Tập 5+6: Chuẩn bị mở cửa Hầm ngục
Chương 54: Nhiệm vụ thăm dò: Địa ngục
27 Bình luận - Độ dài: 2,197 từ - Cập nhật:
Chúng tôi miễn cưỡng rời khỏi nhà trọ.
… Ahh, tôi muốn ở lại thêm đêm nữa cơ.
Chỗ tắm tốt, thức ăn ngon, ngủ lại ấm. Toàn hàng việt nam chất lượng cao.
Một bạc 50 đồng gồm cả bữa ăn, quá sức rẻ!
Ahh, tôi sẽ ở thêm đêm nữa trước khi giao trả nhiệm vụ, và sau này sẽ quay lại.
Khi chúng tôi vào hầm ngục, phòng đầu tiên toàn hố bẫy.
Nếu không nhờ kỹ năng của Muzoh, [Cảm Nhận Nguy Hiểm], hai thằng đã thọt hố từ đời nào.
“Grah, douma, ít nhất phải được nghe tên em ấy chứ… Tôi sẽ bắt ẻm nói tên vào tối hôm sau chúng ta thuê trọ.”
Muzoh hết lòng vì cô gái tiếp tân. Ừ, cô ấy xinh thật.
Trước đây tôi cũng thế...ah.
“Ah… Muzoh, hơi muộn, nhưng… tôi biết tên cô ấy.”
“Gì cơ!? Cái gì, từ khi nào cậu trò chuyện với em ấy!?”
“Là Sorin.”
Tôi nhớ lại kí ức cay đắng liên quan đến Sorin.
… Aah, cô ấy bị tước đi tất cả bởi lá bài đó trong tay...
Cô ấy mạnh đáng sợ khi nói đến lợi ích, dạ dày của cô ấy là cái hố không đáy. Biết bao nhiêu mạo hiểm giả đã bị cô ấy lừa đến rỗng ví khi chiêu đãi cô ấy?
Thêm nữa, để mà nói cô ấy không có nhiều kỹ năng mạnh hơn một hạng C.
“Sorin?... Chờ đã, Sorin [Quỷ Phàm Ăn]!? L-là em ấy?”
“Tôi nghe tin đồn cô ấy trở thành nô lệ, nhưng sao cô ấy lại ở đây…”
“Eh—, em ấy là nô lệ? Không nhận ra luôn…”
Cô ấy đeo vòng cổ, oi… Mặc dù khá khó để nhận ra với trang phục kiểu đó.
Hmm, bỏ qua tính dại gái thì có thể an tâm với vai trò trinh sát của cậu ta.
… Đặc biệt là việc do thám hôm nay, cậu ta rất xuất sắc nếu không liên quan đến phụ nữ… có lẽ.
“Mà này, ở đây có mỗi goblin đúng không Uzoh?”
“Ai biết, từ đầu hầm ngục này có mỗi goblin ra vào… Đặt chuyện đó qua một bên, giờ có cả đống bẫy. Toàn loại nguy hiểm chết người.”
“Xuýt nữa thì thành thịt xiên nhờ đám bẫy đó. Hú hồn.”
“Cẩn thận vào đấy!”
Trong khi thu thập tai phải goblin bị giết, chúng tôi đã tiến lên không ít.
Ồ, một cái hộp.
“Muzoh, có một cái hộp ở đây. Kiểm tra xem.”
“Không… có bẫy. Không sao không sao, rương báu-cha~n—oooh, bình mana!”
“Nai xừ! Một bạc đấy.”
Chúng tôi đi tiếp với tâm trạng phấn khởi. Muzoh đã phải dùng [Trị Thương Nhẹ] vài lần, nên cậu ta có lẽ chịu nhiều áp lực hơn bình thường.
Và rồi chúng tôi đến được cầu thang.
“Ma kiếm được nói đến có lẽ sẽ kiếm được từ đây trở đi nhỉ Uzoh?”
“Ừ, đang hóng đây, Muzoh… mạnh mẽ lên.”
Golem xuất hiện ở tầng 2.
Nhưng chúng không phải vấn đề với bọn tôi.
