Tình yêu là một dạng cảm xúc rất mơ hồ và khó đoán, bởi lẽ nó là một thứ gì đó rất mênh mông, bao la và vô cùng rộng lớn, ở đây tôi sinh phép được gọi nó là một vòng tròn cảm xúc.
Trong vòng tròn cảm xúc đó nó lại chứa các trạng thái cảm xúc khác nhau của con người như: Hỉ, nộ, ái, ố, tham, sân, si.
Nói đến đây chắc cũng sẽ có một vài đọc giả thắc mắc bảy dạng cảm xúc đó là gì đúng không nào? Vâng, đó chính là thất tình của con người, có thể hiểu nôm na là như thế này, hỉ là vui, nộ là giận, ái là yêu, ố là ghét, tham là tham lam, sân là thù oán, si là si mê, đó là những trạng thái cảm xúc mà chúng ta thấy được khi bước vào cái vòng tròn cảm xúc đấy.
Tuy nhiên người ngoài cuộc nhìn vào chắc sẽ không cảm thụ được hết nhưng thứ đó đâu mà chỉ có người trong cuộc mới có thể trải nghiệm một cách chân thực bảy dạng cảm xúc trong cái vòng tròn cảm xúc đó mà thôi.
Sở dĩ tôi phải giải thích một cách dong dài những điều về tình yêu ở trên là vì sắp sửa đây tôi sẽ phải đối mặt với một gánh nặng tình cảm mới, một gánh nặng mà tôi không hề muốn mắc phải, nhưng điều đó lại xảy với tôi, ngay vào lúc này, mặc dù tôi không bị thúc ép gì cả nhưng làm sao tôi có thể bỏ ngơ chuyện đó được.
Cũng không biết kể như thế nào với quý độc giả cho dễ hiểu nên tôi sẽ tiếp tục những chuỗi ngày học thêm ở nhà Phương để quý đọc giả có thể từ từ chiêm nghiệm nhé!
Mọi chuyện có thể bắt đầu từ lúc tôi đọc trộm nhật kí của bé Phương, kể từ lúc đó tính cách của bé Phương bắt đầu có một sự thay đổi nhỏ nhưng rất rõ rệt.
Nếu như mọi khi, trong lúc học, nhỏ sẽ đi xuống nhà dưới sắc trái cây cho tôi ăn để có sức làm thêm một đống bài tập nữa, nhưng thay vì làm vậy, giờ đây nhỏ chỉ ngồi một chỗ kế tôi mà hướng dẫn thật tình cách làm bài tập cũng như công thức cần áp dụng.
Đôi khi dường như quá mệt mỏi trong công việc học tập nên nhỏ lại ngủ thiếp đi trên vai của tôi lúc nào không biết, đến khi được hỏi lí do thì nhỏ chỉ dụi mắt cười khì như một chú mèo con hối lỗi thôi.
Nhưng cũng lắm những khi nhỏ ngồi một mình trên bàn học, tay cấm cuốn nhật kí mà mắt nhìn đâu đâu như đang suy nghĩ chuyện gì đó, thỉnh thoảng nhỏ lại cười mỉm chi, rồi thỉnh thoảng nhỏ lại thở dài hết sức não nề như lâm vào bế tắc.
Tôi thì lúc đó đầu biết gì, chỉ nghĩ rằng đó là cảm xúc nhất thời của một đứa con gái mới lớn mà thôi, vì nhiều khi tôi cũng có xem một số chương trình tư vấn tâm sinh lí trên TV nên cũng có để ý chút đỉnh về mấy chuyện đó. Nhưng con trai mà, chỉ xem qua loa thôi chứ đâu có để ý nhiều đâu, lúc chương trình diễn ra thì tôi chỉ kịp nghe đoạn “Con gái mới lớn thường có những cảm xúc thất thường do biến động tâm sinh lí… ” rồi chạy tót đi đá banh với tụi thằng Huy luôn.
Thế nên giờ đây tôi hoàn toàn mù tịt về những vấn đề này, chỉ biết trố mắt ra mà nhìn những hành động thất thường của nhỏ thôi, à mà cũng có hỏi vài câu ấy chứ, chẳng hạn như:
– Nè, sao ngồi thừ ra đó vậy, mệt hả?
– Hi, hông có gì! Đang suy nghĩ thêm bài tập cho Phong đó!
– Éc…
Hoặc những lúc nhỏ ngủ gật trên vai tôi:
– Nè, trời sáng rồi dậy đi!
– Hả, trời sáng rồi hả?
– Hề hề, còn ngủ nữa là tới trời sáng thật đó!
– Đồ quỷ!
– Áu… ú… ú… ú! – Tôi rú lên tê tái bì bị nhỏ giẫm bàn giò.
Đấy, lúc nắng lúc mưa là thế, khi thì hiền như chú mèo con khi thì dữ như hổ đói, thiệt là chẳng biết đường đâu mà lần.
À mà còn về vấn đề trang phục nữa chứ, lúc mới vào học thì nhỏ vẫn giản dị trong những bộ áo len tay dài mang đậm chất trẻ con cực kì dễ thương, nhưng dần về sau, nhất là từ ngày tôi đọc trộm nhật kí đến nay thì nhỏ lại đổi một phong cách khác cũng xinh xắn không kém đó chính là những bộ váy xòe màu hồng lợt.
Các quý đọc giả đây nghĩ sao? Riêng tôi thì cảm thấy quá ư là tuyệt vời. Nếu như những bộ áo len làm Ngọc Phương trở nên trẻ con, đáng yêu thì những bộ váy xòe lại tôn lên nét nữ tính, đằm thắm ẩn chứa bên trong con người nhỏ.
Có thể nói Ngọc Phương đã thay đổi một trăm tám mươi độ kể từ khi tôi đọc trộm nhật kí, tôi thì chẳng dám đem những chi tiết được ghi trong đó ra để chọc đâu, bởi lẽ sự thay đổi của nhỏ trong những ngày qua làm tôi hơi run, không biết có bị gì không nữa, lỡ mà nhỏ điên tiết lên lại treo cổ tôi tòn ten trước cửa nhà cũng không chừng? Thôi, nguy hiểm lắm, tốt nhất thì nên giấu kín trong lòng cho đến khi xuống mồ luôn là an toàn nhất.
Nhưng mà như quý đọc giả biết đấy, lửa gần xăng lâu ngày cũng nổ, kim trong bọc lâu ngày cũng mất tiêu, người ta chẳng thể giấu mãi được chuyện gì cả nhất là những chuyện liên quan đến tình cảm, cảm xúc kìm nén sâu trái tim con người. Nó được ví như một trái bom nổ chậm, có thể phát nổ bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu chỉ cần một kích thích nhỏ mà thôi.
Có thể lấy trường hợp của tôi và bé Phương ra làm một ví dụ điển hình, đáng lẽ mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp và êm xui nếu như tôi không tình cờ đọc trộm nhật kí của nhỏ, nhưng đó chỉ là nếu như thôi bởi vì giờ đây mọi chuyện đã xảy ra rồi, ngòi nổ của quả bom cũng đã được đánh lửa, những việc mà tôi có thể làm giờ đây là chờ đợi quả bom ấy phát nổ và lãnh chịu hết mọi hậu quả mà quả bom ấy mang lại.
