Trans: Kdun
Chúc mọi người buổi tối vv ^^
-------------------------------------------------------------------------------------------------
(Góc nhìn của Sachi)
Tôi rất thích những thứ ngọt ngào.
Đặc biệt là kẹo bông.
Nhưng chỉ vì tôi thích nó không có nghĩa là tôi sẽ ăn nó mỗi ngày. Vậy nên tôi chỉ ăn nó vài lần trong năm, ví dụ như là trong các lễ hội chẳng hạn.
Tôi thích những thứ ngọt ngào. Bởi vì chúng khiến tôi hạnh phúc.
Mỗi khi nào tôi có một ngày tồi tệ, thì tôi luôn giải toả bằng cách đắm chìm trong một điều gì đó ngọt ngào. Và rồi, tôi sẽ cảm thấy khá hơn.
Nhưng tôi thích những thứ ngọt ngào, chứ không phải là đường, mặc dù nó chính là nguồn gốc của những thứ ngọt ngào.
Sự ngọt ngào là đến từ đường. Chuyện đó là không thể nào bàn cãi. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là tôi sẽ liếm cả đường đâu.
Vị ngọt nặng đô đó quá khó để cho tôi thưởng thức.
Qua một vài công đoạn xử lí cần thiết, vị ngọt sẽ trở thành một thứ mà con người ta có thể chấp nhận được.
Ngày đó tôi cũng đã trải qua quá trình như vậy.
Tôi chỉ biết đổ lỗi, đè ép anh ấy, tôi đã không thể tha thứ cho anh.
Tôi thậm chí còn không thèm nghe anh ấy giải thích, mà chỉ biết phán xét một cách vội vàng.
Sự thật là, tôi đã rất tức giận. Tôi đã rất tức giận khi nghĩ rằng anh trai mình đã làm sai.
Đó không còn có thể gọi là buộc tội được nữa. Đó là bạo lực một chiều.
Nhưng tôi vẫn luôn tin rằng mọi thứ rồi cũng sẽ trở lại bình thường.
Và rồi khi tôi nhận ra, thì người anh trai ấy đã ngừng tới trường.
Lúc đó tôi đã nghĩ rằng là anh ấy chỉ đang đùa giỡn chút thôi và rằng đó là thứ mà anh ấy đáng phải chịu.
Anh ấy rồi cũng sẽ phục hồi vào một ngày nào đó, mặc cho sự thật rằng anh ấy đã bị bọn họ đẩy xuống vực thẳm.
Nhưng anh trai tôi đã không bao giờ trở lại. Trái ngược với đó, thì anh ấy đã dần trở nên xa cách hơn với gia đình.
Phần lớn nguyên nhân là đến từ thái độ của mẹ tôi. Việc bà ấy không muốn anh trai tôi ở quanh là chuyện rõ như ban ngày.
Rồi cuối cùng, anh tôi đã rời khỏi nhà.
Tôi đã cố ngăn anh ấy. Nhưng mẹ tôi thì không, tôi biết là nếu như tôi không ngăn anh ấy lại, thì tôi sẽ đánh mất anh ấy.
Tôi đã hỏi anh ấy lí do mà anh ấy bỏ đi vào ngày đó.
“Đằng nào thì em cũng chẳng tin lời anh đâu.”
Đối với tôi, những lời đó đã thật sự khẳng định.
Rằng cơ hội bắt đầu lại mọi thứ đã từ lâu không còn.
Vào cái lúc mà tôi không chịu lắng nghe lời anh ấy nói, thì tất cả đã quá muộn rồi.
Tôi tự nhận thức được lỗi lầm của bản thân khi đã gây nên chuyện này.
Và rồi, anh trai tôi đã tự mình rời đi.
Dù cho là sau khi anh ấy rời nhà, thì tôi vẫn đến thăm anh ấy rất nhiều lần.
Tôi sợ hãi chuyện mối liên hệ giữa chúng tôi sẽ bị cắt đứt hoàn toàn.
Anh trai tôi là một người tốt bụng. Tôi yêu anh ấy.
Tôi đã làm tổn thương một người quan trọng đến nhường nào.
Tôi yêu kẹo bông bởi vì anh trai tôi cũng yêu kẹo bông.
Chúng tôi thường san sẻ với nhau một cây kẹo. Đó là cách mà chúng tôi đã lớn lên.
Tôi muốn đem những ngày tháng ấy trở lại.
Vậy nên tôi đã bắt đầu hành động theo kế hoạch của mình.
Tôi biết tôi sẽ là một con nhóc phiền toái, nhưng dù gì đi nữa thì tôi vẫn sẽ làm.
Với ánh mắt kiên định, tôi khẳng định với mẹ.
“---Con muốn được sống với Onii-chan một lần nữa.”
-------------------------------------------------------------------------------------------------
Không gọi là bom được bởi vì 3 chương này nó ngắn vcđ ?
46 Bình luận