Hôm nay tôi vào rừng với Ông.
Chào, Shin đây, và tôi được 10 tuổi rồi.
Tôi cũng đã cao hơn. Giờ mới để ý, tôi vừa mới nhớ là tôi vẫn chưa miêu tả dáng vẻ của tôi ở thế giới này nhỉ.…
Dù đề cập chuyện này có hơi trễ, có vẻ như tôi có gương mặt có chút nét tây phương với mái tóc và đôi mắt đều màu đen nhỉ? Mặt tôi không giống như gương mặt thô kệch của tôi ở kiếp trước, mà có nét đặc trưng sâu hơn (deeper feature).
Thay vào đó, diện mạo của tôi trông như một thiếu niên khá đẹp trai mảnh mai và dễ bị nhầm với gương mặt con gái. Tuy nhiên, vì tôi không biết cái đẹp tiêu chuẩn của thế giới này ra sao, tôi tự hỏi đây có phải là vấn đề ở đây không. Trùng hợp thay, tóc đen và mắt đen khá phổ biến ở đây. Và vì vậy mà nhìn chung không có sự phân biệt hay ngược đãi ở đây. Chuyện là thế đó.
Dù sao thì, trong khoảng thời gian tôi phát triển lên tới hình dáng trên, vì ông nói rằng, “con sắp có thể được đi săn Ma vật sớm thôi”, chúng tôi đi chuyến săn Ma vật đầu tiên.
Những thứ tôi đã săn cho đến giờ là “động vật”. Con người cũng được phân loại là là động vật. Nhưng trong thế giới dựa vào mana này, động vật cũng có thể nhận được sự ban phúc của mana. Tuy nhiên… khi động vật hấp thụ mana quá mức và mất điều khiển nguồn mana đó thì chúng sẽ biến thành Ma vật.
Khi mà một con vật hóa Ma vật, nó bắt đầu sử dụng phép thuật từ lượng mana vượt mức mà nó hấp thụ được. Thật vậy, mấy con thỏ hay con lợn rừng cũng sẽ vậy. Điều này cũng áp dụng với con người.
May thay, con người hiếm khi bị Ma hóa do họ có kĩ năng điều khiển phép thuật dùng nó theo ý muốn. Tuy vậy, có vẻ như đã từng có trường hợp như vậy từng xảy ra trong quá khứ.
Đó là trường hợp một người mất điều khiển bản thân, bắt đầu sử dụng sử dụng phép thuật một cách điên cuồng, khiến một vài thị trấn và làng mạc biến mất, và thậm chí còn khiến cho một quốc gia diệt vong.
Vào lúc đó, một người bị Ma hóa. Nó thường được gọi là Ma nhân, và bị Ông hạ gục, hoặc có vẻ là vậy.
Ông thường kể cho tôi chuyện này trước khi tôi đi ngủ.
Vì vậy, thậm chí cho đến giờ, có vẻ Ông vẫn được xem là anh hùng của đất nước này. Tình cờ, đây là từ thông tin của Michel-san.
Người ông như vậy đang dẫn tôi trong cuộc săn Ma vật đầu tiên.
Cho đến giờ, tôi đã hoàn thành bài huấn luyện phép thuật, tập luyện võ thuật, và hoàn tất trang bị của tôi thông qua sáng tạo pháp cụ. Thêm vào kết quả của cuộc đi săn thức ăn của hôm nay đã quyết định rằng tôi có thể được đi săn Ma vật sớm.
Và vì thế, chúng tôi vào sâu đằng sau trong rừng hơn chỗ mà tôi thường hay đi săn.
“Umm ông ơi, làm sao con tìm kiếm và săn mỗi Ma vật thôi vậy? Chẳng phải khu rừng này đầy nhưng loài thú khác sao?”
“Hoho, ổn thôi mà, sao ta không dạy con cách tìm Ma vật nhỉ.”
Sau khi Ông nói vậy, tôi được dạy phương pháp tìm kiếm bọn Ma vật.
“Trước tiên, con cần giăng mỏng mana ra xung quanh.”
“Vâng.”
“Sau khi làm vậy, khi thứ gì đó có mana chạm vào lớp mana mà con đã giăng ra, con có thể cảm thấy sự hiện diện của nó.”
