Khi ý thức của tôi bắt đầu biến mất, tôi đã có một giấc mơ.Đó là một ký ức về cuộc sống quá khứ của tôi trước đây .Tôi sẽ trải nghiệm những gì tôi đã làm, dưới hình thức của một giấc mơ.
Ngôi nhà nơi tôi chào đời đã luôn tạo ra những con người tuyệt vời .Về việc tập thể dục, khoa học, y khoa, chính trị, kinh tế, giáo dục, khảo cổ học ...... Dù sao, đây một ngôi nhà đã luôn luôn đưa mọi người lên hàng đầu.Đó là gia đình Kuon.
Gia đình Kuon đang vận hành mọi nơi trên thế giới. Cả thế giới công nhận họ. Đó là thế giới là nơi mà tôi từng sống.Và Kuon là một ngôi nhà không chấp nhận bất cứ điều gì khác ngoài sự "xuất sắc".
Chỉ có hai điều "tuyệt vời" hoặc "không sử dụng được là có thể tồn tại ở đây".
Chỉ những người "xuất sắc" mới được công nhận là con người ;những người khác thì không.
Và tôi là một thành viên của gia đình Kuon, một con người không bao giờ được gọi là "xuất sắc".
Cho dù bạn "xuất sắc" hay "không sử dụng được", gia đình vẫn sẽ cho phép bạn sống bình thường khi còn nhỏ.
Không phải là tôi tệ về bất cứ điều gì, thực sự tôi khá giỏi về nó, nhưng dĩ nhiên, tôi không 'xuất sắc' ở bất cứ điều gì.Tôi đã sống như thế.Nếu có điều gì đó vượt trội, thì đó là cơ thể mạnh mẽ của tôi trong gia đình Kugon, nơi mà tất cả mọi người hầu như chỉ toàn hôn nhân đồng giới và có một thể chất khá yếu đuối.
Di chuyển cơ thể, ngồi xuống và học.Không có dư thừa và thiếu hụt trong bất cứ điều gì.
Cha mẹ tôi đã sớm từ bỏ tôi.Đó là ngày cuối cùng họ viếng thăm.Tôi nhớ ngày mà cuộc đời tôi đã kết thúc tốt đẹp.Có rất nhiều "người chăm sóc" ghé thăm phòng của tôi vào ngày hôm đó.Không chỉ những người phụ trách vệ sinh mà còn cả những người bảo vệ cha mẹ tôi, đã đến phòng tôi.Đó là người đàn ông lớn tuổi, người đứng đầu trong những "người chăm sóc", người đã mang đến nhiều "người chăm sóc".Tên anh ta là Haregi.
Haregi-san luôn mặc một bộ vest mặc dù những người chăm sóc khác mặc bộ kimono.Vào ngày này như thường lệ, anh đã nói chuyện với tôi.
"Thưa cậu chủ, cậu có thể đến đây không?"
"Anh có phiền không nếu em thay quần áo?Như anh thấy, em đang buồn ngủ, em vẫn còn mặc quần áo ngủ. "
"Không. Cứ làm theo ý cậu thích đi"
"Được rồi tôi hiểu rồi."
Trong khi tôi cảm thấy không đủ năng lượng trong nhiệt độ của giường, tôi nhảy ra khỏi nó.Có một chút kỳ lạ là mọi người đang nhìn tôi một cách khá cẩn thận, vì vậy tôi cười một chút.Tôi hiểu ý nghĩa tại sao họ lại đến đây.Vì vậy, ngay cả khi tôi không giống như vậy, tôi sẽ không chạy trốn.
Tôi theo họ, và nói, "Tôi ổn ", với tất cả mọi người và học có một gương mặt khá lạ .Môi trường xung quanh được bảo vệ bởi những vệ sĩ mạnh mẽ, hoặc chúng bị chặn lại, và họ đưa tôi đến một căn phòng mà tôi chưa bao giờ đến. Nó giống như tôi bị hộ tống bởi chúng chứ không theo chân chúng.
Tôi biết nơi này.
Đó là vì đó là nơi mọi người có thể vào, bất cứ ai được đối xử như 'con người'. Đây là lần đầu tiên tôi bước vào, nhưng tôi biết về nơi này trong một thời gian dài. Đây là "bãi rác thải". Khi một đứa con gia đình của Kuon đã đạt đến một độ tuổi nhất định và vẫn "không thể sử dụng được", họ sẽ được giữ ở đây mãi mãi
… Đó là một điều bình thường.
Bên dưới dinh thự, căn phòng đó cách nhau bởi rào sắt là một không gian dường như thoải mái đến bất ngờ. Bởi vì tôi chưa bao giờ thấy nó trước đây nên tôi nghĩ môi trường đó tệ đến thế nào, nhưng đó là không gian thông thường hơn tôi tưởng tượng. Có ghế và bàn làm việc, và giường được đặt. Có những vật trông giống như khu nấu nướng ở phía sau. Nền nhà khá rộng , với bức tường là nền trắng .
Có lẽ căn phòng này thoải mái hơn phòng tôi. Đó là đánh giá của tôi khi tôi nhìn thấy khung cảnh phía sau cánh cổng sắt vào thời điểm đó.
"Có bồn tắm và nhà vệ sinh không?"
"Tất nhiên là có ."
