Cậu rất ngạc nhiên vì mẹ của cậu có thể thấy được cô gái đó. Cậu cam đoan là hồi chiều, không một ai trong những người có mặt tại đó có thể thấy được cô ngoại trừ cậu. Cô gái này có quỷ khí gì thế? Liệu theo cô ta có ổn không ?
Cô gái thấy Thiên cứ nhìn cô với vẻ nghi ngờ, cô nói:
“Anh Thiên, mình đi ra ngoài nói chuyện nha. Em sợ ở đây làm phiền cô.”
Cậu bừng tỉnh lại, xua đi mọi sự nghi ngờ lên cô gái này, bước ra cửa rồi đi trước, cũng không quên nói:
“Con đi đây, thưa mẹ.”
Mẹ cậu gật đầu cười nói: “về sớm nhe con.”
“Con cũng chào cô ạ.” - Cô gái nói:
Hai người đi tới một gốc cây lớn. Cậu ngồi xuống dựa lưng vào gốc cây. Mắt nhìn lên bầu trời xa xăm. Đêm ở nông thôn rất vắng vẻ, lạnh lẽo. Tầm khoảng 9 giờ là không còn ai bên ngoài nữa, họ đều đi ngủ để ngày mai phải ra đồng sớm. Nếu để ý, ta còn nghe được tiếng ếch đồng kêu để gọi bạn. Quang cảnh đêm này nó thoải mái, Thiên dựa một hồi là hai mắt nó muốn nhắm lại vì buồn ngủ.
Cậu không quên để mắt tới cô gái đang đứng nhìn cậu. Cậu không còn thấy một cổ khí tức nào tràn ra từ người cô gái đó nữa. Hiện tại, cô gái này là người trần mắt thịt. Vậy buổi chiều, cô gái này lại cứ như là một hồn ma thế ? Mọi thắc mắc cứ lẩn quẩn trong đầu của cậu. Một lúc lâu, cậu mới nói:
“Tại sao cô biết tôi tên Thiên và cả nhà của tôi nữa.”
Cô gái đưa tay lên ra điệu vẩy vẩy, giống như cô đang kêu cái gì đó tới vậy. “Tiểu quỷ ra đây đi”
Thiên giật mình xém tí thót tim ra ngoài. Một con quỷ nhỏ nhắn nào đó chui ra từ trong cơ thể của cậu. Nó bay đến bên cạnh cô gái đó, đáp lên tay của cô rồi biến mất.
Cô gái mỉm cười nói: "Đơn giản thôi, tôi cho quỷ theo dõi anh mà.”
Thiên cũng hơi sợ sợ, cậu bình tĩnh nói: “Rút cuộc cô muốn gì ở tôi thế?”
“Anh có âm dương nhãn từ khi nào?” - Cô gái thắc mắc hỏi:
Cậu cũng hơi ngạc nhiên vì cô ta biết mình có mắt âm dương. Điều này có nghĩa, cô ta đến gặp mình chỉ vì mình sở hữu chúng.
“Có từ lúc nhỏ rồi.”
“Anh có biết việc sở hữu âm dương nhãn là do trời định không? Âm dương nhãn chỉ truyền qua lại trong gia đình và người sở hữu âm dương nhãn là những người mang trong mình trọng trách lớn lao. Cân bằng thế giới âm và dương, diệt trừ yêu ma.”
Cô gái nói một tràng dài làm cậu không hiểu. Cái gì mà diệt trừ yêu ma, cậu chỉ có khả năng nhìn thấy vong linh chứ không tài nào tác động được tới chúng.
“Làm trợ lý cho tôi chứ?” -Cô gái hỏi:
Thì ra cô ta tới đây chỉ vì muốn mình làm trợ lý trên hành trình bắt ma của cô ta thôi à. Dù cậu đã thấy chúng từ lúc nhỏ, nhưng với tụi quỷ thì cậu có nước chạy té khói, tụi quỷ nó rất đáng sợ.
Có một lần chơi trốn tìm lúc nhỏ, trong lúc trốn, cậu vô tình nhìn thấy một con quỷ đỏ đang dùng người che chắn một cậu bé trốn dưới bụi rơm. Cô bé đi tìm kiếm cậu bé đã đi qua chỗ bụi rơm đó ba lần nhưng vẫn không thấy cậu bé. Lúc đó, cậu mới hiểu câu của người lớn nói. Chơi trốn tìm ban đêm có ngày bị ma dấu. Mà người lớn chỉ nói chứ chưa thấy trong khi cậu tận mắt thấy con quỷ nó hình hài như thế nào. Lúc đó, quần cậu nó ướt lúc nào cũng không hay.
