Lớp học là một nơi ồn ào.
Tôi biết nó nhờ những kí ức từ kiếp trước. Dù tôi nói thế thì, thì chúng cũng đã từ hơn 1000 năm trước.
Mặc dù nó đang dần trở nên ồn ào, tôi đã được nghe nói rằng nếu như có học sinh mới chuyển đến, nó sẽ thành ra giống như vầy.
Có lẽ bởi vì tôi là một người con trai cho nên nó không gây được sự chú ý lớn cho lắm.
Nếu như tôi là một cô gái, những thằng con trai ngu ngốc chắn chắn sẽ gây ra một sự phiền phức rất lớn. Hoặc nếu như tôi thực sự đẹp trai.
"Well, mình đoán cậu ta khá bình thường?", "Khá hơn mức trung bình”. Tôi nghe thấy một vài lời nhận xét thẳng thắn từ một số người.
Nó rất thằng thắn vì đó là cuộc nói chuyện bí mật giữa hai người bạn.
Thật không may tôi có thể nghe thấy nó bằng Evil Ear.
"Chúng ta đã từng gặp cậu ấy chưa?"
Jaime đang nói chuyện với 3 người đồng đội của cô, và họ hơi nghiêng cổ một chút.
"Mình không biết anh ta"
Tiraiza nói với một sự tò mò.
Ý nghĩ của cả ba đã ngay lập tức được bác bỏ và, Jamie nói "Có thể đó chỉ là sự tưởng tượng của mình thôi" và theo thời gian cô loại bỏ dần sự nghi ngờ của mình.
Vẻ ngoài của tôi không thực sự thay đổi. Một cậu nhóc bình thường với chiều cao trung bình. Tất nhiên, đôi cánh đen của tôi đã được giấu đi.
Tôi có thể giấu chúng ở trong lưng tôi, nhưng tôi không biết chúng có thể ở đâu.
Thay vì giống một thể chất vật lý, nó giống một thân thể linh hồn hơn.
Tôi đã đổi trang phục của tôi, nhưng những thứ khác đều giống y như lần cuối chúng tôi gặp nhau.
Lí do mà tôi không bị phát hiện là cùng một người mặc dù không hề thay đổi gì nhiều là vì, nguồn aura của tôi---jaki của tôi không hề được giải phóng.
Nó cũng tương tự như việc một cô gái đeo kính và che mắt cùng với tóc của cô đột nhiên thay đổi hình dạng và ngay lập tức trông như một người khác .
Nó sẽ tạo ra một sự khác biệt lớn mà ngay bạn bè nhiều năm của họ cũng không thể nhận ra đó là cùng một người.
Well, nó là một thứ gì đó giống vậy.
Chắc hẳn tôi nhìn rất đáng sợ khi tôi giải phóng jaki của tôi ra.
Nhưng bây giờ, tôi không có đặc điểm đặc đó.
Những cô gái này không thể nào nhận ra được tôi là cùng một người.
Thứ mà Jamie cảm nhận được chắc hẳn là thứ gì đó giống như do sự cảm nhận của cô. Trực giác của một chiến binh là thứ gì đó thật đáng sợ.
Tất cả mọi người đều tỏa ra thứ gọi là ki.
Thứ mà con người tỏa ra gọi là ninkijinki. Nếu là một con quỷ thì sẽ tỏa ra maki, và nếu đó là một con rồng, nó sẽ tỏa ra tatsuki.
Đây là một kĩ năng khá khó để giữ cho jaki của tôi ở mức 0. Nó vẫn rất khó với tôi để có thể hoàn toàn kiểm soát nó.
Cho nên , hiện tại tôi đang phải dùng đến dụng cụ hỗ trợ.
Một chiếc nhẫn ruby trên tay trái của tôi.
Nó ngăn không cho jaki của tôi thoát ra.
"Ashtal, em sẽ ngồi ở phía sau."
Chỗ mà giáo viên chỉ định cho tôi là ở phía sau Yufilia.
Khi tiết học môn chung kết thúc, và giáo viên nhanh chóng ra khỏi lớp.