“—[Chém]!”
Kiếm sắt của tôi chém xuyên người con golem.
Nếu chỉ ở mức này, tôi có thể đánh bại chúng mà chả cần nhắm vào ma thạch. Để phá hủy golem, có 3 cách chính.
Đầu tiên là phá ma thạch.
Ma thạch là trái tim của golem. Thường sẽ ở thân hoặc đâu đó trong người nó. Nếu bị hủy, golem sẽ ngừng di chuyển.
Cách thứ hai là tấn công bằng kỹ năng ma thuật công kích. Golem là những con rối di chuyển bằng ma lực, nên chúng yếu với ma thuật công kích vì ma lực bị xáo trộn. Ừm, tôi không có cách nào để tấn công bằng ma thuật.
Cách thứ ba là gây một lượng lớn sát thương, là thế đấy.
Ma lực bên trong golem sẽ phân tán… ừm, kiểu kiểu vậy. Khi tấn công golem vài lần vượt quá phòng ngự, nó sẽ đột ngột yếu đi và tạo cơ hội, nếu tấn công ngay lúc đó—
“Thêm một con nằm.”
Khi tôi cắt golem làm hai, nó trở về với cát bụi.
Muzoh sau đó thu thập ma thạch còn nguyên vẹn.
“Tốt lắm, Uzoh. Chúng ta có thể lấy được ma thạch bằng cách này, khá hay.”
Chúng tôi nhặt ma thạch của những golem có đá ở trên bề mặt, nhưng bỏ qua những con có đá bên trong vì tốn thời gian.
Dù sao, bọn tôi không có đủ người để làm việc đó.
Sau đó bọn tôi tìm thấy một phòng nhỏ khi tìm khắp mê cung.
“Hmm? Cái gì đây. Khu này khác với những khu khác… à, [Vùng An Toàn]!”
“Oh, hiểu rồi. Nghỉ ngơi chút thôi. —Oi, có một thanh kiếm này! Muzoh!”
“Nó được cắm trên bệ đá. Trông như không có bẫy, thử đến gần xem sao.”
Trong khi Muzoh quan sát xung quanh, chúng thôi bước vào căn phòng.
Mặc dù, ngay từ đầu [Vùng An Toàn] không có bẫy. Quái vật cũng không xâm nhập.
… Sau đó, chúng tôi đến gần bệ đá.
“Hm? Nãy giờ, cậu có nghe thấy tiếng gì từ hành lang không? Muzoh.”
“Eh, không hẳn. Muốn kiểm tra thử không?”
“Có thể sẽ nguy hiểm nếu cậu quay lại đó không phòng bị. Cứ kiểm tra thanh kiếm trước đã… Oi, có ma thạch bên trong! Là ma kiếm!”
Tôi hét lên theo bản năng. Giấc mơ của tôi là sở hữu một thanh ma kiếm, nhưng sao thứ này lại ở tầng thấp như vậy?
“Heeh, ngon. Hai thằng dùng chung chứ?”
“Chúng ta tìm được khá nhanh, nên nếu tìm được cái nữa nó sẽ là của Muzoh.”
“Tôi không thấy cái bẫy nào. Cậu lấy đi chắc không sao… hmm? Bỏ mẹ! Đừng lấy!”
“Eh?”
Trông như [Cảm Nhận Nguy Hiểm] của Muzoh phản ứng. Nhưng cậu ta quá chậm. Trong sự phấn khích, tôi đã cầm kiếm lên.
Kít! Âm thanh vật cứng va chạm vật khác phát ra từ hành lang.
… Khi tôi nhìn tới, hành lang đã bị chặn bởi đám chông bề dày hơn một thanh kiếm.
Nhìn như miệng quái thú.
“Oi, cậu nói…”
“... Xin lỗi, phản ứng trễ vì bẫy không trực tiếp nhắm đến chúng ta…”
Chúng tôi bị nhốt…!?
✫
Bao lâu rồi?
Muzoh nói bản thân cái bẫy không nguy hiểm và sẽ thu lại theo thời gian, tôi đồng ý với cậu ta. Chúng tôi quyết định nghỉ tại căn phòng chúng tôi gọi là vùng an toàn.
