Tôi Đã Hôn Em Gái Người Y...
Misora Riku Sabamizore
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Chương 16.1: Ngọt Ngào x Độc Dược

0 Bình luận - Độ dài: 583 từ - Cập nhật:

“Sato ơi, cậu có nhớ mình không?”

Trường Trung học Phổ thông Seiun tọa lạc trên ngọn đồi cao nhất thành phố.

Phía sau trường, tôi đang ngắm nhìn vẻ đẹp của thành phố qua lớp hàng rào.

Ngày hôm ấy, sau giờ học khi hoa anh đào còn đương nở, một cô gái lạ mặt từ ban Thường gọi tên tôi và hỏi một câu như vậy.

Bất ngờ khi bị một người lạ gọi, tôi phải gắng sức để che giấu sự luống cuống của mình.

Tôi sửng sốt trước vẻ đẹp của cô ấy.

Ánh mắt cô ấy sáng ngời như được chế tác từ cẩm thạch.

Mái tóc đen phấp phới trong gió.

Vòng eo nhỏ cùng đôi chân thanh mảnh thuộc về một idol.

Vào giây phút đó, tôi thấy cô ấy thật tuyệt mỹ.

Tôi không quen ai như vậy cả.

Nếu từng nói chuyện với một cô nàng dễ thương nhường này, đó sẽ là chuyện lớn đối với tôi. Lần cuối tôi trò chuyện với gái một cách hẳn hoi là hồi cấp hai. Tôi không bao giờ quên nó. Thực sự thì tôi rất trân trọng cuộc gặp đó nữa là.

Vì vậy tôi mới bảo với cô ấy là tôi không nhớ.

Cô ấy đã cụp mắt thất vọng.

“Ừm, à… tớ là Haruka Saikawa. Chúng mình chung nhà trẻ hồi lớp bốn.”

Tôi rất kinh ngạc. Saikawa. Tôi nhớ cô ấy chứ.

Mẹ tôi vừa mới qua đời, còn bố thì quá bận rộn. Nên lớp bốn, tôi được gửi tới nhà trông trẻ trong một năm.

Cô ấy là học sinh duy nhất chung lớp với tôi.

Nhưng thứ khiến tôi ngạc nhiên không phải cuộc gặp sau ngần ấy năm, mà là ấn tượng về Haruka trong kí ức của tôi nay đã hoàn toàn đổi khác.

Bởi vì theo tôi nhớ, Saikawa không phải người có cá tính mạnh.

Đúng là bây giờ cổ đã trưởng thành hơn rồi, nhưng hồi ấy cổ là một người nhút nhát.

“Ừm… Hồi tiểu học, tớ đã gặp nhiều chuyện và luôn cô độc, cho đến khi gặp bạn Sato.”

Cô độc. Nó thật khủng khiếp.

Vẻ mặt cô ấy lúc nào cũng buồn bã, cơ thể gầy gò, còn mái tóc thì thiếu sự chăm sóc. Khi ấy chỉ nhìn cổ thôi đã thấy khó chịu.

Nhà trẻ vốn dành cho mấy đứa nhóc nhỏ hơn, Saikawa đã có khoảng thời gian khó khăn để hòa hợp với lũ trẻ. Chúng không muốn chơi cùng người lớn tuổi hơn.

Nguyên nhân tôi thân thiết với Saikawa là vì tôi thấy tiếc cho cô ấy.

Tôi rủ cô ấy cùng chơi trò chơi, mang truyện từ thư viện về đọc cùng nhau, và cù lét nhau đến bất tỉnh.

Thật vui khi trông thấy cô ấy mỉm cười, tốt hơn nhiều so với biểu cảm u ám trước đó.

Tôi nhớ rất rõ.

Tuy nhiên, điều đó chỉ diễn ra trong vòng một năm. Sau đó tôi đã rời nhà trẻ, cuốn theo những trò chơi cùng lũ bạn và quên mất cô ấy.

Kí ức ấy sẽ không trở về nếu không được ai đó nhắc lại.

“Hồi ấy cậu đã giúp đỡ rất nhiều. Và kể từ đó tớ đã phải lòng cậu.”

Tôi câm nín trước những gì cô ấy nói.

Lần đầu tiên trong đời, có một ai đó trên thế giới này yêu tôi nhiều đến vậy.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận