹ chỉ thấy con ngồi chơi một mình, vẽ lên đất và nói chuyện như tự kỷ vậy, con có sao không.”
Thiên nó bực tức, nó khó chịu vì mẹ không tin nó: “Rõ ràng con mới chơi với bạn đó mà. Bạn đó còn nói mình tên An đó.”
Mẹ Thiên có vẻ hơi hoảng sợ: “Nè con, trong thôn mình không có bé nào tên An đâu con.”
Thiên bắt đầu hơi khó hiểu, nó cứ nghĩ trong đầu: “Vậy chứ nãy giờ mình chơi đùa với ai ?”
Mẹ Thiên bất chợt nói: “Có phải cô bé con nói để mái tóc đen dài, không cột tóc đúng chứ?”
Thiên mừng rỡ đáp: "Đúng đó, mẹ cũng thấy phải không? “
Mẹ Thiên bắt đầu hoảng sợ: “Nếu con có gặp cô bé đó lần nữa, nghẹ mẹ nè, tránh xa ra nha con. Lúc mẹ còn nhỏ, làng mình có một người tên An. Cô ấy nhỏ hơn mẹ hai tuổi nhưng gia đình có biến nên cô bé đó đã chết rồi.”
Thiên cũng hơi sợ sợ, vì cậu còn nhỏ nên vẫn chưa ý thức được ma quỷ. Cũng từ đó trở đi, mọi chuyện điều xảy ra xung quanh cậu, cậu có thể thấy được linh hồn người chết, thấy thường xuyên là đằng khác.
Cậu đã vô tình khai mở âm dương nhãn mà không hay biết. Điều đó theo cậu cho tới khi cậu lớn lên, trở thành một thanh niên lịch lãm, phong độ. Mỗi ngày đều ra đồng gánh đỡ công việc cho mẹ. Cậu đã bỏ học lúc mười ba tuổi vì kinh tế khó khăn. Giờ đối với cậu, kiếm được miếng ăn là quan trọng nhất.
Sự việc đó cũng thường xuyên đến với cậu, thậm chí cậu cũng để cho qua mắt vì nếu họ biết cậu thấy được thì họ sẽ cứ đi theo cậu nhờ giúp đỡ. Điều này khiến cậu khá phiền. Cũng một lần, khi cậu ra chợ mua thịt, quầy bán thịt có hai vợ chồng luôn bán thịt quanh năm.
Thường ngày, ông chồng vẫn luôn đứng chặt từng phần thịt tách ra từ con heo. Bà vợ thì ngồi rao bán và thu tiền. Nhưng lúc đó, cậu qua mua lại không còn thấy bà vợ ngồi rao bán nữa mà bà cứ đứng hét lớn vào ông chồng.
Điều kì lạ, ông chồng cũng coi như không nghe gì hết. Cậu ngạc nhiên mới lại chào bà một cái. Bà sửng sốt mới nhờ cậu giúp đỡ, bà tường thuật lại cho cậu là số tiền thừa lên tới cả triệu được giấu bên dưới ba lớp thịt heo, ông chồng không biết nên đã bỏ vào cái bọc gói lại bán cho khách.
Bà cố gắng khuyên nhưng không được vì bà đã chết, chỉ còn ở dạng linh hồn. Hồn lực của bà rất yếu nên không thể tạo được dấu hiệu hay nhập vào xác ông chồng được. Thiên đã giúp bà nói với ông chồng điều đó, cũng may ông chồng tin vào tâm linh rất nhiều nên không có đa nghi gì cậu cả.
Nhưng điều đó cũng chứng minh rằng, có nhiều linh hồn chết vẫn chưa được siêu thoát. Họ vẫn còn tâm nguyện vẫn chưa được giải quyết lúc còn sống. Nếu có ai thấy được họ thì họ sẽ theo người đó tới cùng. Chính vì điều này, cậu đã làm lơ các linh hồn xung quanh cho tới giờ luôn.
Hôm nay là một ngày mệt nhọc, cậu vẫn còn đang lo công việc đồng áng. Tay thì làm nhưng tâm hồn vẫn cứ chăm chú vào cuộc trò chuyện của hai người đi đường. “Anh tư chết rồi, anh có biết chưa?”
Người phụ nữ đang nói chuyện là Cô Ba Xoài. Vì cô là con thứ ba trong gia đình và cô bán xoài nên người ta hay gọi vui là ba xoài. Đi cùng cô là chú út Tuấn, cậu hay gọi chú là chú út vì vai vế chú nhỏ hơn, mà cũng vì cậu gọi quen miệng từ út rồi nên khó sửa.
Chú út ngạc nhiên nói: "Ôi trời, ổng chết rồi sao? Chị không nói tôi nào biết.”
Cô Ba cũng nói thêm: “Nghe nói hả, ổng nhậu say xỉn rồi vấp vào cục đá té, đầu đập xuống đất mà chết.”
Chú út lắc đầu ngao ngán: “Đúng là cái thứ lúc nào cũng nhậu rồi về chửi vợ đánh con, chết là đáng.”
Cô Ba nói: “Mà anh Tuấn biết không ? Nhà ổng thì giàu nứt vách, còn dám mời cả thầy cúng về mà. Tôi nghe nói là gia đình ổng bỏ hơn 20 triệu mời thầy về chữa cho ổng sống dậy đó.”
Chú út: “Chà, có vụ đó nữa ha, đâu để tôi chạy qua đó xem thử coi sao.”