Có một khoảng thời gian trước khi tiết học sau bắt đầu. Jamie tiến đến chỗ tôi và hỏi.
"Này cậu, chúng ta đã gặp nhau ở đâu chưa?"
Cô ấy dường như vẫn còn nghi ngờ tôi.
Tuy nhiên, không thể nào một con người của thể nhận ra tôi và Ác Thần là cùng một người.
Nếu tôi cố tình bơ cô ấy, nó sẽ là cái kết của việc này.
" Tôl xôq qĩ wậy”[note6955] (translation: Tôi không nghĩ vậy)"
Tôi trả lời bằng một ngôn ngữ khó hiểu.
Chết thật, tôi đã thực hiện những khóa học đặc biệt, nhưng tôi đoán là không thể nào có thể học cách nói chuyện với con gái trong vài ngày như vậy được.
"Đúng là ngươi rồi! Ngươi không phải đến đây để trả thù phải chứ!?"
" xin lỗi ! n'ưq tôi xôq hiểu kậu daq nói về kái zì " (translation: xin lỗi, nhưng tôi không hiểu cậu đang nói về cái gì)
"Ngươi nói cái gì ta không hiểu!"
Jamie bóp cổ tôi. Rất mạnh.
Tôi là thần, vì vậy tôi sẽ không chết kể cả là bị bóp cổ.
"Jamie, dừng lại!"
Bị ngăn lại bởi Yufilia, Jamie bỏ tay cô ấy ra khỏi cổ tôi.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi nói cho họ về hoàn cảnh của tôi.
Tôi lớn lên trong một ngôi làng ở trong núi.
Vài người đã tình cờ ghé thăm làng của tôi, họ nói rằng tôi có tài năng, và nhờ mỗi quan hệ của họ tôi đã được nhận vào Học viện Cambridge này.
Tôi rất kém trong khoản nói chuyện với phụ nữ và nó sẽ biến thành như vậy nếu tôi cố thử.
Tôi đến trường và cố gắng để làm cho nó trở nên khá hơn.
Một nửa trong chúng là sự thật, nửa còn lại tất nhiên là chém gió. Nó sẽ gây ra sự nghi ngờ nếu toàn bộ đều là nói dối nhưng mọi việc sẽ trở nên đơn giản hơn khi cho lẫn vào đó sự thật.
Đó là sự dàn dựng kịch bản của tôi.
Mặc dù tôi làm nó để tôi có thể làm các thủ tục chuyển tiếp, tôi không hề nhận thấy những gì tôi đã làm.
Đây không phải là một ngôi trường mà bạn có thể ra vào một cách dễ dàng tuy nhiên… …
Dù đây là điều hiển nhiên, nhưng tôi đã phủ nhận rằng tôi chính là Ác Thần. Tôi không hiểu một chút gì về cuộc thảo luận của họ và tôi bắt đầu thấy mệt.
"Khi mình ... .... bình tĩnh lại ....... mình có thể nói chuyện......được phần nào."
Đây là thành quả mà tôi có được sau cuộc luyện tập đặc biệt.
Well, bỏ phụ nữ qua một bên, tôi có thể nói chuyện một cách bình thường với đàn ông và các đối tượng khác.
Kể cả nếu nói chuyện với phụ nữ, nếu tôi bình tĩnh lại và nói một cách chậm rãi thì tôi có thể kiểm soát được.
Khi tôi đang nói chuyện một cách từ từ, Jamie đang nghe kèm theo một khuôn mặt khó chịu.
"Mình vẫn không thể tin được có 2 người trên thế giới có thể nói được thứ ngôn ngữ bí ẩn này."
Jemmy dường như vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng.
"Kể cả cậu ấy là Ác Thần, điều đó có vấn đề gì sao?"
Tiraiza đột nhiên đi sâu hơn vào cốt lõi của cuộc trò chuyện và Jamie nghiến răng.
"Oh mình không biết nữa, nó có cả một vấn đề đấy!"
"Không, không có vấn đề gì cả. Kể cả nếu có một Ác Thần không có sức mạnh thì điều đó không hề gây ra vấn đề gì cả. Nếu cậu ấy là Ác Thần, mình sẽ rất muốn nghe về một vài câu chuyện của cậu ta. Ví dụ như là, về những con quỷ, hoặc là về việc Ác Thần là gì. "
Tôi cũng muốn nói lắm, nhưng thật không may là Ác Thần không được phép kể về bản thân họ. Điều đó không có nghĩa la chúng tôi không được kể với bất cứ ai, nhưng chúng tôi không được kể về nó nếu không cần thiết.
"Chúng ta nên làm gì nếu hắn ta đột nhiên mạnh lên?"
Iris hỏi Tiraiza. Thay vì muốn nghe nó chỉ là một khả năng, Iris mong nó thực sự được như vậy.
Iris có lẽ muốn xóa đi sự nhục nhã từ việc truyền thuyết của làng là sai lầm.
Tôi thật sự rất muốn hợp tác, nhưng xin lỗi ....
Làm ơn đợi đến khi tôi khắc phục được điểm yếu của mình đã.
"Một sức mạnh áp đảo như trong truyền thuyết – Nếu hắn ta có một sức mạnh đủ để biến Quỷ Vương đi vào dĩ vãng thì việc phải dùng thủ thuật để che dấu hắn ta dưới hình dạng một con người là hoàn toàn không cần thiết. Ngoài ra, theo truyền thuyết, Ác Thần không hề ra ngoài đúng không? "
"Mình hiểu rồi……"
Nghe xong, Iris không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận nó.
Ác Thần không thể ra ngoài cho đến khi họ đối mặt với các anh hùng.
Từ bây giờ tôi đã có được một chút tự do.
Tôi trân trọng điều đó.
"Bản thân hắn ta đã như vậy rồi, nên nó sẽ ổn thôi nếu chúng ta cứ để câu chuyện như vậy?”
Yufilia nhìn Jamie. Jamie gật đầu với cô ấy.
Cantabridge là một ngôi trường làm cho các mạo hiểm giả mạnh lên.
Tất nhiên, nó cũng đào tạo thêm nhân lực và ở các lĩnh vực khác, giống như một trường đại học.
Rất nhiều những đứa trẻ từ các gia đình quý tộc đã được ghi danh vào đây .
Nó được đánh giá là học viện, và nó không chỉ có những người ở Vương quốc Briton , học sinh từ các quốc gia khác cũng không hề hiếm ở đây.
Vương quốc Briton nằm ở chính giữa của thuộc địa, và Rhodan thủ đô của nó là trung tâm thương mại mang tầm cỡ thế giới.
Ở một góc của thủ đô là học viện Cantabridge .
Lớp học này là một khóa đào tạo những mạo hiểm giả. Trong số đó, đứng đầu là lớp A.
Sau đó đến lớp B và lớp C .
Có khoảng 30 học sinh ở mỗi lớp. Và vì đây là lớp dành cho mạo hiểm giả, chỉ có một hoặc hai tiết học là học trong lớp trên một ngày.
Tiết đầu tiên là tiết quốc ngữ.
Một người phụ nữ với một thân hình chuẩn khoảng 30 tuổi phụ trách tiết học này.
"Có vẻ như chúng ta có một học sinh mới chuyển đến. Này Ashtal. Đọc đi. Bắt đầu từ dòng đầu tiên ở trang 137."
"Qôi jà wột kon mèo" (translation: Tôi là một con mèo) "
Đậu phụng. Tôi đã thất bại trong việc đồng bộ tinh thần.
Nó khá là khó.
Cả lớp đã cười ầm lên.
"Ah, em không giỏi khi nói chuyện với phụ nữ."
Giáo viên quốc ngữ nhìn vào tập giáo án của cô.
"Nhưng tôi rất vui, tôi vẫn còn được coi là một người phụ nữ.”
Một lần nữa cả lớp lại cười rộ lên sau lời bình luận của cô ấy.
-
-
Chương này bị lỗi cho nên mình đã fix lại :v
23 Bình luận
nhưng mà con xin lỗi Chúa,con không thể ngừng cười sau khi con đọc cái này nên Ngài có thể phán tội con,amen !!
Nhưng xin lỗi, t không nhịn được cười 🤣🤣🤣