Đó là một buổi tối cuối tuần học thêm tại nhà bé Phương, như mọi thường thì nhỏ sẽ cho tôi một đống bài tập lằng nhằng để giải rồi sau đó nhỏ sẽ chấm điểm từng bài, bài nào được điểm 7 – 8 trở lên coi như cho qua, còn bài nào từ 6 điểm trở xuống là nhỏ sẽ hướng dẫn lại bài đó rồi cho tôi một bài tương tự để giải.
Thế nhưng số lượng bài tập mà bé Phương soạn thì có hạng mà trình độ tiếp thu của tôi cũng không phải loại thấp, tuy lúc đầu có hơi lọng cọng đấy, nhỏ cho năm bài thì tôi phải ngồi làm lại đến bốn bài rồi nhưng càng về sau tôi càng tiếp thu mau hơn, số bài tập phải làm lại cũng vơi dần đi, bốn bài, ba bài rồi hai bài thậm chí là chỉ sai có một bài thôi và lỗi sai đó cũng chỉ là một lỗi nhỏ về đổi đơn vị tính toán.
Thế nên những buổi học ở nhà Phương thường kết thúc rất nhanh, chỉ khoảng một tiếng đồng hồ thôi là tôi đã hoàn thành xong chỉ tiêu của nhỏ đưa ra rồi, thay vì phải ngốn hết hai tiếng đồng hồ như trước đây.
Và cứ mỗi khi được nghỉ sớm là tôi lại xuống nhà dưới ngồi tán chuyện với ba của bé Phương, nội dung của những cuộc tán chuyện đó cũng chỉ xoay quanh việc học hành của tôi thôi, nhưng cũng lắm khi tôi bị bác gài hàng về chuyện của bé Phương, kiểu như:
– Hai đứa bắt đầu được bao lâu rồi.
– Ẹc, đâu có chuyện gì đâu bác! – Tôi hớt hải.
– Thì bác hỏi hai đứa như thế này bao lâu thôi mà!
– Hic, làm gì có chuyện đó đâu ba! – Ngọc Phương tiếp lời tôi.
– Ơ, bác hỏi hai đứa học học thế này đã bao lâu rồi, con nghĩ đi đâu thế?
– Óe, bác đâu có nói rõ ạ!
– Bộ ngoài học ra còn có chuyện khác nữa sao?
– Kh… không ạ, chỉ là học thôi! – Tôi chối giả lả.
Thiệt là tôi cũng ngại nói chuyện với bác lắm nhưng đã học xong rồi, ở lại mãi trong phòng của bé Phương cũng kì, mà xin đi về trước cũng chẳng đặng. Tất cả cũng chỉ tại thằng Toàn cô hồn mà ra, trái bom mà nó quăng cho tôi đến giờ vẫn còn dư âm nặng nề, nhất là khi đối mặt với chất xúc tác là ba của nhỏ đây thì nó càng tái phát khủng khiếp hơn cả trái bom gốc gấp vạn lần.
Nhưng khi nghe cái tin sét đánh ngay sau đây thì quý đọc giả sẽ coi tình huống ở trên chẳng là gì cả, bởi lẽ như tiêu đề của nó “tin sét đánh” tức là khi nghe đến tin đó thì toàn thân của quý đọc giả sẽ giật bắn lên như bị sét đánh vậy, cụ thể là như này:
Trong lúc nói chuyện với ba của bé Phương thì ông bỗng rút điện thoại ra nói chuyện với ai đó rồi đi vào nhà với vẻ mặt rất đăm chiêu…
– Xem ra hôm nay không chở con đi được rồi Phương à!
– Sao thế ba?
– Công ty đột nhiên có việc họp đột xuất nên ba phải đi ngay bây giờ!
– Còn… – Nhỏ cắn môi mặt méo xệch.
– Chắc phải lỡ tuần này rồi con ạ, hay là để tuần sau ba chở đi bù nhé!
– Hức, sao ba không nói sớm, làm con đã chuẩn bị đâu vào đầy rồi! – Nhỏ mếu máo.
– Thôi ba xin lỗi, con gái ngoan của ba đừng khóc mà, có Phong nhìn kìa xấu lắm!
– Kệ, bắt đền ba, hu!
– À, phải rồi! Phong ơi, giúp bác một việc được không? – Ông bỗng quay sang tôi.
– Dạ, bác cứ nói đi ạ!
– Phiền con chở bé Phương của bác ra Wonderland quận 7 chơi nhé?
– Kh… không thành vấn đề! – Tôi hơi bất ngờ về địa điểm.
– Vậy còn đi chơi với bạn Phong nhé Phương, ba sẽ cố gắng về sớm vào sáng mai được chứ?
– Um… – Nhỏ khẽ gật đầu.
– Thế nhé, bác đi đây! Hai đứa nhớ vui chơi lành mạnh đấy!
– Nữa… – Hai đứa tôi đồng thanh.
– Thôi thôi! Đi đây! – Ông cười khoái chí rồi tiến về phía gara xe.
Sau khi ba Phương đã lái chiếc xe hơi khuất bóng khỏi cổng nhà, tôi mới bèn đi nhè nhẹ đến chỗ của nhỏ mà khều vai:
– Nè…
– Ơ hả… – Nhỏ giật thót.
– Đi chưa?
– Đi đâu?
– Thì đi chơi chẳng phải ba của Phương đã nói rồi sao?
– Nhưng…
– Còn nhưng nhị gì nữa, đi mau kẻo trời tối thì chơi không được bao nhiêu trò đâu! – Tôi hấp tấp lôi tay nhỏ ra ngoài.
– Khoang đã mà! – Nhỏ giãy nãy.
– Gì nữa?
– Tóc tai, mặt mũi! – Nhỏ bẽn lẽn.
– Trời, đẹp thế này mà còn chưa chịu nữa hả?
– Mới khóc, lem hết rồi!
– Uầy, ok! Không được quá ba mươi phút đâu đấy! – Tôi lều bều ngồi xuống ghế sofa.
Đã có lần tôi đã nói với quý đọc giả rằng con gái khi trang điểm là vô thời hạn không nhỉ? Chắc là có rồi đúng không, đó chính là dịp tôi chờ bé Phương muốn rụng cả cổ để đi ăn tối ngay sau khi bọn tôi bị nhốt trên tầng thượng của trường đấy.
Theo như tôi nhớ thì lúc đó mình cũng đã phải chờ nhỏ suốt nữa tiếng đồng hồ chứ chẳng ít, nào là muỗi đốt, nào là gió lạnh ôi thôi đủ thứ, nhưng cũng may hôm nay là tôi được ngồi trên chiếc ghê sofa ấm áp đấy, chứ nếu không là tôi giãy đành đạch lên đòi đi ngay rồi.
Mà nghĩ cũng buồn cười thật, con gái lớn rồi mà còn đòi ba chở đi khu vui chơi nữa chứ, đúng là con gái một có khác, chẳng bù với tôi lúc nhỏ xin ba đi thú nhún một tí thôi đã bị ông nẹt cho một chập đến xám cả mặt mày rồi, chỉ biết lủi thủi một mình ở công viên mà chơi với đám bạn trong xóm thôi.