“Oh~”
“Mọi sinh vật đều có mana bên trong chúng, và vì vậy, con sẽ ngay lập tức biết được nó ở đâu. Đây được xem như là ‘phép tìm kiếm’.”
Như Ông đã nói, tôi đã được dạy một loại phép mới.
Nói đúng ra là…
“…Thật tốt nếu ông dạy con phép này sớm hơn. Nó lẽ ra đã giúp việc đi săn dễ hơn nhiều rồi.”
“Hoho, đó cũng là huấn luyện. Bên cạnh đó, phép này không thể được sử dụng nếu con không điều khiển mana đến một mức độ nhất định.”
Mặc dù tôi dỗi với ông một chút, tôi không nói gì hơn khi tôi biết tại sao ông không nói gì về nó. Sau đó tôi thử phép vừa mới được dạy.
“Dù mình đã cố đoán được chuyện này, nhưng thành công trong lần thử đầu tiên… đứa bé này thực sự nổi bật.”
Ông có lẽ đang lẩm nhẩm điều gì đó, nhưng tôi không có thời gian cho điều đó. Tôi đã nắm được những loài động vật khác nhau trong rừng mà tôi cảm nhận được qua phép tìm kiếm. Và rồi…
“!!??”
“Ho, con tìm thấy gì à?”
Tôi nắm được tất cả lượng lớn mana đáng chú ý trong số nguồn mana rải rác khắp cả khu rừng. Tôi lập tức nhận ra nguồn mana của Ông đang đứng cạnh tôi, và Bà có vẻ vẫn còn ở trong nhà. Nguồn mana to lớn và ấm áp của họ. Tuy nhiên, lượng mana bổ sung trong khoảnh khắc thì lớn, nhưng thậm chí còn hơn cả thế, đó là một luồng mana đáng ngại. Đây là…
“Đó là mana của một con Ma vật.”
Ông nói nhỏ, nhưng điều này là nguy hiểm. Không đời nào chúng tôi có thể để thứ này một mình được.
“Ông ơi, đi nhanh lên! Nếu chúng ta để nó một mình, nó sẽ trở thành một vấn đề tệ hại!”
“Có vẻ vậy, điều này chắc chắn sẽ trở nên một chút khó chịu đây.”
Ngay sau khi ông nói vậy, hai chúng tôi chạy về phía nguồn mana đó. Tôi chạy xuyên rừng; băng qua giữa những cái cây, nhảy qua những vật cản như những hòn đá lớn bằng Giày phản lực, và chặt bỏ những cái cây ngã chắn đường bằng thanh Vibration Sword. Nhân tiện, ông chỉ dùng phép cường hóa cơ thể.
Chết tiệt.
Trong khi lờ đi những con vật thỉnh thoảng sẽ xuất hiện, như thỏ, hươu và lợn rừng, chúng tôi cuối cùng cũng đến nơi. Nơi đó thì…
Tại hiện trường, có một con gấu khổng lồ với chiều cao vượt quá ba mét đang nuốt một con lợn có cùng kích thước.
“!!”
Tôi lập tức cảm thấy buồn nôn về phía nguồn mana quá mức hung hãn.
Tôi kiềm lại cơn buồn nôn và tập trung vào con gấu ma đang mải mê nuốt con lợn. Bỗng bất ngờ con gấu chú ý đến chúng tôi và chậm rãi quay mặt về phía này.
Thứ mà tôi chú ý đầu tiên là con mắt đỏ sâu của nó. Màu đỏ không chỉ bao phủ phần trắng của con mắt mà còn cả con ngươi nữa, khiến người ta có một cảm giác khó chịu vô cùng, cộng thêm lượng mana nghẹt thở của nó nữa.
Đây là Ma vật.
Khi tôi kìm lại nõi sợ đang dâng lên trong tôi, tôi nắm thanh Vibration Sword gắn ở thắt lưng bằng cả hai tay. Và rồi…
“GWOOOOOOOOOO!!!!!”
Con gấu gầm lên, bày tỏ thái độ thù địch về phía chúng tôi.
“!!?”
Tôi lưỡng lự trong một khoảnh khắc nhưng tôi tự hồi phục mình và kích hoạt Giảy phản lực. Tôi cũng truyền mana vào thanh Vibration Sword, kích hoạt nó, rồi nhảy về phía con gấu.
