Tôi Đã Hôn Em Gái Người Y...
Misora Riku Sabamizore
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Chương 17.2

0 Bình luận - Độ dài: 907 từ - Cập nhật:

Mặc dù đang là giữa hè, nhưng khi chúng tôi rời trường thì mặt trời cũng đã lặn.

Hai chúng tôi sóng vai đi bên nhau dưới ánh đèn đường.

Haruka xin lỗi vì cuộc náo động trước đó.

“Xin lỗi nhé Hiromichi. Hội trưởng có hơi kỳ lạ.”

Chỉ hơi thôi hả…

“À, thấy nhiều rồi nên cũng quen.”

“Mặc dù thế, là một thành viên dõi theo chị ấy, chị ấy là một người có nhân cách tuyệt vời.”

“Tớ biết. Chị ấy rất nổi tiếng.”

Một người kỳ lạ. Không chỉ là học sinh top đầu Ban Chuyên lớp 12, chị ấy còn là một cây viết khá nổi tiếng khi ra mắt hai năm trước với tác phẩm đoạt giải thưởng danh tiếng.

Tôi đoán chị ấy là một người xuất sắc trong lĩnh vực của mình.

Chúng tôi vừa đi trên đường vừa trò chuyện, chợt một chiếc xe đạp từ trước lao đến.

Tôi nắm tay Haruka kéo lại để tránh sự va chạm.

Bấy giờ tôi mới nhận ra mình đã nắm tay cô ấy như một lẽ đương nhiên.

“Hihi, cảm ơn cậu. Nắm tay thế này làm tớ nhớ về buổi hẹn ngày hôm qua.”

“Ô-Ồ…”

“Tớ đã có khoảng thời gian tuyệt vời. Về nhà tớ bồn chồn tới mức không ngủ được nên có chút mơ màng ấy.”

“Tớ cũng thế… Tớ thức cả đêm, tới tận sáng.”

Ôi trời ơi. Tôi cảm thấy tội lỗi quá, muốn nôn ọe.

Bởi vì trong khi Haruka xúc động vì nụ hôn của hai đứa, tôi đã hôn Shigure. Đó mới là nguyên nhân khiến tôi không ngủ được.

Kể từ đó, cả ngày tôi đều nghĩ về Shigure.

Nhưng chỉ đến như vậy thôi.

Tôi đã quyết định rồi.

Đúng là nhịp độ tôi có thể chậm, nhưng tâm trí tôi đang ở đúng hướng, tôi phải hôn Haruka.

Vấn đề chính là, làm cách nào?

Đúng vậy. Chủ đề buổi hẹn hôm qua đã khơi lên, tôi có nên tiếp tục từ đó?

“Cậu biết không, giờ ăn trưa hôm nay chúng tớ có nhờ hội cử tạ giúp khuân đạo cụ biểu diễn, rồi bạn Takeshi bắt đầu tập tạ với dàn loa, hội trưởng đã rất tức giận đó.”

Không được, không được…

Trong lúc tôi bận nghĩ ngợi thì chủ đề đã chuyển từ hẹn hò sang cơ bắp rồi. Trời ạ!

Tôi đâu có thành thạo “nghệ thuật giao tiếp,” nên sẽ không thể nào dẫn dắt cuộc trò chuyện sang thành nụ hôn.

“Mỗi khi thằng đấy cầm cái gì có trọng lượng phù hợp là nó lại bắt đầu tập tành.”

“Một người khắc kỷ ha.”

“Người ta gọi đấy là nghiện.”

Tôi tìm kiếm cơ hội, nhưng vẫn không tránh khỏi chủ đề ấy.

Hay là hôn bất thình lình ta?

Đang trong cuộc trò chuyện, nếu mình nắm lấy vai nàng, kéo nàng vào lòng, rồi tiếp sau đó là một nụ hôn nồng cháy.

“Đừng nói về những gã đàn ông khác trước mặt anh chứ.”

… Ah! Ưm… Phải… Làm như mày làm được vậy… Vớ vẩn…

Cảm giác rùng mình chạy dọc toàn thân.

Chỉ có mấy thằng đẹp mã như Tomoe mới được phép làm mấy trò đó. Lo việc của mày thôi, Hiromichi Sato.

Tôi suy nghĩ theo hướng thực tế hơn.

Ngay từ đầu, tôi cũng chẳng biết vì sao hôm qua chúng tôi cuối cùng lại hôn nhau.

Tôi bèn lục lại trí nhớ.

Theo dòng hồi tưởng, cuộc hẹn của chúng tôi khá là… khó xử.

Cả hai đều quá thận trọng, nên thành ra gượng gạo.

Nhưng khi sắp đường ai nấy đi tại nhà ga, suy nghĩ trong tôi tràn đầy thất vọng nên đã tự nhủ. “Không phải thế này.”

Tôi đã nắm lấy tay Haruka.

Sau đó nói “Tớ không muốn xa cậu.”

Haruka tiếp lời “Tớ cũng chưa muốn về nhà.”

Rồi tự nhiên môi hai đứa… hòa vào nhau.

Tôi cực kỳ ấn tượng với những gì mình làm được ngày hôm qua.

Chẳng hiểu dũng khí đâu mà tôi làm được như thế.

Nhưng rõ ràng, tôi có thể làm điều tương tự.

Ngoài ra, tôi còn nhớ ra một chuyện hữu ích.

“Phải rồi, Hiromichi rủ mình đi ăn ở đâu vậy?”

“A-À, tớ tính để cậu chọn…”

“Vậy thì, có một nơi tớ cực kỳ muốn đến, ta tới đó nhé!?”

“Được thôi. Bất cứ chỗ nào cậu thích.”

“Yay!”

Lời khuyên hữu ích. Khi sắp chào tạm biệt, đó sẽ là cơ hội. Đây là khao khát bồi đắp tình cảm bởi vì bạn có thể không gặp lại người ấy nữa.

Đòi hỏi một nụ hôn sau khi gặp mặt ngay từ đầu là một canh bạc quá rủi ro.

Đừng tham lam.

Nếu bạn cũng mong muốn điều đó nhiều như đối phương thì không việc gì phải suy nghĩ quá nhiều.

Tôi thầm trách bản thân vì đã vội vàng.

Đừng lo lắng.

Tử vi hôm nay đã nói rồi, mối quan hệ thân thiết với bạn khác giới của tôi sẽ có tiến triển.

Phải vững tin, không được vội.

Mày có thể làm được lần nữa mà.

Đó chính là bầu không khí tôi muốn cảm nhận trước khi chào tạm biệt.

Chắc chắn nó sẽ hoạt động.

“Vậy, cậu muốn tới chỗ nào, Haruka?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận