B.A.D. 1: Hôm nay Mayuzumi cũng ăn sô cô la [Hoàn thành]
Câu chuyện IV - Phần 06
3 Bình luận - Độ dài: 1,871 từ - Cập nhật:
Câu chuyện IV – Phần 06
-----
Tôi điên cuồng súc miệng, cầm bàn chải lên, bôi kem rồi đánh răng. Sau đó, tôi vội ra khỏi phòng và châm một điếu thuốc. Khi mùi khói quen thuộc tràn vào phổi, cơn co thắt ở cổ họng cuối cùng cũng biến mất. Tôi che mặt, thở dài, hương vị trong mơ vẫn còn đọng lại trên đầu lưỡi, hương vị đậm đà và cảm giác phần thịt co giật vẫn còn rất rõ ràng. Đôi mắt tôi in rõ hình ảnh ngón tay trắng, mũm mĩm, thơm ngon.
Giấc mơ đó là gì? Giấc mơ đó có thật không? Tôi đã ăn cái quái gì?
Tôi sửng sốt, và như thể thích thú với sự mất bình tĩnh của tôi, thứ trong bụng quằn quại. Tôi trở lại phòng sau khi tự đấm vào bụng. Có lẽ là vì câu chuyện mà Mayuzumi đã kể, tôi lại có thêm một giấc mơ kỳ lạ giống như ngày hôm qua. Kỳ lạ là mọi thứ trong mơ đều rất chi tiết, giống như chuyện xảy ra trong đời thực vậy.
Cảm giác này thật quen thuộc, hệt như giấc mơ tôi có sau khi ngã gục trên sàn nhà lạnh lẽo.
Tôi nhớ lại vụ việc đầu lâu. Sinh vật trong bụng tôi ăn suy nghĩ và ký ức của con người, và nó thích những thứ có phần bi thảm.
Ý nghĩ đó làm tôi kinh hãi. Giấc mơ này có lẽ không chỉ là một giấc mơ. Phải chăng giấc mơ này là ký ức của ai đó?
Cơ mà của ai mới được?
Vị sắt gỉ lại trào lên trong miệng. Tôi cảm thấy ghê tởm bản thân vì đã nghĩ rằng vị máu đó thơm ngon. Loạng choạng trở lại phòng, tôi ngửi thấy một mùi hương thơm phức.
Kugutsu đang rán thịt.
Mắt tôi mở to. Một miếng thịt trông ngon lành đang nằm trên chảo. Sau khi rưới một ít nước sốt tự làm lên trên, Kugutsu cầm xẻng lên. Bắp cải thái nhỏ ở dưới, thịt cháy vừa phải mọng nước ở trên. Kẹp chúng giữa hai miếng bánh mì cứng, anh ta quay người lại.
“Hử? A, chào buổi sáng, thưa ngài. Trông sắc mặt ngài nhợt nhạt quá. Ngài ổn chứ?”
Tôi không thể trả lời. Tâm trí hỗn loạn. Giấc mơ với hiện thực lẫn lộn, và tôi không thể hiểu được cảnh tượng trước mắt. Tôi chỉ cảm thấy vô cùng kỳ lạ và khó chịu.
Tại sao lại có thịt?
“Kugutsu”, tôi gọi. “Tôi tưởng anh không mua tí thịt nào”.
“Tôi vừa mua ở chợ sáng nay. À, ngài sẽ phải hài lòng khi biết rằng tôi cuối cùng cũng mua được thịt ngon. Tuy không nhiều lắm, nhưng vừa vặn để ăn sáng. Mong ngài thưởng thức. Tôi là người đã nấu nên là không có gì to tát lắm, cơ mà ngài sẽ phải kinh ngạc cho mà xem. Thịt ngon rất khác biệt”.
Kugutsu ngượng ngùng cười. Quả thực, mùi thịt thực sự rất thơm. Tuy nhiên, mùi mỡ cháy khiến tôi muốn nôn. Hương vị của thứ thịt trong tâm trí hòa lẫn với hương vị tưởng tượng của miếng thịt trước mặt.
Cả hai thứ thịt đều rất ngon.
Mình đang cảm thấy gì?[note68070]
Bụng quặn lại. Tôi chạy đến bồn rửa và nôn hết những thứ trong dạ dày ra. Thứ bên trong cười và đá tôi.