Nói thật là thanh kiếm này tạo cảm giác thật tuyệt vời.
Dù nghỉ ngơi, tôi đã tìm ra cách tận dụng thời gian trước khi kịp nhận ra.
… Fufufu, đây là khởi đầu của tân tinh Samurai Ma Kiếm Uzoh!
“Thật tình, cậu quá bất cẩn ngay cả khi tôi không tìm thấy bẫy ở vùng an toàn, Uzoh.”
“Nhưng đây là ma kiếm, ma kiếm đó! Thanh kiếm sắt tôi dùng không tệ, nhưng thôi nào, tôi đã thử với con hình nhân gỗ đằng kia và nó sắc vô cùng!”
“Aaah~, yeh yeh… Này, để tôi thử tí. Xem nó tốt như nào.”
“Tất nhiên, vẫn còn hình nhân kìa.”
Tôi đưa ma kiếm cho Muzoh.
“Heeh, tuyệt thật. Nó cực kỳ sắc khi được đổ ma lực. Quả nhiên là ma kiếm.”
“Thấy chưa!? Tìm được ma kiếm ngon ở tầng thấp thế này, may mắn thật.”
“Mặc dù giờ hai thằng bị nhốt.”
“... Đừng nói thế…”
Hai thằng chọc cười nhau.
Với cảm giác như thế, chúng tôi có thể chờ đợi trong thoải mái. Cho đến ngày thứ hai.
✫
Chúng tôi vẫn bị nhốt vào ngày thứ ba. Mặc dù tôi có thể tạo ra nước bằng [Nước], thức ăn dần cạn kiệt.
“... Thế quái nào nó vẫn không mở?”
“Hmm, yeh. Tôi đã nghĩ hai thằng có thể tự thoát ra, nhưng với đống chông thì không ra được rồi.”
“Có lẽ khi rút kiếm ra, đó là công tắc của cái bẫy?”
“Tôi thử đặt kiếm của mình lên, nhưng không được…”
“... Vậy chúng ta sẽ phá hủy?”
“Không rõ. Cậu, hai thằng cắt chông được không? Chúng bằng sắt.”
“… Dùng [Chém] bằng ma kiếm thì thế nào?”
“Tôi không biết kiếm có gãy không.”
Tôi không muốn, nhưng tôi sẽ thử khi đến lúc.
Lúc bấy giờ, Muzoh và tôi tiếp tục nhìn quanh căn phòng.
✫
Ngày thứ 5 bị nhốt.
“Không được… Tôi không tìm ra cách nào, chúng ta gần như hết sạch thức ăn rồi.”
“Này Muzoh, liệu có ai đó đến cứu chúng ta…”
“... Tôi không thích chết đâu. Sao họ lại gửi chúng ta đi nhỉ? Hừ…”
“Ừ, có lẽ…”
Chẳng hạn, họ gửi mạo hiểm giả hạng C vào hầm ngục. Nếu họ không trở lại, họ sẽ đoán được độ khó và đặt hạng ít nhất cho hầm ngục.
Nói cách khác, cuộc thăm dò bao gồm cả khả năng chúng tôi chết. Tất nhiên, chúng tôi hiểu điều đó khi nhận nhiệm vụ.
“... Douma, nếu biết trước tôi đã ăn suất hạng C…”
“Oi thôi đi, Uzoh ngu ngốc, đói bome ra đây! Aaah, shit, giờ nhớ đến suất ăn đó… Shiiit, nếu sống sót tôi sẽ ăn suất hạng A dù phải bán mọi thứ!”
“... Ưm, đến lúc thử rồi. Lúc để sài [Chém] với đám chông bằng kiếm ma thuật… Thanh kiếm giá trị nhưng không bằng mạng sống.”
“Chắc chưa? Ma kiếm có thể gãy đấy?”
“Vậy muốn bị nhốt đến chết à? Đây không phải chuyện đùa…”
Tôi vung vẩy ma kiếm đổ đầy ma lực.
Đến khi đầy ự, tôi tấn công với toàn bộ sức lực.