Cô ba xoài cũng có nói thêm là hiện mọi người trong làng đang tụ họp lại nhà ông tư để xem thầy cúng hành lễ. Tức nhiên là cậu cũng hiếu kì rồi. Cậu bỏ luôn việc đồng áng, bước ra khỏi chỗ cấy lúa. Cậu chạy thật nhanh đến nhà ông tư. Mọi người trong làng cũng đã tụ họp đông đủ tại nhà ông.
Khi đến nơi, cậu thấy mẹ cũng đứng xem liền chạy lại. Mẹ cậu cũng không ngạc nhiên còn diễn giải mọi thứ đang xảy ra ở đây mà bà thấy. Gia đình này mời một thầy cúng tầm 40 tuổi về. Ông thầy này được xem là đại sư, hầu như ông đã giải được không biết bao nhiêu vụ hấp búa rồi. Trong đó có vụ nổi nhất vào ba tháng trước, vụ trùng tang - cả gia đình bị chết đột ngột chỉ sau một đêm. Vụ đó giờ nhắc lại vẫn khiến dân chúng nổi da gà.
Đi cùng ông là một cô gái mặc chiếc áo bào màu vàng. Trên áo bào có hình bát quái phía sau. Đây hẳn là bộ bồ của các pháp sư diệt ma. Cô gái này chắc cũng trạc tuổi cậu, tầm 20 tuổi. Trên tay cô là thanh kiếm, đó không chừng là các thanh kiếm mà pháp sư hay cầm để xua đuổi ma quỷ.
Mẹ cậu nói ông thầy cúng này đã dán lên người của ông tư một lá bùa để ngăn không cho cái xác phân hủy. Ông tư hiện đang bị lạc vong. Lúc ông bất tỉnh, hồn của ông bị xuất ra ngoài và vô tình bị các vong xung quanh kéo đi.
Hiện tại, hồn của ông tư đang bị thất lạc trong đám vong đó. Đây là lời tường thuật của ông thầy cúng. Nhưng cậu nhìn ông, cậu không có cảm giác gì cả. Nhất là người của ông ta hoàn toàn không có gì thoát ra ngoài, giống như ông chỉ là một người bình thường. Cậu chỉ để ý cô gái kia thôi. Cơ thể của cô thoát ra hàn khí nhìn như màu xanh và cậu cảm giác cô gái này không bình thường.
Cậu buộc miệng nói với mẹ: “Mẹ tin con không? Ông thầy mà mẹ tung hô kia chỉ là trợ lý thôi, còn pháp sư thật thụ là cô gái đứng kế ổng đó.”
Mẹ cậu không hiểu, bà nói với con: “Cô gái nào, mẹ thấy chỉ có mỗi ông ta ở đó thôi.”
Cậu hoảng hốt quay mắt nhìn cô gái đó. Cô ta đang lẩm bẩm gì đó trong miệng rồi chợt lá bùa dán trên thanh kiếm bị cháy. Hành động đó chẳng ai xung quanh để ý chỉ mỗi cậu. Rồi cô ta liếc mắt qua nhìn cậu. Cậu giật mình quay mặt đi chỗ khác, tí nữa là cậu bị phát hiện.
Sau một hồi, không có tiến triển gì thuận lợi. Dân làng cũng bắt đầu tản ra việc ai nấy làm. Cậu cùng mẹ về nhà luôn vì việc đồng áng hôm nay cũng có mấy cô chú khác lo rồi. Hồi sáng cậu làm hơn một nửa, ngày mai làm tiếp cũng không sao.
Trời cũng bắt đầu tối dần, Thiên nằm trên võng, đưa qua đưa lại, cậu nghĩ về tương lai. Cuộc sống thật sự vất vả. Cậu đang có ý định lên thành phố làm thuê. Ở đó, tuy xa nhà, nhưng cậu có thể thu nhập ổn định hơn. Ở tại thôn quê hẻo lánh này thì chết, chừng nào cậu mới có thể lo cho mẹ được, đến miếng ăn còn không có thì lấy gì sửa cái căn nhà cũ kỹ, rách nát này.
Nằm suy nghĩ một hồi thì có tiếng nói vọng ra từ ngoài cửa: “Cháu chào cô ạ, có anh Thiên ở nhà không cô.”
Cậu giật mình ngồi dậy, giọng nói này lạ quá, là giọng của một cô gái. Sao cô ta biết tên mình.
“Cháu kiếm Thiên có chuyện gì hả?”
Cô gái tươi cười nói: “Dạ cháu là bạn gái của anh Thiên, cháu có chuyện cần nói với ảnh một chút.”
Chưa kịp mặc xong cái áo, cậu xém xíu làm nó rách vì nghe câu nói hết sức ảo diệu đến từ vị trí của cô gái ngoài cửa. Cậu vội chạy ra xem thử con gái nhà ai mà tự tiện vô nhận bạn gái cậu thế. Nhìn ra phía cửa, cậu hết sức sững sờ vì cô gái này cậu biết. Không phải cô ta đi cùng thầy pháp hồi chiều sao. Lúc đó, cô ta mặc bộ đồ pháp sư nhìn rất oai phong. Hiện giờ, đồng phục của cô ta là áo thun, quần dài trông rất đời thường.
Vừa thấy Thiên, cô bổng nhiên đưa tay lên chào nói: “Ý anh Thiên, em có chuyện muốn nói với anh đó. Anh có thể ra ngoài đi dạo với em chút được không?”
Cái kiểu nói như đã từng quen biết rất lâu vậy. Cô gái cười, một nụ cười rất chi là giả trân. Chuyện gì xảy ra vậy nè, ý đồ của cô là gì?
0 Bình luận