“Ngài ổn chứ?!” Kugutsu lo lắng hỏi. Tôi mở to mắt, mồ hôi chảy dài xuống lưng. Tôi bắt đầu có những giấc mơ kỳ lạ này từ bao giờ?
Từ sau khi tôi gặp Chihana và đưa Kugutsu về căn hộ.
Có linh cảm không lành, tôi quay người lại. “Kugutsu, đó là loại thịt gì vậy?” Tôi hỏi.
Anh ta nghiêng đầu tò mò. “Đó là thịt lợn”.
Đúng là trên bàn có một khay thịt lợn và bên cạnh là một cái bánh sô cô la. Anh ta chuẩn bị đồ ăn vào lúc nào? Anh ta không ngủ à? Kugutsu trông không giống như có ác ý.
Tôi gạt bỏ cảm giác khó chịu, tự nhủ rằng đó chỉ là tưởng tượng, không có gì lạ cả.
Song, bộ não đã vang tiếng báo động. Cho tới giờ tôi đã chứng kiến rất nhiều điều kỳ lạ, tôi nhớ lại những vụ việc gần đây nhất. Một tử cung rơi từ trên trời xuống, đầu lâu cười, và một người hóa thành bọt biển.
So với những vụ việc trên, con người ăn thịt lẫn nhau chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Không có gì là không thể.
Tôi quay lại và suýt hét lên. Khuôn mặt của Kugutsu ở rất sát mặt tôi. Sống lưng cảm thấy ớn lạnh. Trong tâm trí, tôi thấy một ngón tay trắng gần nhãn cầu mình.
Vì có thịt trước mặt nên tôi ăn nó.
Tôi có thể thấy khuôn mặt mình phản chiếu trong mắt Kugutsu. Tôi sợ hãi như một đứa trẻ và gần như đẩy anh ta ra. Kugutsu nhăn mũi như một con chó đang đánh hơi rồi cau mày.
“Thưa ngài”, anh nói. “Tôi biết điều này là khiếm nhã, cơ mà ngài có hút thuốc không? Ngài vẫn còn trẻ như vậy mà ngài đã thích thứ đó rồi sao?”
“Ơ-Ờ, đúng rồi… Tôi có hút, một chút. Làm sao vậy?”
“Ngài không được. Hút thuốc là không tốt. Thuốc lá có hại cho sức khỏe của ngài. Phổi, thịt và mạch máu của ngài sẽ bị ô nhiễm. Ngài nên bỏ thuốc. Ngài không được hút thuốc. Thuốc lá tệ như thuốc men vậy”.[note67053]
Kugutsu thở dài và lắc đầu. Thấy tôi không trả lời, anh ta nhíu mày và tiếp tục nấu ăn. Tôi nhìn anh ta bê nồi súp thì chợt nhận ra. Thuốc men, thuốc lá, vì một lý do nào đó, anh ta ghét bất cứ thứ gì để lại hóa chất trong cơ thể.
Một bữa sáng thậm chí còn xa hoa hơn nhiều so với ngày hôm qua được bày ra trước mặt tôi.
“Đây, thưa ngài. Xin mời thưởng thức”. Anh nở nụ cười tươi tắn. “Tôi đã ăn rồi”.
Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Tôi chẳng thể ngồi xuống được.
Bữa sáng bốc hơi nghi ngút trong có vẻ gì đó đáng ngờ.
-----
Đến cuối cùng, tôi từ chối bữa sáng làm cho Kugutsu tỏ vẻ không vui, nhưng khi tôi bảo anh ta đổ đi, anh lặng lẽ ngấu nghiến hết chỗ đồ ăn đó. Anh ta từ chối ăn, cơ mà cứ đồ thừa là anh ta sẽ không từ chối[note64655]. Nhìn bóng lưng Kugutsu đang rửa bát, tôi có cảm giác sợ hãi mà chẳng biết giải thích thể nào. Tôi thấy bất an, giống như tôi đang ôm một quả bom hẹn giờ.
Từ sáng tới giờ, Mayuzumi chưa uống tí thuốc nào cả.
Cô ấy nói rằng đêm qua đã hết ho và cảm thấy khỏe hơn nhiều.
Khi Kugutsu nghe thấy những lời đó, anh nở một nụ cười chân thành.
Thuốc sẽ vẫn còn ám trong cơ thể song sẽ bị đào thải ra ngoài sau một hoặc hai ngày.