“Không phải cô đã có một ông chú nào đó đi với cô rồi sao?”
Cô gái giải thích: “Ông ấy là quản gia nhà tôi. Vì tôi chưa có trợ lý nào cả nên ông đi phụ giúp. Thật sự, quản gia không có chút hồn lực nào cả nên không có mắt âm dương. Tôi chỉ cho ông theo giúp những việc đơn giản thôi. Còn việc khó khăn hơn, tôi cần một người có đôi mắt thật thụ.”
Thiên cũng đứng dậy phủi cát dính trên quần, cậu nói: “Ôi vậy thì nó quá nguy hiểm nhỉ, tôi nghĩ mình không nên tham gia thì hơn. Tôi còn yêu cuộc sống này lắm.”
"Năm triệu cho một buổi trừ tà cậu thấy thế nào?”
Chưa kịp bước chân đi, cậu nghe mùi tiền thoang thoảng đâu đây. Số tiền đó là quá lớn, việc đồng áng cậu làm hàng tháng cũng chỉ tầm bốn triệu. Đằng này, chỉ có một buổi làm trợ lý, cậu có năm triệu.
Cô gái thấy tình huống có lợi bèn đắc thắng xông lên:
“Tôi biết gia cảnh nhà anh. Hai người đều làm nông từ lúc tờ mờ sáng mà vẫn không đủ ăn đủ mặc. Anh có biết anh đang phí phạm khả năng trời ban của mình không? Anh có biết số người sở hữu âm dương nhãn là vạn người có một không? Chỉ cần có đôi mắt đó, 5 triệu hay 100 triệu, anh cũng kiếm đơn giản thôi. Tôi muốn cho anh biết, hợp tác với tôi là hợp tác nhiều vụ, sẽ không dừng lại ở con số 5 triệu đâu.”
Cô thắng rồi cô gái à. Vừa nói dứt câu cả cơ thể Thiên cứ sôi sùng sục. Anh đang muốn lên thành phố làm thuê kiếm sống vì gia cảnh quá nghèo. Nhưng có vẻ, điều này không còn đáng lo nữa rồi. Anh không tin có ngày, đôi mắt anh sở hữu lại có giá trị đến thế.
“Được, tôi làm. Chúng ta bắt đầu lúc nào?”
Cô gái dõng dạc đáp: “Từ bây giờ, theo tôi.”
Vừa đang thăng thiên xong, một câu nói kéo cậu về thực tại. Cô ta nghĩ sao mà giờ này đi làm nhiệm vụ. Cậu thắc mắc đáp:
“Cô bị gì vậy, giờ người ta đi ngủ cô bảo tôi đi làm.”
“Chứ ai đi bắt ma mà đi ban ngày không?”
Lời cô gái nói làm cậu bừng tỉnh. Vậy là cậu chuẩn bị đi bắt ma thật rồi, nghe thôi cũng khiến cậu sởn gai ốc. Cậu vẫn chưa biết tên cô gái này, đã thuê cậu làm việc thì cũng coi như là chị chủ đi. Cậu nói:
“Ờ... thưa chị chủ, không biết tôi nên gọi chị là gì vậy?”
Mặt của cô gái đỏ lại, tức giận nói: “Tôi là Nguyễn Nhi thuộc gia tộc pháp sư lâu đời nhà họ Nguyễn. Pháp danh: Linh Nhi; cậu có thể gọi tôi là Nhi. Tôi cấm cậu gọi tôi là chị chủ, nghe phát ớn.”
Thiên đi cùng với Linh Nhi đi đến đường lớn, chỗ gần đường nhỏ dẫn vô nhà chú tư. Câu tờ mờ nhận ra đây chính là nơi mà chú tư đã té chết. Cậu hiểu ra được cô ta muốn làm gì?
Cậu tò mò hỏi: “Chúng ta sẽ tìm chú tư ở chỗ này?”
Cô nhìn xung quanh, quan sát hiện trường, vừa nhìn vừa nói: “Đúng vậy, để cho khách hàng chúng ta sống lại thì phải tìm hồn trước. Dù xác đã được tôi dán bùa chống phân hủy, xác có thể để hơn 1 năm cũng vẫn còn như mới. Tuy nhiên, hồn của khách sẽ bị mất liên kết với xác rất nhanh. Không làm liền thì khó cứu sống.”
Cậu hiểu được vấn đề mình cần làm gì. Cô ta có thể sẽ gọi hồn chú tư tại chỗ này, có thể chú vẫn đang vất vưởng ở đâu đó quanh đây.
“Được, cô muốn tôi làm gì?”
“Gọi ma đói.”
