Ngạ quỷ thật sự kinh dị. Nó hấp thụ hồn lực của các vong xung quanh. Khi một vong bị mất đi hồn lực, chúng sẽ tan biến vĩnh viễn. Chính vì vậy, các pháp sư vẫn luôn làm nhiệm vụ cân bằng lại âm dương. Họ làm lễ siêu thoát cho các vong hồn lang thang và diệt quỷ.
Trong lúc con quỷ đỏ đang ăn từng vong một. Linh Nhi tranh thủ thời gian bày trận. Cô nói với Thiên:
" Lấy viên phấn vẽ một vòng tròn lớn quanh chúng ta đi. Nhanh nào!"
Thiên nhận lệnh, cậu gấp rút lấy phấn vẽ một vòng tròn cực kì lớn, đủ cho cô và cậu đứng bên trong. Trong lúc đó, Linh Nhi cũng lấy bát hương có sẵn lúc gọi ma đói tới. Cô cắm bốn cây nhang vào rồi dán một lá bùa phong ấn lên cái bát hương, miệng đọc thần chú: "Khai mở”
Câu thần chú vừa dứt xong, bốn cây hương mỗi cây đều tỏa ra luồng khí màu đỏ bay lên không trung. Các luồng khí đó tập hợp lại thành một hình dáng cụ thể. Thiên hết hồn ngã khuỵu xuống đất. Cậu không nhìn nhầm đâu, đó là bốn con quỷ. Cậu sợ hãi nhìn Linh Nhi, cô ta nuôi quỷ sao?
“Các loài quỷ đều có những hận thù muốn trả ở trần gian, đa số đều là chết oan. Các pháp sư sẽ giúp chúng siêu thoát, trả nỗi oan cho chúng nhưng đổi lại, chúng sẽ bảo vệ các pháp sư trong lúc nguy cấp.”
Cậu cũng hiểu được lời mà Linh Nhi nói. Dù chưa được hiểu chi tiết, nhưng một phần nào đó, các loài quỷ muốn bảo vệ người sẽ siêu thoát cho chúng vì nếu không làm thế thì chúng cũng không siêu thoát được.
tên quỷ cô triệu hồi ra nhìn cô hoảng sợ nói: “Cô đùa tôi à? Tên đó là ngạ quỷ thuộc trong sáu cõi luân hồi. Cô muốn giết chúng tôi à?”
Nhi bình tĩnh trả lời: “Các anh chị bình tĩnh, dù không thắng được nhưng hợp sức lại có thể sẽ được. Em sẽ giữ chân nó, anh chị thừa thế tấn công.”
Một chị quỷ trong bốn con lên tiếng: “Cô dùng lá bùa đó à? Được thôi, chúng tôi sẽ nghe theo lời cô.”
Lá bùa giữ hồn đúng như tên của nó. Giam cầm một thế lực siêu nhiên nào đó, kể cả thế lực mạnh nhất trong sáu nẻo luân hồi. Lá bùa được vẽ bởi hơn năm mươi thầy pháp luyện bùa. Năm mươi người này sẽ chuyền hồn lực đặc trưng của việc luyện bùa lên cây bút để nó tự vẽ.
Phải mất hơn mười ba ngày mới vẽ xong được một nét đầu tiên trong lá bùa. Hoàn thành công đoạn đó cũng phải mất hơn một tháng để một lá bùa giữ hồn ra đời. Chính vì vậy, nó có giá lên tới 50 triệu một lá. Nó còn có một điểm yếu, nếu thế lực siêu nhiên mà nó giữ có hồn lực mạnh hơn người chủ, nó sẽ tự động hút cạn 80% hồn lực của chủ để tạo phép trấn giữ.
Cô biết hôm nay mình lỗ nặng. Cả một quá trình hành pháp tới, cô không lường trước được sẽ có ngạ quỷ xuất hiện. Một con ngạ quỷ có thể đối đầu với hai pháp sư được bố trí bàn và đồ nghề cùng lúc. Chúng chỉ thường xuất hiện tại cõi ngạ quỷ chứ không có lên trần gian. Cô phải thắc mắc con này tại sao nó lại ở đây?
Cô bất chợt nghĩ ra điều gì đó, cô nói nhanh với Thiên: “Nè anh, lấy điện thoại của tôi gọi ngay số đầu tiên trong danh bạ, nhanh đi không là ta chết đấy.”
Thiên nghe theo, cậu lấy điện thoại của Nhi ở trong ba lô ra chọn số đầu tiên và gọi. Trong lúc đó, Linh Nhi bắt đầu thi triển hồn lực lên lá bùa trấn giữ. Con ngạ quỷ đó đã ăn hơn phân nửa ma đói xung quanh. Nó nhận thấy có điều gì bất thường, nó quay qua nhìn cô. Nó biết được cô gái đó đang dùng lá bùa trấn giữ. Nó không cho phép cô ta làm điều đó. Nó bay nhanh tới chỗ đó.
