WN
Chương 08: Tôi đã từng một lần nhìn thấy nụ cười của cô ấy.
8 Bình luận - Độ dài: 691 từ - Cập nhật:
Trans: Kdun
Chúc mọi người buổi tối vv ^^
-------------------------------------------------------------------------------------------------
(Góc nhìn của Maika)
Bọn họ nói rằng đó là do bắt nạt, nên một cô bạn ở bên lớp 3 đã ra đi.
Đó là vào mùa xuân năm lớp 8.
Người ấy là một cô gái ở lớp bên, một cô bạn mà tôi đã học cùng hai năm cấp 2 nhưng chưa bao giờ có dịp trò chuyện. Tôi biết tên của cô ấy, nhưng gương mặt thì lại không nhớ rõ.
Vào lúc đó đã có một tin tức trên TV, tôi đã nhận ra gương mặt của cô gái ấy ngay lập tức.
Cô ấy nhìn trông rất quen. Thỉnh thoảng tôi lại lên lớp sớm để làm một vài việc, thì đã thấy cô ấy ở đó và tưới nước cho những chậu cây.
Tôi nhớ nụ cười của cô ấy khi ánh mắt của chúng tôi chạm nhau.
Đến đó là tất cả. Đó là ký ức duy nhất mà tôi nhớ về cô ấy, nhưng cái chết của cô ấy đã để lại một khoảng trống lớn trong trái tim của tôi.
Tôi biết là giá như mình chịu để ý một chút, thì có lẽ là tôi đã có thể làm gì đó rồi.
Đương nhiên, là tôi biết. Tôi biết là dù cho bây giờ có nói gì cũng vô ích.
Nhưng dù vậy, nụ cười đó vẫn cứ liên tục hiện lên trong tâm trí tôi hết lần này đến lần khác.
Mãi cho đến sau này tôi mới biết. Đó là cô ấy đã bị bắt nạt.
Nếu thật sự là vậy, thì tôi tự hỏi là liệu nụ cười đó đã ẩn chứa những thứ cảm xúc như thế nào.
----Cứu tớ.
Cô ấy có thật sự là đang không cầu xin sự giúp đỡ sao?
Hay đó chỉ là một cách hành xử bướng bỉnh mà thôi?
Tất cả đều chỉ là suy đoán vô căn cứ.
Tôi chỉ tự huyễn về cảm xúc thật sự của cô ấy mà thôi.
Dù cho lí do có là gì đi chăng nữa, thì tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho những kẻ đã bắt nạt cô ấy.
Tôi không biết tên của cô ấy, nhưng dù cho không vì lí do cụ thể nào khác, thì tôi cũng không thể ngừng cảm thấy giận dữ.
Tôi gần như đã mất trí khi nhìn thấy bạn của mình bị tổn thương khi cậu ta gạt tay cô ấy vào ngày hôm đó.
Không, tôi đã thật sự mất trí. Tôi đã trút giận lên cậu ta.
Tôi cứ nghĩ cậu ta là một tên khốn khi đã dám làm như vậy.
Nhưng cách nhìn của tôi về cậu ta đã sớm thay đổi.
Khoảnh khắc quyết định đó chính là khi Mizuki buộc tội cậu ta.
Trong ánh mắt đó của cậu ta, chỉ có sự từ bỏ.
Hơn tất thảy mọi thứ, hình ảnh đơn độc của cậu ta đứng tại đó làm tôi gợi nhớ đến ký ức về cô gái ấy.
Có một điều gì đó. Có một điều gì đó rất bất thường, một điều gì đó mà cả Emi và Kitami đều có.
Khi tôi nhận ra điều này, thì tôi đã không thể ngăn bản thân hành động.
Tôi không muốn lặp lại quá khứ.
“Phiền phức, sao…”
Một niềm tin công lý yếu ớt. Hằng hà sa số những hành động thô lỗ.
Lòng tốt gượng ép một cách ích kỷ.
Tôi nghĩ mình là ai cơ chứ?
Tôi đã tự hiểu lầm rằng mình đang ở trong vị thế phải cứu rỗi họ. Và tôi đã cản đường cậu ta.
Đây là một giao lộ. Nhưng một phần của con đường đã bị chặn.
Nơi đó chính là vật cản mà tôi đã tạo ra cho cậu ta.
Tôi nghiến răng trước sự vô dụng của bản thân.
Dù cho đây chỉ là vì cái tôi, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài đè nén thứ cảm xúc nhỏ bé đó lại vào bên trong mình.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
8 Bình luận