Mặt cậu nhăn lại khi nghe câu đó. Dù chưa làm nhưng nghe thôi đã thấy cơ thể teo cứng lại. Cậu giữ bình tĩnh lại nói:
“Được, nhưng tôi vẫn chưa biết mình cần sử dụng những gì?”
Linh Nhi đưa cho Thiên cái cặp của cô và bảo cậu dùng một số đồ cô chuẩn bị bên trong. Cậu lôi ra hết mọi thứ có trong cặp. Linh Nhi bắt đầu đọc từng bước một để cậu làm theo. Đầu tiên, cậu lấy bát hương ở trong bọc nilon ra, múc một ít cát vào rồi để lên đất.
Cậu tiếp tục lấy hai cây đèn cầy sáp nhiễu chúng xuống đất ở hai bên cái bát hương rồi cắm chúng xuống. Cậu lấy hai bát cơm đã được bọc kín lại mở ra và để sau cái bát hương. Cầm thẻ hương lên, cậu đốt một cây nhan cắm vào bát hương. Thế là bố cục đã hoàn thành, cậu quay lên ra hiệu cho Linh Nhi đã xong.
Về phía Linh Nhi, cô kiếm một chỗ an toàn ở xa nơi bố trí. Cô nằm xuống và ngủ một giấc. năm phút sau, hồn cô xuất ra khỏi cơ thể trong hình hài mang áo bào màu vàng, bố trí hình chữ thập của các pháp sư. Cô làm cậu ấn tượng, cậu mới hiểu thì ra các thầy pháp có khả năng xuất hồn ra cơ thể để hành pháp. Cô lại gần cậu, kiểm tra mọi thứ mà cậu bố trí, rất hợp với ý cô. Cô giơ tay ra hiệu cho cậu cầm hai cây đũa lên gõ liên tục vào chén.
Cô vẫn không quên nhắc cậu: “Gõ liên tục và không được dừng lại, nếu không cậu có bị gì tôi không chịu trách nhiệm đâu?”
Cậu vẫn đang gõ, gõ một cách đều đặn. Dù có mỏi tay cũng không dám dừng lại, cậu cũng không biết mình sẽ bị gì nếu dừng nhưng cậu còn yêu đời lắm. Tiếng gõ của Thiên vang vọng trong đêm tối. Lúc này đã là chín giờ, xung quanh không một bóng người. Mọi thứ đều im ắng và chỉ nghe mỗi tiếng gõ.
Mười lăm phút sau, tiếng gõ vẫn vang lên đều, Thiên không hề ngừng tay. Cuối cùng, trong một đêm vắng bóng người, không có ai xung quanh hết chỉ có các vong ma đang từ từ đi đến. Cậu đã nhìn thấy họ, ma đói trong hình hài sơ xác, bước đi chậm rãi với vẻ mệt mỏi như đã rất nhiều năm rồi chưa ăn vậy. Không chỉ có một mà tới cả chục con ma đói đang từ từ bước tới. Chúng xâu xé 2 cái bát cơm cậu đang gõ.
Dù chúng đang ăn một cách mạnh bạo nhưng bát cơm là thân thể vật lý, không thể lật ngã được. Cậu vẫn cứ gõ, cầm cái đũa mà tay cậu cứ gồng cứng lên, cậu bóp chặt cái đũa làm chúng có dấu hiệu bị sứt mẻ. Nếu ai thấy được bọn chúng mà vẫn giữ được bình tĩnh để gõ thì cậu sẽ tôn người đó lên làm thầy. Cậu quên có người đang rất bình tĩnh đứng nhìn mình nãy giờ. Cậu vừa gõ vừa liếc mắt qua nhìn Linh Nhi với ánh mắt cầu cứu.
Linh Nhi sau khi nhìn cậu ta sợ hãi đã chán rồi, giờ tới lượt cô hành nghề. Không phải tụi ma đói kia không thấy cô mà do hồn lực cô quá mạnh nên bọn chúng đã làm lơ cô. Điều này làm cô vô cùng thoải mái. Cô rút kiếm từ sau lưng ra, múa một điệu “yêu kiếm”.
Điệu nhảy này cực phổ biến trong việc hành nghề, nó giúp các pháp sư điều khiển hồn lực mình tốt hơn. Điểu nhảy bao gồm 4 bước: xoay người (hồn lực sẽ phân toán khắp cơ thể), xoay kiếm (hồn lực được chuyền qua kiếm), chĩa kiếm xuống đất (giữ kiếm xuống đất một chỗ sẽ khiến thanh kiếm tích tụ hồn lực về phía đỉnh đầu), giương kiếm (hành động này sẽ chỉ kiếm lên trời, thân kiếm đối diện với mặt thầy pháp, đồng thời bên tay còn lại của thầy pháp sẽ giữ bùa đặt lên mặt kiếm, kéo lá bùa từ dưới lên tới đỉnh kiếm và phong ấn chúng tại đó).