Linh Nhi vẫn bình tĩnh, cô từ từ truyền hồn lực vào trong lá bùa, phải truyền tới 80% hồn lực trong cơ thể mình nên nó hơi lâu. bốn con quỷ của cô hiểu ý vội chạy ra cản. Con ngạ quỷ thì nó là giống loài cấp cao, nó nào sợ mấy tụi quỷ tép riu này. Từng con lao tới, nó cào một phát là văng ra ngay. Một đòn của ngạ quỷ làm bốn con quỷ phải hồn xiêu phách lạc. Bốn con quỷ cũng không sợ gì, bọn chúng đứng bốn nơi quanh con ngạ quỷ theo hình chữ nhật. Chúng cùng lúc vận hồn lực chưởng vào con ngạ quỷ. Dù nó không có gây bất kỳ thương tổn nào đến ngạ quỷ nhưng nó làm chậm được một ít thời gian.
Ngạ quỷ tức giận, nó gầm thật lớn. Luồng hồn lực chạy theo âm thanh nó thoát ra bay tứ tung. Bốn con quỷ văng ra khắp nơi, không con nào đủ sức đứng dậy nữa. Vừa lúc đó, Linh Nhi đã truyền xong hồn lực của mình. Cô đọc nhanh thần chú: “Khai mở”
Con ngạ quỷ bất chợt không di chuyển được nữa. Nó như bất động trong không trung. Nó hiểu ra được là cô gái đó đã giải xong lá bùa đó. Nó cứ gầm lên, gầm trong vô vọng.
Về Phía Thiên, cậu đã gọi cho số bên kia. Cậu không biết người đó là ai, cậu chỉ nói là mình và Linh Nhi đang ở trong tình trạng nguy cấp. Người bên kia nghe vậy liền cúp máy và không có sự phản hồi gì cả. Cậu cực kì khó chịu, đang trong tình thế không giữ được mạng mà gặp tên này thì muốn đập luôn cái điện thoại trên tay.
“Tôi đã gọi rồi, kể mọi chuyện xảy ra ở đây nhưng người bên kia cúp máy rồi.”
Thiên tường thuật lại cho Nhi trong lúc cô đang giữ tên Ngạ Quỷ đó. Linh Nhi nói:
“Tôi sẽ dạy anh dùng hồn lực, lá bùa này vẫn không đủ giữ tên đó lại trong lúc người thân tôi đến. Tôi cần anh chuyền thêm hồn lực của mình vào.”
Thiên gật đầu, dù gì cậu cũng chết, vậy thì chết sao cho đáng, lỡ như hồn lực của cậu có thể giúp thoát khỏi đây thì ngốc sao không dùng.
“Anh cứ tưởng tượng mình đang chết, linh hồn của anh đang đi trên mười bậc thang. Anh bước lên một bậc rồi dừng lại khoảng ba giây anh bước tiếp.”
Thiên nghe mà khó hiểu nhưng vẫn cứ làm theo. Cậu nhắm mắt lại cứ nghĩ mình đã chết rồi. Nói thì dễ mà sao làm nó khó vậy nè, cậu vẫn còn đang sống sờ sờ thì sao mà chết được. Thôi coi như bỏ qua khúc đó đi, cậu nghĩ ngay tới cái cầu thang trước mắt.
Linh Nhi ngạc nhiên khi nhìn Thiên. Một cổ hồn lực mạnh mẽ thoát ra trong cơ thể Thiên, nó mạnh tới mức hình thành cả gió xung quanh. Cổ hồn lực này làm cơ thể cô run bần bật. Thiên vẫn chưa biết là mình đã vận được một lượng hồn lực rất lớn nhưng cậu vẫn cảm nhận được có gì đó thoát ra ngoài. Cậu biết mình đã gọi hồn lực ra thành công nên chạy đến chỗ Linh Nhi. Cậu nắm lá bùa trấn giữ chung với cô.
Chỉ vừa thoáng chốc khi Thiên chạm tay vào lá bùa. Con quỷ đó đang gầm một cách giữ dội bỗng nhiên im luôn, nó không thể làm bất cứ thứ gì kể cả phát ra tiếng. Cùng lúc đó, Linh Nhi bị văng ra một đoạn khá xa, hồn lực của Thiên làm cô thổ huyết. Tim cô nó cứ đau thắt lên. Thiên vẫn không biết là hồn lực của cậu nó mạnh tới mức nào?
Thấy Linh Nhi bị văng ra khoảng cách khá xa. Cô thổ huyết ói ra rất nhiều máu. Thiên hoảng hốt chạy lại đỡ cô dậy. Linh Nhi dù bị thương nhưng cô vẫn có thể ngồi dậy được, cô thấy Thiên chạy tới đỡ mình mà quên việc giữ lá bùa khiến cô lo sợ.
“Anh điên rồi, sao anh không giữ lá bùa, ngạ quỷ sẽ thoát ra.”
