Đọc ở đây này
Chapter 15: Cái tên vẫn chưa được biết đến
10 Bình luận - Độ dài: 3,142 từ - Cập nhật:
Translator: Drake
________________________
Vào ngày đầu tiên ăn mật hoa ở trong hang động của Sejun, ong mật độc nhận ra rằng cơ thể của nó đã bắt đầu có sự thay đổi. Sau đó, cứ mỗi lần nó ăn mật ong, cơ thể của nó lại bắt đầu tiết ra những mùi hương nặng hơn những con ong bình thường và cũng dần to hơn trước.
Ban đầu, nó không hiểu sự thay đổi đó có nghĩa là gì, nhưng nó đã dần ngộ ra khi ong chúa của nó bắt đầu cảm thấy lo lắng. Nó đã có thể để trứng rồi.
Vậy nên, ong mật độc quyết định ra riêng.
Nơi mà nó định xây dựng ngôi nhà mới của mình cũng gần với nguồn thức ăn của nó – Hang động của Sejun.
Sớm thôi, sẽ có một lượng lớn hoa cà chua bi bung nở nên có thể sẽ có đủ thức ăn dù cho số lượng thành viên trong gia đình có tăng lên đi chăng nữa.
Buzz.
Để đạt được điều này, nó đã cọ thân mình vào người chủ nhân của hang động đó mỗi ngày để tỏ sự thân thiện, khẳng định bản thân mình không phải kẻ địch và nhận lấy sự cho phép (?) để sống bên trong hang động. Đương nheein Sejun cũng chẳng biết mình đã cho phép lúc nào.
Cọ cọ~
Hôm nay, vẫn như mọi khi, ong mật độc bắt đầu ngày mới bằng cách cọ cọ thân mình của nó vào má của chủ hang động.
Và rồi,
- Làm việc thôi nào!
Chít!
Píp!
Whoosh!
Bam!
Sejun và nhà thỏ bắt đầu công việc buổi sáng, mỗi người làm phần việc của riêng mình.
- Hmm… khoảng 70% à?
Sejun nhìn về phía chỗ mầm cà rốt đã cao đến mắt cá chân mà lẩm bẩm. Cậu đã không từ bỏ và liên tục tưới tắm cho mảnh ruộng, chờ đợi cho những hạt giống được nảy mầm, nhưng trên tổng 1000 hạt giống được gieo xuống, chỉ có 700 hạt đã nảy mầm.
Nếu so với 1200 hạt cà chua bi mà cậu đã thu hoạch được sau khi lấy từ quả cà chua bi ma thuật, thì tỉ lệ nảy mầm thấp hơn của cà rốt khoảng 10%, tức 61%. Trên tổng 1200 hạt đã gieo xuống thì chỉ có 732 hạt nảy mầm.
Tỉ lệ hạt giống ngô nếp mua được từ cửa hàng hạt giống và mầm khoai lang cậu tự trồng cũng khoảng từ 60-70%, tương tự như cà rốt và cà chua bi.
- Hehehe, cảm ơn mấy đứa đã ngoan ngoãn mà lớn nhé~
Dù cho đã có đến 1000 cây giống được trồng xuống đã chết, khiến cho những nỗ lực của cậu trở nên vô nghĩa. Nhưng nếu nhìn lại vào những mầm cây đã khỏe mạnh nảy mầm và mạnh mẽ sống sót khiến những cảm xúc khó chịu trong cậu cũng như mất đi, và nụ cười lại hiện hữu trên gương mặt của cậu.
Cùng lúc đó, một tin nhắn thông báo xuất hiện trước mắt Sejun.
[Một nhiệm vụ đã được tạo]
[Nhiệm vụ: Đưa 10 quả Cà Chua bi ma thuật cho quản lý tòa tháp]
Phần thưởng: Không
Nếu từ chối: Thất vọng
Sau khi liên tục bị Sejun hoãn nhiệm vụ và theo dõi vụ giao dịch giữa cậu và Theo, quản lý tòa thám đã không còn đòi hỏi quá mức hay vô lý như trước nữa. Thậm chí là cái dòng làm nhiệm vụ hoặc chết kia cũng biến mất.
Thay vào đó, ông để dòng thất vọng ở khung thông báo như thế khiến Sejun cảm thấy thật tội nghiệp cho ổng và cuối cùng cũng chẳng nhịn được mà làm ngay.
- Lấy đi.
10 quả cà chua bi biến mất khỏi nhà kho của Sejun.
[Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ]
[Quản lý tòa tháp rất biết ơn trước lòng tốt của bạn]
Giờ ổng còn thấy biết ơn nữa cơ. Sejun cảm thấy vui khi mình đã làm được việc gì tốt cho ai đó.
- Huh?!
Nụ cười trên mặt cậu nhanh chóng biến mất, biểu cảm dần trở nên ngưng trọng.
“Cảm giác như mình bị lừa hay sao ấy…”
Phải cẩn thận hơn mới được. Sejun vừa nghĩ thế vừa tiếp tục tập trung vào công việc đồng ánh của mình.
Nhưng khi nhìn vào một vùng cây xanh ngát phía trước, nụ cười tươi rói lại một lần nữa hiện trên gương mặt cậu.
Mặc dù có thể Sejun không nhận ra, nhưng cậu không phải bị lừa, chỉ đơn giản vì cậu là một người có trái tim ấm áp mà thôi.
*****************
Ngày thứ 143
- Tôi về rồi, meow!
Theo reo lên đầy vui vẻ, thông báo và nhảy xuống từ miệng lỗ trên trần hang.
Tuy nhiên…
- Mày?! Có chuyện gì vậy?!
Sejun ngạc nhiên nhìn Theo trở-về-sớm-hơn-dự-tính. Cậu đang định mắt Theo vì tội trở về mà không bán cái gì nhưng những gì Theo nói lại hoàn toàn ngược lại.
- Tôi xin lỗi, meow. Nầy sau nếu bán hết sớm, tôi sẽ không đi chơi ở các tầng khác mà sẽ quay trở về ngay ạ, meow.
Theo ngay lập tức thừa nhận lỗi lầm của mình.
- Cái gì?! Chú mày đi chơi á?! Bao nhiêu ngày?
- Tôi đã đi chơi 4 ngày ạ, meow. Tôi xin lỗi, meow…
Ngay khi giọng Sejun như mềm lại, Theo nhanh chóng bám lấy chân cậu và cầu xin sự tha thứ.
Nhưng biểu cảm nghiêm trọng trên mặt Sejun cũng không hề biến mất. Cậu đang tính toàn trong đầu theo những lời mà Theo vừa nói.
Theo từng nói rằng mất khoảng 10 ngày cả đi cả về từ tầng này đến khu vực các thức tỉnh giả đang leo tháp ở tầng 30-40.
“Nhưng mà nó có đến 4 ngày rong chơi kể cả khi đã bán hết sao?”
Dựa trên tổng số ngày cả đi cả về của Theo là 14 ngày, điều đó có nghĩa là thằng nhóc này đã bán xong ngay khi nó vừa mới xuống tới nơi.
- Giải thích chi tiết cho tao nghe, hoặc không tao sẽ cho mày thấy sự đáng sợ khi chọc giận tao.
Sejun mở miệng dọa nạt bé mèo còn đang chật vật nhìn đọc tâm trạng của cậu.
- Vâng, meow…
Theo ủ rũ bắt đầu giải thích.
- Đó là những gì đã xảy ra, meow… Con người cứ thế mua sạch những gì tôi chó chỉ bằng vài lời như vậy, meow
May mắn là cậu nhóc vẫn đủ tỉnh táo để giấu nhẹm đi chuyện nó còn cố ngăn không cho con người mua hàng cảu mình.
- Thật sao? Thậm chí còn không dùng bất cứ cái bí thuật nào sao?
- Dạ vâng, meow.
Sejun nhận ra sức hút của mấy quả cà chua bi này còn nóng hơn cậu tưởng. Chỉ vài lời của Theo như vậy mà đã bán hết sạch…
- Đây là 50 đồng Tháp của ngài ạ, meow.
- Mày làm tốt lắm, nhân viên Theo. Phần thưởng của mày đây.
Sejun đưa cho Theo 2 đồng Tháp, tương đương với 4% lợi nhuận thu về lần này.