Nhưng hồi đó cũng tiếu lắm, giữa nguyên đám con trai tụi tôi thì lại xuất hiện thêm một nhỏ con gái siêu mít ướt luôn, tối ngày nhỏ đó cứ bị ăn hiếp suốt… à mà khoang…
“Con gái… mít ướt… bị ăn hiếp… Con gái… mít ướt… bị ăn hiếp… ”
Đột nhiên trong đầu tôi lại lóe lên những hình ảnh hết sức quen thuộc…
“Con bé mít ướt… bị ăn hiếp… lời hứa 10 năm… cưới nhau… ”
“Bé gấu? ”
– Phong…
– Ớ hả? – Tôi giật thót vì tiếng gọi của Ngọc Phương.
– Làm gì mà suy nghĩ ghê vậy?
– À thì… À, đang suy nghĩ nên chơi những trò gì ấy mà!
– Ơ, Phương hum nay được toàn quyền quyết định, Phong không được xen ngang! – Nhỏ phồng má cau có.
– Được rồi, sao cũng được mà!
– Hi, thấy bộ này đẹp hông! – Nhỏ xoay một vòng để khoe bộ váy xòe đang mặc.
– Ờ, thì cũng đẹp!
– Cũng đẹp thôi sao? – Nhỏ buồn thiu.
– Ẹc, tuyệt đẹp luôn!
– Hi, vậy đi chơi thôi! – Nhỏ cười rạn ngời lôi tôi ra khỏi cửa.
Thực ra thì tôi chả ham hố gì đi khi vui chơi chút nào, như quý đọc giả đã biết rồi đấy, tôi có vẻ như đã già trước tuổi rồi, không thể nào chơi những trò chơi cảm giác mạnh được, đặc biệt là tàu lượn siêu tốc. Còn nhớ lần trước vì muốn cho Hoàng Mai được vui mà tôi phải cắn răng chịu đựng những vòng xoay xoắn tít như những cái lò xo đó để rồi mửa lên mửa xuống hết mấy bận mới hoàn hồn lại được.
Thế nên, sở dĩ hôm nay tôi đi chơi với Ngọc Phương là vì thấy nhỏ có vẻ thất vọng khi không được ba mình dẫn đi, tôi cũng hiểu cảm giác đó lắm, nó ấm ức thế nào ấy cứ muốn khóc thét lên thôi. Nếu như người khác thì không hề gì, buồn vài ngày là hết thôi, nhưng với một cô gái mít ướt như bé Phương thì đó lại là một chuyện lớn, lúc nãy tôi mà không nhận lời của ba Phương thì chắc nhỏ đã khóc nhè sướt mướt rồi.
Nhưng kể cũng ngộ, mới vừa nãy nhỏ còn khóc huhu thì giờ đã tinh nghịch như trẻ con trên xe của tôi rồi, khi thì khua tay múa chân loạn xà ngầu cả lên, còn đập vào lưng tôi mấy cái đau điếng nữa chứ, nhưng cũng có khi nhỏ cứ qua loa đủ thứ chuyện trên đời làm tôi cứ rối cả lên:
– Phong nè, một lát mua kẹo cho Phương nghe!
– Rồi yên tâm!
– Phong ơi!
– Gì nữa?
– Mua cho Phương một con gấu bông nữa nha!
– Ừ, mua luôn.
– Phong à!
– Gì?
– Sẵn tiện ghé nhà sách để Phương mua thêm vài cuốn nữa nhé!
– Uầy, rồi!
– Phong ới ơi!
– Trời ơi, cái gì nữa!
– Hi, hông có gì!
– Phụt… sặc máu!
Trẻ con đúng là trẻ con mà, chở bé Phương sau xe mà cứ như chở nguyên cái đại nhạc hội không bằng vậy, miệng mồm lúc nào cũng tíu tít cả lên, chắc có lẽ do lâu quá mới được nói lại nên nhỏ cứ nói suốt như thế, còn nhớ lúc trước nhỏ chỉ chuyền giấy này nọ thôi mà cũng hết mấy chục đôi giây để trò chuyện rồi đấy.
Mà cũng phải công nhận một điều rằng giọng của nhỏ Phương nghe dễ thương cực luôn, vừa be bé lại vừa bông bổng, lại có pha trộn một chút gì đó của Hà Nội nữa, thiệt đấy, tôi không đùa đâu, lúc mà nhỏ lần đầu tiên nói chuyện trước mặt bà mẹ kế thì một phần bất ngờ là do chất giọng hơi Hà Thành của nhỏ đấy. Ai đời, cha miền nam, mẹ miền nam, ngay cả mẹ kế cũng là miền nam vậy mà đứa con gái lại lơ lớ giọng bắc. Hỏi thì nhỏ cũng chẳng giải thích được, tự dưng lại phát ra âm điệu như thế.
Cơ mà chung quy lại thì nghe cũng hay hay đấy quý bạn và các vị ạ, giọng thì không quá gắt như miền bắc nhưng cũng không quá đậm chất như miền nam, chỉ ở mức se se vừa đủ để đã lỗ tai thôi, nhỏ Phương nếu đi thi kể chuyện em nghe thì đoạt giải nhứt là cái chắc, hứa luôn đấy.
– Ê nè, bộ tuần nào ba Phương cũng dẫn đi chơi hết hả? – Tôi thắc mắc.
– Chứ sao, hồi nhỏ cũng thế mà! Giờ vẫn thích!
– Trẻ con quá chừng, lớn già đầu mà còn đi chơi mấy trò này!
– Kệ người ta, hứ!
– Uầy, bớt tính trẻ con lại đi! Không khéo lát người ta lại tưởng anh hai chở em gái đi chơi thú nhún nữa thì khổ.
– Phong đêu! – Nhỏ tức tối đánh một cái chát rõ to vào lưng tôi.
– Xít… à! Trời ơi, oánh gì đau ghê thế! Giỡn tý thôi mà!
– Hông thích Phong nói thế, hông muốn làm em gái của Phong đâu!
– Chứ sao, trẻ con thế mà!
– Vậy, hông trẻ con nữa là được phải hông?
– Ừ, thì… thì chắc vậy! – Tự dưng tôi bối rối.
Thế rồi từ lúc đó cho đến khu vui chơi, nhỏ chẳng qua loa thêm câu nào nữa cả, chỉ lẳng lặng hát thì thầm bài hát nào đó nghe lạ hoắc, thi thoảng lại chu mỏ đấm nhẹ vào vai tôi như hờn dỗi, những lúc đó tôi cũng chẳng biết nói gì ngoài thốt ra 3 tiếng rất ư là phổ thông: “Ấm đầu hả? ”
Và rồi sau khi mua vé vào cổng thì chúng tôi bắt đầu đi dạo quanh khu vui chơi để tìm một trò phù hợp với mình, cơ mà phù hợp với nhỏ chứ tôi đâu có được quyền chọn trò nào chơi đâu, nhiệm vụ của tôi chỉ là trông trẻ thôi mà, thế nên tôi cứ tò tò theo sau nhỏ đi hết chỗ này tới chỗ khác muốn rụng cả chân. Lại có những khi nhỏ đột ngột tăng tốc làm tôi hú vía mà rượt theo như tên bắn, khi đến nơi tôi mới tá hỏa ra là nhỏ chạy theo ông bán kẹo bông gòn, coi nhỏ con vậy chứ chạy cũng gớm ăn lắm.