Thiên bất chợt nhận ra điều đó, cậu quay lại hướng con ngạ quỷ. Nó vẫn đứng bất động một chỗ. Lúc này, Nhi mới thực sự kinh ngạc. Hồn lực của cậu ta mạnh hơn con quỷ đó, mạnh hơn rất nhiều nên lá bùa mới phát huy đúng như công lực của nó.
“Anh có chắc mình chỉ là người bình thường không?” -Linh Nhi buộc miệng hỏi.
Thiên không hiểu ý cô lắm. Cậu chỉ là một thằng làm nông quèn thôi, đâu có biết gì về thế giới tâm linh. Nhưng mọi suy nghĩ đó lại tan biến nhanh trong đầu, cậu chỉ biết cô đang bị thương, chạy lại cái xác đang nằm của cô, kéo cô dậy và cõng đi. Linh Nhi cũng không còn sức để mà tách hồn nữa, cô nhập lại vào thân xác của mình.
“Anh định đưa tôi đi đâu thế?” -Linh Nhi thắc mắc nói:
Thiên trả lời: “Đưa cô về nhà tôi, chứ ở đây không an toàn.”
Linh Nhi cũng không nói gì thêm. Cô mệt không thở nổi nữa, cứ nằm ngất đi trên lưng của Thiên. Cậu đưa cô ra khỏi nơi đó, bỏ mặc con ngạ quỷ đang bị giam giữ.
Nữa tiếng sau, một nhóm gồm bốn người đi tới hiện trường đó. Họ hoảng hốt khi thấy con ngạ quỷ vẫn đang đứng bất động ở đó. Họ nhìn xung quanh tìm dấu tích của cô gái.
“Có hai bát cơm tại đây chứng tỏ cô chủ đã gọi ma đói tới. Một bát hương đã cắm bốn cây nhang có dán bùa triệu hồi. Cô chủ đã gọi quỷ ra. Mọi việc chắc đều do tên ngạ quỷ này gây ra. Chúng ta làm gì đây đội trưởng?”
Một nam thanh niên cao ráo trong bộ đồ hành pháp đang đứng nhìn con ngạ quỷ bị phong ấn đó. Anh ta là đội trưởng của ba người kia, bút danh của anh là Kim Hắc. Anh nói với ba người:
“Trần gian không phải chỗ để ngạ quỷ tới. Chúng ta đưa nó về chỗ cũ thôi.”
Nói xong, một người lấy trong balo ra một cái bàn xếp nhỏ. Cái bàn này được các thầy pháp dùng rất nhiều vì nó tiện lợi. Nó có thể bung ra xếp lại khá đơn giản. Anh ta đặt một bát hương với tám cây nhang cắm lên.
Kế tiếp, anh đặt ba chung rượu lên sau cái bát hương, một đĩa trái cây gồm chùm nho, hai trái lê và một nải chuối, kế bên cái bát hương đặt thêm một cái bát đồng và cây gõ mỏ. Ba người còn lại đứng sau Kim Hắc cùng đưa kiếm về phía anh, họ cùng nhau truyền hồn lực qua anh.
Phía Kim Hắc, anh nhảy một điệu mở cõi. Điệu nhảy bao gồm 3 bước: chấp niệm (chắp hai tay lại với nhau lạy bát hương hai lần), báo hiệu (cầm cây gõ mõ đánh vào bát đồng ba cái), mở cõi (dùng hồn lực tụ vào ba lá bùa triệu hồi ném lên không trung, khi lá bùa cháy thì lắc liên tục cái chuông).
Vừa xong điệu nhảy, gió xung quanh thổi rất mạnh. Một cổng không gian mở ra trước mặt ngạ quỷ. Nó biết được cổng này dẫn đi đâu. Bên kia cổng chính là cõi ngạ quỷ- một trong sáu cõi luân hồi. Lực hút của nó mạnh mẽ kéo lê con ngạ quỷ từ từ vào trong.
Thân xác ngạ quỷ như muốn hồn xiêu phách lạc, nó phân tách ra và bị hút nhanh vào bên trong cánh cổng. Một lúc sau, mọi thứ trở lại yên ắng. Ba người kia dọn dụng cụ hành nghề vào để tiếp tục lên đường.
Một người trong đó hỏi Kim Hắc: “Chúng ta có tiếp tục tìm cô chủ không?”
Kim Hắc trả lời, mặt anh ta lạnh như băng, không có tí cảm xúc nào: “Cậu có nhìn thấy lá bùa giữ hồn không? Chúng lơ lửng và khóa chặt tên ngạ quỷ đó. Điều này chứng tỏ, người đi cùng với cô chủ phải rất siêu phàm. Tạm thời, cô chủ an toàn. Ta về báo lại ông chủ.”
Ba người nghe vậy liền đi theo Kim Hắc rời khỏi nơi đó. Chỉ trong một đêm, biết bao nhiêu thế lực tâm linh đã xuất hiện ngay chỗ của ông tư ngã. Chỉ có người nào thực sự có âm dương nhãn mới nhìn thấy những cảnh hành động có một không hai này, còn không thì cũng chỉ là một cơn gió nhẹ thổi qua.
0 Bình luận