Không biết vì lý do gì, sự thật đó lại khiến tôi cảm thấy nặng lòng. Không. Tôi biết chính xác lý do. Nếu buông lỏng cảnh giác, tôi sẽ lại nếm được vị ngọt của máu ở trong miệng.
Thịt tươi là thịt ngon.
Nếu thịt người đã ngon đến như vậy rồi thì thịt của thần sẽ ngon đến mức nào?
Giấc mơ đó khiến tôi kinh hãi. Nếu giấc mơ đó thực sự là do con quái vật đã ăn ký ức của một ai đó, thì ‘ai đó’ này chắc chắn là một kẻ quái dị. Nhưng mà, Kugutsu là thuộc hạ của Chihana và là thành viên của gia tộc Mayuzumi. Liệu một người mang danh tính rõ ràng như vậy có thể là một kẻ quái dị không? Hoặc là tôi chỉ đang suy nghĩ quá nhiều thôi. Giấc mơ có thể là do thứ trong bụng tôi tạo ra dựa trên câu chuyện của Mayuzumi.
Tôi nghĩ đến việc liên lạc với Chihana, rồi hối hận vì đã không nhận danh thiếp của cô ta vào thời điểm đó. Tôi lục tung đống sách trong phòng Mayuzumi để tìm một cuốn sổ tay hay tập ghi chép nào đó, song kết quả là chẳng thấy gì.
Cô ấy để mấy thứ đó ở đâu vậy? Có thể ngay từ đầu đã không có.
Mayuzumi chắc hẳn còn không thèm nhớ những số điện thoại mà cô không quan tâm.
Khi sắp xếp mọi thứ trở về vị trí ban đầu, tôi đánh rơi một cuốn sổ tay khiến chồng sách đổ sụp xuống. Mùi vị trong miệng làm tôi khó chịu đến mức chẳng thể bình tĩnh được. Mùi vị đó là mùi vị tôi nếm trong giấc mơ, và mùi vị đó không phải là thật, thế nhưng, tôi không thể giữ được tỉnh táo mà bắt đầu nghi ngờ chính trí nhớ của mình.
Ngon quá. Tại sao con người lại không ăn thịt người?
A, họ thật là tội nghiệp.
Điện thoại reo. Tôi phi như bay vào phòng khách rồi nhấc máy. Một giọng nói êm dịu vang lên bên tai.
“Xin chào. Xin hỏi Kugutsu có làm việc nghiêm túc không?”
Là Mayuzumi Chihana. Tôi siết chặt ống nghe. Cô ta gọi để kiểm tra tình hình của Kugutsu—may mắn là cô ta đã làm vậy. Tôi liếc nhìn ghế sofa. Mayuzumi không có dấu hiệu tỉnh dậy, dẫu vậy tôi cố gắng giữ giọng của mình thật nhỏ.
“Cô gọi đúng lúc quá”, tôi nói. “Tôi có chuyện muốn hỏi”.
“Có chuyện gì vậy, Odagiri-sama? Giọng ngài nghe lạ quá. Ngài bị ốm à?”
Tôi nói với cô ta rằng mình sẽ chuyển cuộc gọi sang đường dây mở rộng[note68071] và đi đến phòng của Mayuzumi. Ẩn mình trong bóng tối, chất lượng âm thanh của điện thoại nghe không được rõ ràng cho lắm. Tuy nhiên, tôi cần phải lo Mayuzumi sẽ nghe thấy. Không thể đoán trước được cô ấy sẽ cười nhạo tôi thế nào vì đã mơ thấy mình ăn thịt ai đó. Chắc chắn cô sẽ hỏi nó thịt người có ngon không. Như một con đập bị vỡ, tôi đã kể cho Chihana về giấc mơ của mình và hỏi về Kugutsu.
“Tôi sẽ vào thẳng vấn đề”, tôi nói. “Anh ta có phải người đáng tin không?”
Sau một hồi im lặng, cô ta trả lời bằng một giọng yếu ớt, “Bất ngờ thật đấy. Con quái vật có thể hấp thụ những suy nghĩ và ký ức của người khác sao? Đối với những ai không thể nhìn thấy trái tim người khác, năng lực đó thực sự đáng sợ”.
“Ai quan tâm chứ?! Kugutsu có ăn thịt người hay không?!”
Giấc mơ đó có thực hay chỉ là một giấc mơ mà thôi?


3 Bình luận