Nhưng khác với Hoàng Mai hiếu động, nhỏ Phương không gấp gáp gì chơi những trò chơi cả, nhỏ chỉ đi lanh quanh trong khu vui chỉ để ngắm nghía từng cảnh vật mà thôi, đôi khi cũng có ra sát sát bìa công viên để ngắm cảnh cây cỏ nữa, vì khu vui chơi Sài Gòn Wonderland này trước kia là đồng vắng mà, sau này người ta mới xây dựng nên bề thế như ngày nay đấy.
Mà thất vọng một điều rằng, tuy nằm giữa khu đô thị Phú Mĩ Hưng phồn hoa nhưng cũng không nhiều người đến đây chơi lắm, có lẽ là vì mới khai hoang nên ít người chú ý tới nơi này, nhưng cũng có lẽ vì tin đồn trước đây đã có một người chết khi đi tàu lượn siêu tốc nên người ta cũng dè chừng không muốn đến.
Chắc có lẽ hiện nay nhiều khu vui chơi khác mọc lên đã cạnh tranh quyết liệt với nơi này nên vắng khách cũng phải, ngay cả tôi mà muốn đi chơi thì chỉ muốn đi Đầm Sen hoặc Suối Tiên thôi, chẳng muốn đến đấy chút nào cả, nhưng vì đã trót hứa với ba của nhỏ rồi nên cứ mặc nhỏ toàn quyền quyết định vậy. Vả lại, một lí do chính đáng khác là nếu đi xe đạp ra Đầm Sen hoặc Suối Tiên bây giờ thì chắc một điều rằng, sáng mai mới tới!
– Kiếm trò nào chơi đi, sao cứ đi tản bộ mãi thế này? – Tôi ngáp dài mệt mỏi.
– Hôm nay tự dưng chỉ muốn đi dạo thế này thôi, Phong có thích hông?
– Ừ, thế cũng được, nếu thích đi dạo như thế thì lần sau bảo Phong chở cho đi chỗ khác đẹp hơn!
– Chỗ nào vậy?
– “Nhà nghỉ nha em? ” – “Cái anh này nhỏ tiếng thôi, người ta nghe thấy thì sao? ”
“Kệ họ, mặc mớ gì tới tụi mình”
Tự dưng vừa tính mở miệng ra đáp lời nhỏ Phương thì một cặp tình nhân ngồi ở băng ghế đá cách chỗ tụi tôi không xa lớn tiếng trò chuyện làm bọn tôi không muốn nghe cũng không được, và thế là mặt mày đứa nào đứa nấy đỏ lừ vì ngượng toàn tập với cặp đôi đó.
Để tránh tình trạng ấy tiếp tục xảy ra nên tôi dẫn nhỏ Phương ra một góc sáng sủa hơn để bàn chuyện:
– Vậy Phong tính dẫn Phương đến chỗ nào, đừng nói là… – Nhỏ cuối gằm mặt mắc cỡ.
– Éc, đâu phải chỗ người hai người hồi nãy nói đâu! Chỗ của Phong trong sáng hơn nhiều, ai cũng có thể tới được!
– Là chỗ nào?
– À, cầu Ánh Sao đấy, cũng gần đây thôi nhưng cảnh quan đẹp hơn nhiều, nếu thích thì tuần sau nhờ ba Phương chở đi chơi một lần đi!
– Lần sau Phong chở Phương đi nữa được hông?
– À, việc này…
– Hông được hở? – Nhỏ chu mỏ buồn hiu.
– Ừ, thì chắc là được!
– Hi, vậy mình đi dạo tiếp ha? – Nhỏ lại cười toe toét mà tiếp tục tản bộ.
Nhưng mà dù cho nhỏ Phương có tinh nghịch cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không thể làm tôi sao lãng được cái ý nghĩ về con bé 10 năm trước, tại sao trong đấu tôi lại chợt lóe lên những kí ức hỗn độn ấy nhỉ, con bé ấy có liên quan gì đến tôi mà tại sao đến bây giờ tôi vẫn còn gợi nhớ đến nhỏ?
Nhưng sẽ vẫn chưa là gì nếu cái tên ấy không vang lên giữa những dòng kí ức đó, cái tên làm tôi suy nghĩ rất nhiều:
“Bé gấu… ”
Sau khi đi dạo muốn rụng cặp giò ở wonderland xong, nhỏ Phương đột nhiên chẳng chịu về nhà, vẫn nằng nặc đòi tôi chở đi chỗ khác để chơi mặc dù trời đã bắt đầu trở lạnh và lất phất sương rơi.
Sài Gòn về đêm nó năng động lắm, dường như là không ngủ vậy. Thật không khó để tìm một chỗ ăn chơi trên cái mảnh đất phồn hoa đô hội này. Nhưng tôi nói là ăn chơi chứ không phải là vui chơi.
Đúng, tìm một chỗ để ăn chơi, đàn đúm thì Sài Gòn đây không thiếu, nhưng muốn tìm một chỗ để vui chơi lành mạnh thực sự thì chắc có lẽ chỉ có những chỗ thú nhún dành cho trẻ con mới đáp ứng được điều kiện đó mà thôi.
Nhưng quý đọc giả đây đừng phán quyết vội Sài Gòn là một nơi ăn chơi trát tán nhé, sai lầm đấy. Không lành mạnh ở đây là giới hạn dành cho trẻ con thôi, bởi lẽ sống trên đây lâu tôi mới nghiệm ra được một điều thế này: “Nơi nào có góc khuất, nới đó có tình nhân”
Sự thật là chuẩn xác trên chín mươi phần trăm đấy quý đọc giả ạ, phàm là chỗ nào vắng vẻ có không khí thơ mộng một tí như ở bờ kè, chân cầu, hay dọc bờ sông hoặc thậm chí là công viên vào ban đêm đều có những đôi tình nhân đang say men tình ở đó cả.
Tôi thì cũng chẳng ngại những chỗ đó là mấy đâu, vì lúc trước tôi với Hoàng Mai cũng có tạt ngang mấy lần để hòa nhập với công động chung mà, chỉ có điều là dừng ở mức tựa vai với nắm tay thôi chứ không có dữ dội như các bậc đàn anh đàn chị đi trước được.
Vậy quý đọc giả biết điều tôi ngại ở đây là gì không? Chính là Ngọc Phương ngây thơ nhà ta đấy, thử tưởng tượng xem nếu để một cô bé có tính cách trẻ con này nhìn thấy những cảnh tình tứ thì sao nhỉ? Quả thật không tưởng tượng được, nhưng chắc một điều rằng nhỏ sẽ bị tiêm nhiễm những hình ảnh đó và mất đi vẻ ngây thơ, thánh thiện vốn có của mình ngay.
Chưa kể không biết phản ứng của nhỏ thế nào khi nhìn thấy những hình ảnh đó nữa, có thể sẽ hét toáng lên, có thể là vùn chạy đi nhưng cũng có thể là ngất xỉu cái độp tại chỗ luôn vì quá sock, nếu mà xảy ra thật thì tôi cũng chẳng biết nên xử sự thế nào nữa đây, đúng thật là khổ mà.