- Uh? Không phải tôi là đại diện Theo sao, meow?
- Mày vừa bị giáng chức rồi! Ai đời một người đại diện lại đi rong chơi suốt 4 ngày trời không? Từ giờ làm việc chăm chỉ vào rồi tao sẽ lại nâng mày lên làm người đại diện. Rồi lúc đó tao sẽ tăng tiền thưởng của mày lên 5%
- Đã rõ, meow! Tôi sẽ làm việc chăm chỉ hơn để trở thành người đại diện, meow!
Theo đáp lại đầy hứng khởi trước những lời của Sejun.
- Cơ mà cái kiểu nói chuyện đấy là sao vậy?
- Ah! Tôi vừa mới quyết định sẽ tiếp tục để như thế này ạ, meow!
Theo đã mất đi sự tự ti về phương ngữ của mình sau khi nhận ra rằng nó được loài người đón nhận.
- Hehehe… giờ thì tên tao sẽ được nhiều người biết đến.
- Ý ngài là sao ạ, meow?
- Mấy quả cà chua bi đó có dòng thông tin về người trồng mà đúng không? Vậy nên mọi người sẽ biết rằng đó là những quả cà chua mà tao trồng nên.
- …!
Trái tim Theo hoảng sợ trước những lời Sejun nói.
Có vô số các hệ thống được áp dụng lên các thương nhân lưu động, và một trong số những thứ đó chính là cơ chế cưỡng chế che đi nguồn gốc của vật phẩm đối với những thương nhân thiếu kinh nghiệm và có doanh thu bán hàng thấp, ví dụ như tên người chế tạo hay người trồng nó.
Chúng thậm chí còn cấm không cho những thương nhân này nói bằng lời. Cách duy nhất để người khác biết đến nơi họ lấy hàng là bản thân người bán phải tự dẫn người đến đó.
Đây là chính sách được lập ra nhằm tránh các thương nhân lưu động giàu có và giàu kinh nghiệm trộm nguồn cung hàng của những thương nhân mới vào nghề.
Vậy nên nói cách khác, tên của Sejun không được hiện lên trên thông tin những quả cà chua bi mà Theo đã bán.
Và cách duy nhất để phá vỡ hạn chế này chính là đạt được doanh thu 1000 Đồng Tháp và trở thành thương nhân lưu động cấp trung.
“Rắc rối to rồi, meow.”
Theo nghĩ rằng nếu cậu để lộ ra sự thật này cho Sejun biết, có lẽ cậu sẽ còn bị giáng chức thêm một mức nữa, và rồi tiền thưởng hoa hồng của cậu sẽ giảm xuống 3% mất.
Nhưng cậu không thể cứ giữ bí mật mãi như vậy được vì lương tâm cậu không cho phép.
Vậy nên chỉ còn đúng 1 cách – 1 cách duy nhất đẻ thoát khỏi tình huống này!
- Mau đưa cho tôi cà chua bi đi, meow. Tôi sẽ đi ngay đây, meow!
- Luôn rồi sao? Nghỉ vài ngày rồi hẵng đi. Còn lương hàng tuần của mày nữa mà?
- Không, meow! Tôi sẽ lấy nó sau, meow. Tôi muốn kiếm tiền thật nhanh cơ, meow!
Theo nhanh chóng đóng gói lại chỗ cà chua bi vào trong túi rồi rời đi.
- Thằng nhóc này… nghiện kiếm tiền rồi.
Sejun hiểu lầm rồi~
***************
Khi Sejun hi vọng cà chua bi của cậu được nhiều người iết đến, thì các thức tỉnh giả - những người đã mua cà chua bi của cậu cũng đã bắt đầu trải nghiệm được những hiệu ứng của nó.
- Bố ơi bố! Lần sau ta phải mua thêm mấy cái này nữa đấy nhé. Bố hiểu chưa bố? Nhất định đấy nhé! Mấy cái này quá tuyệt đấy ạ!