“… Haaaaaah, [Chém]!”
Giriri! Với tiếng kim loại vang vọng, kiếm đã chém được một ít chông… nếu cứ như thế, tôi có thể làm được!
“Uzoh! Tiếp đi!”
“Yeaaah!… [Chém]!!”
Giririririri! Tiếng kim loại vang to hơn nữa, âm thanh kim loại đập vào kim loại. Thêm vài cái chông rụng. Tiếp!
“Tao đến đây… [Chém]—!!”
Giriririririririri! Âm thanh chết chóc, chông kêu vang khi chúng bị gẫy… Tôi đã làm được, gẫy rồi!
“Uzoh! Booyah!”
“Yeah—! …—!”
Tuy nhiên, tôi không thể di chuyển được.
… Tường chông bị phá. Nhưng ở đầu kia lại một cái khác. Cùng loại với tường chông...
“K-không sao cả, cậu chỉ cần phá hủy một lần nữa.”
“... Này, oi, vô dụng thôi.”
“Cậu nói gì thế Muzoh? Không muốn ra ngoài sao?”
“Muốn… Nhưng… ma kiếm đến giới hạn rồi. Nó không thể sử dụng nữa…”
Eh? Tôi nhìn ma kiếm.
Buộc phải cắt qua chông sắt, phần lưỡi đã bị nứt.
Thế quái nào, đây là... ma kiếm đúng không? Nó không gãy nếu chỉ thế này...
“Hơn nữa, nhìn đi. Chông đang tự phục hồi… nếu đi xa hơn, chúng ta sẽ bị xiên chết.”
“Douma…”
Tôi miễn cưỡng quay lại.
Tường và bẫy của hầm ngục phục hồi theo thời gian.
Đó là điểm không giống với miệng quái vật. Dù đã phải hy sinh thanh ma kiếm quý báu...
Cuối cùng, kết quả hôm nay chỉ là ma kiếm bị gãy.
✫
Ngày thứ tám… tôi nghĩ thế. Trong không gian kín không có mặt trời, nhận thức thời gian không dễ.
Và thức ăn đã hết sạch.
Chúng tôi dự định đi nhiều nhất hai hay ba ngày. Tôi có nên nói chúng tôi may mắn vì mang nhiều như vậy?
… Ừm, chúng tôi vẫn bị nhốt trong tường chông.
Chúng tôi bất lực.
Tương tác giữa chúng tôi ngày càng gay gắt hơn.
“Tất cả là do Uzoh lấy ma kiếm cho bản thân... dù cho tôi nói không được.”
“Muzoh nói không sao nếu lấy kiếm, nên tôi lấy. Nghĩ lại đi, những điều cậu làm còn tệ hơn.”
Tương tự thế. Không phải những thứ liên quan đến thanh kiếm. Những lời phàn nàn của chúng tôi lúc này là về những thứ bốc mùi, muốn bóp cổ thằng còn lại để dừng tiếng ngáy, hay lăng mạ và đổ lỗi cho nhau.
Ngay cả thế, chúng tôi không cố giết lẫn nhau. Chúng tôi vẫn là những người anh em chí cốt. Có lẽ nếu không cùng nhóm, chúng tôi đã giết hoặc tranh giành thức ăn của nhau.
“... Đủ rồi, dừng lại ở đây. Xin lỗi đã xúc phạm cậu, Muzoh.”
“Huh?... Ừm không sao, nhưng cậu lạ thế Uzoh?”
“Nếu không ai làm gì sai mà tự nhiên bị nhốt ở đây, không phải chúng ta chỉ đang kiếm cớ để đánh nhau?”
“... Nếu là vậy, không lý nào đi đổ lỗi cho nhau. Tôi cũng có lỗi, ừm, như mọi khi.”
“Aaah, hầm ngục lần này khá khó, nên đó là nguyên do. Nhỉ? Muzoh.”
… Liệu có ăn tai goblin được không. Không, có lẽ thối hết rồi...
Tôi nhắm mắt nghỉ ngơi để ngăn chặn việc sử dụng năng lượng.
27 Bình luận