Vậy nên để tránh tình trạng đó xảy ra dẫn đến hậu quả khôn lường thì tôi đành dẫn nhỏ đến nơi tôi cho là an toàn nhất và lành mạnh nhất cho đến thời điểm hiện tại, đó chính là… công viên gần nhà tôi ấy mà, hề hề!
Bởi lẽ từ nhỏ đến giờ chơi trong công viên này, tôi hiếm khi thấy cặp tình nhân nào có những hành động thoái hóa lắm, chắc có lẽ là do một phần công viên này để đèn hơi sáng, nhưng cũng có thể là dân tình ở đây hiền lành, không sung sức như ở những nơi khác nên trông có vẻ ôn hòa và lành mạnh hơn rất nhiều, rất thích hợp để Ngọc Phương đi dạo vòng quanh chán chê mới thôi.
Hôm nay cũng đúng là dịp cuối tuần nên công viên khá là đông người đi dạo cũng như dẫn con đi chơi thú nhún các kiểu, nhìn nhộn nhịp chẳng kém gì mấy khu vui chơi lớn đâu. Hơn nữa, đồ ăn ở đây giá cả rất phải chăng, lại còn rất ngon nữa, nhất là những món ăn vặt như bánh tráng trộn, bột chiên, mì phá lấu… nhìn ngon miệng vô cùng, bé Phương thấy thế cũng thích lắm, cứ nằng nặc bắt tôi dẫn đi ăn cho bằng được:
– Phong ui, Phương muốn ăn mì phá lấu!
– Đi chơi chút đã, chưa gì đã đòi ăn rồi!
– Đi ăn đi mòa! – Nhỏ chu mỏ quắp lấy tay tôi mà làm nũng.
– Éc, thôi thôi! Ăn thì ăn vậy! – Tôi hốt hoảng vì cách làm nũng của nhỏ.
Bí cách tôi đành dẫn nhỏ vào một quán mì phá lấu gia truyền gần đó mà tôi và Hoàng Mai thường ăn.
Cũng phải nói qua món mì phá lấu một tí cho quý đọc giả nào chưa biết. Phá lấu có xuất sứ từ người Tàu, du nhập vào sài gòn đã lâu rồi, từ các quán bình dân cho đến cao cấp đều xuất hiện hình ảnh của nó. Thực chất phá lấu là bao tử và ruột non heo như phổi, gan, tim heo và cả bò nữa, cách chế biến rất giản dị là tẩm ướp gia vị mà trong đó ngũ vị hương là chính.
Cũng có nhiều kiểu chế biến phá lấu lắm, nhưng kiểu mà tôi thích nhất vẫn là mì phá lấu thơm lừng, béo ngậy. Những nguyên liệu cần chỉ là một vắc mì tôm, vài ba miếng phá lấu cùng với yếu tố quan trọng nhất chính là nước lèo nóng hổi vừa thôi ừa ăn. Chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để quý đọc giả đây “lâu không ăn thấy thèm” rồi.
Nhưng mà muốn ăn ở nhưng quán vỉa hè thế này thì trước tiên trang phục của các bạn phải tông xẹt tông với quán trước đã, bởi lẽ quý đọc giả không thể nào mặc một bộ đồ sang trọng, đắt tiền mà ngồi ở những quán ăn thế được, cho dù được thì cũng kì lắm. Hoàng Mai trước đây rất hiểu ý nên mỗi lần đi ăn em chỉ mặc vào một bộ quần kaki ngắn, áo pull thôi, nom hợp tông với quán lắm.
Nhưng Ngọc Phương thì lại lâm vào một tình thế bất đắc dĩ, bởi lẽ trang phục của nhỏ là bộ váy xòe xinh xắn, có thể dùng để dự tiệc, đi chơi ở những nơi sang trọng các kiểu, còn đối với những quán ăn vệ đường thế này thì chẳng khác nào tâm điểm để người ta chú ý, bàn tán.
Bằng chứng là khi tôi vừa dẫn nhỏ vào quán thôi thì đã có hàng chục con mắt tòm tèm dán chặt vào thân hình của nhỏ Phương rồi, đã thế bộ váy xòe này lại là kiểu để vai trần nữa chứ, bờ vai trắng toát của nhỏ cứ lộ ra khiến cho mọi cặp mắt không thể nào rời đi được. Tức tối, tôi liền cởi cái áo khoác của mình ra rồi choàng vào người nhỏ Phương để che đi những tia nhìn nham nhỡ của những người xung quanh.
Thấy tôi có vẻ ngồ ngộ, nhỏ liền hỏi:
– Phương đâu có lạnh đâu mà…
– Không phải khoác để lạnh, Phương thử nhìn những người xung quanh xem!
Nghe lời tôi, nhỏ nhìn bao quát một vòng xung quanh rồi thủ thỉ:
– Sao ai cũng nhìn Phương hết vậy?
– Ai bảo vào quán bình dân mà mặc đồ sang trọng làm gì, người ta nhìn là phải!
– Nhìn thì có gì đâu, bình thường mà!
– Uầy, nói chung là Phong thấy ngứa mắt lắm, cứ che lại cho chắc ăn!
– Vậy là Phong… hi! – Nhỏ bỗng đỏ ửng mặt cả lên mà cười mĩm.
– Gì thế, ấm đầu nữa hả?
– Hông có, tại đang vui!
– Khác người thật! Tự dưng lại phát cười lên à! – Tôi gãi đầu đần mặt.
– Kệ người ta, hi! – Nhỏ vẫn cười hồn nhiên.
Sau khi lót dạ tại quán mì phá lấu xong, chúng tôi lại tiếp tục đi dạo trong công viên thơ mộng vào cuối tuần thứ bảy. Càng về đêm, sương càng rơi xuống nhiều, khí trời vì thế mà ngày một lạnh hơn, mặc dù tôi đã cởi áo khoác ra cho bé Phương mặc rồi nhưng nhỏ cứ run bần bật lên mà co rúm như một chú mèo con mắc lạnh vậy.
Thấy thế tôi cũng tội lắm, nhưng cứ mỗi lần đề nghị bé Phương về nhà thì nhỏ cứ chối đây đẩy rằng mình đây không lạnh đâu, nhưng đến răng còn đánh bồ cạp lên như thế mà không lạnh cái nổi gì chứ, đang là tiết lập đông nữa, không khéo nhỏ bị cảm lại khổ, thế nào cũng bị ba nhỏ mắng vốn thôi.
Vậy nên tôi cứ xuống nước năn nỉ:
– Về đi mà Phương, trời lạnh rồi!
– Hông về, còn sớm mà, muốn đi chơi!
– Ẹc, không về kẻo bị cảm đó!
– Kệ!
– Bị cảm rồi Phong sẽ bị ba Phương la đó!
– Kệ luôn!
– Nhưng nãy giờ toàn đi dạo không mà, chán chết!
– Bộ đi dạo với Phương làm Phong chán đến thế sao? – Nhỏ đột nhiên chùn giọng.
– Không, à không phải ý đó đâu…
– Vậy tại sao Phong lại nói thế chứ, một tuần Phương mới được đi chơi một lần mà, hức! – Nhỏ mếu máo quệt nước mắt.