Kim Dongsik, đội trưởng của Hội Phượng Hoàng, người đã mua 20 quả Cà Chua Bi Ma Thuật để thỏa mãn cơn tò mò của mình và cũng là để cho cô con gái của anh, người tự bỏ đói bản thân để ăn kiêng hàng ngày. Và rồi sau khi ăn những quả cà chua bi ấy, cô con gái của anh đã không còn cáu kỉnh do đói vì ăn kiêng nữa, bình yên đã quay trở lại với căn nhà nhỏ của họ. Ban đầu cô bé đã ăn đến 3 quả một ngày, nhưng giờ để tiết kiệm thì cô bé chỉ ăn 1 quả vào mỗi buổi sáng.
Cái dòng thông tin giảm 10g chất béo và tăng cường sức khỏe hoàn toàn là thật. Hiệu ứng tăng cường sức khỏe ấy thậm chí còn duy trì trong một thời gian dài. Và rồi cứ thế, ít đồ ăn hơn, cơ thể tràn đầy năng lượng hơn và không mệt mỏi, khiến cô bé vận động nhiều hơn, giảm nhiều calo hơn, hỗ trợ cực kì nhiều đối với quá trình ăn kiêng.
“Đáng lẽ mình không nên kiềm lại mới phải.”
Anh không biết rằng con gái của mình sẽ thích nó đến mức đây. Anh đã bỏ cuộc khi những thành viên khác trong đội cũng muốn mua một ít và kết quả là chỉ mua 20 quả, nhưng nhìn thấy con gái như thế này, giờ anh lại hối hận vì đã không mua nhiều hơn.
- Bố biết rồi. Cứ tin bố đi. Lần sau bố nhất định sẽ mang về thật nhiều cho mà xem.
Đã lâu lắm rồi con gái lại yêu cầu anh một thứ gì đó như vậy khiến Kim Dongsik muốn kiếm chỗ cà chua bi ma thuật ấy về cho con ngay lập tức. [note51618]
‘Ba ngày nữa tiến vào trong tháp’
Kim Dongsik gửi tin nhắn để tập hợp các thành viên trong đội sớm hơn dự dịnh để vào tháp. Anh cũng đoán trước việc mình sẽ gặp phải những tin nhắn bất mãn của các thành biên, nhưng anh cũng dự định sẽ chờ quanh khu vực mà họ gặp thương nhân lưu độn ấy ở tầng 38. Vừa chờ vừa săn quái cũng tốt, vì dù sao anh cũng không biết là bao giờ thương nhân mèo ấy sẽ lại xuất hiện.
“Lần này gặp mặt, mình phải yêu cầu đặt mua cố định mới được.”
Rồi.
Doom. Doom.
Các thành viên trong đội của anh trả lời.
‘Rõ!’
‘Sẵn sàng’
‘Hôm nay đi luôn đi ạ! Ngay bây giờ đi ạ!’
Kim Dongsik đã chuẩn bị tinh thần đọc những lời phàn nàn từ các thành viên, vậy mà họ dường như đang chờ tin nhắn đó của anh để đồng ý ngay lập tức vậy. Thậm chó còn giục anh đi nhanh luôn nữa chứ?!
Có vẻ như mọi người cũng đang ở trong tình huồng tương tự với anh rồi.
**************
Sau khi kết thức chuyến đi săn của mình, Jessica ngay lập tức đưa những quả cà chua bi ma thuật kia cho em gái của mình, Anna.
Cô đã không kì vọng gì nhiều.
Nhưng…
- Chị, chị kiếm mấy quả cà chua bi này ở đâu vậy?
Anna, sau khi ăn hết 20 quả, đã phấn khích chỉ vào chỗ cà chua bi và hỏi Jessica.
- Sao? Có chuyện gì với nó à?
- Không! Chúng quá tuyệt chứ ạ! Em không thấy buồn nữa rồi. Tràn đầy năng lượng luôn! Giờ em chỉ muốn vận động thêm thật nhiều nữa ấy!
- Cái gì?!
Jessica nhìn Anna đầy vẻ khó tin. Thường phải mất hàng giờ đồng hồ vừa kéo vừa dỗ, vừa đấm vừa xoa để bắt Anna vận động chỉ trong khoảng 10 phút. Vậy mà giờ con bé lại muốn tự mình vận động!
- Chị, em muốn đi dạo!
- Được, đi thôi nào.