Sau khi xong, cô đẩy hồn lực lên đỉnh kiếm làm cho lá bùa cháy. Ngay lúc đó, cô dùng kiếm đập mạnh phần lá bùa bị cháy xuống đất. Không gian xung quanh hơn mười sáu vong ma đói bị bó hẹp lại bên trong bốn bức tường vô hình. Lá bùa cô dùng là kết giới, nó sẽ ngăn chặn đường lui của các vong linh yếu hơn người chủ tạo ra nó. Cô chắc chắn khách hàng của cô đang ở bên trong này. Nãy giờ các vong ma đói ăn, cô đã quan sát được. Các vong sếp vào nhóm cô hồn vất vưởng sẽ có màu trắng. Vong của người vừa chết sẽ không tỏa lên bất cứ hồn lực nào vì mới chết nên vong rất yếu.
Dù cô mạnh hơn bọn chúng, nhưng số đông như thế có cho tiền cô cũng không dám vào. Cách duy nhất để vào chỉ có triệu hồi thần hộ mệnh thôi. Cô lấy kiếm gạch một đường dài lên bàn tay. Máu của cô chảy đều khắp mặt kiếm và tay cô đưa kiếm lên phía trước, miệng đọc thần chú:
“Sự sống tồn tại bên trong ta, có người mới có ta. Chúng ta đã nhận được liên kết, sự liên kết đó được kí kết từ người bằng một sự bảo vệ. Xuất hiện đi, thần hộ mệnh của ta.”
Trong cơ thể của cô xuất hiện một nhóm khí trắng bay ra ngoài. Chúng tụ lại lên đầu của cô trong hình hài một con rùa lớn. Sau đó, đám khí tụ lại quanh người Linh Nhi thành một lá chắn vô hình. Đã xong việc triệu hồi, cô mở một khoảng trống trong kết giới vô hình rồi đi vào.
Vừa bước vào, cô đóng cửa lại và bước đi một cách thong thả về phía trước. Toàn bộ vong ma xung quanh đều bị văng ra xa khắp nơi. Hồn lực của thần hộ mệnh vượt xa những gì mà các vong khác có thể chạm tới được. Cuối cùng, cô cũng tới gần chỗ chú tư. Chú tư vẫn đang ngơ ngác nhìn cô. Cô thấy thế liền nói:
“Chào chú, chú là khách hàng của con. Người nhà chú đã thuê con đến đưa chú sống dậy. Nơi này nguy hiểm, nắm tay con để con kéo chú ra khỏi đây.
Chú tư cứ thế nắm tay cô. Thần hộ mệnh cùng lúc đó đã bao quanh chú ấy. Đối với thần hộ mệnh, họ chỉ bảo vệ chủ khỏi thế lực mà chủ không muốn chạm. Với người chủ muốn cùng bảo vệ thì thần hộ mệnh vẫn sẽ nghe theo. Cô chứ thế kéo vị khách của mình ra khỏi kết giới. Vậy là xong công đoạn giữ lại linh hồn của khách, cô chỉ còn việc nhập hồn chú tư lại xác vào ngày mai là xong.
Thiên cứ thế đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác. Mọi hành động của Linh Nhi nãy giờ cậu quan sát đều khiến cậu cảm phục không ngớt. Lần đầu tiên, từ nhỏ tới giờ cậu mới được xem cách hành nghề của pháp sư nó như thế nào. Nó không khác gì cậu đang xem phim chưởng. Cậu mỉm cười, đôi khi làm trợ lý cũng thú vị đấy chứ.
Linh Nhi chưa thở được vài phút, hồn lực trong người cô như bị bóp nén. Cô nhận ra có một cổ hồn lực mạnh mẽ đang tiến về phía cô. Cô quay người ra đằng sau để xem. Quả nhiên là thế, một cổ hồn lực màu đỏ, nó đỏ như máu vậy. Nó lao nhanh về phía này.
Thiên cũng chưa chợt tỉnh ngộ chuyện gì đang xảy ra, cậu cũng thấy có cái gì đó màu đỏ đang tiến tới. Trong phút chốc, nó bay xuyên qua kết giới mà Linh Nhi đã dựng lên. Kết giới vỡ tan tành làm các vong ma chạy toán loạn. Thiên sợ hãi lùi ra phía sau, Linh Nhi bình tĩnh lấy đồ nghề trong cặp của mình bày trận pháp. Cô biết được mối nguy hiểm trước mặt, đây không phải vong bình thường, đây là ngạ quỷ.
0 Bình luận