– Thôi Phong xin lỗi mà, giờ muốn đi chơi tới chừng nào cũng được hết!
– Vậy nha, không được nuốt lời đó! – Nhỏ chu mỏ xụ mặt.
Chẳng còn cách nào khác, tôi đành tiếp tục đi dạo với bé Phương, nhưng để tránh tình trạng bị cảm lạnh, tôi liền ghé vào một quán nước gần đó mua cho nhỏ một cốc chà chanh nóng uống cho ấm người.
Cầm cốc trà chanh lên mà thổi phù phù, hai má của nhỏ chợt đỏ ửng lên những mạch máu li ti do hơi nóng lan tỏa nhìn rất dễ thương. Phải nói một sự thật rằng, tuy bé Phương không sang trọng, quý phái bằng Lan, không xinh đẹp, mĩ miều bằng Hoàng Mai, thậm chí không mủm mỉm hai má giống như Lam Ngọc nhưng đổi lại, nhỏ lại có một tâm hồn hết sức ngây ngô, trẻ con, đôi lúc lại có một chút bất thường xen lẫn sự tinh nghịch, hồn nhiên.
Nhưng tôi xin cam đoan một điều rằng, những ai đi chung với Ngọc Phương sẽ không bao giờ cảm thấy buồn tẻ đâu, chắc chắn bạn sẽ phải mở miệng ra ít nhất một lần để nói hoặc cười về những vấn đề ngây ngô mà nhỏ đề cập đến cho dù bạn có đang buồn thế nào đi chăng nữa, chỉ cần nhỏ mở lời thì khoảng cách sẽ được xua tan ngay.
Đó chính là điểm mạnh và nổi bật nhất của ngọc Phương mà hiếm ai có thể sở hữu được, chưa kể nét đẹp của Ngọc Phương cũng không phải là thường, nhìn cũng dễ thương lắm đấy chứ, mắt tròn xoe đen tuyền, hai má trắng sữa còn li ti những mạch máu nhỏ và đặc biệt là kiểu tóc mái ngố nhìn rất tinh nghịch, ngặc cái lại là thân hình của bé Phương hơi nhỏ nhắn một tí, nhưng thiết nghĩ nếu nhỏ Phương mà không nhỏ nhắn, xinh xinh thì đâu còn nét trẻ con nữa đâu, thế nên đôi khi chính ngoại hình của bạn sẽ ảnh hưởng đến tính cách của bạn đấy.
Miêu tả về bé Phương như thế cũng được rồi, lời nói mà, đâu thể diễn tả hết con người thật chứ, thôi thì trở lại với việc đi dạo trong công viên vậy, đi được một lúc thì bỗng dưng có một cô bé tuổi trạc 12 – 13 gì đó xách một giỏ bông đến mời chúng tôi:
– Anh ơi, mua bông tặng người yêu đi ạ!
– Hơ ơ… – Tôi ngớ người vì bị cô bé hiểu lầm.
– Anh có mua không? – Cô bé vẫn chờ.
– Ơ, anh không…
– Lấy cho chị một bó hoa nhỏ nhé! – Nhỏ Phương cười hiền.
– Ơ, Phương! – Tôi đần mặt.
– Không có gì đâu mà, vì Phương lúc đó cũng tự mình kiếm tiền giống cô bé này nên đồng cảm thôi!
– Bông của chị đây!
– À, để Phong trả tiền cho! – Tôi nhau nhẩu.
– Gì thế Phong?
– Coi như Phong tặng Phương vậy, hề hề! – Tôi gãi đầu giả lả.
– Ùm, cảm ơn Phong! – Nhỏ ôm bó bông cười thật tươi.
Đi dạo mãi thì cũng mỏi chân nên chúng tôi bèn nghỉ mệt tại một bằng ghế đá trong công viên. Tôi thì mệt lả người mà ngồi xoa bóp cái chân mỏi rụng rời do cuốc bộ, còn bé Phương vẫn vui vẻ mà ngồi tia hia bó bông lúc nãy, trong sắc mặt của nhỏ còn hồ hởi lắm, dự là còn có thể cuốc bộ thêm một quảng khá xa nữa đấy, đúng là số khổ thật.
Và rồi những cơn gió lạnh bắt đầu nổi lên, phải nói rằng thời tiết tháng mười hai năm nay thật là lạ, rất lạnh, lại còn có mưa nữa chứ, làm cho khí trời đã lạnh nay còn lạnh hơn. Bé Phương dường như chịu lạnh kém nên cứ ngồi co ro một đống mà mặt mày trắng bệch ra như tượng.
Cũng phải, cốc trà chanh lúc nãy nhỏ đã uống hết từ lâu rồi, giờ chẳng còn thứ gì để chống lạnh nữa nên cảm thấy lạnh trở lại là đúng thôi, nhưng xem chừng nhỏ vẫn còn muốn ở lại nên tôi không dám đề nghị ra về, không khéo nhỏ lại khóc nữa thì dỗ mệt lắm, vậy nên tôi đành dùng biện pháp tối hậu nhất là:
– À, Phương ơi! Có lạnh không?
– Một chút chút thôi! – Nhỏ vẫn gắn gượm.
– Nói thật đi, Phong không có kêu về đâu!
– Ùm, có…
– Vậy ngồi xích vào Phong này, sẽ ấm hơn đấy! – Tôi mạnh dạn đề nghị.
– Hơ, mình! – Nhỏ hơi kinh ngạc.
– Nếu không tiện thì thôi vậy!
– Không đâu, tiện mà! – Nhỏ bẽn lẽn nhích gần đến tôi.
Không hiểu sao mà lúc đó tôi lại gan đến mức đưa ra một sáng kiến táo bạo như thế nữa, chỉ biết là nếu đề nghị thì nhỏ Phương sẽ cảm thấy rất ấm áp thôi, ngoài ra tôi không còn suy nghĩ nào khác hết:
– Phong này! – Nhỏ đột nhiên cất tiếng.
– Phong có nhớ ngày học đầu tiên chung mình đã bị gì không?
– Hình như là bị nhốt trên tầng thượng phải không?
– Ừa, lúc đó Phong đã làm cho Phương tức điên lên luôn!
– Uầy, chuyện đã qua rồi mà!
– Hông, Phương đâu có truy cứu mấy chuyện đó làm gì, ý Phương nói là chuyện sau đó nữa kìa!
– Thì chúng mình được tụi thằng Toàn cứu!
– Hông, lùi một chút!
– À, Phong phá cửa nhưng nó vẫn trơ trơ!
– Ghét, sao lùi xa thế? – Nhỏ chun mũi giận dỗi.
– Rồi rồi! Là chuyện tụi mình bị mắc mưa phải không?
– Ừa hì! Cũng may là trí óc còn tốt đó!
– Mà sao nhắc chuyện này làm gì?
– Phong không còn nhớ gì sao, lúc đó trời đã mưa…
– Ừ, phải hình như mưa lớn lắm!
– Nhưng Phương thì không thể chịu lạnh giỏi được như Phong thấy hôm nay đấy!
– Đúng rồi! Còn nhớ lúc đó Phương đã rung cầm cập lên mà!