Hôm đó, Jessica và Anna đi bộ quanh khu vực nhà họ khoảng 3 giờ đồng hồ mới về nhà.
Vài ngày sau, cân nặng của Ann đã giảm mạnh xuống chỉ còn 80kg. [note51619]
Giờ thì không cần phải nhắc nữa, Anna vẫn tự giác ăn kiêng và dùng cà chua bi ma thuật cho bữa sáng, trưa và tối, cô còn tự mình đi quanh khu nhà mình đang sống khoảng 3 tiếng trước khi về.
Ban đầu, cô cần phải ăn đến 20 quả để có đủ năng lượng, nhưng khi cơ thể dần trở nên nhẹ nhàng hơn, con số đã giảm xuống còn 13 quả.
Cứ đà này, chắc khoảng tầm 1-2 tháng nữa, Anna sẽ có thể trở về cuộc sống bình thường như trước kia.
Nhưng họ đã sắp hết cà chua bi ma thuật rồi.
“Mình cần phải quay lại tòa tháp và gặp thương nhân lưu động đó thôi!”
Và rồi…
‘Ba ngày nữa tiến vào trong tháp’
Cô nhận được tin nhắn từ đội trưởng.
‘Hôm nay đi luôn đi ạ! Ngay bây giờ đi ạ!’
Jessica nhanh chóng trả lời và bắt đầu chuẩn bị đồ đạc.
**************
- Mình đã ra ngoài được rồi, nhưng giờ thì nên làm gì đây?
Theo vừa di chuyển xuống các tầng thấp hơn của tòa tháp vừa ngẩn người nghĩ ngợi.
- Bao giờ mình mới đạt được doanh số 1000 Đồng Tháp đây?
Lần này, cậu đã lấp đầy cả cái túi của mình bằng Cà Chua Bi Ma Thuật, mang đi tổng cổng 1500 quả.
Tuy nhiên, kể cả cậu có bán được hết 1500 quả mỗi lần đi chăng nữa thì cậu vẫn sẽ phải đi đi về về 10 lần nữa mới đủ.
- Mình phải kiếm tiền thật nhanh mới được, meow!
Cậu cần tìm ra cách nhanh nhất có thể để đạt được 1000 Đồng Tháp và trở thành thương nhân trung cấp.
Cậu không muốn bị giáng chức lần nữa nếu Sejun phát hiện ra sự thật rằng tên của người trồng bị che đi vì cấp độ thương nhân của cậu quá kém cỏi đâu.
- Mình muốn trở thành người đại diện càng nhanh càng tốt, meow!
Đã từng có được giờ lại mất đi khiến cho cậu càng muốn có lại danh phận thêm một lần nữa.
Vậy nên, Theo mang theo một túi đầy ắp cà chua bi, đi theo con đường xuống tầng 38, nơi mà cậu vừa giao dịch với các thức tỉnh giả vài ngày trước.
Cậu đã định dừng tại nơi mà cậu từng giao dịch lần đầu tiên, nhưng nếu không có ai ở đó thì cậu sẽ xuống tầng thấp hơn.
Đúng lúc đó,
- Này! Thương nhân lưu động đến rồi!
- Sao cậu đến trễ thế?!
- Bọn tôi đang chờ đấy!
Những con người từng mua bán với cậu vài ngày trước chạy về phía cậu.
- Con người, các ngươi chờ ta sao, meow?
Theo nhìn về phía con người đầy tò mò và hỏi.
- Phải đó. Bọn tôi đã chờ suốt 3 ngày nay rồi.
- Vậy sao, meow?
Nhìn thấy con người chờ mình như vậy, một ý tưởng nhảy ra trong đầu Theo.
- Cậu có cà chua bi ma thuật không?
- Hehe, có chứ có chứ, nhưng lần này giá đã tăng lên một chút.
Để có lại được chức vụ người đại diện một lần nữa, kĩ năng trả giá của Theo đã được cải thiện.
*****
Truyện được đăng duy nhất tại ln.hako.vn và docln.net bởi team Triều Tịch. Vui lòng đọc tại Cổng Light Novel để ủng hộ nhóm dịch. Xin cảm ơn.
10 Bình luận