“!? Shin, chờ chút!!”
Ông, người nãy giờ không nói gì, hét lớn, nhưng nó đã quá trễ. Tôi đã nhảy về trước mất rồi. Con gấu vung tay phải vào tôi người đang lao vào nó. Tôi né cánh tay đó bằng cách dùng Giày Phản lực đẩy qua bên cạnh nó, và cánh tay đánh trúng mặt đất chỗ mà tôi vừa đứng lúc nãy.
BAAAANG! ! ! !
Một âm thanh dữ dội vang lên xung quanh khu vực và mặt đất nứt ra một vết nhỏ.
Trong khi toát mồ hôi lạnh sau khi thấy cảnh đó, tôi nấp đằng sau con gấu và nhảy lên, nhắm vào đầu nó. Kể cả có là con Ma vật mạnh nhất thì nó vẫn không thể sống sau khi bại cắt cổ! Sau đó, khi tôi đang vung thanh Vibration Sword xuống, con gấu vung cánh tay trái trong khi đang xoay người.
Tôi hoảng hốt và dùng Giày Phản lực để nhảy qua đầu nó và tiếp đất trước mặt nó. Chết tiệt, con gấu dùng cường hóa cơ thể. Nó lanh lẹ một cách không thể tin nổi. Làm gì đây? Trong lúc này, cánh tay đó là một vật cản.
Khi tôi nghĩ vậy, tay phải con gấu đập vào tôi một lần nữa.
Đó là một đòn tấn công đơn giản nhưng đầy nguy hiểm. Khi tôi nghĩ thế, lần này tôi nhảy, không phải qua bên cạnh, mà là về phía ngực nó. Và rồi, nhắm vào cánh tay phải của nó, tôi vung thanh Vibration Sword lên.
Cánh tay phải của con gấu hoàn toàn rời khỏi nó.
“GWAAAAAAA!!!!!”
Trong khi phát ra tiếng kêu đau đớn, nó lại vung cánh tay trái.
Cánh tay đó cũng bị cắt. Một lần nữa tôi ra sau nó, nhắm vào đầu, và nhảy.
“Mày sẽ không thể quấy rầy ai được nữa đâu!”
Trong khi hét như thế, tôi chuyển sang cái cổ, và trong một nhát, cổ con gấu bị cắt rời khỏi cơ thể.
BAAAAM!!! Con gấu gây ra một âm thanh khi ngã xuống đất.
Phù, tôi hạ nó rồi.
Ra đây là Ma vật à, huh~ Đương nhiên là nó khác với các con vật mà tôi từng chạm mặt trước đây; nó rắc rối là nó có thể sử dụng phép thật.
Dù sao thì, với lần đầu hạ gục Ma vật, tôi làm khá tốt, nhỉ? Trong khi đang nghĩ như vậy, tôi chuyển sang nhìn vào ông, và thấy ông ấy đang đứng há hốc miệng bàng hoàng.
Ế? Cái gì? Tôi thất bại hay gì đó sao?
“Ông ơi?”
“Oh? Ooh! Xin lỗi xin lỗi, ông chỉ bị lơ đãng chốc lát thôi”.
“Cái này được không ông? Con không rớt phải không?”
“Ooh, dĩ nhiên. Con giải quyết tình huống hoàn hảo lắm, đến mức không còn gì tốt hơn.”
“Thật không!?”
Làm được rồi! Lần đầu tôi hạ gục Ma vật thành công!
“Vậy thì, về nhà thôi. Con đói rồi.”
“Hoho, thế sao? Vậy thì về thôi.”
Vì vậy sau khi kết thúc cuộc săn Ma vật lần đầu, chúng tôi thẳng tiến về nhà.
“… Cái này…thực sự không ngờ lại… vui như vậy…”
? Mặc dù ông đang lẩm nhẩm điều gì đó trên đường về, tôi không thể nghe rõ do tiếng gió, và vì chúng tôi đang chạy với tốc độ cao nữa. Không biết là gì nhỉ? Ông đang nghĩ về tài liệu huấn luyện kế tiếp sao?