– Nhưng cũng chính Phong lúc đó đã che chở cho Phương giống như bây giờ vậy, Phong còn nhớ chứ!
– Ừ, còn…
– Thực sự thì lúc đó nếu không có Phong chắc Phương sẽ không qua khỏi đâu!
– Phương đừng nói thế, lúc đó Phong làm sao mà thấy chết không cứu được!
– Ư, nhưng dù sao Phương cũng nợ Phong một lời cảm ơn mà!
– Ơ, cứ tưởng lúc đó Phương chép bài dùm Phong là huề rồi chứ!
– Không đâu, cái đó là vì bữa ăn tối thôi, Phương việc nào ra việc đó mà, hi!
– Ừm, sao cũng được!
Thế là chúng tôi tiếp tục ngồi chiêm ngưỡng những cảnh đẹp trong công viên thơ mộng đêm cuối tuần. Nhưng có một điều rằng, chúng tôi không phải là người duy nhất ngồi ở góc khuất này, ngoài chúng tôi ra còn có rất nhiều cặp ngồi ở các băng ghế đá xung quanh mà lúc vào chúng tôi không kịp để ý, vậy nên vô tình tôi và bé Phương đã lâm vào một tình huống hết sức ngặt nghèo có thể nói là ngàn cân treo sợi tóc:
– “Anh à, đừng… ” – ‘Hông sao đâu em, mọi người xung quanh đều thế mà… ”
– “Anh kì ghê… ” – “Có gì đâu mà, cho anh thơm một cái nào… ”
Vâng thưa các đọc giả, tuy công viên này đúng là một nơi vui chơi lành mạnh nhất mà tôi biết thiệt đó nhưng tôi chưa bao giờ đi hết một vòng công viên để tham quan cả, nhất là ở những góc khuất nhiều cây cối như thế này. Lúc đó chúng tôi nào biết những cặp tình nhân lại thích bóng tối như thế chứ, giờ có nhấc mông ra khỏi băng ghế đá thì cũng kì lắm, thế nào cũng bị để ý cho coi.
Thành ra bây giờ chúng tôi chỉ biết hứng trọn hết toàn bộ những cuộc trò chuyện mà những đôi tình nhân giành cho nhau mà thôi, ngặt cái là không phải trò chuyện thôi đâu, còn kèm theo hành động nữa chứ đúng là “học đi đôi với hành” mà.
Nhìn bên phải thì đã thấy cặp tình nhân nọ choàng tay nhau ôm xà nẹo, hú vía quay qua bên trái thì lại bắt gặp một cặp khác đang âu yếm hôn nhau làm tôi muốn đỏ cả mặt, ngửa mặt lên trời thì không được rồi, thế nào người ta cũng bảo mình điên cho coi, giờ chỉ còn một hướng duy nhất là cúi mặt xuống đất để không nhìn thấy gì thôi.
Nhưng hỡi ơi, khi cúi mặt xuống thì tôi lại bắt gặp một điều còn khủng khiếp hơn cả những cảnh tình tứ nữa, đó không gì khác chính là khuôn mặt xinh xắn, hồng hào của bé Phương giờ đây đang rút sát vào người tôi để tìm hơi ấm.
Thật vậy vừa cúi xuống thì nhỏ cũng vừa ngước lên, mặt đụng mặt, mắt chạm mắt, cộng với những kích thích từ những cặp xung quanh nữa nên chúng tôi không thể nào giữ bình tĩnh quá lâu được, chưa đầy 5s thì tôi và nhỏ đã bối rối mà nhìn đi hướng khác rồi.
Cứ tưởng như thế là đã quá sức chịu đừng rồi nhưng còn chưa hết, gió đêm bắt đầu thổi mạnh hơn kéo theo những hạt sương lạnh buốt thấm vào người chúng tôi nghe sởn cả da gà, tôi biết giờ này bé Phương đang lạnh lắm, tựa vào người tôi mà nhỏ vẫn còn run bần bật kia mà. Cũng phải thôi, từ lúc nhỏ ngồi sít vào tôi đến giờ thì chỉ có nhỏ tựa vào tôi chứ tôi chưa hề đụng vào nhỏ một lần nào cả, chẳng qua là vì chưa chủ động ôm con gái bao giờ với lại tay của tôi đang rung lẩy bẩy lên đây này ôm kiểu gì được.
Nhưng mà trước thời tiết ngày một lạnh thế này mà nhỏ Phương vẫn chưa chịu về nhà thì thôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc sử dụng cách nãy giờ mình chưa dùng thôi.
“Nam mô, cái này là để giúp người ta khỏi lạnh thôi chứ không có lỗi gì với Hoàng Mai hết, thiện tai thiện tai! ”
Cầu khấn xong, tôi rụt rè choàng tay kéo bé Phương sát vào người mình, lúc đầu khi thấy tôi làm thế nhỏ cũng ngạc nhiên lắm, cứ lắm la lắm lét nhìn tôi nhưng khi được giải thích thì nhỏ chẳng phản ứng gì nữa, mặc nhiên rụt đầu vào lòng tôi hệt như cái lúc bị mắc mưa trên sân thượng bốn tháng trước đây vậy.
Lúc đó, cũng như bây giờ, trong lòng tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất rằng phải bảo vệ người con gái trước mặt mình cho bằng được, quyết không được để người đó bị tổn thương một chút nào cả, không hiểu sao tôi lại có ý nghĩ đó nhưng nếu bỏ mặc họ nhưng thế tôi cảm thấy rây rức lắm. Tôi đã từng nghe Hoàng mai nói rằng đó là một cái nghiệt mà tôi mắc phải, nếu muốn thoát khỏi thì tôi phải dứt khoát hơn nữa, nhưng xem ra tôi chẳng thế nào thoát được rồi.
Độ chừng mười lăm đến hai mươi phút sau, trời cũng ngưng gió hẳn, cái lạnh vì thế cũng không còn cắt da cắt thịt như trước nữa, nhìn xung quanh thì đã thấy các cặp tình nhân đã về từ lúc nào rồi, chẳng còn một ai. Đáng lí ra thì tôi có thể thấy họ về đấy, nhưng lúc nãy cảm thấy mệt nên tôi chợp mắt một tí đến bây giờ thì họ mất tăm luôn.
Nhìn đồng hồ thì cũng đã mười giờ kém rồi, trời cũng đã về khuya, tối mịt chỉ còn một vài ánh đèn le lói đủ để soi sáng đường đi mà thôi, vừa định vươn vai ngáp dài thì tôi bắt gặp một trở ngại vô cùng lớn, bé Phương giờ này đã ngủ khò trong lòng tôi tự lúc nào rồi, ngủ say mê luôn chỉ thì điều chưa có mút ngón tay như em bé mà thôi.
Nhưng mà đến khi đánh thức nhỏ thì tôi lại đổi ý, hiếm khi được thấy nhỏ ngủ mê như thế mà, phải kiếm cách gì đó chọc nhỏ trả thù hôm bữa mới được, mà nhìn quanh thì chẳng có thứ gì để quậy phá được cả, viết thì ở trong cặp rồi, mà cái cặp lại gửi ở ngoài chỗ giữ xe, cũng như không.