Haregi-san lấy chiếc nhẫn chìa khóa ra khỏi ngực và mở cánh cổng sắt. Nó không giống như cảnh quan bình thường nằm phía trước, có một âm thanh cao mà kim loại cọ xát. Trong khi tôi đang nhăn mặt với những âm thanh khó chịu, Haregi-san mở cánh cửa và cho tôi một lời khích lệ.
"Xin mời, thưa cậu chủ ."
Kích thước của lối vào là đủ để vượt qua mà không cần phải cúi đầu của mình. Tôi bước vào bên trong như được nhắc.
"Nếu cậu cần cái gì, xin vui lòng cho chúng tôi biết."
"Tôi hiểu rồi "
"... Thưa cậu chủ, cậu không cảm thấy nghi ngờ ư ?"
"Về cái gì?"
"Về cách đối xử mà cậu đang được nhận. Đó là 'chết' đấy cậu có biết không; trong mắt người nhà Kuon cậu như đã chết, vậy mà tại sao trông cậu vẫn có thể bình thản đến vậy ? "
Cho đến khi tôi đến đây, Haregi-san, người đang làm công việc này với một khuôn mặt vô cảm hơn bình thường, đã bị bóp méo. Không phải là một câu hỏi về sự căm ghét hay giận dữ tác động đến mặt Haregi-san. Mặt khác, tôi đã trả lời rất dễ dàng câu hỏi đó với một từ duy nhất .
"Bởi vì đó là gia đình Kuon."
"……Là vậy sao ?"
"Vâng, liệu trên đời này có người nào hoài nghi về việc vứt đi đồ vật mà mình không thể sử dụng được không?"
"Vậy thì bố mẹ cậu không thèm nhìn thấy cậu hay nói gì cả, chỉ cần 'giết cậu' thôi !? Và cậu chấp nhận nó mà không hề bộc lộ cảm xúc của mình ra , rốt cục thì cậu là loại người nào vậy !? Cho đến bây giờ, chưa có một đứa trẻ nào trong gia đình Kuon phải chịu một hoàn cảnh như thế này ! Vì vậy, tôi ... đây là cách họ ...! "
"Anh mang theo rất nhiều vệ sĩ để tôi không thể chạy trốn ah ?"
Mọi thứ tôi đều đã hiểu . Tôi tự hỏi những gì sẽ xảy ra với những người không thể làm bất cứ điều gì như tôi, những phản ứng của những người đã được ở đây trước đây. Mọi người trong gia đình Kuon sẽ không cho bất cứ thứ gì mà họ sẽ vứt đi.
Bởi vì tôi biết tất cả mọi thứ, tôi không có bất ngờ, tức giận, không có nỗi buồn. Tôi biết rằng sự phản kháng là vô ích. Tôi cũng biết không bao gồm nó. Bởi vì tôi biết bản thân mình , "Tôi sẽ không bao giờ có thể trở thành một phần của gia đình Kuon". Đó là lý do tại sao Haregi-san lại có vẻ nghi ngờ.
Cho đến nay, những đứa trẻ khác đã có những cuộc kháng cự vô nghĩa. Và tuy vậy, những người đã đưa chúng tôi "những thứ bị lỗi" ở đây cảm thấy tội lỗi vì phải làm điều này .
"Đó chỉ đơn giản là sự hiểu biết tình cảnh của mình bây giờ thôi, không phải sẽ là đơn giản hơn nếu như chấp nhận nó ư ?"
"... ...!"
Vào thời điểm đó, tôi vẫn còn nhớ rằng cái ánh nhìn trực tiếp với tôi rõ ràng đã hoàn toàn thay đổi . Bởi vì sự sợ hãi có vẻ như đã lấn án đi sự nghi ngờ gần như ngay lập tức .
"... Có lẽ cậu là người chịu thiệt thòi nhiều nhất trong nhà Kuon, phải không?"
"À, tôi nghĩ đó là vì tôi đã bị bị hư và tôi không thể sử dụng được , vì vậy tôi đã được gửi đến đây."
"Theo ý nghĩa đó ...... Không, thôi đừng nói nữa ... Tôi đã cảm thấy quá là hoảng sợ bởi cậu chủ, trong một nghĩa nào đó, thậm chí còn hơn người đứng đầu của gia đình này , vì vậy nên có lẽ tôi sẽ xin cáo lui đây."
Kachan (SFX) và cánh cửa đã đóng lại và khóa ngay lập tức. Trong khi lắng nghe rất nhiều bước chân đi xa, tôi đã nghĩ về tương lai.
Tôi không cần phải học nữa, tôi không cần phải học. Không có gì để làm như một nghĩa vụ đã biến mất. Bởi vì tôi đã là một đứa trẻ 'chết'.
"... bây giờ, tôi có nên cố ngủ không?"
Tôi đã không đến với những việc để làm, tôi quyết định ngủ trưa.
...... Tôi có sở thích nào không?
Trong khi chìm xuống cơ thể của tôi trên giường, tôi nhắm mắt lại xem xét một điều như vậy.
Ý thức về giấc mơ của tôi kết thúc, và ý thức của tôi về thực tế đến với tâm trí. Cùng với sự kết thúc của những giấc mơ, trí nhớ của tôi đã đi xuống.
6 Bình luận