Trong khi làm chuyện này chuyện nọ, chúng tôi về đến nhà, như thường lệ, tôi nhảy vào giường.
* * *
Vào nửa đêm khi Shin đã ngủ. Trong phòng khách, những vị giáo viên, Merlin, Melinda, và Michel đã tụ họp.
“Cái gì! Không phải con nào khác mà lại là một con Gấu Đỏ hóa Ma ư?!”
Melinda thốt lên.
“Ừ, đúng vậy. Khi cảm nhận được mana của nó, tôi đã nghĩ, ‘không thể nào.'”
“Thế nhưng, con Ma vật Gấu Đỏ đó, ngay tức khắc đã bị Shin giết…”
Im lặng bao trùm Merlin và bọn họ.
“Thằng bé đó ở đâu ra vậy. Tốc độ học phép của nó thì bất thường, cũng như võ thuật, nó còn có thể bắt kịp bài huấn luyện khốc liệt của Michel dù miễn cưỡng. Đặc biệt là với phép Phù Phép, nó dùng một ngôn ngữ độc đáo. Nếu nó nói nó đến từ một thế giới khác, tôi có thể tin.”
Melinda đánh vào tâm điểm của vấn đề và nói lên quan điểm.
Tuy nhiên, vẫn chưa ai biết là Shin còn giữ lại kí ức của tiền kiếp.
“Dù sao thì, nó là ai cũng không quan trọng. Nó gọi tôi là “ojii-san,” và nó đã tiếp thu mọi phép thuật mà tôi đã cày cấy. Cơ bản thì, nó là đứa trẻ mà tôi nhặt về, nhưng giờ thì tôi xem nó như là cháu ruột của mình. Tôi không thể ngừng thương yêu đứa trẻ đó được. Nó trở nên có nghĩa là nó có khả năng tự bảo vệ bản hơn. Vậy nên không có đề gì cả.”
Giọng của Merlin khiến ông hoàn toàn giống như một người ông ngốc nghếch. Melinda và Michel nhìn vào Merlin với vẻ mặt không thể tin nổi.
“Thực sự thì, với một người được gọi là ‘Thần Phá Hoại’ hay ‘Xích Ma Vương’ như ông để nói những từ như vậy…”
“Ừm… Cậu có thể dừng gọi tôi như vậy không? Khi cậu gợi lại lịch sử đen thời niên thiếu của tôi như vậy, nó khiến tôi tổn thương tinh thần đấy…”
Có vẻ như ông ấy đã thường hay làm những gì mình thích khi còn trẻ nhiều lần.
“Fufu, nhưng giờ ông ấy đã được gọi là ‘Magi,’ và thậm chí còn được xem như là ‘Anh Hùng.'”
“Thực sự bây giờ, tôi có thể cảm nhận được dòng chảy của thời gian.”
“…Bà có thể cũng dừng chuyện đó được không, nó xấu hổ lắm…”
Melinda, người đang châm chọc Merlin, thường nói những từ này.
“Mà, tôi cũng cảm thấy vậy, nghĩ rằng đứa trẻ đó thật đáng quý. Bất cứ khi nào nó gọi tôi là ‘obaa-chan,’ thì dù thế nào một nụ cười luôn xuất hiện trên mặt tôi. Tôi cũng nghĩ đứa trẻ đó là cháu của mình vậy.”
“…”
Một tâm trạng huyền ảo vây giữa Merlin và Melinda. Michel, người không đọc được tâm trạng đó, nói.
“Nhưng dù vậy, nó đã phát triển đến mức tự nó đánh bại con Gấu Đỏ hóa Ma. Có vẻ sẽ ổn để nghiêm khắc hơn trong bài huấn luyện tiếp theo của nó.”
Anh ta một lần nữa lại nói những từ quen thuộc ấy.
“Haa… đứa trẻ này cũng không may. Tên não cơ bắp đã chú ý nó rồi.”
Melinda lẩm nhẩm trong khi lo lắng về cơ thể của đứa cháu.
“Hoho, xin chú dễ dãi với nó nhé.”
Một lần nữa, ông ấy lại nói những từ quen thuộc.
Không được biết bởi Shin, việc nâng cấp bài huấn luyện võ thuật của cậu ấy đã được quyết định.
1 Bình luận