Bí cách tôi đành vừa nhìn nhỏ vừa suy nghĩ, nhưng càng nhìn tôi lại càng rối, bởi lẽ khi ngủ nhỏ quá ư dễ thương, hai má do được sưởi ấm nên cứ hồng ửng cả lên làm tim tôi cứ đập thình thịch từng cơn như bị nhồi máu cơ tim vậy. Bất giác, tôi đưa tay lên định véo má nhỏ một cái nhưng may là kịp kềm nèn lại được.
Véo má nhỏ lúc này chẳng khác nào tên sở khanh, lợi dụng con gái mà làm chuyện đồi bại, vậy nên ngoài ngồi yên ra tôi quyết không làm gì nhỏ cả, đây chính là lúc luyện thần kinh thép đấy, qua được vòng này tôi sẽ lên thần luôn, tu thành đắc đạo.
Bỗng nhiên từ phía sau tôi có một tia đèn chiếu thẳng tấp, đó có vẻ như là ánh đèn pin nhưng ánh đèn pin của ai mới được, ai mà giờ này cầm đèn pin đi rọi lung tung trong công viên chứ.
Chợt tôi giật mình: “Chết cha, ông bảo vệ công viên”
Thường thì khi công viên sắp đóng cửa, sẽ có một toán bảo vê đi lùng sục xem còn người nào” tá túc” trong công viên không để mà đuổi thẳng cẳng ra ngoài, thảo nào mấy cặp kia ra về hết rồi, chỉ còn một mình chúng tôi đơn độc trong công viên mà thôi, bây giờ mà bị mấy ông bảo vệ bắt được thì thế nào cũng bị hỏi tên rồi giao cho trường xử lí thôi, đến nước đó thì tiêu, nổi tiếng luôn ấy chứ, vậy nên chẳng còn cách nào khác, tôi liền bế bé Phương lên trốn khỏi sự truy lùng của mấy ông bảo về rồi tìm cách thoát ra ngoài.
Nhưng do trời tối cộng với quá gấp rút nên tôi sơ ý vấp phải thành chắn của bồn hoa mà ngã nhào luôn vào đó.
– Hơ, ức… – Bé Phương giật mình tỉnh giấc.
– Suỵt, nhỏ tiếng thôi! Mấy ông bảo vệ đang tìm chúng mình đó, để bị bắt là nổi tiếng khắp trường luôn đấy!
– Vậy giờ phải làm sao?
– Nằm trong này chờ cho mấy ổng đi qua rồi chuồn lẹ!
– Ùm… Nhỏ khẽ gật.
Thế nhưng mấy ông bảo vệ đó dường như nghe được tiếng động lạ lúc nãy do tôi vấp té nên cứ quanh quẫn ở chỗ này mà chưa chịu đi, thậm chí còn tiến gần hơn đến chỗ chúng tôi ẩn nấp nữa chứ:
– Phong ơi, cúi thấp xuống đi, kẻo bị thấy đấy!
– Kh… không tiện đâu!
– Không sao cả mà, bị thấy còn phiền hơn!
Chả là bây giờ tôi và Ngọc Phương đang kẹt vào một tình thế rất nhạy cảm, nam trên nữ dưới, bây giờ có muốn thay dịch khỏi chỗ cũng không được nữa rồi, mấy ông bảo vệ đang ở gần quá, thế nào cũng sẽ bị phát hiện thôi, nhưng nếu còn giữ nguyên tư thế thì sớm hay muộn cũng sẽ lòi ra vì giờ này tôi đang chồm người khá cao để tránh đụng chạm với Ngọc Phương đang ở bên dưới, nhưng yêu cầu đặt ra là phải cúi thấp người xuống để khỏi bị thấy mà việc này thì bất khả thi:
– Thấy kì kì quá! – Tôi ngượng ngùng.
– Giờ này còn kì kì gì nữa, bị phát hiện là chết đó, cúi xuống đi!
– Thiệt là Phương không để tâm chứ! – Tôi dè chừng.
– Không có gì đâu mà!
– Vậy phong cúi xuống đấy nha!
– Ừa, nhanh đi!
Chẳng còn cách nào khác, tôi đành hạ người xuống thấp mà mặt kề mặt với nhỏ, đây là lần đầu tiên tôi đối diện gần với nhỏ như thế, cảm giác không thể nào diễn tả thành lời được, nó chộn rộn, bối rối lắm, nói chung là tôi không thể nào nhìn thẳng mặt của nhỏ một cách bình thường như mọi khi. Nhưng quay sang hai bên thì lại bắt gặp cái cổ trắng ngần của nhỏ, thứ này còn nguy hiểm gấp nhiều lần khuôn mặt nữa ấy chứ.
“Không được nhìn, tuyệt đối không được nhìn, nhìn là mù mắt, nhìn là mắt nổi mụt lẹo, nhìn là bị trời đánh” – Tôi nhập tâm nhắm mắt mà tự kỉ ám thị.
– Nè Phong! – Tiếng nhỏ Phương gọi be bé.
– Gì vậy?
– Ông bảo về đi rồi, mau ngồi dậy chạy đi, bộ muốn thế này tới sáng sao?
– Ớ à, đâu có! Đi thôi! – Tôi ngồi phắt dậy dòm ngó tình hình xung quanh rồi kéo nhỏ ngồi dậy theo.
Sau khi chạy bán sống bán chết khỏi cái góc khuất đó thì tôi với Ngọc Phương mới có thể thở phào nhẹ nhõm, à không, thở hộc hộc như trâu điên mới đúng à mà cũng không phải, nhỏ đâu có thở đâu, chỉ có mình tôi thở thôi, nhỏ là chuyên gia chạy 100m mà, lúc nãy còn chạy vụt lên bỏ lại tôi một đoạn làm tôi hú vía mà chạy vắt giò lên cổ theo luôn ấy chứ.
Vậy mà sau bao nhiều đó chuyện thì nhỏ vẫn nhìn tôi mà cười hì tỏ vẻ khoái chí lắm:
– Cười gì, bộ vui lắm hở… hộc…
– Hi, từ đó đến giờ mới có bữa đi chơi vui như ngày hôm nay đó!
– Sặc, vậy mà vui! Ấm đầu hả?
– Có muốn tàn phế chân không?
– Ẹc, không không! Vui mà hề hề!
– Phong cũng cảm thấy vui hả, hi!
– Vậy về được chưa cô nương trễ rồi đó!
– Còn một chuyện nữa Phong à… – Nhỏ đột nhiên ghì tay tôi lại.
– Sao, có chuyện gì…
– Phong đừng quay mặt lại! Cứ nhìn về phía trước đi!
– Rồi, nhìn thì nhìn! Còn gì nữa không… ơ…
Vừa dứt lời thì nhỏ đã vòng tay nhẹ nhàng ôm tôi thật nồng thắm. Tôi thì chằng hiểu việc gì nên cứ ú ớ trong họng chẳng nói được lời nào ngoài đứng chết trân vì quá đỗi kinh ngạc.
Sau một khoảng thời gian đủ lâu, nhỏ mới bắt đầu mở lời:
– Phong à, lúc trước Phong đã từng nói rằng một chàng trai có bạn gái rồi thì Phương cũng có quyền thích phải không?
– Ừ, phải… phải!
– Vậy Phương có được quyền… thích Phong không?
0 Bình luận